Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 64: Đòi con

Sốt ruột chờ không nổi tại Trọng Hoa cung, Tề Ngọc Yên vội phái người tới tìm hiểu tình hình. Chẳng bao lâu, người được phái trở về nói, tiệc ở Xương Nhạc điện chưa xong, Hoàng đế Hoàng hậu vẫn đang tiếp khách tại tiệc.

Tề Ngọc Yên nghe xong, bèn nghĩ không phải sau khi cung yến tàn, Hoàng hậu mới trả Huyên Nhi chứ. Lại đành kiên nhẫn tiếp tục chờ.

Mấy ngày nay lúc nào cũng có Huyên Nhi bên cạnh, chờ đợi như vậy càng thêm nóng ruột. Nàng liền cầm một quyển sách, ngồi dưới ánh đèn, vừa đọc sách giết thời gian, vừa chờ Huyên Nhi trở về. Chẳng ngờ vừa sinh xong thân thể yếu ớt, cơn buồn ngủ âm thầm ập đến, bất giác thiếp đi.

Đến khi nàng tỉnh lại, nhìn đồng hồ cát, đã qua giờ Tý.

Trễ vậy rồi, Huyên Nhi đã về chưa?

Nghĩ đến đây, nàng vội gọi Mai Hương tới hỏi. Lại được cho hay Huyên Nhi vẫn chưa trở về, mà nghe nói Hoàng đế say rượu, đã trở về Càn Dương cung nghỉ ngơi từ lâu rồi.

“Thế Huyên Nhi đâu?” Tề Ngọc Yên gấp gáp hỏi, “Tại sao Hoàng thượng hồi cung rồi mà Huyên Nhi vẫn chưa trở về?”

Thấy Tề Ngọc Yên lo lắng, Mai Hương nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nương nương đừng lo lắng, có lẽ Hoàng hậu nương nương thấy canh giờ đã muộn, nên giữ lại tiểu hoàng tử. Dù sao có nhũ nương đi theo, cũng không sợ ban đêm tiểu hoàng tử quấy nhiễu không yên.”

Nghĩ tới Huyên Nhi hay ở cùng nhũ nương vào buổi đêm, hẳn cũng không có gì đáng lo, bấy giờ Tề Ngọc Yên mới hơi nhẹ nhõm, nét mặt vẫn mang theo chút bất mãn: “Cứ coi như thế thì Hoàng hậu nương nương cũng phải sai người tới báo cho ta một tiếng chứ.”

“Hoàng hậu nương nương thấy khuya rồi, sợ sẽ quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.” Mai Hương cười nói.

“Huyên nhi chưa trở về, sao ta nghỉ ngơi được?” Tề Ngọc Yên lầu bầu nói.

“Nương nương, cô đừng lo quá.” Mai Hương đỡ Tề Ngọc Yên tới bên giường, nói, “Sáng mai, nô tỳ sẽ theo nương nương tới Khôn Dương cung đón tiểu hoàng tử trở về.”

Tề Ngọc Yên thở dài: “Hiện tại, đành phải thế thôi.”

Chỉ là, đêm nay Huyên Nhi không về, Tề Ngọc Yên cứ nhớ mong thằng bé, ngủ không vào giấc.

Ngày tiếp theo, Tề Ngọc Yên dậy sớm, chờ Trịnh Hoàng hậu đưa trả Huyên Nhi về. Nhưng nàng chờ tới giờ Tỵ, vẫn chẳng có chút tin tức nào từ Khôn Dương cung.

Huyên Nhi lớn từng này, nhưng chưa từng rời khỏi mắt Tề Ngọc Yên. Giờ vừa đi, liền đi cả một đêm, nàng nhớ bé vô cùng. Nghĩ cứ chờ trong Trọng Hoa cung cũng không phải cách, bèn dẫn theo Mai Hương, vội vàng tới Khôn Dương cung.

Tới trước cửa Khôn Dương cung thì trông thấy Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân, La Xảo Nhi đang từ trong Càn Dương cung đi ra.

Thấy Tề Ngọc Yên tới, ba người đều ngẩn ra, sau đó tiến tới hành lễ.

Tề Ngọc Yên ôm nỗi nhớ Huyên Nhi, liền miễn lễ, không định tiếp chuyện với ba người, vội bảo cung nhân trước cửa vào thông báo, nói mình tới thỉnh an.

“Tề quý phi thỉnh an sớm thật đó.” Lương Tử Vân ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Canh giờ này, mặt trời đã lên cao ngất rồi.”

Sau khi sinh, dựa theo lễ nghi trong cung, Tề Ngọc Yên có hai tháng không cần tới Khôn Dương cung thỉnh an. Nếu không phải Trịnh Chước giữ Huyên Nhi không trả, nàng cũng sẽ không tới Khôn Dương cung giờ này.

Nghe Lương Tử Vân nói, Tề Ngọc Yên biết nàng ta đang mỉa mai ngầm mình. Mặc dù bây giờ nàng là quý phi, nhưng Lương Tử Vân ỷ vào nhà mẹ đẻ thế lực lớn, trong lòng không phục nàng. Lúc này nghe Lương Tử Vân châm chọc, Tề Ngọc Yên cũng không muốn nhiều lời với nàng ta, liền làm bộ như không nghe thấy, không đoái hoài tới nàng ta.

Phan Dửu Quân lại mỉm cười đi tới, tựa như cái hôm Tề Ngọc Yên sinh, chẳng xảy chuyện gì giữa hai người vậy, cười dịu dàng với Tề Ngọc Yên nói: “Mấy ngày trước Tề quý phi ở cữ, chúng ta thấy không nên quấy rầy. Giờ Tề quý phi đã khỏe lại, ngày khác chúng ta tới Trọng Hoa cung vấn an Tề quý phi.”

Nghe vậy, ánh mắt Tề Ngọc Yên hơi lóe, sau đó gật đầu, nói: “Làm phiền Phan quý nghi nhớ mong rồi.” Sau đó xoay mặt đi, hướng vào trong cung, vẻ mặt sốt ruột.

Thấy Tề Ngọc Yên có vẻ không muốn tiếp chuyện với mọi người, La Xảo Nhi liền nói: “Tề tỷ tỷ, tỷ bận thì bọn muội về trước nhé.”

“Ừ.” Tề Ngọc Yên quay qua, cười nhẹ đáp.

Nói xong La Xảo Nhi gọi Phan Dửu Quan cùng rời khỏi Khôn Dương cung, Lương Tử Vân lia mắt nhìn Tề Ngọc Yên, cắn môi, xoay người, đuổi theo La Xảo Nhi và Phan Dửu Quân.

Chỉ chốc lát sau, cung nhân đi thông báo lúc trước chạy trở về, thi lễ với Tề Ngọc Yên, nói: “Tề quý phi, Hoàng hậu nương nương mời người vào.”

“Được.” Tề Ngọc Yên gật đầu, liền nhấc chân bước vào trong cung.

Cung nhân ở phía trước dẫn đường, Tề Ngọc Yên và Mai Hương theo sát sau.

Đến trước cửa chính điện, Mai Hương đứng ở một bên, Tề Ngọc Yên một mình vào trong điện.

Vừa vào phòng, Tề Ngọc Yên trông thấy Trịnh Chước đang ngồi một mình trên ghế dựa bên trên, nhâm nhi trà.

Tề Ngọc Yên tới trước, quỳ lạy nói: “Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Trịnh Chước vội đứng lên, khom lưng nâng Tề Ngọc Yên đứng dậy, cười nói: “Tề quý phi vừa ở cữ xong, thân thể mới khỏe lại, không nghỉ ngơi thêm vài ngày, sao đã vội vã tới đây?”

“Thần thiếp ổn, tất nhiên phải tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Tề Ngọc Yên mỉm cười nói.

“Tề quý phi thật có lòng.” Trịnh Chước cười nói, “Phải rồi, hôm qua bản cung có nhắc tới chuyện làm đại lễ sắc phong quý phi với Hoàng thượng, Hoàng thượng đã bảo Tư Thiên giám chọn ngày, nhanh thôi sẽ làm đại lễ sắc phong cho ngươi.”

“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Tề Ngọc Yên tươi cười, ánh mắt lại đảo xung quanh, vẫn chẳng thấy Huyên Nhi.

“Tề quý phi đã lâu không tới Khôn Dương cung, mau mau ngồi xuống, chuyện phiếm vài câu cùng bản cung đi.” Nói xong, Trịnh Chước lôi kéo Tề Ngọc Yên tới bên ghế tựa ngồi.

“Dạ.” Tề Ngọc Yên cười đáp.

Trịnh Chước tự mình làm, rót một chén trà, đưa cho Tề Ngọc Yên, nói, “Tề quý phi nếm thử trà này thế nào, đây chính là trà Ngân Châm mới tới năm nay đó.”

Tề Ngọc Yên mỉm cười, liền bưng chén lên, thản nhiên nhấp một ngụm.

Trịnh Chước nhìn nàng, nói: “Tề quý phi, mùi vị ra sao?”

Tề Ngọc Yên cười nói: “Trà này, rất ngon.”

“Ngon hả?” Trịnh Chước cực kì phấn chấn, bàn về trà kinh với Tề Ngọc Yên, “TràNgân Châm này chia ra Ngân Châm vùng Bắc và Ngân Chân vùng Nam, có điều, hai loại này đều có tại tỉnh Mân…”

Thấy Trịnh Chước không đề cập tới chuyện Huyên Nhi, Tề Ngọc Yên nóng ruột, liền không để ý tới lễ nghi, cắt ngang Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, đêm qua Huyên Nhi có ngoan không ạ?”

Trịnh Chước giật mình, cười nói: “Huyên Nhi rất ngoan, chưa từng khóc nháo.”

Nghe Trịnh Chước nói vậy, Tề Ngọc Yên hơi yên tâm, cười nói: “Không biết giờ Huyên nhi đang ở đâu?”

“Tề quý phi đừng lo lắng, bây giờ Huyên Nhi đang được nhũ mẫu chăm sóc ở sau điện.” Trịnh Chước cười đáp.

Nghe vậy, Tề Ngọc Yên nở nụ cười, nói: “Có thể xin Hoàng hậu nương nương bảo Vân nương bế Huyên Nhi ra không, lát nữa cũng tiện theo thần thiếp trở về Trọng Hoa cung.”

Nghe Tề Ngọc Yên nói, Trịnh Chước liếc nhìn nàng, nhưng không nói chuyện, cụp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên trên mặt bàn, giống như đang suy nghĩ.

Một lúc lâu sau nàng ta mới ngẩng đầu, nghiêm mặt nói với Tề Ngọc Yên: “Tề quý phi, có chuyện, bản cung muốn giải thích với ngươi một tiếng.”

Tề Ngọc Yên cảm giác không khí có chút khác lạ, tâm căng thẳng, hỏi: “Không biết Hoàng hậu nương nương có chuyện gì?”

Trịnh Chước dừng một lúc, sau đó cười nói: “Bản cung muốn giữ Huyên nhi lại Khôn Dương cung nuôi nấng.”

Tề Ngọc Yên ngỡ ngàng, tựa như một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu mình, nàng dại người đi trong giây lát. Sau một lúc, nàng mới phục hồi lại tinh thần, môi run rẩy, hỏi: “Hoàng hậu, tại sao muốn giữ Huyên Nhi lại Khôn Dương cung?”

Trịnh Chước cười nhạt nói: “Hôm qua bản cung mang theo Huyên Nhi tới tiệc đầy tháng, thấy Huyên Nhi rất đáng yêu, bản cung và thằng bé rất hợp nhau, không nỡ rời xa nó.”

Tề Ngọc Yên ngây ra.

Nàng ta giữ Huyên Nhi lại Khôn Dương cung? Nàng ta muốn tách Huyên nhi khỏi mình?

Tuyệt đối không được.

Kiếp trước Huyên Nhi rời xa sự chở che của mẫu thân, cuối cùng bị người ta hãm hại. Kiếp này, nàng tuyệt đối không để bi kịch tái diễn lại lần nữa.

Nghĩ đến đây, nàng ổn định lại cảm xúc, cố gắng cười với Trịnh Chước, sau đó mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương yêu mến Huyên Nhi, thần thiếp làm mẫu thân Huyên Nhi, trong lòng đương nhiên rất vui mừng. Chỉ là Huyên nhi sau khi sinh ra, vẫn luôn do thần thiếp tự mình chăm lo, thần thiếp không rời được Huyên Nhi, nên Huyên nhi cũng không rời được thần thiếp, thần thiếp cảm thấy vẫn nên để Huyên Nhi ở Trọng Hoa cung thì tốt hơn.”

Thấy sắc mặt Trịnh Chước biến đổi, Tề Ngọc Yên nói tiếp: “Nếu Hoàng hậu nương nương nhớ Huyên Nhi, dù sao Trọng Hoa cung và Khôn Dương cung cách nhau không xa, ngài chỉ cần tới đó thăm là được. Nếu Hoàng hậu nương nương không muốn đi, phái người truyền lời, thần thiếp sẽ mang Huyên Nhi tới Khôn Dương cung vấn an mẹ cả. Không biết ý Hoàng hậu nương nương thế nào ạ?”

Lúc Tề Ngọc Yên nói chuyện, nhấn mạnh hai chữ “mẹ cả”.

Trịnh Chước đương nhiên hiểu được ý nàng, nâng mắt cười, nói: “E là Tề quý phi không hiểu lời bản cung rồi? Bản cung nói, từ nay trở đi, Huyên Nhi sẽ ở lại Khôn Dương cung, nuôi nấng dưới gối bản cung. Nếu Tề quý phi nhớ Huyên Nhi, bản cung sẽ đồng ý cho các ngươi gặp nhau, chẳng qua, trước mặt thằng bé ngươi không được tự xưng là mẫu phi.”

Ý Trịnh Chước là, từ nay về sau, Huyên Nhi sẽ là con của nàng ta, rũ bỏ quan hệ với mình? Nàng cảm giác tâm mình như bị ai đó quất từng nhát một, đau đớn vô cùng.

Nàng nhìn thẳng vào Trịnh Chước, sau một lúc mới lấy lại tinh thần, run giọng nói: “Ý của Hoàng hậu nương nương, là muốn nuôi Huyên Nhi dưới danh nghĩa của mình?”

Trịnh Chước gật đầu, nói: “Phải!”

“Không được!” Tề Ngọc Yên đứng bật dậy, không cẩn thận hất đổ chén trà trên bàn, nước trà đổ ra, tẩm ướt váy nàng.

Nàng không quan tâm tới cái váy, lớn tiếng nói với Trịnh Chước: “Hoàng hậu nương nương, Huyên Nhi là do thần thiếp sinh ra, tất nhiên thằng bé sẽ do thần tự nuôi nấng. Chuyện nuôi dưỡng Huyên Nhi, không khiến Hoàng hậu nương nương tốn công tốn sức, kính xin Hoàng hậu nương nương để nhũ nương mang Huyên Nhi ra, trả lại cho thần thiếp.”

Trịnh Chước nhìn Tề Ngọc Yên, lạnh lùng cười, sau đó chậm rãi đứng dậy, nói: “Tề quý phi, lời bản cung nói, ngươi nghe không rõ sao? Vậy bản cung lặp lại lần nữa, từ giờ phút này Huyên Nhi sẽ ở tại Khôn Dương cung, do bản cung nuôi nấng, bản cung sẽ là mẫu thân của thằng bé.”

“Hoàng hậu nương nương, người dựa vào cái gì muốn cướp Huyên Nhi từ thần thiếp?” Tề Ngọc Yên bi phẫn kêu lên: “Thần thiếp mới là mẫu thân của Huyên Nhi!”

“Được, bản cung nói luôn với ngươi, bây giờ ngươi đã không còn là mẫu thân của Huyên Nhi nữa!” Trịnh Chước thản nhiên nói, “Từ nay trở đi, Huyên Nhi là con của bản cung, sau này không có quan hệ gì với ngươi.”

Nghe vậy, ánh mắt Tề Ngọc Yên bỗng chốc trở nên đỏ như máu.

Mình vất vả mang thai con, tại sao lại không có quan hệ với mình?

Tề Ngọc Yên rơm rớm nước mắt, chất vấn: “Hoàng hậu nương nương, Huyên nhi do thần thiếp mang nặng 8 tháng, liều mạng để sinh ra, Hoàng hậu nương nương dựa vào đâu mà cướp nó khỏi thần thiếp chứ?”

“Chỉ bằng bản cung là Hoàng hậu của Đại Hiên!” Trịnh Chước lạnh lùng nói, “Chỉ cần là con của Hoàng thượng, đều là con của bản cung. Bản cung muốn tự thân nuôi nấng con của mình, có gì không được?”

“Nhưng thần thiếp mới là người mẹ sinh ra Huyên nhi!” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên ứa nước mắt, “Hoàng hậu nương nương, người vì thần thiếp sinh Huyên Nhi mà suýt mất mạng, trả Huyên Nhi lại cho thần thiếp đi.”

“Tề Ngọc Yên, bản cung đã giải thích rõ, ngươi có cầu cũng vô dụng.” Trịnh Chước không lung lay, “Huyên Nhi, bản cung nhất định phải nuôi dưỡng bên người.”

Tề Ngọc Yên nâng hai mắt đẫm lệ, yên lặng nhìn Trịnh Chước, “Hoàng thượng đâu? Hoàng thượng cũng đồng ý Hoàng hậu nương nương cướp Huyên Nhi khỏi thần thiếp sao?”

“Bản cung chính là thê tử của Hoàng thượng, theo lễ pháp hay tình lý, đều có thể nuôi dưỡng Huyên Nhi bên người.” Trịnh Chước liếc Tề Ngọc Yên, “Tề quý phi cảm thấy, Hoàng thượng có lý do gì để khước từ đây?”

“Chàng, chàng, lại đồng ý giao Huyên Nhi cho ngươi?” Tề Ngọc Yên đứng như trời trồng, cả người lạnh toát.

“Tề quý phi, bây giờ bản cung hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc. Ngươi hồi cung đi.” Trịnh Chước không hề muốn dây dưa thêm với Tề Ngọc Yên, bèn hạ lệnh tiễn khách.

“Không!” Tề Ngọc Yên gào khóc, “Hôm nay Hoàng hậu nương nương không giao trả Huyên Nhi cho thần thiếp, thần thiếp không rời khỏi Khôn Dương cung này.”

Nghe vậy, Trịnh Chước nhăn mày: “Tề quý phi, ngươi đang uy hiếp bản cung đó à?”

Tề Ngọc Yên ngẩn ra, chợt bừng tỉnh, bịch một tiếng, quỳ xuống trước Trịnh Chước, đau đớn nói: “Hoàng hậu nương nương, van cầu người, người xót thương thần thiếp, trả Huyên Nhi lại cho thần thiếp đi.” Lúc nói, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt không kìm được từng giọt từng giọt rớt xuống.

Trịnh Chước lại hờ hững nhìn nàng, lắc đầu nói: “Tề Ngọc Yên, ngươi cầu xin ta cũng vô dụng. Bản cung khuyên ngươi, nên hồi cung đi.”

“Hoàng hậu nương nương, Huyên Nhi là máu thịt của thần thiếp, thần thiếp không thể không có con!” Nàng lê gối tới, ôm chân Trịnh Chước, “Cầu Hoàng hậu nương nương ban ơn, trả Huyên Nhi lại cho thần thiếp.”

Trịnh Chước hiện lên vẻ mất bình tĩnh, giãy mạnh chân của mình thoát khỏi tay Tề Ngọc Yên: “Tề quý phi, ngươi tự trọng chút đi. Huyên Nhi, ta sẽ không giao cho ngươi đâu.”

Tề Ngọc Yên lạy sát đất, nức nở nói: “Không trả Huyên Nhi, thần thiếp không rời.”

Trịnh Chước lạnh lùng cười, nói: “Được! Rời hay không, là do ngươi, dù sao bản cung sẽ không trả Huyên Nhi lại cho ngươi.” Nói xong nàng ta xoay người, bước hướng ra ngoài điện.

“Hoàng hậu nương nương!” Tề Ngọc Yên hét lớn ở sau lưng nàng, “Xin người thương xót, đừng chia tách mẹ con chúng ta!”

Trịnh Chước làm như không nghe thấy lời gào thét của Tề Ngọc Yên, chân chưa từng chững lại, đi thẳng ra khỏi điện.

Trong điện chỉ còn lại một mình Tề Ngọc Yên gào khóc đau lòng.

Trong điện ồn ào như vậy, đã sớm đến tai Mai Hương đứng ngoài điện, đến khi cô nghe rõ Hoàng hậu muốn cướp Huyên Nhi, cảm thấy kinh hãi, nhìn tình hình trong điện không ổn, cô len lén rời khỏi Khôn Dương cung, đi tìm Lý Cảnh hỗ trợ.

Giờ này, tất nhiên Lý Cảnh không có ở Càn Dương cung, người chắc vẫn đang thượng triều. Mai Hương không hề nghĩ ngợi, chạy thẳng tới trước Triêu Tuyên chính điện, muốn chờ Hoàng đế hạ triều sẽ bẩm báo với người. Đến không lâu, quả thật hạ triều, thế nhưng Hoàng đế lại cùng mấy đại thần tới Sùng Tâm điện nghị sự, cô vẫn không thể lại gần báo cho hắn.

Mai Hương theo tới ngoài Sùng Tâm điện, xin tiểu hoàng môn trước điện thông truyền một tiếng cho Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế đang làm chính sự, tiểu hoàng môn nào dám vì thị nữ nhỏ nhoi này mà quấy rầy? Đương nhiên không đồng ý.

Mai Hương bất đắc dĩ, đành phải chờ bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Chu Nguyên đi ra từ trong điện. Mai Hương thấy gã, giống như gặp được người thân, xông tới trước, túm chặt Chu Nguyên, kêu lên: “Chu công công, cứu mạng! Xin người cứu quý phi nương nương với!” Lời vừa rời miệng, nước mắt chảy tới tấp.

Nghe vậy, Chu Nguyên sửng sốt, vội vàng nói: “Mai Hương cô nương đừng vội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô kể lại rõ ràng xem.”

“Hoàng hậu nương nương muốn cướp tiểu hoàng tử từ trong tay quý phi nương nương, quý phi nương nương không chịu, nên xảy ra tranh chấp không dứt với Hoàng hậu nương nương ở Khôn Dương cung. Tôi sợ ầm ĩ lâu, chọc giận Hoàng hậu nương nương, sẽ bất lợi với nương nương chúng tôi.” Mai Hương vừa nức nở, vừa nói, “Chu Nguyên, người mau đi nói với Hoàng thượng, xin ngài nhanh cứu quý phi nương nương, không đi, nói không chừng không kịp mất!”

Nghe Mai Hương kể xong, Chu Nguyên ngẩn người, sắc mặt thoạt nhìn có chút khó xử.

Gã theo Hoàng đế lâu như vậy, Lý Cảnh đối đãi Tề Ngọc Yên thế nào, gã nhìn ra hết. Nhưng lúc này Hoàng đế đang bàn luận quốc sự quan trọng cùng đại thần, sao gã dám lấy chuyện hậu cung quấy nhiễu người?

Bất đắc dĩ, gã nói với Mai Hương: “Mai Hương cô nương, Hoàng thượng đang thảo luận chuyện trị thủy với chúng đại nhân, giờ dù Hoàng thượng biết việc này, sợ cũng không tiện rời khỏi, ta cũng không muốn quấy rối tâm trạng Hoàng thượng. Xin cô nương chờ chút nữa, đợi Hoàng thượng thảo luận xong chuyện trị thủy, ta sẽ bẩm báo.”

“Vậy quý phi nương nương phải làm sao?” Mai Hương nóng ruột, “Nếu Hoàng hậu nương nương bị cô ấy chọc giận, trị tội cô sẽ nguy mất.”

Chu Nguyên thấy thế, an ủi Mai Hương nói: “Mai Hương cô nương chớ lo, cô tiến cung chưa lâu, quy củ trong cung có thể vẫn chưa biết hết. Giờ mặc dù đại lễ sắc phong quý phi nương nương vẫn chưa làm, nhưng chiếu thư sắc phong đã ban hạ. Quý phi nương nương đứng đầu hàng tứ phi, trong hậu cung, chỉ dưới Hoàng hậu, thân phận tôn quý. Dẫu Hoàng hậu nương nương là chủ hậu cung, không được Hoàng thượng phê chuẩn, cũng không thể tự ý xử trí nàng.”

“Thế thì tốt.” Mai Hương nghe xong, bỗng yên tâm lại, “Lúc nương nương mang thai lần trước, Hoàng hậu nương nương hạ lệnh đánh chết nàng, tới giờ nhớ đến, vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi.”

“Bây giờ Hoàng hậu nương nương cũng không động được vào người.” Chu Nguyên nói, “Mai Hương cô nương, dù sao ở lại đây cũng không có việc gì, hay là về Khôn Dương cung để ý quý phi nương nương, đợi Hoàng thượng có thời gian, ta sẽ bẩm báo việc này với Hoàng thượng.”

Mai Hương mới nghe, ngẩn người, sau đó lắc đầu, nói: “Đa tạ Chu công công, tôi vẫn nên ở đây đợi Chu công công mang tin đến.”

Cô cũng đề phòng, nhỡ Chu Nguyên không bẩm báo việc này cho Hoàng đế, vậy phải làm sao đây? Nếu Hoàng hậu không dám gây lợi cho Tề Ngọc Yên, chi bằng mình ở lại đây, lúc nữa sẽ theo Hoàng đế về Khôn Dương cung, chắc chắn hơn.

Chu Nguyên biết Mai Hương trung thành với Tề Ngọc Yên, làm việc lại cẩn thận, cũng không khuyên cô, chỉ cười nói: “Theo ý cô nương, vậy ta đi canh trước điện.”

“Làm phiền Chu công công.” Mai Hương thi lễ, cũng đứng ở ngoài điện, chỉ là nghe Chu Nguyên an ủi, lòng không còn cồn cào như lúc trước nữa.

Chu Nguyên trở lại phía ngoài Sùng Tâm điện, đợi thêm gần nửa canh giờ, thấy cuối cùng Hoàng thượng cùng Công bộ, Hộ bộ quan trọng bàn xong chuyện trị thủy. Đợi chúng quan viên rời đi, Chu Nguyên mau chóng tiến tới, hành lễ nói: “Bẩm báo Hoàng thượng, vừa rồi thị nữ Mai Hương của quý phi nương nương tới báo, nói là Hoàng hậu nương nương nhận nuôi hoàng tử Huyên ở Khôn Dương cung, quý phi không đồng ý, đang tranh cãi tại Khôn Dương cung.”

Vừa mới giải quyết chuyện trị thủy xong, Lý Cảnh còn đang thở lấy hơi, nghỉ ngơi được một lúc, không ngờ Chu Nguyên lại mang tới tin như vậy, khiến hắn giật mình. Trịnh Chước muốn cướp Huyên Nhi? Hắn bàng hoàng, nói: “Bãi giá gấp tới Khôn Dương cung.”

“Dạ.” Thường Hải vội vàng ra ngoài an bài.

Tề Ngọc Yên ở trong Khôn Dương cung, vẫn duy trì tư thế khi Trịnh Chước rời đi, cúi sát đất, nước mắt đã thấm ướt ống tay áo lót dưới mặt từ lâu.

Huyên Nhi, nàng mới gặp lại con được một tháng, đã bị người khác cướp khỏi nàng ư? Kiếp trước nàng đã một lần trải qua sự thống khổ khi mất đi Huyên Nhi, giờ, nàng không muốn trải qua một lần nữa. Trịnh Chước cướp Huyên Nhi, nhưng nàng ta hoàn toàn không có liên kết huyết mạch với Huyên Nhi, Tề Ngọc Yên không tin nàng ta sẽ quan tâm tới Huyên Nhi như mình.

Bởi vậy, nàng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, không có lại Huyên Nhi, mình quyết không rời.

Trong lòng có niềm tin, cũng không cảm thấy khó chịu khi quỳ trên mặt đất. Nếu có thể có lại Huyên Nhi, có quỳ ba ngày ba đêm, nàng cũng nguyện ý.

Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, nàng nghe có người vào điện, sau đó là tiếng hô lớn sợ hãi: “Ngọc Yên, nàng đang làm gì vậy?”

Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Đây là giọng của Hoàng đế.

Nàng còn chưa nghĩ xong, bản thân đã bị người nọ đỡ dậy khỏi mặt đất.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế, hai mắt đẫm lệ: “Hoàng thượng, van cầu chàng, chàng bảo Hoàng hậu nương nương trả Huyên Nhi lại cho thần thiếp đi.”

Hoàng đế thấy hai mắt Tề Ngọc Yên sưng đỏ, trên mặt đều là nước mắt, rõ ràng đã khóc rất lâu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đau lòng vô vàn, cắn răng quát: “Trịnh Chước đâu?”

Phía bên Hoàng hậu đã sớm được bẩm báo, biết Hoàng thượng tới, nàng ớn lạnh. Lại nhớ tới lời Tiêu Thái hậu nói ngày hôm ấy, mình nuôi nấng Huyên Nhi dưới gối là hợp lễ pháp tình lý, trong lòng bình tĩnh lại. Nàng hơi sửa soạn lại, rồi đi về phía chính điện.

Vừa tới trước cửa, liền gặp cung nhân tiến tới bẩm báo, khom người nói với mình: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đang giận dữ, thỉnh ngườii mau qua.”

Sắc mặt Trịnh Chước hơi đổi, gật đầu, nói: “Bản cung đã biết.” Nghĩ cửa ải này trước sau cũng phải đối mặt, sau đó hít một hơi, bước vào điện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương