Hầm Táo Ký
Chương 77: Nhà mẹ đẻ

Biết?

Đường Táo kinh ngạc nhìn phản ứng của sư phụ, có thể thấy được vẻ mặt như vậy của sư phụ, trong lòng lại thấy rất lạ, cắn môi ngập ngừng nói: “Sư phụ… người nhớ ra rồi?”

Nếu không nhớ ra, sao sư phụ lại có thể biết được? Làm sao biết được đứa nhỏ trong bụng nàng là của hắn?

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kinh ngạc như vậy, hiện giờ so với lúc trước gầy đi hơn rất nhiều. Lúc mới đi theo hắn, còn là một tiểu cô nương phấn nộn đáng yêu, hiện giờ lại trổ mã thành một đại cô nương yêu kiều rồi.

“Vi sư chỉ nhớ một ít, còn có rất nhiều chuyện chưa nhớ được.” Lúc vừa rồi hắn nhìn trí nhớ của nàng, hình ảnh trong đấy làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

Lúc lâu sau hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần, chỉ im lặng nhìn nàng, trong lòng lại khơi dậy sự kinh hãi —- trách không được nàng không sợ hắn, ở trước mặt hắn dịu ngoan như vậy. Tính tình hắn không tốt, vậy mà còn thích hắn.

Đường Táo cực kỳ kinh hỷ, mọi ủy khuất lúc trước của nàng hiện giờ một chút cũng không còn. Tại ảo cảnh này, sư phụ lại có thể nhớ ra nàng, Đường Táo ôm chặt lấy hắn, trong lòng vui vẻ, nghĩ đến chuyện lúc trước, liền rơi nước mắt.

“Đang êm đẹp tại sao lại khóc?” Trọng Vũ trách cứ, trong lòng cũng rất đau.

Hắn nhớ tới hình ảnh mà hắn nhìn được kia, lại làm cho hắn trách mình không thôi. Hắn nhớ đã nói sẽ hảo hảo cưng chiều nàng, nhưng người làm cho nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy, lại chính là hắn.

“Sư phụ.” Tuy rằng sư phụ không nhớ ra hết, nhưng ít nhất sư phụ cũng tin tưởng đứa bé trong bụng nàng là của hắn, mà không phải của người khác, như vậy là đủ rồi.

Còn lại, khi ra khỏi ảo cảnh này, sư phụ sẽ nhớ hết.

Như vậy thật tốt.

Đường Táo ngẩng đầu lên hôn mặt hắn, con ngươi sáng ngời tràn đầy ý cười: “Sư phụ, đồ nhi rất vui vẻ.”

Nàng luôn đem tâm trạng biểu lộ ra ngoài, Trọng Vũ thấy vậy trong lòng cũng không khỏi vui mừng một trận, thầm nghĩ: Nàng vui vẻ như vậy là tốt. Giờ khắc này hắn cũng không có tâm tư nào khác, chỉ muốn ôm chặt lấy nàng. Trọng Vũ cúi đầu hôn môi nàng, rồi sau đó ôm nàng lên, trở về Thừa Hoa Điện.

Nàng nhỏ như vậy, ôm cũng không mất bao nhiêu sức, về sau nhất định phải nuôi dưỡng mập mạp lên một chút mới tốt.

Về tới Thừa Hoa Điện, hai người liền ngồi ở trên giường nói chuyện.

Đường Táo ngồi trên đùi sư phụ, cảm xúc khó có thể diễn tả được, nhịn không được hỏi: “Sư phụ, sao người lại nhớ được?”

Cái này…

“Ban đầu vi sư muốn nhìn xem nam tử khi dễ nàng là ai, nếu hỏi nàng, sợ nàng sẽ thương tâm, nên nhìn trôm trí nhớ của nàng, tìm được nam tử kia.” Tuy rằng thủ đoạn này không tính là quang minh chính đại, nhưng hắn cũng không dấu diếm nàng.

Đường Táo tất nhiên không thèm để ý đến việc này, nàng biết mọi việc sư phụ làm đều là vì nàng, chỉ nói: “Kia… Vậy nếu nam tử ấy là người khác, sư phụ định sẽ làm gì?”

Nếu là nam nhân khác sao? Trọng Vũ nhíu mày, cúi người cắn lên môi nàng một cái, chậm rãi nói: “Vi sư sẽ giết hắn.” Nàng luyến tiếc đứa nhỏ, đứa bé kia tất nhiên có thể lưu lại, nhưng nam nhân kia… hắn không cho phép được sống.

Nhưng….

Hắn sẽ không để cho nàng biết đến.

Cái này rất đúng với tác phong của sư phụ, cho nàng lưu lại đứa nhỏ đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Trong lòng Đường Táo vẫn cảm động, nhưng không có nam tử nào khác ở đây cả, vẫn đều là một mình sư phụ. Đường Táo đưa tay vuốt bụng mình, không bao lâu nữa, nàng sẽ có một tiểu oa nhi chui từ bụng nàng ra, gọi nàng là mẫu thân, kêu sư phụ là phụ thân.

Hình dáng của sư phụ tốt như vậy, đứa nhỏ này lớn lên giống sư phụ là tốt nhất, hơn nữa sư phụ cũng thông minh hơn nàng, pháp thuật cao hơn nàng rất nhiều. Đường Táo nhíu mày suy nghĩ, càng lúc càng mong đứa nhỏ này sẽ không giống nàng, nếu không… sẽ hơi ngốc.

Thấy vẻ mặt nàng nhu hòa, liền biết nàng đang suy nghĩ điều gì, Trọng Vũ đưa tay đặt lên lưng nàng, cảm khái nói: “Vi sư cũng thật không ngờ, nhanh như vậy đã cho nàng một đứa nhỏ.” Tính toán ngày, chắc là lần đầu tiên ở thôn trang kia.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Lần đầu đã cho nàng có đứa nhỏ, Trọng Vũ không khỏi có chút đắc ý.

Đường Táo hưởng thụ sự ấm áp của sư phụ, hơi cảm thấy buồn ngủ, mở to hai mắt: “Sư phụ, vậy người còn chán ghét đứa bé này không?” Mặc dù mình hỏi một vấn đề rất ngốc, nhưng lúc trước sư phụ không thích đứa bé này như vậy, hiện giờ nàng vẫn còn chút không thoải mái đấy.

Biết nàng lo lắng cái gì, Trọng Vũ biết người có thai thì luôn suy nghĩ miên man, liền cười ôn hòa, nhu tình nói: “Vi sư thích còn không kịp.”

Vừa nghĩ tới mười tháng sau sẽ có một tiểu oa nhi từ trong bụng nàng chui ra gọi hắn là phụ thân, trong lòng hắn vui vẻ không thôi.

Đường Táo lúc này mới nghoẻn miệng cười, nghĩ thầm: Đãi ngộ quả thật là không giống nhau.

Đối với việc Đường Táo mang thai, Phù Yến có chút lo lắng.

Hắn biết tính tình của sư huynh mình, sợ nhất là hắn tức giận làm ra chuyện không thể thu hồi lại được. Đường Táo bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương, hiện giờ còn mang đứa nhỏ, tuy rằng đứa nhỏ này không phải của sư huynh hắn, nhưng cũng là một mạng người.

Bất quá, nếu sư huynh xuống tay quá ác độc, chỉ sợ người cuối cùng hối hận cũng chỉ là sư huynh.

Sư huynh thích Đường Táo bao nhiêu, hắn biết.

Tĩnh tâm mà ngẫm lại, hắn cũng hiểu đứa bé kia không thể lưu lại được, sư huynh sẽ không hào phóng đến nỗi nuôi con của người khác. Hơn nữa nếu sinh ra, chỉ sợ sẽ vì vậy mà sinh ra mâu thuẫn. Cho nên biện pháp hiện giờ là đem đứa nhỏ kia xóa bỏ đi, sau đó xóa trí nhớ của Đường Táo.

Thời gian lâu như vậy, chắc tức giận trong lòng sư huynh cũng sẽ tan biến.

Phù Yến suy nghĩ, có một sư đệ như hắn thật là rất đáng tự hào. Ngay tại lúc hắn đang định đi đến khuyên nhủ sư huynh, lại nghe được vài cung tỳ nghị luận với nhau, nói Đường cô nương ở Thừa Hoa Điện mang thai con của tôn thượng, còn nói Đường cô nương là nữ nhân tôn thượng nuôi dưỡng ở bên ngoài, hiện giờ mang thai mới chiếu cô cho nàng, tính toán định cho nàng danh phận.

Phù Yến nhịn không được nắm chặt tay.

—- những lời này, nếu không phải sư huynh cố ý, làm sao có thể bị người khác nghị luận như vậy.

Hắn biết sư huynh vẫn muốn chú ý tới Đường Táo, nhưng chuyện này làm sao mà được. Nhận đứa con của người khác là con của mình, dù có cưng chiều nàng như nào đi chăng nữa, sư huynh cũng điện rồi!

Sư huynh hồ đồ, hắn không thể chịu nổi. Sư huynh cưng chiều Đường Táo là có thể, nhưng đứa bé này, không thể lưu lại. Tuy rằng hành động này quá mức nhẫn tâm, nhưng hiện giờ vẫn còn sớm, nếu để sau này sinh hạ đứa nhỏ, đã không còn kịp nữa rồi.

Nghĩ như vậy, Phù Yến liền xải bước đến Thừa Hoa Điện.

Đường Táo có thai, tất nhiên sư huynh sẽ ở Thừa Hoa Điện, lúc hắn đến, vừa lúc Đường Táo đang nghỉ ngơi.

Trọng Vũ thấy sắc mặt của Phù Yến, biết hắn đến vì chuyện gì, nhưng bây giờ tâm trạng hắn đang rất vui vẻ vì có con, nhưng không biểu lộ ra ngoài, thật sự trong lòng bây giờ quả thật có chút sung sướng.

Quả nhiên là điên rồi! Bây giờ vẫn còn cười vui vẻ được như thế!

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Trong lòng Phù Yến âm thầm cảm khái, tưởng rằng Đường Táo chỉ là một táo yêu nho nhỏ, ngày thường xinh đẹp mọng nước, vừa vặn hợp với khẩu vị của sư huynh, nhưng hiện giờ còn lợi hại hơn cả thuật của Yêu tộc, không đến mấy ngày đã làm sư huynh thay đổi.

“Sư huynh, đứa bé này không thể giữ lại được.”

Trọng Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Phù Yến, ta không muốn nghe lời này lần thứ hai.” Phù Yến không biết, nên hắn sẽ không thèm so đo. Lúc trước hắn nghĩ đứa bé kia không phải là của hắn, hắn cũng có ý định như vậy ở trong đầu, nhưng bộ dáng tội nghiệp của nàng làm hắn mềm lòng, hoàn hảo… đứa bé đó là của hắn.

Thấy thái độ của sư huynh cứng rắn, Phù Yến sợ đánh thức Đường Táo bên trong, hạ giọng nói: “Ta biết, sư huynh thật vất vả mới thích một người, hiện giờ đang tốt đẹp,tất nhiên là sợ nàng chịu ủy khuất. Nói thật, ta cũng thích Đường Táo, nàng đáng yêu đơn thuần như vậy, rất thích hợp ở bên cạnh sư huynh, nhưng hiện giờ, đứa bé kia vì ai mà có, dù sao cũng không phải là cốt nhục của huynh. Huynh nhất thời mềm lòng để cho nàng sinh hạ, nhưng về sau khi huynh nhìn thấy đứa bé ấy, huynh sẽ thoải mái sao?”

Sư huynh thích Đường Táo đến nhường nào, tình cảm đối với nàng rất mãnh liệt, nhưng khi đứa bé kia xuất hiện, mỗi ngày đều thoát ẩn thoát hiện trước mặt sư huynh, không phải là nhắc nhở sư huynh, trên đầu sư huynh đang đội nón xanh sao?

Hắn hiểu sư huynh rõ nhất, đối với chuyện tình cảm là con số không, hiện giờ thích Đường Táo, liền một lòng đều dánh hết cho nàng, nên nhất thời thấy mềm lòng. Nhưng loại chuyện này không thể mềm lòng được.

Bày tay dưới ống tay áo đã nắm lại thật chặt, ánh mắt Trọng Vũ lạnh thấu xương, gằn từng tiếng nói: “Phù Yến, đứa nhỏ Tiểu Táo đang mang là hài tử của ta. Nếu ngươi còn nói một chữ nữa, có tin ta sẽ đem ngươi bóp nát hay không?’

Lời này sao Phù Yến sẽ tin được? Sư huynh xưa nay không ra khỏi Ma cung, hắn đều biết rõ, hơn nữa… trước đây rõ ràng là hai người họ không biết nhau, sao Đường Táo có thể mang hài tử của sư huynh được?

Hai người tranh chấp nhau, tuy rằng đè thấp âm thanh, nhưng Đường Táo vẫn bị đánh thức. Ở bên trong nghe được một lát, Đường Táo thấy có chút không thoải mái, Phù Yến sư thúc suy nghĩ mọi chuyện vì sư phụ, nàng biết, Nếu đứa bé này không phải là hải tử của sư phụ, có lẽ Phù Yến sư thúc sẽ tàn nhẫn một chút, dù sao đau ngắn cũng không bằng đau dài. Nhưng… đây chẳng qua chỉ là đứng ở lập trường của hắn, là một người mẫu thân, nàng rất luyến tiếc.

Không khí giương cung bạt kiếm nhưu vậy, Đường Táo sợ sư phụ sẽ không nhịn được mà động thủ, kiềm chế không nổi liền đi ra ngoài.

Nhìn thấy Đường Táo, sắc mặt Trọng Vũ mới dịu đi một chút, ngữ khí ôn hòa nói với Đường Táo: “Như thế nào lại ra đây, sao không ngủ thêm một chút nữa?”

Đường Táo đi đến bên cạnh sư phụ, lắc đầu cười nói: “Lúc này ngủ nhiều, đồ nhi sợ tối không ngủ được.” Rồi sau đó nghiêng đầu nói với Phù Yến: “Phù Yến sư thúc, lời người nói vừa rồi, ta cũng nghe được.”

Nhìn tiểu cô nương trước mắt này còn rất non nớt, không giống với người sắp được làm mẫu thân.

Nghĩ tới những lời như vậy của mình, Phù Yến có chút ngượng ngùng, có thể thấy sắc mặt Đường Táo có chút bất thường, không được vui cho lắm, thật có chút kinh ngạc. Nhưng mặc kệ nàng tự nguyện hay là bắt buộc, đứa bé này cũng không thể giữ lại được, bây giờ nàng đi theo sư huynh hắn, tất nhiên phải toàn tâm toàn ý theo sư huynh hắn. Phù Yến ngẩn ra, hắn nhìn Đường Táo, hay tại tâm tư nàng che dấu quá sâu?

Nếu như thế thì cô nương này quả thực rất đáng sợ.

Phù Yến nhíu mày, nói thế nào thì hắn vẫn rất thưởng thức nàng, sẽ không nghĩ đến những suy nghĩ tiêu cực như thế, nhưng đứa nhỏ này… đến quá mức đột nhiên.

“Đây là tâm ý của ta, ngươi nghe được cũng không ảnh hưởng gì.” Hắn luôn luôn chính trực, lời hắn nói hắn sẽ nhận.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

“Phù Yến sư thúc, ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với sư phụ cả, cũng không có… bị người khác khi dễ.” Lời như thế đối với một cô nương gia thật là khó mở miệng, nhưng nàng không muốn Phù Yến sư thúc hiểu nhầm nữa.

“Không cần phải nói.” Trọng Vũ ôn nàng về phía mình, lời như thế, sao nàng phải giải thích với Phù Yến làm cái gì?

Vốn đã cưng chiều nàng, giờ lại mang đứa nhỏ, chỉ sợ là cần trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Hắn biết da mặt nàng mỏng, cũng biết là Phù Yến đang hiểu lầm, nhưng loại chuyện này, nàng không cần phải giải thích.

Nhìn tình cảnh này, Phù Yến có chút tin.

Đích xác, Đường Táo không giống như đang gạt người, hơn nữa sư huynh còn thật lòng nhận thức đứa bé này, trong lòng chắc cũng rất vui.

Chẳng lẽ…

Đây là sư thật?

Phù Yến không khỏi kinh hãi, lại bất thình lình bị suy nghĩ trong đầu cảm thấy thật vớ vẩn, hắn còn muốn nói điều gì đó, nhưng cũng đã bị sư huynh mình đuổi ra ngoài.

Phù Yến đi rồi, Trọng Vũ mới ôm nàng vào trong ngực, đưa tay xoa xoa đầu nàng, nói: “Tức giận sao?”

“Đồ nhi không có.”

Đường Táo lắc đầu, sao nàng lại tức giận, chỉ thoáng nhíu mày nói: “Phù Yến sư thúc luôn suy nghĩ cho sư phụ, về sau sư phụ cũng đừng đối xử với hắn như vậy nữa.” Thật lòng thì Phù Yến sư thúc cũng rất đáng thương, luôn một lòng nghĩ cho sư phụ.

Nghe xong lời này, Trọng Vũ có chút mất hứng, nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Không được thích hắn.” Tuy rằng hắn không nhớ rõ, nhưng khi hắn xem qua trí nhớ của nàng, biết Phù Yến đã có lúc định cưới nàng, tuy rằng…. bị hắn cự tuyệt.

Đường Táo nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, nhỏ giọng than thở: “Sư phụ,người suy nghĩ đi đâu vậy?” Nàng sao có thể thích Phù Yến sư thúc được cơ chứ?

“Vi sư cũng không nghĩ nhiều, nhưng một chút tâm tư nàng cũng không có sao? Vậy không thích vi sư?” Lời này nghe rất dụ dỗ, nếu Đường táo thật sự trả lời không như nguyện ý, chỉ sợ bình dấm chua này sẽ đổ.

Có sao? Đường Táo nhíu mày, tinh tế nghĩ lại.

Do dự? Trọng Vũ nhất thời máu nóng xông lên não, lấy tay bóp hai cái má phấn nộn của nàng, hờn giận nói: “Nàng dám?”

Đường Táo hoàn hồn. vội nói: “Đồ nhi không dám. Đồ nhi chỉ thích mỗi một mình sư phụ, về sau cũng là như vậy, Phù Yến sư thúc…. Chỉ là sư thúc mà thôi.” Đây là lời  nói thật, nàng chỉ đang có chút suy nghĩ, nên phản ứng có chút chậm.

Mặt mày Trọng Vũ nhất thời hớn hở, bị lời ngon tiếng ngọt của nàng làm cho sướng như tiên. Lúc sau liền buông tay ra, nhìn hai má có dấu tay của nàng, có chút đau lòng, liền cúi xuống hôn. Đường Táo chỉ cảm thấy hai gò má có chút nóng, nàng lại có chút e ngại sư phụ, chỉ có thể túm lấy vạt áo của hắn, để mặc hắn hôn/

“Còn bốn  ngày nữa, vi sư cùng ngươi đi Phượng Ngự Sơn được không?” Sư phụ nói chuyện, đang ở rất gần, nên hơi thở kia phảng phất quanh mặt nàng.

Phượng Ngự Sơn? Đường Táo nghe thế thì ngẩng đầu, hai trong mắt to trong suốt, nói: “Có thể sao?” Tuy rằng trên núi Phượng Ngự Sơn đã không có Đào Đào, nhưng vẫn còn lại ngôi nhà trúc cùng rừng đào của nàng.

Nàng thật sự rất muốn đi.

Thấy vẻ mặt nàng chờ mong như vậy, Trọng Vũ biết nàng rất vui, chỉ cần ra khỏi ảo cảnh, bọn họ sẽ hảo hảo trở lại, nhưng nơi này lại lưu giữ một ít trí nhớ của hắn, một lần nữa gặp nàng, một lần nữa thích nàng.

Hắn muốn chăm sóc cho nàng thật tốt.

Phượng Ngự Sơn giờ phút này đang mùa hoa đào nở, một mảnh hông nhạt xinh đẹp nhìn đẹp mắt vô cùng, Tuy nói ảo cảnh thứ nhất là ở nơi này, nhưng hôn nay đến đây lại thấy không giống nhau.

Hiện giờ sư phụ đang cho nàng cảm giác chân thật nhất, chân thật đến mức nàng không phân biệt được rõ đâu là ảo cảnh, đâu là sự thật nữa.

“Sư phụ, đồ nhi đã lôi người về đây ở đầu tiên.” Đường Táo chỉ vào mặt hồ cách đó không xa, cười nói.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Trọng Vũ nhướng mày, môi mỏng khẽ mở, thần sắc thản nhiên: “Lôi?”

Biết mình đã dùng sai từ, Đường Táo lè lưỡi, tinh tế tưởng tượng lại. Hiện giờ sư phụ cưng chiều nàng, nàng cũng không sợ hắn nữa, nói: “Chính là lôi về. Sư phụ, người không nhớ rõ người đã bị thương như thế nào sao?”

Sư phụ lợi hại như vậy, thế mà vẫn có người làm hắn tổn thương được.

Thấy sư phụ nhíu mày, nàng biết trí nhớ của sư phụ chưa hoàn chỉnh, có một số việc vẫn là nghĩ không ra. Nàng lại gần hôn lên mặt hắn: “Đồ nhi sẽ không hỏi nữa, sư phụ đừng suy nghĩ nhiều.”

Săn sóc như thế, Trọng Vũ cảm thấy rất vui mừng, nhịn không được ôm nàng vào căn nhà trúc.

Vào đến đay, Đường Táo không khỏi cảm khái. Tuy rằng bên ngoài rất náo nhiệt, ở Ma cung cũng rất thư thái, nhưng trở lại Phượng Ngự Sơn, khiến cho nàng cảm giác được rất kiên định.

“Nếu sư phụ khi dễ đồ nhi, về sau đồ nhi sẽ mang theo đứa nhỏ trở lại nơi này.” Đường Táo nói. Nơi này chính là nhà mẹ đẻ của nàng, trước kia sư phụ nói sẽ không cần nàng nữa, nàng chỉ là một tiểu yêu bé nhỏ, nhưng hiện giờ đã có thêm một sinh linh nữa, bỗng cảm thấy không còn cô đơn nữa.

Tiểu đồ nhi luôn nhu thuận nghe lời, trong kí ức của hắn, đã nói qua câu này bao giờ? Có đứa nhỏ rồi lá gan cũng to ra không ít. Trọng Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng của nàng, đối với đứa nhỏ chưa sinh ra này có vài phần oán niệm, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng: “Vi sư nào dám.”

Đã trải qua nhiều sóng gió như vậy rồi, hắn yêu thương nàng còn không kịp nữa là.

Đường Táo nhất thời vui mừng không thôi, thấy vẻ mặt sư phụ thành thật như vậy, cũng không nói thêm câu gì nữa, chỉ cọ cọ cổ hắn.

Hai người ở lại trúc ốc hai ngày.

Trước kia đều là nàng hầu hạ sư phụ, nhưng giờ có đứa nhỏ, sư phụ không cho nàng làm mọi chuyện nữa, còn chiếu cố nàng. Điều này làm cho Đường Táo có chút dở khóc dở cười, nàng có thai cũng chưa tới một tháng, căn bản là không có gì đáng ngại. Hiện tại đã không cho nàng làm, về sau bụng to lên, chẳng phải ngay cả đường cũng không cho đi sao?

Thế thì nàng sợ sẽ béo lên mất, sư phụ còn thích nàng nữa hay không?

Chạng vạng ngày thứ hai, có người ở Ma giới đến, nói Ma giới xảy ra đại suwk. Sư phụ vốn không định quay về, nhưng nàng không muốn sư phụ vì mình mà trì hoãn chính sự.

Sư phụ không nói nhưng Đường Táo cũng biết, nếu có chuyện gì không thể giải quyết được thì Phù Yến sư thúc mới cho người đi gọi sư phụ. Giờ phút này Ma giới hỗn loạn, Trọng Vũ tất nhiên là muốn mang nàng cùng trở về, nhưng suy nghĩ thì vẫn cảm thấy được ở nơi này an toàn hơn, vì thế bày ra kết giới, làm cho nàng an tâm ở lại đây.

Sư phụ nói, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sáng sớm mai sẽ quay trở lại, Đường Táo cảm thấy sư phụ quá mức cẩn thận rồi, nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào.

Sư phụ sợ nàng buồn, còn cố ý để Đường Cao lại cho nàng. Nhưng Đường Cao vì ghen với mình đoạt đi sủng ái của sư phụ, chỉ yên lặng ngồi một góc không để ý gì tới nàng, Đường Táo đối với chuyện này cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Ở một mình có chút buồn chán, Đường Táo trong lúc rảnh rỗi liền đi ra hậu viện tưới nước cho cây nho, còn cầm cái xẻng đào một bình hoa đào nhưỡng lên, chỉ cần sư phụ trở lại là có thể uống ngay.

Sư phụ không ở bên cạnh, ban đêm Đường Táo không thể nào ngủ được, cuối cùng không biết vì sao lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Vốn tưởng rằng khi tỉnh lại có thể nhìn thấy sư phụ, nhưng sư phụ vẫn chưa trở lại. Đường Táo có chút lo lắng, ăn đồ ăn sáng, liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Đường Táo vui vẻ chạy ra ngoài.

Nhưng….

Nhìn một thân nữ tử ở trước mắt, sửng sốt một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Bích Dung?”

Nhìn Đường Táo trước mắt, Bích Dung nhớ tới lời đại sư huynh nói lúc trước, trong lòng lại ghen tỵ buồn bực. Thoáng chốc, trong tay nhanh nhẹn rút ra một thanh kiếm, Bích Dung cầm kiếm chỉ vào Đường Táo, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác và điên cuồng, ngữ khí kiên định: “Đường Táo, ta muốn giết ngươi!”

Đường Táo thật sự có chút không rõ, vì sao Bích Dung này lại không thích mình như vậy, cũng may hiện giờ pháp lực của nàng khá hơn rất nhiều, căn bản là không cần lo lắng sẽ bị nàng ta làm cho bị thương.

Nguyên tưởng rằng sư phụ trở lại, nhưng khi đi ra lại nhìn thấy người đến là nàng ta, trong lòng Đường Táo vốn có chút mất mác, nghĩ không muốn gặp nàng ta.

Thân kiếm tới gần, nhưng đột nhiên một đạo bạch quang từ trúc ốc bắn ra, Bích Dung liên tục lùi lại mấy bước, lúc sau mới đứng vững được một chỗ.

“Ngươi đừng uổng phí công sức nữa, sư phụ đã hạ kết giới, ngươi không có cách nào tới gần, càng không có cách nào lấy được tính mạng của ta.” Đường Táo không vội vàng nói.

“Vì cái gì?” Thần sắc Bích Dung ngập ngừng, lúc sau chợt tái nhợt, cắn môi ngồi xuống nhịn không được khóc lên, một bộ dáng thương tâm đến hồn xiêu phách lạc.

Vì cái gì đại sư huynh lại không thích nàng? Nàng có chỗ nào không sáng bằng tiểu táo yêu này? Tiểu táo yêu này tới chưa được một năm, đai sư huynh và Mộ Hành đều một lòng hướng về nàng ta, hiện giờ nàng cố lấy dũng khí để biểu lộ tình cảm của mình, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

Nàng nghĩ tới Đường Táo, nhưng đại sư huynh lại nói chỉ coi Đường Táo như đồng môn. Lời này nói ra, ai tin? Nàng bị choáng váng mới tin!

Thấy bộ dáng này của Bích Dung, Đường Táo nghĩ đến nàng ta thật sự si tình với Tiêu Mộ Thâm, nhưng chuyện này cùng nàng không có nửa phần quan hệ, vì sao nàng ta lại cho rằng mình câu dẫn Tiêu Mộ Thâm?

Dù sao cũng đều là cô nương gia, Đường Táo không khỏi có chút mềm lòng, chỉ đi đến trước người nàng ta, nói: “Nếu ngươi thích hắn như vậy, vậy hãy để cho hắn hiểu được tấm chân tình của ngươi đi, hôm nay cho dù ngươi có giết ta, cũng không làm ra chuyện gì cả.”

“Đúng vậy sao?” Bích Dung ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra, lộ ra một tia hung ác nham hiểm.

Đường Táo thầm nghĩ không ổn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương