Hái Sao 2
...
Lịch ra mắt
185
Lượt xem
Đã hoàn thành
Trạng thái
13
Tổng chương hiện tại
Thể loại
Giới thiệu
Thể loại: Hiện đại, HE
Biên tập: Pea
Trái tim anh là một toà thành, không chứa được dân cư đông đúc,
Chỉ có thể chứa được mỗi một mình em – người anh yêu
Một toà thành khắc chạm bốn bề chỉ có một tên em…
Liệu rằng sau một đám cưới ấm áp, tình yêu của thủ trưởng và Gia Hàng có được êm đềm, hạnh phúc? Liệu rằng cô Heo có cánh đã nắm giữ được ngôi sao mong ước?
Hạnh phúc nhìn như đơn giản, nhưng để được nắm lấy nó, chưa bao giờ dễ dàng…
Khi hạnh phúc đến, chúng ta chỉ mong thời gian mãi mãi vĩnh hằng, nhưng đời sống, làm sao được vậy? Cuộc sống vốn là sự tiếp nối, ẩn dưới những êm đềm là những bất ngờ, bão tố phong ba. Một bài hát, có thể từ đầu đến cuối dùng một loại giai điệu ngâm nga, nhưng cuộc đời – bao giờ cũng có mưa gió đồng hành.
Duyên phận, thật kỳ diệu, không thể cắt nghĩa, cũng tuyệt vời không thể tả…
- Thành Công đã nghĩ rằng, Thiệu Hoa thật là may mắn; chỉ có trài qua cuộc sống hôn nhân với Giai Tịch, mới có thể nhận ra Gia Hàng thật sự là một viên ngọc quý.
- Với bà mẹ chồng Âu Xán, Gia Hàng từng bước, từng bước một chinh phục trái tim bà, đẩy lùi cái ác cảm vốn không đáng có.
- Với một Mộc Giai Huy ghen tị điên cuồng, Gia Hàng chứng minh tình yêu của cô và Thiệu Hoa: “Xứng đôi, hay không xứng, đều không phải là điều trọng yếu. Thủ trưởng, anh ấy không chỉ là chồng. Anh ấy thuộc về tôi ban ngày, là của tôi mỗi tối. Anh ấy ví như tiền giấy, tiền xu, thẻ tín dụng, hết thảy, đều được tôi mang bên mình. Tôi đau, anh ấy đưa tôi vào bệnh viện, trắng đêm chầu chực bên giường. Tôi khát, anh rót nước; tôi đói, anh bận rộn nửa đêm xuống bếp. Trời mưa, anh ấy mang ô; trời nóng, anh nhắc nhở tôi dùng kem chống nắng. Ăn mãi đồ ăn ở nhà, sợ ngấy, anh ấy đưa tôi ra ngoài. A, nếu mà cùng Tiểu Phàm giận dỗi, chắc chắn anh sẽ binh vực tôi nha!”
Thiệu Hoa nói: “Chúng ta là vợ chồng, sinh mệnh của hai ta là một. Anh thà làm một người ích kỷ, cũng không muốn mất em. Mỗi ngày, mỗi giờ trôi qua, sống với em, cuộc sống đối với anh mới thật là có ý nghĩa.”
Sống với Gia Hàng, đối với anh, cuộc sống tràn đầy sinh động, màu sắc. Nếu trí nhớ có thể đúc thành khuôn, mỗi một ngày anh nguyện cất tất cả mọi kỷ niệm vào trong ấy. Là một người quân nhân trầm ổn, trước một Gia Hàng, anh không bao giờ có thể khống chế tâm tình.
Anh, một người quân nhân nghiêm túc, khi chấp nhận bước vào đời sống hôn nhân cùng Giai Tịch, anh đặt toàn tâm toàn ý vào đấy, anh chăm sóc, anh dịu dàng, anh thỏa mãn tất cả mọi ước muốn của cô, dù nhỏ, dù lớn. Giai Tịch mất đi, dù buồn thương, nhưng duyên phận của hai người đã kết thúc, như một dấu chấm tròn. Bước vào cuộc hôn nhân cùng Gia Hàng, dù nguyên nhân ban đầu là gì đi nữa, anh đã từng ngày bị cô cuốn hút, hấp dẫn bởi sự thánh thiện, nghĩa khí cùng tâm hồn tươi trẻ.
Yêu, là đặt toàn bộ tâm tư vào người yêu, không thể lý giải, không thể so sánh, cũng không cần sự can thiệp của thời gian thích hợp.
Định mệnh đưa Gia Hàng đến với anh đúng thời điểm, không muộn hơn, cũng chẳng sớm hơn, bởi nếu không xảy ra như vậy, sẽ không có một tình yêu đẹp đẽ làm cho bao trái tim độc giả thổn thức, chờ mong.
Trả lời câu hỏi trẻ con của cô, nếu có thể quay ngược quá khứ, nếu cô và Giai Tịch cùng xuất hiện, anh sẽ lưạ chọn sống với ai? Anh bảo cô: “Anh sẽ lựa chọn Giai Tịch.”
Hãy ngẫm nghĩ lời giải thích của anh: “Cuộc sống với Giai Tịch, chỉ cần thật lòng đối đãi , tương kính lẫn nhau, cuộc sống sẽ cứ vậy trôi qua, bình lặng. Duyên phận là do trời định, không ai có khả năng chống cự. Hôn nhân với Giai Tịch đã mãn, duyên phận đã dứt, âu cũng đã đủ đầy. Với em, anh sẽ không cách gì bình tĩnh, thong dong. Việc ngoài ý muốn xuất hiện, em đi xa, phỏng như sinh mệnh đã bị mất đi, đời sống như đã không còn ngày mai, không còn ý nghĩa. Trước nay chưa hề biết đến cô đơn, trong bóng đêm, nỗi tịch mịch vắng em làm anh hít thở không thông…”
Trong Hái Sao 2, tình yêu của hai người bị nghi kỵ, bị đe dọa, có những lời nói ác ý, có những hành động gây chia lìa, làm tổn thương đau đớn. Cô vẫn còn trẻ lắm, nên mặc dù là một cô Heo lý trí, nghĩa khí, dũng cảm đương đầu khó khăn, cô vẫn bị suy sụp, đau lòng, phản ứng bốc đồng, làm cho tình yêu phân cách.
Nhưng, duyên phận là do Trời đặt, hai kẻ yêu nhau lại trở về được bên nhau sau bao sóng gió. Những thất vọng, những hiểu lầm được sáng tỏ, tình yêu của hai người lại đẹp hơn bao giờ hết.
Hãy đọc tiếp Hái Sao 2, để có thể mãn nguyện về một câu hỏi làm trăn trở bao nhiêu độc giả: Tại sao Trác Thiệu Hoa, có thể yêu Gia Hàng nhanh chóng như vậy?
Yêu, là dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu.
Cám ơn Leyna!
Giới thiệu
A:
Giữa màn đêm vây lấy thân mình, cô đứng ngơ ngác, trân trối nhìn hình ảnh trước mắt.
Thời khắc này, cô biết Giai Tịch đã trở về, trở về để lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về chị.
B:
Like và Love, đều có bốn chữ cái, đều bắt đầu từ L và kết thúc ở E.
Nhưng tuyệt nhiên không thể dùng để thay thế cho nhau.
Tiếng Thích anh đặt ở đầu môi, lời Yêu anh chôn sâu nơi đáy lòng.
Anh hằng nghĩ đời này sẽ không còn cơ hội nói từ Yêu.
Chẳng thể ngờ có một ngày, trước ánh nhìn chăm chú của bao người, anh lại kêu gào từ ấy đến khàn giọng.
Nhưng cô có ngoảnh đầu nhìn lại hay chăng?
…Cám ơn em đã gánh nỗi muộn phiền vì anh, đã hy sinh vì anh…
Mặt trời cuối thu tỏa nắng lấp lánh, tựa như thuở ban đầu họ gặp nhau, rất xa, xa lắm..
Biên tập: Pea
Trái tim anh là một toà thành, không chứa được dân cư đông đúc,
Chỉ có thể chứa được mỗi một mình em – người anh yêu
Một toà thành khắc chạm bốn bề chỉ có một tên em…
Liệu rằng sau một đám cưới ấm áp, tình yêu của thủ trưởng và Gia Hàng có được êm đềm, hạnh phúc? Liệu rằng cô Heo có cánh đã nắm giữ được ngôi sao mong ước?
Hạnh phúc nhìn như đơn giản, nhưng để được nắm lấy nó, chưa bao giờ dễ dàng…
Khi hạnh phúc đến, chúng ta chỉ mong thời gian mãi mãi vĩnh hằng, nhưng đời sống, làm sao được vậy? Cuộc sống vốn là sự tiếp nối, ẩn dưới những êm đềm là những bất ngờ, bão tố phong ba. Một bài hát, có thể từ đầu đến cuối dùng một loại giai điệu ngâm nga, nhưng cuộc đời – bao giờ cũng có mưa gió đồng hành.
Duyên phận, thật kỳ diệu, không thể cắt nghĩa, cũng tuyệt vời không thể tả…
- Thành Công đã nghĩ rằng, Thiệu Hoa thật là may mắn; chỉ có trài qua cuộc sống hôn nhân với Giai Tịch, mới có thể nhận ra Gia Hàng thật sự là một viên ngọc quý.
- Với bà mẹ chồng Âu Xán, Gia Hàng từng bước, từng bước một chinh phục trái tim bà, đẩy lùi cái ác cảm vốn không đáng có.
- Với một Mộc Giai Huy ghen tị điên cuồng, Gia Hàng chứng minh tình yêu của cô và Thiệu Hoa: “Xứng đôi, hay không xứng, đều không phải là điều trọng yếu. Thủ trưởng, anh ấy không chỉ là chồng. Anh ấy thuộc về tôi ban ngày, là của tôi mỗi tối. Anh ấy ví như tiền giấy, tiền xu, thẻ tín dụng, hết thảy, đều được tôi mang bên mình. Tôi đau, anh ấy đưa tôi vào bệnh viện, trắng đêm chầu chực bên giường. Tôi khát, anh rót nước; tôi đói, anh bận rộn nửa đêm xuống bếp. Trời mưa, anh ấy mang ô; trời nóng, anh nhắc nhở tôi dùng kem chống nắng. Ăn mãi đồ ăn ở nhà, sợ ngấy, anh ấy đưa tôi ra ngoài. A, nếu mà cùng Tiểu Phàm giận dỗi, chắc chắn anh sẽ binh vực tôi nha!”
Thiệu Hoa nói: “Chúng ta là vợ chồng, sinh mệnh của hai ta là một. Anh thà làm một người ích kỷ, cũng không muốn mất em. Mỗi ngày, mỗi giờ trôi qua, sống với em, cuộc sống đối với anh mới thật là có ý nghĩa.”
Sống với Gia Hàng, đối với anh, cuộc sống tràn đầy sinh động, màu sắc. Nếu trí nhớ có thể đúc thành khuôn, mỗi một ngày anh nguyện cất tất cả mọi kỷ niệm vào trong ấy. Là một người quân nhân trầm ổn, trước một Gia Hàng, anh không bao giờ có thể khống chế tâm tình.
Anh, một người quân nhân nghiêm túc, khi chấp nhận bước vào đời sống hôn nhân cùng Giai Tịch, anh đặt toàn tâm toàn ý vào đấy, anh chăm sóc, anh dịu dàng, anh thỏa mãn tất cả mọi ước muốn của cô, dù nhỏ, dù lớn. Giai Tịch mất đi, dù buồn thương, nhưng duyên phận của hai người đã kết thúc, như một dấu chấm tròn. Bước vào cuộc hôn nhân cùng Gia Hàng, dù nguyên nhân ban đầu là gì đi nữa, anh đã từng ngày bị cô cuốn hút, hấp dẫn bởi sự thánh thiện, nghĩa khí cùng tâm hồn tươi trẻ.
Yêu, là đặt toàn bộ tâm tư vào người yêu, không thể lý giải, không thể so sánh, cũng không cần sự can thiệp của thời gian thích hợp.
Định mệnh đưa Gia Hàng đến với anh đúng thời điểm, không muộn hơn, cũng chẳng sớm hơn, bởi nếu không xảy ra như vậy, sẽ không có một tình yêu đẹp đẽ làm cho bao trái tim độc giả thổn thức, chờ mong.
Trả lời câu hỏi trẻ con của cô, nếu có thể quay ngược quá khứ, nếu cô và Giai Tịch cùng xuất hiện, anh sẽ lưạ chọn sống với ai? Anh bảo cô: “Anh sẽ lựa chọn Giai Tịch.”
Hãy ngẫm nghĩ lời giải thích của anh: “Cuộc sống với Giai Tịch, chỉ cần thật lòng đối đãi , tương kính lẫn nhau, cuộc sống sẽ cứ vậy trôi qua, bình lặng. Duyên phận là do trời định, không ai có khả năng chống cự. Hôn nhân với Giai Tịch đã mãn, duyên phận đã dứt, âu cũng đã đủ đầy. Với em, anh sẽ không cách gì bình tĩnh, thong dong. Việc ngoài ý muốn xuất hiện, em đi xa, phỏng như sinh mệnh đã bị mất đi, đời sống như đã không còn ngày mai, không còn ý nghĩa. Trước nay chưa hề biết đến cô đơn, trong bóng đêm, nỗi tịch mịch vắng em làm anh hít thở không thông…”
Trong Hái Sao 2, tình yêu của hai người bị nghi kỵ, bị đe dọa, có những lời nói ác ý, có những hành động gây chia lìa, làm tổn thương đau đớn. Cô vẫn còn trẻ lắm, nên mặc dù là một cô Heo lý trí, nghĩa khí, dũng cảm đương đầu khó khăn, cô vẫn bị suy sụp, đau lòng, phản ứng bốc đồng, làm cho tình yêu phân cách.
Nhưng, duyên phận là do Trời đặt, hai kẻ yêu nhau lại trở về được bên nhau sau bao sóng gió. Những thất vọng, những hiểu lầm được sáng tỏ, tình yêu của hai người lại đẹp hơn bao giờ hết.
Hãy đọc tiếp Hái Sao 2, để có thể mãn nguyện về một câu hỏi làm trăn trở bao nhiêu độc giả: Tại sao Trác Thiệu Hoa, có thể yêu Gia Hàng nhanh chóng như vậy?
Yêu, là dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu.
Cám ơn Leyna!
Giới thiệu
A:
Giữa màn đêm vây lấy thân mình, cô đứng ngơ ngác, trân trối nhìn hình ảnh trước mắt.
Thời khắc này, cô biết Giai Tịch đã trở về, trở về để lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về chị.
B:
Like và Love, đều có bốn chữ cái, đều bắt đầu từ L và kết thúc ở E.
Nhưng tuyệt nhiên không thể dùng để thay thế cho nhau.
Tiếng Thích anh đặt ở đầu môi, lời Yêu anh chôn sâu nơi đáy lòng.
Anh hằng nghĩ đời này sẽ không còn cơ hội nói từ Yêu.
Chẳng thể ngờ có một ngày, trước ánh nhìn chăm chú của bao người, anh lại kêu gào từ ấy đến khàn giọng.
Nhưng cô có ngoảnh đầu nhìn lại hay chăng?
…Cám ơn em đã gánh nỗi muộn phiền vì anh, đã hy sinh vì anh…
Mặt trời cuối thu tỏa nắng lấp lánh, tựa như thuở ban đầu họ gặp nhau, rất xa, xa lắm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook