Hai Người Cha Của Tôi
-
Chương 57: Ngoại truyện Weibo
Muộn mất rồi!
Chuyện vào mùa đông nọ của HSN và Mạt.
Đồng chí Tiểu Dương đã lớn.
Vào dịp trường cho nghỉ tết dương lịch, Dương Hàn đã lên sẵn kế hoạch hẹn bạn cấp ba về nhà chơi đêm giao thừa.
Năm lớp mười một, vì vài lý do đặc biệt mà Lộc Duyệt Minh lại chuyển trường. Dương Hàn và các đồng chí khác trong “hậu cung” đã liên lạc với cậu đủ kiểu nhưng mọi tin tức vẫn mất tăm biệt tích. Dương Hàn đành chịu thua, đành phải tưởng tượng Tiểu Lộc đã có một cuộc sống mới bình yên chữa lành quá khứ, thoát ra khỏi quá khứ khó quên.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Vào đêm giao thừa, Dương Hàn nhận được một phong thư từ Lộc Duyệt Minh. Lúc đọc tên người gửi, cô nàng thoáng sửng sốt, mãi đến khi bốn chữ “Tất cả mạnh khỏe” đập vào mắt mới tỉnh hồn lại.
Ngón tay từ đầu chọc lên mũi, Dương Hàn mở to mắt, Liễu Tộ Diệp lên tiếng: “Cười cái gì vậy?”
Dương Hàn đang vui, “Hức” một tiếng bổ nhào vào lòng Liễu Tộ Diệp. Liễu Tộ Diệp bị bất ngờ lảo đảo ngửa ra sau, ôm vững cô nàng dở khóc dở cười hỏi: “Làm sao?”
Dương Hàn phấn khởi ủn đầu vào vai Liễu Tộ Diệp dụi dụi, sau đó mới giơ giấy viết thư cho người đằng sau, reo lên: “Tớ liên lạc được với Tiểu Lộc này!”
Nghe cô nàng nói, bốn người trong phòng cùng dồn mắt nhìn về.
Cả đám đồng thanh: “Thật luôn?”
Hứa Gia chưa kịp xỏ giày đã xông tới cầm bức thư trong tay Dương Hàn: “Tớ xem với!”
Phương Gia cũng ló đầu qua, lẩm nhẩm từng chữ: “Thân mến… Dương Dương, đã lâu không gặp, cậu thay mình gửi lời thăm hỏi đến mọi người…”
Thượng Học không chờ thằng bạn đọc nổi, nhanh chân lướt xuống dưới, nói: “Bây giờ Tiểu Lộc đang học đại học ở miền Nam à?”
Phong thư này như chứa đựng một phần linh hồn của Lộc Duyệt Minh, như thể cậu đoán được lúc mở thư ra cả đám sẽ lao nhao hỏi điều gì, gửi gắm tình cảm qua từng câu chữ sống động bằng đường miệng của Phương Gia.
Hôm nay là giao thừa, ngoài kia là pháo hoa sáng bừng.
Dương Hàn cứ thể im lìm dựa vào ngực Liễu Tộ Diệp, nghe Phương Gia đọc hết bức thư.
Tiểu Lộc kể, có ngày kia cậu mơ về cảnh tượng bọn mình căng băng rôn reo hò chào đón chú Hàn hôm hội khoa học nghệ thuật, từng nét mặt và giọng nói của các cậu đều sống động và rõ rệt. Trước lúc tỉnh, các cậu ngồi trong hồi trường cùng quay lại hỏi mình, chừng nào mình sẽ về. Mình không rõ vì sao mình lại mơ giấc mơ này nữa, lúc thức dậy đã ngẫm nghĩ rất lâu, chắc là do các cậu nhớ mình rồi.
Dương Hàn bỗng nhớ về thời bọn họ còn thơ ngây non nớt, khóe mắt chợt cay cay. May mà còn có bờ vai để giấu nhẹm đi lau khô đôi mắt nhòe ướt.
Liễu Tộ Diệp nhẹ nhàng vỗ đầu cô nàng, nhỏ giọng chỉ đề một mình cô nàng nghe thấy: “Vẫn còn ở đây cả mà.”
“Ừm, vẫn còn ở đây cả.”
Giữa tiếng nói cười hân hoan của mọi người, tim Dương Hàn đập nhanh đến mức như tro tàn bùng lên trong lửa khói, thế là chẳng nhịn được rúc vào vòm ng.ực không quá rộng nhưng đủ sưởi ấm này.
Dương Hàn vừa trở thành sinh viên năm nhất.
Cô bé ngây ngô nhút nhát ngày xưa nay đã trổ mã thành họ Hàn hình người.
Quấn quýt, phóng khoáng, thích làm nũng vô cùng.
Đến mức mỗi lần Dương Mạt nhìn đôi mắt cô thiếu nữ cao gầy tinh ranh sáng lóng lánh, nhất thời chẳng biết phải nói khả năng lây nhiễm của Hàn Thời Vũ quá cao siêu hay là Dương Hàn không biết đường học mấy thứ hay ho tẹo nào.
“Hay là mình lấy thêm lon coca đặt cạnh bức thư đi? Như kiểu Tiểu Lộc cũng ở đây á.” Lớp trưởng cười cười: “Nghi thức thì phải đủ à nha.”
Cả đám nhao nhao lên đồng ý trò này. Dương Hàn khẽ hít hít mũi, ra khỏi lồ.ng ngực “nguy hiểm” kia, chạy đi: “Để tớ vào bếp lấy.”
“Ba ơi ba, dạo gần đây con đang suy nghĩ một vấn đề có tính triết học lắm.” Dương Mạt đang trong bếp thái thịt, không biết Dương Hàn mò vào từ hồi nào. Cô nàng cầm một lon coca để dưới cằm, làm bộ nói tiếp: “Tình yêu là gì?”
Dương Mạt dập tắt suy nghĩ có tính triết học ngỗ nghịch tuổi dậy thì của con gái, lạnh nhạt: “Muốn bàn triết học thì con qua kiếm người bố tự xưng là Sokrates giới chó đi.”
Mặt mày Dương Hàn chù ụ như đưa đám, dụi vào vai anh, lí nhí trong họng: “Rõ ràng hồi xưa ba chịu khó nói mấy chuyện này với con siêu kiên nhẫn luôn. Chỉ sổ tình yêu ba dành cho con dạo này tụt mất rồi.”
“…” Dương Mạt thở dài thỏa hiệp: “… Khỏi lòng vòng, con muốn hỏi gì đây.”
Dương Hàn: “Hề hề.”
“Hề cái đầu con.” Dương Mạt hết cách với cô con gái, dịu giọng hết sức bất đắc dĩ: “Hỏi xong thì ra siêu thị mua mấy bịch giấm cho ba đi.”
Dương Hàn chìa tay không lụm một miếng dưa leo đã dắt xong dĩa, kêu: “Ba ơi.”
Cô nàng vào thẳng vấn đề: “Làm sao ba phân rõ được ba với Lão Hàn là tình bạn… hay là tình yêu ạ?”
Dương Mạt khựng lại, khi ngoái về nhìn con gái trong mắt ngậm gợn sóng thấu triệt tất thảy. Anh ra chiều băn khoăn về Dương Hàn: “Sao vậy con?”
“Không có gì ạ, con chỉ hỏi cho biết thế thôi.”
Dương Mạt im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nghiêm túc đưa ra câu trả lời: “Ba… sẽ mong rằng những lời bố, những điều bố làm với ba đều chỉ dành cho một người duy nhất. Với bố ba cũng chính là một người rất đặc biệt.”
Dương Hàn chớp chớp mắt.
Cô nàng biết Dương Mạt không giỏi ăn nói, nhưng không ngờ có ngày ba lại nói ra được những từ ngữ này. Dương Hàn thầm nghĩ, chắc là im ắng mãi mới nặn ra khỏi bụng được đây mà. Cô nàng vui vẻ tợn, nghiêng đầu kêu lần nữa: “Ba ơi ba.”
Dương Mạt: “Lại làm sao?”
“May mà Hàn Thời Vũ khong có nhà á.” Dương Hàn khua tay: “Không thì cái nhà này không chứa nổi bố mất.”
Dương Hàn cười ngơ ngẩn ngây ngô cũng giống Hàn Thời Vũ, mang theo sức hút từ bên trong khiến khóe môi Dương Mạt cũng bắt đầu cong cong. Anh mỉm cười, thở dài: “Được rồi, con đi mua giấm đi.”
Dương Hàn hô tuân lệnh, quấn khăn quàng cổ lấy lon coca phần Lộc Duyệt Minh ra phòng khách, hì hục đóng cửa.
Hàn Thời Vũ không có nhà.
Vì công việc ở Cực Tấn mà hắn đã ra nước ngoài gần cả tháng nay. Bữa cuối còn phải tham dự đêm giao thừa tổ chức lần đầu của Thú Địa, không cách nào lăn lê ra khỏi đám người từ cũ đến mới này.
Dương Mạt vì mặt mũi nên lúc chuyện trò chẳng tỏ ra “nhớ nhung” tí gì. Kẻo tên kia lại được voi đòi tiên hếch cằm vênh váo tự đắc dựng đuôi, nói: “Bây giờ anh cảm nhận được cảm giác đơn côi lẻ bóng lúc bỏ em phòng không gối chiếc rồi chứ gì.”
Đám nhóc trong phòng tiệc bưng đồ ăn, sau đó lẳng lặng đánh bài chuồn ra ban công, nghe mấy người kia nói đủ cười đủ rồi, nhìn đăm đăm màn hình đếm ngược.
Khi 0 giờ điểm, dường như không có gì khác bao ngày bình thường. Điện thoại hiện qua năm mới, cái đuôi cũng gửi “1” sang.
Dương Mặt nhìn đăm đằm màn hình điện thoại. Sau hai phút đồng hồ, anh thua cuộc.
Anh gọi điện cho Hàn Thời Vũ.
Tích tắc sau, Hàn Thời Vũ nghe máy.
“A lô, Mạt.”
“…”
Bên hắn hơi ồn ào. Nghe Dương Mạt không mảy may trả lời, hắn gọi lại: “Mạt ơi?”
Môi Dương Hàn mấp máy, lên tiếng: “Chúc mừng năm mới.”
Hàn Thời Vũ như ngơ ngác, sau đó có tiếng cười vang lên từ điện thoại: “Làm tròn là đã hai chục năm rồi, rốt cuộc anh cũng chịu nói với em à?”
Có cơn gió tuyết khẽ khàng luồn qua lọn tóc Dương Mạt, chắc là không thích màu đen tuyền ấy nên lại cuốn theo sắc trắng xóa bay đi.
Dương Mạt nhìn ánh đèn nơi xa xa, bên tai là điện thoại.
Nhanh vậy mà đã gần hai mươi năm rồi.
Xưa nay dịp này không phải lễ lớn gì, bình thường không khác nào một năm hơn ba trăm ngày kia. Anh cũng chẳng nhớ rõ mình chúc năm mới hắn được mấy lần, cơ mà mỗi ngày kỷ niệm cầu hôn kỷ niệm kết hôn các loại kỷ niệm anh đều nhớ như in. Hẳn rằng trong năm thứ hai mươi ấy kể cả câu “Chúc mừng năm mới” ấy anh cũng nên chúc thật đầy đủ.
Dương Mạt nói: “Em rảnh rồi à?”
Hàn Thời Vũ: “Em còn đang bận lắm luôn á.”
Dương Mạt: “Vậy anh cúp.”
Hàn Thời Vũ: “Anh…”
“Tít tít…”
Còn chưa nghe Hàn Thời Vũ lải nhải xong, Dương Mạt đã cất điện thoại, lòng bỗng dễ chịu một cách khó hiểu.
0 giờ đã qua nhịp nghỉ ngơi trong đồ hồ sinh học hết sức nghiêm ngặt của Dương Mạt, khiến anh phải ngáp một cái. Sau khi dặn dò Dương Hàn ngủ nghê nghỉ ngơi sớm, anh vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Giữa lúc mơ mơ màng màng trong cơn buồn ngủ, anh đã lan man nghĩ không biết là bao nhiêu chuyện.
Giấc mơ luôn khiến con người nghi ngờ thời gian.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên Hàn Thời Vũ ở phòng giáo vụ ăn đòn của mình mới chỉ là chuyện hôm qua, mà quay đầu một cái đã gần hai mươi năm.
Văn học than vãn rằng không có vĩnh hằng, yêu rồi sẽ mỏi mệt, sẽ nhạt phai. Dương Mạt nghĩ, đó là sự bất lực của văn nhân trẻ với thời gian.
Khi cả hai đã đi qua mười năm rồi hai mươi năm, sẽ nhận ra rằng mọi sự vật sự việc trên thế giới này đều tuân theo định luật bảo toàn năng lượng. Những thứ mặn nồng hào nhoáng kia chỉ là đã lắng đọng thành thứ mà con người không để mắt đến mà thôi.
Dương Mạt dần thiếp đi.
Chút ý thức còn sót lại, anh bỗng nghe có tiếng ai đó khẽ khàng mở cửa phòng ngủ. Dương Mạt tưởng Dương Hàn có chuyện gấp cần tìm mình, lơ mơ lên tiếng: “Sao thế…”
Bờ môi bị ngậm lấy, nhẹ nhàng c.ắn m.út. Bộ đồ Tây của người vừa vào vương hơi lạnh của tuyết sương, hắn gọi: “Mạt.”
Dương Mạt nheo mắt, ngẩn ra nửa buổi trời mới thấy rõ mặt tên kia, vò rối tung cái tóc chải chuốt kỹ lưỡng của hắn: “Sao em về rồi.”
“Em cũng chẳng biết luôn, cảm thấy hôm nay em nên ở bên anh và con.” Hàn Thời Vũ đáp: “Đã quen rồi.”
Dương Mạt nghe vậy cười khe khẽ, thừa dịp buồn ngủ ấn cái đầu kia xuống hôn lên. Hàn Thời Vũ nhẹ nhàng đáp: “Chúc mừng năm mới.”
“Ừm.”
Mặn nồng và hào nhoáng lắng đọng thành củi gạo dầu muối.
Yêu rồi cũng sẽ trở thành thói quen.
Lời nhắn của tác giả
Ghi chú về hành trình viết.
Hì, ăn kẹo của đây rồi thì phải là con gái của bố.
Chào mọi người, không nghĩ ra được câu mở đầu nào ấn tượng nên chỉ đành trộm thoại của HSN thôi.
Hai người cha đã hoàn thành rồi, lâu lắc như vậy mới đăng mấy chương cuối lên, tội nhân chính là tui.
Mới đầu tôi chỉ muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng điều hòa sau Tận thế bạn trai cũ, vì viết chính kịch thì tốn não quá… Mà không ngờ có nhiều bạn thích đến thế nên càng sau này tôi mới cố gắng tiếp tục viết, nên là không lập dàn ý, nhây chương nữa nên là thật sự xin lỗi, bởi vì linh cảm khô khan quá mà.
Không ôm chí lớn, lý tưởng cũng chẳng lớn lao, định vị của tôi là “Nhảm nhí siêu cấp lý tưởng hóa nói bậy giáo dục đâm xỉa người ta” kkk.
Bình luận và quà tặng của mọi người tôi đều xem cả! Tôi thật sự hạnh phúc lắm, like like!!!
Cơ mà nhiều khi có hơi bối rối.
Cuối cùng là nói về sau này.
Vẫn với hình thức như thế, chủ yếu viết chính kịch, lúc khô khan sẽ viết truyện hiện đại điều hòa. Truyện hiện đại đều có bối cảnh giống nhau, kế tiếp là câu chuyện và Lưu đại gia và Tiểu Lộc. Dương bự Dương bé chị Liễu và HSN cũng xuất hiện với tần suất như Tạ Thần Mân trong bộ này, thế nên có thể xem như câu chuyện vẫn chưa kết thúc đâu nhen!
Nói trước, Lưu Đại Gia là thụ.
Mọi người đừng vội quá, thì… cứ cứ sống vui vẻ may mắn thôi, biết đâu chừng một ngày nào đó lại thấy Lưu Mộc và Tiểu Lộc xuất hiện ở một góc nào đó trên Trường Bội thì sao.
Cảm ơn chúng ta đã gặp nhau nơi những tháng diệu kỳ này.
Có duyên gặp lại hahaha!
Chuyện vào mùa đông nọ của HSN và Mạt.
Đồng chí Tiểu Dương đã lớn.
Vào dịp trường cho nghỉ tết dương lịch, Dương Hàn đã lên sẵn kế hoạch hẹn bạn cấp ba về nhà chơi đêm giao thừa.
Năm lớp mười một, vì vài lý do đặc biệt mà Lộc Duyệt Minh lại chuyển trường. Dương Hàn và các đồng chí khác trong “hậu cung” đã liên lạc với cậu đủ kiểu nhưng mọi tin tức vẫn mất tăm biệt tích. Dương Hàn đành chịu thua, đành phải tưởng tượng Tiểu Lộc đã có một cuộc sống mới bình yên chữa lành quá khứ, thoát ra khỏi quá khứ khó quên.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Vào đêm giao thừa, Dương Hàn nhận được một phong thư từ Lộc Duyệt Minh. Lúc đọc tên người gửi, cô nàng thoáng sửng sốt, mãi đến khi bốn chữ “Tất cả mạnh khỏe” đập vào mắt mới tỉnh hồn lại.
Ngón tay từ đầu chọc lên mũi, Dương Hàn mở to mắt, Liễu Tộ Diệp lên tiếng: “Cười cái gì vậy?”
Dương Hàn đang vui, “Hức” một tiếng bổ nhào vào lòng Liễu Tộ Diệp. Liễu Tộ Diệp bị bất ngờ lảo đảo ngửa ra sau, ôm vững cô nàng dở khóc dở cười hỏi: “Làm sao?”
Dương Hàn phấn khởi ủn đầu vào vai Liễu Tộ Diệp dụi dụi, sau đó mới giơ giấy viết thư cho người đằng sau, reo lên: “Tớ liên lạc được với Tiểu Lộc này!”
Nghe cô nàng nói, bốn người trong phòng cùng dồn mắt nhìn về.
Cả đám đồng thanh: “Thật luôn?”
Hứa Gia chưa kịp xỏ giày đã xông tới cầm bức thư trong tay Dương Hàn: “Tớ xem với!”
Phương Gia cũng ló đầu qua, lẩm nhẩm từng chữ: “Thân mến… Dương Dương, đã lâu không gặp, cậu thay mình gửi lời thăm hỏi đến mọi người…”
Thượng Học không chờ thằng bạn đọc nổi, nhanh chân lướt xuống dưới, nói: “Bây giờ Tiểu Lộc đang học đại học ở miền Nam à?”
Phong thư này như chứa đựng một phần linh hồn của Lộc Duyệt Minh, như thể cậu đoán được lúc mở thư ra cả đám sẽ lao nhao hỏi điều gì, gửi gắm tình cảm qua từng câu chữ sống động bằng đường miệng của Phương Gia.
Hôm nay là giao thừa, ngoài kia là pháo hoa sáng bừng.
Dương Hàn cứ thể im lìm dựa vào ngực Liễu Tộ Diệp, nghe Phương Gia đọc hết bức thư.
Tiểu Lộc kể, có ngày kia cậu mơ về cảnh tượng bọn mình căng băng rôn reo hò chào đón chú Hàn hôm hội khoa học nghệ thuật, từng nét mặt và giọng nói của các cậu đều sống động và rõ rệt. Trước lúc tỉnh, các cậu ngồi trong hồi trường cùng quay lại hỏi mình, chừng nào mình sẽ về. Mình không rõ vì sao mình lại mơ giấc mơ này nữa, lúc thức dậy đã ngẫm nghĩ rất lâu, chắc là do các cậu nhớ mình rồi.
Dương Hàn bỗng nhớ về thời bọn họ còn thơ ngây non nớt, khóe mắt chợt cay cay. May mà còn có bờ vai để giấu nhẹm đi lau khô đôi mắt nhòe ướt.
Liễu Tộ Diệp nhẹ nhàng vỗ đầu cô nàng, nhỏ giọng chỉ đề một mình cô nàng nghe thấy: “Vẫn còn ở đây cả mà.”
“Ừm, vẫn còn ở đây cả.”
Giữa tiếng nói cười hân hoan của mọi người, tim Dương Hàn đập nhanh đến mức như tro tàn bùng lên trong lửa khói, thế là chẳng nhịn được rúc vào vòm ng.ực không quá rộng nhưng đủ sưởi ấm này.
Dương Hàn vừa trở thành sinh viên năm nhất.
Cô bé ngây ngô nhút nhát ngày xưa nay đã trổ mã thành họ Hàn hình người.
Quấn quýt, phóng khoáng, thích làm nũng vô cùng.
Đến mức mỗi lần Dương Mạt nhìn đôi mắt cô thiếu nữ cao gầy tinh ranh sáng lóng lánh, nhất thời chẳng biết phải nói khả năng lây nhiễm của Hàn Thời Vũ quá cao siêu hay là Dương Hàn không biết đường học mấy thứ hay ho tẹo nào.
“Hay là mình lấy thêm lon coca đặt cạnh bức thư đi? Như kiểu Tiểu Lộc cũng ở đây á.” Lớp trưởng cười cười: “Nghi thức thì phải đủ à nha.”
Cả đám nhao nhao lên đồng ý trò này. Dương Hàn khẽ hít hít mũi, ra khỏi lồ.ng ngực “nguy hiểm” kia, chạy đi: “Để tớ vào bếp lấy.”
“Ba ơi ba, dạo gần đây con đang suy nghĩ một vấn đề có tính triết học lắm.” Dương Mạt đang trong bếp thái thịt, không biết Dương Hàn mò vào từ hồi nào. Cô nàng cầm một lon coca để dưới cằm, làm bộ nói tiếp: “Tình yêu là gì?”
Dương Mạt dập tắt suy nghĩ có tính triết học ngỗ nghịch tuổi dậy thì của con gái, lạnh nhạt: “Muốn bàn triết học thì con qua kiếm người bố tự xưng là Sokrates giới chó đi.”
Mặt mày Dương Hàn chù ụ như đưa đám, dụi vào vai anh, lí nhí trong họng: “Rõ ràng hồi xưa ba chịu khó nói mấy chuyện này với con siêu kiên nhẫn luôn. Chỉ sổ tình yêu ba dành cho con dạo này tụt mất rồi.”
“…” Dương Mạt thở dài thỏa hiệp: “… Khỏi lòng vòng, con muốn hỏi gì đây.”
Dương Hàn: “Hề hề.”
“Hề cái đầu con.” Dương Mạt hết cách với cô con gái, dịu giọng hết sức bất đắc dĩ: “Hỏi xong thì ra siêu thị mua mấy bịch giấm cho ba đi.”
Dương Hàn chìa tay không lụm một miếng dưa leo đã dắt xong dĩa, kêu: “Ba ơi.”
Cô nàng vào thẳng vấn đề: “Làm sao ba phân rõ được ba với Lão Hàn là tình bạn… hay là tình yêu ạ?”
Dương Mạt khựng lại, khi ngoái về nhìn con gái trong mắt ngậm gợn sóng thấu triệt tất thảy. Anh ra chiều băn khoăn về Dương Hàn: “Sao vậy con?”
“Không có gì ạ, con chỉ hỏi cho biết thế thôi.”
Dương Mạt im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nghiêm túc đưa ra câu trả lời: “Ba… sẽ mong rằng những lời bố, những điều bố làm với ba đều chỉ dành cho một người duy nhất. Với bố ba cũng chính là một người rất đặc biệt.”
Dương Hàn chớp chớp mắt.
Cô nàng biết Dương Mạt không giỏi ăn nói, nhưng không ngờ có ngày ba lại nói ra được những từ ngữ này. Dương Hàn thầm nghĩ, chắc là im ắng mãi mới nặn ra khỏi bụng được đây mà. Cô nàng vui vẻ tợn, nghiêng đầu kêu lần nữa: “Ba ơi ba.”
Dương Mạt: “Lại làm sao?”
“May mà Hàn Thời Vũ khong có nhà á.” Dương Hàn khua tay: “Không thì cái nhà này không chứa nổi bố mất.”
Dương Hàn cười ngơ ngẩn ngây ngô cũng giống Hàn Thời Vũ, mang theo sức hút từ bên trong khiến khóe môi Dương Mạt cũng bắt đầu cong cong. Anh mỉm cười, thở dài: “Được rồi, con đi mua giấm đi.”
Dương Hàn hô tuân lệnh, quấn khăn quàng cổ lấy lon coca phần Lộc Duyệt Minh ra phòng khách, hì hục đóng cửa.
Hàn Thời Vũ không có nhà.
Vì công việc ở Cực Tấn mà hắn đã ra nước ngoài gần cả tháng nay. Bữa cuối còn phải tham dự đêm giao thừa tổ chức lần đầu của Thú Địa, không cách nào lăn lê ra khỏi đám người từ cũ đến mới này.
Dương Mạt vì mặt mũi nên lúc chuyện trò chẳng tỏ ra “nhớ nhung” tí gì. Kẻo tên kia lại được voi đòi tiên hếch cằm vênh váo tự đắc dựng đuôi, nói: “Bây giờ anh cảm nhận được cảm giác đơn côi lẻ bóng lúc bỏ em phòng không gối chiếc rồi chứ gì.”
Đám nhóc trong phòng tiệc bưng đồ ăn, sau đó lẳng lặng đánh bài chuồn ra ban công, nghe mấy người kia nói đủ cười đủ rồi, nhìn đăm đăm màn hình đếm ngược.
Khi 0 giờ điểm, dường như không có gì khác bao ngày bình thường. Điện thoại hiện qua năm mới, cái đuôi cũng gửi “1” sang.
Dương Mặt nhìn đăm đằm màn hình điện thoại. Sau hai phút đồng hồ, anh thua cuộc.
Anh gọi điện cho Hàn Thời Vũ.
Tích tắc sau, Hàn Thời Vũ nghe máy.
“A lô, Mạt.”
“…”
Bên hắn hơi ồn ào. Nghe Dương Mạt không mảy may trả lời, hắn gọi lại: “Mạt ơi?”
Môi Dương Hàn mấp máy, lên tiếng: “Chúc mừng năm mới.”
Hàn Thời Vũ như ngơ ngác, sau đó có tiếng cười vang lên từ điện thoại: “Làm tròn là đã hai chục năm rồi, rốt cuộc anh cũng chịu nói với em à?”
Có cơn gió tuyết khẽ khàng luồn qua lọn tóc Dương Mạt, chắc là không thích màu đen tuyền ấy nên lại cuốn theo sắc trắng xóa bay đi.
Dương Mạt nhìn ánh đèn nơi xa xa, bên tai là điện thoại.
Nhanh vậy mà đã gần hai mươi năm rồi.
Xưa nay dịp này không phải lễ lớn gì, bình thường không khác nào một năm hơn ba trăm ngày kia. Anh cũng chẳng nhớ rõ mình chúc năm mới hắn được mấy lần, cơ mà mỗi ngày kỷ niệm cầu hôn kỷ niệm kết hôn các loại kỷ niệm anh đều nhớ như in. Hẳn rằng trong năm thứ hai mươi ấy kể cả câu “Chúc mừng năm mới” ấy anh cũng nên chúc thật đầy đủ.
Dương Mạt nói: “Em rảnh rồi à?”
Hàn Thời Vũ: “Em còn đang bận lắm luôn á.”
Dương Mạt: “Vậy anh cúp.”
Hàn Thời Vũ: “Anh…”
“Tít tít…”
Còn chưa nghe Hàn Thời Vũ lải nhải xong, Dương Mạt đã cất điện thoại, lòng bỗng dễ chịu một cách khó hiểu.
0 giờ đã qua nhịp nghỉ ngơi trong đồ hồ sinh học hết sức nghiêm ngặt của Dương Mạt, khiến anh phải ngáp một cái. Sau khi dặn dò Dương Hàn ngủ nghê nghỉ ngơi sớm, anh vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Giữa lúc mơ mơ màng màng trong cơn buồn ngủ, anh đã lan man nghĩ không biết là bao nhiêu chuyện.
Giấc mơ luôn khiến con người nghi ngờ thời gian.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên Hàn Thời Vũ ở phòng giáo vụ ăn đòn của mình mới chỉ là chuyện hôm qua, mà quay đầu một cái đã gần hai mươi năm.
Văn học than vãn rằng không có vĩnh hằng, yêu rồi sẽ mỏi mệt, sẽ nhạt phai. Dương Mạt nghĩ, đó là sự bất lực của văn nhân trẻ với thời gian.
Khi cả hai đã đi qua mười năm rồi hai mươi năm, sẽ nhận ra rằng mọi sự vật sự việc trên thế giới này đều tuân theo định luật bảo toàn năng lượng. Những thứ mặn nồng hào nhoáng kia chỉ là đã lắng đọng thành thứ mà con người không để mắt đến mà thôi.
Dương Mạt dần thiếp đi.
Chút ý thức còn sót lại, anh bỗng nghe có tiếng ai đó khẽ khàng mở cửa phòng ngủ. Dương Mạt tưởng Dương Hàn có chuyện gấp cần tìm mình, lơ mơ lên tiếng: “Sao thế…”
Bờ môi bị ngậm lấy, nhẹ nhàng c.ắn m.út. Bộ đồ Tây của người vừa vào vương hơi lạnh của tuyết sương, hắn gọi: “Mạt.”
Dương Mạt nheo mắt, ngẩn ra nửa buổi trời mới thấy rõ mặt tên kia, vò rối tung cái tóc chải chuốt kỹ lưỡng của hắn: “Sao em về rồi.”
“Em cũng chẳng biết luôn, cảm thấy hôm nay em nên ở bên anh và con.” Hàn Thời Vũ đáp: “Đã quen rồi.”
Dương Mạt nghe vậy cười khe khẽ, thừa dịp buồn ngủ ấn cái đầu kia xuống hôn lên. Hàn Thời Vũ nhẹ nhàng đáp: “Chúc mừng năm mới.”
“Ừm.”
Mặn nồng và hào nhoáng lắng đọng thành củi gạo dầu muối.
Yêu rồi cũng sẽ trở thành thói quen.
Lời nhắn của tác giả
Ghi chú về hành trình viết.
Hì, ăn kẹo của đây rồi thì phải là con gái của bố.
Chào mọi người, không nghĩ ra được câu mở đầu nào ấn tượng nên chỉ đành trộm thoại của HSN thôi.
Hai người cha đã hoàn thành rồi, lâu lắc như vậy mới đăng mấy chương cuối lên, tội nhân chính là tui.
Mới đầu tôi chỉ muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng điều hòa sau Tận thế bạn trai cũ, vì viết chính kịch thì tốn não quá… Mà không ngờ có nhiều bạn thích đến thế nên càng sau này tôi mới cố gắng tiếp tục viết, nên là không lập dàn ý, nhây chương nữa nên là thật sự xin lỗi, bởi vì linh cảm khô khan quá mà.
Không ôm chí lớn, lý tưởng cũng chẳng lớn lao, định vị của tôi là “Nhảm nhí siêu cấp lý tưởng hóa nói bậy giáo dục đâm xỉa người ta” kkk.
Bình luận và quà tặng của mọi người tôi đều xem cả! Tôi thật sự hạnh phúc lắm, like like!!!
Cơ mà nhiều khi có hơi bối rối.
Cuối cùng là nói về sau này.
Vẫn với hình thức như thế, chủ yếu viết chính kịch, lúc khô khan sẽ viết truyện hiện đại điều hòa. Truyện hiện đại đều có bối cảnh giống nhau, kế tiếp là câu chuyện và Lưu đại gia và Tiểu Lộc. Dương bự Dương bé chị Liễu và HSN cũng xuất hiện với tần suất như Tạ Thần Mân trong bộ này, thế nên có thể xem như câu chuyện vẫn chưa kết thúc đâu nhen!
Nói trước, Lưu Đại Gia là thụ.
Mọi người đừng vội quá, thì… cứ cứ sống vui vẻ may mắn thôi, biết đâu chừng một ngày nào đó lại thấy Lưu Mộc và Tiểu Lộc xuất hiện ở một góc nào đó trên Trường Bội thì sao.
Cảm ơn chúng ta đã gặp nhau nơi những tháng diệu kỳ này.
Có duyên gặp lại hahaha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook