Bạc Tuấn Phong nhìn về phía Lâm Tĩnh Anh.

“Là tôi nói, có thể là tôi lỡ miệng, cũng có khả năng cô ta thấy tôi bố trí tiệc đính hôn, cho nên sinh ra hoài nghĩ.

Chủ ý đó, cũng là tôi nghĩ ra, không liên quan tới Ngọc Hân! Tuấn Phong, Ngọc.

Hân đều đã như vậy, lúc trước con bé là vì người nào? Con bé biết vì thân thể mình không thể tự mình sinh con vẫn luôn tự trách! Chúng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ, mới làm ra lựa chọn như vậy!”
“Cậu và Ngọc Hân có tình cảm nhiều năm như thế, sao cậu lại nhẫn tâm như vậy? Tôi biết, là tôi làm không tốt, nhưng chuyện này không liên quan tới Ngọc Hân! Cầu xin cậu, đừng đổ hết mọi lỗi lầm lên trên người Ngọc Hân.

Con bé vô tội, cậu đừng ép con bé nữa”
Lâm Tĩnh Anh nguyện ý tự mình gánh lấy chuyện này, cũng không muốn Bạc Tuấn Phong hoài nghỉ tới Vân Ngọc Hân.

‘Vân Ngọc Hân khóc thút thít nói: “Năm năm này em biết, anh không dễ chịu gì, Vân Giai Kỳ đã chết, anh rất đau lòng.


Anh Tuấn Phong, nếu anh không hi vọng em sống, em cũng có thể đi chết.

Dù sao Vân Giai Kỳ đã trở lại, em chỉ có thể buông tay, coi như là dùng mạng của em đi đổi là được rồi”
Bạc Ngạn Thiên thở dài một hơi: “Ngọc Hân, cháu nói mê sảng gì thế? Cháu nói như vậy, là muốn ông nội đau lòng sao?”
‘Vân Ngọc Hân đột nhiên khóc rống lên.

“Ông nội, cháu sợ, cháu sợ anh Tuấn Phong ghét cháu, cháu không muốn kết hôn với anh ấy, cháu không muốn anh ấy ghét cháu, cháu không muốn anh ấy hận cháu.

Anh ấy không thích cháu, không sao, nhưng anh ấy không thể hiểu lầm cháu, cháu thực sự… Cháu thực sự không biết nên làm thế nào nữa! Ông nội, rất xin lỗi…”
Bạc Ngạn Thiên đau lòng ôm Vân Ngọc Hân vào trong ngực, hung dữ trừng Bạc Tuấn Phong một cái, bỗng nhiên khàn giọng nói “Cháu xem cháu đã làm gì này! Ông cảnh cáo cháu, nếu Ngọc Hân xảy ra chuyện không hay, ông sẽ lấy mạng của cháu!”
Bạc Tuấn Phong nằm chặt thành quyền Bỗng nhiên ngoài cửa số có tiếng sấm, cơn mưa to hạ xuống.

Giọt mưa to như hạt đậu, đánh mạnh lên trên cửa sổ.

Bầu không khí trong phòng khách lại càng nặng nề hơn “Cha…”
Bỗng nhiên ở chỗ cầu thang truyền tới giọng nói hơi khẩn trương của Bạc Vũ Minh.

Bạc Tuấn Phong theo tiếng nhìn lại, lại có một tia sét.

Làn da trắng nõn của Bạc Vũ Minh bị tia sét làm nổi bật tái mét.

“Không thấy Mạn Nhi đâu nữa”
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong thay đổi, đi về phía cậu bé.

“Cô bé ở đâu?”
“Không biết ạ” Bạc Vũ Minh rơi vào bối rối Cho đến bây giờ cậu bé đều mặt không đổi sắc, lạnh như băng, hiện giờ Mạn Nhi đột nhiên không thấy nữa, cậu bé cũng có chút lo lắng “Sao lại thế này?”

“Chúng con chơi trốn tìm, nhưng… Con không Tìm thấy cậu ấy”
Bạc Tuấn Phong nói: “Hai đứa chơi trốn tìm ở đâu?”
“Tầng ba ạ”
Bạc Tuấn Phong đi lên trên tầng ba Nhà họ Bạc rất rộng, cả biệt thự rộng như vậy, rộng khoảng chừng hơn hai nghìn mét vuông.

Tầng ba có khoảng mười mấy phòng Bạc Tuấn Phong tìm từng cánh cửa.

Mạn Nhi quá nhỏ, cho dù trốn chỗ nào cũng có thể trốn được.

Bởi vậy anh tìm kiếm rất cẩn thận, cho dù là tủ nhỏ, anh đều không bỏ qua.

Bạc Vũ Minh tìm từ một phòng khác đi ra, nói với Bạc Tuấn Phong: “Cha… Làm sao bây giờ…”
Bạc Tuấn Phong xoay người.

Trên gương mặt non nớt của Bạc Vũ Minh, có một chút bất lực: “Con đánh mất Mạn Nhi rồi…”
“Đừng sốt ruột” Bạc Tuấn Phong nói: “Sẽ tìm được cô bé thôi”
Anh mới ra khỏi phòng, loáng thoáng nghe thấy trong cánh cửa cách đó không xa, mơ hồ truyền tới tiếng khóc.

Anh theo tiếng nhìn lại, lập tức sải bước đi tới, mãi đến khi đi tới trước cánh cửa mới dừng lại.


Anh đẩy cửa ra, tiếng khóc truyền từ trong một két bảo hiểm.

Gian phòng này có năm cái két bảo hiểm cao hơn một mét, bình thường dùng để chứa hồ sơ văn kiện quan trọng.

Bạc Tuấn Phong đi tới trước mặt một cái két bảo hiểm truyền ra tiếng, nhận ra được đây là giọng Mạn Nhi.

Cô bé bị nhốt ở bên trong.

“Mạn Nhi!”
Bạc Vũ Minh quỳ gối trước két bảo hiếm, muốn mở cửa ra, thì phát hiện cửa bị mật mã khóa lại.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương