Hận Không Thể Ngừng Yêu Em
-
Chương 11: Rượu bia thật phiền toái
- Alo, Thiếu Tấn, em có thể đến trễ chút không? - Hạ Phong vừa xỏ đôi giày vào vừa giữ điện thoại bên tai mình
- Sao vậy?
- Tại em còn phải đưa cơm cho giám đốc đại nhân nữa.....
- Chẳng phải hôm nay chủ nhật, công ty nghỉ làm sao?
- À, tại em cãi nhau với anh ta, nên bây giờ muốn làm hòa thôi. Anh ráng đợi em chút xíu - Hạ Phong năn nỉ. Cô chưa muốn nói cho Thiếu Tấn biết chuyện mình vừa bị sa thải, cô không muốn hắn lo
- Hay là anh qua chở em đi, dù sao cũng chỉ là đưa cơm - đúng rồi, chỉ đưa cơm thôi, sẽ không đợi anh ăn hết rồi cô mới đi đâu
- Được
Tại sân Tennis....tiếng "bộp, bộp" của trái banh nhỏ xanh cứ vang lên. Suốt từ nãy đến giờ, Minh Triết dù hăng hái đến đâu cũng cảm thấy như sắp tắt thở. Hắn đã bị người kia hành hạ từ sáng sớm đến tận bây giờ. Chưa được nghỉ 1 hiệp nào cả. Đến bây giờ, đến bây giờ....hắn mệt muốn đứt hơi. Tại làm sao.....cô Triệu kia lại chưa đến để ngăn cản trò điên rồ này lại chứ?
- Này, cậu.....dạo này.....thừa calo....lắm sao? - anh không trả lời câu hỏi nhảm nhí của hắn, tiếp tục đánh, ánh mắt vô định hình không quan tâm - A, CÔ TRIỆU!!! - cuối cùng cũng tới
Nghe đến 2 chữ "cô Triệu", Tử Thiên liền giật mình quay lại. Làm sao cô lại ở đây được chứ? Từ xa, cô cố gắng nở nụ cười thật tươi chạy lại. Lần đầu tiên cô đến sân cỏ lớn như vậy nên rất thích thú
- Chào phó tổng, giám đốc - cô cúi gập người chào - đồ ăn trưa của 2 người
- Cảm ơn cô, cô thật là 1 người giao thức ăn trưa tốt quá! - Minh Triết nhận đồ ăn rồi cười tươi - cô cũng cùng ăn với chúng tôi đi
- Không cần đâu - cô ngại ngùng xua tay. Nhìn trang phục của cô từ đầu đến cuối. Lần đầu thấy cô mặc váy, chiếc váy jean yếm và áo pull trắng làm cô đáng yêu hơn hẳn. Chiếc túi nhỏ nhỏ đeo chéo càng làm cô giống học sinh cấp 3 hơn
- Sau này không cần giao thức ăn trưa nữa - anh lạnh lùng quay lưng đi, lấy khăn lau mồ hôi
Hạ Phong cắn cắn môi nhìn Minh Triết. Hắn cũng hết cách, nếu bây giờ mở miệng, hên thì nói chuyện được, xui thì bị phạt tiếp. Hắn mới vừa thoát nạn, không nên phạm lỗi nữa thì hơn. Nhìn hắn lắc đầu, cô cũng não nề ra về, vậy là hết hi vọng thật rồi sao. Giám đốc nổi tiếng là người nhỏ nhen, giận rất dai, xem ra cô nên yên phận về thu dọn đồ đạc đi thì hơn
- Vậy.....2 người ăn vui vẻ. Tôi....về đây.... - cô quay trở lại xe, cố gắng nặn nụ cười với Thiếu Tấn - đi thôi
Chiếc xe chầm chậm rời đi. Còn rủ bạn trai đến đây, có phải là da mặt không được mỏng hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta thật chẳng có chút lòng thành, cũng chẳng năn nỉ ỉ ôi lấy 1 câu, như vậy có thể anh sẽ động lòng 1 chút. Vậy mà cô ngay 1 câu cũng không nói, cứ như vậy đi hẹn hò cùng bạn trai
- Này, cơm ngon thật đấy! - Minh Triết hít hà hương thơm hấp dẫn từ hộp cơm
- Không ăn, tự ăn 1 mình đi - Tử Thiên hừ lạnh rồi lấy túi đi về
- Ơ......KHÔNG ĂN À?..... - vậy là mọi thứ hắn làm cho cô đều trở nên công cốc rồi, anh vẫn chẳng thay đổi thái độ gì so với ngày hôm qua
Thiếu Tấn cùng cô dạo bước trên đường. Trên tay còn cầm những mẫu kẹo bông gòn màu hồng. Hạ Phong ăn rất ngon, mắt lúc nào cũng híp thành 1 đường. Xe cộ qua lại tấp nập, nhưng không phải vì công việc, mà là bọn họ đang dành thời gian cuối tuần cùng nhau
- Tiểu Phong
- Hửm? - nghe hắn gọi, cô quay đầu lại. Dường như tất cả vạn vật đều đọng lại trong đôi mắt màu cafe đó, đôi mắt rất đẹp, nhưng chẳng bao giờ dùng để nhìn người khác
- Anh thích em - Hạ Phong mắt tròn xoe, chưa kịp tiếp thu những gì hắn vừa nói. Cô chỉ khẽ nhìn biểu hiện của hắn, rất chân thành - anh đã đợi em 7 năm rồi, tiểu Phong....
-...... - Hạ Phong cúi đầu. Chuyện này.....cô biết, cô cũng rất buồn, cô cũng muốn đón nhận tình cảm của hắn, muốn thử làm quen với chuyện hắn, nhưng Thiếu Tấn nói, hắn luôn muốn đợi. Đợi đến khi cô dũng cảm nhìn vào mắt hắn, trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng thật sự quãng thời gian đó đã quá lâu rồi
Lâu đến mức, cô vừa đủ nhận ra, mình không thể làm việc đó. Và cô không thể cứ để Thiếu Tấn đợi mãi mình như vậy được. Hắn còn có tương lai của hắn nữa
- Em.....
- Anh sẽ tiếp tục đợi. Anh chắc chắn sẽ đợi được. Vì vậy, em không cần vội, cứ từ từ.....được không? - Thiếu Tấn khẩn trương nói như sợ chỉ cần trễ 1 giây, cô sẽ lập tức từ chối hắn mà không cần suy nghĩ
- Ừm.... - Hạ Phong mỉm cười, lại tiếp tục quay đầu bước đi. Cô không muốn vì chuyện này mà mối quan hệ giữa 2 người trở nên bất thường
Đồng nghiệp đều lần lượt ôm Hạ Phong lần cuối, có người còn không kìm được nước mắt, dù sao cũng đã làm việc cùng nhau 3 năm còn gì. Chỉ riêng cô, mặc dù rất buồn, nhưng không thể khóc ở đây. Hạ Phong ôm thùng đồ rồi lặng lẽ rời khỏi Phúc Nhật. Tối nay cô có tiệc chia tay với đồng nghiệp, phải về nhà mau chóng chuẩn bị mới được
- Không nỡ sao? - Minh Triết đút tay vào túi quần, phóng tầm mắt nhìn hình ảnh nhỏ bé đang chật vật với thùng giấy ở dưới kia. Hắn liếc nhìn anh, không thể nào đoán được anh đang toan tính cái gì
- Chẳng có gì là không nỡ cả, dù sao đồ chơi chơi chán thì vất thôi
- Hừ....nói dối.... - Minh Triết nhìn thái độ hờ hững của anh rồi cười lạnh
Hắn thừa biết anh chính là ánh mắt không nỡ. Dù sao lúc cô ở đây, rõ ràng Tử Thiên đã dịu tính hơn rất nhiều, ít nhất còn có những lúc cười, cho dù là vì trêu chọc cô đi chăng nữa. Bây giờ không còn cô nữa, liệu mọi chuyện có thay đổi chút nào?
Trong tiếng nhạc sập sình của vũ trường, người người hòa vào điệu nhạc mạnh mẽ. Quay cuồng, thác loạn, vô lo. Và trong 1 góc nào đó, phòng nhân sự đang tập hợp để làm tiệc chia tay cho Hạ Phong
- Ha ha.... - trưởng phòng Trương thấy cô uống quá chén, lại còn đứng dậy nghiêng ngã nữa nên đỡ lấy cô
- Cẩn thận tiểu Phong, hôm nay cô uống nhiều quá rồi đấy! - nhìn trang phục của cô bây giờ so với tình huống này, chắc người ta sẽ tưởng là học sinh đi vào vũ trường chơi quá
- Buông ra.... - Hạ Phong nửa say nửa tỉnh hất mạnh trưởng phòng Trương, cố chấp uống hết chai rượu trên tay, rồi cô lại tiếp tục lấy chai khác
- Ấy.... - đồng nghiệp cố ngăn nhưng không kịp - đừng uống nữa....say lắm rồi....
- Mấy người biết cái gì.....suốt ngày.....hức.....suốt ngày cứ tiểu Phong tiểu Phong.....tôi là chó nhà mấy người sao?
- Trời ơi, tiểu Phong say lắm rồi, đưa em ấy về đi - 1 đồng nghiệp sốc nặng. Chưa bao giờ cô nói những lời thô thiển như vậy với người khác. Đây đâu phải là tiểu Phong nhút nhát của phòng nhân sự
- TÔI KHÔNG SAY! - nhìn cô làm dữ quá, ai cũng chẳng dám động vào, sợ làm cô bị thương - mấy người.....tên giám đốc chết tiệt!
- Trời đất, nó còn dám chửi cả giám đốc!
- Anh là cái quái gì chứ, xem người ta là cái gì.... - Hạ Phong gục người xuống, suýt nữa đụng đầu vào cạnh bàn, may mà có đồng nghiệp đỡ - tên hách dịch, tôi chỉ muốn được sống bình thường. KHÔNG ĐƯỢC SAO?....hức.....anh cớ sao chỉ vì tôi nói lại những lời đồn, hành hạ tôi sống không bằng chết như vậy.....hức..... - lè nhè 1 lúc, nước mắt cô lại rỉ ra. Đôi mắt chưa từng nhìn người khác quá 5 giây đỏ hoe - Tại sao?.....tại sao lại là tôi.....tôi đã làm gì sai?.....Hức....
- Mấy người biết không.....trưa nào cũng bắt tôi....giao đồ ăn trưa....thực chất.....thực chất chỉ kêu tôi....hức....đứng đó như ma nơ canh thôi......vậy mà còn bị người ta.....hức....nói ra nói vào....yêu đương cái khỉ gì chứ.....hức.... - cô tiếp tục lè nhè, vỗ vỗ ngực mình
- Say quá rồi! - đồng nghiệp ngồi im che mặt. Tiếng chửi của cô lớn đến mức những người vách bên cạnh cũng phải phàn nàn. Nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ cô chửi bới
- Hức.....xin lỗi......xin lỗi anh........ - Hạ Phong chửi xong lại ủ rủ 1 mình -.....tôi không nghĩ anh lại bị tổn thương, lúc đó tôi cũng.....hức.....tôi cũng..... - cô bước chân này trẹo qua chân kia, không cẩn thận lại ngã
Cô cảm thấy da mình ấm ấm, chạm phải 1 chất liệu vải sần sùi, thơm thơm mùi nước hoa. Hạ Phong lờ mờ ngẩng mặt lên, hiện tại người cô đã nằm trọn trong vòng tay của người nào đó. Anh nhíu mày nhìn cô, mùi rượu nồng sặc. Miệng cô vẫn còn mấp máy 2 chữ ".....thấy có lỗi....."
- Giám đốc! - ai cũng đứng dậy chào anh, không tỉnh cũng phải tỉnh
- Không sao, ngồi xuống hết đi - anh ra hiệu, cúi đầu nhìn cái người mắt mở mắt nhắm. Sao lại uống nhiều thế chứ?
- Tôi ra chuẩn bị xe - Minh Triết vội đi ra ngoài
- Ô..... - Hạ Phong đang ở yên trong lòng anh, đột nhiên vực dậy khiến ai nấy đều giật mình, đầu tóc đã lòa xòa lắm rồi - anh là ai....? - cô vùng thoát ra ngoài, chỉ tay vào ngực anh. Gò má ửng hồng, đôi mắt cô tuy vậy nhưng nhìn anh rất chăm chú, giống như cố gắng để nhớ ra - à......là giám đốc đại nhân..... hức.....
Hạ Phong cười ha hả rồi chỉ chỉ vào người anh. Tử Thiên đứng ngây ở đó, bắt đầu cảm thấy mất mặt
- Làm sao....hức....người sang trọng như anh cũng tới đây sao?
- Không tới làm sao nghe được có người nói xấu tôi - anh đút tay vào túi quần, xem thử cô tính làm gì
- Hức.....không dám.....nghe nói.....ở đây không tiếp....những người cổ quái như anh.... - cô thật không biết sợ là gì nữa rồi, chỉ thẳng vào ngực anh rồi ngẩng đầu cười híp mắt. Tử Thiên chịu không nổi nữa, túm lấy cổ tay cô lôi đi, nếu còn ở đây, anh sẽ bị cô làm cho nhục chết mất
- Cô thật....đủ lông đủ cánh muốn làm gì thì làm hả? Uống rượu bậy bạ rồi ăn nói lung tung, tôi mà không ở đó thì để cô bôi nhọ hình tượng của tôi - anh dìu cô ngồi ở vệ đường, trên một cái bồn hoa. Minh Triết làm gì còn chưa tới
- Sao vậy?
- Tại em còn phải đưa cơm cho giám đốc đại nhân nữa.....
- Chẳng phải hôm nay chủ nhật, công ty nghỉ làm sao?
- À, tại em cãi nhau với anh ta, nên bây giờ muốn làm hòa thôi. Anh ráng đợi em chút xíu - Hạ Phong năn nỉ. Cô chưa muốn nói cho Thiếu Tấn biết chuyện mình vừa bị sa thải, cô không muốn hắn lo
- Hay là anh qua chở em đi, dù sao cũng chỉ là đưa cơm - đúng rồi, chỉ đưa cơm thôi, sẽ không đợi anh ăn hết rồi cô mới đi đâu
- Được
Tại sân Tennis....tiếng "bộp, bộp" của trái banh nhỏ xanh cứ vang lên. Suốt từ nãy đến giờ, Minh Triết dù hăng hái đến đâu cũng cảm thấy như sắp tắt thở. Hắn đã bị người kia hành hạ từ sáng sớm đến tận bây giờ. Chưa được nghỉ 1 hiệp nào cả. Đến bây giờ, đến bây giờ....hắn mệt muốn đứt hơi. Tại làm sao.....cô Triệu kia lại chưa đến để ngăn cản trò điên rồ này lại chứ?
- Này, cậu.....dạo này.....thừa calo....lắm sao? - anh không trả lời câu hỏi nhảm nhí của hắn, tiếp tục đánh, ánh mắt vô định hình không quan tâm - A, CÔ TRIỆU!!! - cuối cùng cũng tới
Nghe đến 2 chữ "cô Triệu", Tử Thiên liền giật mình quay lại. Làm sao cô lại ở đây được chứ? Từ xa, cô cố gắng nở nụ cười thật tươi chạy lại. Lần đầu tiên cô đến sân cỏ lớn như vậy nên rất thích thú
- Chào phó tổng, giám đốc - cô cúi gập người chào - đồ ăn trưa của 2 người
- Cảm ơn cô, cô thật là 1 người giao thức ăn trưa tốt quá! - Minh Triết nhận đồ ăn rồi cười tươi - cô cũng cùng ăn với chúng tôi đi
- Không cần đâu - cô ngại ngùng xua tay. Nhìn trang phục của cô từ đầu đến cuối. Lần đầu thấy cô mặc váy, chiếc váy jean yếm và áo pull trắng làm cô đáng yêu hơn hẳn. Chiếc túi nhỏ nhỏ đeo chéo càng làm cô giống học sinh cấp 3 hơn
- Sau này không cần giao thức ăn trưa nữa - anh lạnh lùng quay lưng đi, lấy khăn lau mồ hôi
Hạ Phong cắn cắn môi nhìn Minh Triết. Hắn cũng hết cách, nếu bây giờ mở miệng, hên thì nói chuyện được, xui thì bị phạt tiếp. Hắn mới vừa thoát nạn, không nên phạm lỗi nữa thì hơn. Nhìn hắn lắc đầu, cô cũng não nề ra về, vậy là hết hi vọng thật rồi sao. Giám đốc nổi tiếng là người nhỏ nhen, giận rất dai, xem ra cô nên yên phận về thu dọn đồ đạc đi thì hơn
- Vậy.....2 người ăn vui vẻ. Tôi....về đây.... - cô quay trở lại xe, cố gắng nặn nụ cười với Thiếu Tấn - đi thôi
Chiếc xe chầm chậm rời đi. Còn rủ bạn trai đến đây, có phải là da mặt không được mỏng hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta thật chẳng có chút lòng thành, cũng chẳng năn nỉ ỉ ôi lấy 1 câu, như vậy có thể anh sẽ động lòng 1 chút. Vậy mà cô ngay 1 câu cũng không nói, cứ như vậy đi hẹn hò cùng bạn trai
- Này, cơm ngon thật đấy! - Minh Triết hít hà hương thơm hấp dẫn từ hộp cơm
- Không ăn, tự ăn 1 mình đi - Tử Thiên hừ lạnh rồi lấy túi đi về
- Ơ......KHÔNG ĂN À?..... - vậy là mọi thứ hắn làm cho cô đều trở nên công cốc rồi, anh vẫn chẳng thay đổi thái độ gì so với ngày hôm qua
Thiếu Tấn cùng cô dạo bước trên đường. Trên tay còn cầm những mẫu kẹo bông gòn màu hồng. Hạ Phong ăn rất ngon, mắt lúc nào cũng híp thành 1 đường. Xe cộ qua lại tấp nập, nhưng không phải vì công việc, mà là bọn họ đang dành thời gian cuối tuần cùng nhau
- Tiểu Phong
- Hửm? - nghe hắn gọi, cô quay đầu lại. Dường như tất cả vạn vật đều đọng lại trong đôi mắt màu cafe đó, đôi mắt rất đẹp, nhưng chẳng bao giờ dùng để nhìn người khác
- Anh thích em - Hạ Phong mắt tròn xoe, chưa kịp tiếp thu những gì hắn vừa nói. Cô chỉ khẽ nhìn biểu hiện của hắn, rất chân thành - anh đã đợi em 7 năm rồi, tiểu Phong....
-...... - Hạ Phong cúi đầu. Chuyện này.....cô biết, cô cũng rất buồn, cô cũng muốn đón nhận tình cảm của hắn, muốn thử làm quen với chuyện hắn, nhưng Thiếu Tấn nói, hắn luôn muốn đợi. Đợi đến khi cô dũng cảm nhìn vào mắt hắn, trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng thật sự quãng thời gian đó đã quá lâu rồi
Lâu đến mức, cô vừa đủ nhận ra, mình không thể làm việc đó. Và cô không thể cứ để Thiếu Tấn đợi mãi mình như vậy được. Hắn còn có tương lai của hắn nữa
- Em.....
- Anh sẽ tiếp tục đợi. Anh chắc chắn sẽ đợi được. Vì vậy, em không cần vội, cứ từ từ.....được không? - Thiếu Tấn khẩn trương nói như sợ chỉ cần trễ 1 giây, cô sẽ lập tức từ chối hắn mà không cần suy nghĩ
- Ừm.... - Hạ Phong mỉm cười, lại tiếp tục quay đầu bước đi. Cô không muốn vì chuyện này mà mối quan hệ giữa 2 người trở nên bất thường
Đồng nghiệp đều lần lượt ôm Hạ Phong lần cuối, có người còn không kìm được nước mắt, dù sao cũng đã làm việc cùng nhau 3 năm còn gì. Chỉ riêng cô, mặc dù rất buồn, nhưng không thể khóc ở đây. Hạ Phong ôm thùng đồ rồi lặng lẽ rời khỏi Phúc Nhật. Tối nay cô có tiệc chia tay với đồng nghiệp, phải về nhà mau chóng chuẩn bị mới được
- Không nỡ sao? - Minh Triết đút tay vào túi quần, phóng tầm mắt nhìn hình ảnh nhỏ bé đang chật vật với thùng giấy ở dưới kia. Hắn liếc nhìn anh, không thể nào đoán được anh đang toan tính cái gì
- Chẳng có gì là không nỡ cả, dù sao đồ chơi chơi chán thì vất thôi
- Hừ....nói dối.... - Minh Triết nhìn thái độ hờ hững của anh rồi cười lạnh
Hắn thừa biết anh chính là ánh mắt không nỡ. Dù sao lúc cô ở đây, rõ ràng Tử Thiên đã dịu tính hơn rất nhiều, ít nhất còn có những lúc cười, cho dù là vì trêu chọc cô đi chăng nữa. Bây giờ không còn cô nữa, liệu mọi chuyện có thay đổi chút nào?
Trong tiếng nhạc sập sình của vũ trường, người người hòa vào điệu nhạc mạnh mẽ. Quay cuồng, thác loạn, vô lo. Và trong 1 góc nào đó, phòng nhân sự đang tập hợp để làm tiệc chia tay cho Hạ Phong
- Ha ha.... - trưởng phòng Trương thấy cô uống quá chén, lại còn đứng dậy nghiêng ngã nữa nên đỡ lấy cô
- Cẩn thận tiểu Phong, hôm nay cô uống nhiều quá rồi đấy! - nhìn trang phục của cô bây giờ so với tình huống này, chắc người ta sẽ tưởng là học sinh đi vào vũ trường chơi quá
- Buông ra.... - Hạ Phong nửa say nửa tỉnh hất mạnh trưởng phòng Trương, cố chấp uống hết chai rượu trên tay, rồi cô lại tiếp tục lấy chai khác
- Ấy.... - đồng nghiệp cố ngăn nhưng không kịp - đừng uống nữa....say lắm rồi....
- Mấy người biết cái gì.....suốt ngày.....hức.....suốt ngày cứ tiểu Phong tiểu Phong.....tôi là chó nhà mấy người sao?
- Trời ơi, tiểu Phong say lắm rồi, đưa em ấy về đi - 1 đồng nghiệp sốc nặng. Chưa bao giờ cô nói những lời thô thiển như vậy với người khác. Đây đâu phải là tiểu Phong nhút nhát của phòng nhân sự
- TÔI KHÔNG SAY! - nhìn cô làm dữ quá, ai cũng chẳng dám động vào, sợ làm cô bị thương - mấy người.....tên giám đốc chết tiệt!
- Trời đất, nó còn dám chửi cả giám đốc!
- Anh là cái quái gì chứ, xem người ta là cái gì.... - Hạ Phong gục người xuống, suýt nữa đụng đầu vào cạnh bàn, may mà có đồng nghiệp đỡ - tên hách dịch, tôi chỉ muốn được sống bình thường. KHÔNG ĐƯỢC SAO?....hức.....anh cớ sao chỉ vì tôi nói lại những lời đồn, hành hạ tôi sống không bằng chết như vậy.....hức..... - lè nhè 1 lúc, nước mắt cô lại rỉ ra. Đôi mắt chưa từng nhìn người khác quá 5 giây đỏ hoe - Tại sao?.....tại sao lại là tôi.....tôi đã làm gì sai?.....Hức....
- Mấy người biết không.....trưa nào cũng bắt tôi....giao đồ ăn trưa....thực chất.....thực chất chỉ kêu tôi....hức....đứng đó như ma nơ canh thôi......vậy mà còn bị người ta.....hức....nói ra nói vào....yêu đương cái khỉ gì chứ.....hức.... - cô tiếp tục lè nhè, vỗ vỗ ngực mình
- Say quá rồi! - đồng nghiệp ngồi im che mặt. Tiếng chửi của cô lớn đến mức những người vách bên cạnh cũng phải phàn nàn. Nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ cô chửi bới
- Hức.....xin lỗi......xin lỗi anh........ - Hạ Phong chửi xong lại ủ rủ 1 mình -.....tôi không nghĩ anh lại bị tổn thương, lúc đó tôi cũng.....hức.....tôi cũng..... - cô bước chân này trẹo qua chân kia, không cẩn thận lại ngã
Cô cảm thấy da mình ấm ấm, chạm phải 1 chất liệu vải sần sùi, thơm thơm mùi nước hoa. Hạ Phong lờ mờ ngẩng mặt lên, hiện tại người cô đã nằm trọn trong vòng tay của người nào đó. Anh nhíu mày nhìn cô, mùi rượu nồng sặc. Miệng cô vẫn còn mấp máy 2 chữ ".....thấy có lỗi....."
- Giám đốc! - ai cũng đứng dậy chào anh, không tỉnh cũng phải tỉnh
- Không sao, ngồi xuống hết đi - anh ra hiệu, cúi đầu nhìn cái người mắt mở mắt nhắm. Sao lại uống nhiều thế chứ?
- Tôi ra chuẩn bị xe - Minh Triết vội đi ra ngoài
- Ô..... - Hạ Phong đang ở yên trong lòng anh, đột nhiên vực dậy khiến ai nấy đều giật mình, đầu tóc đã lòa xòa lắm rồi - anh là ai....? - cô vùng thoát ra ngoài, chỉ tay vào ngực anh. Gò má ửng hồng, đôi mắt cô tuy vậy nhưng nhìn anh rất chăm chú, giống như cố gắng để nhớ ra - à......là giám đốc đại nhân..... hức.....
Hạ Phong cười ha hả rồi chỉ chỉ vào người anh. Tử Thiên đứng ngây ở đó, bắt đầu cảm thấy mất mặt
- Làm sao....hức....người sang trọng như anh cũng tới đây sao?
- Không tới làm sao nghe được có người nói xấu tôi - anh đút tay vào túi quần, xem thử cô tính làm gì
- Hức.....không dám.....nghe nói.....ở đây không tiếp....những người cổ quái như anh.... - cô thật không biết sợ là gì nữa rồi, chỉ thẳng vào ngực anh rồi ngẩng đầu cười híp mắt. Tử Thiên chịu không nổi nữa, túm lấy cổ tay cô lôi đi, nếu còn ở đây, anh sẽ bị cô làm cho nhục chết mất
- Cô thật....đủ lông đủ cánh muốn làm gì thì làm hả? Uống rượu bậy bạ rồi ăn nói lung tung, tôi mà không ở đó thì để cô bôi nhọ hình tượng của tôi - anh dìu cô ngồi ở vệ đường, trên một cái bồn hoa. Minh Triết làm gì còn chưa tới
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook