Hắn Đến Từ Ngoài Hành Tinh
-
Chương 16
Trải qua một trận giày vò loạn thất bát tao, Âu Dương Tấn cuối cùng chậm rãi mở mắt, hiện ra trước mắt là đồng chí Lý Bố… ách…. hai mắt lóe sáng…
Âu Dương Tấn ho khan một tiếng, Lý Bố lập tức hồi phục lại bộ dạng lúc thường, tận lực tỏ vẻ không hề có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Tấn thong thả chậm rãi liếc hắn một cái, sau đó nhấc người dậy, dần dần nhớ lại chuyện trước lúc hôn mê, Trương Hiểu Ba nói câu ‘ám hiệu’ kia với y, tâm lý ám thị của Mike quả nhiên rất lợi hại.
“Trương Hiểu Ba đâu?” Âu Dương Tấn nhìn quanh phòng làm việc một vòng, phát hiện không thấy Trương Hiểu Ba.
“Trương Hiểu Ba đã cùng anh Quách đi làm việc rồi ạ.” Lý Bố phát âm rõ ràng nói, nhưng nếu chú ý quan sat, sẽ thấy khóe miệng hắn đang khẽ cong lên.
Âu Dương Tấn gật đầu, từ sofa ngồi dậy, đeo lên vẻ mặt lạnh như băng trước sau như một: “Cậu có chuyện gì?”
Lý Bố không trả lời, ngược lại cười hỏi: “Sức khỏe tổng tài vẫn ổn chứ? Sao đột nhiên lại ngất đi? Trương Hiểu Ba kêu to gọi nhỏ, thiếu chút nữa sợ phát khóc, làm tôi cũng sợ, vừa rồi còn gọi cả người bên bệnh viện tới. Tổng tài anh phải giữ gìn sức khỏe.”
Phát hiện vành tai Âu Dương Tấn đỏ lên, trong lòng Lý Bố cười thầm: Ha ha ha ha, tổng tài cư nhiên thích Trương Hiểu Ba… Thật thú vị!
Âu Dương Tấn nhớ lại chuyện hoang đường lúc nãy của mình và Trương Hiểu Ba, da đầu có chút tê dại, có điều ngoài mặt vẫn không lộ ra vẻ gì, phất phất tay: “Tôi không sao, sau này không cần ngạc nhiên như thế.”
“Dạ.” Lý Bố vội vã gật đầu.
“Được rồi, bắt đầu báo cáo chuyện của cậu đi…” Âu Dương Tấn bước vào vai tổng tài, nhưng trong phút cuối cùng lại nhớ đến khuôn mặt của Trương Hiểu Ba.
Trương Hiểu Ba lúc này hoàn toàn là vì phát hiện Âu Dương Tấn sắp tỉnh, sợ y tìm mình tính nợ, mới ba chân bốn cẳng trốn khỏi văn phòng, đi thang máy xuống tầng của mình, chạy đến bên Đại Phật, lúc này mới yên lòng.
“Trưởng phòng, trưởng phòng, anh đừng ngủ…”
“Khò khò khò…”
“Em bảo trưởng phòng anh đừng ngủ mà, dậy dậy dậy dậy…”
“Khò khò khò…” Đại Phật rõ ràng không thay đổi gì.
Trương Hiểu Ba nhìn khuôn mặt ngủ mập mạp của anh, không có cách nào. Vừa hay, tiểu Sủng từ gian bên cạnh đi ra, nhìn thấy Trương Hiểu Ba đang thở hổn hển, vui vẻ hẳn lên.
“Hiểu Ba, đây là thế này? Hít thở cũng không đều?” Chị Sủng vừa trêu cậu, vừa cầm cốc giấy, định rót nước uống.
“Chị, chị, chị Sủng…” Trương Hiểu Ba vừa thấy tiểu Sủng liền sợ hãi. Lần trước cậu pha nhầm trà, pha trà của tiểu Sủng cho Đại Phật. Sau chuyện đó, tiểu Sủng cư nhiên không mắng cậu, làm cậu càng thêm thấp thỏm bất an.
“Ô, hôm nay không phải tổng tài tìm em sao? Nhiệm vụ gì vậy?” Tiểu Sủng lại giống như không nhớ chuyện kia, cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với cậu.
“Ách… Tổng tài để em đi trang trí nhà cậu ấy.” Trương Hiểu Ba thành thành thật thật nói.
“Trang trí nhà? Tổng tài mua nhà mới ở đâu? Tìm công ty nội thất nào?” Tiểu Sủng vẫn như cũ cười tủm tỉm hỏi.
“Nhà ở đâu em còn chưa rõ… Công ty nội thất thì là công ty anh trai em với anh Phí Thập.” Trương Hiểu Ba trả lời xong lại phát hiện nụ cười của tiểu Sủng có chút nham hiểm.
“Nói vậy, có phải anh trai em cùng Phí Thập cũng đến không?”
“Dạ.” Trương Hiểu Ba ngoan ngoãn gật đầu. Đại Phật phát ra tiếng ngáy trầm trầm, bị tiểu Sủng đập một tập văn kiện vào đầu, lập tức biến thành tiếng ngáy nhỏ nhẹ, tiếp tục ngủ.
“Ha ha ha, lâu rồi không gặp anh trai em, chị đang rất nhớ nha…” Tiểu Sủng cười vô cùng hạnh phúc, sau đó đột nhiên xoay người qua vách ngăn sau bình nước uống. Không quá hai giây, liền nghe thấy tiếng kêu ai ôi của người nào đó.
“Đau đau đau… Em sai rồi, em sai rồi chị ơi, chị đừng kéo tai em a…” Quách Phí Thập vừa rồi còn rất phúc hắc mặt mũi đau đớn bị tiểu Sủng kéo tai từ gian bên cạnh qua, Trương Hiểu Ba nhìn thấy mắt miệng há hốc.
“Anh Phí Thập, anh chạy tới đây làm gì?” Trương Hiểu Ba hoài nghi nhìn tấm vách ngăn kia. Trong đó có thể giấu người sao? Nhẽ nào anh Phí Thập là ninja a?
“Anh định đợi em a, nên liền hỏi thăm một chút rồi đến phòng làm việc của em, có điều cảm thấy như thế có chút nhạt nhẽo, liền cá cược với anh trai em.” Quách Phí Thập mỉm cười khả cúc giải thích, tiểu Sủng khoanh tay đứng bên cạnh gã, Trương Hiểu Ba phát hiện hai người này thực có điểm giống nhau.
“Hiểu Nghĩa a, ra đi, tôi bị tìm ra trước, là tôi thua.” Quách Phí Thập hô một tiếng về phía trần nhà. Trương Hiểu Ba cùng tiểu Sủng đồng thời ngẩng đầu, phát hiện trên nóc tủ hồ sơ cao cao lộ ra một cái đầu, không phải là Trương Hiểu Nghĩa sao?
“Anh! Anh không khỏe sao có thể trèo cao như thế!” Trương Hiểu Ba lập tức hoảng hốt, giây tiếp theo liền lục tìm cái túi đầy bùa chú, sau đó cầm ra một lá, liều mạng niệm: “Bình An đại tiên đại từ đại bi, phù hộ anh trai con an an ổn ổn ở trên nóc tủ…”
Trương Hiểu Nghĩa không nghe thấy cậu niệm chú, trong lòng đều là việc thắng cược với Quách Phí Thập, cao hứng bừng bừng muốn đi xuống, kết quả là một chân bước không chắc, từ giá tủ cao cao ngã xuống, không nghiêng không lệch, vừa hay ngã lên người Đại Phật, ghế của Đại Phật lập tức vỡ vụn, may mà Trương Hiểu Nghĩa không có thương tổn nào.
“Trời ơi! Trương Hiểu Nghĩa! Cậu làm gì vậy! Rốt cuộc cậu làm thế nào mà trèo lên được nóc tủ! Còn cậu nữa, Quách Phí Thập! Còn không biết đỡ cậu ấy dậy!” Tiểu Sủng vừa thấy phòng làm việc bị làm cho loạn thất bát tao, lập tức nổi bão.
Quách Phí Thập vô cùng vô tội nói: “Là chính cậu ta muốn ‘người đi lên cao, nước chảy xuống thấp’, cái gì mà ngồi cũng muốn trên ‘nóc các tủ’. Mình không có xúi giục cậu ta.”
Tiểu Sủng giận dữ vô cùng, mắng: “Đại Phật! Cậu có phải chết rồi hay không? Hai tên người sống lù lù làm loạn phòng làm việc của cậu, cậu đừng có ngủ!”
Đáp lại cô là tiếng ngáy cao vút của Đại Phật ngã trên nền đất mặt hướng lên trời: “Khò ~ Khò ~ Khò ~ Khò khò khò khò ~~~~”
Trương Hiểu Nghĩa đứng lên khỏi người Đại Phật, mặt mày không vui nói với tiểu Sủng: “Con mụ chết tiệt, cô kêu cái gì mà kêu, anh còn chưa kêu này? Không phải chỉ loạn một chút thôi sao, thừa thãi!”
“Cậu!”
Tiểu Sủng lúc này đã trong trạng thái nổi giận. Trương Hiểu Ba bị dọa đến run lẩy bẩy, xoay mặt tựa vào vai Quách Phí Thập, lắp bắp niệm: “Trời ơi! Bình An đại tiên! Phù hộ anh trai con không bị chị tiểu Sủng chém chết…”
Quách Phí Thập một vẻ xem kịch vui, tay trái cầm điện thoại Nokia đời mới nhất bắt đầu quay phim, tay phải phi thường yêu thương xoa đầu Trương Hiểu Ba: “Bảo bối Hiểu Ba ngoan… Yêu ma ác quỷ đều không sợ… A ha ~”
“Cái đồ phụ nữ vạn năm không lấy được chồng!”
“Cái đồ lưu manh vĩnh viễn không cưới nổi vợ!”
“Ni cô già!”
“Lừa ngốc thối!”
….
Trương Hiểu Ba đã triệt để choáng váng, từ trước đến nay chưa có ai nói với cậu, cư nhiên còn có người có thể cãi nhau với chị Sủng, anh trai mình thật sự là quá khủng a!
Hai người cãi nhau kinh thiên động địa, cuối cùng đánh thức Đại Phật dậy.
Đồng chí Đại Phật tỉnh lại, nhìn nhìn Trương Hiểu Nghĩa lửa giận ngút trời, lại nhìn nhìn tiểu Sủng khắp người tà khí, chắp tay chữ thập, nói: “Thiện tai, thiện tai, người xuất gia lấy khoan dung làm trọng, theo ý lão nạp, vị phương trượng này cùng vị sư thái này không nên vì lão nạp mà đánh nhau, đấu khấu…”
“Sang bên kia đi!” Trương Hiểu Nghĩa cùng tiểu Sủng trăm miệng một lời hét lên với Đại Phất.
Đại Phật lại một chút cũng không nhận thấy, vẫn ở đó niệm: “ Trời Nam đất bắc hai nơi… Cánh chim mỏi mệt mấy đợt đông hè… Hỏi thế gian tình là gì… Mà đôi lứa hẹn thế sống chết…”
“Câm miệng!” Trương Hiểu Nghĩa và tiểu Sủng lại đồng thanh hô.
Đại Phật đặc biệt hợp tác mà gật đầu: “Được a, hai người trước tiên kéo mình lên, mình tuyệt đối sẽ không quấy rầy.”
“Ngủ!”
Lúc này, hai người càng thêm thống nhất, vứt một chữ cho Đại Phật.
Thế là, đồng chí Đại Phật thở dài lại thở dài, cố gắng ngồi về sau, dựa vào tủ hồ sơ, nằm trong đống mảnh ghế vỡ cùng giấy tờ tán loạn khò khò ngủ…
Trương Hiểu Nghĩa cùng tiểu Sủng vốn định tiếp tục cãi nhau, Bạch Tiểu Mễ nghe thấy tiếng động mở cửa bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt, đơ ra nửa ngày, đột nhiên nói một câu: “Phí Thập, cậu ôm Hiểu Ba làm gì?”
Nhất thời, mắt tiểu Sủng như lưỡi dao phi qua, Quách Phí Thập phát hiện đại sự không ổn, vội vàng đẩy Trương Hiểu Ba ra ngoài: “Không phải chuyện của mình a… Mình chỉ muốn an ủi an ủi em ấy thôi…. Cậu đừng hiểu nhầm…”
“Quách Phí Thập!? Tôi cho cậu thích Trương Hiểu Nghĩa cậu không vui, cư nhiên để ý em trai cậu ấy?” Tiểu Sủng mặt mũi khiếp sợ.
“Cút! Đừng lôi kéo tôi vào chuyện của cậu!” Trương Hiểu Nghĩa mắng: “Anh đây không phải đồng tính luyến ái! Cái đồ quái nữ tinh thần có vấn đề nhà cô!”
“Đồng tính luyến ái có gì không tốt! Cậu mới là tên đàn ông ngu tốt xấu không biết phân biệt! Quách Phí Thập với cậu xứng biết bao!”
“Một chút cũng không xứng!”
“Xứng xứng xứng!”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau…
Trương Hiểu Ba từ trong kinh hoàng khôi phục lại ngẩng đầu nhìn Quách Phí Thập thở phào một hơi, lại nhìn Bạch Tiểu Mễ đã quen thuộc với mọi chuyện, “Chị Tiểu Mễ, hai người họ gặp mắt đều như vậy sao?”
Bạch Tiểu Mễ phi thường hồn nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Tâm nguyện lớn nhất của tiểu Sủng là phối anh trai em với Phí Thập, có điều hai người họ hình như đều không muốn.”
Quách Phí Thập cười thật tươi giơ tay: “Anh là người theo chủ nghĩa yêu người khác giới chính cống…”
Trương Hiểu Nghĩa tỏ vẻ hiểu, nhìn hai người càng cãi càng hung trước mặt, không khỏi thở dài thật sâu, nhìn đi, cãi nhau nhiều với chị Sủng, sức khỏe của anh trai sẽ trở nên tốt a…
Cho dù là gà bay chó sủa, công việc bài trí nhà cửa vẫn bừng bừng khí thế mà bắt đầu. Theo lời Quách Phí Thấp, muốn trang trí đầu tiên phải lên thiết kế, mà cái gọi là thiết kế của Quách Phí Thập, là một đám người nhốt trong một căn phòng kín, sau đó loạn vẽ trên một tờ giấy trắng.
Trương Hiểu Ba bị nhốt trong căn phòng kín không có khe hở này thật sự là có chút không quen, nhưng Quách Phí Thập kiên quyết yêu cầu phải dùng thảm lông che kín cửa sổ, một chút gió cùng nắng đều không thể lọt vào, cửa ra vào dùng chăn chắn lại, rất có ý muốn ngộp chết người.
Mà anh trai Hiểu Ba rõ ràng quen thuộc với hình thức này, ngồi trên ghế dài, chân vắt chéo, không chút kiên trì mà ồn ào: “Được rồi được rồi, nhanh vẽ đi nhanh vẽ đi.”
“Cậu vội cái gì?” Quách Phí Thập không nhanh không chậm nói: “Đầu tiên phải suy nghĩ. Phong cách thiết kế phòng ốc cho Âu Dương tổng tài lần này của chúng ta phải khác hẳn lần trước mới được. Trăm bài một điệu không phải phong cách của tôi.”
“Đúng đúng đúng, nhanh sửa, chịu không nổi gian phòng đen trắng đó.” Trương Hiểu Ba vội vàng nói theo.
“Hở?” Quách Phí Thập liếc cậu: “Em có ý kiến gì?”
Trương Hiểu Ba đơ ra một lúc, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Đầu tiên, muốn phòng khách màu vàng nhạt, phòng bếp màu xanh táo, phòng ngủ màu hồng phấn…”
Còn chưa thao thao bất tuyệt đã, Trương Hiểu Ba liền bị hai người trước mặt khinh bỉ.
“Em cho là đang thiết kế nhà trẻ sao? Còn cái gì màu vàng nhạt, màu xanh táo, màu hồng phấn, nói thật dễ nghe!” Anh trai cậu là người đầu tiên khinh bỉ cậu.
“Quá không có sáng tạo, anh chỉ làm ý sáng tạo nhất, không được không được, hoàn toàn không được.” Quách Phí Thập càng bắt bẻ, không muốn làm ra một tác phẩm kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy.
Trương Hiểu Ba ủy khuất vô cùng, đành nhìn hai người vẽ vẽ tẩy tẩy trên nền giấy.
“Em nói, chung ta có thể đổi sang loại đèn chiếu sáng khác không?” Trương Hiểu Ba đáng thương nhìn chiếc đèn dầu đặt giữa bàn, “Cái thứ này hun mù mắt người a!”
“Em hiểu cái gì, chỉ có dưới ánh đèn tù mù, tài năng mới có thể lóe lên những ánh lửa linh cảm.” Quách Phí Thập nghiêm trang nói.
Trương Hiểu Nghĩa phản đối nói: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì, Hiểu Ba đừng nghe cậu ta nói, nghe anh nói không sai đâu. Không thấy cửa sổ cùng cửa ra vào đều che kín sao, đèn dầu thuộc lửa, gió đến rồi không phải sẽ thổi tắt sao. Em học hành thế nào vậy, ngũ hành bát quái đều không rõ.”
“Không phải, đèn dầu bị gió thổi tắt là vì dưỡng khí duy trì việc cháy…”
Quách Phí Thập còn chưa nói xong, Trương Hiểu Ba liền kích động lệ nóng doanh tròng, lập tức nhảy dựng lên: “Anh, anh nói quá đúng. Ngũ hành bát quái thực kinh điển a, em luôn không học tốt, lần này phải ôn lại một chút!”
Nói rồi, Trương Hiểu Ba liền lục lọi túi, từ trong lôi ra một quyển chu dịch, bắt đầu say mê nghiền ngẫm…
Trương Hiểu Ba hoàn toàn quên mất, cậu vừa rồi đang phản đối đèn dầu hùn mù mắt…
Trương Hiểu Ba từ lúc đó ngoại trừ ngồi im, cũng không đề xuất thêm ý kiến nào, mà hai người bên cạnh thì triệt để không để ý cậu. Ồn ồn ào ào được vài ngày, cuối cùng, Quách Phí Thập vẻ mặt hài lòng cầm bản vẽ từ căn phòng tối mịt đó đi ra.
Trương Hiểu Ba lúc này mới nhớ ra, có cái chuyện thiết kế này.
“Anh Phí Thập, anh rốt cuộc định làm cái gì?” Trương Hiểu Ba hiếu kỳ hỏi.
Quách Phí Thập nghiêm trang đáp: “Cái tốt. Lần này là kiệt tác anh dốc hết tâm huyết vào, tuyệt đối là thiết kế đẳng cấp thế giới!”
Lại hỏi Trương Hiểu Nghĩa, Trương Hiểu Nghĩa vẻ mặt kiêu ngạo: “Còn phải nói, thứ anh làm, có lúc nào là tồi? Không tin? Không tin anh không chơi với em nữa! Anh muốn lên Nga Mi tìm Diệt Tuyệt sư thái!”
….
Hôm sau khi bản thiết kế được ra lò, Quách Phí Thập dẫn đầu đội ngũ thi công của công ty gã, hùng hùng dũng dũng đi đến địa chỉ Âu Dương Tấn đưa cho.
Ai ngờ vừa khởi công xong, còn chưa ai bước vào cánh cửa của khu chung cư kiểu vườn hoa này, lôi chìa khóa ra, sống chết không mở được cửa. Trương Hiểu Ba buồn bực, “Có phải cầm nhầm khóa không?”
Trương Hiểu Nghĩa: “Không phải, có lẽ là do cửa bị kẹt.”
Quách Phí Thập vừa nghe cửa không mở được, lập tức lôi điện thoại gọi 110, giọng điệu hệt như bí thư thẩm tra tỉnh ủy đích thực, “Mấy người có phải 110 thành phố không? Hưm ~ Động tác sao lại chậm chạp như thế ~ Quần chúng nhân dân nuôi mấy người để làm cái gì? Rốt cuộc là còn muốn làm hay không? Không muốn làm thì để tôi gọi điện cho cấp trên mấy người.”
Kết quả không đến 5 phút, một đội xe cảnh sát 110 đi vào khu phố. Lúc cảnh sát mặc chế phục đi xuống, lập tức cúi đầu khom lưng.
“Lãnh đạo thực xin lỗi. Bọn em đến muốn, anh đừng giận, lập tức mở cửa căn nhà này ra cho anh.”
Nhưng đồng chí cảnh sát vặn qua vặn lại cái chìa khóa cũng không sao mở được, thế là dứt khoát hợp tác với đội thi công, phá sấp cửa nhà.
Có một cậu cảnh sát còn yếu ớt hỏi một câu: “Thế này không hay… Nhỡ đâu…”
Trương Hiểu Nghĩa là người đầu tiên không vui, ngang ngược nói: “Sao? Nhà tôi tôi phá cậu muốn quản sao?”
“Không quản không quản…” Đội trưởng đội cảnh sát vội vàng cười làm lành, trong lòng len lén đánh giá. Trong mắt đội trưởng đội cảnh sát, hình tượng ba người là như thế này:
Quách Phí Thập: lãnh đạo trung niên 20 tuổi, vì chăm sóc tốt nên trông như mới hơn 20 tuổi; về phần dáng điệu, phỏng chừng là cấp chủ tịch tỉnh.
Trương Hiểu Nghĩa: cậu chủ nhà giàu hơn 20 tuổi, tính cách xấu, có lẽ là cháu trai lớn của lãnh đạo.
Trương Hiểu Ba: cậu chủ nhỏ mới lớn, vô cùng ngoan ngoãn, có lẽ là chau trai nhỏ của lãnh đạo.
Đội thi công bài trí nhà cửa phía sau: một đám bảo tiêu cùng lãnh đạo cải trang vi hành… Vì vậy, đội trường hung hăng quỳ lạy trong lòng…
Cứ như vậy, một đám tai họa thuận lợi vào nhà, Trương Hiểu Ba còn có chút kỳ quái: “Sao căn nhà này bố cục khác trên giấy vậy?”
Quách Phí Thập bí hiểm nói: “Có cái gì mà ngạc nhiên. Cho dù bố cục không giống, anh cũng có thể biến nó thành giống. Hiểu Nghĩa, người lên!”
Trương Hiểu Nghĩa mặt đen như Bao Công, dẫn đầu đại đội công nhân nam, “Mọi người lên!”
Thế là tiếng búa cưa điện ầm ầm vang lên. Trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy giữa phòng một bức tường đổ xuống, một bức tường dựng lên…
Từ lúc công việc thiết kế này oanh oanh liệt liệt bắt đầu, Trương Hiểu Ba cố hết sức làm, ngày ngày giống một đốc công nhỏ, mỗi ngày chạy lên chạy xuống. Lúc trang trí được một tuần, tường cũng bị đục mở, cửa số cũng đã phá hỏng, nhìn chung là không khác bản thiết kế trên giấy là mấy, Âu Dương Tấn gọi điện đến, hẹn Trương Hiểu Ba ra ngoài ăn.
Trương Hiểu Ba vui vẻ đi, địa điểm là nóc căn biệt thự vốn dĩ của Âu Dương Tấn.
“Ơ, có phải rất mệt không, trông cậu gầy quá.” Âu Dương Tấn có điểm xót xa nói, mang theo chút thương yêu, vươn tay ra, chỉ dám xoa xoa đầu Trương Hiểu Ba, sợ mình không khống chế được, lại làm ra chuyện tổn thương cậu.
“Vẫn ổn nha, ở cùng anh trai cùng anh Phí Thập khá là vui.” Trương Hiểu Ba ăn món ăn Âu Dương Tấn đặc biệt mang tới, miệng đầy dầu mỡ.
Âu Dương Tấn thế nhưng lại vì câu nói đó mà bất an, dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ râm ran trong lòng: “Thế nào, ở cùng tôi cậu không vui sao?”
Trương Hiểu Ba lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là việc trang trí rất náo nhiệt. Có điều cậu cũng thật là, rõ ràng là căn biệt thự một tầng tốt thế này, sao phải đi mua chung cư làm gì, tuy căn nhà đó cũng rất tốt.”
Âu Dương Tấn thở dài, uống chút nước, trầm giọng nói: “Không phải cậu nói rất thích nơi đó sao…”
“Hả? Mình từng nói vậy sao?” Trương Hiểu Ba kỳ quái ngẩng đầu lên: “Tiểu khu đó là lần đầu tiên mình đặt chân đến.”
Âu Dương Tấn nghi hoặc: “Tiểu khu? Tiểu khu nào?”
“Chỗ nhà cậu a, không phải ở tiểu khu XX?” Trương Hiểu Ba lại nuốt xuống một viên gạo nếp.
Lông mày Âu Dương Tấn nhíu lại: “Tiểu khu XX? Nhà của tôi ở tòa Pisto mà cậu thích nhất a!”
Viên gạo nếp trong mồm Trương Hiểu Ba rơi xuống, cậu lúc này đầu đầy sao vàng. Không phải chứ, bọn anh Phí Thập nhìn nhầm địa chỉ, chạy đến thiết kế nhà người khác…
Âu Dương Tấn ho khan một tiếng, Lý Bố lập tức hồi phục lại bộ dạng lúc thường, tận lực tỏ vẻ không hề có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Tấn thong thả chậm rãi liếc hắn một cái, sau đó nhấc người dậy, dần dần nhớ lại chuyện trước lúc hôn mê, Trương Hiểu Ba nói câu ‘ám hiệu’ kia với y, tâm lý ám thị của Mike quả nhiên rất lợi hại.
“Trương Hiểu Ba đâu?” Âu Dương Tấn nhìn quanh phòng làm việc một vòng, phát hiện không thấy Trương Hiểu Ba.
“Trương Hiểu Ba đã cùng anh Quách đi làm việc rồi ạ.” Lý Bố phát âm rõ ràng nói, nhưng nếu chú ý quan sat, sẽ thấy khóe miệng hắn đang khẽ cong lên.
Âu Dương Tấn gật đầu, từ sofa ngồi dậy, đeo lên vẻ mặt lạnh như băng trước sau như một: “Cậu có chuyện gì?”
Lý Bố không trả lời, ngược lại cười hỏi: “Sức khỏe tổng tài vẫn ổn chứ? Sao đột nhiên lại ngất đi? Trương Hiểu Ba kêu to gọi nhỏ, thiếu chút nữa sợ phát khóc, làm tôi cũng sợ, vừa rồi còn gọi cả người bên bệnh viện tới. Tổng tài anh phải giữ gìn sức khỏe.”
Phát hiện vành tai Âu Dương Tấn đỏ lên, trong lòng Lý Bố cười thầm: Ha ha ha ha, tổng tài cư nhiên thích Trương Hiểu Ba… Thật thú vị!
Âu Dương Tấn nhớ lại chuyện hoang đường lúc nãy của mình và Trương Hiểu Ba, da đầu có chút tê dại, có điều ngoài mặt vẫn không lộ ra vẻ gì, phất phất tay: “Tôi không sao, sau này không cần ngạc nhiên như thế.”
“Dạ.” Lý Bố vội vã gật đầu.
“Được rồi, bắt đầu báo cáo chuyện của cậu đi…” Âu Dương Tấn bước vào vai tổng tài, nhưng trong phút cuối cùng lại nhớ đến khuôn mặt của Trương Hiểu Ba.
Trương Hiểu Ba lúc này hoàn toàn là vì phát hiện Âu Dương Tấn sắp tỉnh, sợ y tìm mình tính nợ, mới ba chân bốn cẳng trốn khỏi văn phòng, đi thang máy xuống tầng của mình, chạy đến bên Đại Phật, lúc này mới yên lòng.
“Trưởng phòng, trưởng phòng, anh đừng ngủ…”
“Khò khò khò…”
“Em bảo trưởng phòng anh đừng ngủ mà, dậy dậy dậy dậy…”
“Khò khò khò…” Đại Phật rõ ràng không thay đổi gì.
Trương Hiểu Ba nhìn khuôn mặt ngủ mập mạp của anh, không có cách nào. Vừa hay, tiểu Sủng từ gian bên cạnh đi ra, nhìn thấy Trương Hiểu Ba đang thở hổn hển, vui vẻ hẳn lên.
“Hiểu Ba, đây là thế này? Hít thở cũng không đều?” Chị Sủng vừa trêu cậu, vừa cầm cốc giấy, định rót nước uống.
“Chị, chị, chị Sủng…” Trương Hiểu Ba vừa thấy tiểu Sủng liền sợ hãi. Lần trước cậu pha nhầm trà, pha trà của tiểu Sủng cho Đại Phật. Sau chuyện đó, tiểu Sủng cư nhiên không mắng cậu, làm cậu càng thêm thấp thỏm bất an.
“Ô, hôm nay không phải tổng tài tìm em sao? Nhiệm vụ gì vậy?” Tiểu Sủng lại giống như không nhớ chuyện kia, cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với cậu.
“Ách… Tổng tài để em đi trang trí nhà cậu ấy.” Trương Hiểu Ba thành thành thật thật nói.
“Trang trí nhà? Tổng tài mua nhà mới ở đâu? Tìm công ty nội thất nào?” Tiểu Sủng vẫn như cũ cười tủm tỉm hỏi.
“Nhà ở đâu em còn chưa rõ… Công ty nội thất thì là công ty anh trai em với anh Phí Thập.” Trương Hiểu Ba trả lời xong lại phát hiện nụ cười của tiểu Sủng có chút nham hiểm.
“Nói vậy, có phải anh trai em cùng Phí Thập cũng đến không?”
“Dạ.” Trương Hiểu Ba ngoan ngoãn gật đầu. Đại Phật phát ra tiếng ngáy trầm trầm, bị tiểu Sủng đập một tập văn kiện vào đầu, lập tức biến thành tiếng ngáy nhỏ nhẹ, tiếp tục ngủ.
“Ha ha ha, lâu rồi không gặp anh trai em, chị đang rất nhớ nha…” Tiểu Sủng cười vô cùng hạnh phúc, sau đó đột nhiên xoay người qua vách ngăn sau bình nước uống. Không quá hai giây, liền nghe thấy tiếng kêu ai ôi của người nào đó.
“Đau đau đau… Em sai rồi, em sai rồi chị ơi, chị đừng kéo tai em a…” Quách Phí Thập vừa rồi còn rất phúc hắc mặt mũi đau đớn bị tiểu Sủng kéo tai từ gian bên cạnh qua, Trương Hiểu Ba nhìn thấy mắt miệng há hốc.
“Anh Phí Thập, anh chạy tới đây làm gì?” Trương Hiểu Ba hoài nghi nhìn tấm vách ngăn kia. Trong đó có thể giấu người sao? Nhẽ nào anh Phí Thập là ninja a?
“Anh định đợi em a, nên liền hỏi thăm một chút rồi đến phòng làm việc của em, có điều cảm thấy như thế có chút nhạt nhẽo, liền cá cược với anh trai em.” Quách Phí Thập mỉm cười khả cúc giải thích, tiểu Sủng khoanh tay đứng bên cạnh gã, Trương Hiểu Ba phát hiện hai người này thực có điểm giống nhau.
“Hiểu Nghĩa a, ra đi, tôi bị tìm ra trước, là tôi thua.” Quách Phí Thập hô một tiếng về phía trần nhà. Trương Hiểu Ba cùng tiểu Sủng đồng thời ngẩng đầu, phát hiện trên nóc tủ hồ sơ cao cao lộ ra một cái đầu, không phải là Trương Hiểu Nghĩa sao?
“Anh! Anh không khỏe sao có thể trèo cao như thế!” Trương Hiểu Ba lập tức hoảng hốt, giây tiếp theo liền lục tìm cái túi đầy bùa chú, sau đó cầm ra một lá, liều mạng niệm: “Bình An đại tiên đại từ đại bi, phù hộ anh trai con an an ổn ổn ở trên nóc tủ…”
Trương Hiểu Nghĩa không nghe thấy cậu niệm chú, trong lòng đều là việc thắng cược với Quách Phí Thập, cao hứng bừng bừng muốn đi xuống, kết quả là một chân bước không chắc, từ giá tủ cao cao ngã xuống, không nghiêng không lệch, vừa hay ngã lên người Đại Phật, ghế của Đại Phật lập tức vỡ vụn, may mà Trương Hiểu Nghĩa không có thương tổn nào.
“Trời ơi! Trương Hiểu Nghĩa! Cậu làm gì vậy! Rốt cuộc cậu làm thế nào mà trèo lên được nóc tủ! Còn cậu nữa, Quách Phí Thập! Còn không biết đỡ cậu ấy dậy!” Tiểu Sủng vừa thấy phòng làm việc bị làm cho loạn thất bát tao, lập tức nổi bão.
Quách Phí Thập vô cùng vô tội nói: “Là chính cậu ta muốn ‘người đi lên cao, nước chảy xuống thấp’, cái gì mà ngồi cũng muốn trên ‘nóc các tủ’. Mình không có xúi giục cậu ta.”
Tiểu Sủng giận dữ vô cùng, mắng: “Đại Phật! Cậu có phải chết rồi hay không? Hai tên người sống lù lù làm loạn phòng làm việc của cậu, cậu đừng có ngủ!”
Đáp lại cô là tiếng ngáy cao vút của Đại Phật ngã trên nền đất mặt hướng lên trời: “Khò ~ Khò ~ Khò ~ Khò khò khò khò ~~~~”
Trương Hiểu Nghĩa đứng lên khỏi người Đại Phật, mặt mày không vui nói với tiểu Sủng: “Con mụ chết tiệt, cô kêu cái gì mà kêu, anh còn chưa kêu này? Không phải chỉ loạn một chút thôi sao, thừa thãi!”
“Cậu!”
Tiểu Sủng lúc này đã trong trạng thái nổi giận. Trương Hiểu Ba bị dọa đến run lẩy bẩy, xoay mặt tựa vào vai Quách Phí Thập, lắp bắp niệm: “Trời ơi! Bình An đại tiên! Phù hộ anh trai con không bị chị tiểu Sủng chém chết…”
Quách Phí Thập một vẻ xem kịch vui, tay trái cầm điện thoại Nokia đời mới nhất bắt đầu quay phim, tay phải phi thường yêu thương xoa đầu Trương Hiểu Ba: “Bảo bối Hiểu Ba ngoan… Yêu ma ác quỷ đều không sợ… A ha ~”
“Cái đồ phụ nữ vạn năm không lấy được chồng!”
“Cái đồ lưu manh vĩnh viễn không cưới nổi vợ!”
“Ni cô già!”
“Lừa ngốc thối!”
….
Trương Hiểu Ba đã triệt để choáng váng, từ trước đến nay chưa có ai nói với cậu, cư nhiên còn có người có thể cãi nhau với chị Sủng, anh trai mình thật sự là quá khủng a!
Hai người cãi nhau kinh thiên động địa, cuối cùng đánh thức Đại Phật dậy.
Đồng chí Đại Phật tỉnh lại, nhìn nhìn Trương Hiểu Nghĩa lửa giận ngút trời, lại nhìn nhìn tiểu Sủng khắp người tà khí, chắp tay chữ thập, nói: “Thiện tai, thiện tai, người xuất gia lấy khoan dung làm trọng, theo ý lão nạp, vị phương trượng này cùng vị sư thái này không nên vì lão nạp mà đánh nhau, đấu khấu…”
“Sang bên kia đi!” Trương Hiểu Nghĩa cùng tiểu Sủng trăm miệng một lời hét lên với Đại Phất.
Đại Phật lại một chút cũng không nhận thấy, vẫn ở đó niệm: “ Trời Nam đất bắc hai nơi… Cánh chim mỏi mệt mấy đợt đông hè… Hỏi thế gian tình là gì… Mà đôi lứa hẹn thế sống chết…”
“Câm miệng!” Trương Hiểu Nghĩa và tiểu Sủng lại đồng thanh hô.
Đại Phật đặc biệt hợp tác mà gật đầu: “Được a, hai người trước tiên kéo mình lên, mình tuyệt đối sẽ không quấy rầy.”
“Ngủ!”
Lúc này, hai người càng thêm thống nhất, vứt một chữ cho Đại Phật.
Thế là, đồng chí Đại Phật thở dài lại thở dài, cố gắng ngồi về sau, dựa vào tủ hồ sơ, nằm trong đống mảnh ghế vỡ cùng giấy tờ tán loạn khò khò ngủ…
Trương Hiểu Nghĩa cùng tiểu Sủng vốn định tiếp tục cãi nhau, Bạch Tiểu Mễ nghe thấy tiếng động mở cửa bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt, đơ ra nửa ngày, đột nhiên nói một câu: “Phí Thập, cậu ôm Hiểu Ba làm gì?”
Nhất thời, mắt tiểu Sủng như lưỡi dao phi qua, Quách Phí Thập phát hiện đại sự không ổn, vội vàng đẩy Trương Hiểu Ba ra ngoài: “Không phải chuyện của mình a… Mình chỉ muốn an ủi an ủi em ấy thôi…. Cậu đừng hiểu nhầm…”
“Quách Phí Thập!? Tôi cho cậu thích Trương Hiểu Nghĩa cậu không vui, cư nhiên để ý em trai cậu ấy?” Tiểu Sủng mặt mũi khiếp sợ.
“Cút! Đừng lôi kéo tôi vào chuyện của cậu!” Trương Hiểu Nghĩa mắng: “Anh đây không phải đồng tính luyến ái! Cái đồ quái nữ tinh thần có vấn đề nhà cô!”
“Đồng tính luyến ái có gì không tốt! Cậu mới là tên đàn ông ngu tốt xấu không biết phân biệt! Quách Phí Thập với cậu xứng biết bao!”
“Một chút cũng không xứng!”
“Xứng xứng xứng!”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau…
Trương Hiểu Ba từ trong kinh hoàng khôi phục lại ngẩng đầu nhìn Quách Phí Thập thở phào một hơi, lại nhìn Bạch Tiểu Mễ đã quen thuộc với mọi chuyện, “Chị Tiểu Mễ, hai người họ gặp mắt đều như vậy sao?”
Bạch Tiểu Mễ phi thường hồn nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Tâm nguyện lớn nhất của tiểu Sủng là phối anh trai em với Phí Thập, có điều hai người họ hình như đều không muốn.”
Quách Phí Thập cười thật tươi giơ tay: “Anh là người theo chủ nghĩa yêu người khác giới chính cống…”
Trương Hiểu Nghĩa tỏ vẻ hiểu, nhìn hai người càng cãi càng hung trước mặt, không khỏi thở dài thật sâu, nhìn đi, cãi nhau nhiều với chị Sủng, sức khỏe của anh trai sẽ trở nên tốt a…
Cho dù là gà bay chó sủa, công việc bài trí nhà cửa vẫn bừng bừng khí thế mà bắt đầu. Theo lời Quách Phí Thấp, muốn trang trí đầu tiên phải lên thiết kế, mà cái gọi là thiết kế của Quách Phí Thập, là một đám người nhốt trong một căn phòng kín, sau đó loạn vẽ trên một tờ giấy trắng.
Trương Hiểu Ba bị nhốt trong căn phòng kín không có khe hở này thật sự là có chút không quen, nhưng Quách Phí Thập kiên quyết yêu cầu phải dùng thảm lông che kín cửa sổ, một chút gió cùng nắng đều không thể lọt vào, cửa ra vào dùng chăn chắn lại, rất có ý muốn ngộp chết người.
Mà anh trai Hiểu Ba rõ ràng quen thuộc với hình thức này, ngồi trên ghế dài, chân vắt chéo, không chút kiên trì mà ồn ào: “Được rồi được rồi, nhanh vẽ đi nhanh vẽ đi.”
“Cậu vội cái gì?” Quách Phí Thập không nhanh không chậm nói: “Đầu tiên phải suy nghĩ. Phong cách thiết kế phòng ốc cho Âu Dương tổng tài lần này của chúng ta phải khác hẳn lần trước mới được. Trăm bài một điệu không phải phong cách của tôi.”
“Đúng đúng đúng, nhanh sửa, chịu không nổi gian phòng đen trắng đó.” Trương Hiểu Ba vội vàng nói theo.
“Hở?” Quách Phí Thập liếc cậu: “Em có ý kiến gì?”
Trương Hiểu Ba đơ ra một lúc, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Đầu tiên, muốn phòng khách màu vàng nhạt, phòng bếp màu xanh táo, phòng ngủ màu hồng phấn…”
Còn chưa thao thao bất tuyệt đã, Trương Hiểu Ba liền bị hai người trước mặt khinh bỉ.
“Em cho là đang thiết kế nhà trẻ sao? Còn cái gì màu vàng nhạt, màu xanh táo, màu hồng phấn, nói thật dễ nghe!” Anh trai cậu là người đầu tiên khinh bỉ cậu.
“Quá không có sáng tạo, anh chỉ làm ý sáng tạo nhất, không được không được, hoàn toàn không được.” Quách Phí Thập càng bắt bẻ, không muốn làm ra một tác phẩm kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy.
Trương Hiểu Ba ủy khuất vô cùng, đành nhìn hai người vẽ vẽ tẩy tẩy trên nền giấy.
“Em nói, chung ta có thể đổi sang loại đèn chiếu sáng khác không?” Trương Hiểu Ba đáng thương nhìn chiếc đèn dầu đặt giữa bàn, “Cái thứ này hun mù mắt người a!”
“Em hiểu cái gì, chỉ có dưới ánh đèn tù mù, tài năng mới có thể lóe lên những ánh lửa linh cảm.” Quách Phí Thập nghiêm trang nói.
Trương Hiểu Nghĩa phản đối nói: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì, Hiểu Ba đừng nghe cậu ta nói, nghe anh nói không sai đâu. Không thấy cửa sổ cùng cửa ra vào đều che kín sao, đèn dầu thuộc lửa, gió đến rồi không phải sẽ thổi tắt sao. Em học hành thế nào vậy, ngũ hành bát quái đều không rõ.”
“Không phải, đèn dầu bị gió thổi tắt là vì dưỡng khí duy trì việc cháy…”
Quách Phí Thập còn chưa nói xong, Trương Hiểu Ba liền kích động lệ nóng doanh tròng, lập tức nhảy dựng lên: “Anh, anh nói quá đúng. Ngũ hành bát quái thực kinh điển a, em luôn không học tốt, lần này phải ôn lại một chút!”
Nói rồi, Trương Hiểu Ba liền lục lọi túi, từ trong lôi ra một quyển chu dịch, bắt đầu say mê nghiền ngẫm…
Trương Hiểu Ba hoàn toàn quên mất, cậu vừa rồi đang phản đối đèn dầu hùn mù mắt…
Trương Hiểu Ba từ lúc đó ngoại trừ ngồi im, cũng không đề xuất thêm ý kiến nào, mà hai người bên cạnh thì triệt để không để ý cậu. Ồn ồn ào ào được vài ngày, cuối cùng, Quách Phí Thập vẻ mặt hài lòng cầm bản vẽ từ căn phòng tối mịt đó đi ra.
Trương Hiểu Ba lúc này mới nhớ ra, có cái chuyện thiết kế này.
“Anh Phí Thập, anh rốt cuộc định làm cái gì?” Trương Hiểu Ba hiếu kỳ hỏi.
Quách Phí Thập nghiêm trang đáp: “Cái tốt. Lần này là kiệt tác anh dốc hết tâm huyết vào, tuyệt đối là thiết kế đẳng cấp thế giới!”
Lại hỏi Trương Hiểu Nghĩa, Trương Hiểu Nghĩa vẻ mặt kiêu ngạo: “Còn phải nói, thứ anh làm, có lúc nào là tồi? Không tin? Không tin anh không chơi với em nữa! Anh muốn lên Nga Mi tìm Diệt Tuyệt sư thái!”
….
Hôm sau khi bản thiết kế được ra lò, Quách Phí Thập dẫn đầu đội ngũ thi công của công ty gã, hùng hùng dũng dũng đi đến địa chỉ Âu Dương Tấn đưa cho.
Ai ngờ vừa khởi công xong, còn chưa ai bước vào cánh cửa của khu chung cư kiểu vườn hoa này, lôi chìa khóa ra, sống chết không mở được cửa. Trương Hiểu Ba buồn bực, “Có phải cầm nhầm khóa không?”
Trương Hiểu Nghĩa: “Không phải, có lẽ là do cửa bị kẹt.”
Quách Phí Thập vừa nghe cửa không mở được, lập tức lôi điện thoại gọi 110, giọng điệu hệt như bí thư thẩm tra tỉnh ủy đích thực, “Mấy người có phải 110 thành phố không? Hưm ~ Động tác sao lại chậm chạp như thế ~ Quần chúng nhân dân nuôi mấy người để làm cái gì? Rốt cuộc là còn muốn làm hay không? Không muốn làm thì để tôi gọi điện cho cấp trên mấy người.”
Kết quả không đến 5 phút, một đội xe cảnh sát 110 đi vào khu phố. Lúc cảnh sát mặc chế phục đi xuống, lập tức cúi đầu khom lưng.
“Lãnh đạo thực xin lỗi. Bọn em đến muốn, anh đừng giận, lập tức mở cửa căn nhà này ra cho anh.”
Nhưng đồng chí cảnh sát vặn qua vặn lại cái chìa khóa cũng không sao mở được, thế là dứt khoát hợp tác với đội thi công, phá sấp cửa nhà.
Có một cậu cảnh sát còn yếu ớt hỏi một câu: “Thế này không hay… Nhỡ đâu…”
Trương Hiểu Nghĩa là người đầu tiên không vui, ngang ngược nói: “Sao? Nhà tôi tôi phá cậu muốn quản sao?”
“Không quản không quản…” Đội trưởng đội cảnh sát vội vàng cười làm lành, trong lòng len lén đánh giá. Trong mắt đội trưởng đội cảnh sát, hình tượng ba người là như thế này:
Quách Phí Thập: lãnh đạo trung niên 20 tuổi, vì chăm sóc tốt nên trông như mới hơn 20 tuổi; về phần dáng điệu, phỏng chừng là cấp chủ tịch tỉnh.
Trương Hiểu Nghĩa: cậu chủ nhà giàu hơn 20 tuổi, tính cách xấu, có lẽ là cháu trai lớn của lãnh đạo.
Trương Hiểu Ba: cậu chủ nhỏ mới lớn, vô cùng ngoan ngoãn, có lẽ là chau trai nhỏ của lãnh đạo.
Đội thi công bài trí nhà cửa phía sau: một đám bảo tiêu cùng lãnh đạo cải trang vi hành… Vì vậy, đội trường hung hăng quỳ lạy trong lòng…
Cứ như vậy, một đám tai họa thuận lợi vào nhà, Trương Hiểu Ba còn có chút kỳ quái: “Sao căn nhà này bố cục khác trên giấy vậy?”
Quách Phí Thập bí hiểm nói: “Có cái gì mà ngạc nhiên. Cho dù bố cục không giống, anh cũng có thể biến nó thành giống. Hiểu Nghĩa, người lên!”
Trương Hiểu Nghĩa mặt đen như Bao Công, dẫn đầu đại đội công nhân nam, “Mọi người lên!”
Thế là tiếng búa cưa điện ầm ầm vang lên. Trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy giữa phòng một bức tường đổ xuống, một bức tường dựng lên…
Từ lúc công việc thiết kế này oanh oanh liệt liệt bắt đầu, Trương Hiểu Ba cố hết sức làm, ngày ngày giống một đốc công nhỏ, mỗi ngày chạy lên chạy xuống. Lúc trang trí được một tuần, tường cũng bị đục mở, cửa số cũng đã phá hỏng, nhìn chung là không khác bản thiết kế trên giấy là mấy, Âu Dương Tấn gọi điện đến, hẹn Trương Hiểu Ba ra ngoài ăn.
Trương Hiểu Ba vui vẻ đi, địa điểm là nóc căn biệt thự vốn dĩ của Âu Dương Tấn.
“Ơ, có phải rất mệt không, trông cậu gầy quá.” Âu Dương Tấn có điểm xót xa nói, mang theo chút thương yêu, vươn tay ra, chỉ dám xoa xoa đầu Trương Hiểu Ba, sợ mình không khống chế được, lại làm ra chuyện tổn thương cậu.
“Vẫn ổn nha, ở cùng anh trai cùng anh Phí Thập khá là vui.” Trương Hiểu Ba ăn món ăn Âu Dương Tấn đặc biệt mang tới, miệng đầy dầu mỡ.
Âu Dương Tấn thế nhưng lại vì câu nói đó mà bất an, dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ râm ran trong lòng: “Thế nào, ở cùng tôi cậu không vui sao?”
Trương Hiểu Ba lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là việc trang trí rất náo nhiệt. Có điều cậu cũng thật là, rõ ràng là căn biệt thự một tầng tốt thế này, sao phải đi mua chung cư làm gì, tuy căn nhà đó cũng rất tốt.”
Âu Dương Tấn thở dài, uống chút nước, trầm giọng nói: “Không phải cậu nói rất thích nơi đó sao…”
“Hả? Mình từng nói vậy sao?” Trương Hiểu Ba kỳ quái ngẩng đầu lên: “Tiểu khu đó là lần đầu tiên mình đặt chân đến.”
Âu Dương Tấn nghi hoặc: “Tiểu khu? Tiểu khu nào?”
“Chỗ nhà cậu a, không phải ở tiểu khu XX?” Trương Hiểu Ba lại nuốt xuống một viên gạo nếp.
Lông mày Âu Dương Tấn nhíu lại: “Tiểu khu XX? Nhà của tôi ở tòa Pisto mà cậu thích nhất a!”
Viên gạo nếp trong mồm Trương Hiểu Ba rơi xuống, cậu lúc này đầu đầy sao vàng. Không phải chứ, bọn anh Phí Thập nhìn nhầm địa chỉ, chạy đến thiết kế nhà người khác…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook