Hắn Đến Từ Nữ Tôn
-
Chương 63: Cửu biệt trùng phùng
Lúc Băng Diễm tỉnh táo phát hiện mình nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại, tuy trên người không có quần áo, lại đang đắp chăn bông mềm mại. Ống khóa trên mắt cá chân và trên bả vai anh đã lấy xuống, vết thương các nơi băng bó thích đáng. Anh kinh nghi bất định, hoài nghi là giấc mộng đẹp, sợ đến không dám mở mắt.
Có giọng nói quen thuộc dịu dàng đang vang lên bên cạnh anh: “Băng Diễm, tỉnh sao? Trên người còn đau chứ ?”
Thê chủ của anh? Thê chủ của anh đang ở bên cạnh anh sao?
Phó Chỉ Lan kiên nhẫn dò xét trán Băng Diễm, xác nhận nhiệt độ nơi đó bình thường, sốt cao đã lùi, mới thở nhẹ một hơi. Anh đã tỉnh lại, anh không dám mở mắt sao? Anh sợ là giấc mộng đẹp, sợ sẽ biến mất sao?
Sẽ không rời khỏi, sao cô chịu mất đi anh lần nữa? Một giây phút cô cũng không nguyện chia lìa.
“Băng Diễm không sợ, em đang ở bên người anh. Quá khứ đều là ác mộng, mở mắt ra, em sẽ không biến mất.”
“Thê chủ. . . . . . Thật vậy sao?” Băng Diễm nỗ lực lấy dũng khí mở mắt ra, nhìn thấy người anh triều tư mộ tưởng, dung nhan hoàn mỹ như trong trí nhớ anh, thật sự là cô, cô tới cứu anh.
“Đúng, đúng. Trước kia cũng gọi Lan, Băng Diễm, em rất nhớ anh.” Phó Chỉ Lan kích động ôm lấy anh, hôn gương mặt của anh, không đợi anh nói gì, lại tha thiết hôn lên môi của anh.
Thân thể của anh mỏng manh, là do ăn đói mặc rách bị giày vò đến gầy gò sao? Trên da thịt trước ngực sau lưng anh có thêm vô số vết thương mới, đau như vậy, nhiều uất ức như vậy, làm sao anh nhịn chịu?
Nên che chở thế nào, mới có thể làm cho anh quên mất đoạn ngày khổ sở tuyệt vọng kia đây?
“Lan. . . . . . Có thể gọi thế sao?” Băng Diễm bị hôn hôn mê, cho đến cơ hồ hít thở không thông nhả ra, mới miễn cưỡng có thể hỏi ra một câu, sau đó lại hơi lo lắng, giống như là làm nũng yêu cầu, “Đồng ý làm thê chủ của anh được không? Đừng bỏ rơi anh có được không?”
Ngày đêm đếm đau đớn, anh lần lần để cho mình nhớ lại, anh không ngừng suy tưởng những chuyện đã qua, nhưng vào giờ phút này, anh quên lễ nghi quên tôn ti, quên tất cả có thể là mộng, anh không kịp chờ đợi nói ra lời trong tim mình. Anh không cần tách khỏi cô, anh muốn ở bên thê chủ của anh .
Chỉ cần đồng ý, anh tin tưởng, anh sẽ biết đủ.
“Em đồng ý, chờ anh chữa khỏi vết thương, chúng ta đi kết hôn.” Phó Chỉ Lan trả lời khẳng định.
“Không cần chờ, lập tức cưới có được không?” Băng Diễm cũng không biết vì sao mình vô liêm sỉ như vậy, không giữ thể diện mặt được voi đòi tiên mà cầu xin. Anh thật sợ, thật sợ tỉnh mộng, dù chỉ là giả, anh cũng muốn thừa dịp tốt đẹp vẫn còn, lưu lại nhiều hơn.
“Ừ, lập tức kết hôn.” Phó Chỉ Lan tùy anh, “Chỉ là không phải gả cho, là cưới. Anh quên sao, đây là Thần Tiên Thánh Thổ, là cưới gả. Em gả cho anh.”
Chẳng lẽ trí nhớ tan tành trong quá khứ kia không phải si tâm vọng tưởng của anh sao? Thê chủ của anh lần nữa nhắc tới điều không thể tưởng tượng nổi lật nghiêng quan niệm tư tưởng anh đang có. Cưới gả? Gả cho anh, đều nghe anh?
Thật là quá bất khả tư nghị.
“Băng Diễm, anh đừng quên, hẳn còn nhớ chuyện cho lúc trước chứ? Đừng hoài nghi, những chuyện kia đều là thật. Đoạn thời gian ở thành bảo mới là giả, coi như là cơn ác mộng.” Phó Chỉ Lan buông Băng Diễm ra, đi đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra.
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào từ bên ngoài, chim hót hoa thơm cũng loáng thoáng có thể nghe.
Phó Chỉ Lan lại mở TV đầu giường, mở ra máy vi tính trên bàn sách bên cạnh.
Trí nhớ Băng Diễm theo động tác của cô, khôi phục, từ từ tràn vào trái tim bị người mạnh mẽ phong bế của anh.
Anh nhận ra những thiết bị kia, trước kia tự tay cô đã dạy cái những tên vật phẩm và phương pháp sử dụng. Gian phòng này mặc dù khác nhà trọ hào hoa trên đám mây trong trí nhớ của anh, nhưng tất cả cơ quan anh đều biết là gì, anh cũng có sử dụng.
Đúng, những ngày bị nô dịch trong thành bảo mới là cơn ác mộng.
“Băng Diễm, đây là thắng cảnh liệu dưỡng tốt nhất châu Âu, đợi thân thể anh khôi phục, chúng ta về Trung quốc thế nào? Em đã nói chuyện này với cha mẹ. Bọn họ muốn gặp anh.” Phó Chỉ Lan mỉm cười giải thích, kiên định tuyên cáo, “Nhưng anh đừng sợ, dù bọn họ đồng ý không, em cũng sẽ gả cho anh.”
Băng Diễm khẩn trương nói: “Đi gặp cha mẹ của thê chủ? A, . . . . . . Thật có thể không? Cái gì anh cũng không biết, cái gì anh cũng không hiểu, không có tiền, không có xe, không có nhà. . . . . . .”
“ Lời của anh hai anh đừng tưởng thiệt.” Phó Chỉ Lan trở lại giường, nằm song song Băng Diễm, “Hừ, nếu anh ấy không đồng ý, trở về hoàn toàn hất tay mặc kệ chuyện gia tộc, cho anh ấy vất vả cả đời luôn. Em gả cho anh, cùng anh du sơn ngoạn thủy, đến lúc đó cùng nhau đi đến Đại Chu. Phiền não thế giới này không liên quan chúng ta.”
Băng Diễm kích động mà kinh ngạc hỏi: “Lan, em nguyện ý cùng anh trở về Đại Chu? Anh không có nghe lầm chớ? Anh nhớ trước kia em cũng không muốn, vì thế giờ không muốn.”
Phó Chỉ Lan ôm Băng Diễm vào trong ngực, nghiêm túc đáp: “Khi mất đi mới biết quý trọng, tách ra mấy ngày Độ Nhật Như Niên, mới biết là yêu cỡ nào. Em không muốn rời khỏi anh. Nếu anh muốn trở lại Đại Chu, sao em có thể một mình ở lại hiện đại? Thuyền theo lái, gái theo chồng, anh đi tới chỗ nào, em cũng theo tới chỗ đó. Mới bỏ không được, để anh bị những người khác lừa chạy, em bá chiếm anh cả đời.”
“Thật sao? Quá tốt, không phải anh nằm mơ chứ?” Băng Diễm vẫn khó mà tin được, anh ôm ấp thật chặt, chỉ sợ buông tay sẽ biến mất.
Vì bó thuốc, trên người của anh tạm thời không có quần áo, Phó Chỉ Lan cũng chỉ là mặc món áo ngủ thật mỏng. Hai người ấp ấp ôm ôm, thân thể khó tránh khỏi sinh ra phản ứng.
Mẹ goá con côi ** cửu biệt trùng phùng, phát không thể thu thập, hai người ôm chặt nhau, tâm thần đan vào, thân thể hợp lại.
Nếu không phải Phó Chỉ Lan lo lắng thương thế Băng Diễm, vui mừng, sẽ kéo dài lâu hơn.
Xong chuyện, Phó Chỉ Lan dắt Băng Diễm đến phòng vệ sinh, cẩn thận giúp anh rửa sạch thân thể. Anh cũng đỏ mặt, ngượng ngùng đấm người sát bên. Đau đớn sớm đã bị ngọt ngào thay thế, anh hạnh phúc khó có thể nói nên lời.
“Lan, em bằng lòng bắt đầu với anh sao?”
“Dĩ nhiên bằng lòng.”
“Lan, em thật bằng lòng cùng anh về Đại Chu sao?”
“Ừ, nghe chồng, anh đi nơi nào, thì em đi nơi đó.”
“Lan, nếu như cha mẹ của em phản đối, nếu như anh trai em không đồng ý, không để cho em đi, làm thế nào? Anh thật sợ hãi.”
“Băng Diễm đừng sợ, bọn họ phản đối cũng thì không gặp bọn họ, anh trai không đồng ý chúng ta sẽ trốn anh ấy. Thế giới rất lớn, kết hôn du lịch trước, du ngoạn xung quanh hưởng tuần trăng mật, chơi đủ về nhà cũng được.”
“Lan, hoàng bệ hạ đó là thật sao? Bảo nói Đại Chu chuyện tình, hư hư thật thật cũng đúng.”
Phó Chỉ Lan bất đắc dĩ nói: “Đó không phải hoàng, cô ta tên là Y Toa Bối Lạp, là nhị tiểu thư gia tộc Rogers, trước kia em đã dặp. Sau khi trao đổi, em cảm thấy tư tưởng cô ta thế nào ấy, tương đối điên cuồng. Muốn thành lập thế giới nữ tôn ở hiện đại, cách mạng trường quyền. Ai, còn đẩy em vào lửa, nếu không không chịu trả anh lại cho em.”
Băng Diễm khẩn trương nói: “Nếu thê chủ cảm thấy không đúng, vì sao còn phải hợp tác cùng cô ta? Là vì anh, vậy. . . . . .”
“ Anh đừng tự trách, thật ra thì em cảm thấy cô ta nói thật có đạo lý, chỉ là từ lý luận đến hiện thực còn có khoảng cách rất xa. Hơn nữa việc làm đó, tạm thời em còn không cách nào tiếp nhận toàn bộ.” Phó Chỉ Lan dí dỏm nháy nháy mắt, an ủi, “Chỉ là anh không phải lo lắng cô ta giở thủ đoạn, tất cả hiệp nghị đều là ký tên. Tương lai em biến mất, cũng không cần chịu trách nhiệm.”
Trong lòng Băng Diễm an tâm một chút. Anh vốn rất thấp thỏm rất áy náy, cảm thấy cô về Đại Chu với anh, nhất định phải buông tha trong tất cả, thân tình sự nghiệp còn có cuộc sống hiện đại hóa thoải mái, đúng là không công bằng với cô. Chỉ là giờ phút này anh nghe vậy, vì tránh né phiền não thế giới này, tóm lại là theo anh đi Đại Chu cũng không phải hoàn toàn hy sinh, anh cảm thấy tốt hơn chút.
Anh thật không muốn cô chịu uất ức, không muốn cô phải nhân nhượng bất kì ai.
Phó Chỉ Lan không cần hỏi cũng biết anh đang nghĩ gì, không phải là cũng sợ anh uất ức sợ anh hy sinh quá nhiều vì cô? Dùng ánh mắt thế giới này nhìn, cô là gái già còn dư lại, căn bản không xứng đôi với anh, là trâu già gặm cỏ non, có quá nhiều khác biệt. Nhưng nếu là ở Đại Chu, dùng thẩm mỹ nữ tôn, cô có thể tự tin đứng ở bên cạnh anh, chống đỡ bầu trời cho anh. Cô không uất ức, cũng không hối hận quyết định của mình .
Bây giờ cô đã hiểu, chỉ cần hai người bắt đầu, yêu kiên định, là có thể tâm ý tương thông thương nhớ, suy tính cho đối phương. Chính là hạnh phúc, chính là mỹ mãn. Bọn họ không cần người khác tán thành, bọn họ đã rất vui vẻ.
“Băng Diễm, anh là người đời này em thích nhất, chỉ cần cùng bắt đầu, sẽ vui vẻ hạnh phúc. Không phải em nhân nhượng, cũng không phải là anh nhân nhượng. Vừa bắt đầu, chúng ta vĩnh viễn không chia cách.” Cô trịnh trọng hứa hẹn.
“Lan, quá tốt. Vĩnh viễn bắt đầu.” Băng Diễm kích động đáp trả, từ phía sau bước tới thân thể, ôm cô vào trong ngực thật chặt, cảm thụ phần phần ấm áp chân thiết kia.
Phó Chỉ Lan chỉ cảm thấy quanh thân nóng lên, bọn họ bắt đầu từ thẳng thắn ôm, ở trong bồn tắm ấm áp, chia sẻ thời gian hạnh phúc.
Ngày đêm chẳng phân biệt được, cả thế giới như chỉ còn lại hai người bọn họ, ân ái triền miên.
Sau lần ôn tồn, phòng tắm biến thành bừa bãi.
Phó Chỉ Lan đau lưng và Băng Diễm bị thương đỡ nhau trở lại giường.
Hình như Băng Diễm rút đi ngượng ngùng, chủ động lấy quần áo tới cho Phó Chỉ Lan, thay mặc xong. Chợt thấy có bên giường bao ngừa thai chưa mở bao bì, anh kinh hoảng nói: “Hỏng bét, mới vừa rồi chúng ta không dùng.”
Phó Chỉ Lan vội vàng buộc áo ngủ lại, cười nói: “Sợ cái gì, đâu có dễ trúng thầu như vậy. Trúng cũng tốt, bác sĩ bảo cưới, ba mẹ càng sẽ không phản đối.”
Băng Diễm lo lắng nói: “Nhưng là, bộ dạng. . . . . .”
“Đẹp trai chứ sao, con chúng ta sẽ là đứa bé xinh đẹp.” Phó Chỉ Lan chẳng hề để ý đàm tiếu, thậm chí là đang mong đợi có thể may mắn mang thai đứa bé Băng Diễm.
Nhưng Băng Diễm không buông lỏng như vậy, khẩn trương nói: “Nhưng nếu là con trai, lại lớn thành thế nay, chúng ta chung quy phải về Đại Chu, tương lai không ai thèm lấy con trai làm thế nào?”
Phó Chỉ Lan trợn mắt nói: “Em đang mong đợi có thể có con trai đẹp trai mà, ở Đại Chu thì thế nào? Thẩm mỹ nơi đó là vặn vẹo, nên điều chỉnh. Ai dám ghét bỏ con trai chúng ta ? Tương lai anh truyền thụ một thân võ nghệ của anh cho con của chúng ta, nó thích ai để cho nó đi cướp về thành thân là được.”
Có giọng nói quen thuộc dịu dàng đang vang lên bên cạnh anh: “Băng Diễm, tỉnh sao? Trên người còn đau chứ ?”
Thê chủ của anh? Thê chủ của anh đang ở bên cạnh anh sao?
Phó Chỉ Lan kiên nhẫn dò xét trán Băng Diễm, xác nhận nhiệt độ nơi đó bình thường, sốt cao đã lùi, mới thở nhẹ một hơi. Anh đã tỉnh lại, anh không dám mở mắt sao? Anh sợ là giấc mộng đẹp, sợ sẽ biến mất sao?
Sẽ không rời khỏi, sao cô chịu mất đi anh lần nữa? Một giây phút cô cũng không nguyện chia lìa.
“Băng Diễm không sợ, em đang ở bên người anh. Quá khứ đều là ác mộng, mở mắt ra, em sẽ không biến mất.”
“Thê chủ. . . . . . Thật vậy sao?” Băng Diễm nỗ lực lấy dũng khí mở mắt ra, nhìn thấy người anh triều tư mộ tưởng, dung nhan hoàn mỹ như trong trí nhớ anh, thật sự là cô, cô tới cứu anh.
“Đúng, đúng. Trước kia cũng gọi Lan, Băng Diễm, em rất nhớ anh.” Phó Chỉ Lan kích động ôm lấy anh, hôn gương mặt của anh, không đợi anh nói gì, lại tha thiết hôn lên môi của anh.
Thân thể của anh mỏng manh, là do ăn đói mặc rách bị giày vò đến gầy gò sao? Trên da thịt trước ngực sau lưng anh có thêm vô số vết thương mới, đau như vậy, nhiều uất ức như vậy, làm sao anh nhịn chịu?
Nên che chở thế nào, mới có thể làm cho anh quên mất đoạn ngày khổ sở tuyệt vọng kia đây?
“Lan. . . . . . Có thể gọi thế sao?” Băng Diễm bị hôn hôn mê, cho đến cơ hồ hít thở không thông nhả ra, mới miễn cưỡng có thể hỏi ra một câu, sau đó lại hơi lo lắng, giống như là làm nũng yêu cầu, “Đồng ý làm thê chủ của anh được không? Đừng bỏ rơi anh có được không?”
Ngày đêm đếm đau đớn, anh lần lần để cho mình nhớ lại, anh không ngừng suy tưởng những chuyện đã qua, nhưng vào giờ phút này, anh quên lễ nghi quên tôn ti, quên tất cả có thể là mộng, anh không kịp chờ đợi nói ra lời trong tim mình. Anh không cần tách khỏi cô, anh muốn ở bên thê chủ của anh .
Chỉ cần đồng ý, anh tin tưởng, anh sẽ biết đủ.
“Em đồng ý, chờ anh chữa khỏi vết thương, chúng ta đi kết hôn.” Phó Chỉ Lan trả lời khẳng định.
“Không cần chờ, lập tức cưới có được không?” Băng Diễm cũng không biết vì sao mình vô liêm sỉ như vậy, không giữ thể diện mặt được voi đòi tiên mà cầu xin. Anh thật sợ, thật sợ tỉnh mộng, dù chỉ là giả, anh cũng muốn thừa dịp tốt đẹp vẫn còn, lưu lại nhiều hơn.
“Ừ, lập tức kết hôn.” Phó Chỉ Lan tùy anh, “Chỉ là không phải gả cho, là cưới. Anh quên sao, đây là Thần Tiên Thánh Thổ, là cưới gả. Em gả cho anh.”
Chẳng lẽ trí nhớ tan tành trong quá khứ kia không phải si tâm vọng tưởng của anh sao? Thê chủ của anh lần nữa nhắc tới điều không thể tưởng tượng nổi lật nghiêng quan niệm tư tưởng anh đang có. Cưới gả? Gả cho anh, đều nghe anh?
Thật là quá bất khả tư nghị.
“Băng Diễm, anh đừng quên, hẳn còn nhớ chuyện cho lúc trước chứ? Đừng hoài nghi, những chuyện kia đều là thật. Đoạn thời gian ở thành bảo mới là giả, coi như là cơn ác mộng.” Phó Chỉ Lan buông Băng Diễm ra, đi đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra.
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào từ bên ngoài, chim hót hoa thơm cũng loáng thoáng có thể nghe.
Phó Chỉ Lan lại mở TV đầu giường, mở ra máy vi tính trên bàn sách bên cạnh.
Trí nhớ Băng Diễm theo động tác của cô, khôi phục, từ từ tràn vào trái tim bị người mạnh mẽ phong bế của anh.
Anh nhận ra những thiết bị kia, trước kia tự tay cô đã dạy cái những tên vật phẩm và phương pháp sử dụng. Gian phòng này mặc dù khác nhà trọ hào hoa trên đám mây trong trí nhớ của anh, nhưng tất cả cơ quan anh đều biết là gì, anh cũng có sử dụng.
Đúng, những ngày bị nô dịch trong thành bảo mới là cơn ác mộng.
“Băng Diễm, đây là thắng cảnh liệu dưỡng tốt nhất châu Âu, đợi thân thể anh khôi phục, chúng ta về Trung quốc thế nào? Em đã nói chuyện này với cha mẹ. Bọn họ muốn gặp anh.” Phó Chỉ Lan mỉm cười giải thích, kiên định tuyên cáo, “Nhưng anh đừng sợ, dù bọn họ đồng ý không, em cũng sẽ gả cho anh.”
Băng Diễm khẩn trương nói: “Đi gặp cha mẹ của thê chủ? A, . . . . . . Thật có thể không? Cái gì anh cũng không biết, cái gì anh cũng không hiểu, không có tiền, không có xe, không có nhà. . . . . . .”
“ Lời của anh hai anh đừng tưởng thiệt.” Phó Chỉ Lan trở lại giường, nằm song song Băng Diễm, “Hừ, nếu anh ấy không đồng ý, trở về hoàn toàn hất tay mặc kệ chuyện gia tộc, cho anh ấy vất vả cả đời luôn. Em gả cho anh, cùng anh du sơn ngoạn thủy, đến lúc đó cùng nhau đi đến Đại Chu. Phiền não thế giới này không liên quan chúng ta.”
Băng Diễm kích động mà kinh ngạc hỏi: “Lan, em nguyện ý cùng anh trở về Đại Chu? Anh không có nghe lầm chớ? Anh nhớ trước kia em cũng không muốn, vì thế giờ không muốn.”
Phó Chỉ Lan ôm Băng Diễm vào trong ngực, nghiêm túc đáp: “Khi mất đi mới biết quý trọng, tách ra mấy ngày Độ Nhật Như Niên, mới biết là yêu cỡ nào. Em không muốn rời khỏi anh. Nếu anh muốn trở lại Đại Chu, sao em có thể một mình ở lại hiện đại? Thuyền theo lái, gái theo chồng, anh đi tới chỗ nào, em cũng theo tới chỗ đó. Mới bỏ không được, để anh bị những người khác lừa chạy, em bá chiếm anh cả đời.”
“Thật sao? Quá tốt, không phải anh nằm mơ chứ?” Băng Diễm vẫn khó mà tin được, anh ôm ấp thật chặt, chỉ sợ buông tay sẽ biến mất.
Vì bó thuốc, trên người của anh tạm thời không có quần áo, Phó Chỉ Lan cũng chỉ là mặc món áo ngủ thật mỏng. Hai người ấp ấp ôm ôm, thân thể khó tránh khỏi sinh ra phản ứng.
Mẹ goá con côi ** cửu biệt trùng phùng, phát không thể thu thập, hai người ôm chặt nhau, tâm thần đan vào, thân thể hợp lại.
Nếu không phải Phó Chỉ Lan lo lắng thương thế Băng Diễm, vui mừng, sẽ kéo dài lâu hơn.
Xong chuyện, Phó Chỉ Lan dắt Băng Diễm đến phòng vệ sinh, cẩn thận giúp anh rửa sạch thân thể. Anh cũng đỏ mặt, ngượng ngùng đấm người sát bên. Đau đớn sớm đã bị ngọt ngào thay thế, anh hạnh phúc khó có thể nói nên lời.
“Lan, em bằng lòng bắt đầu với anh sao?”
“Dĩ nhiên bằng lòng.”
“Lan, em thật bằng lòng cùng anh về Đại Chu sao?”
“Ừ, nghe chồng, anh đi nơi nào, thì em đi nơi đó.”
“Lan, nếu như cha mẹ của em phản đối, nếu như anh trai em không đồng ý, không để cho em đi, làm thế nào? Anh thật sợ hãi.”
“Băng Diễm đừng sợ, bọn họ phản đối cũng thì không gặp bọn họ, anh trai không đồng ý chúng ta sẽ trốn anh ấy. Thế giới rất lớn, kết hôn du lịch trước, du ngoạn xung quanh hưởng tuần trăng mật, chơi đủ về nhà cũng được.”
“Lan, hoàng bệ hạ đó là thật sao? Bảo nói Đại Chu chuyện tình, hư hư thật thật cũng đúng.”
Phó Chỉ Lan bất đắc dĩ nói: “Đó không phải hoàng, cô ta tên là Y Toa Bối Lạp, là nhị tiểu thư gia tộc Rogers, trước kia em đã dặp. Sau khi trao đổi, em cảm thấy tư tưởng cô ta thế nào ấy, tương đối điên cuồng. Muốn thành lập thế giới nữ tôn ở hiện đại, cách mạng trường quyền. Ai, còn đẩy em vào lửa, nếu không không chịu trả anh lại cho em.”
Băng Diễm khẩn trương nói: “Nếu thê chủ cảm thấy không đúng, vì sao còn phải hợp tác cùng cô ta? Là vì anh, vậy. . . . . .”
“ Anh đừng tự trách, thật ra thì em cảm thấy cô ta nói thật có đạo lý, chỉ là từ lý luận đến hiện thực còn có khoảng cách rất xa. Hơn nữa việc làm đó, tạm thời em còn không cách nào tiếp nhận toàn bộ.” Phó Chỉ Lan dí dỏm nháy nháy mắt, an ủi, “Chỉ là anh không phải lo lắng cô ta giở thủ đoạn, tất cả hiệp nghị đều là ký tên. Tương lai em biến mất, cũng không cần chịu trách nhiệm.”
Trong lòng Băng Diễm an tâm một chút. Anh vốn rất thấp thỏm rất áy náy, cảm thấy cô về Đại Chu với anh, nhất định phải buông tha trong tất cả, thân tình sự nghiệp còn có cuộc sống hiện đại hóa thoải mái, đúng là không công bằng với cô. Chỉ là giờ phút này anh nghe vậy, vì tránh né phiền não thế giới này, tóm lại là theo anh đi Đại Chu cũng không phải hoàn toàn hy sinh, anh cảm thấy tốt hơn chút.
Anh thật không muốn cô chịu uất ức, không muốn cô phải nhân nhượng bất kì ai.
Phó Chỉ Lan không cần hỏi cũng biết anh đang nghĩ gì, không phải là cũng sợ anh uất ức sợ anh hy sinh quá nhiều vì cô? Dùng ánh mắt thế giới này nhìn, cô là gái già còn dư lại, căn bản không xứng đôi với anh, là trâu già gặm cỏ non, có quá nhiều khác biệt. Nhưng nếu là ở Đại Chu, dùng thẩm mỹ nữ tôn, cô có thể tự tin đứng ở bên cạnh anh, chống đỡ bầu trời cho anh. Cô không uất ức, cũng không hối hận quyết định của mình .
Bây giờ cô đã hiểu, chỉ cần hai người bắt đầu, yêu kiên định, là có thể tâm ý tương thông thương nhớ, suy tính cho đối phương. Chính là hạnh phúc, chính là mỹ mãn. Bọn họ không cần người khác tán thành, bọn họ đã rất vui vẻ.
“Băng Diễm, anh là người đời này em thích nhất, chỉ cần cùng bắt đầu, sẽ vui vẻ hạnh phúc. Không phải em nhân nhượng, cũng không phải là anh nhân nhượng. Vừa bắt đầu, chúng ta vĩnh viễn không chia cách.” Cô trịnh trọng hứa hẹn.
“Lan, quá tốt. Vĩnh viễn bắt đầu.” Băng Diễm kích động đáp trả, từ phía sau bước tới thân thể, ôm cô vào trong ngực thật chặt, cảm thụ phần phần ấm áp chân thiết kia.
Phó Chỉ Lan chỉ cảm thấy quanh thân nóng lên, bọn họ bắt đầu từ thẳng thắn ôm, ở trong bồn tắm ấm áp, chia sẻ thời gian hạnh phúc.
Ngày đêm chẳng phân biệt được, cả thế giới như chỉ còn lại hai người bọn họ, ân ái triền miên.
Sau lần ôn tồn, phòng tắm biến thành bừa bãi.
Phó Chỉ Lan đau lưng và Băng Diễm bị thương đỡ nhau trở lại giường.
Hình như Băng Diễm rút đi ngượng ngùng, chủ động lấy quần áo tới cho Phó Chỉ Lan, thay mặc xong. Chợt thấy có bên giường bao ngừa thai chưa mở bao bì, anh kinh hoảng nói: “Hỏng bét, mới vừa rồi chúng ta không dùng.”
Phó Chỉ Lan vội vàng buộc áo ngủ lại, cười nói: “Sợ cái gì, đâu có dễ trúng thầu như vậy. Trúng cũng tốt, bác sĩ bảo cưới, ba mẹ càng sẽ không phản đối.”
Băng Diễm lo lắng nói: “Nhưng là, bộ dạng. . . . . .”
“Đẹp trai chứ sao, con chúng ta sẽ là đứa bé xinh đẹp.” Phó Chỉ Lan chẳng hề để ý đàm tiếu, thậm chí là đang mong đợi có thể may mắn mang thai đứa bé Băng Diễm.
Nhưng Băng Diễm không buông lỏng như vậy, khẩn trương nói: “Nhưng nếu là con trai, lại lớn thành thế nay, chúng ta chung quy phải về Đại Chu, tương lai không ai thèm lấy con trai làm thế nào?”
Phó Chỉ Lan trợn mắt nói: “Em đang mong đợi có thể có con trai đẹp trai mà, ở Đại Chu thì thế nào? Thẩm mỹ nơi đó là vặn vẹo, nên điều chỉnh. Ai dám ghét bỏ con trai chúng ta ? Tương lai anh truyền thụ một thân võ nghệ của anh cho con của chúng ta, nó thích ai để cho nó đi cướp về thành thân là được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook