Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún
-
Chương 37: Có chân tướng khác
Hắn chậm chạp không dám trở về trang viên, sợ nhìn thấy xác của Bin Laden, tận mắt nhìn thấy nó yeutruyen.net chết ở trước mặt mình là một cơn ác mộng với hắn, mắt thấy sắc trời ngày càng đen, trong khu rừng chưa được khai phá này cũng không rõ có thú hoang nào.
Lật Thế bị hắn ôm đau cả người.
“Bạch Giang Xuyên, chúng ta đi được chưa?”
“Em muốn đi đâu?” Hắn khóc khàn giọng: “Em đi đâu tôi theo đó, tôi vĩnh viễn đi theo em.”
Cảm xúc của cô hơi không ổn định, không thể vứt hắn đi được, đành phải buông tiếng thở dài.
“Vậy anh muốn đi về không?”
Hắn lắc đầu.
“Vậy đến cửa hàng thú cưng với tôi đi.”
Bọn họ đi suốt một tiếng mới rời khỏi ngọn núi này, khắp nơi toàn là đá gồ ghề rồi bùn lầy, thỉnh thoảng còn vấp ngã, Bạch Giang Xuyên giữ chặt cô vài lần mà cánh tay và đầu gối bị đập lên đá, rách da, dù đau nhưng hắn không nói một lời.
Đi vào thành phố, trên người cả hai đầy bùn đất và lá cây, giống như người từ trên núi xuống, tới cửa hàng thú cưng, Lật Thế lấy hòm thuốc bôi thuốc lên chỗ bị thương của hắn.
Hắn ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn cô đang ngồi xổm, ánh mắt ngày càng dịu đi.
“Không định trở về sao?” Lật Thế hỏi.
“Em ở đâu tôi ở đấy.”
Thôi vậy, nhìn là biết muốn dán lên cô rồi.
Thấy hắn khóc quá đáng thương, sự yếu ớt đó khơi dậy lòng thương hại, Lật Thế thuyết phục bản thân phải chịu đựng hắn một thời gian đã, ngày sau tìm một cơ hội giao hắn cho Bạch Thanh xử lý, dù sao hắn không có chó thì cũng chỉ là một con quái vật bạo lực tay không tấc sắt mà thôi.
Cửa hàng thú cưng hoạt động lại rất nhanh, những nhân viên trước cũng đã trở lại, Lật Thế làm chủ lần đầu nên không có kinh nghiệm, lúc rảnh rỗi thì sẽ theo chân nhân viên học tập.
Bạch Giang Xuyên ở trong phòng cô trên tầng hai, hắn không thích âm thanh ồn ào của cửa hàng thú cưng, thỉnh thoảng dưới lầu còn truyền đến tiếng chó sủa, khiến hắn nhớ tới chuyện đau lòng, chỉ khi Lật Thế đi lên với hắn, hắn mới vui vẻ.
Một giấc ngủ tới giữa trưa, mê mang mở mắt ra, cuộn người trên chiếc giường đơn chật hẹp, chân mình thì cuộn tròn, chiếc giường 1m7 hoàn toàn không thể chứa hắn nổi, ngay cả chăn cũng không che được hai chân.
Bạch Giang Xuyên ngửi thấy mùi hương trên chăn, là mùi thơm cơ thể thuộc về mình cô, thích không buông tay ôm vào trong ngực, phát hiện cửa phòng ngủ hở ra, có thể là Lật Thế đi lên nhìn hắn vài lần.
Chỉ nghĩ thôi mà trên mặt hắn cũng tươi như hoa rồi.
Bỗng nhiên, một thứ trắng mềm chui vào từ kẹt cửa chui, hắn mở to hai mắt xem, một con mèo lông dài trắng như tuyết, cái đuôi màu nâu vểnh lên như chổi lông gà, bước đến.
Khuôn mặt nâu nhạt hình chữ “bát” (*), đôi mắt màu lam, đáng yêu giống như Lật Thế vậy.
(*) Hình chữ “bát”: 八
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười, đôi mắt hẹp dài híp vào nhau, môi đỏ răng trắng cười lên hấp dẫn một cách kỳ lạ.
Nó phát ra tiếng meo meo dễ nghe, giống như âm thanh thở dốc nũng nịu khi Lật Thế làm tình với hắn.
Bạch Giang Xuyên còn chưa vươn tay ra thì nó đã nhảy lên giường, ngửi ngửi mặt hắn, dùng đầu cọ lên trán hắn.
Bàn tay gân guốc sờ lên cái đuôi lông lá, cái đuôi tùy ý lắc lư trong tay hắn, hắn chậm rãi sờ soạng, đụng phải hai vật nho nhỏ.
Đực.
Tâm trạng của Bạch Giang Xuyên hơi không vui, nếu là cái thì tốt rồi, giống Lật Thế như đúc, quả thực là đúc ra từ một khuôn.
Ghé lên người hắn mà không có chút cảnh giác nào, vẻ mặt say mê liếm vuốt, đôi mắt bình thường vô hồn chết chóc kia dần trở nên dịu dàng.
Không lâu sau, Lật Thế đẩy cửa vào, cảnh tượng một nam một mèo khiến cô rất bất ngờ.
Bạch Giang Xuyên gấp không chờ nổi nói với cô: “Nó giống như em vậy, rất đáng yêu.”
“Đây là mèo mới tới cửa hàng, phải đặt trong tủ kính trưng bày, anh thích hả?”
Chỉ thấy hắn ngốc nghếch gật đầu: “Thích.”
Lật Thế thấy hắn giống con mèo này mới đúng, vừa khờ vừa ngốc.
“Nếu thích thì anh cứ chơi đi, đừng để nó đói bụng.”
“Không, không muốn.” Bạch Giang Xuyên giữ tay cô, dùng sức kéo lên giường ôm vào ngực, con mèo ở mép giường khiếp sợ, nhảy xuống chạy đi.
“Tôi thích chơi em, sẽ không làm em đói bụng, thứ gì cũng không bằng em, là là nhất.”
Bị ôm khó thở, giãy giụa túm lấy dây áo hoodie, xém chút nữa là bóp cô chết rồi.
“Chết đi đồ khốn! Suốt ngày ở trong phòng ngủ, ngốc muốn chết, tôi không thích anh.”
“Hừ không thể không thích tôi, ta không chỉ ngủ thôi đâu, ngày nào tôi cũng nghĩ xem phải giết Bạch Thanh kia thế nào, ông ta dám giết chó của tôi, tôi sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt.”
Giọng nói nghiêm túc lạnh lẽo đó không khỏi khiến cô sửng sốt.
Nếu Bạch Giang Xuyên biết là cô đòi giết chó, có phải cũng giết cô hay không?
Rất có khả năng.
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô đổ mồ hôi rồi.
Hắn ăn sáng, sau đó là ngủ trưa, tỉnh lại không thấy Lật Thế đâu, gãi mái đầu lộn xộn xuống lầu tìm, nhân viên trước quầy nói: “Bà chủ ra ngoài nhập hàng, không mang điện thoại theo, tạm thời không thể liên lạc với cô ấy được.”
Bạch Giang Xuyên nhướng mày: “Điện thoại của cô ấy đâu?”
“Ở đây.”
Sau khi cầm lấy thì bước lên lầu, mới mở màn hình ra thì yeutruyen.net đột nhiên dừng chân, có một tin nhắn chưa đọc, hắn không thể nhận sai dãy số quen thuộc này được, đó là Bạch Thanh.
Khi hắn mở lịch sử trò chuyện của hai người thì càng không thể tin được.
[Tôi đã loại bỏ con chó kia cho cô rồi, coi như là đền bù cho cô vì sự thiếu sót của con trai tôi, Bạch Giang Xuyên nằm trong tay cô, cô có thể giao cho tôi bất cứ lúc nào]
Hắn kéo lên trước xem lịch sử trò chuyện mấy ngày trước, phát hiện việc giết chết Bin Laden còn có chân tướng khác.
Điện thoại rũ bên người, mắt hắn tràn ngập thất vọng và bi ai, tiếng cười lạnh trầm thấp phát ra từ cổ họng, ném điện thoại lên trước quầy, tông thẳng ra ngoài cửa.
Nhân viên trước quầy bị ném điện thoại nên hơi hoảng sợ, biết hắn là bạn trai của bà chủ, tính tình cũng không tốt.
Nửa giờ sau, Lật Thế trở lại, nhân viên kể chuyện vừa xảy ra cho cô nghe.
Cô vội vàng cầm lấy điện thoại: “Cậu nói anh ấy mới xem điện thoại của tôi thì ra ngoài liền ư?”
“Đúng vậy, hình như là giận rồi.”
Ấn mở lên, giao diện dừng ngay lịch sử trò chuyện giữa cô và Bạch Thanh, cô thầm kêu không ổn.
Sao cô lại quên đặt mật mã chứ, xong rồi, chẳng lẽ hắn đi mua dao chuẩn bị giết cô ư?
Lật Thế bị hắn ôm đau cả người.
“Bạch Giang Xuyên, chúng ta đi được chưa?”
“Em muốn đi đâu?” Hắn khóc khàn giọng: “Em đi đâu tôi theo đó, tôi vĩnh viễn đi theo em.”
Cảm xúc của cô hơi không ổn định, không thể vứt hắn đi được, đành phải buông tiếng thở dài.
“Vậy anh muốn đi về không?”
Hắn lắc đầu.
“Vậy đến cửa hàng thú cưng với tôi đi.”
Bọn họ đi suốt một tiếng mới rời khỏi ngọn núi này, khắp nơi toàn là đá gồ ghề rồi bùn lầy, thỉnh thoảng còn vấp ngã, Bạch Giang Xuyên giữ chặt cô vài lần mà cánh tay và đầu gối bị đập lên đá, rách da, dù đau nhưng hắn không nói một lời.
Đi vào thành phố, trên người cả hai đầy bùn đất và lá cây, giống như người từ trên núi xuống, tới cửa hàng thú cưng, Lật Thế lấy hòm thuốc bôi thuốc lên chỗ bị thương của hắn.
Hắn ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn cô đang ngồi xổm, ánh mắt ngày càng dịu đi.
“Không định trở về sao?” Lật Thế hỏi.
“Em ở đâu tôi ở đấy.”
Thôi vậy, nhìn là biết muốn dán lên cô rồi.
Thấy hắn khóc quá đáng thương, sự yếu ớt đó khơi dậy lòng thương hại, Lật Thế thuyết phục bản thân phải chịu đựng hắn một thời gian đã, ngày sau tìm một cơ hội giao hắn cho Bạch Thanh xử lý, dù sao hắn không có chó thì cũng chỉ là một con quái vật bạo lực tay không tấc sắt mà thôi.
Cửa hàng thú cưng hoạt động lại rất nhanh, những nhân viên trước cũng đã trở lại, Lật Thế làm chủ lần đầu nên không có kinh nghiệm, lúc rảnh rỗi thì sẽ theo chân nhân viên học tập.
Bạch Giang Xuyên ở trong phòng cô trên tầng hai, hắn không thích âm thanh ồn ào của cửa hàng thú cưng, thỉnh thoảng dưới lầu còn truyền đến tiếng chó sủa, khiến hắn nhớ tới chuyện đau lòng, chỉ khi Lật Thế đi lên với hắn, hắn mới vui vẻ.
Một giấc ngủ tới giữa trưa, mê mang mở mắt ra, cuộn người trên chiếc giường đơn chật hẹp, chân mình thì cuộn tròn, chiếc giường 1m7 hoàn toàn không thể chứa hắn nổi, ngay cả chăn cũng không che được hai chân.
Bạch Giang Xuyên ngửi thấy mùi hương trên chăn, là mùi thơm cơ thể thuộc về mình cô, thích không buông tay ôm vào trong ngực, phát hiện cửa phòng ngủ hở ra, có thể là Lật Thế đi lên nhìn hắn vài lần.
Chỉ nghĩ thôi mà trên mặt hắn cũng tươi như hoa rồi.
Bỗng nhiên, một thứ trắng mềm chui vào từ kẹt cửa chui, hắn mở to hai mắt xem, một con mèo lông dài trắng như tuyết, cái đuôi màu nâu vểnh lên như chổi lông gà, bước đến.
Khuôn mặt nâu nhạt hình chữ “bát” (*), đôi mắt màu lam, đáng yêu giống như Lật Thế vậy.
(*) Hình chữ “bát”: 八
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười, đôi mắt hẹp dài híp vào nhau, môi đỏ răng trắng cười lên hấp dẫn một cách kỳ lạ.
Nó phát ra tiếng meo meo dễ nghe, giống như âm thanh thở dốc nũng nịu khi Lật Thế làm tình với hắn.
Bạch Giang Xuyên còn chưa vươn tay ra thì nó đã nhảy lên giường, ngửi ngửi mặt hắn, dùng đầu cọ lên trán hắn.
Bàn tay gân guốc sờ lên cái đuôi lông lá, cái đuôi tùy ý lắc lư trong tay hắn, hắn chậm rãi sờ soạng, đụng phải hai vật nho nhỏ.
Đực.
Tâm trạng của Bạch Giang Xuyên hơi không vui, nếu là cái thì tốt rồi, giống Lật Thế như đúc, quả thực là đúc ra từ một khuôn.
Ghé lên người hắn mà không có chút cảnh giác nào, vẻ mặt say mê liếm vuốt, đôi mắt bình thường vô hồn chết chóc kia dần trở nên dịu dàng.
Không lâu sau, Lật Thế đẩy cửa vào, cảnh tượng một nam một mèo khiến cô rất bất ngờ.
Bạch Giang Xuyên gấp không chờ nổi nói với cô: “Nó giống như em vậy, rất đáng yêu.”
“Đây là mèo mới tới cửa hàng, phải đặt trong tủ kính trưng bày, anh thích hả?”
Chỉ thấy hắn ngốc nghếch gật đầu: “Thích.”
Lật Thế thấy hắn giống con mèo này mới đúng, vừa khờ vừa ngốc.
“Nếu thích thì anh cứ chơi đi, đừng để nó đói bụng.”
“Không, không muốn.” Bạch Giang Xuyên giữ tay cô, dùng sức kéo lên giường ôm vào ngực, con mèo ở mép giường khiếp sợ, nhảy xuống chạy đi.
“Tôi thích chơi em, sẽ không làm em đói bụng, thứ gì cũng không bằng em, là là nhất.”
Bị ôm khó thở, giãy giụa túm lấy dây áo hoodie, xém chút nữa là bóp cô chết rồi.
“Chết đi đồ khốn! Suốt ngày ở trong phòng ngủ, ngốc muốn chết, tôi không thích anh.”
“Hừ không thể không thích tôi, ta không chỉ ngủ thôi đâu, ngày nào tôi cũng nghĩ xem phải giết Bạch Thanh kia thế nào, ông ta dám giết chó của tôi, tôi sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt.”
Giọng nói nghiêm túc lạnh lẽo đó không khỏi khiến cô sửng sốt.
Nếu Bạch Giang Xuyên biết là cô đòi giết chó, có phải cũng giết cô hay không?
Rất có khả năng.
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô đổ mồ hôi rồi.
Hắn ăn sáng, sau đó là ngủ trưa, tỉnh lại không thấy Lật Thế đâu, gãi mái đầu lộn xộn xuống lầu tìm, nhân viên trước quầy nói: “Bà chủ ra ngoài nhập hàng, không mang điện thoại theo, tạm thời không thể liên lạc với cô ấy được.”
Bạch Giang Xuyên nhướng mày: “Điện thoại của cô ấy đâu?”
“Ở đây.”
Sau khi cầm lấy thì bước lên lầu, mới mở màn hình ra thì yeutruyen.net đột nhiên dừng chân, có một tin nhắn chưa đọc, hắn không thể nhận sai dãy số quen thuộc này được, đó là Bạch Thanh.
Khi hắn mở lịch sử trò chuyện của hai người thì càng không thể tin được.
[Tôi đã loại bỏ con chó kia cho cô rồi, coi như là đền bù cho cô vì sự thiếu sót của con trai tôi, Bạch Giang Xuyên nằm trong tay cô, cô có thể giao cho tôi bất cứ lúc nào]
Hắn kéo lên trước xem lịch sử trò chuyện mấy ngày trước, phát hiện việc giết chết Bin Laden còn có chân tướng khác.
Điện thoại rũ bên người, mắt hắn tràn ngập thất vọng và bi ai, tiếng cười lạnh trầm thấp phát ra từ cổ họng, ném điện thoại lên trước quầy, tông thẳng ra ngoài cửa.
Nhân viên trước quầy bị ném điện thoại nên hơi hoảng sợ, biết hắn là bạn trai của bà chủ, tính tình cũng không tốt.
Nửa giờ sau, Lật Thế trở lại, nhân viên kể chuyện vừa xảy ra cho cô nghe.
Cô vội vàng cầm lấy điện thoại: “Cậu nói anh ấy mới xem điện thoại của tôi thì ra ngoài liền ư?”
“Đúng vậy, hình như là giận rồi.”
Ấn mở lên, giao diện dừng ngay lịch sử trò chuyện giữa cô và Bạch Thanh, cô thầm kêu không ổn.
Sao cô lại quên đặt mật mã chứ, xong rồi, chẳng lẽ hắn đi mua dao chuẩn bị giết cô ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook