Đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong hơi nheo lại “Cô ta đã không phải Vân Giai Kỳ của trước kia nữa rồi, lúc trước người kia đâu nỡ khiến anh phải chịu một xíu nào thương tốn chứ? Bây giờ cô 1a cơ bản không hiểu được việc quan tâm anh có đau lòng hay không, chỉ có em hiểu anh mà thôi”
‘Vân Ngọc Hân thấy Bạc Tuấn Phong vẫn im lặng như cũ, cô ta liếm môi một cái “Anh Tuấn Phong, trên thế giới này chỉ có em là sẵn lòng làm mọi chuyện vì anh mà thôi, cho dù phải trả giá đắt như thế nào, em cũng không oán không hận.

.


Bạc Tuấn Phong nhìn thoáng qua đống quần áo rơi xuống đất, cuối cùng đồng tử của anh cũng khôi phục tiêu cự.

Anh ngước mắt nhìn về phía cô ta.

Trong đáy mắt của người đàn ông thoáng hiện qua sự giận dữ: Bạc Tuấn Phong chậm rãi đứng lên, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của cô ta, lạnh lùng hỏi.

“Cô làm cái gì thế?”
Cô ta giống như một v: tình nguyện bị đưa đi hiết tiếp theo của anh.


Thế nhưng thật lâu sau, trên đỉnh đầu lại vang lên một giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông “Mặc vào đi”
‘Vân Ngọc Hân giật mình, cô ta không dám tin nhìn về phía anh tế phẩm cam tâm , chờ đợi động tác “Cái gì?” Cô ta ngấng đầu lên nhìn, lại thấy được đôi mắt sâu thắm giống như không thấy đáy của người đàn ông.

“Mặc vào, sau đó biến đi”
Cuối cùng Vân Ngọc Hân cũng mất khống chế.

“Anh có thể ngủ với cô ta, vì sao không thể chấp nhận em chứ? Rốt cuộc em có điểm nào thua kém cô ta? Anh thích cô ta ở điểm nào, em cũng có thể làm được”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên giữ lấy cằm cô ta.

“Đừng lấy cô ra so sánh với cô ấy”
Đầu ngón tay của anh dùng sức, khiến cho ‘Vân Ngọc Hân đau đến mức hít vào một hơi lạnh.

Cô ta đã lấy hết dũng khí làm ra hành động như thế, chỉ muốn dâng hiến cho anh.

Nhưng anh lại từ chối Cô ta không cam tâm, bởi vậy cho dù có đau, đau nữa, cô ta cũng không muốn cứ thế bỏ đi “Anh Tuấn Phong, anh có thể đừng đẩy em ra như thế được không? Trên thế giới này không có ai yêu anh hơn em đâu, anh yêu Vân Giai Kỳ như thế, nhưng cô ta thì sao chứ? Cô ta đã không còn yêu anh nữa rồi”
Vẻ mặt Bạc Tuấn Phong không chút thay đổi nói “Vân Ngọc Hân, lúc trước tôi không nhận ra cô lại tỉ tiện như thế đấy, chỉ cần cô có chút ý nghĩ gì với tôi thì hãy lấy ra một chút bản lĩnh thật sự, nếu không sẽ chỉ khiến cho người ta cảm thấy ngán mà thôi”
Một câu giống như đâm vào tim người ta.

Vân Ngọc Hân không nghĩ đến, Bạc Tuấn Phong lại nói ra những lời tàn nhắn như thế với cô 1a.

Nước mắt của cô ta rưng rưng nói.

‘Anh Tuấn Phong, anh cho rằng em muốn biến mình trở nên tỉ tiện như thế ư? Anh có biết em có bao nhiêu sợ hãi hay không, em có thể chết, nhưng lại không thể không có anh.



“Anh có thể đừng nghĩ tới Vân Giai Kỳ nữa được không, cô ta đã không thuộc về anh rồi, cô †a thuộc về Tống Hạo Hiên, cô ta và Tống Hạo.

Hiên ngay cả con gái cũng đã có rồi, cô ta đối xử với anh như thế, anh cần gì với nhớ mãi không quên với cô ta như thế chứ?”
Cô ta đã không thuộc về anh nữa rồi!
Đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong trở nên lạnh lùng, cuối cùng cũng mất khống chế.

“Biến!”
Anh đẩy mạnh cô ta qua một bên.

‘Vân Ngọc Hân bất ngờ bị đẩy ra, cô ta ngã xuống sofa, cả người trông rất chật vật.

Cô ta khàn giọng nói “Em chỉ đang nói sự thật mà thôi!”
“Vân Ngọc Hân, tôi cảnh cáo cô, cô đừng có mà khiêu chiến phòng tuyến cuối cùng của tôi nữa”
Sau khi nói xong câu này, ánh mắt sắc như dao của Bạc Tuấn Phong dừng trên mặt cô ta, chỉ liếc thoáng qua rồi nhanh chóng rời đi.

Anh đi đến một bên cửa, mở cửa Vân Ngọc.

Hân vô thức kêu lên.


“Anh Tuấn Phong…”
Sắc mặt của người đàn ông tràn đầy không kiên nhẫn, mở cửa đi ra ngoài, rầm một tiếng.

Trong phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh.

Vân Ngọc Hân tiện tay cầm áo khoác lên người, bất lực ôm lấy chính mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Bên ngoài cửa phòng, khóe mắt của Bạc Tuấn Phong liếc thoáng qua bóng dáng ở cuối hành lang.

Anh quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Bạc Vũ Minh đứng ở trong hành lang, cô đơn lẻ loi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương