Hàn Diễm Ly Hiên
-
Chương 45: Sự tình
Ở gần một con suối ven cánh rừng nơi Ly Bách cùng lão Lý đã xuyên qua, hiện tại trong lúc lão đầu lo chạy đông chạy tây tìm thêm củi, lấy thêm chút nước thì đại thiếu chỉ ngồi đó, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm chỉ có vài ngôi sao, mà mặt trăng hơn một nữa cũng đã bị mây đen che phủ, trước mặt là đám lửa không quá lớn mà xung quanh thứ được soi rõ cũng không quá nhiều, mà âm thanh của côn trùng hay tiếng xào xạc của lá cây lại vô cùng sinh động đến bất ngờ, hắn nhàm chán thả thêm củi vào đám lửa
"Thiếu gia à, không cần thả quá nhiều đâu, lửa sẽ lớn lên đó"_lão lý vẫn đang miệt mài tìm nhanh cây khô không quên quay đầu nhắc nhở thiếu gia nhà lão_"Lão không nghĩ lửa lớn sẽ tốt cho chúng ta lúc này đâu"
Ly Bách nhướn một bên mày, cũng không như thường lệ buông ra câu phản ứng, chỉ đơn giản dừng thả, tay bắt vòng quanh chân, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn quanh. Nhìn hắn lúc này không những lạnh lùng mà còn xa cách, nhưng đối với lão Lý mà nói hiện tại chỉ giống một tiểu hài tử nhỏ đang giả vờ lạnh lùng trước mặt ông.
Nhanh chóng kết thúc công việc của mình, sau đó lại đi đến, từ trong hành lý lấy ra lương khô chính là thịt ướp muối, cẩn thận lấy ra một ít sau đó dùng lá sen gói lại, lại đào một hố nhỏ, sau khi đã đảm bảo gói thịt ấy được đất bao phủ cẩn thận, lão mới đặt củi xuống hố, bao phủ cả gói thịt rồi mới bắt đầu nhóm lên một đám lửa nhỏ khác, xong xui mới khì khì cười, lau mặt qua lại hai ba cái rồi chuyển đến ngồi đối diện tiểu khuyển tử của Ly gia
"Tiểu khuyển tử, nói ta nghe, con lại suy nghĩ ra việc gì rồi?"
Ly Bách cũng không nhìn đến lão, nghiêng đầu tựa lên vòng tay của mình, giọng nói không chút sức sống_"Lần này quả thực...thật sự làm mọi chuyện đều không đảm bảo. Từ chuyện cửa hiệu ở kinh thành, cho đến việc ta rời đi để mở rộng mọi thứ như hiện tại, tất cả đều không chắc chắn. Nhưng mà bởi vì tiểu Diễm luôn bảo hên xui, sau đó muội ấy cứ như vậy mà làm, cho nên....bỗng nhiên ta lại giống muội ấy"
"Người nghĩ tiểu thư không suy nghĩ sao? Theo lính tính mà ứng phó với mọi chuyện?"
"Ta không rõ, muội ấy bởi vì không còn gì để mất, cho nên mới như vậy, chỉ cần làm, nếu đã làm thì chấp nhận, không cần hối hận"
"Thiếu gia..."_giọng lão Lý lúc này cũng thực trầm_"Lúc lão nghe chuyện của tiểu thư, trong đầu ta đã nghĩ, à...có khi nào, tiểu thư thật sự đã đủ đau đến mức ngay cả mạng cũng không cần để rồi tự sát. Điều gì có thể đẩy thiếu gia suy nghĩ đến chuyện tự sát?"
"Ta muốn gặp lại nàng ấy, rất muốn. Thời điểm nghe nàng ấy bị đối xử như vậy, ta đã muốn rời đi...nhưng mà, ta sau đó lại từng ngày, từng giờ thật nhanh đi tìm từng phần thân thể của nàng ấy...chính là cảm giác vô lực ấy. Phụ thân yêu mẫu thân, vì người làm nhiều chuyện. Ta yêu nàng ấy, nhưng lại không thể làm được gì...cho nên ta không buông được. Có lẽ đúng như người muốn nói với ta. Ta còn chấp niệm, nhưng Hàn Diễm lại không, muội ấy buông bỏ mọi thứ. Ánh mắt bất cần, không vui vẻ cùng không oán hận, bỗng dưng cũng đã có lúc nghĩ, nếu không có thứ đủ để níu chân muội ấy, muội ấy sẽ thật sự rời đi hay không. Hay thậm chí dù thứ đó đủ quan trọng, muội ấy vẫn sẽ bình thản ra đi hay không"
"Tiểu thư sẽ sống thật lâu, lão tin tưởng, người như tiểu thư hay thiếu gia, đều là những người xứng đáng nhận được hạnh phúc"
Ly Bách vẻ mặt nho nhỏ bất nhờ nhìn lão nhân trước mặt, chuyển chân xếp bằng trên nền đất, bật cười thật nhỏ, lắc đầu_"Ta cũng hy vọng"_[Nếu muội sống, ta cũng sẽ sống, Hàn Diễm]
"Thiếu gia, vậy người định tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
"Ở phương Bắc vốn không lớn, nhưng là người ta tin cậy giao cho mọi việc. Vốn chỉ để thuận tiện nghĩ lúc già sẽ ngao du tứ phương, lúc thiếu tiền liền tìm nơi gần nhất mà lấy, nhưng hiện tại chỉ cần tiểu Bạch kia đến nơi, mang theo người của hắn thì người đó sẽ biết rõ việc tiếp theo nên làm. Còn chúng ta cũng có việc của chúng ta. Ở đông tây tạo ra tiền trang, vừa thuận lợi cho việc thu thập tin tức, lại tiện cho nhiều việc khác, ngày mai liền bắt đầu kiểm tra nguồn hàng, thu mua giá rẻ, tìm nơi nguồn hàng đắt hơn mà bán ra"_Ly Bách nói đến đây bỗng bâng quơ cười_"Mọi thứ vững vàng, ta sẽ đón muội ấy ra, tránh đi nơi phức tạp ấy"
Lão Lý nhìn tiểu thiếu gia của ông, vẻ mặt chợt trầm nhưng rất nhanh liền ha hả cười, đứng dậy đi qua chỗ hắn, vỗ mạnh lên vai vài cài_"Tiểu tử, đừng lo, thứ con muốn, lão già ta tin con sẽ đều đạt được hahaha"_sau đó vội quay đi, gạt qua nước mắt trên khuôn mặt đã lấm tấm nếp nhăn rõ ràng của mình, đi qua mớ thịt ướp muối kia, dùng nhánh cây lấy ra củi lửa, phủi qua lớp đất nóng hổi, dùng vải thô dày bọc lấy gói thịt, vội vàng đi đến bên cạnh Ly Bách, ở trước mặt hắn hào hứng mở ra_"Thiếu gia, đã có thể ăn"_sau đó rất vui vẻ tự mình cầm lên một miếng thịt thơm lừng tỏa khói, nhét hết vào miệng rồi cố hít hà bởi nóng.
Ly Bách nhìn thấy sự tự nhiên của người bên cạnh mà bật cười, chậm rãi vươn tay hướng đến thịt, cũng thử như lão Lý, cuộn trong lại lát thịt, nhét vào miệng.
Gần đến miếng cuối cùng, trong lúc Ly Bách cùng lão Lý còn đang nhìn nhau thắm thiệt thì xung quanh lá cây lại dao động một cách bất thường, không hề giống như bất chợt một cơn gió lớn vô tình thổi qua, thứ âm thanh sắt bén cuẩ kim loại sắc bén vang lên trong sự yên tĩnh, Ly Bách một hơi thở dài nhìn qua lão Lý vẫn bình thản ăn thịt_"Lão Lý, người hình như biết võ công đúng không?"
Lão nhân dừng ăn, chớp mắt sống động hướng đến Ly Bách_"Sống cùng nhau dưới một mái nhà bao nhiêu lâu mà thiếu gia không biết lão Lý ta chỉ quán xuyến tiền bạc thôi sao?"
"Không có nghĩ ông không biết võ công"_Ly Bách gạt đi sự thật, lựa chọn phương án né tránh đảm bảo
Lão Lý nhún vai, tiếp tục cho vào miệng miếng thịt dỡ mình vẫn chưa ăn xong_"Này có nghĩa là ta không biết"
Lão nhân vừa nói xong, lại ngạc nhiên vì Ly Bách bỗng bất ngờ đứng dậy, tiện tay cầm lên thanh kiếm ngay bên cạnh lên, sau đó tay kia rút kiếm ra khỏi vỏ, ở ngay trước mặt ông, vươn tay ra phía sau. Tại thời điểm lão còn đang ngờ vực cho phải hay không Ly Bách lại diễn trò thì tiếng âm thanh va chạm của kim loại với nhau vang lên thật rõ ràng ngay tại phía sau ông.
Ly Bách cắn răng, cố sức hất ra kiếm nhưng trong một giây khác ấy, lại thấy được trước ngực của tên thích khách lại xuất hiện thêm một lưỡi kiếm đẩm máu xuyên ngực hắn ra thẳng trước mặt Ly Bách, sau đó rất nhanh thu về. Kế đến hàng loạt tiếng va chạm vang lên nhưng mặc nhiên Ly Bách cùng lão Lý cũng chỉ nhìn quanh, hoàn toàn không cần động tay động chân
[Sao lại đến tám người? Không phải đã đưa qua Hàn Diễm hai người, hai người ở nhà mỗi người thêm hai người sao?]_hắn không ngạc nhiên bởi có ám vệ sẽ ra mặt bảo vệ nếu hắn gặp nguy hiểm, mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên bởi số lượng trước mắt mình dường như có điểm không tưởng. Có một thứ cảm xúc gì đó hắn cảm thấy khó hiểu đang len lỏi trong tâm trí hắn. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao sáng tỏ lúc này đã chẳng còn mây đen che đi ánh trăng, kiềm không được bật cười, lắc đầu_[ Đưa cho muội rồi lại đưa qua cho ta, tự tin đến như vậy sao?]
"Tại sao lại có người muốn mạng của thiếu gia?"
"Ta không biết, nhưng phải giết hết, không được để lại một ai, bọn chúng chắc là trên đường đi tìm nên bất ngờ tìm thấy chúng ta mà thôi"
Lão Lý gật gù, xem xét một vật trong tay mà Ly Bách thấy lão nhân này bỗng nhiên ít nói nhảm liền không khỏi cúi đầu nhìn, vừa nhìn đến mắt không khỏi đảo một vòng. Không biết lão Lý từ lúc nào đã rút ra thẻ bài từ xác của ám vệ định giết lão lúc nãy ra, bộ dáng còn rất chăm chú_"Dực Minh, thiếu gia, bọn họ không phải là phường vải nổi tiếng trong kinh thành sao? Bên cạnh Bạch Vận cửa hiệu trang sức vừa mở ra của tiểu thư. Lão thấy tiểu thư thật có tâm, một cửa hàng trang sức, một thanh lâu trứ danh, một cửa hiệu chỉ bán những thớ vải nổi tiếng. Lão bỗng dưng cảm thấy chúng ta có phải hay không quả thực quá mức bé nhỏ nếu không lấy tên Bạch Vận"
[Là người của Trịnh Lương, là bỗng nhiên may mắn tìm được hay hắn thật sự phán đoán ra ta từ hướng này mà đi?]_Ly Bách nghiền ngẫm từ khi nghe cái tên, nhưng mà về tiếp theo cũng chỉ có thể mắt mở to nhìn lão Lý_"Lão nhân, có phải hay không phụ thân ta cũng biết, bởi vì ông biết nhiều đến như vậy mà"
"Không đâu, ngài ấy còn chuyện khác phải lo, lão nhân chỉ bởi vì chuyên quản lý tiền bạc trong phủ cho nên đối với tin tức bên ngoài phải nắm chắc, không ổn liền báo lại với lão gia. Chỉ là lão đã rất bất ngờ khi biết được tiểu thư không những mở phường trang sức mà còn để tiểu Thi nha đầu trong coi mọi thứ. Qủa thực cách làm này của hai vị đều khiến lão cảm thấy khó hiểu. Cũng như Nhạc Toái của thiếu gia, chỉ vừa mở ngài cũng rời đi"
"Sẽ bị nghi ngờ. Tiểu Diễm cũng đã vào triều, tâm tư của người xung quanh hoàng thất hay thánh thượng ta lại càng không rõ sẽ là lợi hay hại. Một ngày ở lại thì lại càng nguy hiểm hơn. Trước mắt nếu ở lại có thể xem như an toàn, nhưng nếu một ngày một trong hai chúng ta vô cớ chết đi thì cũng sẽ có thứ khác được xây nên để che lấp sự thật, rời đi vẫn là tốt hơn, sau đó khi đã đủ sức lực thì trở về, bởi vì còn chuyện cần phải thực hiện"_Ly Bách nhìn lão Lý, rồi lại nhìn một vòng xung quanh mọi thứ đã trả lại như cũ, tiếng đánh nhau cũng đã dừng, một người ám vệ cũng đi đến, hướng hắn chắp tay, gật nhẹ đầu
"Thiếu gia"
Ly Bách ngồi xếp bằng trên đất, nhìn đến ám vệ, chỉ có thể thở dài_"Chỉ có tám người sao?"
"Là mười, trong đó có hai người nhập với chung ta lúc vừa ra khỏi thành, nói là tiểu thư đuổi đi"
"Có ai bên cạnh không?"
Người đó yên lặng một chút, cố suy nghĩ xem thiếu gia của hắn đang muốn đề cập đến ai, lúc nghĩ đến Hàn Diễm thì đã không cần nghĩ đúng sai, liền chắp tay báo lại_"Thiết nghĩ lão gia sẽ an bày tốt, bọn họ cũng đã nói hai nha hoàn bên cạnh người là nha hoàn từ Ly phủ, cũng là người của chúng ta"
Hắn trầm ngâm, bất đắc dĩ cúi đầu, đưa tay chà xát mái tóc của mình_[Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi]_"Dù sao cũng cảm ơn, về sau đành làm phiền mọi người"
"Thiếu gia có muốn chúng tôi làm gì trước không?"
"Nếu đã đông như vậy thì chia ra đi, giúp ta đi hỏi giá của gạo, trà, đường, muối cùng vải vóc, càng nhiều nơi càng tốt, quan trọng là cần phải ghi cẩn thận. Ta vẫn sẽ đi theo hướng Tây, ở trạm dừng chân gần nhất cũng sẽ là buổi trưa, có thể gặp nhau tại đó"
"Đã rõ"
"Cáo từ"
"Cáo từ"
Thời điểm Ly Bách ánh nhìn mông lung trở lại với lão Lý thì lại bất ngờ bởi đôi mắt sáng rực rỡ như sao trời, miệng cũng mở lớn_"Thiếu gia, ta thật không ngờ, từ nhỏ nữa chữ bẻ đôi người cũng lười học, vậy mà quan văn không những đậu mà kinh thương xem ra cũng biết chút ít, quả thực đáng ngưỡng mộ!"
Ly Bách mày nhướn mày chau_"Trong mắt ông, ta còn có thể vô dụng đến đâu?"
"Không biết gia là gì, không biết phụ mẫu là ai!"_lão Lý vẻ mặt khẳng định, ánh mắt tràn ngập chân thành như Ly Bách chỉ có thể ngậm miệng nhìn sang nơi khác, quyết định im lặng nghe người bên cạnh lãi nhải không mệt mỏi
Bạn đường này của hắn, thật phiền phức.
~~`
Tỉnh dậy từ giấc mộng vội vã, Hàn Diễm trừng mắt nhìn lên nóc giường, phát giác hai tay đang nắm chặt trải giường mới run rẩy buông ra, ngồi dậy, tay ôm trán_" Nó ở đây, nó cũng đến đây"_sau đó nàng lại bất giác nở nụ cười nham hiểm hiếm có của mình_"Thấy rồi, tìm thấy rồi, là tự dâng mạng đến..."_Hàn Diễm dời chân xuống giường, hướng ra bên ngoài_"A Đào, A Lan, hai người có ở bên ngoài không"
Ngay lập tức có người bước vào, nhưng chỉ có một người, vừa vào đến liền nhanh chóng thắp nến, nhìn thấy Hàn Diễm ngồi đó thì liền vội đến, đưa tay chạm thử trán của nàng, sau đó rất nhanh lùi qua một bên
"Ngày mai sẽ vào cung đúng không?"
"Đúng vậy"
"Đến gặp Ly Thành, nói ta đã thấy, cần biết rõ ta nên làm gì tiếp theo, toàn bộ câu chuyện"
A Đào nhướn mày, cảm thấy khó hiểu, thấp giọng hỏi_"Tiểu thư, người có thật sự ổn không? A Đào có thể mang người trở về Ly phủ nếu người muốn"
Hàn Diễm ngạc nhiên nhìn qua A Đào khuôn mặt không mấy biểu cảm mà lại nói ra những lời quan tâm kia thì không kiềm được mà rùng mình_"Sao lại nghĩ như vậy?"
"Người trông không ổn"
"Về sau nếu không ổn dù nhẹ hay nặng đều trở lại về đó sao?"
"Đã rõ, nô tì xin lui"
"Ừm, càng sớm càng tốt, nhớ cẩn thận"_A Đào có chút ngạc nhiên đối với lời này, bước chân có chút ngập ngừng, lúc quay đầu nhìn lại thì giật mình khi thấy chủ tử hiện tại của mình đang nằm dài, để thỏng đầu cùng mái tóc xuống ở mép giường, chớp mắt nhìn chính mình cho nên mấy lời định nói ra liền nhanh chóng nuốt ngược trở lại vào trong, sau đó nhanh chóng rời đi
Khuôn mặt của Ly Thành trong mấy ngày vừa qua gần như đã già đi rõ rệt, không cần bởi vì năm tháng, không cần bởi vì suy tính, chỉ bởi vì lo lắng, mỏi mệt. Có một sợi tơ rất mỏng, rất nhỏ, rất nhẹ cứ mắc vào lòng ông, như Ly Hiên lúc trước, cũng như Hàn Diễm lúc này. Sự tồn tại của cả hai đều dường như vô hình với nơi này, nhưng ông không hiểu được, trong lòng như vẫn còn thứ gì đó vướn mắt, không khiến ông cảm thấy khó chịu, ông cũng không muốn lấy nó ra khỏi, chỉ mong nó tan biến, như chưa từng tồn tại.
Đó là những gì ông đã từng mơ ước vào ngày Ly Hiên trút ra hơi thở cuối cùng. Qủa thật sợi tơ vướn mắc trong lòng ông ngay thời điểm Ly Hiên buông xuôi đã biến mất. Nhưng ông không rõ ràng, ông không biết mình bám víu vào đâu, vì lý do gì lại một lần nữa thực hiện triệu hồi thuật, mang về một Hàn Diễm của Ly Hiên thực thụ, một sợi tơ không những khiến ông cảm thấy vướn bận, mà còn nặng nề, còn có đau lòng. Nhưng hối hận thì chưa từng. Ly Thành không hề mong muốn bản thân phải hối hận bởi bất cứ quyết định nào của mình, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng được, tương lai cũng không sao, đều sẽ không hối hận.
Nhân tại nhân, thiên tại thiên đều không thể đổ lỗi cho ai khác. Nếu đã làm, dù trốn chạy thì đến cùng vẫn phải chấp nhận. Nhìn qua Ly Nhược ngủ ở bên giường nhưng hai chân mày vẫn nhẹ chau lại với nhau, lão Ly thở dài_[Tội lỗi, một mình ta là được rồi, đều hướng đến ta là được rồi]_sau đó một lần nữa gieo quẻ dựa vào bát tự của Ly Hiên cùng Hàn Diễm.
Vài ngày nay linh cảm đều không tốt, đối với Ly Bách, ông đã phân phó ám vệ vẫn luôn trong phủ theo bảo vệ hắn, nhưng Ly Hiên thì không, ngoại trừ hai thị nữ bên cạnh thì cũng không có hơn một người. Cứ cách đúng một canh giờ, Ly Thành sẽ một lần nữa bắt lại số mệnh cho cả hai. Kể từ khi Hàn Diễm đến, vận mệnh của Ly Bách cũng đột ngột rẽ hướng mà ngay cả đích đến phía trước của hài tử nhà mình, Ly Thành cũng không thể nhìn thấu. Lần đầu nhìn vào đường sinh mạng của cả hai, trong lòng đã dấy lên nỗi sợ vô hình. Nhưng dần dà về sau, ngay từ thời điểm nàng vừa đặt chân đến Vân phủ của Tam vương gia Trịnh Lương mệnh gặp vấn đề chính là của Hàn Diễm. Nó bị một màn sương màu xám che khuất, Ly Thành luôn nhìn qua nhưng cũng chưa từng thử chạm sâu vào bởi vì ông sợ điều tối kị. Chỉ là không ngờ được, lúc đó còn định xem kĩ hơn người kia rốt cục là ai dù cho trong cơ thể của ông như có bàn tay ma quỷ đang cào xé mọi thứ nhưng ngay tại thời điểm bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt màu máu thì liền thoát ra, một thân đẫm mồ hơi, hơi thở cùng mạch tượng cũng yếu đi, khó khăn chống đỡ nhưng vẫn không kiềm được, thần tình hoảng hốt trực tiếp ngã ngồi xuống đất, hai tay run rẩy ôm lấy mặt_"Sao lại đến nông nổi này, làm sao, làm sao có thể...tại sao thứ đó lại biết được bát tự của Hàn Diễm...làm sao...ngay cả linh hồn cũng đã bị nguyền rủa, Hàn Diễm của ta phải sống làm sao..."
Đang lúc Ly Thành thất thần thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa_"Lão gia, có bồ câu đưa thư đến"
"Là từ ai?"_Ly Thành hai mắt mở lớn, nhìn về phía cửa, sau đó bản thân mới khó khăn mà ngồi dậy, đi đến mở cửa, nhìn xuống cuộn giấy được một sợi đây đen còn có chuông vàng nhỏ cột lại, trong tâm của Ly Thành như bị sét đánh xé ngang. Đào Hoa cốc, biểu tượng cũng chỉ đơn giản như thế. Một sợi dây lụa đen thuần, một quả chuông nhỏ cùng tên của Đào Hoa cốc ở nơi bí mật trên quả chuông. Lá thư trước mặt này cùng chiếc chuông lâu lâu lại tự động linh đinh vài tiếng nhỏ càng khiến tâm của Ly Thành thêm loạn
"Ly đại nhân, từ lâu nghe qua đại danh, ngưỡng mộ đã lâu. Ta cũng sẽ không dài dòng, muốn cho ngươi hiểu rõ chuyện hiện tại. Ta chắc chắn ngươi đã thấy được đôi mắt ấy, cũng hiểu rõ sinh mạng nữ nhi nhà ngươi đang bị nó đặt lên lời nguyền. Trước đó, ta sẽ cho ngươi biết, tiểu đồ nhi ta trân quý nhất chấp thuận dùng nữa tính mạng của mình đổi lấy cho nhi nữ ngươi một đường sống, viết ra một chân mạng hư ảo cho nàng. Nó sẽ đảm bảo an toàn cho nữ nhi nhà ngươi, ta tin chắc ngươi biết rõ nếu nàng ta chỉ cần làm sai so với thứ bọn ta đã viết để quỷ hồn kia nhìn được lời nguyền kia không những càng âm hiểm, điểm quan trọng chính là nó sẽ khảm sâu vào linh hồn nữ nhi Ly gia mà đồ nhi của ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng để hướng nàng ta hướng đi đúng chuyện đã định sẵn là không đúng thì chắc chắn không thể thành sự thật.
Cho nên việc chính của lá thư này chính là để Ly đại nhân biết được ngài tiếp theo nên làm gì. Đồ nhi ta muốn nàng ta sống, cho nên ta sẽ tận lực mà giúp gia hỏa nhà ta, giúp nhi nữ Ly gia còn mạng. Nhưng ta muốn đồng giá. Mạng số vốn là thứ khó đoán, hiện tại lại ở người càng không thể đoán. Đồ nhi của ta đã trả giá đắc, kế đến cũng nên là Ly lão gia đưa ra chút hồi đáp, ta sẽ cảm thấy được an ủi phần nào. Còn nữa, ta có cảm giác, chắc chắn sẽ gặp được ngươi, cho nên tái kiến, không cần hồi âm, nhớ trả lại bồ câu cho bọn ta.
Đào Hoa cốc chủ, Đào Dận"
Ly Thành đọc xong, nữa điểm lo lắng cũng chưa từng xuất hiện trên gương mặt ông, ngược lại trên môi lại vẽ lên nụ cười lạnh lẽo, trùng hợp ngoài cửa lại có tiếng gõ, mày khẽ chau nhưng rất nhanh liền giản ra, trong đầu liền có thể nghĩ đến vài người có thể xuất hiện vào lúc này.
Hướng đến cửa, cũng không cần chút e dè mở ra cửa, hạ mắt nhìn qua người vừa đến đang quỳ ở một bên, một thân dạ hành gần như trùng hợp vào đêm tối_"Có chuyện?"
"Thưa lão gia, là tiểu thư, người sai nô tì đến nói với người cho người biết tiểu thư người ấy đã thấy, cần lão gia giúp người biết nên cần làm gì tiếp theo, cả về sau cũng rất cần thiết"
Ly Thành ngạc nhiên, không nghĩ Hàn Diễm cũng có thể thấy được, nhưng thấy được những gì thì ông lại không chắc chắn. Dù sao con người cao cao tại thượng như vậy lần này lại muốn nhờ ông việc này liền cảm thấy có chút lạ_"Thật sự có nói cần giúp sao??"
"…."
Sau một thời gian yên lặng của ám vệ bên dưới, Ly Thành lại rất thản nhiên bật cười_"Cho ta một chút thời gian, vào đây"_sau đó quay trở lại vào phòng, thắp thêm một ngọn nên ở bàn viết của mình, thật nhanh viết ra toàn bộ thứ cần viết, cuộn lại mảnh giấy sau đó vội vã đứng dậy rời đi, không cẩn thận liền va phải cạnh bàn, một mảnh ngọc trắng thuần với hình dáng của một đám mây cùng sợi dây tết xanh nhạt rơi xuống. Này là hôm nay ông đã ghé qua cửa hiệu trang sức Bạch Vận kia, nhìn thấy mảnh ngọc nhỏ, bỗng nhiên lại nghĩ muốn mua.
Mảnh ngọc rơi xuống đất, Ly Thành cũng chưa rời đi mà ngược lại lại cúi đầu, sau đó ngồi xuống, cầm lên ngọc bồi, dùng ngón tay cảm nhận từng đường khắc nhưng ánh mắt lúc này lại khẽ nheo, sâu thẳm đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình, bất ngờ nắm chặt ngọc bội, đứng dậy, hướng bên ngoài của nơi có ám vệ của Hàn Diễm phân phó đến gặp ông_"Ở đây có tất cả những thứ ta muốn đưa. Riêng ngọc bội, lúc nào cũng phải đeo bên người, nếu nó có đổi màu, cũng không cần quan tâm tới"
A Đào cúi đầu nhận lấy, cảm thấy bản thân nên nói gì đó nhưng vẫn không mở miệng hỏi, Ly Thành trao đồ xong, cũng không nghĩ nhiều, phất tay_"Đã xong, nhanh chóng rời đi, phải cẩn thận"
"Người không lo cho tiểu thư sao?"_A Đào không kiềm được hỏi, một người như vậy, lúc đến phủ cũng chỉ có hai người bọn họ từ nay về sau tháp tùng, là chủ tử tin tưởng họ quá mức hay là tiểu thư vốn không quan trọng với bọn họ
"Không, bởi vì ta tin tưởng, đứa nhỏ đó sẽ không chết, còn các người thì đủ khả năng để bảo hộ chủ tử của chính mình. Đã đủ chứ?"
"...Nô tì xin cáo lui"
Ly Thành trở vào phòng, khẽ thở dài một hơi, nhưng trên miệng lại vẽ ra một nụ cười nhẹ nhàng..
"Thiếu gia à, không cần thả quá nhiều đâu, lửa sẽ lớn lên đó"_lão lý vẫn đang miệt mài tìm nhanh cây khô không quên quay đầu nhắc nhở thiếu gia nhà lão_"Lão không nghĩ lửa lớn sẽ tốt cho chúng ta lúc này đâu"
Ly Bách nhướn một bên mày, cũng không như thường lệ buông ra câu phản ứng, chỉ đơn giản dừng thả, tay bắt vòng quanh chân, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn quanh. Nhìn hắn lúc này không những lạnh lùng mà còn xa cách, nhưng đối với lão Lý mà nói hiện tại chỉ giống một tiểu hài tử nhỏ đang giả vờ lạnh lùng trước mặt ông.
Nhanh chóng kết thúc công việc của mình, sau đó lại đi đến, từ trong hành lý lấy ra lương khô chính là thịt ướp muối, cẩn thận lấy ra một ít sau đó dùng lá sen gói lại, lại đào một hố nhỏ, sau khi đã đảm bảo gói thịt ấy được đất bao phủ cẩn thận, lão mới đặt củi xuống hố, bao phủ cả gói thịt rồi mới bắt đầu nhóm lên một đám lửa nhỏ khác, xong xui mới khì khì cười, lau mặt qua lại hai ba cái rồi chuyển đến ngồi đối diện tiểu khuyển tử của Ly gia
"Tiểu khuyển tử, nói ta nghe, con lại suy nghĩ ra việc gì rồi?"
Ly Bách cũng không nhìn đến lão, nghiêng đầu tựa lên vòng tay của mình, giọng nói không chút sức sống_"Lần này quả thực...thật sự làm mọi chuyện đều không đảm bảo. Từ chuyện cửa hiệu ở kinh thành, cho đến việc ta rời đi để mở rộng mọi thứ như hiện tại, tất cả đều không chắc chắn. Nhưng mà bởi vì tiểu Diễm luôn bảo hên xui, sau đó muội ấy cứ như vậy mà làm, cho nên....bỗng nhiên ta lại giống muội ấy"
"Người nghĩ tiểu thư không suy nghĩ sao? Theo lính tính mà ứng phó với mọi chuyện?"
"Ta không rõ, muội ấy bởi vì không còn gì để mất, cho nên mới như vậy, chỉ cần làm, nếu đã làm thì chấp nhận, không cần hối hận"
"Thiếu gia..."_giọng lão Lý lúc này cũng thực trầm_"Lúc lão nghe chuyện của tiểu thư, trong đầu ta đã nghĩ, à...có khi nào, tiểu thư thật sự đã đủ đau đến mức ngay cả mạng cũng không cần để rồi tự sát. Điều gì có thể đẩy thiếu gia suy nghĩ đến chuyện tự sát?"
"Ta muốn gặp lại nàng ấy, rất muốn. Thời điểm nghe nàng ấy bị đối xử như vậy, ta đã muốn rời đi...nhưng mà, ta sau đó lại từng ngày, từng giờ thật nhanh đi tìm từng phần thân thể của nàng ấy...chính là cảm giác vô lực ấy. Phụ thân yêu mẫu thân, vì người làm nhiều chuyện. Ta yêu nàng ấy, nhưng lại không thể làm được gì...cho nên ta không buông được. Có lẽ đúng như người muốn nói với ta. Ta còn chấp niệm, nhưng Hàn Diễm lại không, muội ấy buông bỏ mọi thứ. Ánh mắt bất cần, không vui vẻ cùng không oán hận, bỗng dưng cũng đã có lúc nghĩ, nếu không có thứ đủ để níu chân muội ấy, muội ấy sẽ thật sự rời đi hay không. Hay thậm chí dù thứ đó đủ quan trọng, muội ấy vẫn sẽ bình thản ra đi hay không"
"Tiểu thư sẽ sống thật lâu, lão tin tưởng, người như tiểu thư hay thiếu gia, đều là những người xứng đáng nhận được hạnh phúc"
Ly Bách vẻ mặt nho nhỏ bất nhờ nhìn lão nhân trước mặt, chuyển chân xếp bằng trên nền đất, bật cười thật nhỏ, lắc đầu_"Ta cũng hy vọng"_[Nếu muội sống, ta cũng sẽ sống, Hàn Diễm]
"Thiếu gia, vậy người định tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
"Ở phương Bắc vốn không lớn, nhưng là người ta tin cậy giao cho mọi việc. Vốn chỉ để thuận tiện nghĩ lúc già sẽ ngao du tứ phương, lúc thiếu tiền liền tìm nơi gần nhất mà lấy, nhưng hiện tại chỉ cần tiểu Bạch kia đến nơi, mang theo người của hắn thì người đó sẽ biết rõ việc tiếp theo nên làm. Còn chúng ta cũng có việc của chúng ta. Ở đông tây tạo ra tiền trang, vừa thuận lợi cho việc thu thập tin tức, lại tiện cho nhiều việc khác, ngày mai liền bắt đầu kiểm tra nguồn hàng, thu mua giá rẻ, tìm nơi nguồn hàng đắt hơn mà bán ra"_Ly Bách nói đến đây bỗng bâng quơ cười_"Mọi thứ vững vàng, ta sẽ đón muội ấy ra, tránh đi nơi phức tạp ấy"
Lão Lý nhìn tiểu thiếu gia của ông, vẻ mặt chợt trầm nhưng rất nhanh liền ha hả cười, đứng dậy đi qua chỗ hắn, vỗ mạnh lên vai vài cài_"Tiểu tử, đừng lo, thứ con muốn, lão già ta tin con sẽ đều đạt được hahaha"_sau đó vội quay đi, gạt qua nước mắt trên khuôn mặt đã lấm tấm nếp nhăn rõ ràng của mình, đi qua mớ thịt ướp muối kia, dùng nhánh cây lấy ra củi lửa, phủi qua lớp đất nóng hổi, dùng vải thô dày bọc lấy gói thịt, vội vàng đi đến bên cạnh Ly Bách, ở trước mặt hắn hào hứng mở ra_"Thiếu gia, đã có thể ăn"_sau đó rất vui vẻ tự mình cầm lên một miếng thịt thơm lừng tỏa khói, nhét hết vào miệng rồi cố hít hà bởi nóng.
Ly Bách nhìn thấy sự tự nhiên của người bên cạnh mà bật cười, chậm rãi vươn tay hướng đến thịt, cũng thử như lão Lý, cuộn trong lại lát thịt, nhét vào miệng.
Gần đến miếng cuối cùng, trong lúc Ly Bách cùng lão Lý còn đang nhìn nhau thắm thiệt thì xung quanh lá cây lại dao động một cách bất thường, không hề giống như bất chợt một cơn gió lớn vô tình thổi qua, thứ âm thanh sắt bén cuẩ kim loại sắc bén vang lên trong sự yên tĩnh, Ly Bách một hơi thở dài nhìn qua lão Lý vẫn bình thản ăn thịt_"Lão Lý, người hình như biết võ công đúng không?"
Lão nhân dừng ăn, chớp mắt sống động hướng đến Ly Bách_"Sống cùng nhau dưới một mái nhà bao nhiêu lâu mà thiếu gia không biết lão Lý ta chỉ quán xuyến tiền bạc thôi sao?"
"Không có nghĩ ông không biết võ công"_Ly Bách gạt đi sự thật, lựa chọn phương án né tránh đảm bảo
Lão Lý nhún vai, tiếp tục cho vào miệng miếng thịt dỡ mình vẫn chưa ăn xong_"Này có nghĩa là ta không biết"
Lão nhân vừa nói xong, lại ngạc nhiên vì Ly Bách bỗng bất ngờ đứng dậy, tiện tay cầm lên thanh kiếm ngay bên cạnh lên, sau đó tay kia rút kiếm ra khỏi vỏ, ở ngay trước mặt ông, vươn tay ra phía sau. Tại thời điểm lão còn đang ngờ vực cho phải hay không Ly Bách lại diễn trò thì tiếng âm thanh va chạm của kim loại với nhau vang lên thật rõ ràng ngay tại phía sau ông.
Ly Bách cắn răng, cố sức hất ra kiếm nhưng trong một giây khác ấy, lại thấy được trước ngực của tên thích khách lại xuất hiện thêm một lưỡi kiếm đẩm máu xuyên ngực hắn ra thẳng trước mặt Ly Bách, sau đó rất nhanh thu về. Kế đến hàng loạt tiếng va chạm vang lên nhưng mặc nhiên Ly Bách cùng lão Lý cũng chỉ nhìn quanh, hoàn toàn không cần động tay động chân
[Sao lại đến tám người? Không phải đã đưa qua Hàn Diễm hai người, hai người ở nhà mỗi người thêm hai người sao?]_hắn không ngạc nhiên bởi có ám vệ sẽ ra mặt bảo vệ nếu hắn gặp nguy hiểm, mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên bởi số lượng trước mắt mình dường như có điểm không tưởng. Có một thứ cảm xúc gì đó hắn cảm thấy khó hiểu đang len lỏi trong tâm trí hắn. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao sáng tỏ lúc này đã chẳng còn mây đen che đi ánh trăng, kiềm không được bật cười, lắc đầu_[ Đưa cho muội rồi lại đưa qua cho ta, tự tin đến như vậy sao?]
"Tại sao lại có người muốn mạng của thiếu gia?"
"Ta không biết, nhưng phải giết hết, không được để lại một ai, bọn chúng chắc là trên đường đi tìm nên bất ngờ tìm thấy chúng ta mà thôi"
Lão Lý gật gù, xem xét một vật trong tay mà Ly Bách thấy lão nhân này bỗng nhiên ít nói nhảm liền không khỏi cúi đầu nhìn, vừa nhìn đến mắt không khỏi đảo một vòng. Không biết lão Lý từ lúc nào đã rút ra thẻ bài từ xác của ám vệ định giết lão lúc nãy ra, bộ dáng còn rất chăm chú_"Dực Minh, thiếu gia, bọn họ không phải là phường vải nổi tiếng trong kinh thành sao? Bên cạnh Bạch Vận cửa hiệu trang sức vừa mở ra của tiểu thư. Lão thấy tiểu thư thật có tâm, một cửa hàng trang sức, một thanh lâu trứ danh, một cửa hiệu chỉ bán những thớ vải nổi tiếng. Lão bỗng dưng cảm thấy chúng ta có phải hay không quả thực quá mức bé nhỏ nếu không lấy tên Bạch Vận"
[Là người của Trịnh Lương, là bỗng nhiên may mắn tìm được hay hắn thật sự phán đoán ra ta từ hướng này mà đi?]_Ly Bách nghiền ngẫm từ khi nghe cái tên, nhưng mà về tiếp theo cũng chỉ có thể mắt mở to nhìn lão Lý_"Lão nhân, có phải hay không phụ thân ta cũng biết, bởi vì ông biết nhiều đến như vậy mà"
"Không đâu, ngài ấy còn chuyện khác phải lo, lão nhân chỉ bởi vì chuyên quản lý tiền bạc trong phủ cho nên đối với tin tức bên ngoài phải nắm chắc, không ổn liền báo lại với lão gia. Chỉ là lão đã rất bất ngờ khi biết được tiểu thư không những mở phường trang sức mà còn để tiểu Thi nha đầu trong coi mọi thứ. Qủa thực cách làm này của hai vị đều khiến lão cảm thấy khó hiểu. Cũng như Nhạc Toái của thiếu gia, chỉ vừa mở ngài cũng rời đi"
"Sẽ bị nghi ngờ. Tiểu Diễm cũng đã vào triều, tâm tư của người xung quanh hoàng thất hay thánh thượng ta lại càng không rõ sẽ là lợi hay hại. Một ngày ở lại thì lại càng nguy hiểm hơn. Trước mắt nếu ở lại có thể xem như an toàn, nhưng nếu một ngày một trong hai chúng ta vô cớ chết đi thì cũng sẽ có thứ khác được xây nên để che lấp sự thật, rời đi vẫn là tốt hơn, sau đó khi đã đủ sức lực thì trở về, bởi vì còn chuyện cần phải thực hiện"_Ly Bách nhìn lão Lý, rồi lại nhìn một vòng xung quanh mọi thứ đã trả lại như cũ, tiếng đánh nhau cũng đã dừng, một người ám vệ cũng đi đến, hướng hắn chắp tay, gật nhẹ đầu
"Thiếu gia"
Ly Bách ngồi xếp bằng trên đất, nhìn đến ám vệ, chỉ có thể thở dài_"Chỉ có tám người sao?"
"Là mười, trong đó có hai người nhập với chung ta lúc vừa ra khỏi thành, nói là tiểu thư đuổi đi"
"Có ai bên cạnh không?"
Người đó yên lặng một chút, cố suy nghĩ xem thiếu gia của hắn đang muốn đề cập đến ai, lúc nghĩ đến Hàn Diễm thì đã không cần nghĩ đúng sai, liền chắp tay báo lại_"Thiết nghĩ lão gia sẽ an bày tốt, bọn họ cũng đã nói hai nha hoàn bên cạnh người là nha hoàn từ Ly phủ, cũng là người của chúng ta"
Hắn trầm ngâm, bất đắc dĩ cúi đầu, đưa tay chà xát mái tóc của mình_[Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi]_"Dù sao cũng cảm ơn, về sau đành làm phiền mọi người"
"Thiếu gia có muốn chúng tôi làm gì trước không?"
"Nếu đã đông như vậy thì chia ra đi, giúp ta đi hỏi giá của gạo, trà, đường, muối cùng vải vóc, càng nhiều nơi càng tốt, quan trọng là cần phải ghi cẩn thận. Ta vẫn sẽ đi theo hướng Tây, ở trạm dừng chân gần nhất cũng sẽ là buổi trưa, có thể gặp nhau tại đó"
"Đã rõ"
"Cáo từ"
"Cáo từ"
Thời điểm Ly Bách ánh nhìn mông lung trở lại với lão Lý thì lại bất ngờ bởi đôi mắt sáng rực rỡ như sao trời, miệng cũng mở lớn_"Thiếu gia, ta thật không ngờ, từ nhỏ nữa chữ bẻ đôi người cũng lười học, vậy mà quan văn không những đậu mà kinh thương xem ra cũng biết chút ít, quả thực đáng ngưỡng mộ!"
Ly Bách mày nhướn mày chau_"Trong mắt ông, ta còn có thể vô dụng đến đâu?"
"Không biết gia là gì, không biết phụ mẫu là ai!"_lão Lý vẻ mặt khẳng định, ánh mắt tràn ngập chân thành như Ly Bách chỉ có thể ngậm miệng nhìn sang nơi khác, quyết định im lặng nghe người bên cạnh lãi nhải không mệt mỏi
Bạn đường này của hắn, thật phiền phức.
~~`
Tỉnh dậy từ giấc mộng vội vã, Hàn Diễm trừng mắt nhìn lên nóc giường, phát giác hai tay đang nắm chặt trải giường mới run rẩy buông ra, ngồi dậy, tay ôm trán_" Nó ở đây, nó cũng đến đây"_sau đó nàng lại bất giác nở nụ cười nham hiểm hiếm có của mình_"Thấy rồi, tìm thấy rồi, là tự dâng mạng đến..."_Hàn Diễm dời chân xuống giường, hướng ra bên ngoài_"A Đào, A Lan, hai người có ở bên ngoài không"
Ngay lập tức có người bước vào, nhưng chỉ có một người, vừa vào đến liền nhanh chóng thắp nến, nhìn thấy Hàn Diễm ngồi đó thì liền vội đến, đưa tay chạm thử trán của nàng, sau đó rất nhanh lùi qua một bên
"Ngày mai sẽ vào cung đúng không?"
"Đúng vậy"
"Đến gặp Ly Thành, nói ta đã thấy, cần biết rõ ta nên làm gì tiếp theo, toàn bộ câu chuyện"
A Đào nhướn mày, cảm thấy khó hiểu, thấp giọng hỏi_"Tiểu thư, người có thật sự ổn không? A Đào có thể mang người trở về Ly phủ nếu người muốn"
Hàn Diễm ngạc nhiên nhìn qua A Đào khuôn mặt không mấy biểu cảm mà lại nói ra những lời quan tâm kia thì không kiềm được mà rùng mình_"Sao lại nghĩ như vậy?"
"Người trông không ổn"
"Về sau nếu không ổn dù nhẹ hay nặng đều trở lại về đó sao?"
"Đã rõ, nô tì xin lui"
"Ừm, càng sớm càng tốt, nhớ cẩn thận"_A Đào có chút ngạc nhiên đối với lời này, bước chân có chút ngập ngừng, lúc quay đầu nhìn lại thì giật mình khi thấy chủ tử hiện tại của mình đang nằm dài, để thỏng đầu cùng mái tóc xuống ở mép giường, chớp mắt nhìn chính mình cho nên mấy lời định nói ra liền nhanh chóng nuốt ngược trở lại vào trong, sau đó nhanh chóng rời đi
Khuôn mặt của Ly Thành trong mấy ngày vừa qua gần như đã già đi rõ rệt, không cần bởi vì năm tháng, không cần bởi vì suy tính, chỉ bởi vì lo lắng, mỏi mệt. Có một sợi tơ rất mỏng, rất nhỏ, rất nhẹ cứ mắc vào lòng ông, như Ly Hiên lúc trước, cũng như Hàn Diễm lúc này. Sự tồn tại của cả hai đều dường như vô hình với nơi này, nhưng ông không hiểu được, trong lòng như vẫn còn thứ gì đó vướn mắt, không khiến ông cảm thấy khó chịu, ông cũng không muốn lấy nó ra khỏi, chỉ mong nó tan biến, như chưa từng tồn tại.
Đó là những gì ông đã từng mơ ước vào ngày Ly Hiên trút ra hơi thở cuối cùng. Qủa thật sợi tơ vướn mắc trong lòng ông ngay thời điểm Ly Hiên buông xuôi đã biến mất. Nhưng ông không rõ ràng, ông không biết mình bám víu vào đâu, vì lý do gì lại một lần nữa thực hiện triệu hồi thuật, mang về một Hàn Diễm của Ly Hiên thực thụ, một sợi tơ không những khiến ông cảm thấy vướn bận, mà còn nặng nề, còn có đau lòng. Nhưng hối hận thì chưa từng. Ly Thành không hề mong muốn bản thân phải hối hận bởi bất cứ quyết định nào của mình, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng được, tương lai cũng không sao, đều sẽ không hối hận.
Nhân tại nhân, thiên tại thiên đều không thể đổ lỗi cho ai khác. Nếu đã làm, dù trốn chạy thì đến cùng vẫn phải chấp nhận. Nhìn qua Ly Nhược ngủ ở bên giường nhưng hai chân mày vẫn nhẹ chau lại với nhau, lão Ly thở dài_[Tội lỗi, một mình ta là được rồi, đều hướng đến ta là được rồi]_sau đó một lần nữa gieo quẻ dựa vào bát tự của Ly Hiên cùng Hàn Diễm.
Vài ngày nay linh cảm đều không tốt, đối với Ly Bách, ông đã phân phó ám vệ vẫn luôn trong phủ theo bảo vệ hắn, nhưng Ly Hiên thì không, ngoại trừ hai thị nữ bên cạnh thì cũng không có hơn một người. Cứ cách đúng một canh giờ, Ly Thành sẽ một lần nữa bắt lại số mệnh cho cả hai. Kể từ khi Hàn Diễm đến, vận mệnh của Ly Bách cũng đột ngột rẽ hướng mà ngay cả đích đến phía trước của hài tử nhà mình, Ly Thành cũng không thể nhìn thấu. Lần đầu nhìn vào đường sinh mạng của cả hai, trong lòng đã dấy lên nỗi sợ vô hình. Nhưng dần dà về sau, ngay từ thời điểm nàng vừa đặt chân đến Vân phủ của Tam vương gia Trịnh Lương mệnh gặp vấn đề chính là của Hàn Diễm. Nó bị một màn sương màu xám che khuất, Ly Thành luôn nhìn qua nhưng cũng chưa từng thử chạm sâu vào bởi vì ông sợ điều tối kị. Chỉ là không ngờ được, lúc đó còn định xem kĩ hơn người kia rốt cục là ai dù cho trong cơ thể của ông như có bàn tay ma quỷ đang cào xé mọi thứ nhưng ngay tại thời điểm bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt màu máu thì liền thoát ra, một thân đẫm mồ hơi, hơi thở cùng mạch tượng cũng yếu đi, khó khăn chống đỡ nhưng vẫn không kiềm được, thần tình hoảng hốt trực tiếp ngã ngồi xuống đất, hai tay run rẩy ôm lấy mặt_"Sao lại đến nông nổi này, làm sao, làm sao có thể...tại sao thứ đó lại biết được bát tự của Hàn Diễm...làm sao...ngay cả linh hồn cũng đã bị nguyền rủa, Hàn Diễm của ta phải sống làm sao..."
Đang lúc Ly Thành thất thần thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa_"Lão gia, có bồ câu đưa thư đến"
"Là từ ai?"_Ly Thành hai mắt mở lớn, nhìn về phía cửa, sau đó bản thân mới khó khăn mà ngồi dậy, đi đến mở cửa, nhìn xuống cuộn giấy được một sợi đây đen còn có chuông vàng nhỏ cột lại, trong tâm của Ly Thành như bị sét đánh xé ngang. Đào Hoa cốc, biểu tượng cũng chỉ đơn giản như thế. Một sợi dây lụa đen thuần, một quả chuông nhỏ cùng tên của Đào Hoa cốc ở nơi bí mật trên quả chuông. Lá thư trước mặt này cùng chiếc chuông lâu lâu lại tự động linh đinh vài tiếng nhỏ càng khiến tâm của Ly Thành thêm loạn
"Ly đại nhân, từ lâu nghe qua đại danh, ngưỡng mộ đã lâu. Ta cũng sẽ không dài dòng, muốn cho ngươi hiểu rõ chuyện hiện tại. Ta chắc chắn ngươi đã thấy được đôi mắt ấy, cũng hiểu rõ sinh mạng nữ nhi nhà ngươi đang bị nó đặt lên lời nguyền. Trước đó, ta sẽ cho ngươi biết, tiểu đồ nhi ta trân quý nhất chấp thuận dùng nữa tính mạng của mình đổi lấy cho nhi nữ ngươi một đường sống, viết ra một chân mạng hư ảo cho nàng. Nó sẽ đảm bảo an toàn cho nữ nhi nhà ngươi, ta tin chắc ngươi biết rõ nếu nàng ta chỉ cần làm sai so với thứ bọn ta đã viết để quỷ hồn kia nhìn được lời nguyền kia không những càng âm hiểm, điểm quan trọng chính là nó sẽ khảm sâu vào linh hồn nữ nhi Ly gia mà đồ nhi của ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng để hướng nàng ta hướng đi đúng chuyện đã định sẵn là không đúng thì chắc chắn không thể thành sự thật.
Cho nên việc chính của lá thư này chính là để Ly đại nhân biết được ngài tiếp theo nên làm gì. Đồ nhi ta muốn nàng ta sống, cho nên ta sẽ tận lực mà giúp gia hỏa nhà ta, giúp nhi nữ Ly gia còn mạng. Nhưng ta muốn đồng giá. Mạng số vốn là thứ khó đoán, hiện tại lại ở người càng không thể đoán. Đồ nhi của ta đã trả giá đắc, kế đến cũng nên là Ly lão gia đưa ra chút hồi đáp, ta sẽ cảm thấy được an ủi phần nào. Còn nữa, ta có cảm giác, chắc chắn sẽ gặp được ngươi, cho nên tái kiến, không cần hồi âm, nhớ trả lại bồ câu cho bọn ta.
Đào Hoa cốc chủ, Đào Dận"
Ly Thành đọc xong, nữa điểm lo lắng cũng chưa từng xuất hiện trên gương mặt ông, ngược lại trên môi lại vẽ lên nụ cười lạnh lẽo, trùng hợp ngoài cửa lại có tiếng gõ, mày khẽ chau nhưng rất nhanh liền giản ra, trong đầu liền có thể nghĩ đến vài người có thể xuất hiện vào lúc này.
Hướng đến cửa, cũng không cần chút e dè mở ra cửa, hạ mắt nhìn qua người vừa đến đang quỳ ở một bên, một thân dạ hành gần như trùng hợp vào đêm tối_"Có chuyện?"
"Thưa lão gia, là tiểu thư, người sai nô tì đến nói với người cho người biết tiểu thư người ấy đã thấy, cần lão gia giúp người biết nên cần làm gì tiếp theo, cả về sau cũng rất cần thiết"
Ly Thành ngạc nhiên, không nghĩ Hàn Diễm cũng có thể thấy được, nhưng thấy được những gì thì ông lại không chắc chắn. Dù sao con người cao cao tại thượng như vậy lần này lại muốn nhờ ông việc này liền cảm thấy có chút lạ_"Thật sự có nói cần giúp sao??"
"…."
Sau một thời gian yên lặng của ám vệ bên dưới, Ly Thành lại rất thản nhiên bật cười_"Cho ta một chút thời gian, vào đây"_sau đó quay trở lại vào phòng, thắp thêm một ngọn nên ở bàn viết của mình, thật nhanh viết ra toàn bộ thứ cần viết, cuộn lại mảnh giấy sau đó vội vã đứng dậy rời đi, không cẩn thận liền va phải cạnh bàn, một mảnh ngọc trắng thuần với hình dáng của một đám mây cùng sợi dây tết xanh nhạt rơi xuống. Này là hôm nay ông đã ghé qua cửa hiệu trang sức Bạch Vận kia, nhìn thấy mảnh ngọc nhỏ, bỗng nhiên lại nghĩ muốn mua.
Mảnh ngọc rơi xuống đất, Ly Thành cũng chưa rời đi mà ngược lại lại cúi đầu, sau đó ngồi xuống, cầm lên ngọc bồi, dùng ngón tay cảm nhận từng đường khắc nhưng ánh mắt lúc này lại khẽ nheo, sâu thẳm đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình, bất ngờ nắm chặt ngọc bội, đứng dậy, hướng bên ngoài của nơi có ám vệ của Hàn Diễm phân phó đến gặp ông_"Ở đây có tất cả những thứ ta muốn đưa. Riêng ngọc bội, lúc nào cũng phải đeo bên người, nếu nó có đổi màu, cũng không cần quan tâm tới"
A Đào cúi đầu nhận lấy, cảm thấy bản thân nên nói gì đó nhưng vẫn không mở miệng hỏi, Ly Thành trao đồ xong, cũng không nghĩ nhiều, phất tay_"Đã xong, nhanh chóng rời đi, phải cẩn thận"
"Người không lo cho tiểu thư sao?"_A Đào không kiềm được hỏi, một người như vậy, lúc đến phủ cũng chỉ có hai người bọn họ từ nay về sau tháp tùng, là chủ tử tin tưởng họ quá mức hay là tiểu thư vốn không quan trọng với bọn họ
"Không, bởi vì ta tin tưởng, đứa nhỏ đó sẽ không chết, còn các người thì đủ khả năng để bảo hộ chủ tử của chính mình. Đã đủ chứ?"
"...Nô tì xin cáo lui"
Ly Thành trở vào phòng, khẽ thở dài một hơi, nhưng trên miệng lại vẽ ra một nụ cười nhẹ nhàng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook