Hàm Răng Ngọt Ngào
-
Chương 49: Giảng dạy ở vùng xa
Thi cuối kỳ năm nhất ở Nam Đại kết thúc vào một ngày cuối cùng của tháng sáu.
Chưa đến hè mà nhiệt độ đã rất cao, hơi nóng tỏa ra ngoài nhưng không tìm được phương hướng cụ thể.
Khi Nguyễn Kiều ra ngoài mua nước đá còn trông thấy một người cầm cái chảo đặt trên mặt đất để chiên trứng, khá có tinh thần thí nghiệm.
Kết thúc cuối kỳ năm nhất, thời gian năm hai, năm ba cũng không còn nhiều lắm.
Có sinh viên lần lượt kéo hành lý về nhà, cũng có cha mẹ không quản đường sá xa xôi mà đến tham quan trường đại học.
Nguyễn Kiều ở trường thu dọn hành lý, mang theo quần áo khá đơn giản, cô phòng bị đem theo kem chống nắng và nước dưỡng ẩm, còn tìm mua bình xịt ngừa muỗi.
Cô được điều đến vùng nông thôn tên là Cam Bái Xung, tỉnh Bình Nam sát phía Bắc.
Khu vực tỉnh Bình Nam phía Bắc cũng không quá phát triển, thành phố Bình Châu của Cam Bái Xung cũng là nơi xếp thứ nhất, thứ nhì từ dưới đếm lên về sự phát triển kinh tế của tỉnh Bình Nam, bình thường nhắc tới nơi này liền cảm thấy không có gì tốt.
Nguyễn Kiều tìm một số post kinh nghiệm giảng dạy của đàn anh đàn chị lúc trước trên diễn đàn, biết điều kiện chỗ đó khá gian khổ, đừng có suy nghĩ tới máy điều hòa gì đó, có quạt điện hay không còn phải xem vận may nữa.
Nhưng giảng dạy ở vùng xa là đi trải nghiệm cuộc sống, không phải đi nghỉ hưởng phúc, Nguyễn Kiều đã chuẩn bị tâm lý xong.
Dựa theo kế hoạch, đội ngũ giảng dạy ở vùng xa của trường sẽ xuất phát vào đầu tháng bảy.
Ngày xuất phát là ngày trời rất tươi đẹp
Khi tập hợp xếp hàng ở cổng trường, Nguyễn Kiều bị nắng chiếu đến chóng mặt nhức đầu, chỉ nghĩ đến việc mau mau lên xe hưởng chút gió điều hòa.
Cô cứ xem điện thoại suốt, không có tin nhắn trả lời.
Từ lúc từ chối đi du lịch với Lâm Trạm, cũng bảo anh biết mình đã sớm đăng ký đi dạy ở vùng xa, anh tỏ vẻ rất bình thản, mãi cho đến thi cuối kỳ xong cũng không thấy có gì khác thường.
Hạng mục đi dạy này được đăng ký trong mấy ngày cô và Lâm Trạm chiến tranh lạnh, chẳng phải nhất thời xúc động, cho dù không có chiến tranh lạnh với Lâm Trạm thì cô cũng sẽ đi, chỉ là nếu như hai người không chiến tranh lạnh thì chắc chắn cô sẽ thông báo trước với Lâm Trạm.
Sau khi làm hòa, cô vẫn luôn không biết nói chuyện này với Lâm Trạm thế nào.
Day dưa mãi đến lúc Lâm Trạm chủ động sắp xếp kế hoạch đi du lịch…
Phản ứng của anh rất bình thản, chính là rất bình thản, không hề giống tính cách thường hay xù lông của anh.
Nguyễn Kiều vẫn cảm thấy tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống. Khi còn trẻ nếu như không trải nghiệm gì cả thì sau này muốn đi trải nghiệm có lẽ sẽ rất khó khăn.
Nhưng khi cô nói chuyện này với Tô Hòa, Hứa Ánh thì phản ứng của hai người đều vô cùng nhất trí.
“Cậu điên rồi à! Nghỉ hè là khoảng thời gian để yêu đương, sao cậu lại đi dạy ở vùng xa? Không phải là nên đi du lịch với Lâm trạm sao?”
Hai người nói lảm nhảm thật lâu, nhất là Hứa Ánh - người đã có bạn trai, quả thật cô ấy phê phán tơi bời tan tác, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Chẳng lẽ cậu yêu đương sẽ không có loại cảm giác một phút cũng không muốn xa nhau, nửa ngày không gặp đã nhớ muốn chết sao? Sao cậu lại đi dạy ở vùng xa hai tháng mà còn có thể bình tĩnh thế này!”
Lúc này Nguyễn Kiều mới bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.
Cô không cảm thấy xa nhau hai tháng là chuyện muốn chết, chỉ cần tình cảm của hai người không xảy ra vấn đề, một khoảng thời gian không gặp nhau không phải là cho không gian tự do rộng một chút sao? Thật sự sai lầm lớn như vậy à?
Thậm chí cô còn đang nghĩ, có phải mình chưa đủ thích Lâm Trạm nên không muốn thời thời khắc khắc đều ở cạnh nhau không.
Nhưng cô phủ định suy nghĩ này rất nhanh, cô rất thích Lâm Trạm.
Nếu như hiện giờ sự thích đối với Lâm Trạm vẫn chưa được xem là thích, vậy thì có lẽ cô đã mất đi khả năng thích một người rồi.
Lời phê bình của Hứa Ánh và Tô Hòa khiến cô cảm thấy hơi bất an, cộng thêm phản ứng của Lâm Trạm quá mức lạnh nhạt…
Nguyễn Kiều chột dạ, trong khoảng thời gian này luôn tùy theo anh, nhưng cũng không nhìn ra anh có gì bất thường.
Giáo viên dẫn đầu cầm loa chỉnh đốn hàng ngũ ở phía trước.
Nguyễn Kiều nhận tờ rơi thông báo của trường làm quạt gió, thỉnh thoảng còn xem điện thoại.
Lâm Trạm vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Lần này tổng cộng có 60 người đi giảng dạy ở vùng xa, nghe nói người đăng ký đều được lọc ra, số người không đủ.
Khi nghỉ đông người đăng ký tham gia giảng dạy ở vùng xa lại nhiều hơn, có hơn hai trăm người, nhưng sàng chọn phân nửa.
Có lẽ vì kỳ nghỉ đông ngắn, hơn nữa chống lạnh thì chỉ cần mặc nhiều là được, còn chống nóng thì cho dù không mặc cũng vô dụng.
Đợi thêm một lúc thì người đã tập hợp khá đủ, giáo viên dẫn đầu bắt đầu điểm danh gọi từng người lên xe.
Nguyễn Kiều đăng ký khá sớm nên lúc điểm danh cũng xem như sớm, sau khi cô trả lời thì đẩy hành lý đến trước xe đặt hành lý.
Cô thu tay cầm lại, vào lúc cô chuẩn bị xách hành lý vào gầm xe thì có một cánh tay nắm lấy quai xách.
Động tác của người đó lưu loát, hành lý màu quả quýt của cô đặt vào chỗ dễ lấy ra nhất.
Nguyễn Kiều nâng mắt.
Lâm Trạm khẽ nhíu mày nhìn cô.
Trùng hợp lúc này giáo viên dẫn đầu đang gọi: “Lâm Trạm!”
Lâm Trạm đáp lại, giọng không lớn còn có vẻ uể oải.
Nguyễn Kiều trố mắt ở đó.
Lâm Trạm đặt hành lý của mình ở bên cạnh của Nguyễn Kiều, sau đó nắm tay cô, “Đi nào, trên xe có máy điều hòa, nóng chết anh rồi.”
Nguyễn Kiều ngơ ngác bị anh kéo lên xe, hai người ngồi ở hàng sau.
“Anh đăng ký giảng dạy vùng xa ư?”
Lâm Trạm “ừm” rồi bổ sung thêm, “Đặc biệt nhờ giáo viên sắp xếp cho anh ở chỗ của em, chúng ta bên cạnh nhau.”
Nguyễn Kiều còn chưa hoàn hồn, “Anh đi dạy cái gì… chỗ đó rất cực khổ, không phải đi du lịch.”
Lâm Trạm nhìn cô, “Em nghĩ giảng dạy ở vùng xa là gì, thành thật nghiêm túc giảng theo sách giáo khoa sao? Anh dạy bọn nhỏ có của ăn của để là được rồi, hơn nữa, em có thể đi thì anh không thể đi sao? Quả hồng mềm như em, đi đến đó đừng để mình bị người ta giẫm nát đó.”
Trên xe dần dần có sinh viên đi lên, khi nữ sinh đi ra sau đến gần Lâm Trạm đều đưa mắt nhìn sang, không ngờ đi dạy ở vùng xa còn có thể trông thấy soái ca, cùng nhau đi dạy gì đó, nhưng dễ nhất là xuất hiện tình yêu nồng cháy!
Nhưng các cô ấy còn chưa nhìn đã mắt thì thấy Lâm Trạm ôm chầm Nguyễn Kiều, nhét một tai nghe vào tai cô.
Lòng thiếu nữ chợt tan nát.
Chuyến xe này đến phía Bắc có lẽ mất khoảng sáu bảy tiếng, hơn nữa xe bus chỉ có thể tới thị trấn, họ phải nghỉ ngơi ở thị trấn một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ đưa từng tốp đến thôn xóm khác nhau.
Ngồi xe sáu bảy tiếng có thể khiến eo đau nhức, nhưng Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đã cùng đi Nghị Hành Trăm Dặm, so với việc đi bộ mười mấy tiếng thì bọn họ không hề oán trách việc ngồi xe.
Nguyễn Kiều ngồi lâu không thoải mái lắm, nghỉ ngơi làm tổ ở trong lòng Lâm Trạm, tay còn xuyên qua cánh tay anh, ôm chầm lấy anh.
Nói thế nào đây.
Trừ kinh ngạc ra thì có lẽ nhiều nhất là vui vẻ, tuy đều là bạn cùng trường nhưng đến một nơi lạ lẫm ở hai tháng, Nguyễn Kiều vẫn hơi bất an.
Nhưng khoảnh khắc Lâm Trạm xuất hiện ở trước xe, cô cảm thấy tràn đầy sự an toàn và kiên định.
Nghỉ ngơi ở thị trấn một đêm, ngày hôm sau mọi người đều dậy rất sớm.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm được điều đến Cam Bái Xung, từ thị trấn đi qua phải ngồi một đoạn máy cày, máy cày cũng không thể vượt qua được mấy ụ đất, không qua được con đường trong thôn, bọn họ được để ở cổng thôn, bảy tám người đồng hành cùng thôn dân ở đó bắt đầu đi bộ vào.
Con đường rất hẹp và quanh co, chú thôn dân nói tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương giới thiệu, có lẽ còn phải đi hai tiếng nữa mới đến trường học trong thôn, bên trong phải trèo qua một ngọn núi nhỏ.
Lâm Trạm và Nguyễn Kiều đùa nhau, “Nếu em đến một mình thì có sợ không? Nơi quỷ quái hoang sơn dã lĩnh này không phải là nơi người ta lừa gạt bán đến mà báo chí hay đưa tin sao, nhốt em trong căn nhà tối ở đây, để em làm vợ cho người ta, một năm sinh hai đứa, hai năm sinh bốn đứa, cho em khóc chết luôn.”
Nguyễn Kiều nghe xong liền đá anh, “Anh có biết nói chuyện không hả, cẩn thận người ta nghe xong thì đánh anh.”
“Chú ấy nghe hiểu thì anh đây cũng nhận tội!”
Nguyễn Kiều lườm anh.
Nhưng mà người ta nghe không hiểu thật, ở đây có tiếng địa phương, Nam Thành cũng có tiếng địa phương.
Nam Thành nói chuyện hơi hung xíu, tốc độ nói siêu nhanh, lời nói ra như là đang mắng chửi người, nam sinh nói chuyện càng lưu manh vô lại hơn.
Trong trường, mặc dù học sinh gốc Nam Thành rất ít khi sử dụng tiếng Nam Thành để giao lưu, chỉ có khi tức giận mắng chửi người ta không tìm được từ thay thế trong tiếng phổ thông thì mới sử dụng.
Hai người dùng tiếng địa phương trao đổi một lúc, Nguyễn Kiều cảm thấy mình khá khôi hài bèn vừa đi vừa che miệng cười rộ lên.
Lâm Trạm lấy khuỷu tay huých cô, “Không nhìn ra em nói tiếng Nam Thành rất chuẩn nha.”
“Anh cũng không kém đó, tên du côn!”
Nói cười suốt dọc đường đến khi tới trường Cam Bái Xung, mọi người đột nhiên đều im bặt.
Đường đến trường đều là đường bùn, nhiều ngày chưa mưa nên trên đường đã xuất hiện những vết nứt, Lâm Trạm còn có tâm tình trêu chọc, “Sao con đường này giống bánh xốp đào thế.”
Đến trường rồi thì anh không cười nổi nữa.
Trước mắt là căn nhà trệt tan hoang, mấy nét chữ “Trường học Cam Bái Xung” cong vẹo trên tường nhìn không ra được màu sắc lúc ban đầu.
Cạnh căn nhà này vẫn là căn bằng gạch sống, mặt đường bên ngoài rạn nứt giống như Lâm Trạm nói, tựa chiếc bánh xốp đào.
Bên trong vắng vẻ trống không.
Lâm Trạm hỏi giáo viên dẫn đầu, “Thầy ơi, học sinh đâu rồi?”
Giáo viên dẫn đoàn nói: “Điều kiện ở đây khá tệ, hai ngày này mọi người ở trong trường trước, ghép bàn ghế lại, có quạt điện ở hai phòng học là chưa bị hỏng, các em có thể đến đó để bật quạt.”
“Còn học sinh thì các em phải tự mình đi kêu gọi, hôm nay sắp xếp ở chỗ này trước, sáng ngày mai có thể theo chú Vương đến từng nhà trong thôn để kêu gọi, ở đây không có trường học chính thức, người không theo học đều dựa vào từng tốp giáo viên tình nguyện mà học từng tốp, lớn tuổi chút thì đều đến trấn học tiểu học rồi.”
“Điều kiện khá gian khổ, mọi người chịu đựng một tí, có thể tự mình làm cơm tối, qua hai ngày chiêu sinh xong thì mọi người có thể ở trong nhà học sinh, thôn dân đều rất nhiệt tình và hiếu khách.”
Mức độ tình hình gian khố có vẻ vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mọi người vừa đến, đều vô cùng hăng hái, còn có học trưởng đã phối hợp phân công mọi người rồi.
Trường quái quỷ thế này nhất định phải làm vệ sinh, cơm tối cũng đừng mong có, phải đến trong nhà thôn dân xin chút gạo, chút rau.
Chạy tới chạy lui nửa ngày, cuối cùng đến buổi tối cũng xem như sắp xếp xong xuôi, mọi người cùng ăn cơm tán gẫu, có người còn mang theo bộ bài chơi một ván.
Mãi đến khi đi ngủ thì mọi người mới phát hiện, phòng học có quạt điện chưa hỏng chỉ có một căn.
Trời rất nóng, không bật quạt chắc chắn không ngủ được, mọi người họp lại nghĩ cách, bèn định đến căn phòng có quạt điện ngã ra đất nghỉ.
Vào lúc này, sự kiêng kỵ giữa nam nữ dường như ít đi, bảo một nữ sinh ngủ riêng một phòng, e là các cô ấy sẽ không ngủ được.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm cùng nằm ngủ ở chỗ vĩ tuyến 38 giữa nam nữ.
Nguyễn Kiều mang theo một quạt điện nhỏ dùng pin ắc quy, xem như cô cũng thông minh, mang theo hai bình ắc quy dựng phòng.
Cô lấy bình ngừa muỗi từ trong cặp ra xịt lên người Lâm Trạm, rồi đẩy quạt nhỏ đối diện anh, hỏi: “Thoải mái không?”
Lâm Trạm chuyển cây quạt quay về hướng Nguyễn Kiều, “Quạt cho em đi, anh không nóng.”
Nguyễn Kiều không nhịn được bật cười, vừa nói vừa sờ trán Lâm Trạm, “Anh không nóng thật à, trán đã ra mồ hôi hết rồi kìa.”
Mọi người còn chưa ngủ, nhỏ giọng tán gẫu câu được câu không.
Lâm Trạm lăn nửa vòng đến bên Nguyễn Kiều, kề tai nói nhỏ với cô, giọng khàn khàn: “Đó là bởi vì có em ngủ bên cạnh anh.”
Trong phòng tối, còn có mùi ẩm mốc chưa tan đi.
Nguyễn Kiều nghe lời anh xong, sửng sốt vài giây rời mới hoàn hồn.
Cô vội xoay người, đưa lưng về phía Lâm Trạm, mặt ửng đỏ lên.
Lâm Trạm khẽ cười, đưa tay gối ra phía sau, còn thỉnh thoảng run chân.
Nóng thì hơi nóng thật, nhưng ngủ một đêm rất ngon.
Chưa đến hè mà nhiệt độ đã rất cao, hơi nóng tỏa ra ngoài nhưng không tìm được phương hướng cụ thể.
Khi Nguyễn Kiều ra ngoài mua nước đá còn trông thấy một người cầm cái chảo đặt trên mặt đất để chiên trứng, khá có tinh thần thí nghiệm.
Kết thúc cuối kỳ năm nhất, thời gian năm hai, năm ba cũng không còn nhiều lắm.
Có sinh viên lần lượt kéo hành lý về nhà, cũng có cha mẹ không quản đường sá xa xôi mà đến tham quan trường đại học.
Nguyễn Kiều ở trường thu dọn hành lý, mang theo quần áo khá đơn giản, cô phòng bị đem theo kem chống nắng và nước dưỡng ẩm, còn tìm mua bình xịt ngừa muỗi.
Cô được điều đến vùng nông thôn tên là Cam Bái Xung, tỉnh Bình Nam sát phía Bắc.
Khu vực tỉnh Bình Nam phía Bắc cũng không quá phát triển, thành phố Bình Châu của Cam Bái Xung cũng là nơi xếp thứ nhất, thứ nhì từ dưới đếm lên về sự phát triển kinh tế của tỉnh Bình Nam, bình thường nhắc tới nơi này liền cảm thấy không có gì tốt.
Nguyễn Kiều tìm một số post kinh nghiệm giảng dạy của đàn anh đàn chị lúc trước trên diễn đàn, biết điều kiện chỗ đó khá gian khổ, đừng có suy nghĩ tới máy điều hòa gì đó, có quạt điện hay không còn phải xem vận may nữa.
Nhưng giảng dạy ở vùng xa là đi trải nghiệm cuộc sống, không phải đi nghỉ hưởng phúc, Nguyễn Kiều đã chuẩn bị tâm lý xong.
Dựa theo kế hoạch, đội ngũ giảng dạy ở vùng xa của trường sẽ xuất phát vào đầu tháng bảy.
Ngày xuất phát là ngày trời rất tươi đẹp
Khi tập hợp xếp hàng ở cổng trường, Nguyễn Kiều bị nắng chiếu đến chóng mặt nhức đầu, chỉ nghĩ đến việc mau mau lên xe hưởng chút gió điều hòa.
Cô cứ xem điện thoại suốt, không có tin nhắn trả lời.
Từ lúc từ chối đi du lịch với Lâm Trạm, cũng bảo anh biết mình đã sớm đăng ký đi dạy ở vùng xa, anh tỏ vẻ rất bình thản, mãi cho đến thi cuối kỳ xong cũng không thấy có gì khác thường.
Hạng mục đi dạy này được đăng ký trong mấy ngày cô và Lâm Trạm chiến tranh lạnh, chẳng phải nhất thời xúc động, cho dù không có chiến tranh lạnh với Lâm Trạm thì cô cũng sẽ đi, chỉ là nếu như hai người không chiến tranh lạnh thì chắc chắn cô sẽ thông báo trước với Lâm Trạm.
Sau khi làm hòa, cô vẫn luôn không biết nói chuyện này với Lâm Trạm thế nào.
Day dưa mãi đến lúc Lâm Trạm chủ động sắp xếp kế hoạch đi du lịch…
Phản ứng của anh rất bình thản, chính là rất bình thản, không hề giống tính cách thường hay xù lông của anh.
Nguyễn Kiều vẫn cảm thấy tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống. Khi còn trẻ nếu như không trải nghiệm gì cả thì sau này muốn đi trải nghiệm có lẽ sẽ rất khó khăn.
Nhưng khi cô nói chuyện này với Tô Hòa, Hứa Ánh thì phản ứng của hai người đều vô cùng nhất trí.
“Cậu điên rồi à! Nghỉ hè là khoảng thời gian để yêu đương, sao cậu lại đi dạy ở vùng xa? Không phải là nên đi du lịch với Lâm trạm sao?”
Hai người nói lảm nhảm thật lâu, nhất là Hứa Ánh - người đã có bạn trai, quả thật cô ấy phê phán tơi bời tan tác, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Chẳng lẽ cậu yêu đương sẽ không có loại cảm giác một phút cũng không muốn xa nhau, nửa ngày không gặp đã nhớ muốn chết sao? Sao cậu lại đi dạy ở vùng xa hai tháng mà còn có thể bình tĩnh thế này!”
Lúc này Nguyễn Kiều mới bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.
Cô không cảm thấy xa nhau hai tháng là chuyện muốn chết, chỉ cần tình cảm của hai người không xảy ra vấn đề, một khoảng thời gian không gặp nhau không phải là cho không gian tự do rộng một chút sao? Thật sự sai lầm lớn như vậy à?
Thậm chí cô còn đang nghĩ, có phải mình chưa đủ thích Lâm Trạm nên không muốn thời thời khắc khắc đều ở cạnh nhau không.
Nhưng cô phủ định suy nghĩ này rất nhanh, cô rất thích Lâm Trạm.
Nếu như hiện giờ sự thích đối với Lâm Trạm vẫn chưa được xem là thích, vậy thì có lẽ cô đã mất đi khả năng thích một người rồi.
Lời phê bình của Hứa Ánh và Tô Hòa khiến cô cảm thấy hơi bất an, cộng thêm phản ứng của Lâm Trạm quá mức lạnh nhạt…
Nguyễn Kiều chột dạ, trong khoảng thời gian này luôn tùy theo anh, nhưng cũng không nhìn ra anh có gì bất thường.
Giáo viên dẫn đầu cầm loa chỉnh đốn hàng ngũ ở phía trước.
Nguyễn Kiều nhận tờ rơi thông báo của trường làm quạt gió, thỉnh thoảng còn xem điện thoại.
Lâm Trạm vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Lần này tổng cộng có 60 người đi giảng dạy ở vùng xa, nghe nói người đăng ký đều được lọc ra, số người không đủ.
Khi nghỉ đông người đăng ký tham gia giảng dạy ở vùng xa lại nhiều hơn, có hơn hai trăm người, nhưng sàng chọn phân nửa.
Có lẽ vì kỳ nghỉ đông ngắn, hơn nữa chống lạnh thì chỉ cần mặc nhiều là được, còn chống nóng thì cho dù không mặc cũng vô dụng.
Đợi thêm một lúc thì người đã tập hợp khá đủ, giáo viên dẫn đầu bắt đầu điểm danh gọi từng người lên xe.
Nguyễn Kiều đăng ký khá sớm nên lúc điểm danh cũng xem như sớm, sau khi cô trả lời thì đẩy hành lý đến trước xe đặt hành lý.
Cô thu tay cầm lại, vào lúc cô chuẩn bị xách hành lý vào gầm xe thì có một cánh tay nắm lấy quai xách.
Động tác của người đó lưu loát, hành lý màu quả quýt của cô đặt vào chỗ dễ lấy ra nhất.
Nguyễn Kiều nâng mắt.
Lâm Trạm khẽ nhíu mày nhìn cô.
Trùng hợp lúc này giáo viên dẫn đầu đang gọi: “Lâm Trạm!”
Lâm Trạm đáp lại, giọng không lớn còn có vẻ uể oải.
Nguyễn Kiều trố mắt ở đó.
Lâm Trạm đặt hành lý của mình ở bên cạnh của Nguyễn Kiều, sau đó nắm tay cô, “Đi nào, trên xe có máy điều hòa, nóng chết anh rồi.”
Nguyễn Kiều ngơ ngác bị anh kéo lên xe, hai người ngồi ở hàng sau.
“Anh đăng ký giảng dạy vùng xa ư?”
Lâm Trạm “ừm” rồi bổ sung thêm, “Đặc biệt nhờ giáo viên sắp xếp cho anh ở chỗ của em, chúng ta bên cạnh nhau.”
Nguyễn Kiều còn chưa hoàn hồn, “Anh đi dạy cái gì… chỗ đó rất cực khổ, không phải đi du lịch.”
Lâm Trạm nhìn cô, “Em nghĩ giảng dạy ở vùng xa là gì, thành thật nghiêm túc giảng theo sách giáo khoa sao? Anh dạy bọn nhỏ có của ăn của để là được rồi, hơn nữa, em có thể đi thì anh không thể đi sao? Quả hồng mềm như em, đi đến đó đừng để mình bị người ta giẫm nát đó.”
Trên xe dần dần có sinh viên đi lên, khi nữ sinh đi ra sau đến gần Lâm Trạm đều đưa mắt nhìn sang, không ngờ đi dạy ở vùng xa còn có thể trông thấy soái ca, cùng nhau đi dạy gì đó, nhưng dễ nhất là xuất hiện tình yêu nồng cháy!
Nhưng các cô ấy còn chưa nhìn đã mắt thì thấy Lâm Trạm ôm chầm Nguyễn Kiều, nhét một tai nghe vào tai cô.
Lòng thiếu nữ chợt tan nát.
Chuyến xe này đến phía Bắc có lẽ mất khoảng sáu bảy tiếng, hơn nữa xe bus chỉ có thể tới thị trấn, họ phải nghỉ ngơi ở thị trấn một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ đưa từng tốp đến thôn xóm khác nhau.
Ngồi xe sáu bảy tiếng có thể khiến eo đau nhức, nhưng Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đã cùng đi Nghị Hành Trăm Dặm, so với việc đi bộ mười mấy tiếng thì bọn họ không hề oán trách việc ngồi xe.
Nguyễn Kiều ngồi lâu không thoải mái lắm, nghỉ ngơi làm tổ ở trong lòng Lâm Trạm, tay còn xuyên qua cánh tay anh, ôm chầm lấy anh.
Nói thế nào đây.
Trừ kinh ngạc ra thì có lẽ nhiều nhất là vui vẻ, tuy đều là bạn cùng trường nhưng đến một nơi lạ lẫm ở hai tháng, Nguyễn Kiều vẫn hơi bất an.
Nhưng khoảnh khắc Lâm Trạm xuất hiện ở trước xe, cô cảm thấy tràn đầy sự an toàn và kiên định.
Nghỉ ngơi ở thị trấn một đêm, ngày hôm sau mọi người đều dậy rất sớm.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm được điều đến Cam Bái Xung, từ thị trấn đi qua phải ngồi một đoạn máy cày, máy cày cũng không thể vượt qua được mấy ụ đất, không qua được con đường trong thôn, bọn họ được để ở cổng thôn, bảy tám người đồng hành cùng thôn dân ở đó bắt đầu đi bộ vào.
Con đường rất hẹp và quanh co, chú thôn dân nói tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương giới thiệu, có lẽ còn phải đi hai tiếng nữa mới đến trường học trong thôn, bên trong phải trèo qua một ngọn núi nhỏ.
Lâm Trạm và Nguyễn Kiều đùa nhau, “Nếu em đến một mình thì có sợ không? Nơi quỷ quái hoang sơn dã lĩnh này không phải là nơi người ta lừa gạt bán đến mà báo chí hay đưa tin sao, nhốt em trong căn nhà tối ở đây, để em làm vợ cho người ta, một năm sinh hai đứa, hai năm sinh bốn đứa, cho em khóc chết luôn.”
Nguyễn Kiều nghe xong liền đá anh, “Anh có biết nói chuyện không hả, cẩn thận người ta nghe xong thì đánh anh.”
“Chú ấy nghe hiểu thì anh đây cũng nhận tội!”
Nguyễn Kiều lườm anh.
Nhưng mà người ta nghe không hiểu thật, ở đây có tiếng địa phương, Nam Thành cũng có tiếng địa phương.
Nam Thành nói chuyện hơi hung xíu, tốc độ nói siêu nhanh, lời nói ra như là đang mắng chửi người, nam sinh nói chuyện càng lưu manh vô lại hơn.
Trong trường, mặc dù học sinh gốc Nam Thành rất ít khi sử dụng tiếng Nam Thành để giao lưu, chỉ có khi tức giận mắng chửi người ta không tìm được từ thay thế trong tiếng phổ thông thì mới sử dụng.
Hai người dùng tiếng địa phương trao đổi một lúc, Nguyễn Kiều cảm thấy mình khá khôi hài bèn vừa đi vừa che miệng cười rộ lên.
Lâm Trạm lấy khuỷu tay huých cô, “Không nhìn ra em nói tiếng Nam Thành rất chuẩn nha.”
“Anh cũng không kém đó, tên du côn!”
Nói cười suốt dọc đường đến khi tới trường Cam Bái Xung, mọi người đột nhiên đều im bặt.
Đường đến trường đều là đường bùn, nhiều ngày chưa mưa nên trên đường đã xuất hiện những vết nứt, Lâm Trạm còn có tâm tình trêu chọc, “Sao con đường này giống bánh xốp đào thế.”
Đến trường rồi thì anh không cười nổi nữa.
Trước mắt là căn nhà trệt tan hoang, mấy nét chữ “Trường học Cam Bái Xung” cong vẹo trên tường nhìn không ra được màu sắc lúc ban đầu.
Cạnh căn nhà này vẫn là căn bằng gạch sống, mặt đường bên ngoài rạn nứt giống như Lâm Trạm nói, tựa chiếc bánh xốp đào.
Bên trong vắng vẻ trống không.
Lâm Trạm hỏi giáo viên dẫn đầu, “Thầy ơi, học sinh đâu rồi?”
Giáo viên dẫn đoàn nói: “Điều kiện ở đây khá tệ, hai ngày này mọi người ở trong trường trước, ghép bàn ghế lại, có quạt điện ở hai phòng học là chưa bị hỏng, các em có thể đến đó để bật quạt.”
“Còn học sinh thì các em phải tự mình đi kêu gọi, hôm nay sắp xếp ở chỗ này trước, sáng ngày mai có thể theo chú Vương đến từng nhà trong thôn để kêu gọi, ở đây không có trường học chính thức, người không theo học đều dựa vào từng tốp giáo viên tình nguyện mà học từng tốp, lớn tuổi chút thì đều đến trấn học tiểu học rồi.”
“Điều kiện khá gian khổ, mọi người chịu đựng một tí, có thể tự mình làm cơm tối, qua hai ngày chiêu sinh xong thì mọi người có thể ở trong nhà học sinh, thôn dân đều rất nhiệt tình và hiếu khách.”
Mức độ tình hình gian khố có vẻ vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mọi người vừa đến, đều vô cùng hăng hái, còn có học trưởng đã phối hợp phân công mọi người rồi.
Trường quái quỷ thế này nhất định phải làm vệ sinh, cơm tối cũng đừng mong có, phải đến trong nhà thôn dân xin chút gạo, chút rau.
Chạy tới chạy lui nửa ngày, cuối cùng đến buổi tối cũng xem như sắp xếp xong xuôi, mọi người cùng ăn cơm tán gẫu, có người còn mang theo bộ bài chơi một ván.
Mãi đến khi đi ngủ thì mọi người mới phát hiện, phòng học có quạt điện chưa hỏng chỉ có một căn.
Trời rất nóng, không bật quạt chắc chắn không ngủ được, mọi người họp lại nghĩ cách, bèn định đến căn phòng có quạt điện ngã ra đất nghỉ.
Vào lúc này, sự kiêng kỵ giữa nam nữ dường như ít đi, bảo một nữ sinh ngủ riêng một phòng, e là các cô ấy sẽ không ngủ được.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm cùng nằm ngủ ở chỗ vĩ tuyến 38 giữa nam nữ.
Nguyễn Kiều mang theo một quạt điện nhỏ dùng pin ắc quy, xem như cô cũng thông minh, mang theo hai bình ắc quy dựng phòng.
Cô lấy bình ngừa muỗi từ trong cặp ra xịt lên người Lâm Trạm, rồi đẩy quạt nhỏ đối diện anh, hỏi: “Thoải mái không?”
Lâm Trạm chuyển cây quạt quay về hướng Nguyễn Kiều, “Quạt cho em đi, anh không nóng.”
Nguyễn Kiều không nhịn được bật cười, vừa nói vừa sờ trán Lâm Trạm, “Anh không nóng thật à, trán đã ra mồ hôi hết rồi kìa.”
Mọi người còn chưa ngủ, nhỏ giọng tán gẫu câu được câu không.
Lâm Trạm lăn nửa vòng đến bên Nguyễn Kiều, kề tai nói nhỏ với cô, giọng khàn khàn: “Đó là bởi vì có em ngủ bên cạnh anh.”
Trong phòng tối, còn có mùi ẩm mốc chưa tan đi.
Nguyễn Kiều nghe lời anh xong, sửng sốt vài giây rời mới hoàn hồn.
Cô vội xoay người, đưa lưng về phía Lâm Trạm, mặt ửng đỏ lên.
Lâm Trạm khẽ cười, đưa tay gối ra phía sau, còn thỉnh thoảng run chân.
Nóng thì hơi nóng thật, nhưng ngủ một đêm rất ngon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook