Hai Kiếp Đều Là Anh
-
Chương 3
Cô cũng quen dần với
cuộc sống này, cứ thôi trôi qua hết năm cuối cao trung rồi đến đại học,
cô vẫn chăm chỉ vừa làm vừa học dù có học bổng cho sinh viên giỏi, cũng
sẽ bớt một ít chi phí trong gia đình. Bà vẫn hay la rầy đừng vừa làm vừa học sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng cô muốn đỡ được phần nào đó gánh
nặng cho bà, cô muốn nhanh chóng học xong rồi xin việc làm tốt hơn để bà không phải làm cực khổ nữa. Bà cô làm tạp vụ cho công ty gần nhà trọ,
cô thật sự không muốn nhưng những công việc cô xin làm quá bấp bênh nên
không thể làm gì khác hơn.
Ở trường cô là sinh viên giỏi của ngành kinh doanh ba năm liền, cô lại vừa xinh đẹp động lòng người vừa tốt bụng với bạn bè, nên được tung hô là hoa khôi của ngành. Cô cũng có vài người theo đuổi, nhưng không hiểu sao cô vẫn không chấp nhận được một ai. Mà bây giờ có việc quan trọng hơn là kiếm tiền để chữa bệnh cho bà và đóng học phí kì học sau, khoảng thời gian này là nghỉ hè nên cô cố gắng kiếm tiền xoay xở, mỗi buổi tối cô xin làm phục vụ ở khách sạn Phương Hội cùng Trình Ngải Lệ, bạn thân của cô.
Khách sạn Phương Hội là nơi luôn đãi tiệc của siêu sao, những người thượng lưu giàu có, một món ăn trong đây cũng hết mấy ngàn tệ bằng đủ cả tháng lương của cô. Nơi này cũng là nơi gặp mặt của các tiểu thư giàu có để khoe mẽ gia đình mình giàu có bao nhiêu, ngày nào cô cũng nghe được cô A có đồng hồ hiệu mới nhất, cô B thì túi xách hiệu của năm, cô C thì bộ váy mới nhất trong nước chỉ có độc nhất vô nhị.
Trình Ngải Lệ nghe muốn thuộc lòng, trề môi “Mấy bà cô này ngày nào cũng vào đây ôm đóng đồ đó ra khoe với nhau, nghe mà không chán sao trời. Nếu tớ có mấy chục ngàn tệ đó, trước tiên sẽ rủ cậu đi ăn một bữa cho no căng bụng sau đó sẽ kéo cậu đi du lịch ở tỉnh H, nghe nói nơi đó rất đẹp, ha ha Khuynh Đề cậu nghĩ sao, có thấy tớ rất tốt với bạn bè không?”
Khuynh Đề không trả lời, chỉ cười xếp lại chén dĩa dơ trên bàn vào mâm.
“Ây da, đúng là khách sạn 5 sao có khác, tớ nghĩ ông chủ mình chắc là người nước ngoài.” Ngải Lệ cảm thán.
“Sao cậu biết?”
“Cậu không thấy kiến trúc này theo kiểu âu sao? Nghe nói cả chiếc ly, muỗng ăn cũng nhập từ bên âu về a.”
Đang tính luyên thuyên với Khuynh Đề tiếp, cô nghe thấy tổ trưởng kêu mình, cô nói với Khuynh Đề vài câu rồi chạy đi. Khuynh Đề cô thật tốt khi có thể quen biết được Ngải Lệ, tính tình cô ấy thẳng thắn, có đôi phần nóng nảy nhưng vẫn là người tốt, tính cách có khá là con nít nhưng luôn rất chăm sóc cô, biết cô còn vừa học vừa làm nên Ngải Lệ đã giúp cô rất nhiều việc, nhưng về tiền bạc Khuynh Đề cô không bao giờ nhận, vì cô nghĩ tình bạn có dính đế tiền bạc rất dễ mất đi.
Cô dọn xong chén dĩa dơ vào mâm, xoay người lại đụng vào ai đó, cô ngã xuống chén dĩa bễ nghe tiếng “xoảng”, cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe tiếng hét “Trời ơi, mắt cô để đâu vậy hả? Làm hư bộ váy hiệu LV mới mua của tôi rồi.”
Cô ngước đầu lên, trước mắt cô là bộ váy thật đẹp nhưng dính vết cà ri vàng nên nhìn nó xấu đi một ít, và khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trang điểm kỹ nhưng méo mó đến khó coi, cô biết người này, là khách quen của Phương Hội, ngôi sao Phương Tình. Cô đứng dậy, cụp đầu xuống “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ giặt sạch lại cho cô.”
Quản lý Tô chạy lại “Có chuyện gì?”
“Cô nghĩ vết cà ri này sẽ giặt sạch sao, bộ váy tôi đáng để cô đụng tay đến giặt sao? Đồ tiện nhân!” Phương Tình cực kỳ tức giận hét lên.
Khuynh Đề đan hai tay lại, thân hình run rẩy, mặt trắng bệch, cúi đầu nghe Phương Tình mắng nhiếc.
“Cô thật là.. mai không cần đi làm nữa. Cô Phương Tình bớt giận.” Quản lý Tô nịnh nọt Phương Tình.
“Hừ, đồ tiện nhân nghèo hèn. Quản lý Tô tôi nể tình giám đốc khách sạn Phương Hội nên đến đây ăn, đây là cách mấy người chiêu đãi khách à?” cô hất mặt, nói càng to. Mà nãy giờ xung quanh đã ồn ào tụ tập, nhìn một màng kịch khá vui vẻ này để giải trí rồi.
“Cô Phương Tình bớt giận, là tôi quản lý nhân viên không chặt, tôi xin lỗi.” anh liếc nhìn qua Khuynh Đề “Còn đứng đó làm gì? Cút đi cho khuất mắt cô Phường Tình.”
“Quản lý Tô..” Khuynh Đề mím môi, mắt ửng hồng sắp khóc.
Ngải Lệ nói chuyện với tổ trưởng nhà hàng xong bước ra thấy cảnh Khuynh Đề bị hiếp đáp, tức giận bước đến bên Khuynh Đề.
“Nè, cô ỷ là ngôi sao nên muốn sinh bệnh giờ nào là sinh bệnh giờ đó sao, bộ váy cô hàng hiệu thì sao chứ? Nó chẳng hợp với nhân cách của cô tí nào.” Ngải Lệ mỉa mai.
“Nè con nhỏ kia, mi là ai mà dám nói chuyện vậy với ta? Bộ váy này là hàng mới nhất của Louis Vuitton giá nó trên hai mươi ngàn tệ, mi có tiền mua không?” Phương Tình khoanh tay cười khinh miệt.
Trình Ngải Lệ cô muốn cãi tiếp Khuynh Đề đã nắm tay kéo lại kêu thôi.
“Quản lý Tô, mong ông thanh toán tiền làm việc của tôi từ đầu tháng đến giờ.”
Quản lý Tô cười như không “Tiền cô làm từ đầu tháng đến giờ trả cho đống chén dĩa sứ châu âu bị vỡ này rồi đấy. Nghe hiểu chưa? Xong rồi cút đi.”
“Ông..” Trình Ngải Lệ thật tức giận nhưng lại bị Khuynh Đề xoay người kéo tay đi.
“Nè hai đứa kia, còn đồ của ta thì sao?” Phương Tình khó chịu lên tiếng.
Khuynh Đề xoay người lại “Tôi không có tiền, cô cho tôi một thời gian được không, tôi sẽ kiếm cách trả tiền cô.”
“Không muốn, phải trả ngay bây giờ!” Phương Tình cô là ai, dám để hai đứa nghèo hèn này đi dễ vậy sao, hừ xem thường cô quá.
Trình Ngải Lệ nhìn Khuynh Đề cúi đầu, cô biết bạn cô là người nhu nhược dễ tổn thương, tính tình đó của Khuynh Đề cô muốn sửa cũng không được. Trình Ngải Lệ muốn lên tiếng đáp trả thì có giọng nói đàn ông trầm ấm đã mở miệng trước cô:
“Tôi sẽ trả thay cô ấy, được không Phương Tình tiểu thư?”
Ở trường cô là sinh viên giỏi của ngành kinh doanh ba năm liền, cô lại vừa xinh đẹp động lòng người vừa tốt bụng với bạn bè, nên được tung hô là hoa khôi của ngành. Cô cũng có vài người theo đuổi, nhưng không hiểu sao cô vẫn không chấp nhận được một ai. Mà bây giờ có việc quan trọng hơn là kiếm tiền để chữa bệnh cho bà và đóng học phí kì học sau, khoảng thời gian này là nghỉ hè nên cô cố gắng kiếm tiền xoay xở, mỗi buổi tối cô xin làm phục vụ ở khách sạn Phương Hội cùng Trình Ngải Lệ, bạn thân của cô.
Khách sạn Phương Hội là nơi luôn đãi tiệc của siêu sao, những người thượng lưu giàu có, một món ăn trong đây cũng hết mấy ngàn tệ bằng đủ cả tháng lương của cô. Nơi này cũng là nơi gặp mặt của các tiểu thư giàu có để khoe mẽ gia đình mình giàu có bao nhiêu, ngày nào cô cũng nghe được cô A có đồng hồ hiệu mới nhất, cô B thì túi xách hiệu của năm, cô C thì bộ váy mới nhất trong nước chỉ có độc nhất vô nhị.
Trình Ngải Lệ nghe muốn thuộc lòng, trề môi “Mấy bà cô này ngày nào cũng vào đây ôm đóng đồ đó ra khoe với nhau, nghe mà không chán sao trời. Nếu tớ có mấy chục ngàn tệ đó, trước tiên sẽ rủ cậu đi ăn một bữa cho no căng bụng sau đó sẽ kéo cậu đi du lịch ở tỉnh H, nghe nói nơi đó rất đẹp, ha ha Khuynh Đề cậu nghĩ sao, có thấy tớ rất tốt với bạn bè không?”
Khuynh Đề không trả lời, chỉ cười xếp lại chén dĩa dơ trên bàn vào mâm.
“Ây da, đúng là khách sạn 5 sao có khác, tớ nghĩ ông chủ mình chắc là người nước ngoài.” Ngải Lệ cảm thán.
“Sao cậu biết?”
“Cậu không thấy kiến trúc này theo kiểu âu sao? Nghe nói cả chiếc ly, muỗng ăn cũng nhập từ bên âu về a.”
Đang tính luyên thuyên với Khuynh Đề tiếp, cô nghe thấy tổ trưởng kêu mình, cô nói với Khuynh Đề vài câu rồi chạy đi. Khuynh Đề cô thật tốt khi có thể quen biết được Ngải Lệ, tính tình cô ấy thẳng thắn, có đôi phần nóng nảy nhưng vẫn là người tốt, tính cách có khá là con nít nhưng luôn rất chăm sóc cô, biết cô còn vừa học vừa làm nên Ngải Lệ đã giúp cô rất nhiều việc, nhưng về tiền bạc Khuynh Đề cô không bao giờ nhận, vì cô nghĩ tình bạn có dính đế tiền bạc rất dễ mất đi.
Cô dọn xong chén dĩa dơ vào mâm, xoay người lại đụng vào ai đó, cô ngã xuống chén dĩa bễ nghe tiếng “xoảng”, cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe tiếng hét “Trời ơi, mắt cô để đâu vậy hả? Làm hư bộ váy hiệu LV mới mua của tôi rồi.”
Cô ngước đầu lên, trước mắt cô là bộ váy thật đẹp nhưng dính vết cà ri vàng nên nhìn nó xấu đi một ít, và khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trang điểm kỹ nhưng méo mó đến khó coi, cô biết người này, là khách quen của Phương Hội, ngôi sao Phương Tình. Cô đứng dậy, cụp đầu xuống “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ giặt sạch lại cho cô.”
Quản lý Tô chạy lại “Có chuyện gì?”
“Cô nghĩ vết cà ri này sẽ giặt sạch sao, bộ váy tôi đáng để cô đụng tay đến giặt sao? Đồ tiện nhân!” Phương Tình cực kỳ tức giận hét lên.
Khuynh Đề đan hai tay lại, thân hình run rẩy, mặt trắng bệch, cúi đầu nghe Phương Tình mắng nhiếc.
“Cô thật là.. mai không cần đi làm nữa. Cô Phương Tình bớt giận.” Quản lý Tô nịnh nọt Phương Tình.
“Hừ, đồ tiện nhân nghèo hèn. Quản lý Tô tôi nể tình giám đốc khách sạn Phương Hội nên đến đây ăn, đây là cách mấy người chiêu đãi khách à?” cô hất mặt, nói càng to. Mà nãy giờ xung quanh đã ồn ào tụ tập, nhìn một màng kịch khá vui vẻ này để giải trí rồi.
“Cô Phương Tình bớt giận, là tôi quản lý nhân viên không chặt, tôi xin lỗi.” anh liếc nhìn qua Khuynh Đề “Còn đứng đó làm gì? Cút đi cho khuất mắt cô Phường Tình.”
“Quản lý Tô..” Khuynh Đề mím môi, mắt ửng hồng sắp khóc.
Ngải Lệ nói chuyện với tổ trưởng nhà hàng xong bước ra thấy cảnh Khuynh Đề bị hiếp đáp, tức giận bước đến bên Khuynh Đề.
“Nè, cô ỷ là ngôi sao nên muốn sinh bệnh giờ nào là sinh bệnh giờ đó sao, bộ váy cô hàng hiệu thì sao chứ? Nó chẳng hợp với nhân cách của cô tí nào.” Ngải Lệ mỉa mai.
“Nè con nhỏ kia, mi là ai mà dám nói chuyện vậy với ta? Bộ váy này là hàng mới nhất của Louis Vuitton giá nó trên hai mươi ngàn tệ, mi có tiền mua không?” Phương Tình khoanh tay cười khinh miệt.
Trình Ngải Lệ cô muốn cãi tiếp Khuynh Đề đã nắm tay kéo lại kêu thôi.
“Quản lý Tô, mong ông thanh toán tiền làm việc của tôi từ đầu tháng đến giờ.”
Quản lý Tô cười như không “Tiền cô làm từ đầu tháng đến giờ trả cho đống chén dĩa sứ châu âu bị vỡ này rồi đấy. Nghe hiểu chưa? Xong rồi cút đi.”
“Ông..” Trình Ngải Lệ thật tức giận nhưng lại bị Khuynh Đề xoay người kéo tay đi.
“Nè hai đứa kia, còn đồ của ta thì sao?” Phương Tình khó chịu lên tiếng.
Khuynh Đề xoay người lại “Tôi không có tiền, cô cho tôi một thời gian được không, tôi sẽ kiếm cách trả tiền cô.”
“Không muốn, phải trả ngay bây giờ!” Phương Tình cô là ai, dám để hai đứa nghèo hèn này đi dễ vậy sao, hừ xem thường cô quá.
Trình Ngải Lệ nhìn Khuynh Đề cúi đầu, cô biết bạn cô là người nhu nhược dễ tổn thương, tính tình đó của Khuynh Đề cô muốn sửa cũng không được. Trình Ngải Lệ muốn lên tiếng đáp trả thì có giọng nói đàn ông trầm ấm đã mở miệng trước cô:
“Tôi sẽ trả thay cô ấy, được không Phương Tình tiểu thư?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook