Hai Kiếp Làm Sủng Phi
-
Chương 55: Thấu hiểu
Lý Cảnh vừa vào Trọng Hoa cung đã trông thấy Tề Ngọc Yên tươi cười tiến tới nghênh đón. Thấy nàng chuẩn bị hạ người hành lễ, hắn bước vội hai bước, đỡ lấy nàng, nói: “Hiện giờ nàng đang mang thai, không cần hành lễ.”
Tề Ngọc Yên đứng dậy, ngước nhìn Lý Cảnh, mỉm cười: “Tạ Hoàng thượng thương yêu.”
“Sau này thời điểm chỉ có hai chúng mình, nàng không cần phải hành lễ.” Hắn kéo tay nàng, đi vào bên trong điện.
Nàng lắc đầu, cười nói: “Như vậy sao được? Bị người khác biết được, tần thiếp sẽ bị chê trách.”
“Trẫm nói được là được!” Hắn kiên quyết, “Chuyện riêng trong phòng của hai ta, ai tới quản?”
Thấy hắn dùng giọng điệu của Hoàng đế, nàng nở nụ cười: “Vâng! Vậy sau này gặp Hoàng thượng, tần thiếp sẽ không đa lễ nữa.”
“Thế mới ngoan.” Hắn vừa lòng gật đầu.
Nàng mỉm cười, theo bước hắn vào điện.
Vào điện, hắn ngồi trên tháp quý phi, kéo nàng tới, để nàng ngồi lên đùi mình, ôm nàng hỏi han: “Hôm nay sau khi ta rời đi, nàng đã làm những gì?”
Tề Ngọc Yên chỉ vào giỏ đựng kim chỉ ở trên bàn, nói: “Trong lúc rảnh rỗi, tần thiếp muốn chuẩn bị vài bộ đồ cho con.”
Lý Cảnh một tay ôm nàng, tay khác với lấy giỏ đựng kim chỉ tới, lật qua lật lại chiếc quần lót còn dang dở, ngạc nhiên nói: “Sao nhỏ xíu vậy?”
Nàng cười: “Tiểu hài tử mới sinh, đương nhiên là nhỏ bé rồi.”
Nhớ lại thân thể mềm mềm nho nhỏ lúc Huyên nhi vừa mới sinh kia, đáy lòng Tề Ngọc Yên dường như sắp tan chảy đến nơi.
“Sao nàng biết con nó sẽ rất nhỏ?” Hắn cười hỏi.
Nàng mỉm cười nói: “Lúc tần thiếp ở Mi Dương, có nhà họ hàng sinh em bé, tần thiếp có tới xem.” Vừa nói nàng vừa huơ tay, nói: “To ngần này nè.”
Hắn cười nói: “Con của ta, nói không chừng sẽ to hơn của những người khác thì sao?”
“Mong là không.” Nàng cười khổ lắc đầu nói, “Đứa bé quá lớn, tần thiếp sinh sẽ rất khó khăn.” Nghĩ tới cơn đau do sinh ở kiếp trước, đến giờ nàng vẫn cảm thấy kinh hãi.
Hắn giật mình, nói: “Vậy để đứa bé nhỏ chút, ta không muốn nàng quá mệt nhọc.”
Nàng vừa nghe, yên lặng quan sát hắn một lúc, rồi nói: “Tần thiếp tạ Hoàng thượng thương yêu.” Ánh mắt lại không ngăn được từ từ lấp lánh.
“Đừng thế nữa.” Hắn thấm khóe mắt cho nàng, nói: “Nàng sẽ ảnh hưởng tới con trai ta đó.”
Nàng tức thì bật cười: “Sao Hoàng thượng biết là con trai, nhỡ tần thiếp không chịu, sinh con gái thì sao?”
“Con gái cũng không có vấn đề.” Hắn nhìn nàng, thản nhiên cười nói: “Chỉ cần là nàng sinh cho ta, trai gái ta thích hết.”
“Tần thiếp sinh, trai gái Hoàng thượng đều thích.” Nàng đứng lên, nghiêng nghiêng nhìn hắn, nói: “Vậy nếu tần phi khác sinh con cho Hoàng thượng, Hoàng thượng thích con gái hay con trai hơn?”
Nghe vậy, hắn nao nao, sau đó khóe miệng vểnh lên, nhẹ nhàng phiết cái mũi nàng, cười nói: “Sẽ chẳng có ai khác, chỉ có nàng thôi! Yên tâm chưa?”
Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được đáp án của hắn, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, trong nàng vẫn hơi cảm động. Nàng chợt nhào tới, hai tay vòng ôm cổ hắn, đầu tựa vào hõm vai hắn, nói: “Tần thiếp yên tâm rồi, Hoàng thượng.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, nhè nhẹ vỗ lên lưng nàng, nhỏ tiếng gọi: “Được rồi, Ngọc Yên.”
Nàng tựa đầu trong ngực hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, hồi lâu không muốn rời ra.
“Nàng chưa dùng cơm à?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
“Chưa ạ.” Nàng lắc đầu.
“Đã muộn vậy rồi mà sao chưa dùng bữa?” Trong giọng hắn mang theo chút trách cứ, “Nàng không quan tâm tới bản thân cũng phải để ý tới đứa bé trong bụng chứ.” Hắn phát hiện kể từ khi Tề Ngọc Yên biết mình mang thai, thái độ đối với hắn từ trốn tránh chuyển thành tiếp nhận. Hắn nghĩ sự thay đổi của nàng, hẳn là do nàng mang thai, trong lòng tự nhiên cũng coi trọng đứa bé trong bụng của nàng hơn nhiều.
Nàng ngẩng đầu, cười nhìn hắn: “Lúc Hoàng thượng rời đi, không phải nói giải quyết chuyện xong sẽ quay lại sao? Tần thiếp đoán khi Hoàng thượng tới đây, già nửa là chưa dùng bữa, nên muốn cùng dùng với Hoàng thượng.”
“Nàng đoán đúng rồi đó!” Hắn nhéo yêu cái má của nàng, mỉm cười nói, “Vậy nàng dùng bữa cùng ta đi.”
“Dạ.” Nàng gật đầu, xuống khỏi lòng hắn.
Lý Cảnh sai Thường Hải truyền thiện, rồi kéo Tề Ngọc Yên vào trong Noãn các dùng bữa.
Dùng xong bữa, Lý Cảnh cùng nàng dạo ven hồ Ức Xuân ngoài Trọng Hoa cung để tiêu cơm, rồi mới trở về Trọng Hoa cung. Thấy thời gian vẫn còn sớm, Lý Cảnh lại gọi Thường Hải mang cờ lên, nói rằng muốn chơi cùng Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên thấy Lý Cảnh chẳng có ý định rời đi, có chút bất ngờ, bèn hỏi: “Sao Hoàng thượng không trở về Càn Dương cung nghỉ ngơi cho sớm?”
“Đêm nay ta ở đây, không đi.” Hắn vẫn cúi đầu, nói.
“Hoàng thượng ở đây ư?” Nàng sửng sốt, “Nhưng hiện giờ tần thiếp đang mang thai, không thể hầu hạ Hoàng thượng được.”
Hắn nhìn nàng, dùng tay dí trán nàng, cười nói: “Nàng nghĩ cái gì thế? Ta có nói muốn nàng hầu hạ đâu.”
Nàng đỏ mặt, nói: “Vậy thì sao Hoàng thượng còn qua đêm tại đây?”
“Không phải cơ thể nàng rất khó ấm sao? Ta không chăm sóc nàng, con ta bị lạnh thì phải làm sao?” Nói xong hắn giữ hai tay bé nhỏ của nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Tần thiếp sẽ đắp chăn, hơn nữa còn có tích nô mà!” Nàng nói, “Với lại, không phải Thái hậu không cho Hoàng thượng ngủ bên ngoài Càn Dương cung sao?”
“Người nói không thể qua đêm lâu dài ở ngoài Càn Dương cung, ở có vài ngày thì không sao cả.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói, “Hơn nữa, ngày mai nàng sẽ được phong làm phi, vị phân khác lớn, Hoàng đế có thể ngủ lại tại tẩm cung của phi tử.”
Từ chính nhị phẩm trở xuống chỉ có thể gọi là tần, trên chính nhị phẩm mới là phi, gần như ngang bằng Hoàng hậu, ở trước mặt Hoàng đế xưng là “thần thiếp”, trước mặt mọi người có thể xưng “bản cung”, những tần phi khác và cung nhân khác phải gọi là “nương nương”. Một khi lên làm phi, địa vị trong cung cao hơn rất nhiều.
“Hoàng thượng cũng đừng quá yêu thương tần thiếp, tần thiếp sợ sẽ khiến người ghen ghét.” Tề Ngọc Yên nói.
“Ghen ghét? Cho dù có, cũng chỉ dám giấu ở trong lòng, ai dám làm gì với nàng chứ?” Lý Cảnh không cho là đúng nói.
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên im lặng. Hắn xem nhẹ tâm tính ghen tị của nữ nhân, một khi bùng phát, sẽ hại chết người, giống như mình của kiếp trước là một ví dụ sinh động.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Lý Cảnh, thấy chàng đang bình tĩnh nhìn mình, trong lòng nàng chợt cảm động. Nếu đã quyết tâm, kiếp này muốn bên chàng tới đầu bạc, có một số việc không cần thiết phải giấu chàng. Dù sao chàng cũng là Hoàng đế, nếu được chàng hỗ trợ, rất nhiều việc sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên chần chừ một hồi, bèn kể lại chuyện có kẻ lén lấy cắp khăn lụa của mình đi hại Tuyết Đoàn, khiến cho Tuyết Đoàn thấy mình thì phát điên cho Lý Cảnh.
Lý Cảnh vừa nghe, sắc mặt hơi có chút khiếp sợ: “Thực sự có người dám lén lút xuống tay với nàng ư?”
Tề Ngọc Yên không nói, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngọc Yên có biết đó là ai không?” Hắn truy vấn.
“Tần thiếp không biết.” Tề Ngọc Yên nghĩ ngợi, rồi nói tiếp: “Chẳng qua thần thiếp cảm thấy, có lẽ không phải là La tiểu nghi.” Trong lòng nàng vẫn có chút mưu cầu tư lợi, không nói ra không phải Hoàng hậu.
Lý Cảnh im lặng một lúc, nói: “Ta đã biết, sau này ta sẽ cố gắng làm việc chu đáo cẩn thẩn hơn. Trước khi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, nàng cũng phải thận trọng, nếu kẻ kia trộm được khăn lụa của nàng, nói không chừng trong Trọng Hoa cung có người của cô ta. Càng phải cẩn thận trong vấn đề ăn uống, nhất quyết không được gây hại cho con của chúng ta.”
Tề Ngọc Yên gật đầu, lại thở dài, nói: “Đương nhiên tần thiếp sẽ cẩn thận. Chỉ là Hoàng thượng làm việc chu đáo cẩn thận thì sao chứ, hiện giờ chỉ cần Hoàng thượng còn sủng một mình tần thiếp, trong lòng các nàng ấy đều sẽ ghen ghét tần thiếp.”
“Vậy ta phải làm sao?” Hắn lườm nàng, nói: “Chẳng lẽ, nàng muốn để ta đi sủng hạnh các cô ta ư?” Nói xong mặt nghiêm lại, tính đứng đậy.
Tim nàng nhảy dựng, vội vã níu chặt lấy tay áo của hắn, lớn tiếng hô: “Hoàng thượng!”
“Gì hả?” Hắn mặt lạnh, biết rõ còn cố hỏi.
Nàng cắn môi, nói: “Không được đi!” Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói lớn, “Hoàng thượng cứ coi tần thiếp là đố phụ, tần thiếp không cho Hoàng thượng đi!”
“Là ai sáng nay còn bảo ta đi sủng hạnh mấy người La tiểu nghi hử?” Hắn bĩu môi.
Mặt nàng càng đỏ, nói: “Dù thế nào, bây giờ thiếp chính là không cho Hoàng thượng đi nữa!”
Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó cười vang, ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy tay ôm chặt eo nàng, thầm thì bên tai nàng: “Kể cả nàng cho ta đi, ta cũng sẽ không đi.”
Nghe vậy, mặt nàng càng đỏ hơn, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nét cười.
Hai người chơi cờ được một lúc, thấy thời gian không còn sớm, bèn dọn dẹp rồi nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, hai người quấn chặt lấy nhau. Tay chân Tề Ngọc Yên đều được hắn dùng thân thể ủ ấm, cả người đều cảm thấy ấm áp.
Tề Ngọc Yên sau khi suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, cảm thấy giấc ngủ đêm nay vô cùng ngon.
Ngày hôm sau, khi nàng tỉnh dậy thì Lý Cảnh đã rời đi thượng triều.
Tề Ngọc yên rửa mặt chải đầu xong xuôi, liền gọi Thu Sương chuẩn bị tới Khôn Dương cung.
Thu Sương nghe Tề Ngọc Yên muốn đi Khôn Dương cung, sửng sốt một hồi rồi nói: “Không phải Hoàng thượng đã nói, quý tần mang thai, không cần tới Khôn Dương cung thỉnh an ạ?”
“Tuy là nói thế, nhưng bây giờ ta hoàn toàn khỏe mạnh, tất nhiên tới Khôn Dương cung thỉnh an vẫn tốt hơn.” Tề Ngọc Yên cười lạt nói: “Hơn nữa, hôm nay Hoàng thượng sắc phong chiếu thư phải do Hoàng hậu tuyên bố, ta không thể để Hoàng hậu đến Trọng Hoa cung chứ?”
“Đúng vậy, hôm nay quý tần phải tấn vị phân, đến Khôn Dương cung vẫn tốt hơn.” Thu Sương gật đầu, nói, “Vậy quý tần chờ chút, nô tỳ đi gọi nghi liễn tới trước.”
“Đi đi.” Tề Ngọc Yên gật đầu nói.
“Nô tỳ xin đi cùng quý tần, nhỡ Hoàng hậu ban cho quý tần đồ ăn gì, có nô tỳ cũng có thể thay quý tần kiểm tra.” Trúc Vận vừa nói, vừa cài một cây trâm ngọc lên búi tóc Tề Ngọc Yên.
Nghe Trúc Vận nói vậy, Tề Ngọc Yên giật mình, nói: “Chắc là không đâu? Hoàng hậu sẽ không dám làm thế chứ?”
“Quý tần, bây giờ cô đang mang thai, không biết các nàng ta ghen ghét dường nào đâu, cẩn thận chút vẫn hơn.” Trúc Vận nói.
Nghĩ tới kiếp trước của mình chính bởi vì không nhìn thấu, mới hại cả một nhà Tề thị chết thảm. Kiếp này, nghĩ sâu xa cũng tốt. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Vậy được, em đi theo cùng ta.”
Bấy giờ, Thu Sương tiến vào bẩm báo rằng nghi liễn đã chuẩn bị xong, Tề Ngọc Yên dẫn theo Trúc Vận ra cửa.
Tề Ngọc Yên đứng dậy, ngước nhìn Lý Cảnh, mỉm cười: “Tạ Hoàng thượng thương yêu.”
“Sau này thời điểm chỉ có hai chúng mình, nàng không cần phải hành lễ.” Hắn kéo tay nàng, đi vào bên trong điện.
Nàng lắc đầu, cười nói: “Như vậy sao được? Bị người khác biết được, tần thiếp sẽ bị chê trách.”
“Trẫm nói được là được!” Hắn kiên quyết, “Chuyện riêng trong phòng của hai ta, ai tới quản?”
Thấy hắn dùng giọng điệu của Hoàng đế, nàng nở nụ cười: “Vâng! Vậy sau này gặp Hoàng thượng, tần thiếp sẽ không đa lễ nữa.”
“Thế mới ngoan.” Hắn vừa lòng gật đầu.
Nàng mỉm cười, theo bước hắn vào điện.
Vào điện, hắn ngồi trên tháp quý phi, kéo nàng tới, để nàng ngồi lên đùi mình, ôm nàng hỏi han: “Hôm nay sau khi ta rời đi, nàng đã làm những gì?”
Tề Ngọc Yên chỉ vào giỏ đựng kim chỉ ở trên bàn, nói: “Trong lúc rảnh rỗi, tần thiếp muốn chuẩn bị vài bộ đồ cho con.”
Lý Cảnh một tay ôm nàng, tay khác với lấy giỏ đựng kim chỉ tới, lật qua lật lại chiếc quần lót còn dang dở, ngạc nhiên nói: “Sao nhỏ xíu vậy?”
Nàng cười: “Tiểu hài tử mới sinh, đương nhiên là nhỏ bé rồi.”
Nhớ lại thân thể mềm mềm nho nhỏ lúc Huyên nhi vừa mới sinh kia, đáy lòng Tề Ngọc Yên dường như sắp tan chảy đến nơi.
“Sao nàng biết con nó sẽ rất nhỏ?” Hắn cười hỏi.
Nàng mỉm cười nói: “Lúc tần thiếp ở Mi Dương, có nhà họ hàng sinh em bé, tần thiếp có tới xem.” Vừa nói nàng vừa huơ tay, nói: “To ngần này nè.”
Hắn cười nói: “Con của ta, nói không chừng sẽ to hơn của những người khác thì sao?”
“Mong là không.” Nàng cười khổ lắc đầu nói, “Đứa bé quá lớn, tần thiếp sinh sẽ rất khó khăn.” Nghĩ tới cơn đau do sinh ở kiếp trước, đến giờ nàng vẫn cảm thấy kinh hãi.
Hắn giật mình, nói: “Vậy để đứa bé nhỏ chút, ta không muốn nàng quá mệt nhọc.”
Nàng vừa nghe, yên lặng quan sát hắn một lúc, rồi nói: “Tần thiếp tạ Hoàng thượng thương yêu.” Ánh mắt lại không ngăn được từ từ lấp lánh.
“Đừng thế nữa.” Hắn thấm khóe mắt cho nàng, nói: “Nàng sẽ ảnh hưởng tới con trai ta đó.”
Nàng tức thì bật cười: “Sao Hoàng thượng biết là con trai, nhỡ tần thiếp không chịu, sinh con gái thì sao?”
“Con gái cũng không có vấn đề.” Hắn nhìn nàng, thản nhiên cười nói: “Chỉ cần là nàng sinh cho ta, trai gái ta thích hết.”
“Tần thiếp sinh, trai gái Hoàng thượng đều thích.” Nàng đứng lên, nghiêng nghiêng nhìn hắn, nói: “Vậy nếu tần phi khác sinh con cho Hoàng thượng, Hoàng thượng thích con gái hay con trai hơn?”
Nghe vậy, hắn nao nao, sau đó khóe miệng vểnh lên, nhẹ nhàng phiết cái mũi nàng, cười nói: “Sẽ chẳng có ai khác, chỉ có nàng thôi! Yên tâm chưa?”
Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được đáp án của hắn, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, trong nàng vẫn hơi cảm động. Nàng chợt nhào tới, hai tay vòng ôm cổ hắn, đầu tựa vào hõm vai hắn, nói: “Tần thiếp yên tâm rồi, Hoàng thượng.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, nhè nhẹ vỗ lên lưng nàng, nhỏ tiếng gọi: “Được rồi, Ngọc Yên.”
Nàng tựa đầu trong ngực hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, hồi lâu không muốn rời ra.
“Nàng chưa dùng cơm à?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
“Chưa ạ.” Nàng lắc đầu.
“Đã muộn vậy rồi mà sao chưa dùng bữa?” Trong giọng hắn mang theo chút trách cứ, “Nàng không quan tâm tới bản thân cũng phải để ý tới đứa bé trong bụng chứ.” Hắn phát hiện kể từ khi Tề Ngọc Yên biết mình mang thai, thái độ đối với hắn từ trốn tránh chuyển thành tiếp nhận. Hắn nghĩ sự thay đổi của nàng, hẳn là do nàng mang thai, trong lòng tự nhiên cũng coi trọng đứa bé trong bụng của nàng hơn nhiều.
Nàng ngẩng đầu, cười nhìn hắn: “Lúc Hoàng thượng rời đi, không phải nói giải quyết chuyện xong sẽ quay lại sao? Tần thiếp đoán khi Hoàng thượng tới đây, già nửa là chưa dùng bữa, nên muốn cùng dùng với Hoàng thượng.”
“Nàng đoán đúng rồi đó!” Hắn nhéo yêu cái má của nàng, mỉm cười nói, “Vậy nàng dùng bữa cùng ta đi.”
“Dạ.” Nàng gật đầu, xuống khỏi lòng hắn.
Lý Cảnh sai Thường Hải truyền thiện, rồi kéo Tề Ngọc Yên vào trong Noãn các dùng bữa.
Dùng xong bữa, Lý Cảnh cùng nàng dạo ven hồ Ức Xuân ngoài Trọng Hoa cung để tiêu cơm, rồi mới trở về Trọng Hoa cung. Thấy thời gian vẫn còn sớm, Lý Cảnh lại gọi Thường Hải mang cờ lên, nói rằng muốn chơi cùng Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên thấy Lý Cảnh chẳng có ý định rời đi, có chút bất ngờ, bèn hỏi: “Sao Hoàng thượng không trở về Càn Dương cung nghỉ ngơi cho sớm?”
“Đêm nay ta ở đây, không đi.” Hắn vẫn cúi đầu, nói.
“Hoàng thượng ở đây ư?” Nàng sửng sốt, “Nhưng hiện giờ tần thiếp đang mang thai, không thể hầu hạ Hoàng thượng được.”
Hắn nhìn nàng, dùng tay dí trán nàng, cười nói: “Nàng nghĩ cái gì thế? Ta có nói muốn nàng hầu hạ đâu.”
Nàng đỏ mặt, nói: “Vậy thì sao Hoàng thượng còn qua đêm tại đây?”
“Không phải cơ thể nàng rất khó ấm sao? Ta không chăm sóc nàng, con ta bị lạnh thì phải làm sao?” Nói xong hắn giữ hai tay bé nhỏ của nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Tần thiếp sẽ đắp chăn, hơn nữa còn có tích nô mà!” Nàng nói, “Với lại, không phải Thái hậu không cho Hoàng thượng ngủ bên ngoài Càn Dương cung sao?”
“Người nói không thể qua đêm lâu dài ở ngoài Càn Dương cung, ở có vài ngày thì không sao cả.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói, “Hơn nữa, ngày mai nàng sẽ được phong làm phi, vị phân khác lớn, Hoàng đế có thể ngủ lại tại tẩm cung của phi tử.”
Từ chính nhị phẩm trở xuống chỉ có thể gọi là tần, trên chính nhị phẩm mới là phi, gần như ngang bằng Hoàng hậu, ở trước mặt Hoàng đế xưng là “thần thiếp”, trước mặt mọi người có thể xưng “bản cung”, những tần phi khác và cung nhân khác phải gọi là “nương nương”. Một khi lên làm phi, địa vị trong cung cao hơn rất nhiều.
“Hoàng thượng cũng đừng quá yêu thương tần thiếp, tần thiếp sợ sẽ khiến người ghen ghét.” Tề Ngọc Yên nói.
“Ghen ghét? Cho dù có, cũng chỉ dám giấu ở trong lòng, ai dám làm gì với nàng chứ?” Lý Cảnh không cho là đúng nói.
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên im lặng. Hắn xem nhẹ tâm tính ghen tị của nữ nhân, một khi bùng phát, sẽ hại chết người, giống như mình của kiếp trước là một ví dụ sinh động.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Lý Cảnh, thấy chàng đang bình tĩnh nhìn mình, trong lòng nàng chợt cảm động. Nếu đã quyết tâm, kiếp này muốn bên chàng tới đầu bạc, có một số việc không cần thiết phải giấu chàng. Dù sao chàng cũng là Hoàng đế, nếu được chàng hỗ trợ, rất nhiều việc sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên chần chừ một hồi, bèn kể lại chuyện có kẻ lén lấy cắp khăn lụa của mình đi hại Tuyết Đoàn, khiến cho Tuyết Đoàn thấy mình thì phát điên cho Lý Cảnh.
Lý Cảnh vừa nghe, sắc mặt hơi có chút khiếp sợ: “Thực sự có người dám lén lút xuống tay với nàng ư?”
Tề Ngọc Yên không nói, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngọc Yên có biết đó là ai không?” Hắn truy vấn.
“Tần thiếp không biết.” Tề Ngọc Yên nghĩ ngợi, rồi nói tiếp: “Chẳng qua thần thiếp cảm thấy, có lẽ không phải là La tiểu nghi.” Trong lòng nàng vẫn có chút mưu cầu tư lợi, không nói ra không phải Hoàng hậu.
Lý Cảnh im lặng một lúc, nói: “Ta đã biết, sau này ta sẽ cố gắng làm việc chu đáo cẩn thẩn hơn. Trước khi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, nàng cũng phải thận trọng, nếu kẻ kia trộm được khăn lụa của nàng, nói không chừng trong Trọng Hoa cung có người của cô ta. Càng phải cẩn thận trong vấn đề ăn uống, nhất quyết không được gây hại cho con của chúng ta.”
Tề Ngọc Yên gật đầu, lại thở dài, nói: “Đương nhiên tần thiếp sẽ cẩn thận. Chỉ là Hoàng thượng làm việc chu đáo cẩn thận thì sao chứ, hiện giờ chỉ cần Hoàng thượng còn sủng một mình tần thiếp, trong lòng các nàng ấy đều sẽ ghen ghét tần thiếp.”
“Vậy ta phải làm sao?” Hắn lườm nàng, nói: “Chẳng lẽ, nàng muốn để ta đi sủng hạnh các cô ta ư?” Nói xong mặt nghiêm lại, tính đứng đậy.
Tim nàng nhảy dựng, vội vã níu chặt lấy tay áo của hắn, lớn tiếng hô: “Hoàng thượng!”
“Gì hả?” Hắn mặt lạnh, biết rõ còn cố hỏi.
Nàng cắn môi, nói: “Không được đi!” Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói lớn, “Hoàng thượng cứ coi tần thiếp là đố phụ, tần thiếp không cho Hoàng thượng đi!”
“Là ai sáng nay còn bảo ta đi sủng hạnh mấy người La tiểu nghi hử?” Hắn bĩu môi.
Mặt nàng càng đỏ, nói: “Dù thế nào, bây giờ thiếp chính là không cho Hoàng thượng đi nữa!”
Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó cười vang, ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy tay ôm chặt eo nàng, thầm thì bên tai nàng: “Kể cả nàng cho ta đi, ta cũng sẽ không đi.”
Nghe vậy, mặt nàng càng đỏ hơn, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nét cười.
Hai người chơi cờ được một lúc, thấy thời gian không còn sớm, bèn dọn dẹp rồi nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, hai người quấn chặt lấy nhau. Tay chân Tề Ngọc Yên đều được hắn dùng thân thể ủ ấm, cả người đều cảm thấy ấm áp.
Tề Ngọc Yên sau khi suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, cảm thấy giấc ngủ đêm nay vô cùng ngon.
Ngày hôm sau, khi nàng tỉnh dậy thì Lý Cảnh đã rời đi thượng triều.
Tề Ngọc yên rửa mặt chải đầu xong xuôi, liền gọi Thu Sương chuẩn bị tới Khôn Dương cung.
Thu Sương nghe Tề Ngọc Yên muốn đi Khôn Dương cung, sửng sốt một hồi rồi nói: “Không phải Hoàng thượng đã nói, quý tần mang thai, không cần tới Khôn Dương cung thỉnh an ạ?”
“Tuy là nói thế, nhưng bây giờ ta hoàn toàn khỏe mạnh, tất nhiên tới Khôn Dương cung thỉnh an vẫn tốt hơn.” Tề Ngọc Yên cười lạt nói: “Hơn nữa, hôm nay Hoàng thượng sắc phong chiếu thư phải do Hoàng hậu tuyên bố, ta không thể để Hoàng hậu đến Trọng Hoa cung chứ?”
“Đúng vậy, hôm nay quý tần phải tấn vị phân, đến Khôn Dương cung vẫn tốt hơn.” Thu Sương gật đầu, nói, “Vậy quý tần chờ chút, nô tỳ đi gọi nghi liễn tới trước.”
“Đi đi.” Tề Ngọc Yên gật đầu nói.
“Nô tỳ xin đi cùng quý tần, nhỡ Hoàng hậu ban cho quý tần đồ ăn gì, có nô tỳ cũng có thể thay quý tần kiểm tra.” Trúc Vận vừa nói, vừa cài một cây trâm ngọc lên búi tóc Tề Ngọc Yên.
Nghe Trúc Vận nói vậy, Tề Ngọc Yên giật mình, nói: “Chắc là không đâu? Hoàng hậu sẽ không dám làm thế chứ?”
“Quý tần, bây giờ cô đang mang thai, không biết các nàng ta ghen ghét dường nào đâu, cẩn thận chút vẫn hơn.” Trúc Vận nói.
Nghĩ tới kiếp trước của mình chính bởi vì không nhìn thấu, mới hại cả một nhà Tề thị chết thảm. Kiếp này, nghĩ sâu xa cũng tốt. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Vậy được, em đi theo cùng ta.”
Bấy giờ, Thu Sương tiến vào bẩm báo rằng nghi liễn đã chuẩn bị xong, Tề Ngọc Yên dẫn theo Trúc Vận ra cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook