Hai Kiếp Làm Sủng Phi
-
Chương 45: Cung xưa
Nhớ năm đó, trước khi Tiêu Thái hậu xuất giá, cũng từng xinh đẹp có một không hai tại kinh thành. Bởi vậy, bà mới lọt vào mắt Hoàng hậu lúc bấy giờ, kết đôi với Thái tử làm Thái tử phi. Sau đó Thái tử đăng cơ, chính là Hoàng đế Nguyên Long sau này, bà trở thành Hoàng hậu.
Ngay từ đầu, Hoàng đế Nguyên Long cũng thích bà, bà có một đoạn thời gian vui vẻ. Nhưng mới mẻ qua đi, Hoàng đế Nguyên Long liền gạt bà sang bên, hàng đêm lưu luyến bụi hoa. Còn bà rõ ràng khổ sở trong lòng, lại vẫn phải làm ra dáng vẻ một vị Hoàng hậu khoan dung độ lượng, đối xử hòa nhã với nhóm tần phi của ông.
Về sau, Lương Vương tặng cho Hoàng đế Nguyên Long một mĩ nhân họ Hứa, Hoàng đế Nguyên Long bị nàng ta mê hoặc, từ đó chỉ chuyên sủng một mình nàng ta, lục cung vì vậy mà thành một lớp vỏ rỗng tuếch. Đối với chuyện này, bà càng thêm đau lòng không thôi, thầm rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Không ngờ mọi chuyện đều bị Lý Cảnh vẫn còn nhỏ năm ấy nhìn thấy hết.
Thấy trên gương mặt mẫu thân hiện lên vẻ bị thương, Lý Cảnh biết không nên nhắc tới nỗi đau của mẫu thân, trong lòng có chút không đành lòng, vội vàng khuyên nhủ: “Mẫu hậu cũng đừng thương tâm, chuyện đều đã qua. Nhưng nhi thần thật sự không muốn giống như phụ hoàng.”
Nghe vậy, Tiêu Thái hậu thở dài, nói: “Con làm như vậy, đương nhiên là lo lắng tới cảm nhận của Tề quý tần, nhưng con có nghĩ tới, A Chước mới là người vợ đầu của con không, con nhiều năm chưa từng tiến vào Khôn Dương cung một bước, con bé đau lòng dường nào? Chắc chắn nước mắt con bé chẳng kém mẫu hậu năm đó.”
Nghe mẫu thân nhắc tới Trịnh Chước, Lý Cảnh cau mày nói: “Nhưng mà việc cưới Trịnh Chước đó chẳng phải điều nhi thần mong muốn. Nhi thần luôn luôn bất hòa với Trịnh Chước, mẫu hậu vẫn luôn biết mà.” Ý của hắn là, Hoàng hậu rõ ràng là do người bắt ép đưa cho con.
“Bất kể là con muốn hay không, con đã cưới con bé, thì phải đối xử tử tế với nó.” Tiêu Thái hậu nói, “Hơn nữa, A Chước là con gái của tỷ tỷ ta, cũng là biểu muội của con. Khi trước cũng do ta làm chủ, thú nó tiến cung vào. Nếu như A Chước sống không tốt, con bảo mẫu hậu còn mặt mũi nào gặp bác của con?”
Nói tới đây, Tiêu Thái hậu ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, thành khẩn nói: “Cảnh nhi, nếu con thật lòng thích Tề quý tần, mẫu thân cũng không can thiệp các con, nhưng một tháng con vẫn nên dành ra mấy ngày ở bên Hoàng hậu mới phải chứ.”
Lý Cảnh lặng im một lúc rồi lắc đầu nói: “Mẫu hậu, những chuyện khác, nhi thần đều có thể nghe theo người. Coi như nhi tử tới bên Hoàng hậu, chưa được mấy câu đã tranh cãi, mọi người hà tất phải rời đi trong sự tức tối? Nên là, mẫu hậu, việc này, xin thứ cho nhi thần khó mà vâng lời được.”
“Con…” Không ngờ tới nhi tử lại quyết giữ ý mình đến vậy, sắc mặt Tiêu Thái hậu trầm xuống, tức giận tới nói không thành lời.
Thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, Lý Cảnh khom người hành lễ, nói: “Mẫu hậu, đã tới lúc nhi thần phải vào triều rồi, xin cáo lui trước.” Nói xong tính xoay người, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
“Ừ.” Tiêu Thái hậu gật đầu, lại lạnh giọng nói, “Phải rồi, Cảnh nhi, dù thế nào thì việc Hoàng đế ngủ bên ngoài Càn Dương cung thời gian dài cũng không hợp với lễ nghi. Từ hôm nay trở đi, con trở về Càn Dương cung ngủ nghỉ, không được tới Chiêu Thuần cung qua đêm.”
Lý Cảnh ngây ra, nhưng hắn cũng không muốn đối chọi với mẫu thân, chỉ đành gật đầu đáp: “Nhi thần tuân mệnh!” Sau đó vội vã rời đi.
Buổi trưa, Lý Cảnh vẫn tới Chiêu Thuần cung dùng cơm.
Ăn được một lúc, hắn đột nhiên buông đũa bạc xuống, thở dài.
Thấy tình hình vậy, Tề Ngọc Yên cho rằng thân thể hắn khó chịu, nên cũng đặt đũa bạc xuống, ân cần hỏi han: “Hoàng thượng sao thế? Người không thoải mái ư?”
Lý Cảnh nâng mắt nhìn Tề Ngọc Yên, than thở: “Ngọc Yên, từ nay trở đi, sợ là ta không thể tới Chiêu Thuần cung qua đêm rồi.”
Nàng sửng sốt, hỏi: “Tại sao?”
“Mẫu hậu nói, Hoàng đế ở lại Càn Dương cung thời gian dài, không hợp quy củ.”
Nghe Lý Cảnh nói, đầu tiên nàng ngẩn ra, tiếp đó tâm tình trở nên có chút rối ren. Mấy ngày nay, Lý Cảnh ở lại Chiêu Thuần cung, đòi hỏi vô độ, đêm nào cũng bị chàng vần vò tới rất muộn, nàng quả thật cũng có hơi mệt mỏi. Nếu chàng trở về Càn Dương cung, bản thân có thể thanh bình, cũng săn sóc lại thân thể. Chẳng qua, lần này chàng thật sự phải trở về, trong lòng nàng cũng có chút ít hụt hẫng, có chút ít luyến tiếc chàng.
Nhìn thấy hàng mày của nàng hơi nhíu lại, không bởi vì mình rời đi mà có vẻ mừng rỡ, trong lòng hắn cực kì vui vẻ, nhưng trên mặt lại bày ra bộ dạng khổ sở: “Ngọc Yên, tối nay, ta sẽ trở về.”
Nàng dừng một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười. Sau đó mở miệng nói: “Hoàng thượng, Thái hậu nói có lý. Hoàng thượng ở tại nơi này của tần thiếp, quả thật rất không hợp quy củ. Hoàng thượng hẳn nên quay về Càn Dương cung.”
Lý Cảnh nói: “Nếu Ngọc Yên cũng nói thế, vậy thì tối nay ta sẽ không đến nữa.”
Nàng ngẩn người, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Vậy nàng nhớ tối đến Càn Dương cung sớm chút nhé.” Hắn nói.
Nàng ngạc nhiên: “Tại sao Tần thiếp phải tới Càn Dương cung?”
Hắn nhướn lông mày, đúng lý hợp tình nói: “Đêm nay ta ở Càn Dương cung, đương nhiên nàng cũng phải tới Càn Dương cung rồi.”
Nàng mang theo chút kinh ngạc hỏi: “Ý Hoàng thượng là muốn tối nay tần thiếp tới Càn Dương cung thị tẩm?”
Hắn gật đầu, nói: “Từ đêm nay trở đi, tối nào nàng cũng phải tới Càn Dương cung bồi ta.”
“Hằng đêm?” Nàng cả kinh.
“Đúng thế.” Hắn vẻ mặt đứng đắn nhìn nàng, nói: “Nàng sợ lạnh như kia, không có ta ủ ấm tay chân cho nàng, sao nàng có thể ngủ ngon được?”
Hắn nói trái lại không sai chút nào. Mấy ngày nay, mỗi tối lúc ngủ, hắn đều dùng thân thể của mình ủ ấm tay chân giúp nàng, thân thể nàng ấm áp, ngủ rất vào giấc.
Nhưng nàng sao dám đồng ý với hắn chứ? Nếu đáp lời, chẳng phải là nói để Hoàng thượng làm ấm giường cho mình? Nghĩ đến đây, nàng vội vã nói: “Tần thiếp có tích nô ở bên rồi ạ.”
Hắn trừng mắt liếc nàng: “Tích nô ấm được bằng ta à?”
Nàng nghe thấy, dở khóc dở cười, nhưng không biết trả lời ra sao, dứt khoát cúi đầu không lên tiếng.
Hắn còn nói thêm: “Hơn nữa, Càn Dương cung có địa long*, lúc chúng ta thân mật, nàng cũng sẽ không lạnh.”
(Địa long: cách làm ấm cả phòng vào mùa đông của nhà giàu, có tiền thời cổ đại Trung Hoa.)
Nghe hắn nói vậy, mặt nàng thoắt cái bị thiêu, xấu hổ trừng mắt với hắn.
Thấy nàng đỏ mặt, hắn ngẩn ra, rồi cười vang.
Nàng quay sang, lén liếc cung nhân hầu hạ ở bên, thấy vẻ mặt bọn họ vẫn nghiêm nghị, không hề có ý cười, bấy giờ nàng mới nhẹ nhõm trong lòng.
“Phải rồi.” Hắn như nghĩ tới điều gì, lại mở miệng nói, “Chiêu Thuần cung cách Càn Dương cung quá xa, ta nghĩ rồi nghĩ, hay ngày mai nàng chuyển tới Trọng Hoa cung đi. Chỗ đó gần Càn Dương cung, cho dù là nàng đi tới, hay ta tìm nàng, đều thuận tiện hơn.”
Nghe lời đó, Tề Ngọc Yên ngẩng mạnh đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Cảnh.
Trọng Hoa cung là cung điện nàng ở kiếp trước. Hơn nữa về sau vì nàng mà Lý Cảnh còn đổi tên cung này thành “Linh Ngọc cung.”
Nghĩ tới đây, lòng nàng đâm căng thẳng.
Vị phần giống hệt kiếp trước, nếu như lại ở tại Trọng Hoa cung như kiếp trước. Vậy mọi chuyện kiếp này, dường như cũng giống với kiếp trước.
Nhìn biểu tình của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh nheo mắt, có chút không hiểu: “Ngọc Yên, nàng sao thế?”
Nghe thấy hắn nói, nàng vội ngẩng đầu, cười nhẹ nói: “Hồi Hoàng thượng, tần thiếp ở tại Chiêu Thuần cung cũng đã gần một năm rồi, đã quen ở trong đây. Tần thiếp cảm thấy có nhất thiết phải chuyển tới Trọng Hoa cung không?”
Hắn lắc đầu nói: “Từ Chiêu Thuần cung đến Càn Dương cung phải cần hai đến ba thời gian uống cạn chén trà, đường đi như vậy rất là dài. Mà từ Trọng Hoa cung tới, chưa tới một chén trà, thuận tiện hơn rất nhiều.” Nói xong hắn dịu dàng cười với nàng, nói, “Nàng nghe lời, chuyển tới Trọng Hoa cung đi.”
Nàng hết cách, đành phải gật đầu đáp: “Tần thiếp tuân chỉ.”
Nghe được nàng chấp thuận, bấy giờ hắn mới hài lòng nở nụ cười.
Thấy hắn đứng dậy, chuẩn bị trở về Sùng Tâm điện, nàng nhanh chóng đứng dậy đưa tiễn.
Đi đến cửa cung, lúc hắn lên loan liễn, vẫn không quên dặn dò bên tai nàng: “Nhớ đó, giờ Tuất đêm nay tới.”
Nàng khẽ cười đáp lời: “Tần thiếp đã biết.”
Hắn xoay người lên loan liễn, quay sang nhìn nàng, trên mặt là nụ cười dịu dàng, như một làn gió xuân, thổi vào lòng nàng. Như thể trời đông giá rét bị cơn gió này thổi cuốn đi mất, để lại sự ấm áp trong nàng.
Nàng yên lặng đứng trước cửa cung, giống mọi khi, nhìn loan liễn chở hắn dần dần xa khuất, lúc này nàng mới lưu luyến không rời quay về cửa cung.
Tại nơi hoàng cung rộng lớn dường này, vậy mà có chuyện gió thổi cỏ lay gì lại truyền đến là nhanh.
Tin tức Hoàng thượng trở về Càn Dương cung nghỉ ngơi rất nhanh truyền ra.
Tin Tề Ngọc Yên chuyển tới Trọng Hoa cung cũng thật nhanh truyền tới.
Mà mặc dù Hoàng đế hồi Càn Dương cung, nhưng Tề Ngọc Yên ngày ngày ở tại Càn Dương điện, mãi đến khi trời sáng mới rời đi, càng làm cho chốn hoàng cung ồn ào huyên náo.
Sau khi nghe được tin này, trong lòng Trịnh Chước vô cùng khó chịu. Trước khi Tề Ngọc Yên xuất hiện, hắn chẳng liếc tới mình, hiện giờ trong mắt hắn chỉ có mỗi Tề Ngọc Yên, sợ rằng đến cả dư quang khóe mắt cũng sẽ chẳng lia tới chỗ mình?
Mỗi ngày trông thấy Tề Ngọc Yên thỉnh an mình, Trịnh Chước đều cảm thấy nụ cười mỉm động lòng người trên mặt nàng kia, như thể đang hướng thẳng về mình ra oai, khiến nàng căm phẫn khó nhịn trong lòng. Nhưng nàng vẫn không bắt được lỗi nào trên người Tề Ngọc Yên, không có cách trút giận, đành phải chạy tới Nhân Thọ cung, bù lu bù loa với Tiêu Thái hậu vừa là dì vừa là mẹ chồng.
Nhưng đối với việc này, Tiêu thái hậu trừ bỏ an ủi Trịnh Hoàng hậu vài câu, cũng chẳng còn cách nào khác.
Dẫu rằng bà là mẫu thân của Lý Cảnh, nhưng bà không thể bắt ép nhi tử lên giường với ai, không lên giường với ai.
Chẳng qua, thấy Trịnh Chước khổ sở đến vậy, trong lòng bà cũng buồn bực, dù sao Trịnh Chước cũng là ngoại sanh nữ ruột của bà. Hơn nữa, Lý Cảnh sủng ái Tề Ngọc Yên như vậy, làm bà lại nhớ tới hình ảnh trượng phu của mình – Hoàng đế Nguyên Long sủng ái Hứa quý phi, không kìm nổi lạnh lẽo trong lòng.
Trịnh Chước lau nước mắt, tức tưởi khóc lóc kể lể: “Mẫu hậu, nhi thần tự hỏi diện mạo chẳng kém Tề Ngọc Yên kia là bao, tại sao Hoàng thượng nhất quyết không thích nhi thần?”
“Chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề diện mạo.” Tiêu Thái hậu lắc đầu, nói: “Dáng vẻ của Phan Dửu Quân chẳng kém Tề Ngọc Yên, không phải Cảnh nhi cũng không thích nàng ta sao?”
“Thế nguyên nhân là vì gì?” Trịnh Chước ngẩn ra.
Tiêu Thái hậu ngừng chốc lát, liếc nhìn Trịnh Chước, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc là nguyên do gì, mẫu hậu cũng không rõ. Mẫu hậu nhớ năm đó trong hậu cung của tiên hoàng, người xinh đẹp hơn Hứa quý phi có rất nhiều, nhưng sau khi tiên hoàng có Hứa quý phi, chỉ chuyên sủng một mình nàng ta. Hiện giờ Cảnh nhi cũng chuyên sủng cái cô Tề Ngọc Yên kia, bây giờ mẫu hậu chỉ lo lắng, hắn đừng đi theo con đường cũ của phụ hoàng hắn.”
Nghe Tiêu thái hậu nói, Trịnh Chước càng thêm căng thẳng trong lòng.
Tiêu Thái hậu chậm rãi tới bên cửa sổ, nhìn chiếc lá khô vàng lìa khỏi cây, bà thở dài thườn thượt, dường như đang nhớ lại những ngày gian khó xưa kia, lòng cay đắng.
Ngay từ đầu, Hoàng đế Nguyên Long cũng thích bà, bà có một đoạn thời gian vui vẻ. Nhưng mới mẻ qua đi, Hoàng đế Nguyên Long liền gạt bà sang bên, hàng đêm lưu luyến bụi hoa. Còn bà rõ ràng khổ sở trong lòng, lại vẫn phải làm ra dáng vẻ một vị Hoàng hậu khoan dung độ lượng, đối xử hòa nhã với nhóm tần phi của ông.
Về sau, Lương Vương tặng cho Hoàng đế Nguyên Long một mĩ nhân họ Hứa, Hoàng đế Nguyên Long bị nàng ta mê hoặc, từ đó chỉ chuyên sủng một mình nàng ta, lục cung vì vậy mà thành một lớp vỏ rỗng tuếch. Đối với chuyện này, bà càng thêm đau lòng không thôi, thầm rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Không ngờ mọi chuyện đều bị Lý Cảnh vẫn còn nhỏ năm ấy nhìn thấy hết.
Thấy trên gương mặt mẫu thân hiện lên vẻ bị thương, Lý Cảnh biết không nên nhắc tới nỗi đau của mẫu thân, trong lòng có chút không đành lòng, vội vàng khuyên nhủ: “Mẫu hậu cũng đừng thương tâm, chuyện đều đã qua. Nhưng nhi thần thật sự không muốn giống như phụ hoàng.”
Nghe vậy, Tiêu Thái hậu thở dài, nói: “Con làm như vậy, đương nhiên là lo lắng tới cảm nhận của Tề quý tần, nhưng con có nghĩ tới, A Chước mới là người vợ đầu của con không, con nhiều năm chưa từng tiến vào Khôn Dương cung một bước, con bé đau lòng dường nào? Chắc chắn nước mắt con bé chẳng kém mẫu hậu năm đó.”
Nghe mẫu thân nhắc tới Trịnh Chước, Lý Cảnh cau mày nói: “Nhưng mà việc cưới Trịnh Chước đó chẳng phải điều nhi thần mong muốn. Nhi thần luôn luôn bất hòa với Trịnh Chước, mẫu hậu vẫn luôn biết mà.” Ý của hắn là, Hoàng hậu rõ ràng là do người bắt ép đưa cho con.
“Bất kể là con muốn hay không, con đã cưới con bé, thì phải đối xử tử tế với nó.” Tiêu Thái hậu nói, “Hơn nữa, A Chước là con gái của tỷ tỷ ta, cũng là biểu muội của con. Khi trước cũng do ta làm chủ, thú nó tiến cung vào. Nếu như A Chước sống không tốt, con bảo mẫu hậu còn mặt mũi nào gặp bác của con?”
Nói tới đây, Tiêu Thái hậu ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, thành khẩn nói: “Cảnh nhi, nếu con thật lòng thích Tề quý tần, mẫu thân cũng không can thiệp các con, nhưng một tháng con vẫn nên dành ra mấy ngày ở bên Hoàng hậu mới phải chứ.”
Lý Cảnh lặng im một lúc rồi lắc đầu nói: “Mẫu hậu, những chuyện khác, nhi thần đều có thể nghe theo người. Coi như nhi tử tới bên Hoàng hậu, chưa được mấy câu đã tranh cãi, mọi người hà tất phải rời đi trong sự tức tối? Nên là, mẫu hậu, việc này, xin thứ cho nhi thần khó mà vâng lời được.”
“Con…” Không ngờ tới nhi tử lại quyết giữ ý mình đến vậy, sắc mặt Tiêu Thái hậu trầm xuống, tức giận tới nói không thành lời.
Thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, Lý Cảnh khom người hành lễ, nói: “Mẫu hậu, đã tới lúc nhi thần phải vào triều rồi, xin cáo lui trước.” Nói xong tính xoay người, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
“Ừ.” Tiêu Thái hậu gật đầu, lại lạnh giọng nói, “Phải rồi, Cảnh nhi, dù thế nào thì việc Hoàng đế ngủ bên ngoài Càn Dương cung thời gian dài cũng không hợp với lễ nghi. Từ hôm nay trở đi, con trở về Càn Dương cung ngủ nghỉ, không được tới Chiêu Thuần cung qua đêm.”
Lý Cảnh ngây ra, nhưng hắn cũng không muốn đối chọi với mẫu thân, chỉ đành gật đầu đáp: “Nhi thần tuân mệnh!” Sau đó vội vã rời đi.
Buổi trưa, Lý Cảnh vẫn tới Chiêu Thuần cung dùng cơm.
Ăn được một lúc, hắn đột nhiên buông đũa bạc xuống, thở dài.
Thấy tình hình vậy, Tề Ngọc Yên cho rằng thân thể hắn khó chịu, nên cũng đặt đũa bạc xuống, ân cần hỏi han: “Hoàng thượng sao thế? Người không thoải mái ư?”
Lý Cảnh nâng mắt nhìn Tề Ngọc Yên, than thở: “Ngọc Yên, từ nay trở đi, sợ là ta không thể tới Chiêu Thuần cung qua đêm rồi.”
Nàng sửng sốt, hỏi: “Tại sao?”
“Mẫu hậu nói, Hoàng đế ở lại Càn Dương cung thời gian dài, không hợp quy củ.”
Nghe Lý Cảnh nói, đầu tiên nàng ngẩn ra, tiếp đó tâm tình trở nên có chút rối ren. Mấy ngày nay, Lý Cảnh ở lại Chiêu Thuần cung, đòi hỏi vô độ, đêm nào cũng bị chàng vần vò tới rất muộn, nàng quả thật cũng có hơi mệt mỏi. Nếu chàng trở về Càn Dương cung, bản thân có thể thanh bình, cũng săn sóc lại thân thể. Chẳng qua, lần này chàng thật sự phải trở về, trong lòng nàng cũng có chút ít hụt hẫng, có chút ít luyến tiếc chàng.
Nhìn thấy hàng mày của nàng hơi nhíu lại, không bởi vì mình rời đi mà có vẻ mừng rỡ, trong lòng hắn cực kì vui vẻ, nhưng trên mặt lại bày ra bộ dạng khổ sở: “Ngọc Yên, tối nay, ta sẽ trở về.”
Nàng dừng một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười. Sau đó mở miệng nói: “Hoàng thượng, Thái hậu nói có lý. Hoàng thượng ở tại nơi này của tần thiếp, quả thật rất không hợp quy củ. Hoàng thượng hẳn nên quay về Càn Dương cung.”
Lý Cảnh nói: “Nếu Ngọc Yên cũng nói thế, vậy thì tối nay ta sẽ không đến nữa.”
Nàng ngẩn người, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Vậy nàng nhớ tối đến Càn Dương cung sớm chút nhé.” Hắn nói.
Nàng ngạc nhiên: “Tại sao Tần thiếp phải tới Càn Dương cung?”
Hắn nhướn lông mày, đúng lý hợp tình nói: “Đêm nay ta ở Càn Dương cung, đương nhiên nàng cũng phải tới Càn Dương cung rồi.”
Nàng mang theo chút kinh ngạc hỏi: “Ý Hoàng thượng là muốn tối nay tần thiếp tới Càn Dương cung thị tẩm?”
Hắn gật đầu, nói: “Từ đêm nay trở đi, tối nào nàng cũng phải tới Càn Dương cung bồi ta.”
“Hằng đêm?” Nàng cả kinh.
“Đúng thế.” Hắn vẻ mặt đứng đắn nhìn nàng, nói: “Nàng sợ lạnh như kia, không có ta ủ ấm tay chân cho nàng, sao nàng có thể ngủ ngon được?”
Hắn nói trái lại không sai chút nào. Mấy ngày nay, mỗi tối lúc ngủ, hắn đều dùng thân thể của mình ủ ấm tay chân giúp nàng, thân thể nàng ấm áp, ngủ rất vào giấc.
Nhưng nàng sao dám đồng ý với hắn chứ? Nếu đáp lời, chẳng phải là nói để Hoàng thượng làm ấm giường cho mình? Nghĩ đến đây, nàng vội vã nói: “Tần thiếp có tích nô ở bên rồi ạ.”
Hắn trừng mắt liếc nàng: “Tích nô ấm được bằng ta à?”
Nàng nghe thấy, dở khóc dở cười, nhưng không biết trả lời ra sao, dứt khoát cúi đầu không lên tiếng.
Hắn còn nói thêm: “Hơn nữa, Càn Dương cung có địa long*, lúc chúng ta thân mật, nàng cũng sẽ không lạnh.”
(Địa long: cách làm ấm cả phòng vào mùa đông của nhà giàu, có tiền thời cổ đại Trung Hoa.)
Nghe hắn nói vậy, mặt nàng thoắt cái bị thiêu, xấu hổ trừng mắt với hắn.
Thấy nàng đỏ mặt, hắn ngẩn ra, rồi cười vang.
Nàng quay sang, lén liếc cung nhân hầu hạ ở bên, thấy vẻ mặt bọn họ vẫn nghiêm nghị, không hề có ý cười, bấy giờ nàng mới nhẹ nhõm trong lòng.
“Phải rồi.” Hắn như nghĩ tới điều gì, lại mở miệng nói, “Chiêu Thuần cung cách Càn Dương cung quá xa, ta nghĩ rồi nghĩ, hay ngày mai nàng chuyển tới Trọng Hoa cung đi. Chỗ đó gần Càn Dương cung, cho dù là nàng đi tới, hay ta tìm nàng, đều thuận tiện hơn.”
Nghe lời đó, Tề Ngọc Yên ngẩng mạnh đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Cảnh.
Trọng Hoa cung là cung điện nàng ở kiếp trước. Hơn nữa về sau vì nàng mà Lý Cảnh còn đổi tên cung này thành “Linh Ngọc cung.”
Nghĩ tới đây, lòng nàng đâm căng thẳng.
Vị phần giống hệt kiếp trước, nếu như lại ở tại Trọng Hoa cung như kiếp trước. Vậy mọi chuyện kiếp này, dường như cũng giống với kiếp trước.
Nhìn biểu tình của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh nheo mắt, có chút không hiểu: “Ngọc Yên, nàng sao thế?”
Nghe thấy hắn nói, nàng vội ngẩng đầu, cười nhẹ nói: “Hồi Hoàng thượng, tần thiếp ở tại Chiêu Thuần cung cũng đã gần một năm rồi, đã quen ở trong đây. Tần thiếp cảm thấy có nhất thiết phải chuyển tới Trọng Hoa cung không?”
Hắn lắc đầu nói: “Từ Chiêu Thuần cung đến Càn Dương cung phải cần hai đến ba thời gian uống cạn chén trà, đường đi như vậy rất là dài. Mà từ Trọng Hoa cung tới, chưa tới một chén trà, thuận tiện hơn rất nhiều.” Nói xong hắn dịu dàng cười với nàng, nói, “Nàng nghe lời, chuyển tới Trọng Hoa cung đi.”
Nàng hết cách, đành phải gật đầu đáp: “Tần thiếp tuân chỉ.”
Nghe được nàng chấp thuận, bấy giờ hắn mới hài lòng nở nụ cười.
Thấy hắn đứng dậy, chuẩn bị trở về Sùng Tâm điện, nàng nhanh chóng đứng dậy đưa tiễn.
Đi đến cửa cung, lúc hắn lên loan liễn, vẫn không quên dặn dò bên tai nàng: “Nhớ đó, giờ Tuất đêm nay tới.”
Nàng khẽ cười đáp lời: “Tần thiếp đã biết.”
Hắn xoay người lên loan liễn, quay sang nhìn nàng, trên mặt là nụ cười dịu dàng, như một làn gió xuân, thổi vào lòng nàng. Như thể trời đông giá rét bị cơn gió này thổi cuốn đi mất, để lại sự ấm áp trong nàng.
Nàng yên lặng đứng trước cửa cung, giống mọi khi, nhìn loan liễn chở hắn dần dần xa khuất, lúc này nàng mới lưu luyến không rời quay về cửa cung.
Tại nơi hoàng cung rộng lớn dường này, vậy mà có chuyện gió thổi cỏ lay gì lại truyền đến là nhanh.
Tin tức Hoàng thượng trở về Càn Dương cung nghỉ ngơi rất nhanh truyền ra.
Tin Tề Ngọc Yên chuyển tới Trọng Hoa cung cũng thật nhanh truyền tới.
Mà mặc dù Hoàng đế hồi Càn Dương cung, nhưng Tề Ngọc Yên ngày ngày ở tại Càn Dương điện, mãi đến khi trời sáng mới rời đi, càng làm cho chốn hoàng cung ồn ào huyên náo.
Sau khi nghe được tin này, trong lòng Trịnh Chước vô cùng khó chịu. Trước khi Tề Ngọc Yên xuất hiện, hắn chẳng liếc tới mình, hiện giờ trong mắt hắn chỉ có mỗi Tề Ngọc Yên, sợ rằng đến cả dư quang khóe mắt cũng sẽ chẳng lia tới chỗ mình?
Mỗi ngày trông thấy Tề Ngọc Yên thỉnh an mình, Trịnh Chước đều cảm thấy nụ cười mỉm động lòng người trên mặt nàng kia, như thể đang hướng thẳng về mình ra oai, khiến nàng căm phẫn khó nhịn trong lòng. Nhưng nàng vẫn không bắt được lỗi nào trên người Tề Ngọc Yên, không có cách trút giận, đành phải chạy tới Nhân Thọ cung, bù lu bù loa với Tiêu Thái hậu vừa là dì vừa là mẹ chồng.
Nhưng đối với việc này, Tiêu thái hậu trừ bỏ an ủi Trịnh Hoàng hậu vài câu, cũng chẳng còn cách nào khác.
Dẫu rằng bà là mẫu thân của Lý Cảnh, nhưng bà không thể bắt ép nhi tử lên giường với ai, không lên giường với ai.
Chẳng qua, thấy Trịnh Chước khổ sở đến vậy, trong lòng bà cũng buồn bực, dù sao Trịnh Chước cũng là ngoại sanh nữ ruột của bà. Hơn nữa, Lý Cảnh sủng ái Tề Ngọc Yên như vậy, làm bà lại nhớ tới hình ảnh trượng phu của mình – Hoàng đế Nguyên Long sủng ái Hứa quý phi, không kìm nổi lạnh lẽo trong lòng.
Trịnh Chước lau nước mắt, tức tưởi khóc lóc kể lể: “Mẫu hậu, nhi thần tự hỏi diện mạo chẳng kém Tề Ngọc Yên kia là bao, tại sao Hoàng thượng nhất quyết không thích nhi thần?”
“Chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề diện mạo.” Tiêu Thái hậu lắc đầu, nói: “Dáng vẻ của Phan Dửu Quân chẳng kém Tề Ngọc Yên, không phải Cảnh nhi cũng không thích nàng ta sao?”
“Thế nguyên nhân là vì gì?” Trịnh Chước ngẩn ra.
Tiêu Thái hậu ngừng chốc lát, liếc nhìn Trịnh Chước, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc là nguyên do gì, mẫu hậu cũng không rõ. Mẫu hậu nhớ năm đó trong hậu cung của tiên hoàng, người xinh đẹp hơn Hứa quý phi có rất nhiều, nhưng sau khi tiên hoàng có Hứa quý phi, chỉ chuyên sủng một mình nàng ta. Hiện giờ Cảnh nhi cũng chuyên sủng cái cô Tề Ngọc Yên kia, bây giờ mẫu hậu chỉ lo lắng, hắn đừng đi theo con đường cũ của phụ hoàng hắn.”
Nghe Tiêu thái hậu nói, Trịnh Chước càng thêm căng thẳng trong lòng.
Tiêu Thái hậu chậm rãi tới bên cửa sổ, nhìn chiếc lá khô vàng lìa khỏi cây, bà thở dài thườn thượt, dường như đang nhớ lại những ngày gian khó xưa kia, lòng cay đắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook