Hải Nộ Triều Âm
-
Chương 73: Bàn tay thiên định
Nắng chiều vừa tắt, người ngựa Phùng Phá Thạch và Mộc Trầm Hương đã vượt qua dãy núi đồi. Trước mặt là cánh rừng già trầm mặc.
Hai con tuấn mã vẫn phi nhanh chạy vào cánh rừng già...
Được vài dặm, bỗng nghe từ phía trước mặt có nhiều tiếng vó ngựa dồn dập.
Trong lòng hoài nghi, Phùng Phá Thạch vận thính lực nghe ngóng. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Phùng Phá Thạch nghĩ thầm :
- Có lẽ bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đấy chứ chẳng còn hoài nghi gì nữa.
Chàng nói lớn :
- Thúc mẫu, dừng ngựa lại!
Phùng Phá Thạch gò cương ngừng lại.
Mộc Trầm Hương cũng dừng con tuấn mã, nhìn Phùng Phá Thạch hỏi :
- Phùng nhi, chuyện gì vậy?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Thúc mẫu, con nghi tiếng vó ngựa kia là bọn giáo đồ Thần Đạo giáo. Thúc mẫu hãy ẩn mặt vào trong rừng, con xem lại coi có đúng hay không?
Mộc Trầm Hương gật đầu :
- Phùng hiền điệt hãy nên thận trọng, nếu thấy có lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn con hãy lánh mặt, đừng giao đấu với lão. Công lực của lão cao thâm vô lượng, con chưa phải là đối thủ của lão đó đâu.
Phùng Phá Thạch cung kính :
- Tiểu điệt xin vâng theo lời thúc mẫu chỉ dạy.
Nhìn Phùng Phá Thạch bằng ánh mắt lo ngại, Mộc Trầm Hương cho ngựa phóng vào cánh rừng.
Phùng Phá Thạch lẩm bẩm :
- Nhạc mẫu coi ta như đứa con ruột, thật là một nguồn an ủi lớn lao cho ta trong lúc này.
Vó ngựa đã tới gần, Phùng Phá Thạch nhận ra có ba thớt ngựa màu hồng, trên lưng chở một nữ nhân và hai lão nhân vận trường bào màu xám.
Nháy mắt ba thớt ngựa đã tới nơi, Phùng Phá Thạch chú mắt nhìn bỗng sửng sốt lên.
Nữ nhân kia chính là vị hôn thê Tạ Ánh Đào, còn hai vị lão nhân chính là trưởng lão bang hành khất đã có lần chàng gặp tại Tổng đàn Cái bang.
Phùng Phá Thạch bật kêu :
- Hiền muội!
Chàng nhảy xuống lưng ngựa chạy tới.
Tạ Ánh Đào cũng vừa nhận ra Phùng Phá Thạch, hoan hỉ kêu to :
- Phùng ca ca...
Nàng phóng xuống đất chạy bay tới.
Đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau. Tạ Ánh Đào mừng mừng tủi tủi, giọt lệ trào ra.
Hai vị trưởng lão Cái bang nhận ra Phùng Phá Thạch thảy đều vui mừng nép ngựa lại bên đường.
Một lúc thật lâu, Phùng Phá Thạch và Tạ Ánh Đào mới chịu buông nhau ra.
Phùng Phá Thạch nhìn Tạ Ánh Đào :
- Hiền muội đi đâu trên con đường này, lúc nãy huynh cứ tưởng bọn giáo đồ Thần Đạo giáo.
Giọng nói của Tạ Ánh Đào vẫn còn xúc động :
- Muội đi tìm Phùng ca ca mấy ngày rồi, không thấy ca ca, ai ngờ lại gặp ở nơi này.
Phùng Phá Thạch hỏi :
- Hiền muội đi tìm huynh có chuyện gì không?
Tạ Ánh Đào chớp mắt :
- Trong đêm Phùng ca ca đi phó hội tại Ngũ lý bình, muội được tin gấp rút tới đại hội. Đến nơi trông thấy ca ca đã bị trúng kịch độc của lão ác đạo Thiên Ấn đạo sư nằm hôn mê. Muội và Lâm tỷ tỷ đấu nhau với bọn Vô Lượng thiền sư sắp thúc thủ, bỗng lão bà Quỷ cầm ma cơ và Khất Tiếu đạo nhân tới đánh nhau, hai bên đều bị thương nặng thì lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả xuất hiện, đánh chết cả hai người, định bắt sống ca ca chợt có ba lão Lạt Ma từ miền quan ngoại tới, rồi đến ả Thạch Cơ Cơ xuất hiện. Tình hình bế tắc hoàn toàn. Sau cùng có bốn ả thiếu nữ bịt mặt ném hàng trăm quả Mê Hồn Hương, tất cả đều bất tỉnh. Muội cũng bất tỉnh, chừng tỉnh lại muội nghe bọn cao thủ bảo ca ca rơi xuống vực sâu. Muội chạy tới đó gặp lão Vô Lượng thiền sư ngăn chặn không cho tới bờ vực, rồi lại có tin ca ca đã chết dưới đáy vực.
Nàng thở dài nói tiếp :
- Muội vô cùng đau khổ, định tự quyết theo Phùng ca ca, nhưng qua hôm sau một tên môn đồ hành khất chạy về báo tin ca ca vừa giết lão quỷ Liệt Hỏa Ma Quân nhưng không nói ở nơi nào. Muội vui mừng nên cùng nhị vị trưởng lão đi tìm ca ca. Thật là một cơn ác mộng.
Phùng Phá Thạch cảm kích :
- Hiền muội nói đúng, chính huynh cũng tưởng mình đã chết rồi, bởi nhờ một cơ may nên huynh còn sống hôm nay gặp lại muội. Huynh cứ tưởng đây là một giấc mơ.
Tạ Ánh Đào hỏi :
- Phùng ca ca từ đâu tới đây lại đi trên con đường này mà gặp muội như vậy?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Huynh đang trên đường đưa thúc mẫu tới Tổng đàn Cái bang để gặp muội đây.
Tạ Ánh Đào ngạc nhiên :
- Phùng ca ca có thúc mẫu ư? Thúc mẫu của ca ca là ai vậy?
Phùng Phá Thạch trỏ Tạ Ánh Đào :
- Thúc mẫu của huynh là thân mẫu của hiền muội chứ còn là ai nữa.
Tưởng tai mình nghe lầm, Tạ Ánh Đào tròn xoe đôi mắt, lại hỏi :
- Phùng ca ca vừa nói gì. Ca ca nói thma của ca ca là mẫu thân của muội?
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Đúng vậy, thúc mẫu muốn gặp hiền muội nên bảo huynh đưa tới Tổng đàn Cái bang.
Tạ Ánh Đào hối hả :
- Phùng ca ca, mẫu thân của muội đâu rồi, sao muội không thấy ở đâu?
Trỏ tay vào cánh rừng, Phùng Phá Thạch đáp :
- Thúc mẫu đang ở trong cánh rừng này, hiền muội hãy chờ huynh gọi thúc mẫu.
Phùng Phá Thạch định bước vào rừng chợt nghe có tiếng động liền ngừng lại.
Mộc Trầm Hương dắt con tuấn mã từ trong cánh rừng bước ra ngoài.
Thiếu phụ dừng lại, nhìn Tạ Ánh Đào chăm chăm.
Phùng Phá Thạch nói :
- Thúc mẫu đó, hiền muội hãy mau nhìn mẹ đi!
Tạ Ánh Đào nhìn Mộc Trầm Hương sửng sốt, đôi mắt tròn xoe gắn vào mặt Mộc Trầm Hương.
Chợt Tạ Ánh Đào lao tới kêu lên :
- Mẹ!
Mộc Trầm Hương bật thốt :
- Con!
Hai mẹ con Mộc Trầm Hương ôm chặt lấy nhau, giọt lệ cùng tuôn trào ra như suối.
Tình mẫu tử thiêng liêng cách biệt từ mười mấy năm qua biểu lộ ở phút giây này.
Phùng Phá Thạch vô cùng cảm khái trước cảnh trùng phùng của Mộc Trầm Hương và Tạ Ánh Đào.
Chợt nhớ tới mẫu thân Triệu Phi Tần, Phùng Phá Thạch để rơi nước mắt.
Chàng không hiểu hiện giờ mẫu thân đang ở phương trời nào, hoặc là đã bị Diêm Vương Tôn Giả cưỡng hiếp, giết chết rồi vất thây xuống vực, chỉ để lại một chiếc áo rách nát đẫm máu hiện còn cất trong túi hành trang.
Chàng tránh nhìn cái cảnh đoàn tụ của Mộc Trầm Hương và Tạ Ánh Đào bởi càng nhìn càng thấy thương tâm cho chính bản thân mình.
Lát lâu Mộc Trầm Hương và Tạ Ánh Đào buông nhau ra.
Tạ Ánh Đào nói :
- Mẹ ơi! Bây giờ con đưa mẹ trở về Tổng đàn Cái bang rồi con sẽ kể lại chuyện của con cho mẹ nghe, mẹ nhé!
Mộc Trầm Hương gật đầu :
- Con hãy đưa mẹ tới đó, mẹ còn rất nhiều chuyện muốn nói với con!
Tạ Ánh Đào quay sang nhìn Phùng Phá Thạch :
- Phùng ca ca đi với muội và mẫu thân trở về Tổng đàn hành khất được không?
Phùng Phá Thạch lắc đầu :
- Thực lòng huynh cũng muốn đi với hiền muội và thúc mẫu tới đó, nhưng nay hiền muội và thúc mẫu đã được trùng phùng, huynh rất an tâm. Còn huynh hiện giờ phải khẩn cấp đi tìm cho bằng được pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục để đối phó với bốn lão đại ma đầu, chậm trễ sẽ không còn cơ hội nữa. Xin thúc mẫu và hiền muội lượng thứ cho!
Chàng nói thêm :
- Trên con đường này trở về Tổng đàn Cái bang rất gay go nguy hiểm. Bọn giáo đồ Thần Đạo giáo thường hay xuất hiện. Hiền muội hãy hết sức cẩn phòng, tốt hơn đừng cho bọn chúng thấy mặt là an toàn.
Tạ Ánh Đào cảm kích :
- Muội xin vâng lời Phùng ca ca chỉ bảo.
Phùng Phá Thạch day lại Mộc Trầm Hương chắp hai tay trước ngực :
- Thúc mẫu, tiểu điệt xin tạm biệt. Mọi việc yên xong con sẽ tìm bái kiến.
Dứt câu, Phùng Phá Thạch leo lên lưng con hùng mã nhắm phía trước phi nhanh...
Hai con tuấn mã vẫn phi nhanh chạy vào cánh rừng già...
Được vài dặm, bỗng nghe từ phía trước mặt có nhiều tiếng vó ngựa dồn dập.
Trong lòng hoài nghi, Phùng Phá Thạch vận thính lực nghe ngóng. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Phùng Phá Thạch nghĩ thầm :
- Có lẽ bọn giáo đồ Thần Đạo giáo đấy chứ chẳng còn hoài nghi gì nữa.
Chàng nói lớn :
- Thúc mẫu, dừng ngựa lại!
Phùng Phá Thạch gò cương ngừng lại.
Mộc Trầm Hương cũng dừng con tuấn mã, nhìn Phùng Phá Thạch hỏi :
- Phùng nhi, chuyện gì vậy?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Thúc mẫu, con nghi tiếng vó ngựa kia là bọn giáo đồ Thần Đạo giáo. Thúc mẫu hãy ẩn mặt vào trong rừng, con xem lại coi có đúng hay không?
Mộc Trầm Hương gật đầu :
- Phùng hiền điệt hãy nên thận trọng, nếu thấy có lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn con hãy lánh mặt, đừng giao đấu với lão. Công lực của lão cao thâm vô lượng, con chưa phải là đối thủ của lão đó đâu.
Phùng Phá Thạch cung kính :
- Tiểu điệt xin vâng theo lời thúc mẫu chỉ dạy.
Nhìn Phùng Phá Thạch bằng ánh mắt lo ngại, Mộc Trầm Hương cho ngựa phóng vào cánh rừng.
Phùng Phá Thạch lẩm bẩm :
- Nhạc mẫu coi ta như đứa con ruột, thật là một nguồn an ủi lớn lao cho ta trong lúc này.
Vó ngựa đã tới gần, Phùng Phá Thạch nhận ra có ba thớt ngựa màu hồng, trên lưng chở một nữ nhân và hai lão nhân vận trường bào màu xám.
Nháy mắt ba thớt ngựa đã tới nơi, Phùng Phá Thạch chú mắt nhìn bỗng sửng sốt lên.
Nữ nhân kia chính là vị hôn thê Tạ Ánh Đào, còn hai vị lão nhân chính là trưởng lão bang hành khất đã có lần chàng gặp tại Tổng đàn Cái bang.
Phùng Phá Thạch bật kêu :
- Hiền muội!
Chàng nhảy xuống lưng ngựa chạy tới.
Tạ Ánh Đào cũng vừa nhận ra Phùng Phá Thạch, hoan hỉ kêu to :
- Phùng ca ca...
Nàng phóng xuống đất chạy bay tới.
Đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau. Tạ Ánh Đào mừng mừng tủi tủi, giọt lệ trào ra.
Hai vị trưởng lão Cái bang nhận ra Phùng Phá Thạch thảy đều vui mừng nép ngựa lại bên đường.
Một lúc thật lâu, Phùng Phá Thạch và Tạ Ánh Đào mới chịu buông nhau ra.
Phùng Phá Thạch nhìn Tạ Ánh Đào :
- Hiền muội đi đâu trên con đường này, lúc nãy huynh cứ tưởng bọn giáo đồ Thần Đạo giáo.
Giọng nói của Tạ Ánh Đào vẫn còn xúc động :
- Muội đi tìm Phùng ca ca mấy ngày rồi, không thấy ca ca, ai ngờ lại gặp ở nơi này.
Phùng Phá Thạch hỏi :
- Hiền muội đi tìm huynh có chuyện gì không?
Tạ Ánh Đào chớp mắt :
- Trong đêm Phùng ca ca đi phó hội tại Ngũ lý bình, muội được tin gấp rút tới đại hội. Đến nơi trông thấy ca ca đã bị trúng kịch độc của lão ác đạo Thiên Ấn đạo sư nằm hôn mê. Muội và Lâm tỷ tỷ đấu nhau với bọn Vô Lượng thiền sư sắp thúc thủ, bỗng lão bà Quỷ cầm ma cơ và Khất Tiếu đạo nhân tới đánh nhau, hai bên đều bị thương nặng thì lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả xuất hiện, đánh chết cả hai người, định bắt sống ca ca chợt có ba lão Lạt Ma từ miền quan ngoại tới, rồi đến ả Thạch Cơ Cơ xuất hiện. Tình hình bế tắc hoàn toàn. Sau cùng có bốn ả thiếu nữ bịt mặt ném hàng trăm quả Mê Hồn Hương, tất cả đều bất tỉnh. Muội cũng bất tỉnh, chừng tỉnh lại muội nghe bọn cao thủ bảo ca ca rơi xuống vực sâu. Muội chạy tới đó gặp lão Vô Lượng thiền sư ngăn chặn không cho tới bờ vực, rồi lại có tin ca ca đã chết dưới đáy vực.
Nàng thở dài nói tiếp :
- Muội vô cùng đau khổ, định tự quyết theo Phùng ca ca, nhưng qua hôm sau một tên môn đồ hành khất chạy về báo tin ca ca vừa giết lão quỷ Liệt Hỏa Ma Quân nhưng không nói ở nơi nào. Muội vui mừng nên cùng nhị vị trưởng lão đi tìm ca ca. Thật là một cơn ác mộng.
Phùng Phá Thạch cảm kích :
- Hiền muội nói đúng, chính huynh cũng tưởng mình đã chết rồi, bởi nhờ một cơ may nên huynh còn sống hôm nay gặp lại muội. Huynh cứ tưởng đây là một giấc mơ.
Tạ Ánh Đào hỏi :
- Phùng ca ca từ đâu tới đây lại đi trên con đường này mà gặp muội như vậy?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Huynh đang trên đường đưa thúc mẫu tới Tổng đàn Cái bang để gặp muội đây.
Tạ Ánh Đào ngạc nhiên :
- Phùng ca ca có thúc mẫu ư? Thúc mẫu của ca ca là ai vậy?
Phùng Phá Thạch trỏ Tạ Ánh Đào :
- Thúc mẫu của huynh là thân mẫu của hiền muội chứ còn là ai nữa.
Tưởng tai mình nghe lầm, Tạ Ánh Đào tròn xoe đôi mắt, lại hỏi :
- Phùng ca ca vừa nói gì. Ca ca nói thma của ca ca là mẫu thân của muội?
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Đúng vậy, thúc mẫu muốn gặp hiền muội nên bảo huynh đưa tới Tổng đàn Cái bang.
Tạ Ánh Đào hối hả :
- Phùng ca ca, mẫu thân của muội đâu rồi, sao muội không thấy ở đâu?
Trỏ tay vào cánh rừng, Phùng Phá Thạch đáp :
- Thúc mẫu đang ở trong cánh rừng này, hiền muội hãy chờ huynh gọi thúc mẫu.
Phùng Phá Thạch định bước vào rừng chợt nghe có tiếng động liền ngừng lại.
Mộc Trầm Hương dắt con tuấn mã từ trong cánh rừng bước ra ngoài.
Thiếu phụ dừng lại, nhìn Tạ Ánh Đào chăm chăm.
Phùng Phá Thạch nói :
- Thúc mẫu đó, hiền muội hãy mau nhìn mẹ đi!
Tạ Ánh Đào nhìn Mộc Trầm Hương sửng sốt, đôi mắt tròn xoe gắn vào mặt Mộc Trầm Hương.
Chợt Tạ Ánh Đào lao tới kêu lên :
- Mẹ!
Mộc Trầm Hương bật thốt :
- Con!
Hai mẹ con Mộc Trầm Hương ôm chặt lấy nhau, giọt lệ cùng tuôn trào ra như suối.
Tình mẫu tử thiêng liêng cách biệt từ mười mấy năm qua biểu lộ ở phút giây này.
Phùng Phá Thạch vô cùng cảm khái trước cảnh trùng phùng của Mộc Trầm Hương và Tạ Ánh Đào.
Chợt nhớ tới mẫu thân Triệu Phi Tần, Phùng Phá Thạch để rơi nước mắt.
Chàng không hiểu hiện giờ mẫu thân đang ở phương trời nào, hoặc là đã bị Diêm Vương Tôn Giả cưỡng hiếp, giết chết rồi vất thây xuống vực, chỉ để lại một chiếc áo rách nát đẫm máu hiện còn cất trong túi hành trang.
Chàng tránh nhìn cái cảnh đoàn tụ của Mộc Trầm Hương và Tạ Ánh Đào bởi càng nhìn càng thấy thương tâm cho chính bản thân mình.
Lát lâu Mộc Trầm Hương và Tạ Ánh Đào buông nhau ra.
Tạ Ánh Đào nói :
- Mẹ ơi! Bây giờ con đưa mẹ trở về Tổng đàn Cái bang rồi con sẽ kể lại chuyện của con cho mẹ nghe, mẹ nhé!
Mộc Trầm Hương gật đầu :
- Con hãy đưa mẹ tới đó, mẹ còn rất nhiều chuyện muốn nói với con!
Tạ Ánh Đào quay sang nhìn Phùng Phá Thạch :
- Phùng ca ca đi với muội và mẫu thân trở về Tổng đàn hành khất được không?
Phùng Phá Thạch lắc đầu :
- Thực lòng huynh cũng muốn đi với hiền muội và thúc mẫu tới đó, nhưng nay hiền muội và thúc mẫu đã được trùng phùng, huynh rất an tâm. Còn huynh hiện giờ phải khẩn cấp đi tìm cho bằng được pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục để đối phó với bốn lão đại ma đầu, chậm trễ sẽ không còn cơ hội nữa. Xin thúc mẫu và hiền muội lượng thứ cho!
Chàng nói thêm :
- Trên con đường này trở về Tổng đàn Cái bang rất gay go nguy hiểm. Bọn giáo đồ Thần Đạo giáo thường hay xuất hiện. Hiền muội hãy hết sức cẩn phòng, tốt hơn đừng cho bọn chúng thấy mặt là an toàn.
Tạ Ánh Đào cảm kích :
- Muội xin vâng lời Phùng ca ca chỉ bảo.
Phùng Phá Thạch day lại Mộc Trầm Hương chắp hai tay trước ngực :
- Thúc mẫu, tiểu điệt xin tạm biệt. Mọi việc yên xong con sẽ tìm bái kiến.
Dứt câu, Phùng Phá Thạch leo lên lưng con hùng mã nhắm phía trước phi nhanh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook