Hai Kiếp Làm Sủng Phi
-
Chương 26: Tâm tư
Đúng lúc này, có cung nữ bưng khay trà, tiến tới đổi trà cho Lý Cảnh và Lý Chương. Nhìn thấy cung nữ đến trước người, Tề Ngọc Yên đứng dậy một cách tự nhiên, đặt Vân Thanh trà trước mặt Lý Cảnh, đặt Phi Nham trà trước mặt Lý Chương.
Mặc dù Lý Cảnh và Lý Chương cùng do Tiêu thái hậu nuôi nấng, nhưng hai huynh đệ lại có khẩu vị cực kì khác nhau, ví như khi uống trà, Lý Cảnh thích mùi thơm dịu nhẹ nước trà xanh biếc của Vân Vụ trà, trong khi Lý Chương lại thích vị cay nồng của Phi Nham trà.
Bởi vì lúc hai người đánh cờ, đều uống Hà Xuân trà để tập trung tinh thần. Hiện giờ đã ngừng đánh, Thường Hải nhanh chóng phân người đổi trà cho Lý Cảnh và Lý Chương.
Thấy Tề Ngọc Yên đặt trà uống yêu thích của từng người tới trước mặt, Lý Cảnh và Lý Chương liếc nhìn nhau, trong lòng có hơi kinh ngạc. Nữ nhân này, thậm chí cả trà hai người thích uống cũng biết tường tận.
Lý Cảnh cười thầm trong lòng, xem ra Tề quý nhân này có chút bản lĩnh trong người, thăm dò kỹ càng sở thích của mình như thế. Chẳng qua dung mạo này của nàng ta, thực sự là quá kém, giả như hiện giờ mình không có người trong lòng, nàng ta cũng không lọt nổi vào mắt mình.
Nghĩ tới đây, Lý Cảnh liếc nhìn Tề Ngọc Yên, bất chợt muốn chọc ghẹo, cười nhạt nói: “Sao Tề quý nhân biết được trẫm thích uống Vân Vụ trà?”
Nghe thấy Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên giật mình, sửng sốt trong chốc lát, mới nhận ra mình đang làm cái gì. Trong lòng nàng cười khổ, quả nhiên kiếp trước hai người quá thân thiết, cho nên trong lúc lơ đãng đã để lộ ư? Nàng đành cười khan nói: “Tần thiếp đoán thôi.”
“Ồ, đoán như nào vậy?” Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên, đầy hứng thú hỏi.
Tề Ngọc Yên không ngờ mình tùy tiện trả lời, vậy mà Lý Cảnh vẫn cố truy đến cùng, đành nhắm mắt nói: “Tần thiếp thấy Hoàng thượng và Dự vương hào hoa không giống nhau, nên đoán mà dâng trà.”
“Khác nhau chỗ nào?” Rõ ràng Lý Cảnh không định buông tha Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên bị Lý Cảnh dồn ép từng bước, trong lòng thầm kêu khổ. Chẳng phải ý của Lý Cảnh là nói mình soi mói Hoàng đế và Dự vương ư? Nếu ở kiếp trước, ỷ vào việc Lý Cảnh sủng ái mình, bản thân còn có thể nói thỏa thích, muốn nói gì thì nói, nhưng hiện giờ với thân phận này của mình, nào dám nói về hắn và Lý Chương? Chuyện này bất cẩn sai một câu thôi, không chỉ tính mạng mình khó giữ, còn gây họa tới người nhà, đây chính là điều khiến nàng lo lắng nhất.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên thất thần không nói lời nào, lại hỏi: “Tề quý nhân, tại sao không nói?”
Tề Ngọc Yên bị Lý Cảnh bức bách, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng Hoàng đế Bệ hạ hỏi, nàng không thể không trả lời, đành phải giải thích: “Vừa rồi lúc chơi cờ, tần thiếp thấy sau khi Hoàng thượng đi sai nước, mặc dù trong lòng hối hận nhưng không lộ ra mặt, còn Dự vương điện hạ thắng xong thì vui mừng hiện lên hết. Cho nên tần thiếp mới đoán bừa, Vân Thanh trà thanh đạm nội liễm*, hẳn thích hợp với người cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng vẫn bình tĩnh giống Hoàng thượng vậy. Còn Phi Nham trà này nồng đậm khoa trương thì lại thích hợp với những người có tính tình ngay thẳng, trung nghĩa như Dự vương điện hạ.” Sau khi nói xong, Tề Ngọc Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mình nói như vậy, chắc sẽ không làm cho hai người này tức giận chứ?
(Nội liễm: khí chất được toát ra từ từng cử chỉ, khí chất ẩn sâu trong người.)
Nghe Tề Ngọc Yên giải thích, Lý Cảnh sửng sốt. Không ngờ tới Tề Ngọc Yên xấu xí, miệng lưỡi lại linh hoạt đến thế. Hắn mỉm cười, quay mặt sang hỏi Lý Chương: “Lục đệ, đệ thấy Tề quý nhân đoán đúng không?”
Vẻ mặt Lý Chương thì lại nghiêm nghị, nghiêm túc gật đầu, nói: “Hoàng huynh, thần đệ cho rằng Tề quý nhân nói rất có đạo lý, huynh là Hoàng đế làm đại sự, đệ là thần tử trung nghĩa của huynh.” Nói xong y nhìn Tề Ngọc Yên, chợt nhếch môi cười: “Tề quý nhân, vất vả cho ngươi rồi, có thể đoán ra được sở thích của Hoàng huynh và bản vương chuẩn đến thế.”
Tề Ngọc Yên nghe Lý Chương nói, điếng người. Lý Chương là muốn ám chỉ mình đã lén thăm dò ra được sở thích của Lý Cảnh và hắn, nhưng nàng lại không dám phản bác, mặt lúc trắng, lúc đỏ, không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy biểu tình của Tề Ngọc Yên, khóe miệng Lý Cảnh khẽ nhếch, chỉ cười rồi nói: “Được rồi, Lục đệ, không phải đệ muốn ăn điểm tâm à, mau ăn đi!”
“Phải ha, đệ phải ăn nhiều một chút. Giờ không ăn, sẽ phải chờ tới tận tối mới được ăn.” Lý Chương dứt lời liền nhấc lên một miếng Lục Ngọc đậu tằm cao, nhét vào trong miệng.
Lý Cảnh nhìn bộ dạng tham ăn của y, cười nói: “Đường đường là Dự vương điện hạ, sao đáng thương vậy hả? Đệ đói bụng thì cứ gọi người đưa điểm tâm tới là được.”
“Ha ha!” Lý Chương nhìn Lý Cảnh, cười híp mắt nói: “Hoàng huynh chưa ăn, làm thần tử như đệ sao dám ăn!”
Lý Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Đệ còn có cái gì không dám ư? Huynh bảo đệ đừng có tới Di Xuân viện uống hoa tửu* thế sao đệ không nghe hả?”
(Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu.)
“Đó là thần đệ đi xã giao thôi.” Lý Chương cười ha hả, sợ ca ca lại tiếp tục cằn nhằn mình không dứt, vội vã nói với Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi: “La tiểu nghi, Tề quý nhân, các ngươi cũng ăn điểm tâm đi.”
La Xảo Nhi liếc mắt thấy Lý Cảnh không nói gì, bèn mỉm cười với Lý Chương, nói: “Dạ.” Sau đó liền cầm lên một miếng ngân ti phù dong cao.
Tề Ngọc Yên cũng nối tiếp đưa tay cầm lên một miếng sắc vi băng bì bính, cắn nhỏ một miếng, mùi hương thơm ngát của tường vi lan tỏa trong khoang miệng.
Thấy mọi người đều bắt đầu ăn, Lý Cảnh cũng cầm lên một miếng ngẫu phấn quế hoa cao mà mình thích từ xưa đến giờ cắn. Nhưng miếng quế hoa cao ngày hôm nay vào trong miệng, hắn dường như không cảm nhận được mùi vị của hoa quế, ngược lại là một mùi hương kì lạ tỏa ra từ trên người Tề Ngọc Yên ở bên cạnh, xông thẳng vào mũi hắn, khiến tâm hắn nhộn nhạo không yên.
Lý Cảnh sửng sốt, hắn không rõ vì sao Tề Ngọc Yên lại luôn mang cho mình một cảm giác rất đặc biệt. Hắn ổn định lại tinh thần, tự nhủ, chắc chắn mùi hương này là từ sắc vi băng bì bính. Vì thế, hắn lại cầm lên một miếng sắc vi băng bì bính, cắn một miếng, nhưng vào miệng rồi vẫn không có mùi hương như trên người Tề Ngọc Yên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Cảnh bực tức đặt miếng sác vi băng bì bính xuống, trong lòng không nhịn được khẽ thở dài. Tuy bản thân không phải loại háo sắc, nhưng nữ tử lọt được vào mắt mình, ít nhất cũng phải ngũ quan đoan chính* chứ? Tề Ngọc Yên ấy xấu như thế, sao lòng mình có thể nảy sinh ra cảm giác khó hiểu với nàng ta được chứ?
(Ý là mặt mũi cũng phải thuộc dạng nhìn được.)
Hắn quay sang, nhìn Tề Ngọc Yên đang xoay đầu sang chỗ khác, một tay hơi vén chiếc mạng che mặt, một tay khác cầm sắc vi băng bì bính, cắn miếng nhỏ.
Nhìn cảnh tượng này, bất chợt Lý Cảnh cảm thấy khô khốc. Hắn quay người lại, bưng Vân Thanh trà trên bàn lên, một hơi cạn sạch. Nhưng ngọn lửa trong lòng kia, dường như làm thế nào cũng không thể dập tắt.
Lý Chương thấy ca ca thay đổi thói quen nhâm nhi thưởng thức trà, uống sạch bách Vân Thanh trà trong chén, trợn mắt há mồm nói: “Hoàng huynh, huynh, khát đến thế à?”
Nghe Lý Chương nói, Lý Cảnh sững sờ. Tại sao cứ nhìn Tề Ngọc Yên là mình lại luống cuống chứ? Hắn ngừng lại, rồi mới ấp úng nói: “Ừ, uống trà xong sớm rồi còn lên đường. Đệ cũng uống nhanh lên để chúng ta còn khởi hành!” Nói xong hắn cũng không để ý tới Lý Chương, đứng lên đi về phía ngọc lộ.
Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi thấy Lý Cảnh rời đi, vội đứng dậy hành lễ.
Thấy Lý Cảnh đi xa, Lý Chương tựa như sực tỉnh, quay về nhìn Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi hỏi: “Hoàng huynh bị sao thế?”
Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi vội lắc đầu.
Lý Chương ngẩn người, rồi mặc kệ có đắng hay không, bưng chén trà Phi Nham lên, cũng một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy đuổi theo Lý Cảnh: “Hoàng huynh, chờ đệ cùng đi với!”
Thấy Lý Cảnh và Lý Chương đều rời đi, Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Tề Ngọc Yên quay sang, nhìn La Xảo Nhi, mỉm cười nói: “La tiểu nghi, chúng mình cũng về nghi xa đi.”
La Xảo Nhi gật đầu, nói: “Dạ.”
Hai người liền cùng nhau trở về nghi xa. Chỉ chốc lát sau, đoàn xe lại bắt đầu lăn bánh.
Lần này đoàn xe không dừng dọc đường lần nào nữa. Buổi tối đến nơi dựng trại, đã sắp tới giờ Tuất rồi.
Bởi vì sáng sớm đã sai người tới đây dựng sẵn lều trại, cho nên khi đám người đến nơi dựng trại, liền có cung nhân dẫn đoàn người tới lều của từng người.
Lều của Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi ở phía sau lều chính của Lý Cảnh. Theo như tiểu thái giám Chu Nguyên dẫn đường cho Tề Ngọc Yên giải thích, đây là để cho Lý Cảnh thuận tiện gọi nàng và La Xảo Nhi tới thị tẩm.
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên liền cười: “Nếu là như thế thì Thường công công sắp La tiểu nghi ở phía sau này là được rồi, dù sao Hoàng thượng muốn gọi cũng chỉ gọi một mình muội ấy. Bộ dạng ta như này, Hoàng thượng không chỉ không gọi ta, e rằng còn ước gì không nhìn thấy ta ấy chứ?”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, Chu Nguyên ngoắc đầu lại, nở nụ cười thật thà: “Hồi quý nhân, tiểu nhân cũng không hiểu quy củ này, tiểu nhân cũng chỉ nghe theo dặn dò của Thường Hải công công thôi.”
Tề Ngọc Yên cũng không nói nhiều nữa, mỉm cười, nói với Chu Nguyên: “Vậy ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ.” Chu Nguyên chắp tay, nói: “Nếu quý nhân có việc gì, cứ gọi tiểu nhân tới.”
“Ừ.” Tề Ngọc Yên gật đầu.
Chu Nguyên hành lễ rồi lui xuống.
Gã vừa đi, trong lều trại chỉ còn lại hai người là Tề Ngọc Yên và Trúc Vận. Bởi vì chỉ nghỉ tại đây một đêm, nên Trúc Vận chỉ dọn dẹp qua, lấy ra một vài dụng cụ thiết yếu rồi bày biện trong lều.
Không bao lâu liền có cung nhân đưa bữa tối đến. Tề Ngọc Yên và Trúc Vận ăn một chút rồi dừng đũa. Bởi vì ban ngày ngồi xe quá lâu, Tề Ngọc Yên cảm thấy lưng đau eo nhức, tính ra ngoài đi dạo một lát. Trúc Vận vẫn chưa sắp xếp xong, nên Tề Ngọc Yên cũng không gọi nàng theo mình, chỉ một mình ra ngoài.
Do lều trại của Tề Ngọc Yên ở ngay sau lều trại của Lý Cảnh, muốn ra ngoài, nhất định phải đi ngang qua trước lều Lý Cảnh. Nhìn lều trại to lớn kia của Lý Cảnh, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn đi tới.
Còn chưa tới gần lều trại, nàng đã nghe được tiếng người nói chuyện. Hình như là Lý Cảnh đang bàn quốc sự với mấy đại thần. Tề Ngọc Yên biết hắn hiện giờ đang làm chính sự, có lẽ sẽ không ra khỏi lều, mình không cần sợ sẽ đụng phải hắn, trong lòng nhẹ nhõm hơn, rảo bước về phía trước.
Vừa vòng qua lều Lý Cảnh, bất chợt nàng trông thấy đằng trước có một người đang đi tới, bóng dáng cực kì quen mắt. Tề Ngọc Yên nhìn kĩ, nhanh chóng nhận ra, người này chính là thị vệ Mã Bình đi cùng Lý Cảnh hôm đêm Nguyên Tiêu đó. Bởi vì Mã Bình đã trông thấy mình, bắt gặp Mã Bình, trong lòng nàng không khỏi hoảng hốt, theo bản năng trốn ra sau lều.
Mặc dù Lý Cảnh và Lý Chương cùng do Tiêu thái hậu nuôi nấng, nhưng hai huynh đệ lại có khẩu vị cực kì khác nhau, ví như khi uống trà, Lý Cảnh thích mùi thơm dịu nhẹ nước trà xanh biếc của Vân Vụ trà, trong khi Lý Chương lại thích vị cay nồng của Phi Nham trà.
Bởi vì lúc hai người đánh cờ, đều uống Hà Xuân trà để tập trung tinh thần. Hiện giờ đã ngừng đánh, Thường Hải nhanh chóng phân người đổi trà cho Lý Cảnh và Lý Chương.
Thấy Tề Ngọc Yên đặt trà uống yêu thích của từng người tới trước mặt, Lý Cảnh và Lý Chương liếc nhìn nhau, trong lòng có hơi kinh ngạc. Nữ nhân này, thậm chí cả trà hai người thích uống cũng biết tường tận.
Lý Cảnh cười thầm trong lòng, xem ra Tề quý nhân này có chút bản lĩnh trong người, thăm dò kỹ càng sở thích của mình như thế. Chẳng qua dung mạo này của nàng ta, thực sự là quá kém, giả như hiện giờ mình không có người trong lòng, nàng ta cũng không lọt nổi vào mắt mình.
Nghĩ tới đây, Lý Cảnh liếc nhìn Tề Ngọc Yên, bất chợt muốn chọc ghẹo, cười nhạt nói: “Sao Tề quý nhân biết được trẫm thích uống Vân Vụ trà?”
Nghe thấy Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên giật mình, sửng sốt trong chốc lát, mới nhận ra mình đang làm cái gì. Trong lòng nàng cười khổ, quả nhiên kiếp trước hai người quá thân thiết, cho nên trong lúc lơ đãng đã để lộ ư? Nàng đành cười khan nói: “Tần thiếp đoán thôi.”
“Ồ, đoán như nào vậy?” Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên, đầy hứng thú hỏi.
Tề Ngọc Yên không ngờ mình tùy tiện trả lời, vậy mà Lý Cảnh vẫn cố truy đến cùng, đành nhắm mắt nói: “Tần thiếp thấy Hoàng thượng và Dự vương hào hoa không giống nhau, nên đoán mà dâng trà.”
“Khác nhau chỗ nào?” Rõ ràng Lý Cảnh không định buông tha Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên bị Lý Cảnh dồn ép từng bước, trong lòng thầm kêu khổ. Chẳng phải ý của Lý Cảnh là nói mình soi mói Hoàng đế và Dự vương ư? Nếu ở kiếp trước, ỷ vào việc Lý Cảnh sủng ái mình, bản thân còn có thể nói thỏa thích, muốn nói gì thì nói, nhưng hiện giờ với thân phận này của mình, nào dám nói về hắn và Lý Chương? Chuyện này bất cẩn sai một câu thôi, không chỉ tính mạng mình khó giữ, còn gây họa tới người nhà, đây chính là điều khiến nàng lo lắng nhất.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên thất thần không nói lời nào, lại hỏi: “Tề quý nhân, tại sao không nói?”
Tề Ngọc Yên bị Lý Cảnh bức bách, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng Hoàng đế Bệ hạ hỏi, nàng không thể không trả lời, đành phải giải thích: “Vừa rồi lúc chơi cờ, tần thiếp thấy sau khi Hoàng thượng đi sai nước, mặc dù trong lòng hối hận nhưng không lộ ra mặt, còn Dự vương điện hạ thắng xong thì vui mừng hiện lên hết. Cho nên tần thiếp mới đoán bừa, Vân Thanh trà thanh đạm nội liễm*, hẳn thích hợp với người cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng vẫn bình tĩnh giống Hoàng thượng vậy. Còn Phi Nham trà này nồng đậm khoa trương thì lại thích hợp với những người có tính tình ngay thẳng, trung nghĩa như Dự vương điện hạ.” Sau khi nói xong, Tề Ngọc Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mình nói như vậy, chắc sẽ không làm cho hai người này tức giận chứ?
(Nội liễm: khí chất được toát ra từ từng cử chỉ, khí chất ẩn sâu trong người.)
Nghe Tề Ngọc Yên giải thích, Lý Cảnh sửng sốt. Không ngờ tới Tề Ngọc Yên xấu xí, miệng lưỡi lại linh hoạt đến thế. Hắn mỉm cười, quay mặt sang hỏi Lý Chương: “Lục đệ, đệ thấy Tề quý nhân đoán đúng không?”
Vẻ mặt Lý Chương thì lại nghiêm nghị, nghiêm túc gật đầu, nói: “Hoàng huynh, thần đệ cho rằng Tề quý nhân nói rất có đạo lý, huynh là Hoàng đế làm đại sự, đệ là thần tử trung nghĩa của huynh.” Nói xong y nhìn Tề Ngọc Yên, chợt nhếch môi cười: “Tề quý nhân, vất vả cho ngươi rồi, có thể đoán ra được sở thích của Hoàng huynh và bản vương chuẩn đến thế.”
Tề Ngọc Yên nghe Lý Chương nói, điếng người. Lý Chương là muốn ám chỉ mình đã lén thăm dò ra được sở thích của Lý Cảnh và hắn, nhưng nàng lại không dám phản bác, mặt lúc trắng, lúc đỏ, không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy biểu tình của Tề Ngọc Yên, khóe miệng Lý Cảnh khẽ nhếch, chỉ cười rồi nói: “Được rồi, Lục đệ, không phải đệ muốn ăn điểm tâm à, mau ăn đi!”
“Phải ha, đệ phải ăn nhiều một chút. Giờ không ăn, sẽ phải chờ tới tận tối mới được ăn.” Lý Chương dứt lời liền nhấc lên một miếng Lục Ngọc đậu tằm cao, nhét vào trong miệng.
Lý Cảnh nhìn bộ dạng tham ăn của y, cười nói: “Đường đường là Dự vương điện hạ, sao đáng thương vậy hả? Đệ đói bụng thì cứ gọi người đưa điểm tâm tới là được.”
“Ha ha!” Lý Chương nhìn Lý Cảnh, cười híp mắt nói: “Hoàng huynh chưa ăn, làm thần tử như đệ sao dám ăn!”
Lý Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Đệ còn có cái gì không dám ư? Huynh bảo đệ đừng có tới Di Xuân viện uống hoa tửu* thế sao đệ không nghe hả?”
(Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu.)
“Đó là thần đệ đi xã giao thôi.” Lý Chương cười ha hả, sợ ca ca lại tiếp tục cằn nhằn mình không dứt, vội vã nói với Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi: “La tiểu nghi, Tề quý nhân, các ngươi cũng ăn điểm tâm đi.”
La Xảo Nhi liếc mắt thấy Lý Cảnh không nói gì, bèn mỉm cười với Lý Chương, nói: “Dạ.” Sau đó liền cầm lên một miếng ngân ti phù dong cao.
Tề Ngọc Yên cũng nối tiếp đưa tay cầm lên một miếng sắc vi băng bì bính, cắn nhỏ một miếng, mùi hương thơm ngát của tường vi lan tỏa trong khoang miệng.
Thấy mọi người đều bắt đầu ăn, Lý Cảnh cũng cầm lên một miếng ngẫu phấn quế hoa cao mà mình thích từ xưa đến giờ cắn. Nhưng miếng quế hoa cao ngày hôm nay vào trong miệng, hắn dường như không cảm nhận được mùi vị của hoa quế, ngược lại là một mùi hương kì lạ tỏa ra từ trên người Tề Ngọc Yên ở bên cạnh, xông thẳng vào mũi hắn, khiến tâm hắn nhộn nhạo không yên.
Lý Cảnh sửng sốt, hắn không rõ vì sao Tề Ngọc Yên lại luôn mang cho mình một cảm giác rất đặc biệt. Hắn ổn định lại tinh thần, tự nhủ, chắc chắn mùi hương này là từ sắc vi băng bì bính. Vì thế, hắn lại cầm lên một miếng sắc vi băng bì bính, cắn một miếng, nhưng vào miệng rồi vẫn không có mùi hương như trên người Tề Ngọc Yên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Cảnh bực tức đặt miếng sác vi băng bì bính xuống, trong lòng không nhịn được khẽ thở dài. Tuy bản thân không phải loại háo sắc, nhưng nữ tử lọt được vào mắt mình, ít nhất cũng phải ngũ quan đoan chính* chứ? Tề Ngọc Yên ấy xấu như thế, sao lòng mình có thể nảy sinh ra cảm giác khó hiểu với nàng ta được chứ?
(Ý là mặt mũi cũng phải thuộc dạng nhìn được.)
Hắn quay sang, nhìn Tề Ngọc Yên đang xoay đầu sang chỗ khác, một tay hơi vén chiếc mạng che mặt, một tay khác cầm sắc vi băng bì bính, cắn miếng nhỏ.
Nhìn cảnh tượng này, bất chợt Lý Cảnh cảm thấy khô khốc. Hắn quay người lại, bưng Vân Thanh trà trên bàn lên, một hơi cạn sạch. Nhưng ngọn lửa trong lòng kia, dường như làm thế nào cũng không thể dập tắt.
Lý Chương thấy ca ca thay đổi thói quen nhâm nhi thưởng thức trà, uống sạch bách Vân Thanh trà trong chén, trợn mắt há mồm nói: “Hoàng huynh, huynh, khát đến thế à?”
Nghe Lý Chương nói, Lý Cảnh sững sờ. Tại sao cứ nhìn Tề Ngọc Yên là mình lại luống cuống chứ? Hắn ngừng lại, rồi mới ấp úng nói: “Ừ, uống trà xong sớm rồi còn lên đường. Đệ cũng uống nhanh lên để chúng ta còn khởi hành!” Nói xong hắn cũng không để ý tới Lý Chương, đứng lên đi về phía ngọc lộ.
Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi thấy Lý Cảnh rời đi, vội đứng dậy hành lễ.
Thấy Lý Cảnh đi xa, Lý Chương tựa như sực tỉnh, quay về nhìn Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi hỏi: “Hoàng huynh bị sao thế?”
Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi vội lắc đầu.
Lý Chương ngẩn người, rồi mặc kệ có đắng hay không, bưng chén trà Phi Nham lên, cũng một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy đuổi theo Lý Cảnh: “Hoàng huynh, chờ đệ cùng đi với!”
Thấy Lý Cảnh và Lý Chương đều rời đi, Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Tề Ngọc Yên quay sang, nhìn La Xảo Nhi, mỉm cười nói: “La tiểu nghi, chúng mình cũng về nghi xa đi.”
La Xảo Nhi gật đầu, nói: “Dạ.”
Hai người liền cùng nhau trở về nghi xa. Chỉ chốc lát sau, đoàn xe lại bắt đầu lăn bánh.
Lần này đoàn xe không dừng dọc đường lần nào nữa. Buổi tối đến nơi dựng trại, đã sắp tới giờ Tuất rồi.
Bởi vì sáng sớm đã sai người tới đây dựng sẵn lều trại, cho nên khi đám người đến nơi dựng trại, liền có cung nhân dẫn đoàn người tới lều của từng người.
Lều của Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi ở phía sau lều chính của Lý Cảnh. Theo như tiểu thái giám Chu Nguyên dẫn đường cho Tề Ngọc Yên giải thích, đây là để cho Lý Cảnh thuận tiện gọi nàng và La Xảo Nhi tới thị tẩm.
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên liền cười: “Nếu là như thế thì Thường công công sắp La tiểu nghi ở phía sau này là được rồi, dù sao Hoàng thượng muốn gọi cũng chỉ gọi một mình muội ấy. Bộ dạng ta như này, Hoàng thượng không chỉ không gọi ta, e rằng còn ước gì không nhìn thấy ta ấy chứ?”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, Chu Nguyên ngoắc đầu lại, nở nụ cười thật thà: “Hồi quý nhân, tiểu nhân cũng không hiểu quy củ này, tiểu nhân cũng chỉ nghe theo dặn dò của Thường Hải công công thôi.”
Tề Ngọc Yên cũng không nói nhiều nữa, mỉm cười, nói với Chu Nguyên: “Vậy ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ.” Chu Nguyên chắp tay, nói: “Nếu quý nhân có việc gì, cứ gọi tiểu nhân tới.”
“Ừ.” Tề Ngọc Yên gật đầu.
Chu Nguyên hành lễ rồi lui xuống.
Gã vừa đi, trong lều trại chỉ còn lại hai người là Tề Ngọc Yên và Trúc Vận. Bởi vì chỉ nghỉ tại đây một đêm, nên Trúc Vận chỉ dọn dẹp qua, lấy ra một vài dụng cụ thiết yếu rồi bày biện trong lều.
Không bao lâu liền có cung nhân đưa bữa tối đến. Tề Ngọc Yên và Trúc Vận ăn một chút rồi dừng đũa. Bởi vì ban ngày ngồi xe quá lâu, Tề Ngọc Yên cảm thấy lưng đau eo nhức, tính ra ngoài đi dạo một lát. Trúc Vận vẫn chưa sắp xếp xong, nên Tề Ngọc Yên cũng không gọi nàng theo mình, chỉ một mình ra ngoài.
Do lều trại của Tề Ngọc Yên ở ngay sau lều trại của Lý Cảnh, muốn ra ngoài, nhất định phải đi ngang qua trước lều Lý Cảnh. Nhìn lều trại to lớn kia của Lý Cảnh, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn đi tới.
Còn chưa tới gần lều trại, nàng đã nghe được tiếng người nói chuyện. Hình như là Lý Cảnh đang bàn quốc sự với mấy đại thần. Tề Ngọc Yên biết hắn hiện giờ đang làm chính sự, có lẽ sẽ không ra khỏi lều, mình không cần sợ sẽ đụng phải hắn, trong lòng nhẹ nhõm hơn, rảo bước về phía trước.
Vừa vòng qua lều Lý Cảnh, bất chợt nàng trông thấy đằng trước có một người đang đi tới, bóng dáng cực kì quen mắt. Tề Ngọc Yên nhìn kĩ, nhanh chóng nhận ra, người này chính là thị vệ Mã Bình đi cùng Lý Cảnh hôm đêm Nguyên Tiêu đó. Bởi vì Mã Bình đã trông thấy mình, bắt gặp Mã Bình, trong lòng nàng không khỏi hoảng hốt, theo bản năng trốn ra sau lều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook