Edit: Quanh
Beta: Quanh
Ninh Vương phủ là võ tướng thế gia, nhiều đời trôi qua, không ai là không am hiểu cưỡi ngựa bắn cung. Mặc dù Ninh Vương gia hiện tại nhậm chức quan văn, nhưng không hoàn toàn buông bỏ nghiệp võ.
Ngay cả Ninh lão Vương phi, thưở còn trẻ cũng có thể cầm đao múa kiếm.
Nhưng trông Lục Văn Tú bây giờ không khác gì.... con gà mắc tóc!
Ninh lão Vương phi cảm giác từng luồng khí nóng xộc lên đỉnh đầu, thật không ngờ Lục Văn Tú lại kém cỏi như vậy! Ngay cả một thùng nước cũng không xách lên được, sao có thể anh dũng xông pha nơi chiến trường?!
Thậm chí Ninh Vương gia còn cố ý mời Đầu lĩnh Cấm quân tới dạy dỗ huynh đệ Lục Dụ An, nào ngờ lại dạy ra cái loại phế vật đến trói gà cũng không chặt?!
Suốt cả năm qua lão Vương phi ẩn cư trong Mai An uyển, hiếm khi ra ngoài, chỉ khi tổ chức thọ yến mới xuất hiện, lúc đó huynh đệ Lục Văn Tú Lục Dụ An biểu diễn vài đường múa kiếm, dỗ ngọt tới mức bà vui vẻ bật cười, khi ấy bà còn thầm nghĩ, mặc dù Lục Văn Tú không bằng Lục Dụ An, nhưng cũng coi như có chút tiến bộ, không tới mức làm xấu mặt Ninh Vương phủ.
Nào ngờ hiện tại lại nhìn thấy màn hài kịch trước dòng suối, lúc này mới hốt hoảng nhận ra, bấy lâu nay bà bị lừa!
Mỗi lần tổ chức thọ yến, Lục Văn Tú đều khoa chân múa tay, tất cả mọi động tác thành thục như nước chảy mây trôi, nhưng thực chất không hề có chút sức lực nào. Nếu không, tại sao xách mỗi thùng nước mà cũng phải thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch không khác gì kẻ tàn phế?
Sắc mặt lão Vương phi tối lại, ném lò sưởi trong lồng ngực cho nha hoàn ở phía sau, nhanh chóng đi sang hướng bên kia, sắc mặt Ninh Vương phi cũng không tốt lắm, nhìn chằm chằm Lục Hoán, nhíu mày, cũng vội vã đuổi theo.
Đám nha hoàn chen lấn xô đẩy phía sau. Mọi người không ngờ lão Vương phi sẽ xuất hiện, nhất thời vô cùng hoảng sợ, vội vã quỳ xuống, "Lão Vương phi".
Lục Văn Tú đã được bó chân, mặc dù đang đau đớn, nhưng thấy lão Vương phi tới đây, con ngươi co rụt lại, nhanh chóng bò tới, "Nãi... nãi nãi."
Đúng là thứ vô dụng. Lão Vương phi liếc mắt nhìn hắn, thấy hai chân của hắn đều phải băng bó, trong lòng cực kỳ khinh thường. Bà quay đầu, tầm mắt nhìn thẳng về phía Lục Hoán đang lặng lẽ hành lễ.
Lục Hoán thì lại khiến bà có chút bất ngờ.
Chỉ có trưởng tử mới có thể kế thừa gia nghiệp, bởi vậy lúc Đầu lĩnh Cấm quân tới dạy dỗ, chỉ có huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú được học. Nhưng bọn chúng học nhiều năm như vậy, còn kém hơn cả một thứ tử cái gì cũng không biết.
Nhìn vẻ mặt của Ninh lão Vương phi, đương nhiên Ninh Vương phi và Lục Văn Tú đều ngầm hiểu. Sắc mặt Ninh Vương phi tối sầm, mà Lục Văn Tú chỉ có thể uất ức xen lẫn kích động nhìn mẫu thân, lại nhịn không được lườm Lục Hoán một cái... Nếu không phải do hắn, sao mình có thể liên tục bị xấu mặt?
"Nãi nãi... nãi nãi, thực ra con chỉ đang chơi với Tam đệ và Tứ muội." Lục Văn Tú nói, bàn tay mò ra sau, liên tục ra hiệu cho hạ nhân buông Tứ tiểu thư ra.
Ninh lão Vương phi không quan tâm tới chuyện rốt cuộc Lục Văn Tú có bắt nạt thứ tử và thứ nữ của di nương hay không, bà phiền chán nói: "Chơi đủ rồi, mau về đọc sách đi, cả đám người vây quanh dòng suối hô to gọi nhỏ, trông có ra thể thống gì không?"
Lục Văn Tú vội vàng đáp: "Con quay trở về phòng ngay." Nói xong, hắn vẫy tay, ra hiệu cho đám hạ nhân đỡ hắn quay trở về.
Lần này Lục Văn Tú muốn gây khó khăn cho Lục Hoán, vậy nên gọi tới rất nhiều người, mới vừa rồi lão Vương phi tới đây, cả đám người nhanh chóng quỳ xuống, lại không dám rời đi, bởi vậy lúc này đồng loạt đứng lên, cả một hành lang tấp nập người với người, có chút lộn xộn.
Lục Văn Tú trừng mắt nhìn Lục Hoán một cái, đột nhiên nảy ra ý định gì đó.
Chắc hẳn vừa rồi lão Vương phi đã nhìn thấy màn kịch kia, chỉ tại Lục Hoán mà giờ hắn ta chẳng khác gì phế vật, thật là đáng chết, nếu hắn ta không gỡ gạc lại chút gì đó, chẳng lẽ lại để yên cho Lục Hoán được lão Vương phi khen ngợi?
Hắn ta nở nụ cười nham hiểm, thì thầm hai câu với gã tâm phúc ở bên cạnh.
Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, mọi người trong game không phát hiện ra, mà ở bên ngoài màn hình, Túc Khê buông bàn chải đánh răng xuống, lặng yên nhìn cột hội thoại của Lục Văn Tú và gã tâm phúc:
"Ngươi tìm cách kéo Lục Hoán xuống, khiến hắn và lão Vương phi cùng ngã xuống suối, ta phải chống mắt nhìn xem, hắn phạm vào tội lớn tày đình, lão Vương phi có còn để ý tới hắn nữa hay không?"
Còn lâu....
Tú tiểu tử, you are being watched, cho dù có nói thầm cũng vô dụng.
Túc Khê nhìn chằm chằm vào màn hình, lập tức thấy một loạt hành động diễn ra trong nháy mắt!
Lục Hoán lướt qua đám hạ nhân, muốn ôm lấy Tứ tiểu thư cạnh dòng suối, mà đúng lúc này lão Vương phi cùng Ninh Vương phi lại đi tới gần dòng suối. Bỗng nhiên có gã hạ nhân từ đâu chui ra, đứng phía sau Lục Hoán và lão Vương phi, nhanh chóng vươn tay....
Lục Hoán luôn luôn cảnh giác, không có khả năng không phát hiện ra, hắn nghe thấy tiếng gió rất nhỏ phía sau lưng, con ngươi rụt lại, nhanh chóng lùi sang bên cạnh. Gã hạ nhân sửng sốt, mắt thấy không đẩy trúng Lục Hoán, sẽ chạm vào người lão Vương phi, vì thế vội vàng rụt tay lại.
Ngay bây giờ!
Không biết tại sao, cổ tay hắn ta như bị một sức mạnh vô hình nắm lấy, mạnh mẽ túm hắn ta về phía trước. Khuôn mặt gã hạ nhân trắng bệch, mẹ nó, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy...?!
Tay... tay... tay, sao tay hắn ta lại không hoạt động theo ý hắn ta?!
Hắn ta liều mạng muốn rụt tay về phía sau, nhưng sức mạnh vô hình kì quái kia mạnh hơn hắn ta, mạnh mẽ túm chặt hắn ta, bắt hắn ta phải chạm vào bả vai Lục Văn Tú.
Mà Lục Văn Tú đang mải hóng kịch hay, nào ngờ có người ở phía sau đẩy hắn ta, hắn ta không đứng vững, cả người lảo đảo, theo bản năng túm chặt ống tay áo của lão Vương phi ở bên cạnh.
Sau đó, hắn ta và lão Vương phi cùng nhau nhảy vào dòng suối lạnh như băng.
"..........."
"Bùm!" Mặt băng mỏng vỡ tan, từng lớp nước tuyết lạnh thấu xương, có vài giọt bắn vào mọi người ở trên bờ.
Mọi người: "......"
! ! !
Không gian xung quanh lập tức đình trệ, cho tới khi Ninh Vương phi hoảng sợ hét lên, mọi người lập tức hoảng loạn.
Ninh Vương phi và đám nha hoàn vội quát lớn, hô hoán đám người xung quanh: "Cứu người! Các ngươi còn ngây ra làm gì!?"
Mọi người đều đang sợ hãi, chần chờ không dám nhảy xuống, lúc này thị vệ có võ công lại không ở đây, ngoài trời lạnh lẽo, nếu nhảy xuống suối không tránh khỏi nhiễm bệnh phong hàn, họ không phải thế tử, cũng không phải lão Vương phi, lại không có lò sưởi ấm áp và thái y quan tâm chữa trị, nhảy xuống cứu người chẳng khác nào đối mặt với tử thần.
Dòng nước lạnh thấm vào từng thớ thịt, Lục Văn Tú hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, liều mạng giãy dụa, thiếu chút nữa chìm xuống nước. Lão Vương phi lại có phần bình tĩnh hơn, ôm chặt lấy tảng đá ở gần đó, định dựa vào nó để đứng lên, nhưng Lục Văn Tú ở bên cạnh liên tục gây sức ép, suýt chút nữa lại túm bà xuống nước.
Đôi môi lão Vương phi tím lại, không thể nói thêm được gì nữa, "....."
Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê nhìn chằm chằm nhóc con của cô, không hiểu sao nhóc con lại thờ ơ lạnh nhạt như vậy, hắn ôm thứ muội ba tuổi đứng cạnh bờ suối, khuôn mặt lạnh như băng, dáng vẻ sống chết mặc bây.
Trên đỉnh đầu hắn tỏa ra bọt thoại trắng, hiện lên duy nhất một chữ: Ồ.
Túc Khê:.....
Nhóc con, không thể thấy chết mà không cứu!
Ngay lúc Túc Khê do dự không biết có nên từ bỏ nhiệm vụ hay không, hay là kéo nhóc con nhảy xuống, bắt hắn phải cứu người, đúng lúc này hắn lại hành động.
Hắn buông Tứ muội ra, nhảy vào dòng nước. Một lát sau, cả lão Vương phi và Lục Văn Tú đều được cứu lên.
Cả người Lục Hoán ướt đẫm, lộ ra lớp xiêm y mỏng manh đơn bạc, đôi môi trắng bệch, cả người đi đứng khó khăn. Lão Vương phi và Lục Văn Tú ở bên kia có đám hạ nhân và Ninh Vương phi vây quanh, lấy khăn khô lau bọt nước trên người họ, mà một mình hắn cô đơn đứng ở bên này, không một ai ở bên.
Khuôn mặt hắn không chút thay đổi, nhìn không ra cảm xúc gì, cụp mắt xuống, vắt kiệt nước trên y phục.
Bên kia, lão Vương phi dần có ý thức trở lại, cả người run rẩy, nhìn thấy Lục Văn Tú ở bên cạnh, không nhịn được tát một cái, tím mặt quát: "Ngu xuẩn! Phế vật! Cấm túc một tháng cho ta, tuyệt đối không được ra ngoài!"
Lục Văn Tú bị đông lạnh tới mức mất đi tri giác, nào ngờ bị tát một cái, suýt chút nữa ngã lăn quay ra đất không thể dậy nổi, hắn ta vội vội vàng vàng quỳ xuống, khóc lóc xin tha, "Nãi nãi, nãi nãi, không phải con, không phải con, con...."
Bỗng hắn ta trợn mắt, quay đầu nhìn gã tâm phúc, hổn hển nói: "Là ngươi! Mẹ kiếp, vừa rồi ngươi dám đẩy ta?!"
Gã tâm phúc còn đang bị chuyện quỷ quái kia dọa cho khiếp đảm, sao còn quan tâm Lục Văn Tú đang nói cái gì, hắn ta chỉ có thể sầm mặt quỳ xuống mặt đất.
Ninh Vương phi tái mặt, vội vàng sai người lôi gã tâm phúc kia tới, nói: "Được rồi, chuyện đâu còn có đó, rốt cuộc sao lại thế này?"
Lão Vương phi không để ý tới Lục Văn Tú nữa, trong lòng bà, đích tử này đã hoàn toàn vô dụng. Bà chuyển tầm mắt, hơi liếc sang Lục Hoán ở trong góc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vừa rồi bà rơi vào trong nước, chỉ có đứa nhỏ này vội vàng khẩn trương nhảy xuống cứu bà lên.
Lão Vương phi thở dài một hơi, bỗng nhiên vẫy tay về phía Lục Hoán, nói: "Con mau lại đây."
Mặc dù đã vắt kiệt nước, nhưng y phục trên người Lục Hoán vẫn ướt đẫm, đôi môi hắn trắng bệch, có điều phong thái khác hoàn toàn với Lục Văn Tú đang lăn lộn dưới đất kêu cha gọi mẹ. Hắn bình thản lại gần lão Vương phi, trên đường đi, vẫn không có một tên hạ nhân nào đưa khăn cho hắn.
Túc Khê thấy thái độ này, liền biết mình đã bước đầu hoàn thành nhiệm vụ "Được lão Vương phi tán thưởng".
...Nhưng nhìn tuồng kịch vừa rồi ở dòng suối, không hiểu sao cô lại không hề vui vẻ.
Cô buông bàn chải đánh răng xuống, nhìn nhóc con cả người sũng nước, từng giọt nước nhỏ xuống nền nhà, thế mà lại thương cảm với một nhân vật trong game.
Ngón tay Túc Khê giật giật, nhịn không được dùng đầu ngón tay cái di di màn hình, từ đầu tới chân, chạm vào người nhóc con đang ướt sũng nước kia.
Rõ ràng chỉ là game, sao cô lại không nhịn được đồng cảm với nhân vật trong đó.
Thậm chí cô còn muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trợ giúp nhóc con sớm lên ngôi cửu ngũ chí tôn, như vậy sẽ không còn ai làm lơ hắn nữa.
. . .
Nhưng Túc Khê không hề biết, Lục Hoán đang chậm rãi bước đi trên hành lang, bỗng nhiên lại hơi dừng bước, không nhịn được ngẩng đầu lên. Vừa rồi hắn cảm giác cả người lạnh giá được truyền hơi ấm, giống như được phủ thêm lớp áo choàng mềm mại, tựa như đó là tất cả dịu dàng ngọt ngào mà thế gian này chưa từng cho hắn.
Nhưng cảm giác kia trôi qua rất nhanh, Lục Hoán hơi nhíu mày, lập tức đi tới chỗ lão Vương phi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương