[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế
-
Chương 46: 🎮 Con trai, dạo gần đây con tới kỳ đúng không?
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trường bắn, ba vị tướng so tài với nhóc con cũng lần lượt leo lên ngựa.
Ba con ngựa đồng thời hí vang, vó ngựa dày xéo mặt đất, kêu từng tiếng "cộp cộp".
Tiếng vó ngựa giống như nổi trống, Túc Khê bị hấp dẫn, vội nhìn qua ba người kia.
Chỉ thấy, người đầu tiên bước ra là vị tướng Trung lĩnh quân Tam phẩm, quan phục màu xanh thêu hoa văn báo gấm, nhìn có vẻ là người tục tằng, hai mắt trợn ngược, trong số ba vị cung thủ, hắn ta là người cao nhất, thoạt nhìn cũng là người lợi hại nhất.
Lượt đầu tiên đã tung ra đối thủ đáng gờm, chứng tỏ ba người này có phần cảnh giác với nhóc con.
Hắn ta không nói lời nào, chỉ nhìn lướt qua nhóc con, sau đó hai chân kẹp bụng ngựa, hét lớn một tiếng, lập tức nhảy dựng lên, vững vàng đứng trên lưng ngựa, động tác vô cùng dứt khoát.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình:....
Mấy vị tướng lĩnh cổ đại đều có chiêu thức võ thuật đẹp mắt như vậy sao?
Trung lĩnh quân Tam phẩm thúc ngựa vọt lên trước, hắn ta đứng trên lưng ngựa, nheo một con mắt, nhìn chằm chằm hồng tâm cách đó một trăm mét, bắn tên.
Mũi tên mạnh mẽ bay thẳng về phía trước.
Không ngoài dự đoán, trúng hồng tâm.
Không biết đám tiểu binh vây quanh trường bắn từ lúc nào, hoan hô reo vang rầm trời.
Không thể không nói, hắn ta đứng trên lưng ngựa, lại có thể bắn trúng hồng tâm, chứng tỏ bản lĩnh không tồi. Mặc dù Túc Khê theo phe nhóc con, nhưng cô phải thừa nhận tài năng thiện xạ của hắn ta.
Nếu không có tài năng, chưa chắc đã lên làm võ tướng Tam phẩm.
Vị Trung lĩnh quân kia bắn tên xong, quay đầu ngựa, nhìn thẳng về phía nhóc con.
Hai cung thủ còn lại cũng đang nhìn nhóc con, ánh mắt ngập tràn mỉa mai khinh thường.
Túc Khê không có cách nào hỗ trợ nhóc con. Trước mặt bao người, cô không dám cắm mũi tên vào hồng tâm, lỡ đâu cả quân doanh lại tưởng gặp quỷ, có khả năng sẽ gây rắc rối cho nhóc con.
Cô thấy nhóc con không nhanh không chậm leo lên lưng ngựa, thúc bạch mã tiến về phía trước, sau đó căng dây cung...
Tất cả mọi người ngưng thở nhìn hắn.
Trái tim Túc Khê đập thình thịch, như sắp vọt ra khỏi yết hầu.
Cô thấy nhóc con vẫn bình tĩnh như thường, giống như hắn đã dự đoán trước được tình huống, lúc này cô mới thoáng yên tâm...
Nhưng giây tiếp theo, nhóc con bắn tên, còn chưa được năm mươi mét, mũi tên đã cắm thẳng xuống mặt đất.
"......"
Túc Khê:....? ? ?
Khoan khoan, con trai, chẳng phải con đã đoán trước được tình hình rồi sao?
Nếu biết trước sẽ cắm xuống mặt đất, sao còn ra vẻ bình tĩnh, nghiêm túc bắn tên?! Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra? Con trai, con có sao không đấy?!
Bốn vị tướng nhìn chằm chằm nhóc con, nhếch môi cười mỉa. Mà bên ngoài trường bắn, bởi vì có Bộ Binh Trung Lang đứng ở đây, đám tiểu binh không dám nói gì, nhưng nhìn kết quả trận tỷ thí quá mức chênh lệch, giống như lòng sông với mặt biển, họ không khỏi xì xào bàn tán.
Vừa nhìn đã biết đây chỉ là tên thư sinh trói gà không chặt, tại sao lúc trước tổ chức thu yến hắn ta lại có thể đứng vị trí thứ nhất? Thực ra hắn ta chỉ là một tên bất tài?!
Túc Khê đỏ mặt tức giận, nhưng nhóc con vẫn bình tĩnh như thường.
Cô nhìn thử mũi tên cắm dưới mặt đất, hóa ra vừa rồi nhóc con dùng mũi tên có gắn đá, cho dù cung tên có tốt ra sao, cung thủ có giỏi thế nào, nhưng với mũi tên này, chắc chắn không thể bắn ra xa. Trong ba mũi tên được phát, đây chính là mũi tên tệ nhất.
Ban đầu Túc Khê còn tưởng nhóc con sẽ dùng mũi tên tốt nhất để đấu với Trung lĩnh Tam phẩm, mũi tên khuyết lông chim đấu với Võ vệ quân Tứ phẩm, mũi tên gắn đá đấu với Hộ vệ quân Lục phẩm, nào ngờ hắn lại làm hoàn toàn ngược lại.
Túc Khê lập tức hiểu dụng ý của nhóc con: !
Đây chẳng phải là kế Điền Kỵ đua ngựa sao? [1]
Lịch sự nước Yến không có đoạn điển tích này, mấy võ tướng trong quân cũng là người ít học, không hiểu biết sâu rộng, chắc chắn không ngờ chuyện này lại xảy ra.
Xem ra tháng ngày khổ học thành tài của nhóc con đã có tác dụng, hắn đọc thuộc làu làu cuốn "Sử Ký" [2], dễ dàng áp dụng mọi đường đi nước bước, mưu sâu kế hiểm.
Vừa rồi Túc Khê còn lo lắng, nhưng hiện tại cô tin chắc nhóc con sẽ chiến thắng.
Mà xa xa trên lầu các, sau tấm bình phong, Trấn Viễn Tướng Quân xanh mặt, tức giận nói với Bộ Binh Thượng Thư ở bên cạnh: "Đây là người mà ngươi đề cử?! Ngay cả sức cầm cung còn không có, sao có thể mang binh đánh giặc?!"
Bộ Binh Thượng Thư ăn trọn đống nước miếng của Trấn Viễn Tướng Quân, bất đắc dĩ kéo ghế ra xa hơn chút.
Ông ấy nhìn Lục Hoán, lắc đầu, thở dài nói: "Đại Tướng quân, nếu không phải cấp dưới của ngài gây khó dễ, đưa đống mũi tên vô dụng ấy, chưa chắc hắn đã thất bại."
Trấn Viễn Tướng Quân bừng bừng lửa giận: "Trong ba mũi tên, rõ ràng có một mũi hoàn hảo không vấn đề gì, vậy tại sao ngay trận đầu hắn đã thua!"
Bởi vì ở xa, Bộ Binh Thượng Thư không thể thấy rốt cuộc Lục Hoán sử dụng mũi tên nào, nhưng nhìn đám tướng lĩnh đang thổi phồng khoe khoang trên trường bắn, rồi lại nhìn người thiếu niên kia bình thản cầm hai mũi tên còn lại, không biết vì sao, ông cảm giác người thiếu niên này sẽ không thua.
Ông ấy nhịn không được phản bác Trấn Viễn Tướng Quân, nói: "Đại Tướng Quân, hôm nay tại hạ đánh cược với ngài, nếu như viên Ngoại Lang thắng, ngài phải cân nhắc lời tiến cử của tại hạ."
"Nếu thua thì sao?!" Trấn Viễn Tướng Quân hừ lạnh: "Ta đã nghe qua chuyện thiếu niên này giải quyết gọn gàng ngăn nắp mớ rắc rối của Bộ Binh Hai, quả thật hắn có chút mưu kế, nhưng người này chỉ thích hợp làm quan trên triều, khoa tay múa chân nghĩ kế. Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, không phải thứ mà loại người xuất thân từ Ninh Vương phủ có thể đem ra đùa bỡn được. Lão phu thật không hiểu tại sao ngươi lại coi trọng Tam thiếu gia của Ninh Vương phủ, thậm chí hôm nay còn dắt theo cả Hàm Nguyệt tới!"
Bộ Binh Thượng Thư nhìn Hàm Nguyệt ngồi ở phía sau, nàng ta đang thất vọng nhìn hình ảnh trên sân bắn, không để ý cuộc đối thoại của phụ thân và Trấn Viễn Tướng Quân.
Bộ Binh Thượng Thư suy tư một chút, cười nói: "Nếu hôm nay tại hạ cá cược thua, Tướng quân có thể lấy bất cứ bức tranh nào trong thư phòng của tại hạ. Nhưng nếu Tướng Quân thua, nhất định phải giữ lời hứa."
Lầu cao ở xa, người ở sân bắn không nghe được, nhưng Túc Khê ở bên ngoài màn hình lại nghe rõ mồn một.
Cô cũng đang rất khẩn trương, bởi vì trận tỷ thí này liên quan trực tiếp tới tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ số bảy, cô lại càng lo lắng hơn.
Trên màn hình, tất cả đám binh lính chibi đều đang chờ xem kịch vui, vây quanh bốn vị tướng lĩnh kia, mà nhóc con cưỡi ngựa, một thân một mình đứng ở phía đối diện, trận đấu thứ hai đã sắp sửa bắt đầu.
Lần này người ra khỏi hàng là Hộ vệ quân Lục phẩm.
Có vẻ do trận vừa rồi Trung lĩnh quân Tam phẩm chiến thắng, mấy người bên kia bắt đầu lơi lỏng phòng bị, trực tiếp để người yếu nhất ra đấu với nhóc con. Thái độ của vị Hộ vệ quân Lục phẩm này không tốt cho lắm, khinh miệt nhìn nhóc con, ánh mắt đắc ý không cần nói cũng biết.
Hắn ta quất roi vào mông ngựa, kéo cương chạy đi trước.
Mà cùng lúc đó, nhóc con cũng bắt đầu hành động, giục tuấn mã chạy song song với đối phương.
Bởi vì chủ quan khinh địch, khi thấy nhóc con chạy sát nút mình, Hộ vệ quân bị phân tâm, lúc hắn ta bắn tên, tất cả mọi người xung quanh đều nín thở theo dõi, Túc Khê cũng không khác là bao, trái tim như ngừng đập, căng thẳng nhìn mũi tên lao vút về phía trước. Nào ngờ, mũi tên lại không hoàn toàn bay thẳng về phía hồng tâm...
Tuy vậy, không thể khinh thường thực lực của Hộ vệ quân Lục phẩm, nếu lúc này đang ở trên chiến trường, hắn ta hoàn toàn có thể khiến đối thủ trọng thương.
Đúng lúc này, tình huống biến chuyển.
Đột nhiên một mũi tên khuyết lông vũ xuất hiện giữa không trung, lao đi vừa nhanh vừa chuẩn.
Mũi tên này khác xa với mũi tên ở lần bắn thứ nhất, có vẻ chuẩn xác hơn, nhưng mọi người đều nghĩ chắc chắn mũi tên này không trúng được hồng tâm.
Nào ngờ, mũi tên này lại đụng trúng mũi tên của Hộ vệ quân Lục phẩm, một tiếng "Cạch" vang lên, hai phần ba mũi tên của Hộ vệ quân Lục phẩm bị đâm trúng.
Mà chờ hai mũi tên tách nhau ra, phía đuôi mũi tên của Lục Hoán có thêm một nắm lông vũ!
Mà bởi vì trận tai nạn vừa rồi, mũi tên của Hộ vệ quân bị mất một phần lông vũ!
Mọi người xung quanh ngây ra... Con mẹ nó, còn có thể như vậy?
Mũi tên của Hộ vệ quân bị mất một phần lông vũ, chỉ bay tà tà được thêm vài mét rồi cắm thẳng xuống đất.
Mà mũi tên của ai đó lại tựa như sao băng, vạch một đường cong giữa không trung, hạ cánh an toàn giữa hồng tâm.
Sau trận tỷ thí thứ hai, toàn sân bắn yên lặng.
Túc Khê nhìn nhóc con thản nhiên ném lọ hồ vừa nãy bôi quanh đuôi mũi tên vào trong túi trên lưng ngựa, cô: "....."
Trận tỷ thí kết thúc, mọi người xung quanh đều thay đổi thái độ, đám tiểu binh không thể đoán được tình hình tiếp theo sẽ như thế nào, mà ba vị cung thủ kia cũng vậy, tất cả đều nâng cảnh giác lên mức cao nhất.
Mới vừa rồi họ khinh thường tiểu tử kia, lại không hề nhận ra, vừa rồi tiểu tử kia đấu với Trung lĩnh quân Tam phẩm, hắn dùng mũi tên nặng nhất, khó có khả năng thắng nhất. Mà chờ khi tới lượt Hộ vệ quân Lục phẩm, hắn ta lại sử dụng mũi tên khuyết lông vũ.
Nói cách khác, hiện tại tiểu tử kia chỉ còn một mũi tên, cũng là mũi tên bình thường, không có khiếm khuyết gì hết?!
Trận tiếp theo đấu với Võ vệ quân Tứ phẩm, hắn không còn bị thứ gì ngáng chân nữa, trận đấu này hoàn toàn dựa vào thực lực của hai bên.
Màn vừa rồi quá mức kinh người, bỗng dưng Võ vệ quân Tứ phẩm trở thành trung tâm, hắn ta có hơi bối rối, nhưng hắn ta cố gắng không thể hiện ra ngoài, ra vẻ vênh váo tự đắc, nói với Lục Hoán, "Mời."
Mà ở trên lầu cao, Trấn Viễn Tướng Quân nhướng mày, thần sắc hơi đổi.
. . .
Trận bắn cung cuối cùng.
Thế mà Võ vệ quân Tứ phẩm lại thua thảm hại.
Đã không còn bị đống mũi tên thứ phẩm quấn chân, lúc này mọi người mới thấy thực lực thật sự của Lục Hoán, hoàn toàn bỏ xa bọn họ.
Hộ vệ quân Lục phẩm thì không nói làm gì, bị Lục Hoán bỏ xa mấy trăm mét, đã sớm là tên bại tướng.
Nhưng tới lượt Võ vệ quân Tứ phẩm, tuy rằng hắn ta cũng trúng hồng tâm, nào ngờ giây phút thiếu niên bên cạnh hắn ta kéo cung, mũi tên nhẹ nhàng bay lên, xuyên thủng hồng tâm.
Không chút trì hoãn, ngay lập tức bị phán thua cuộc.
. . .
Trấn Viễn Tướng Quân ngây người, lúc này ông và Binh Bộ Thượng Thư mới nhận ra, trận tỷ thí này, tất cả đều nằm trong kế hoạch của thiếu niên kia.
Dùng hạ đẳng đấu thượng đẳng, trung đẳng đấu hạ đẳng, rồi lại thượng đẳng đấu trung đẳng.
Lần đầu tiên bày thế cục yếu kém, khiến ba vị tướng lĩnh chủ quan khinh địch, mà lần thứ hai, mạnh mẽ bộc lộ thực lực, dưới tác động của ngoại lực, cướp đi lông vũ của đối phương. Tới lần thứ ba, thắng bại đã rõ ràng!
Ba vị tướng lĩnh đều là trợ tá đắc lực của Trấn Viễn Tướng Quân, mỗi một người đều nắm giữ các chức vụ quan trọng, cuối cùng lại thua trong tay thiếu niên này!
Nếu hôm nay chỉ là so tài đơn thuần, Trấn Viễn Tướng Quân công nhận thiếu niên này là một xạ thủ tài ba, nhưng hắn còn bày ra mưu kế tuyệt đỉnh hơn người, khiến ông phải lau mắt mà nhìn, chỉ là... sắc mặt Trấn Viễn Tướng Quân không được tốt lắm, nói: "Lão phu nhận thua."
Bộ Binh Thượng Thư chưa từng tiếp xúc với thế tử Ninh Vương phủ, nhưng không biết vì sao, nhìn những việc hắn làm suốt một tháng qua, ông ấy đoán hắn không phải vật trong ao. Cho nên với kết quả ngày hôm nay, ông ấy không hề bất ngờ.
Ông ấy vuốt râu, mỉm cười trêu chọc, hỏi Trấn Viễn Tướng Quân: "Đại Tướng quân nghĩ thế nào về đề nghị tối hôm qua?"
Trấn Viễn Tướng Quân nhìn Lục Hoán trên sân bắn, mặc dù trong lòng vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ không cam lòng, ho khù khụ, miễn cưỡng nói: "Thôi được rồi, nghe lời ngươi nói, có thể bồi dưỡng được."
. . .
Vẫn còn một trận tỷ thí nữa, nhưng theo lời Trấn Viễn Tướng Quân nói, nếu Lục Hoán có thể thắng được hai trận, vậy thì hắn toàn thắng.
Lúc này tình cảnh của người thứ tư có hơi xấu hổ... Nếu không thể so tài, vậy có hơi mất mặt, nhưng nếu so tài, đấu với một thiếu niên mới mười lăm tuổi, chẳng phải còn mất mặt hơn sao?!
Cũng may, có người từ lầu cao đi xuống, nói với Lục Hoán: "Mời thế tử Ninh Vương phủ lên trên."
Lục Hoán cúi đầu nhìn người nọ, lúc này mới cất cung, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, mái tóc đen dài bay phất phới. Hắn giao ngựa của mình cho một thị vệ, dặn hắn ta chăm sóc cho tốt, sau đó mới đi theo người nọ lên lầu các. Đi được vài bước, hắn dừng lại nhìn xung quanh, giống như chờ ai đó đi theo sau.
Đợi hắn đi rồi, mọi người ở sân bắn xôn xao bàn tán.
Ở ngoài màn hình, Túc Khê liên tục thấy khung đối thoại của đám tiểu binh Giáp Ất Bính Đinh.
"Trận thứ ba thắng quá nhanh, ta còn chưa kịp nhìn, rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra?"
"Khiến ta bất ngờ nhất là trận thứ hai, không hiểu Lục thiếu gia làm cách nào mà có thể giựt được lông vũ của Hộ vệ quân nhà chúng ta?!"
"Tiêu rồi, nhìn mặt mấy vị tướng quân đều xanh mét kìa, hôm nay trở về doanh trại, chỉ sợ bọn họ lại bắt chúng ta thao luyện cho mà xem."
"Hình như người vừa nãy thỉnh viên Ngoại lang lên trên là cấp dưới của Bộ Binh Thượng Thư, ta nghe nói hôm nay nữ nhi chưa xuất giá của Bộ Binh Thượng Thư cũng tới đây."
. . .
Túc Khê nhìn mấy vị tướng lĩnh đang khó chịu, còn đám tiểu binh dưới trướng họ lại đang mải mê tám chuyện??? Nghe bọn họ điên cuồng tâng bốc nhóc con, Túc Khê cười không ra hơi, người mẹ già bỗng có cảm giác nở mày nở mặt, bởi vì nhiệm vụ hôm nay, cô hoàn toàn không hề giúp đỡ nhóc con.
Có vẻ thành quả luyện tập bắn cung – luyện kiếm – chống đẩy suốt hai tháng qua của nhóc con đã có tác dụng, so với lần tổ chức thu yến trước, võ nghệ của hắn đã cao hơn rất nhiều.
Cô còn định ngồi lại xem đám tiểu binh khen ngợi nhóc con, nhưng nhóc con đang leo lên cầu thang dài lê thê lại liên tục nhìn ngó xung quanh, nhíu mày, hình như đang suy nghĩ sao cô còn chưa theo kịp hắn.
Túc Khê đành phải chuyển màn hình, kéo kéo ống tay áo của hắn.
Lúc này nhóc con mới thôi không nhíu mày nữa.
Cô tận mắt nhìn thấy hắn chiến thắng, đương nhiên vô cùng cao hứng, túm tay áo của hắn rồi, lại nhịn không được kéo kéo trường cung bên tay phải của nhóc con.
Con trai cô nuôi thật giỏi!
Nhóc con đoán được tại sao cô lại kích động, hắn đắc ý nhếch miệng cười, nhưng nhớ lại chuyện lúc trước nàng làm, hắn thôi không cười nữa, ra vẻ nghiêm túc lạnh lẽo.
Phía bên trên của lầu các không thuộc phạm vi của quân doanh, Túc Khê không thể giải khóa bản đồ.
Cô nhìn nhóc con đi vào, chỉ có thể đứng ngoài chờ.
. . .
Từ lần tới Vân Châu, hạ bệ Thượng quan học sĩ, sau đó vào Bộ Binh Hai giải quyết rắc rối, cho tới trận tỷ thí ngày hôm nay, cô và nhóc con nỗ lực lâu như vậy, tất cả đều để làm nền cho nhiệm vụ chính số bảy. Hiện tại rốt cuộc nhóc con cũng có thể tiếp cận Trấn Viễn Tướng Quân, Túc Khê cảm giác rất nhanh thôi, hắn sẽ thu phục được ải này.
Quả nhiên, còn chưa tới mười phút, hệ thống hiện lên thông báo:
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính số bảy: Cải thiện võ nghệ, binh pháp, thể lực, được Trấn Viễn Tướng Quân nâng đỡ, tán thưởng! Thưởng +500 thỏi vàng, +10 điểm!]
Con mẹ nó, hoàn thành nhiệm vụ này được cộng tận 10 điểm?! Túc Khê suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô nhìn sang bảng điểm, hiện tại đã đạt 54 điểm, thêm một điểm nữa là có thể giải khóa hai địa điểm mới.
Mà hệ thống cũng hiện bảng tiến độ trạng thái:
[Tài sản]: Vàng bạc châu báu được Hoàng Thượng và lão Vương phi ban thưởng, hai nông trang và trạch viện ngoại thành.
[Chiêu mộ nhân tài]: Trường Công Mậu, thị vệ Bính, phó bếp Đinh, x30 công nhân.
[Kết giao anh hùng]: Trọng Cam Bình (đứng thứ mười đệ nhất phú thương kinh thành), Hộ Bộ Thượng Thư (xám), lão Vương phi (xám), Trấn Viễn Tướng Quân, Bộ Binh Thượng Thư, Ngũ Hoàng Tử (xám).
[Kết giao bằng hữu]: Vân Tu Bàng.
[Thanh danh uy vọng]: Thiếu niên thần y thần bí, Cửu phẩm thư đồng, Ngũ phẩm Ngoại lang.
[Mở rộng hậu cung]: Nữ nhi Bộ Binh Thượng Thư – Hàm Nguyệt.
Túc Khê kích động nhìn từ trên xuống dưới, ở phần kết giao anh hùng có mấy cái tên màu xám, chắc hẳn là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, bọn họ không hoàn toàn đứng về phe nhóc con, một khi chiêu mộ được bọn họ rồi, hoàn toàn có thể trở thành người một nhà.
Ngoài ra, lần này bảng trạng thái còn có thêm một mục mới – Mở rộng hậu cung.
Gì cơ?! Hai mắt Túc Khê sáng bừng, đúng là game này có thể lập được cả hậu cung sao?!
Cô vô cùng hưng phấn.
Nhưng nhớ trước trận tỷ thí, nhóc con nói với cô "Sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại", cô đành phải nhắm mắt bỏ qua, chuyện này vẫn nên để tùy duyên thì hơn.
. . .
Chờ tới khi mặt trời sắp khuất núi, nhóc con mới được hai thị vệ dẫn ra ngoài. Tuy Túc Khê không theo hắn vào, nhưng cô có thể đoán được tình hình đại khái bên trong.
Đúng lúc này, có một vị tiểu thư chibi vội vã ra tiễn hắn ta, không biết có phải vì lúc trước Trấn Viễn Tướng Quân và Bộ Binh Thượng Thư từng đề cập qua, hiện tại vị tiểu thư này đã có tên họ đầy đủ, hai chữ Hàm Nguyệt xuất hiện trên đầu.
Hàm Nguyệt đan hai tay vào nhau, không dám ngẩng đầu, e thẹn nhỏ giọng hỏi: "Không biết Lục thiếu gia định hồi thành như thế nào?"
Lời này nói thẳng ra là: Có muốn cùng nhau quay trở về không? Vừa rồi Túc Khê không quá hài lòng cô con dâu này, nhưng lúc này mặt trời dần ngả về Tây, cảnh tượng lãng mạn nên thơ, giống như cô đang coi phim hoạt hình thần tượng, người mẹ già nào đó không khỏi nở nụ cười thỏa mãn.
Cô đang chờ xem nhóc con định trả lời như thế nào, liệu có đỏ mặt hay không, nào ngờ...
Khuôn mặt chibi nghiêm túc nhìn ra xa, nhìn bạch mã được thị vệ kéo tới, chờ con ngựa kia lại đây, hắn nhanh chóng sải bước xuống bậc thang, biến mất không còn bóng dáng, mà chờ Hàm Nguyệt ngẩng đầu lên, người đã không còn, chỉ còn gió lạnh thổi vù vù.
Hàm Nguyệt thất thần trong gió: "........."
Nhóc con không nghe thấy...
Hắn hoàn toàn không nghe thấy....
Sau khi xoay người lên ngựa, hắn nhìn khoảng không trước mặt, thấp giọng hỏi: "Tại sao vừa rồi không theo vào?"
Túc Khê chỉ hận rèn sắt không thành thép:.....
Con trai, con thử nhìn vào gương xem, con có thấy khuôn mặt chibi đang in đậm bốn chữ to đùng "Không hiểu tình thú" không?!
Túc Khê kéo kéo ống tay áo nhóc con, lúc này Lục Hoán mới thở phào nhẹ nhõm.
Biết nàng muốn ghép đôi hắn với nữ nhi phủ Thượng Thư, mặc dù hắn tức giận, nhưng hắn không để chuyện bên ngoài ảnh hưởng tình cảm của hai người. Ngoại trừ nàng, trong mắt hắn không còn ai.
Huống chi, nàng cũng không bao giờ giận hắn... không chỉ không tức giận, còn vui vẻ thay hắn.
Lục Hoán mím môi, cả người như bị ngâm trong hầm băng...
Tuy vậy, hôm nay Trấn Viễn Tướng Quân đã thay đổi thái độ với hắn, có ý muốn tiến cử hắn vào quân doanh, đối với cả hắn và nàng, tòng quân phương Bắc là mục tiêu hàng đầu, từng bước hoàn thành kế hoạch, Túc Khê vui vẻ, mà Lục Hoán cũng vui vẻ.
Hai người cùng nhau quay trở về quan xá.
Trên đường nhiều người, không tiện trò chuyện, trở về quan xá, Lục Hoán châm chén trà giải khát, sau đó cân nhắc nên nói với nàng chuyện ký sinh vào cơ thể sống như thế nào.
Lúc nàng không ở đây, hắn tìm đọc rất nhiều tài liệu, tìm được một vài biện pháp, nhưng hiện tại chưa biết có thành công hay không, còn phải mang nàng đi gặp thuật sĩ...
Mà Túc Khê không ngờ nhóc con đã tìm được biện pháp nhanh như vậy, cô còn đang bận cân nhắc câu nói "Sống cô độc hết quãng đời còn lại" của hắn, rốt cuộc là con trai ngoan đang tới thời kỳ phản nghịch, hay hắn thật lòng muốn "Độc thân" cả đời, tóm lại vấn đề này vô cùng đau đầu.
Lục Hoán nhìn khoảng không trước mặt, cảm xúc cuộn trào... Nếu nàng thật sự xuất hiện trước mặt hắn, vậy mai này, hắn hoàn toàn có thể thổ lộ tâm tư tình cảm trong lòng.
Ước nguyện duy nhất của đời hắn là có thể được thấy nàng.
Hắn đang muốn mở miệng, bỗng bên ngoài có người gọi: "Viên Ngoại lang, có người tặng đồ cho ngài."
Suy nghĩ của Lục Hoán bị đứt đoạn, hắn nhíu mày, nói với nữ quỷ: "Ta đi ra ngoài một chút, nàng ở đây chờ ta, đừng rời đi vội."
Hắn đứng dậy ra cửa, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn lại, lo lắng nói: "Ta đi ngay rồi về, chỉ nửa nén hương thôi, nàng đừng rời đi."
Túc Khê buồn cười, kéo ống tay áo của hắn, ý bảo: Mau đi đi, mami không đi đâu cả.
Lục Hoán lại nhìn nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ, trái tim đập loạn nhịp, một lúc sau hắn mới ra cửa. Đúng vậy, sở dĩ hắn khát vọng muốn được thấy nàng, là vì nàng ở ngay cạnh hắn, hắn lại không thể chạm vào nàng, không
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook