Hai Kiếp Làm Sủng Phi
-
Chương 43: Phong bậc
Ngày hôm đó, Tề Ngọc Yên đến được Khôn Dương cung thì đã hơi trễ. Bởi vì lần trước sau khi thị tẩm tới muộn, bị Lương Tử Vân cười chê một trận, lần này lúc nàng vào điện, trong lòng có chút thấp thỏm.
Quả nhiên, khi nàng tiến vào điện, nhìn thấy Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi đều đã ngồi bên trong điện.
Thấy nàng đi vào, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi mang theo nụ cười mỉm trên mặt, hơi gật đầu với nàng một cái, xem như chào hỏi. Còn Lương Tử Vân liếc nàng, nhếch miệng, nhưng cũng không lên tiếng.
Nghĩ tới lần trước lúc nàng ta cười chê Tề Ngọc Yên, bị La Xảo Nhi móc mỉa lại, nên hôm nay không dám nói nhiều.
Tề Ngọc Yên hơi mỉm cười, chậm rãi tới phía trước, nhẹ nhàng cúi đầu trước mặt Trịnh hoàng hậu: “Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nhìn Tề Ngọc Yên, cười nhạt nói: “Đêm qua thị tẩm thế nào mà hôm nay Tề quý nhân lại đến muộn vậy?”
Nghe Trịnh Hoàng hậu nói, Tề Ngọc Yên sững người.
Chỉ trích trong lời nói vô cùng rõ rệt.
Xem ra, Trịnh Hoàng hậu cũng đã biết chuyện tối qua Hoàng đế qua đêm ở Chiêu Thuần cung, trong lòng khó chịu, đang chờ tìm mình tra hỏi.
Nàng biết, thời điểm này không được phép biểu hiện dáng vẻ bản thân được Hoàng đế sủng ái, vội cúi đầu trả lời: “Bởi vì Hoàng thượng phân phó tần thiếp phải uống Tị tử canh mới có thể đi, cho nên, tần thiếp ra cửa có hơi chậm trễ.” Hi vọng sau khi Trịnh Hoàng hậu nghe thấy được Hoàng đế ban mình uống Tị tử canh, trong lòng sẽ thoải mái hơn.
Quả nhiên, Trịnh Hoàng hậu nghe nói Lý Cảnh ban Tề Ngọc Yên Tị tử canh, ngây ra. Thầm nghĩ trong lòng, xem ra Lý Cảnh cũng chẳng sủng ái cái cô Tề Ngọc Yên này là bao. Tuy hắn tới Chiêu Thuần cung qua đêm, sợ rằng cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, nếu không cũng đã không để cô ta uống tị tử canh, không cho cô ta cơ hội có thai long duệ. Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng ta hòa hoãn lại.
“Hôm qua Tề quý nhân hầu hạ Hoàng thượng thay bản cung, cũng vất vả rồi, mau ngồi xuống đi.” Trịnh Hoàng hậu mở miệng.
Tề Ngọc Yên cảm tạ ân huệ, tới chỗ Lương Tử Vân ngồi, ngồi xuống.
Thấy nàng lại gần, Lương Tử Vân oán hận trừng nàng, mũi hừ lạnh một tiếng.
Tề Ngọc Yên chỉ làm như không nghe thấy, thản nhiên ngồi xuống chỗ.
Giống như lúc trước, đám người lại thuận tiện kể lại mấy việc vụn vặt hằng ngày, thấy đã đến giờ thì chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, có cung nữ tiến lên bẩm báo, tiểu thái giám Chu Nguyên của Càn Dương cung phụng mệnh Hoàng đế đến, có thứ giao cho Trịnh Hoàng hậu.
Trịnh Hoàng hậu nghe thấy Lý Cảnh lại có đồ cho mình, trong lòng mừng rỡ, vội bảo cung nữ truyền Chu Nguyên tiến vào điện.
Chỉ chốc lát sau thì thấy Chu Nguyên đi vào, hành lễ trước mặt Trịnh Hoàng hậu nói: “Tiểu nhân bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Trịnh Hoàng hậu mỉm cười nâng tay, ý bảo Chu Nguyên bình thân, hỏi: “Hoàng thượng để ngươi giao gì cho bản cung?”
Chu Nguyên đứng lên, lấy ra một thứ từ trong tay áo, dâng bằng hai tay, cung kính trình cho Hoàng hậu: “Hoàng thượng sai tiểu nhân đưa chiếu thư tấn phong vị phân của Tề quý nhân cho Hoàng hậu nương nương.”
Trịnh Hoàng hậu nghe xong, tươi cười trên mặt thoắt cái cứng đờ.
Nàng và Lý Cảnh luôn bất hòa, hôm nay nghe nói Lý Cảnh tặng* đồ cho mình, mấy khi được vui vẻ một hồi. Nhưng không ngờ thứ Lý Cảnh đưa đến lại là chiếu thư tấn chức vị phân Tề Ngọc Yên.
(Trong tiếng trung từ tống 送 có nghĩa là đưa, cũng có nghĩa là tặng. Ở đây Trịnh Hoàng hậu tưởng Lý Cảnh tặng quà cho mình nên mới vui vẻ.)
Nàng ta đảo mắt đánh về phía Tề Ngọc Yên, chỉ thấy nàng cũng đang trợn mắt há hốc mồm, giống như chẳng hề cảm kích chuyện này.
Trịnh Hoàng hậu kiềm chế sự khó chịu trong lòng, đưa tay tiếp nhận chiếu thư.
Theo lý, lần trước Tề Ngọc Yên thị tẩm xong thì phải tấn chức vị phân, nhưng Lý Cảnh lại không hạ chiếu thăng bậc cho nàng. Hôm qua nàng lại thị tẩm nữa, Hoàng đế bù lại phần vị phân chưa tấn chức có vẻ cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Hoàng hậu bình tĩnh lại một chút, lớn giọng gọi Tề Ngọc Yên: “Tề quý nhân, tiến lên nghe phong.”
Tề Ngọc Yên giật mình, vội vàng đi tới giữa điện, quỳ xuống hành lễ.
Thấy Trịnh Hoàng hậu muốn tuyên chiếu, ba người Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cung kính đứng thẳng.
Trịnh Hoàng hậu nhìn thoáng qua Tề Ngọc Yên, sau đó thu lại tầm mắt, mở chiếu thư trong tay ra, chuẩn bị tuyên chiếu. Đến khi nàng ta nhìn rõ nội dung viết trong chiếu thư, mắt nàng ta bỗng dưng trợn trừng muốn lòi con ngươi, hết sức chăm chú nhìn vào chiếu thư, trên mặt toát ra loại biểu tình không thể tin được.
Tề Ngọc Yên quỳ ở phía dưới, thật lâu không nghe thấy tiếng Trịnh Hoàng hậu tuyên chiếu, trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng lại không dám thúc giục, chỉ đành yên lặng quỳ tại chỗ.
Mãi sau, nàng mới nghe được tiếng của Trịnh Hoàng hậu từ từ cất vang: “Tề thị Ngọc Yên, dịu ngoan kính kiệm, cử chỉ nền nã, ngay ngày hôm nay, thăng chức làm chính tam phẩm quý tần.”
Trịnh Hoàng hậu vừa đọc xong, ba người Lương Tử Vân đều giật mình.
Phải biết rằng, hiện giờ Tề Ngọc Yên chẳng qua là chính thất phẩm quý nhân, lần này thăng làm chính tam phẩm quý tần, lên tận chín cấp. Không chỉ vọt cái thành người có vị phân cao nhất trong chúng tần phi, đồng thời cũng là tần phi đầu tiên được phong bậc cao nhất chỉ trong một lần tại triều đại Đại Hiên.
Tề Ngọc Yên nghe xong, chỉ thấy đầu mình “oành” một tiếng, trống rỗng.
Quý tần.
Kiếp trước sau khi nàng thị tẩm, Lý Cảnh đã tấn phong vị phân này cho nàng, kiếp này, hắn vẫn cho nàng vị phân này.
Dường như mọi thứ, đều trở về điểm xuất phát ở kiếp trước. Nàng lại thành quý tần.
“Tề quý tần, Hoàng thượng ưu ái với ngươi thế, còn không mau tạ ơn.” Lúc Trịnh Hoàng hậu nói những lời này thì sắc mặt có hơi trắng bệch.
Tề Ngọc Yên nghe thấy, nhanh chóng dập đầu nói: “Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng hậu nương nương nâng đỡ.” Sau đó đứng lên, khom người tiến tới, nhận lấy chiếu thư phong vị từ trong tay của Trịnh Hoàng hậu.
Lúc tiếp nhận chiếu thư thì nàng trông thấy đầu ngón tay Trịnh Hoàng hậu có hơi hơi run rẩy.
Nàng biết, hiện giờ trong lòng Trịnh Hoàng hậu nhất định hết sức oán hận mình, sau này e rằng mình khó có thể hỏi xin gì trước mặt Trịnh Hoàng hậu rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng nổi lên sự bất an.
“Phải rồi, Tề quý tần, Hoàng thượng nói buổi trưa ngài muốn đến Chiêu Thuần cung dùng bữa trưa.” Nói xong Chu Nguyên nhìn sắc trời rồi nói: “Kính xin Tề quý tần nhanh hồi cung để chuẩn bị, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.”
Tề Ngọc Yên nâng mắt nhìn Trịnh Hoàng hậu, nói: “Ta thỉnh an ở Khôn Dương cung xong sẽ trở về.”
Bấy giờ, Trịnh Hoàng hậu mới đanh mặt mở miệng: “Nếu Hoàng thượng muốn tới Chiêu Thuần cung dùng bữa, Tề quý tần chớ đừng trì hoãn lâu, bây giờ trở về chuẩn bị ngay đi.”
Tề Ngọc Yên cũng không dám nhiều lời, liền hành lễ với Hoàng hậu, mau chóng rời khỏi cái nơi thị phi Khôn Dương cung này, trở về thẳng Chiêu Thuần cung.
Đến buổi trưa, Lý Cảnh thật sự qua.
Nhận được thông truyền, Tề Ngọc Yên vội vã tới cửa cung chuẩn bị tiếp giá. Trông thấy loan liễn của Hoàng đế tới, nàng vội tiến lên hành lễ.
Lý Cảnh bước từ trên loan liễn xuống, liếc mắt nhìn thấy Tề Ngọc Yên mặc trên mình bộ váy áo viền hoa văn như ý nhũ đỏ.
Nàng luôn dễ dàng có thể chiếm lấy tầm mắt của hắn như vậy, khiến hắn không thể dời mắt.
Hắn bước tới, lên tiếng: “Ngọc Yên, đứng dậy đi.”
Nghe cách hắn gọi, nàng ngây ra. Hắn không gọi nàng theo vị phân, mà gọi tên của nàng, có vẻ thân mật khác thường.
Thấy nàng mãi không đứng dậy, hắn nhíu mày nói: “Không phải nàng sợ lạnh sao? Dưới đất lạnh như vậy, nàng quỳ lâu làm gì?”
Nghe Hoàng đế lên tiếng, nàng mới lấy lại tinh thần, nói: “Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.” Sau đó mới từ từ đứng dậy.
Lý Cảnh kéo tay nàng qua, nắm trong lòng bàn tay, gật gù, cười nói: “Tốt, hôm nay tay vẫn rất ấm.”
Nàng cười nói: “Sáng nay Nội cung giám đưa lò sưởi tay đến, nãy tần thiếp vẫn bưng nên tay không lạnh.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Coi như bọn chúng biết điều.” Dứt lời nắm lấy tay nàng, cùng đi về phía Di Hòa điện.
Vào phòng, hắn đuổi đám tùy tùng ra, kéo Tề Ngọc Yên tới ngồi bên cạnh mình, hỏi: “Hôm nay tấn chức vị phân xong, Trịnh Chước không làm khó nàng chứ?”
“Không có.” Tề Ngọc Yên đáp lời, “Hoàng hậu nương nương vừa tuyên bố chiếu thư tấn phong xong thì Chu Nguyên lại nói Hoàng thượng muốn đến Chiêu Thuần cung dùng bữa, nên người cho tần thiếp về cung trước để chuẩn bị.”
Hắn nghiêng người nhìn nàng một cái, cười nói: “Ta sợ cô ta bắt chẹt nàng, cố tình để Chu Nguyên đưa chiếu thư tấn phong tới vào thời điểm các nàng thỉnh an xong xuôi, rồi nói ta muốn qua đây dùng bữa, để cho cô ta không thể không thả người.”
Nàng nhấc mi nhìn hắn, bất đắc dĩ cười, nói: “Nhưng mà Hoàng thượng à, xem như tần thiếp trốn được hôm nay, vậy còn ngày mai? Từ giờ về sau? Một ngày nào đó sẽ tránh không thoát.”
Nói tới đây, nàng yên lặng nhìn Hoàng đế, cắn môi: “Tối qua Hoàng thượng qua đêm ở chỗ tần thiếp, vốn đã có chút không hợp quy củ rồi, hôm nay không chỉ thăng liền tám bậc cho tần thiếp, còn tới điện tần thiếp dùng bữa. Hoàng thượng chắc không biết, hành động này đã đẩy tần thiếp đến nơi đầu sóng ngọn gió. Cứ vậy tần thiếp sợ rằng càng bị người ganh ghét.”
Thấy Tề Ngọc Yên nhăn mi nhíu mày, Lý Cảnh vươn tay, ôm lấy nàng, để nàng nửa tựa vào ngực mình, nói: “Mấy điều nàng nhắc tới, đương nhiên ta cũng nghĩ tới. Chẳng qua, ta suy nghĩ cho rằng, việc này có lẽ không gây trở ngại gì cho nàng, mới quyết ý làm vậy.” Nói xong, hắn đặt cằm lên trán nàng, tiếp tục nói, “Lúc trước không phải bởi vì nàng không được tấn vị phân mà bị người khinh thường ư? Hiện giờ ta thăng nàng làm quý tần, ít nhất cung nhân trong cung không dám xem nhẹ nàng, chèn ép nàng nữa. Mà ba người Lương Tử Vân, vị phân không cao bằng nàng, không dám đụng tới nàng. Về phần Trịnh Chước…
Nói tới đây, Lý Cảnh khẽ hừ một tiếng: “Qua chuyện hôm nay, nếu cô ta là người thông minh, còn muốn ngồi yên ổn cái vị trí Hoàng hậu này thì đừng vô duyên vô cớ gây chuyện với nàng.”
Tề Ngọc Yên cắn môi, nói: “Nhưng mà, người là Hoàng hậu mà, tùy tiện tìm lý do trị tội tần thiếp, cũng đủ để tần thiếp khổ sở rồi.”
“Khi nào nàng đi thỉnh an, cẩn thận một chút, đừng để cô ta bắt lỗi, cô ta sẽ không dám động tới nàng.” Ngẫm nghĩ, hắn còn nói thêm: “Ta để Thu Sương lại bên người nàng, bao giờ nàng ra ngoài thì dẫn theo cô ấy. Cô ấy là người trong cung ta, có thể tự do ra vào các nơi trong hoàng cung, nhỡ có việc gì, do cô ấy đến báo tin cho ta cũng nhanh hơn.”
Tề Ngọc Yên xao động, sau đó gật đầu, nói: “Dạ, tần thiếp, đa tạ Hoàng thượng ưu ái.”
Lý Cảnh dùng cằm nhẹ nhàng xoa trán nàng, từ tốn nói: “Ngọc Yên, ta không cần nàng cảm ơn ta, ta chỉ cần nàng toàn tâm toàn ý đối với ta là được.”
Nàng không ngờ hắn sẽ nói như thế, thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Chỉ cần thiếp toàn tâm toàn ý ư? Thiếp vốn một lòng một dạ, nhưng cớ sao chàng vẫn muốn cho thiếp uống Tị tử canh?
Nàng muốn hỏi hắn chuyện Tị tử canh, nhưng cứ há miệng thì lại không thốt lên được lời nào. Nàng sợ sẽ nhận được một đáp án mình không mong muốn, tăng thêm nỗi buồn đau.
Hồi lâu không nghe được câu trả lời của nàng, trong lòng hắn có hơi thất vọng, nhưng không muốn bức ép nàng quá, bèn cười che đậy, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta dùng bữa trước đã.” Sau đó buông nàng ra, đứng dậy.
Nàng gật đầu đáp: “Dạ.” Rồi theo sau hắn, đi về phía Tây Noãn thính.
Dùng cơm xong, bởi vì Lý Cảnh còn phải về Sùng Tâm điện phê tấu chương nên Tề Ngọc Yên tiễn hắn tới cửa cung.
Cả quãng đường, hắn luôn nắm lấy tay nàng. Cho đến khi lên loan liễn, hắn mới thả ra: “Hôm nay bận, tối ta sẽ không qua đây, tự nàng dùng bữa nhé.”
Tề Ngọc Yên nghe hắn nói vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tần phi đã biết.”
Trong phút chốc nghe được mình không qua được đây, Lý Cảnh thấy rất rõ, nét mặt thả lỏng của nàng. Trong lòng hắn buồn rầu.
Nàng không muốn mình tới đây sao?
Quả nhiên, khi nàng tiến vào điện, nhìn thấy Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi đều đã ngồi bên trong điện.
Thấy nàng đi vào, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi mang theo nụ cười mỉm trên mặt, hơi gật đầu với nàng một cái, xem như chào hỏi. Còn Lương Tử Vân liếc nàng, nhếch miệng, nhưng cũng không lên tiếng.
Nghĩ tới lần trước lúc nàng ta cười chê Tề Ngọc Yên, bị La Xảo Nhi móc mỉa lại, nên hôm nay không dám nói nhiều.
Tề Ngọc Yên hơi mỉm cười, chậm rãi tới phía trước, nhẹ nhàng cúi đầu trước mặt Trịnh hoàng hậu: “Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nhìn Tề Ngọc Yên, cười nhạt nói: “Đêm qua thị tẩm thế nào mà hôm nay Tề quý nhân lại đến muộn vậy?”
Nghe Trịnh Hoàng hậu nói, Tề Ngọc Yên sững người.
Chỉ trích trong lời nói vô cùng rõ rệt.
Xem ra, Trịnh Hoàng hậu cũng đã biết chuyện tối qua Hoàng đế qua đêm ở Chiêu Thuần cung, trong lòng khó chịu, đang chờ tìm mình tra hỏi.
Nàng biết, thời điểm này không được phép biểu hiện dáng vẻ bản thân được Hoàng đế sủng ái, vội cúi đầu trả lời: “Bởi vì Hoàng thượng phân phó tần thiếp phải uống Tị tử canh mới có thể đi, cho nên, tần thiếp ra cửa có hơi chậm trễ.” Hi vọng sau khi Trịnh Hoàng hậu nghe thấy được Hoàng đế ban mình uống Tị tử canh, trong lòng sẽ thoải mái hơn.
Quả nhiên, Trịnh Hoàng hậu nghe nói Lý Cảnh ban Tề Ngọc Yên Tị tử canh, ngây ra. Thầm nghĩ trong lòng, xem ra Lý Cảnh cũng chẳng sủng ái cái cô Tề Ngọc Yên này là bao. Tuy hắn tới Chiêu Thuần cung qua đêm, sợ rằng cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, nếu không cũng đã không để cô ta uống tị tử canh, không cho cô ta cơ hội có thai long duệ. Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng ta hòa hoãn lại.
“Hôm qua Tề quý nhân hầu hạ Hoàng thượng thay bản cung, cũng vất vả rồi, mau ngồi xuống đi.” Trịnh Hoàng hậu mở miệng.
Tề Ngọc Yên cảm tạ ân huệ, tới chỗ Lương Tử Vân ngồi, ngồi xuống.
Thấy nàng lại gần, Lương Tử Vân oán hận trừng nàng, mũi hừ lạnh một tiếng.
Tề Ngọc Yên chỉ làm như không nghe thấy, thản nhiên ngồi xuống chỗ.
Giống như lúc trước, đám người lại thuận tiện kể lại mấy việc vụn vặt hằng ngày, thấy đã đến giờ thì chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, có cung nữ tiến lên bẩm báo, tiểu thái giám Chu Nguyên của Càn Dương cung phụng mệnh Hoàng đế đến, có thứ giao cho Trịnh Hoàng hậu.
Trịnh Hoàng hậu nghe thấy Lý Cảnh lại có đồ cho mình, trong lòng mừng rỡ, vội bảo cung nữ truyền Chu Nguyên tiến vào điện.
Chỉ chốc lát sau thì thấy Chu Nguyên đi vào, hành lễ trước mặt Trịnh Hoàng hậu nói: “Tiểu nhân bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Trịnh Hoàng hậu mỉm cười nâng tay, ý bảo Chu Nguyên bình thân, hỏi: “Hoàng thượng để ngươi giao gì cho bản cung?”
Chu Nguyên đứng lên, lấy ra một thứ từ trong tay áo, dâng bằng hai tay, cung kính trình cho Hoàng hậu: “Hoàng thượng sai tiểu nhân đưa chiếu thư tấn phong vị phân của Tề quý nhân cho Hoàng hậu nương nương.”
Trịnh Hoàng hậu nghe xong, tươi cười trên mặt thoắt cái cứng đờ.
Nàng và Lý Cảnh luôn bất hòa, hôm nay nghe nói Lý Cảnh tặng* đồ cho mình, mấy khi được vui vẻ một hồi. Nhưng không ngờ thứ Lý Cảnh đưa đến lại là chiếu thư tấn chức vị phân Tề Ngọc Yên.
(Trong tiếng trung từ tống 送 có nghĩa là đưa, cũng có nghĩa là tặng. Ở đây Trịnh Hoàng hậu tưởng Lý Cảnh tặng quà cho mình nên mới vui vẻ.)
Nàng ta đảo mắt đánh về phía Tề Ngọc Yên, chỉ thấy nàng cũng đang trợn mắt há hốc mồm, giống như chẳng hề cảm kích chuyện này.
Trịnh Hoàng hậu kiềm chế sự khó chịu trong lòng, đưa tay tiếp nhận chiếu thư.
Theo lý, lần trước Tề Ngọc Yên thị tẩm xong thì phải tấn chức vị phân, nhưng Lý Cảnh lại không hạ chiếu thăng bậc cho nàng. Hôm qua nàng lại thị tẩm nữa, Hoàng đế bù lại phần vị phân chưa tấn chức có vẻ cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Hoàng hậu bình tĩnh lại một chút, lớn giọng gọi Tề Ngọc Yên: “Tề quý nhân, tiến lên nghe phong.”
Tề Ngọc Yên giật mình, vội vàng đi tới giữa điện, quỳ xuống hành lễ.
Thấy Trịnh Hoàng hậu muốn tuyên chiếu, ba người Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cung kính đứng thẳng.
Trịnh Hoàng hậu nhìn thoáng qua Tề Ngọc Yên, sau đó thu lại tầm mắt, mở chiếu thư trong tay ra, chuẩn bị tuyên chiếu. Đến khi nàng ta nhìn rõ nội dung viết trong chiếu thư, mắt nàng ta bỗng dưng trợn trừng muốn lòi con ngươi, hết sức chăm chú nhìn vào chiếu thư, trên mặt toát ra loại biểu tình không thể tin được.
Tề Ngọc Yên quỳ ở phía dưới, thật lâu không nghe thấy tiếng Trịnh Hoàng hậu tuyên chiếu, trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng lại không dám thúc giục, chỉ đành yên lặng quỳ tại chỗ.
Mãi sau, nàng mới nghe được tiếng của Trịnh Hoàng hậu từ từ cất vang: “Tề thị Ngọc Yên, dịu ngoan kính kiệm, cử chỉ nền nã, ngay ngày hôm nay, thăng chức làm chính tam phẩm quý tần.”
Trịnh Hoàng hậu vừa đọc xong, ba người Lương Tử Vân đều giật mình.
Phải biết rằng, hiện giờ Tề Ngọc Yên chẳng qua là chính thất phẩm quý nhân, lần này thăng làm chính tam phẩm quý tần, lên tận chín cấp. Không chỉ vọt cái thành người có vị phân cao nhất trong chúng tần phi, đồng thời cũng là tần phi đầu tiên được phong bậc cao nhất chỉ trong một lần tại triều đại Đại Hiên.
Tề Ngọc Yên nghe xong, chỉ thấy đầu mình “oành” một tiếng, trống rỗng.
Quý tần.
Kiếp trước sau khi nàng thị tẩm, Lý Cảnh đã tấn phong vị phân này cho nàng, kiếp này, hắn vẫn cho nàng vị phân này.
Dường như mọi thứ, đều trở về điểm xuất phát ở kiếp trước. Nàng lại thành quý tần.
“Tề quý tần, Hoàng thượng ưu ái với ngươi thế, còn không mau tạ ơn.” Lúc Trịnh Hoàng hậu nói những lời này thì sắc mặt có hơi trắng bệch.
Tề Ngọc Yên nghe thấy, nhanh chóng dập đầu nói: “Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng hậu nương nương nâng đỡ.” Sau đó đứng lên, khom người tiến tới, nhận lấy chiếu thư phong vị từ trong tay của Trịnh Hoàng hậu.
Lúc tiếp nhận chiếu thư thì nàng trông thấy đầu ngón tay Trịnh Hoàng hậu có hơi hơi run rẩy.
Nàng biết, hiện giờ trong lòng Trịnh Hoàng hậu nhất định hết sức oán hận mình, sau này e rằng mình khó có thể hỏi xin gì trước mặt Trịnh Hoàng hậu rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng nổi lên sự bất an.
“Phải rồi, Tề quý tần, Hoàng thượng nói buổi trưa ngài muốn đến Chiêu Thuần cung dùng bữa trưa.” Nói xong Chu Nguyên nhìn sắc trời rồi nói: “Kính xin Tề quý tần nhanh hồi cung để chuẩn bị, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.”
Tề Ngọc Yên nâng mắt nhìn Trịnh Hoàng hậu, nói: “Ta thỉnh an ở Khôn Dương cung xong sẽ trở về.”
Bấy giờ, Trịnh Hoàng hậu mới đanh mặt mở miệng: “Nếu Hoàng thượng muốn tới Chiêu Thuần cung dùng bữa, Tề quý tần chớ đừng trì hoãn lâu, bây giờ trở về chuẩn bị ngay đi.”
Tề Ngọc Yên cũng không dám nhiều lời, liền hành lễ với Hoàng hậu, mau chóng rời khỏi cái nơi thị phi Khôn Dương cung này, trở về thẳng Chiêu Thuần cung.
Đến buổi trưa, Lý Cảnh thật sự qua.
Nhận được thông truyền, Tề Ngọc Yên vội vã tới cửa cung chuẩn bị tiếp giá. Trông thấy loan liễn của Hoàng đế tới, nàng vội tiến lên hành lễ.
Lý Cảnh bước từ trên loan liễn xuống, liếc mắt nhìn thấy Tề Ngọc Yên mặc trên mình bộ váy áo viền hoa văn như ý nhũ đỏ.
Nàng luôn dễ dàng có thể chiếm lấy tầm mắt của hắn như vậy, khiến hắn không thể dời mắt.
Hắn bước tới, lên tiếng: “Ngọc Yên, đứng dậy đi.”
Nghe cách hắn gọi, nàng ngây ra. Hắn không gọi nàng theo vị phân, mà gọi tên của nàng, có vẻ thân mật khác thường.
Thấy nàng mãi không đứng dậy, hắn nhíu mày nói: “Không phải nàng sợ lạnh sao? Dưới đất lạnh như vậy, nàng quỳ lâu làm gì?”
Nghe Hoàng đế lên tiếng, nàng mới lấy lại tinh thần, nói: “Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.” Sau đó mới từ từ đứng dậy.
Lý Cảnh kéo tay nàng qua, nắm trong lòng bàn tay, gật gù, cười nói: “Tốt, hôm nay tay vẫn rất ấm.”
Nàng cười nói: “Sáng nay Nội cung giám đưa lò sưởi tay đến, nãy tần thiếp vẫn bưng nên tay không lạnh.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Coi như bọn chúng biết điều.” Dứt lời nắm lấy tay nàng, cùng đi về phía Di Hòa điện.
Vào phòng, hắn đuổi đám tùy tùng ra, kéo Tề Ngọc Yên tới ngồi bên cạnh mình, hỏi: “Hôm nay tấn chức vị phân xong, Trịnh Chước không làm khó nàng chứ?”
“Không có.” Tề Ngọc Yên đáp lời, “Hoàng hậu nương nương vừa tuyên bố chiếu thư tấn phong xong thì Chu Nguyên lại nói Hoàng thượng muốn đến Chiêu Thuần cung dùng bữa, nên người cho tần thiếp về cung trước để chuẩn bị.”
Hắn nghiêng người nhìn nàng một cái, cười nói: “Ta sợ cô ta bắt chẹt nàng, cố tình để Chu Nguyên đưa chiếu thư tấn phong tới vào thời điểm các nàng thỉnh an xong xuôi, rồi nói ta muốn qua đây dùng bữa, để cho cô ta không thể không thả người.”
Nàng nhấc mi nhìn hắn, bất đắc dĩ cười, nói: “Nhưng mà Hoàng thượng à, xem như tần thiếp trốn được hôm nay, vậy còn ngày mai? Từ giờ về sau? Một ngày nào đó sẽ tránh không thoát.”
Nói tới đây, nàng yên lặng nhìn Hoàng đế, cắn môi: “Tối qua Hoàng thượng qua đêm ở chỗ tần thiếp, vốn đã có chút không hợp quy củ rồi, hôm nay không chỉ thăng liền tám bậc cho tần thiếp, còn tới điện tần thiếp dùng bữa. Hoàng thượng chắc không biết, hành động này đã đẩy tần thiếp đến nơi đầu sóng ngọn gió. Cứ vậy tần thiếp sợ rằng càng bị người ganh ghét.”
Thấy Tề Ngọc Yên nhăn mi nhíu mày, Lý Cảnh vươn tay, ôm lấy nàng, để nàng nửa tựa vào ngực mình, nói: “Mấy điều nàng nhắc tới, đương nhiên ta cũng nghĩ tới. Chẳng qua, ta suy nghĩ cho rằng, việc này có lẽ không gây trở ngại gì cho nàng, mới quyết ý làm vậy.” Nói xong, hắn đặt cằm lên trán nàng, tiếp tục nói, “Lúc trước không phải bởi vì nàng không được tấn vị phân mà bị người khinh thường ư? Hiện giờ ta thăng nàng làm quý tần, ít nhất cung nhân trong cung không dám xem nhẹ nàng, chèn ép nàng nữa. Mà ba người Lương Tử Vân, vị phân không cao bằng nàng, không dám đụng tới nàng. Về phần Trịnh Chước…
Nói tới đây, Lý Cảnh khẽ hừ một tiếng: “Qua chuyện hôm nay, nếu cô ta là người thông minh, còn muốn ngồi yên ổn cái vị trí Hoàng hậu này thì đừng vô duyên vô cớ gây chuyện với nàng.”
Tề Ngọc Yên cắn môi, nói: “Nhưng mà, người là Hoàng hậu mà, tùy tiện tìm lý do trị tội tần thiếp, cũng đủ để tần thiếp khổ sở rồi.”
“Khi nào nàng đi thỉnh an, cẩn thận một chút, đừng để cô ta bắt lỗi, cô ta sẽ không dám động tới nàng.” Ngẫm nghĩ, hắn còn nói thêm: “Ta để Thu Sương lại bên người nàng, bao giờ nàng ra ngoài thì dẫn theo cô ấy. Cô ấy là người trong cung ta, có thể tự do ra vào các nơi trong hoàng cung, nhỡ có việc gì, do cô ấy đến báo tin cho ta cũng nhanh hơn.”
Tề Ngọc Yên xao động, sau đó gật đầu, nói: “Dạ, tần thiếp, đa tạ Hoàng thượng ưu ái.”
Lý Cảnh dùng cằm nhẹ nhàng xoa trán nàng, từ tốn nói: “Ngọc Yên, ta không cần nàng cảm ơn ta, ta chỉ cần nàng toàn tâm toàn ý đối với ta là được.”
Nàng không ngờ hắn sẽ nói như thế, thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Chỉ cần thiếp toàn tâm toàn ý ư? Thiếp vốn một lòng một dạ, nhưng cớ sao chàng vẫn muốn cho thiếp uống Tị tử canh?
Nàng muốn hỏi hắn chuyện Tị tử canh, nhưng cứ há miệng thì lại không thốt lên được lời nào. Nàng sợ sẽ nhận được một đáp án mình không mong muốn, tăng thêm nỗi buồn đau.
Hồi lâu không nghe được câu trả lời của nàng, trong lòng hắn có hơi thất vọng, nhưng không muốn bức ép nàng quá, bèn cười che đậy, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta dùng bữa trước đã.” Sau đó buông nàng ra, đứng dậy.
Nàng gật đầu đáp: “Dạ.” Rồi theo sau hắn, đi về phía Tây Noãn thính.
Dùng cơm xong, bởi vì Lý Cảnh còn phải về Sùng Tâm điện phê tấu chương nên Tề Ngọc Yên tiễn hắn tới cửa cung.
Cả quãng đường, hắn luôn nắm lấy tay nàng. Cho đến khi lên loan liễn, hắn mới thả ra: “Hôm nay bận, tối ta sẽ không qua đây, tự nàng dùng bữa nhé.”
Tề Ngọc Yên nghe hắn nói vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tần phi đã biết.”
Trong phút chốc nghe được mình không qua được đây, Lý Cảnh thấy rất rõ, nét mặt thả lỏng của nàng. Trong lòng hắn buồn rầu.
Nàng không muốn mình tới đây sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook