Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 23: Thị vệ

Lương Tử Vân liếc xéo La Xảo Nhi, không nói một lời, xoay người ra khỏi đình.

La Xảo Nhi thấy Lương Tử Vân lạnh nhạt với mình, trong lòng uất ức vô cùng, nước mắt bỗng dâng lên. Bởi vì hai nhà La-Lương vốn có tư giao*, trước khi hai người tiến cung đã quen biết. Từ lúc tiến cung tới nay, Lương Tử Vân luôn chăm sóc nàng, tự nhiên nàng coi Lương Tử Vân như tỷ tỷ của mình mà tâm sự, không ngờ vì chuyện này mà Lương Tử Vân trở mặt với nàng.

(Tư giao: quan hệ cá nhân.)

Tề Ngọc Yên thấy sắc mặt của La Xảo Nhi không tốt, trong mắt như thể lấp lóe ánh lệ, biết nàng ấy bởi vì câu nói của Lương Tử Vân mà không vui, tiến lên trước đỡ La Xảo Nhi dậy, nhẹ cười: “La tiểu nghi, chúng ta cũng về thôi.”

“Ừm.” La Xảo Nhi khẽ đáp lời, sau đó xoay người, lén lau khóe mắt của mình, sau đó quay sang cười nói với Tề Ngọc Yên: “Đi thôi, Tề tỷ tỷ.”

“La tiểu nghi đi trước đi.” Tề Ngọc Yên cười nghiêng thân mình. Dù sao vị phân của La Xảo Nhi cũng cao hơn nàng, không thể để người nào đó nắm được chuôi.

“Dạ.” La Xảo Nhi gật đầu, sau đó nhấc chân bước ra khỏi đình, Tề Ngọc Yên theo sát phía sau nàng.

Lương Tử Vân đi ở đằng trước nghe được tiếng động sau lưng, hơi ngó đầu lại, thấy La Xảo Nhi ở ngay sau mình, đang từ từ đi tới.

Vừa nghĩ tới chuyện hiện giờ La Xảo Nhi có khả năng mang thai hoàng tự, trong lòng nàng ta cực kì khó chịu.

Lương Tử Vân này vốn là một người kiêu ngạo, làm nữ nhi của Cảnh quốc công phủ, từ nhỏ trong nhóm tỷ muội, nàng ta đã là người có tài năng xuất chúng, nàng tự thấy bản thân chẳng kém La Xảo Nhi mặt nào. Cũng không hiểu vì sao, tiến cung tranh sủng, lại làm cho La Xảo Nhi được đứng đầu, tận đáy lòng nàng vẫn cảm thấy không cam tâm. Nếu như La Xảo Nhi này thật sự sinh hạ hoàng tử, nàng sợ sẽ bị nàng ta bỏ lại càng lúc càng xa. Nghĩ tới đây, nàng cắn răng, hai tay bóp chặt lấy nhau. Đột nhiên, đầu ngón tay chạm vào chiếc vòng châu trên cổ tay trái, khiến tim nàng thít lại.

Nếu vòng châu trên tay mình chẳng may bị đứt? Hạt châu rơi trên mặt đất, La Xảo Nhi bước tới, giẫm phải hạt châu, không cẩn thận ngã nhào, có thể sảy thai chứ? Nghĩ tới đây, Lương Tử Vân quay đầu lén liếc qua La Xảo Nhi đang gần tới phía mình, bên môi nở ra một nụ cười lạnh lẽo. Nàng ta xoay đầu lại, nhẹ nhàng tháo chiếc vòng châu trên cổ tay mình, sau đó dùng lực kéo, chỉ nghe “pực” một tiếng, chiếc dây bị đứt. Ngay sau đó, nàng cảm thấy châu trên vòng tay, từng hạt lăn xuống tay mình, rơi trên mặt đất, nhưng không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

Tề Ngọc Yên vừa ra khỏi đình, liền nhìn thấy Lương Tử Vân quay đầu liếc nhìn La Xảo Nhi, biểu tình có chút kì quái, nàng liền chú ý tới Lương Tử Vân, luôn nhìn chằm chằm vào nàng ta. Bất chợt, nàng nhìn thấy Lương Tử Vân vừa có động tác dùng lực kéo thứ gì đó, tiếp đấy có từng viên gì đó rơi từ trên người nàng ta xuống.

Tề Ngọc Yên ngỡ ngàng, cái gì vậy? Nhưng Tề Ngọc Yên còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy La Xảo Nhi đi đằng trước mình bị trượt chân, ngay sau đó là tiếng thét kinh hãi của nàng ấy, lảo đảo sắp ngã xuống.

Tề Ngọc Yên thấy tình hình như vậy, trong lòng hoảng hốt! Nàng biết, Lương Tử Vân kia nhất định bởi vì chuyện La Xảo Nhi mang thai mà ra tay với La Xảo Nhi. Nếu như La Xảo Nhi ngã, hài tử trong bụng nàng ấy phần lớn sẽ không giữ được. Nàng từng làm mẫu thân, nàng biết hài tử quan trọng dường nào với mẫu thân, huống hồ hài tử trong bụng La Xảo Nhi, cũng được coi như huynh đệ của Huyên Nhi không phải ư? Nói không chừng có thể lớn lên trông giống Huyên nhi nữa.

Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên theo bản năng chạy vụt lên, đỡ lấy La Xảo Nhi. Nhưng La Xảo Nhi đà ngã hơi mạnh, nàng không chỉ không đỡ được La Xảo Nhi, lại còn bị La Xảo Nhi nắm lấy kéo ngã cùng xuống đất.

Mắt thấy hai người sắp sửa ngã, bấy giờ trong đầu Tề Ngọc Yên chỉ có một suy nghĩ, không thể để thai nhi trong bụng La Xảo Nhi xảy ra chuyện. Vì thế, nàng dùng sức ôm chắc La Xảo Nhi, xoay mình, để La Xảo Nhi hướng lên trên, bản thân thì hướng xuống, cứ như vậy, coi như có ngã thì La Xảo Nhi cũng sẽ ngã trên người nàng, không tổn thương đến hài tử trong bụng của nàng ấy.

Đúng lúc chỉ mành treo chuông, bỗng nhiên từ bên cạnh lao tới một nam tử, thân mình cực nhanh, chớp mắt đã tới bên cạnh La Xảo Nhi và Tề Ngọc Yên. Hắn vươn hai tay, mỗi tay bắt lấy Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi, sau đó dùng sức kéo hai người đang ngã xuống đất lên.

Thấy được cứu, Tề Ngọc Yên nhẹ nhõm. Nàng thở hổn hển, sau đó vội vàng tiến lên kiểm tra La Xảo Nhi, lo lắng hỏi: “La tiểu nghi không sao chứ?”

La Xảo Nhi đúng thực bị dọa sợ, lúc này sắc mặt tái nhợt. Nghe Tề Ngọc Yên hỏi, nàng mới sợ hãi không thôi lắc đầu nói: “Muội không sao, Tề tỷ tỷ, tỷ cũng không sao chứ?”

“La tiểu nghi không có việc gì thì tốt.” Tề Ngọc Yên cười cười, sau đó xoay đầu lại, nhìn nam tử vừa cứu mình và La Xảo Nhi, đang chuẩn bị cảm tạ, nhưng khi nàng nhìn thấy người đó, chợt ngây người.

Người cứu nàng và La Xảo Nhi, lại là Chung Dục.

Nhìn hắn mặc đồ thị vệ, đáy lòng Tề Ngọc Yên trầm xuống.

Rốt cuộc y vẫn tiến cung.

Lúc này, Chung Dục cũng yên lặng nhìn nàng.

Tề Ngọc Yên biết dung mạo của mình có sự thay đổi, cũng không biết y còn nhận ra mình không, bèn cười nói: “Vừa rồi đa tạ Chung thị vệ ra tay cứu giúp!”

Chung Dục nghe được giọng nói của nàng, giật mình, sau đó cúi đầu vái chào, khàn giọng nói: “Quý nhân không cần đa lễ, đây vốn là bổn phận của Chung Dục.”

Tề Ngọc Yên nhìn bộ dạng của Chung Dục, nghĩ tới kiếp trước mình liên lụy tới hắn, mắt từ từ bị thấm ướt.

Chung Dục thẳng người, thấy trong mắt Tề Ngọc Yên như chứa lệ, y cắn môi, nhưng không lên tiếng.

Cuối cùng La Xảo Nhi cũng coi như ổn định lại được tinh thần. Nàng nhìn biểu tình của Tề Ngọc Yên và Chung Dục có gì đó khác thường, liền tiến lên hỏi: “Tề tỷ tỷ và vị thị vệ đại ca này quen biết nhau à?”

Tề Ngọc Yên quay sang, cười nói với La Xảo Nhi: “La tiểu nghi, vị Chung thị vệ này là hảo hữu của đại ca tỷ.”

“Ra thế.” La Xảo Nhi quay mặt lại, nhìn lăm lăm vào Chung Dục, sau đó gật đầu nói: “Vừa nãy may nhờ có Chung thị vệ.”

Chung Dục cười với La Xảo Nhi: “Vừa rồi nếu tiểu nhân không tới kịp, La tiểu nghi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.” Mới nãy Tề Ngọc Yên vì cứu La Xảo Nhi, kê bản thân dưới người của nàng ấy, Chung Dục nhìn thấy rất rõ ràng.

Lời của Chung Dục, sao La Xảo Nhi lại không hiểu? Nàng ngoảnh đầu nhìn Tề Ngọc Yên, cười nói: “Đó là bởi vì ta có một tỷ tỷ tốt.” Đột nhiên, nàng trông thấy trên mặt đất có cái gì đó, vội ngồi xổm xuống, nhặt được một hạt châu tròn trịa, sau đó đứng dậy nói: “Chính vì ta giẫm phải hạt châu này nên mới suýt nữa thì ngã. Ủa? Hạt châu màu hồng phấn này nhìn quen quá, giống y vòng tay của Lương tỷ tỷ thì phải?” Nói tới đây, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lương Tử Vân.

Lương Tử Vân run sợ, sau đó giơ tay lên nhìn, thất thanh kêu lên: “Ôi trời, vòng châu của ta bị đứt khi vào vậy? Sao ta chẳng biết gì hết cả? Hạt châu này quý vô cùng, không thể rơi mất được!” Nói xong nàng ta chỉ vào Chung Dục và một vài thị vệ khác đứng gần đó, lớn tiếng: “Phải rồi, các ngươi! Lại đây! Nhặt hết hạt châu rơi cho ta!”

Mấy người Chung Dục ngần ngừ một lát, sau đó chắp tay, đáp: “Vâng!” Rồi tiến lên, định nhặt trân châu cho Lương Tử Vân.

Nhưng La Xảo Nhi lại đưa tay ngăn Chung Dục, nói: “Chung thị vệ, bổn phận của các ngươi là bảo vệ hoàng cung, không phải nhặt châu giúp người khác. Các ngươi cứ đi tuần tra đi, đừng để xảy ra chuyện gì, sẽ không hay. Chuyện nhặt châu này cứ giao cho cung nữ của Lương tỷ tỷ là được.”

“Dạ!” Đám Chung Dục vốn không nguyện ý, vừa nghe La Xảo Nhi nói, gãi đúng chỗ ngứa. Mấy người hành lễ với ba vị tần phi rồi xoay người rời đi.

Dù sao Lương Tử Vân cũng là dung hoa, mặc dù chưa được thị tẩm, nhưng vị phân vẫn cao hơn La Xảo Nhi, thấy La Xảo Nhi phản bác lại mình trước mặt mọi người, bực bội trong lòng. Nàng ta đang muốn nổi giận, lại nghĩ, sợ La Xảo Nhi bám chặt vào chuyện vòng châu không buông, lộ ra chuyện mình cố ý kéo đứt vòng châu, muốn La Xảo Nhi trượt chân thì không ổn. Vì thế, Lương Tử Vân đè nén lại lửa giận trong lòng, tức tối la to: “Hàm Xuân, Lộng Xuân, còn không mau nhặt hết hạt châu cho ta.”

Chỉ thấy Hàm Xuân và Lông Xuân đứng bên cạnh nhỏ giọng đáp: ‘Vâng ạ.” Sau đó tiến lên, khom lưng tìm hạt châu trên đường. Bởi vì sắc trời có hơi tốt, nhìn không được rõ, để tìm ra có vẻ hơi khó khăn.

Mặc dù La Xảo Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng nàng cũng cảm thấy được chuyện này có chỗ kì lạ, liên tưởng đến lúc trước Lương Tử Vân có bất mãn với mình, nên hiểu ra Lương Tử Vân cố ý muốn mình trượt chân mà sảy thai.

Vừa nghĩ tới chính mình toàn tâm toàn ý muốn làm tỷ muội tốt với Lương Tử Vân, không ngờ nàng ta ấy vậy mà làm ra chuyện đê hèn như vậy với mình, La Xảo Nhi cũng chẳng còn vui vẻ với Lương Tử Vân được nữa. Nàng cũng không muốn để ý tới Lương Tử Vân, lập tức bước lên trước, kéo tay Tề Ngọc Yên, nói: “Tề tỷ tỷ, tỷ biết không, cái hạt châu hồng phấn này của Lương tỷ tỷ ấy hiếm lạ vô cùng, bình thường tỷ ấy nâng niu như bảo bối vậy, e rằng tỷ ta phải tìm bằng được toàn bộ hạt châu rồi mới trở về. Tề tỷ tỷ à, hay là chúng mình về trước đi, đừng ở đây vướng víu đám người Lương tỷ tỷ tìm hạt châu.”

Tề Ngọc Yên nhìn La Xảo Nhi, lại nhìn Lương Tử Vân, hiện giờ nàng thật sự không muốn dính líu vào tranh đấu của tần phi trong cung. Chẳng qua, lúc này nàng từ chối La Xảo Nhi lại không hay, chỉ đành cười với Lương Tử Vân, nói: “Lương tỷ tỷ, La tiểu nghi muội ấy hơi không thoải mái, muội đưa nàng về nghỉ nhé.”

Lương Tử Vân đanh mặt cười nói: “Các ngươi cứ trở về đi, ta tìm xong hạt châu cũng trở về ngay.”

“Dạ, Lương tỷ tỷ, chúng ta về trước đây.” Nói xong, sau khi Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi hành lễ với Lương Tử Vân, hai người cùng rời khỏi vườn lựu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương