Hám Sinh
-
Chương 14
Hám Sinh cho Diệp Quyền thuê căn phòng ở hướng nam trên tầng hai. Cô ở phòng phía đông, phòng của hai người chỉ cách nhau một bức tường. Căn nhà này thiết kế rất đơn giản, trên tầng có ba phòng ngủ lớn, trong mỗi phòng đều có một phòng khách nhỏ và một phòng vệ sinh, diện tích tương đương nhau. Chẳng qua Hám Sinh chọn phòng ngủ hướng đông để đón được nhiều ánh sáng hơn. Dưới tầng trệt có một gian phòng khách rộng lớn hướng về phía Đông Bắc, bên cạnh có một phòng sách, trong góc nhà có một phòng vệ sinh, phòng phía Nam ban đầu là phòng đàn của người chủ cũ, sau này người chủ cũ chuyển đàn dương cầm đi để lại một gian phòng trống. Sau khi Hám Sinh chuyển đến đây cũng không dùng đến, nên đến nay vẫn bỏ ngỏ. Còn phòng bếp, có thể lúc người chủ cũ thiết kế căn nhà này toàn bằng gỗ nên để phòng cháy đã tách phòng bếp ra đặt ngay bên cạnh nhà, trở thành một gian riêng biệt.
Diệp Quyền đúng là chỉ ở trọ chứ không hơn. Anh ta được giáo dục rất tốt, mỗi ngày nghỉ ngơi rất quy luật, ở cách vách với phòng Hám Sinh nhưng từ trước tới giờ chưa từng gây ra tiếng động quá lớn. Hai người không mấy khi gặp nhau, căn bản mỗi ngày Hám Sinh không ra khỏi cửa, ngày nào cũng cầm một quyển tiểu thuyết, đọc rồi lại ngủ, dậy rồi lại đọc, một ngày cứ thế trôi qua.
Hám Sinh có một thói quen, mỗi sáng rửa mặt xong sẽ ra ban công, đứng trên hành lang hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm. Vài năm cô ngồi tù khiến cơ thể như ì lại, còn thêm chứng tụt huyết áp. Mỗi buổi sáng thức dậy xuống giường không được thoải mái, chỉ có hít thở không khí trong lành này mới có thể làm tinh thần của cô thư thái hơn đôi chút.
Hình như Diệp Quyền cũng có thói quen này. Mỗi buổi sáng sớm hai người tình cờ chạm mặt nhau trên hành lang, Diệp Quyền thường đứng cách nửa hành lang, rất lịch sự chào Hám Sinh một câu “Cô Mạc, buổi sáng tốt lành.”
Diệp Quyền có khuôn mặt nhã nhặn, lúc nào cũng chú ý đến ăn mặc. Cơ thể cao lớn hòa vào cái không khí mát mẻ của buổi sớm của phương Nam, thật khiến người ta cảm thấy anh tuấn phóng khoáng. Nhưng Hám Sinh rất lãnh đạm với anh ta, cô cảm thấy cái người tên Diệp Quyền này đầu mày cuối mắt đều như ẩn chứa toan tính, còn có vẻ giả tạo. Cô cảm thấy nói chuyện với người như vậy đáng sợ, nên thường không để ý đến anh ta.
Về phần Diệp Quyền, là một phú nhị đại, anh ta sinh ra trong một gia tộc lớn, trên anh ta còn có một người anh trai vô cùng xuất sắc. Người anh trai tài giỏi này từ nhỏ đã thay anh ta gánh vác những áp lực trong gia tộc, cũng đáp ứng được mọi yêu cầu của ba mẹ. Diệp Quyền là con út trong nhà, được tự do và chiếm được nhiều tình cảm yêu thương nhất, anh ta phong lưu đa tình, lại đẹp trai, nhiều tiền, đồng thời cũng là một kẻ lõi đời.
(Phú nhị đại: thuật ngữ chỉ thế hệ nhà giàu thứ hai.)
Diệp Quyền rất hiểu tâm lý người khác, nhất là phụ nữ. Cô gái tên Hám Sinh đứng trước mặt anh lúc này dường như từng bị tổn thương sinh ra đa nghi, có cái vẻ đa sầu đa cảm của phụ nữ. Loại phụ nữ này đa số đều có phần cổ quái, kỳ cục, anh ta không có hứng thú với cô, cũng chẳng có ý định trêu chọc cô.
Hai người sống bình yên dưới một mái nhà đã được nửa tháng. Một hôm Hám Sinh vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, chuẩn bị ra sân tưới nước cho hoa. Vừa xuống tầng đã thấy bóng dáng Diệp Quyền thấp thó trong phòng bếp qua ô cửa kính. Cô hơi bất ngờ, Diệp Quyền ở đây đã được nửa tháng, chưa từng thấy anh ta vào phòng bếp lần nào. Cô nghĩ anh ta chắc không phải đang nấu cơm chứ.
Hám Sinh cắm vòi nước, vừa kéo vòi đến giữa sân bỗng nghe thấy âm thanh hỗn loạn phát ra từ phòng bếp. Người đàn ông đau đớn hét lên một tiếng rõ to, làn khói dày đặc tỏa ra từ cửa sổ phòng bếp.
Hám Sinh vứt vòi nước lại, chạy ngay đến phòng bếp. Phòng bếp lúc này lộn xộn hệt như trong tưởng tượng của cô, có thể thấy rõ, lửa cháy bùng bùng trong cái chảo trên bếp gas. Cô bước hai bước lớn lấy vung nồi đậy lại, ngọn lửa bị dập trong nháy mắt, sau đó thuận tay tắt bếp gas.
Giải quyết xong ngọn ngành đống hỗn loạn này, Hám Sinh mới xoay người nhìn người đàn ông đang đứng ngây ngốc bên cạnh. Bộ dạng Diệp Quyền lúc này rất thảm hại, vạt áo sơ mi màu trắng bị bắn đầy dầu mỡ, tay áo xoắn đến khủyu tay, trên cánh tay có một vệt đỏ, không biết là bỏng do lửa hay do bị mỡ bắn. Hám Sinh thề, cô đã nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, hốc mắt ngân ngấn nước của người đàn ông này.
Diệp Quyền không nhìn Hám Sinh, quay đầu sang chỗ khác, chẳng biết tủi thân hay cố gắng nhịn đau mà có vẻ không được tự nhiên.
Hám Sinh quay người nhìn xung quanh phòng bếp, để ý thấy trên mặt bàn, một bát nước sạch sẽ, thịt đã được thái sẵn trên thớt, đặt bên mép bàn. Ngoài cái bàn còn lộn xộn, những nơi khác vẫn y nguyên như cũ. Cô hỏi Diệp Quyền “Anh muốn làm cơm ăn à?”
Diệp Quyền vốn muốn Hám Sinh sốt sắng một chút, không ngờ lại nghe được một câu hỏi nhàn nhạt như vậy. Diệp Quyền là cậu ấm được nuông chiều từ bé nên sinh ra tính khí có phần trẻ con, nhưng cũng biết giới hạn. Lần này thành ra thảm hại như thế, tâm trạng đang cực kỳ không vui, đang muốn phát giận ra ngoài, nhưng nghe được câu hỏi nhẹ nhàng của Hám Sinh, trong lòng tự nhiên dịu đi không ít, anh ta lúng ba lúng búng đáp một tiếng “Ừm.”
Hám Sinh cố ý không nhìn anh ta, qua đầu nhìn xung quanh, nói một cách tự nhiên “Đúng lúc tôi cũng muốn nấu cơm, anh lại mua đồ ăn rồi, tôi làm vài món rồi chúng ta ăn cùng nhau nhé?”
Diệp Quyền nhìn Hám Sinh ngạc nhiên, một lúc lâu sau, anh ta nói “Thế thì phiền cô vậy.”
Hám Sinh không đáp lời anh ta, cũng chẳng đưa mắt nhìn anh ta, xoay người cầm chảo đến vòi nước bắt đầu rửa. Diệp Quyền liếc cô một cái rồi chuẩn bị rời khỏi bếp, anh ta vừa ra tới cửa lại nghe thấy giọng nói của Hám Sinh vang lên từ phía sau “Cánh tay anh phải dùng nước lạnh rửa qua, sau đó thoa cao chữa bỏng vào. Trong phòng khách có một hộp y tế ngay bên cửa sổ, anh tự tìm đi.”
Diệp Quyền khựng lại một chút rồi đi tiếp.
Diệp Quyền về phòng thay bộ quần áo, sau đó theo lời Hám Sinh tìm được cao chữa bỏng, tự thoa cho mình. Sau đó dọn dẹp tất cả, đặt hộp cao lại trong hộp y tế. Anh ta rảnh rỗi, lại dạo chơi trong phòng khách.
Cách một nửa hành lang có thể nghe thấy tiếng va chạm “đinh đang” từ trong bếp. Bên cạnh cánh cửa sổ mở rộng, Hám Sinh đang cúi đầu xào rau. Diệp Quyền nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cô, Hám Sinh đứng đó cầm cán chảo hất hất lên, vẫn cúi đầu, vẻ mặt chăm chú không thừa một động tác nào.
Diệp Quyền đứng đó nhìn một lúc, cảm thấy ý nghĩ xem nhẹ Hám Sinh lúc trước đã giảm đi không ít. Anh ta từng gặp không ít người từng chịu tổn thương, đa số đều mang tính cách u sầu, thậm chí có phần ác ý cay nghiệt, ít có ai thật lòng đối xử ôn hòa với người khác. Nhưng dường như trên người Hám Sinh không có sự khó chịu kia, mặc dù cô toát lên vẻ u buồn nhưng vô cùng bình thản. Hám Sinh là một người lương thiện.
Hám Sinh nấu cơm rất nhanh, cô không biết Diệp Quyền ban đầu muốn làm gì nữa. Anh ta thái rất nhiều thức ăn, nhưng cô không có ý làm theo ý anh ta. Vài món ăn đơn giản, thịt xào cần tây, rau muống xào, còn nấu một bát canh trứng với cà chua, nấu xong liền bày lên bàn ăn.
Tầng một có một gian phòng sách nhỏ vốn ban đầu là phòng ăn, bên trong có một bàn ăn khá đẹp. Nhưng Hám Sinh chưa từng dùng đến, dù hai người ăn cơm cũng không muốn mang vào đó ăn. Trước cửa phòng khách có một cái bàn nhỏ, hơi giống bàn ăn cơm của người Nhật Bản, hai người trải chiếu xuống đó rồi ăn cơm.
Hám Sinh thừa hưởng tay nghề nấu ăn của mẹ. Mấy món ăn truyền thống của phương bắc, mùi vị không thơm, nhưng lại rất ngon miệng. Diệp Quyền đến đây đã được nửa tháng đều ăn cơm bên ngoài. Anh ta ở nhà vốn kén ăn, nên nhanh chóng không chịu nổi mấy món cơm hàng đó. Là thiếu gia mười đầu ngón tay chưa từng chạm nước, nhưng vốn là người tự kiêu tự đại, lại có trình độ văn hóa cao, luôn tự cho rằng mình là người toàn tài vạn năng. Diệp Quyền cảm thấy anh ta thông minh, nấu cơm chẳng qua cũng chỉ như trở bàn tay, không nghĩ đến sẽ thành ra như thế. Mấy món ăn Hám Sinh làm không có gì tinh xảo, nhưng đúng là vị cơm nhà, hợp khẩu bị Diệp Quyền, anh ta ăn đến căng cả bụng.
Diệp Quyền con nhà gia giáo, ăn không nói, ngủ ngậm miệng. Hám Sinh cũng không thích nói chuyện, hai người yên lặng không trò chuyện, ăn xong thì đã quá trưa.
Cơm nước xong Hám Sinh dọn bàn, Diệp Quyền vừa được ăn một bữa ngon lành, tâm trạng tốt hơn hẳn. Anh ta nghiễm nhiên ngồi yên bên cạnh nhìn Hám Sinh thu dọn bát đũa, chợt lên tiếng “Cô Mạc, hay là sau này chúng ta ăn cơm chung đi?”
Hám Sinh ngẩng đầu nhìn anh ta. Diệp Quyền tiếp tục tỏ ra nghiêm túc nói “Cô xem, tôi không biết nấu ăn, sau này tôi phụ trách mua thức ăn, cô phụ trách làm cơm được không?”
Hám Sinh khẽ chau mày. Diệp Quyền cười, vẻ mặt mong đợi. Hám Sinh bỗng nghĩ đến ánh mắt hơi đỏ của người đàn ông này khi nãy, sau đó chẳng hiểu sao liền gật đầu một cái, Diệp Quyền cười lộ ra hàm răng trắng, Hám Sinh lập tức thấy hối hận.
“Tôi không thích rửa bát.” Hám Sinh nói.
Khuôn mặt tươi cười với hàm răng trắng của Diệp Quyền khựng lại một chút, ngay lập tức lại khôi phục, tiếp tục nói “Không sao cả, tôi chịu trách nhiệm rửa bát.”
Hám Sinh đứng lên đi về phía phòng bếp, bỏ lại một câu “Anh cũng chịu trách nhiệm lau dọn phòng bếp.” Diệp Quyền nhìn bóng dáng Hám Sinh, lại nhìn chỗ bị bỏng trên cánh tay, vẫn cười vui vể như cũ.
Mông Bự vẫn ngủ trên tầng, Hám Sinh làm cơm cho nó xong xuôi, định một lúc nữa mới gọi nó xuống ăn.
Lúc Diệp Quyền đi đến cửa phòng bếp, Hám Sinh còn đang rửa bát, quay lưng về phía anh ta.
Diệp Quyền tựa lưng vào cửa, nhìn Hám Sinh vẫn cúi đầu không nói gì, liền mở miệng “Cô Mạc, tôi và một người bạn thuê một du thuyền, định ngày mai ra khơi, cùng đi đi?”
Hám Sinh tò mò, rốt cuộc cũng quay đầu, hỏi lại “Ra khơi?”
“Đúng vậy, chúng tôi thuê du thuyền ra xa bờ, đến chỗ trời xanh biển xanh, nước biển ở đó so với vùng biển gần bờ sạch sẽ hơn nhiều. Ở đó có thể ngắm cảnh, bơi lội, câu cá giải trí cũng rất vui.” Diệp Quyền nói bằng giọng dụ dỗ, như đang lôi kéo bé gái. Nhưng trời đất chứng giám, anh ta không có cái loại ý nghĩ đó với Hám Sinh, chẳng qua chỉ muốn báo đáp bữa cơm ấm áp ngày hôm qua của cô mà thôi. Có chăng cũng chỉ vì muốn tạo thiện cảm, lấy lòng cô để về sau có cơm mà ăn thôi.
Hám Sinh dường như cũng không để ý đến vấn đề ấy. Căn bản cô không bao giờ nghĩ linh tinh. Cô đến đây đã gần một năm, lâu lâu cũng ra ngoài, nhìn ngắm biển rộng, nhưng lại chưa từng được nhìn cảnh tượng biển sâu xa bờ, nên hơi dao động.
Diệp Quyền biết đoán ý qua sắc mặt người khác, lập tức nói “Quyết định như vậy đi, ngày mai ăn sáng xong chúng ta sẽ xuất phát, đúng rồi, cô có thể đưa Mông Bự đi cùng.” Nói xong anh ta không cho Hám Sinh cơ hội cự tuyệt, quay người thong thả rời đi.
Nhìn bóng dáng bước đi lười nhác của Diệp Quyền, Hám Sinh bỗng nhiên cảm giác anh ta không còn cái vẻ giả tạo nữa, nhìn anh ta vừa mắt hơn rất nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai tiếp tục, nhân tiện nói một chút, nội dung chính của truyện vẫn là dẫn đến gương vỡ lại lành.
Diệp Quyền đúng là chỉ ở trọ chứ không hơn. Anh ta được giáo dục rất tốt, mỗi ngày nghỉ ngơi rất quy luật, ở cách vách với phòng Hám Sinh nhưng từ trước tới giờ chưa từng gây ra tiếng động quá lớn. Hai người không mấy khi gặp nhau, căn bản mỗi ngày Hám Sinh không ra khỏi cửa, ngày nào cũng cầm một quyển tiểu thuyết, đọc rồi lại ngủ, dậy rồi lại đọc, một ngày cứ thế trôi qua.
Hám Sinh có một thói quen, mỗi sáng rửa mặt xong sẽ ra ban công, đứng trên hành lang hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm. Vài năm cô ngồi tù khiến cơ thể như ì lại, còn thêm chứng tụt huyết áp. Mỗi buổi sáng thức dậy xuống giường không được thoải mái, chỉ có hít thở không khí trong lành này mới có thể làm tinh thần của cô thư thái hơn đôi chút.
Hình như Diệp Quyền cũng có thói quen này. Mỗi buổi sáng sớm hai người tình cờ chạm mặt nhau trên hành lang, Diệp Quyền thường đứng cách nửa hành lang, rất lịch sự chào Hám Sinh một câu “Cô Mạc, buổi sáng tốt lành.”
Diệp Quyền có khuôn mặt nhã nhặn, lúc nào cũng chú ý đến ăn mặc. Cơ thể cao lớn hòa vào cái không khí mát mẻ của buổi sớm của phương Nam, thật khiến người ta cảm thấy anh tuấn phóng khoáng. Nhưng Hám Sinh rất lãnh đạm với anh ta, cô cảm thấy cái người tên Diệp Quyền này đầu mày cuối mắt đều như ẩn chứa toan tính, còn có vẻ giả tạo. Cô cảm thấy nói chuyện với người như vậy đáng sợ, nên thường không để ý đến anh ta.
Về phần Diệp Quyền, là một phú nhị đại, anh ta sinh ra trong một gia tộc lớn, trên anh ta còn có một người anh trai vô cùng xuất sắc. Người anh trai tài giỏi này từ nhỏ đã thay anh ta gánh vác những áp lực trong gia tộc, cũng đáp ứng được mọi yêu cầu của ba mẹ. Diệp Quyền là con út trong nhà, được tự do và chiếm được nhiều tình cảm yêu thương nhất, anh ta phong lưu đa tình, lại đẹp trai, nhiều tiền, đồng thời cũng là một kẻ lõi đời.
(Phú nhị đại: thuật ngữ chỉ thế hệ nhà giàu thứ hai.)
Diệp Quyền rất hiểu tâm lý người khác, nhất là phụ nữ. Cô gái tên Hám Sinh đứng trước mặt anh lúc này dường như từng bị tổn thương sinh ra đa nghi, có cái vẻ đa sầu đa cảm của phụ nữ. Loại phụ nữ này đa số đều có phần cổ quái, kỳ cục, anh ta không có hứng thú với cô, cũng chẳng có ý định trêu chọc cô.
Hai người sống bình yên dưới một mái nhà đã được nửa tháng. Một hôm Hám Sinh vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, chuẩn bị ra sân tưới nước cho hoa. Vừa xuống tầng đã thấy bóng dáng Diệp Quyền thấp thó trong phòng bếp qua ô cửa kính. Cô hơi bất ngờ, Diệp Quyền ở đây đã được nửa tháng, chưa từng thấy anh ta vào phòng bếp lần nào. Cô nghĩ anh ta chắc không phải đang nấu cơm chứ.
Hám Sinh cắm vòi nước, vừa kéo vòi đến giữa sân bỗng nghe thấy âm thanh hỗn loạn phát ra từ phòng bếp. Người đàn ông đau đớn hét lên một tiếng rõ to, làn khói dày đặc tỏa ra từ cửa sổ phòng bếp.
Hám Sinh vứt vòi nước lại, chạy ngay đến phòng bếp. Phòng bếp lúc này lộn xộn hệt như trong tưởng tượng của cô, có thể thấy rõ, lửa cháy bùng bùng trong cái chảo trên bếp gas. Cô bước hai bước lớn lấy vung nồi đậy lại, ngọn lửa bị dập trong nháy mắt, sau đó thuận tay tắt bếp gas.
Giải quyết xong ngọn ngành đống hỗn loạn này, Hám Sinh mới xoay người nhìn người đàn ông đang đứng ngây ngốc bên cạnh. Bộ dạng Diệp Quyền lúc này rất thảm hại, vạt áo sơ mi màu trắng bị bắn đầy dầu mỡ, tay áo xoắn đến khủyu tay, trên cánh tay có một vệt đỏ, không biết là bỏng do lửa hay do bị mỡ bắn. Hám Sinh thề, cô đã nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, hốc mắt ngân ngấn nước của người đàn ông này.
Diệp Quyền không nhìn Hám Sinh, quay đầu sang chỗ khác, chẳng biết tủi thân hay cố gắng nhịn đau mà có vẻ không được tự nhiên.
Hám Sinh quay người nhìn xung quanh phòng bếp, để ý thấy trên mặt bàn, một bát nước sạch sẽ, thịt đã được thái sẵn trên thớt, đặt bên mép bàn. Ngoài cái bàn còn lộn xộn, những nơi khác vẫn y nguyên như cũ. Cô hỏi Diệp Quyền “Anh muốn làm cơm ăn à?”
Diệp Quyền vốn muốn Hám Sinh sốt sắng một chút, không ngờ lại nghe được một câu hỏi nhàn nhạt như vậy. Diệp Quyền là cậu ấm được nuông chiều từ bé nên sinh ra tính khí có phần trẻ con, nhưng cũng biết giới hạn. Lần này thành ra thảm hại như thế, tâm trạng đang cực kỳ không vui, đang muốn phát giận ra ngoài, nhưng nghe được câu hỏi nhẹ nhàng của Hám Sinh, trong lòng tự nhiên dịu đi không ít, anh ta lúng ba lúng búng đáp một tiếng “Ừm.”
Hám Sinh cố ý không nhìn anh ta, qua đầu nhìn xung quanh, nói một cách tự nhiên “Đúng lúc tôi cũng muốn nấu cơm, anh lại mua đồ ăn rồi, tôi làm vài món rồi chúng ta ăn cùng nhau nhé?”
Diệp Quyền nhìn Hám Sinh ngạc nhiên, một lúc lâu sau, anh ta nói “Thế thì phiền cô vậy.”
Hám Sinh không đáp lời anh ta, cũng chẳng đưa mắt nhìn anh ta, xoay người cầm chảo đến vòi nước bắt đầu rửa. Diệp Quyền liếc cô một cái rồi chuẩn bị rời khỏi bếp, anh ta vừa ra tới cửa lại nghe thấy giọng nói của Hám Sinh vang lên từ phía sau “Cánh tay anh phải dùng nước lạnh rửa qua, sau đó thoa cao chữa bỏng vào. Trong phòng khách có một hộp y tế ngay bên cửa sổ, anh tự tìm đi.”
Diệp Quyền khựng lại một chút rồi đi tiếp.
Diệp Quyền về phòng thay bộ quần áo, sau đó theo lời Hám Sinh tìm được cao chữa bỏng, tự thoa cho mình. Sau đó dọn dẹp tất cả, đặt hộp cao lại trong hộp y tế. Anh ta rảnh rỗi, lại dạo chơi trong phòng khách.
Cách một nửa hành lang có thể nghe thấy tiếng va chạm “đinh đang” từ trong bếp. Bên cạnh cánh cửa sổ mở rộng, Hám Sinh đang cúi đầu xào rau. Diệp Quyền nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cô, Hám Sinh đứng đó cầm cán chảo hất hất lên, vẫn cúi đầu, vẻ mặt chăm chú không thừa một động tác nào.
Diệp Quyền đứng đó nhìn một lúc, cảm thấy ý nghĩ xem nhẹ Hám Sinh lúc trước đã giảm đi không ít. Anh ta từng gặp không ít người từng chịu tổn thương, đa số đều mang tính cách u sầu, thậm chí có phần ác ý cay nghiệt, ít có ai thật lòng đối xử ôn hòa với người khác. Nhưng dường như trên người Hám Sinh không có sự khó chịu kia, mặc dù cô toát lên vẻ u buồn nhưng vô cùng bình thản. Hám Sinh là một người lương thiện.
Hám Sinh nấu cơm rất nhanh, cô không biết Diệp Quyền ban đầu muốn làm gì nữa. Anh ta thái rất nhiều thức ăn, nhưng cô không có ý làm theo ý anh ta. Vài món ăn đơn giản, thịt xào cần tây, rau muống xào, còn nấu một bát canh trứng với cà chua, nấu xong liền bày lên bàn ăn.
Tầng một có một gian phòng sách nhỏ vốn ban đầu là phòng ăn, bên trong có một bàn ăn khá đẹp. Nhưng Hám Sinh chưa từng dùng đến, dù hai người ăn cơm cũng không muốn mang vào đó ăn. Trước cửa phòng khách có một cái bàn nhỏ, hơi giống bàn ăn cơm của người Nhật Bản, hai người trải chiếu xuống đó rồi ăn cơm.
Hám Sinh thừa hưởng tay nghề nấu ăn của mẹ. Mấy món ăn truyền thống của phương bắc, mùi vị không thơm, nhưng lại rất ngon miệng. Diệp Quyền đến đây đã được nửa tháng đều ăn cơm bên ngoài. Anh ta ở nhà vốn kén ăn, nên nhanh chóng không chịu nổi mấy món cơm hàng đó. Là thiếu gia mười đầu ngón tay chưa từng chạm nước, nhưng vốn là người tự kiêu tự đại, lại có trình độ văn hóa cao, luôn tự cho rằng mình là người toàn tài vạn năng. Diệp Quyền cảm thấy anh ta thông minh, nấu cơm chẳng qua cũng chỉ như trở bàn tay, không nghĩ đến sẽ thành ra như thế. Mấy món ăn Hám Sinh làm không có gì tinh xảo, nhưng đúng là vị cơm nhà, hợp khẩu bị Diệp Quyền, anh ta ăn đến căng cả bụng.
Diệp Quyền con nhà gia giáo, ăn không nói, ngủ ngậm miệng. Hám Sinh cũng không thích nói chuyện, hai người yên lặng không trò chuyện, ăn xong thì đã quá trưa.
Cơm nước xong Hám Sinh dọn bàn, Diệp Quyền vừa được ăn một bữa ngon lành, tâm trạng tốt hơn hẳn. Anh ta nghiễm nhiên ngồi yên bên cạnh nhìn Hám Sinh thu dọn bát đũa, chợt lên tiếng “Cô Mạc, hay là sau này chúng ta ăn cơm chung đi?”
Hám Sinh ngẩng đầu nhìn anh ta. Diệp Quyền tiếp tục tỏ ra nghiêm túc nói “Cô xem, tôi không biết nấu ăn, sau này tôi phụ trách mua thức ăn, cô phụ trách làm cơm được không?”
Hám Sinh khẽ chau mày. Diệp Quyền cười, vẻ mặt mong đợi. Hám Sinh bỗng nghĩ đến ánh mắt hơi đỏ của người đàn ông này khi nãy, sau đó chẳng hiểu sao liền gật đầu một cái, Diệp Quyền cười lộ ra hàm răng trắng, Hám Sinh lập tức thấy hối hận.
“Tôi không thích rửa bát.” Hám Sinh nói.
Khuôn mặt tươi cười với hàm răng trắng của Diệp Quyền khựng lại một chút, ngay lập tức lại khôi phục, tiếp tục nói “Không sao cả, tôi chịu trách nhiệm rửa bát.”
Hám Sinh đứng lên đi về phía phòng bếp, bỏ lại một câu “Anh cũng chịu trách nhiệm lau dọn phòng bếp.” Diệp Quyền nhìn bóng dáng Hám Sinh, lại nhìn chỗ bị bỏng trên cánh tay, vẫn cười vui vể như cũ.
Mông Bự vẫn ngủ trên tầng, Hám Sinh làm cơm cho nó xong xuôi, định một lúc nữa mới gọi nó xuống ăn.
Lúc Diệp Quyền đi đến cửa phòng bếp, Hám Sinh còn đang rửa bát, quay lưng về phía anh ta.
Diệp Quyền tựa lưng vào cửa, nhìn Hám Sinh vẫn cúi đầu không nói gì, liền mở miệng “Cô Mạc, tôi và một người bạn thuê một du thuyền, định ngày mai ra khơi, cùng đi đi?”
Hám Sinh tò mò, rốt cuộc cũng quay đầu, hỏi lại “Ra khơi?”
“Đúng vậy, chúng tôi thuê du thuyền ra xa bờ, đến chỗ trời xanh biển xanh, nước biển ở đó so với vùng biển gần bờ sạch sẽ hơn nhiều. Ở đó có thể ngắm cảnh, bơi lội, câu cá giải trí cũng rất vui.” Diệp Quyền nói bằng giọng dụ dỗ, như đang lôi kéo bé gái. Nhưng trời đất chứng giám, anh ta không có cái loại ý nghĩ đó với Hám Sinh, chẳng qua chỉ muốn báo đáp bữa cơm ấm áp ngày hôm qua của cô mà thôi. Có chăng cũng chỉ vì muốn tạo thiện cảm, lấy lòng cô để về sau có cơm mà ăn thôi.
Hám Sinh dường như cũng không để ý đến vấn đề ấy. Căn bản cô không bao giờ nghĩ linh tinh. Cô đến đây đã gần một năm, lâu lâu cũng ra ngoài, nhìn ngắm biển rộng, nhưng lại chưa từng được nhìn cảnh tượng biển sâu xa bờ, nên hơi dao động.
Diệp Quyền biết đoán ý qua sắc mặt người khác, lập tức nói “Quyết định như vậy đi, ngày mai ăn sáng xong chúng ta sẽ xuất phát, đúng rồi, cô có thể đưa Mông Bự đi cùng.” Nói xong anh ta không cho Hám Sinh cơ hội cự tuyệt, quay người thong thả rời đi.
Nhìn bóng dáng bước đi lười nhác của Diệp Quyền, Hám Sinh bỗng nhiên cảm giác anh ta không còn cái vẻ giả tạo nữa, nhìn anh ta vừa mắt hơn rất nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai tiếp tục, nhân tiện nói một chút, nội dung chính của truyện vẫn là dẫn đến gương vỡ lại lành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook