Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?
-
Chương 9: Ngươi là tiểu Vương gia của Bắc Uyên phải không
Triệu Miên sai người mang tới mấy chậu nước, đổ nước thuốc vào đó. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lý Nhị tự giác đứng trước thau nước chuẩn bị rửa mặt.
"Khoan đã," Triệu Miên gọi y lại, vừa sửa sang lại ống tay áo vừa hạ thân thể tôn quý nói, "Ta giúp ngươi rửa."
Lý Nhị còn lâu mới tin có loại chuyện tốt này: "Không dám làm phiền, ta tự làm..."
Chữ "được" cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Triệu Miên đã đưa tay tới sau gáy Lý Nhị, thừa dịp không chuẩn bị, nhanh chuẩn tàn nhẫn ấn đầu Lý Nhị vào trong nước.
Trong nháy mắt mặt chìm vào nước, Lý Nhị theo bản năng nhắm hai mắt lại, bởi vì phản ứng đủ nhanh nên không bị sặc, thoạt nhìn cũng không có vẻ chật vật gì lắm.
Ít nhất không chật vật như lúc Triệu Miên bị y cưỡng ép quỳ xuống.
Trong lòng Triệu Miên sinh ra bực bội, hắn ngược lại muốn nhìn xem Lý Nhị có thể có thể nhịn được bao lâu.
Hắn thầm đếm, đếm đến một trăm, Lý Nhị vẫn ngoan ngoãn ở trong tay hắn, không giãy dụa, cũng không phát ra thanh âm sùng sục gì, rất là bình tĩnh.
Giữa hai hàng lông mày Triệu Miên hơi ngưng đọng, tên giết cá sẽ không bị ngộp chết đấy chứ, nếu vậy thật đúng là chuyện vui.
Triệu Miên mặt mày lạnh lùng, nghĩ muốn kêu Chu Hoài Nhượng đốt pháo ăn mừng một chút, sau đó buông tay ra.
Lý Nhị đứng thẳng người lên hít mạnh một hơi, đầu lắc lắc ra tàn ảnh, giống như một con chó lớn bị rơi xuống nước: "Thật nguy hiểm, suýt nữa bị ngộp chết rồi."
Triệu Miên bị nước văng đầy mặt, thái dương giựt giựt. Chu Hoài Nhượng vội vàng lấy khăn tay ra lau lên mặt hắn một trận.
Lý Nhị nhắm mắt lại, làm như không có việc gì giơ tay về phía Triệu Miên: "Đưa khăn mặt cho ta."
Thái dương Triệu Miên giựt càng lợi hại. Giọng điệu sai khiến người khác thế này là chuyện quái gì vậy, tên giết cá thật sự coi hắn là đang hầu hạ y rửa mặt sao. Giọng nói của hắn rất lạnh: "Không có."
Lý Nhị bèn thoải mái lấy tay lau mặt, mở mắt ra, chủ động tiến đến trước mắt Triệu Miên: "Đến xem thử ta rửa sạch chưa?"
Y vừa tới gần, nước từ trên sống mũi trượt xuống rơi vào vạt áo màu vàng của Triệu Miên.
Triệu Miên hoài nghi nghiêm trọng đây lại là một sự trả thù nho nhỏ mà Lý Nhị đã tìm được cơ hội để thực hiện.
Hắn nhíu mày lùi lại nửa bước, bởi vì hai người cách quá gần, chênh lệch chiều cao lại bày ra ở chỗ này, hắn không thể không ngẩng đầu lên, ném ánh mắt sắc bén về hướng Lý Nhị.
Ngâm trong nước thuốc lâu như vậy, làn da đen của Lý Nhị không hề phai màu chút nào. Không chỉ như thế, Triệu Miên nhìn tới nhìn lui trên mặt y, cũng không có nhìn thấy cái gì bong tróc nứt nẻ khác thường.
Thêm nữa chính là, nhìn gần, đôi mắt của Lý Nhị...... Quả nhiên là điểm duy nhất trên khuôn mặt y có thể lọt vào mắt hắn.
Triệu Miên mặt không chút thay đổi thu hồi ánh mắt.
Không được hoảng, lúc này mới thử một loại nước thuốc thôi.
Triệu Miên nói, "Tiếp tục."
Mỗi một chậu nước thuốc Lý Nhị đều thử một lần, lớp da đen vẫn không hề suy suyễn. Chu Hoài Nhượng thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt Lý Nhị để tìm, vẫn không tìm ra nửa điểm sơ hở.
Lý Nhị trên mặt ướt sũng, nghiêng nửa thân trên, vòng qua Chu Hoài Nhượng chắn trước mặt y, nhìn Triệu Miên, phảng phất như đang nói "Còn muốn ta làm cái gì, nói đi".
Triệu Miên đè nén cơn tức giận, nhưng giọng nói dưới sự kềm nén vẫn lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả bộ làm một nam nhân xấu xí, là có thể lừa được ta."
Lý Nhị nhìn hắn, muốn cười nhưng không cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là nói: "Lời này của ngươi quá tổn thương người khác, nào có xấu như vậy."
Triệu Miên ý thức được mình có thể lại bị tên da đen chọc giận, để bảo trì dáng vẻ và lý trí, hắn chậm rãi hít xuống một hơi, nhắm mắt lại. Chu Hoài Nhượng dán bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, chúng ta có cần xiênLý Nhị trước rồi nói sau không?"
Triệu Miên nhắm mắt không nói, cho đến khi cảm giác mình gần như tỉnh táo hẳn rồi, mới mở mắt ra. Hắn đang định nói chuyện, ngoài cửa lại có động tĩnh mới.
"Công tử," giọng nói trầm ổn kèm theo tiếng gõ cửa vang lên, "Thuộc hạ trở về báo cáo nhiệm vụ."
Chu Hoài Nhượng rất vui vẻ: "Lão Thẩm đã trở lại!"
Triệu Miên trong lòng vui mừng. Nếu như nói hiện tại ai có thể mang đến biến số cho tình thế này, vậy thì chỉ có Thẩm Bất Từ.
Triệu Miên nói: "Tiến vào."
Thẩm Bất Từ phong trần mệt mỏi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lý Nhị và Thái tử Điện hạ đứng cùng một chỗ, đôi mắt tối sầm lại, lập tức đặt tay trên chuôi kiếm, thủ thế chờ phát động. Chỉ cần Điện hạ ra lệnh một tiếng, y có thể hành quyết Lý Nhị ngay tại chỗ bất kỳ lúc nào.
Lý Nhị không có quá nhiều ác ý đối với đối thủ cũ, cười nói: "Đừng khẩn trương, ta không phải tới để đánh nhau."
"Không cần để ý tới y." Triệu Miên nói, "Sự việc điều tra được như thế nào."
Thẩm Bất Từ lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Triệu Miên, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được thì thầm hai câu, nói hai chuyện.
Chuyện thứ nhất nằm trong dự liệu của Triệu Miên, Triệu Miên nghe xong thần sắc không thay đổi, cũng không có phản ứng quá lớn. Nhưng khi Thẩm Bất Từ nói ra chuyện thứ hai, Triệu Miên đầu tiên ngẩn ra, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lý Nhị.
Lý Nhị cũng nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn từng chút từng chút sáng bừng lên, khóe miệng cũng từng chút từng chút cong lên, tâm tình rất tốt, thậm chí có thể gọi là bộ dạng hưng phấn.
Lúc thiếu niên phú quý vui vẻ, sóng mắt lưu chuyển với tông màu cực hạn, rực rỡ chói mắt, chói đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lý Nhị nhìn hắn một lát, cười hỏi: "Chuyện gì vui vẻ như vậy ha."
Thiếu niên ra hiệu cho thuộc hạ pha cho mình một chén trà nóng, bưng chén trà lên, rũ mắt nhẹ nhàng thổi ra hơi nóng, tư thái hoàn toàn thả lỏng, muốn giả vờ bao nhiêu có giả vờ bấy nhiêu.
Nhưng khuôn mặt thiếu niên thật sự đẹp quá mức, mặc dù biết hắn lại đang làm bộ làm tịch, cũng nguyện ý dung túng hắn giả vờ như vậy.
Còn khuya.
Lý Nhị xoay mặt đi, không nhìn Triệu Miên nữa. Y nói với Chu Hoài Nhượng: "Bệnh cũ huênh hoang của công tử nhà ngươi lại tái phát rồi."
Chu Hoài Nhượng nổi trận lôi đình, trừng mắt nói: "Ngươi tìm chết hả? Nói như thế, ngươi có biết......"
Triệu Miên giơ tay lên, ngăn cản Chu Hoài Nhượng đang lải nhải không dứt. Hắn đã có dự tính trong lòng, đại phát từ bi để Lý Nhị ba hoa nói vài câu cũng không phải là không thể. "Lý Nhị, ngươi còn nhớ Lưu phủ bị Vạn Hoa Mộng cưỡng ép làm mai ở trước mặt chúng ta không?"
Lý Nhị gật gật đầu: "Nhớ rõ, sau này ta nghe nói cả một nhà Lưu phủ đều mất tích, bị Vạn Hoa Mộng kéo đi nuôi cổ."
Triệu Miên hời hợt nói: "Tôi đã tìm thấy bọn họ rồi."
"Ồ?" Lý Nhị có chút kinh ngạc, "Ngươi tìm được bọn họ ở trong Nam Cung hả?"
Triệu Miên nói, "Không, ta tìm được bọn họ ở vài thị trấn cách Kinh Đô không xa."
Mấy ngày nay, Thẩm Bất Từ đầu tiên là dựa theo dặn dò của Triệu Miên, đi theo thôn dân của Trần gia thôn đến chợ của thị trấn, chờ gặp vị khách sộp trước đó đã hẹn với dân làng.
Vị khách sộp mặc dù là cả người ăn mặc đơn giản, nhìn không khác gì thôn dân bình thường, nhưng ra tay lại cực kỳ hào phóng, vừa mua đã mua khẩu phần ăn của bảy tám người.
Thẩm Bất Từ tìm hiểu ngọn nguồn, theo dõi vị khách sộp trở về tới nơi ẩn núp của hắn, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc —— Quản sự của Lưu phủ lúc trước phụ trách tiếp đãi bọn họ, Lưu Chuẩn.
Lưu Chuẩn mang theo mấy hạ nhân của Lưu phủ, tự xưng là một gia đình lớn gặp nạn đói chạy nạn đến đây, mai danh ẩn tích ở địa phương nhỏ để sống sót.
Sau đó, Thẩm Bất Từ tìm kiếm không dưới mười thị trấn thôn làng lớn nhỏ ở gần Kinh Đô, đều ít nhiều có chút thu hoạch. Mỗi một địa phương đều ẩn nấp một số người trong Lưu phủ, cộng lại có hơn trăm người, nhưng y trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng mấy vị chủ tử Lưu lão gia và Lưu phu nhân.
Thẩm Bất Từ suy đoán, đám người Lưu lão gia hẳn là trốn càng bí mật hơn, cần phải điều tra sâu hơn. Y không có nhiều thời gian như vậy, bèn để lại vài người trông chừng đám người Lưu Chuẩn, còn mình thì đến Kinh Đô gặp Điện hạ trước.
"Những người trong Lưu phủ này, vừa không bị người ta đuổi giết, cũng không có dấu hiệu trúng cổ." Triệu Miên nói, "Vậy tại sao bọn họ phải chạy."
Lý Nhị suy tư một chút, nói: "Có lẽ là sợ Vạn Hoa Mộng giận chó đánh mèo cả Lưu phủ vì chuyện Lưu cô nương treo cổ tự tử, chạy trước là thượng sách?"
Triệu Miên gật đầu đồng ý: "Có thể. Cũng có thể là, có người xúi giục bọn họ làm như vậy, chính là để cho Vạn Hoa Mộng nhận lấy trách nhiệm này, thêm một khoản nợ vào những hành vi độc ác của Vạn Hoa Mộng, đặt gã vào hoàn cảnh trở thành mục tiêu công kích của mọi người."
Lý Nhị cười nói: "Ý nghĩ này của ngươi rất thú vị. Nếu đó là sự thật, chúng ta phải nói lời cảm ơn với người này, kẻ thù của kẻ thù là bạn."
À ha, còn ở đây giả ngu với hắn nữa chứ.
"Có một điều thú vị hơn." Triệu Miên mỉm cười, "Trên đường tìm kiếm người của Lưu gia, chúng ta còn tìm được một người."
Lý Nhị bị khơi gợi lòng hiếu kỳ: "Ai?"
Triệu Miên nói với Thẩm Bất Từ: "Dẫn hắn vào."
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông bị đẩy vào, cao và có làn da đen như sống trong sa mạc cả một thời gian dài. Hắn ta tuy rằng là người cao nhất trong phòng, nhưng lại khòm khòm lưng, sợ hãi co đầu rụt cổ cúi xuống, hai mắt đờ đẫn không dám nhìn bọn họ, bộ dạng lam lũ cực khổ vất vả hơn nửa đời người.
Đuôi lông mày Lý Nhị hơi nhướng lên.
Chu Hoài Nhượng nhìn nhìn Lý Nhị, ngó ngó nam nhân kia, giống như nuốt trọng cả một quả trứng vịt, há to miệng: "Đây......"
—— Nam nhân này, có bề ngoài giống Lý Nhị như đúc.
Thẩm Bất Từ chu đáo điều tra qua, có thể xác nhận người này chính là Lý Nhị giết cá hai mươi năm, có vị hôn thê đã chết, hoàn toàn hàng thật.
Gần đây, một người lạ kỳ quái tìm đến hắn, cho hắn số tiền mà hắn phải giết tám ngàn con cá mới kiếm đủ, yêu cầu hắn rời khỏi Sùng Châu, càng xa càng tốt, tốt nhất có thể đi thuyền ra biển, sang bờ biển bên kia xem thử.
Trước khi rời đi, người lạ kỳ quái này còn khiêm tốn thỉnh cầu hắn dạy kỹ thuật giết cá một phen. Không thể không nói người lạ cực kỳ có thiên phú trong chuyện giết cá, chỉ luyện chưa tới nửa canh giờ, đã cầm dao giết cá ra hình ra dạng, dễ dàng lừa gạt người ngoài.
Chu Hoài Nhượng có chút kích động, chỉ vào Lý Nhị nói: "Lý Nhị, ngươi còn nói ngươi không dịch dung!"
Lý Nhị lý lẽ hùng hồn nói: "Cho tới giờ ta chưa từng nói như vậy."
Chu Hoài Nhượng nói: "Vậy ngươi có thừa nhận dùng mặt của người khác không?!"
Lý Nhị khoanh tay: "Thừa nhận."
Lý Nhị thừa nhận sảng khoái như thế, làm cho Chu Hoài Nhượng cũng không biết nên mắng như thế nào. Hắn đơ ra một lát, xoay về phía Triệu Miên, căm phẫn nói: "Công tử, người này thật sự là âm hiểm, chúng ta ngàn vạn lần không thể đồng ý liên minh với y!"
Triệu Miên giơ tay lên, Lý Nhị thật liền bị dẫn xuống. Hắn nhìn Lý Nhị giả, hỏi: "Là tự ngươi nói thật, hay là ta buộc ngươi nói thật?"
Lý Nhị hỏi ngược lại: "Ngươi muốn ta nói thật cái gì."
"Ngươi luôn miệng nói muốn cùng ta liên minh, nhưng không chịu dùng gương mặt thật để gặp người, ta không thấy được thành ý của ngươi, làm sao có thể tin tưởng ngươi."
Lý Nhị liền cười: "Cho dù ta nói thật, ngươi làm sao biết ta nói thật hay giả."
"Cái này không cần ngươi quan tâm." Triệu Miên nói, "Ta tự có biện pháp."
Lý Nhị cúi đầu trầm tư hồi lâu, biểu tình trên mặt biến hoá khó lường, khó lường biến hoá, cuối cùng giống như là hạ quyết tâm cực lớn, nói: "Được rồi, vậy ta nói, kỳ thật....."
Lý Nhị nói được một nửa, thấy sắp đến tin tức mấu chốt thì ngừng lại, rõ ràng là muốn tạo ra một bầu không khí khẩn trương.
Triệu Miên cũng lười để ý tới y, tiếp tục uống trà của mình.
Lý Nhị không có người cổ vũ hít sâu một hơi: "Kỳ thật ta là người Tây Hạ."
Triệu Miên hờ hững: "Ồ."
Lý Nhị tiếp tục nói: "Ta nha, vốn là nhất đẳng cấm vệ quân trong hoàng cung Tây Hạ. Sau khi Tây Hạ mất nước, ta may mắn sống sót đến nay, mang theo cấm vệ quân còn sót lại trầy trật đến Đông Lăng, lẩn trốn hai năm, chỉ mong có cơ hội phục quốc. Ta không muốn dùng gương mặt thật để gặp người khác, là sợ gián điệp của Bắc Uyên nhận ra ta."
Chu Hoài Nhượng hỏi: "Vì sao lại là Đông Lăng?"
"Nếu không thì có thể đi đâu?" Lý Nhị tự giễu nói, "Bắc Uyên hay Nam Tĩnh? Tây Hạ bị Bắc Uyên diệt, Nam Tĩnh bề ngoài mặc dù không tham gia, nhưng âm thầm cho Bắc Uyên không ít lương thảo quân giới, bốn chữ "cấu kết hại người" xem như bị hai nước nam bắc đùa nghịch mà hiểu rõ rồi. Chỉ có Đông Lăng đã từng có quan hệ tốt với Tây Hạ, có lẽ sẽ chứa được di dân Tây Hạ."
Chu Hoài Nhượng hiếm có được một lần thông minh: "Ngươi nói sao thì là vậy à? Bằng chứng đâu?"
Lý Nhị nói: "Cấm vệ quân Tây Hạ chúng ta đều có một khối ngọc bài mang theo bên người. Mỗi người một tấm, thiên hạ không có cái thứ hai."
Triệu Miên từng nghe nói chuyện này, xác thực là đúng.
Chu Hoài Nhượng vươn tay, mở lòng bàn tay ra: "Lấy ra đây."
"Ta không mang theo."
Chu Hoài Nhượng cương quyết nói: "Không mang theo thì chính là không có!"
Lý Nhị nở nụ cười: "Mang theo mới càng khả nghi chứ. Ta chủ động tới tìm các ngươi, còn mang theo ngọc bài tượng trưng cho thân phận, bị các ngươi lục soát người không phải sẽ bại lộ sao, quả thực là đang cố ý để các ngươi phát hiện. Ngươi có tin hay không, nếu bây gờ ta giao ngọc bài ra, công tử nhà ngươi lại sẽ nói ta đang lừa gạt."
Chu Hoài Nhượng nghĩ lại, hình như là lý lẽ này nha. Hắn hỏi: "Vậy ngọc bài của ngươi ở đâu?"
Lý Nhị thong thả nói: "Sùng Châu."
Chu Hoài Nhượng nóng nảy: "Từ Kinh Đô đến Sùng Châu qua lại ít nhất phải mất sáu ngày!"
Lý Nhị gật đầu: "Đúng vậy."
Chu Hoài Nhượng giận dữ mắng: "Ngươi rõ ràng là đang kéo dài thời gian!"
Chu Hoài Nhượng còn nhìn ra được vấn đề, thì Triệu Miên đương nhiên hiểu rõ trong lòng. Cho dù hắn hiện tại phái người trở về Sùng Châu lấy cái gọi là ngọc bài, sáu ngày sau, hắn vẫn không cách nào xác định được thân phận của Lý Nhị.
Nhưng vấn đề là, cho dù cuối cùng tìm được tấm ngọc bài kia, thì nhất định có thể chứng minh y là người Tây Hạ sao? Ngọc bài rời khỏi chủ nhân, ai mà chẳng có thể cướp được.
Chu Hoài Nhượng vẫn luôn bị Lý Nhị dẫn dắt, hiển nhiên đã quên một điểm mấu chốt. Lý Nhị giả nói nhiều như vậy, nhưng lại trì hoãn không muốn tháo mặt nạ da đen của y xuống.
Lý Nhị giả không phải Lý Nhị, chuyện mượn mặt người khác đã là chuyện xác định. Với phong cách thích gì làm nấy, tùy ý làm việc của Lý Nhị, chuyện đã đến nước này khẳng định không còn kiên nhẫn tiếp tục giả vờ, trừ phi y có lý do bất đắc dĩ.
Nguyên nhân Lý Nhị không thể không giả vờ rất đơn giản.
Bởi vì Lý Nhị biết, gương mặt của y mới là chứng cớ tốt nhất để bại lộ thân phận của y.
Bởi vì Lý Nhị đã từng gặp hắn, hắn cũng đã từng gặp Lý Nhị.
Bởi vì Lý Nhị cực kỳ rõ ràng, chỉ cần y lộ mặt, mình sẽ nhận ra y.
Hai người bọn họ, là quen biết nhau.
Triệu Miên lớn đến mười tám tuổi, người quen vô số kể. Trong số những người này, quả thật phần lớn là người Nam Tĩnh, mà Lý Nhị rõ ràng không phải là người Nam Tĩnh. Loại trừ như vậy, phạm vi tìm kiếm trong ký ức có thể thu hẹp rất nhiều.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Triệu Miên đã được phụ hoàng và Thừa tướng dẫn theo tiếp kiến sứ thần các nước. Bất kể là ba quốc gia có văn hóa tương tự, có quan hệ sâu xa với Nam Tĩnh, hay là nước nhỏ Nam Dương, hoặc là quốc đảo phương Tây vượt đại dương xa xôi, hắn đều có tiếp xúc.
Sứ thần ngoại bang mà hắn từng gặp, không tới một ngàn, cũng phải tám trăm.
Trong gần một ngàn người mênh mông, Lý Nhị sẽ là người nào đây.
Lý Nhị giấu diếm như thế, chứng minh y cũng không phải là nhân vật nhỏ bé khiến người ta gặp rồi quên ngay, nói không chừng còn để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho hắn, là "người quen cũ" hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Phạm vi xác định được thu hẹp hơn nữa.
Lưu phủ mất tích, khinh công không tầm thường của đám người Lý Nhị, lòng can đảm và sự hiểu biết khác thường của bản thân Lý Nhị, ý đồ che giấu nhưng thỉnh thoảng lại vô tình toát ra vẻ kiêu ngạo của thiếu niên, cùng với thuật dịch dung khó xoá bỏ của y.....
Trong đầu Triệu Miên nhanh chóng hiện lên hình bóng này đến hình bóng khác, từ gần đây cho đến quá khứ, từ Tây Hạ đến Nam Dương, ký ức càng lúc càng xa, nhưng bởi vì khả năng ghinhớ kinh người của hắn mà vẫn rõ ràng như cũ.
Cuối cùng, đôi mắt của hắn khoá chặt lên lác đác vài người. Còn lại, chỉ có thể dựa vào trực giác của hắn để...... đoán vậy.
Sẽ là ai.
Sương mù trong mắt Triệu Miên dần dần tản đi, hắn bình tĩnh nhìn Lý Nhị, im lặng hồi lâu rốt cục mở miệng: "Ta sẽ phái người đi tìm ngọc bài mà ngươi nói."
Triệu Miên đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, làm cho Lý Nhị có một tia kinh ngạc: "Thật hay giả."
Triệu Miên nở nụ cười nghiêm túc về phía y, đây là nụ cười quen thuộc của hắn khi đối mặt với sứ thần ngoại bang: "Thật."
Lý Nhị chần chừ một lát, vẻ mặt đều bất giác trở nên chân thành hơn một chút: "Thật ra, cho dù ta là ai, chuyện ta muốn diệt trừ Vạn Hoa Mộng lấy thuốc giải là giống như ngươi, ngươi không thể nghi ngờ."
Triệu Miên từ chối cho ý kiến, mà là: "Ngươi đã là người Tây Hạ, nên biết Tây Hạ vì sao mất nước."
"Ngươi nhắc tới việc này ta sẽ đau lòng" Lý Nhị xót xa nói, "Triều Tây Hạ ta trải qua mười một đời vua, tồn tại hơn hai trăm năm, hai năm trước bị Bắc Uyên tiêu diệt."
Triệu Miên lại hỏi: "Vậy ngươi có biết, thủ phạm diệt Tây Hạ là ai không?"
Lý Nhị siết chặt hai nắm tay: "Đương nhiên là Uyên đế điên cuồng mất trí kia."
Triệu Miên khẽ cười xuỳ: "Uyên đế tất nhiên là thủ phạm, nhưng Tây Hạ mất nước nhanh như vậy lại là vì một người khác."
Lý Nhị hỏi: "Ai?"
Triệu Miên chậm rãi nói: "Hai năm trước, Bắc Uyên tây chinh, một đường khí thế như chẻ tre, cho đến tận Linh Châu. Tây Hạ tử thủ Linh Châu, Bắc Uyên hao tổn binh mã quân lương vô số, rất lâu vẫn không hạ được Linh Châu."
"Nhưng ngay khi quân Uyên hết đường xoay xở, tình hình chiến sự bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến không tưởng."
"Chủ tướng thủ thành Linh Châu chết bất đắc kỳ tử mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Ngay sau đó, tình hình Linh Châu hỗn loạn, đêm khuya cửa thành mở rộng, đúng là đương không nghênh đón quân Uyên vào trong thành."
"Sau khi quân Uyên vào thành, như đi vào chốn không người, quân Tây Hạ ý chí tan rã, không hề có sức lực chống trả. Quân Uyên ở Linh Châu khổ chiến nửa năm, trận chiến cuối cùng chỉ mất hai ngày một đêm, đã lấy được Linh Châu, toà thành phòng thủ quan trọng của Tây Hạ."
"Mở cửa thành không phải ai khác, chính là một người tiên phong do chủ tướng tự tay đề bạt, được ông tín nhiệm nhất, tên hình như gọi là......" Triệu Miên dừng lại, giả vờ suy nghĩ, "Gọi là Diệp Kiêu."
"Nghe đồn, Diệp Kiêu sau khi làm xong hết thảy, đôi giày nhuộm máu đạp qua thi thể vị chủ tướng bị y ám sát, mặc áo choàng đỏ sậm leo lên cửa thành, nhìn xuống núi xác biển máu khắp thành, chỉ nói hai chữ —— Ngu xuẩn."
"Quả nhiên là kiêu ngạo cuồng vọng đến mức khiến người ta tức giận."
"Sau đó, mọi người mới phát hiện, Diệp Kiêu không phải là Diệp Kiêu thật sự, mà là con thứ của Uyên Đế, Hằng Vương mới mười sáu tuổi của Bắc Uyên. Bởi vì y được phong vương vào lứa tuổi tổng giác (từ 8-9t đến 13-14t), nên thế nhân thường gọi y là tiểu Vương gia."
"Trải qua trận chiến này, thanh danh tiểu Vương gia vang dội, danh vọng tiền tài đều vào dưới trướng y. Uyên Đế càng là vui mừng vô cùng, gọi y là vũ khí sắc bén của quốc gia, cũng giao cho y toàn bộ quyền quản lý Phụ Tuyết Lâu do một tay mình gầy dựng." Triệu Miên nhẹ nhàng cười, nói giống như đang xem kịch, "Ta còn nghe nói, chuyện này khiến cho Thái tử Bắc Uyên có chút bất mãn, huynh đệ vì chuyện này hiềm khích không nhỏ."
"Sau khi Linh Châu thất thủ, Tây Hạ không còn toà thành nào có thể giữ, không có tướng nào có thể dùng, chưa đến ba tháng quân Uyên đã chiếm kinh thành, cấm vệ quân tử chiến không hàng, nhưng không có sức để xoay chuyển tình thế. Hoàng cung thất thủ, đế hậu trẻ tuổi cùng bị kiếm đâm chết, con cháu hoàng thất còn lại đều bị bắt, Tây Hạ trải qua hơn hai trăm năm đến đây mất nước."
Triệu Miên nói chuyện hai năm trước của nước khác, nhưng suy nghĩ lại bay về Nam Tĩnh sáu năm trước.
Năm đó sứ thần Bắc Uyên đến thăm, phụ hoàng tổ chức xuân yến trong vườn. Hắn thuần thục bày ra phong thái lễ nghi của đại Thái tử, cung kính theo xung quanh phụ hoàng.
Lúc chủ khách vui vẻ, một mảng áo choàng da trăn màu đen sang trọng bất ngờ lọt vào tầm mắt của hắn.
"Khi còn nhỏ, bổn vương tuổi trẻ không biết gì, đối với điện hạ có nhiều mạo phạm. Nay đường xa tới đây, tự mình tặng một viên minh châu, một chiếc gối du tiên, mong Điện hạ nhận lấy, rộng lòng tha thứ cho bổn vương năm đó."
Giọng nói thiếu niên trong trẻo, ngữ khí lanh lảnh, giống như cây ngô đồng mới mọc, xuân quang vừa vặn.
Triệu Miên mặc triều phục màu vàng sáng hơi ngước mắt lên, trong tiếng hoa đào xào xạc, đối đầu với một đôi mắt như gió mát.
Tựa vào lan can mà ngóng, hết thời niên thiếu.
......
Triệu Miên thu hồi suy nghĩ, cũng thu liễm ý cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Nhị.
Lý Nhị cũng nhìn lại hắn, ánh mắt như đuốc, đáy mắt cất giấu sự hưng phấn khó có thể đè nén, như thể vào giờ khắc này trẻ hơn mười mấy tuổi, giống như một thiếu niên cùng tuổi với Triệu Miên, bởi vì rốt cục tìm được bạn chơi cùng lứa mà hưng phấn không thôi.
Triệu Miên nhìn chằm chằm đôi mắt giống như đã từng quen biết của Lý Nhị, không nhanh không chậm nói: "Ta hỏi ngươi, Lý Nhị, ngươi là tiểu Vương gia của Bắc Uyên phải không."
——————————————————————
Tác giả có điều muốn nói:
Miên Miên: nếm cú dứt điểm của ta nhé.
"Khoan đã," Triệu Miên gọi y lại, vừa sửa sang lại ống tay áo vừa hạ thân thể tôn quý nói, "Ta giúp ngươi rửa."
Lý Nhị còn lâu mới tin có loại chuyện tốt này: "Không dám làm phiền, ta tự làm..."
Chữ "được" cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Triệu Miên đã đưa tay tới sau gáy Lý Nhị, thừa dịp không chuẩn bị, nhanh chuẩn tàn nhẫn ấn đầu Lý Nhị vào trong nước.
Trong nháy mắt mặt chìm vào nước, Lý Nhị theo bản năng nhắm hai mắt lại, bởi vì phản ứng đủ nhanh nên không bị sặc, thoạt nhìn cũng không có vẻ chật vật gì lắm.
Ít nhất không chật vật như lúc Triệu Miên bị y cưỡng ép quỳ xuống.
Trong lòng Triệu Miên sinh ra bực bội, hắn ngược lại muốn nhìn xem Lý Nhị có thể có thể nhịn được bao lâu.
Hắn thầm đếm, đếm đến một trăm, Lý Nhị vẫn ngoan ngoãn ở trong tay hắn, không giãy dụa, cũng không phát ra thanh âm sùng sục gì, rất là bình tĩnh.
Giữa hai hàng lông mày Triệu Miên hơi ngưng đọng, tên giết cá sẽ không bị ngộp chết đấy chứ, nếu vậy thật đúng là chuyện vui.
Triệu Miên mặt mày lạnh lùng, nghĩ muốn kêu Chu Hoài Nhượng đốt pháo ăn mừng một chút, sau đó buông tay ra.
Lý Nhị đứng thẳng người lên hít mạnh một hơi, đầu lắc lắc ra tàn ảnh, giống như một con chó lớn bị rơi xuống nước: "Thật nguy hiểm, suýt nữa bị ngộp chết rồi."
Triệu Miên bị nước văng đầy mặt, thái dương giựt giựt. Chu Hoài Nhượng vội vàng lấy khăn tay ra lau lên mặt hắn một trận.
Lý Nhị nhắm mắt lại, làm như không có việc gì giơ tay về phía Triệu Miên: "Đưa khăn mặt cho ta."
Thái dương Triệu Miên giựt càng lợi hại. Giọng điệu sai khiến người khác thế này là chuyện quái gì vậy, tên giết cá thật sự coi hắn là đang hầu hạ y rửa mặt sao. Giọng nói của hắn rất lạnh: "Không có."
Lý Nhị bèn thoải mái lấy tay lau mặt, mở mắt ra, chủ động tiến đến trước mắt Triệu Miên: "Đến xem thử ta rửa sạch chưa?"
Y vừa tới gần, nước từ trên sống mũi trượt xuống rơi vào vạt áo màu vàng của Triệu Miên.
Triệu Miên hoài nghi nghiêm trọng đây lại là một sự trả thù nho nhỏ mà Lý Nhị đã tìm được cơ hội để thực hiện.
Hắn nhíu mày lùi lại nửa bước, bởi vì hai người cách quá gần, chênh lệch chiều cao lại bày ra ở chỗ này, hắn không thể không ngẩng đầu lên, ném ánh mắt sắc bén về hướng Lý Nhị.
Ngâm trong nước thuốc lâu như vậy, làn da đen của Lý Nhị không hề phai màu chút nào. Không chỉ như thế, Triệu Miên nhìn tới nhìn lui trên mặt y, cũng không có nhìn thấy cái gì bong tróc nứt nẻ khác thường.
Thêm nữa chính là, nhìn gần, đôi mắt của Lý Nhị...... Quả nhiên là điểm duy nhất trên khuôn mặt y có thể lọt vào mắt hắn.
Triệu Miên mặt không chút thay đổi thu hồi ánh mắt.
Không được hoảng, lúc này mới thử một loại nước thuốc thôi.
Triệu Miên nói, "Tiếp tục."
Mỗi một chậu nước thuốc Lý Nhị đều thử một lần, lớp da đen vẫn không hề suy suyễn. Chu Hoài Nhượng thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt Lý Nhị để tìm, vẫn không tìm ra nửa điểm sơ hở.
Lý Nhị trên mặt ướt sũng, nghiêng nửa thân trên, vòng qua Chu Hoài Nhượng chắn trước mặt y, nhìn Triệu Miên, phảng phất như đang nói "Còn muốn ta làm cái gì, nói đi".
Triệu Miên đè nén cơn tức giận, nhưng giọng nói dưới sự kềm nén vẫn lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả bộ làm một nam nhân xấu xí, là có thể lừa được ta."
Lý Nhị nhìn hắn, muốn cười nhưng không cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là nói: "Lời này của ngươi quá tổn thương người khác, nào có xấu như vậy."
Triệu Miên ý thức được mình có thể lại bị tên da đen chọc giận, để bảo trì dáng vẻ và lý trí, hắn chậm rãi hít xuống một hơi, nhắm mắt lại. Chu Hoài Nhượng dán bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, chúng ta có cần xiênLý Nhị trước rồi nói sau không?"
Triệu Miên nhắm mắt không nói, cho đến khi cảm giác mình gần như tỉnh táo hẳn rồi, mới mở mắt ra. Hắn đang định nói chuyện, ngoài cửa lại có động tĩnh mới.
"Công tử," giọng nói trầm ổn kèm theo tiếng gõ cửa vang lên, "Thuộc hạ trở về báo cáo nhiệm vụ."
Chu Hoài Nhượng rất vui vẻ: "Lão Thẩm đã trở lại!"
Triệu Miên trong lòng vui mừng. Nếu như nói hiện tại ai có thể mang đến biến số cho tình thế này, vậy thì chỉ có Thẩm Bất Từ.
Triệu Miên nói: "Tiến vào."
Thẩm Bất Từ phong trần mệt mỏi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lý Nhị và Thái tử Điện hạ đứng cùng một chỗ, đôi mắt tối sầm lại, lập tức đặt tay trên chuôi kiếm, thủ thế chờ phát động. Chỉ cần Điện hạ ra lệnh một tiếng, y có thể hành quyết Lý Nhị ngay tại chỗ bất kỳ lúc nào.
Lý Nhị không có quá nhiều ác ý đối với đối thủ cũ, cười nói: "Đừng khẩn trương, ta không phải tới để đánh nhau."
"Không cần để ý tới y." Triệu Miên nói, "Sự việc điều tra được như thế nào."
Thẩm Bất Từ lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Triệu Miên, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được thì thầm hai câu, nói hai chuyện.
Chuyện thứ nhất nằm trong dự liệu của Triệu Miên, Triệu Miên nghe xong thần sắc không thay đổi, cũng không có phản ứng quá lớn. Nhưng khi Thẩm Bất Từ nói ra chuyện thứ hai, Triệu Miên đầu tiên ngẩn ra, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lý Nhị.
Lý Nhị cũng nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn từng chút từng chút sáng bừng lên, khóe miệng cũng từng chút từng chút cong lên, tâm tình rất tốt, thậm chí có thể gọi là bộ dạng hưng phấn.
Lúc thiếu niên phú quý vui vẻ, sóng mắt lưu chuyển với tông màu cực hạn, rực rỡ chói mắt, chói đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lý Nhị nhìn hắn một lát, cười hỏi: "Chuyện gì vui vẻ như vậy ha."
Thiếu niên ra hiệu cho thuộc hạ pha cho mình một chén trà nóng, bưng chén trà lên, rũ mắt nhẹ nhàng thổi ra hơi nóng, tư thái hoàn toàn thả lỏng, muốn giả vờ bao nhiêu có giả vờ bấy nhiêu.
Nhưng khuôn mặt thiếu niên thật sự đẹp quá mức, mặc dù biết hắn lại đang làm bộ làm tịch, cũng nguyện ý dung túng hắn giả vờ như vậy.
Còn khuya.
Lý Nhị xoay mặt đi, không nhìn Triệu Miên nữa. Y nói với Chu Hoài Nhượng: "Bệnh cũ huênh hoang của công tử nhà ngươi lại tái phát rồi."
Chu Hoài Nhượng nổi trận lôi đình, trừng mắt nói: "Ngươi tìm chết hả? Nói như thế, ngươi có biết......"
Triệu Miên giơ tay lên, ngăn cản Chu Hoài Nhượng đang lải nhải không dứt. Hắn đã có dự tính trong lòng, đại phát từ bi để Lý Nhị ba hoa nói vài câu cũng không phải là không thể. "Lý Nhị, ngươi còn nhớ Lưu phủ bị Vạn Hoa Mộng cưỡng ép làm mai ở trước mặt chúng ta không?"
Lý Nhị gật gật đầu: "Nhớ rõ, sau này ta nghe nói cả một nhà Lưu phủ đều mất tích, bị Vạn Hoa Mộng kéo đi nuôi cổ."
Triệu Miên hời hợt nói: "Tôi đã tìm thấy bọn họ rồi."
"Ồ?" Lý Nhị có chút kinh ngạc, "Ngươi tìm được bọn họ ở trong Nam Cung hả?"
Triệu Miên nói, "Không, ta tìm được bọn họ ở vài thị trấn cách Kinh Đô không xa."
Mấy ngày nay, Thẩm Bất Từ đầu tiên là dựa theo dặn dò của Triệu Miên, đi theo thôn dân của Trần gia thôn đến chợ của thị trấn, chờ gặp vị khách sộp trước đó đã hẹn với dân làng.
Vị khách sộp mặc dù là cả người ăn mặc đơn giản, nhìn không khác gì thôn dân bình thường, nhưng ra tay lại cực kỳ hào phóng, vừa mua đã mua khẩu phần ăn của bảy tám người.
Thẩm Bất Từ tìm hiểu ngọn nguồn, theo dõi vị khách sộp trở về tới nơi ẩn núp của hắn, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc —— Quản sự của Lưu phủ lúc trước phụ trách tiếp đãi bọn họ, Lưu Chuẩn.
Lưu Chuẩn mang theo mấy hạ nhân của Lưu phủ, tự xưng là một gia đình lớn gặp nạn đói chạy nạn đến đây, mai danh ẩn tích ở địa phương nhỏ để sống sót.
Sau đó, Thẩm Bất Từ tìm kiếm không dưới mười thị trấn thôn làng lớn nhỏ ở gần Kinh Đô, đều ít nhiều có chút thu hoạch. Mỗi một địa phương đều ẩn nấp một số người trong Lưu phủ, cộng lại có hơn trăm người, nhưng y trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng mấy vị chủ tử Lưu lão gia và Lưu phu nhân.
Thẩm Bất Từ suy đoán, đám người Lưu lão gia hẳn là trốn càng bí mật hơn, cần phải điều tra sâu hơn. Y không có nhiều thời gian như vậy, bèn để lại vài người trông chừng đám người Lưu Chuẩn, còn mình thì đến Kinh Đô gặp Điện hạ trước.
"Những người trong Lưu phủ này, vừa không bị người ta đuổi giết, cũng không có dấu hiệu trúng cổ." Triệu Miên nói, "Vậy tại sao bọn họ phải chạy."
Lý Nhị suy tư một chút, nói: "Có lẽ là sợ Vạn Hoa Mộng giận chó đánh mèo cả Lưu phủ vì chuyện Lưu cô nương treo cổ tự tử, chạy trước là thượng sách?"
Triệu Miên gật đầu đồng ý: "Có thể. Cũng có thể là, có người xúi giục bọn họ làm như vậy, chính là để cho Vạn Hoa Mộng nhận lấy trách nhiệm này, thêm một khoản nợ vào những hành vi độc ác của Vạn Hoa Mộng, đặt gã vào hoàn cảnh trở thành mục tiêu công kích của mọi người."
Lý Nhị cười nói: "Ý nghĩ này của ngươi rất thú vị. Nếu đó là sự thật, chúng ta phải nói lời cảm ơn với người này, kẻ thù của kẻ thù là bạn."
À ha, còn ở đây giả ngu với hắn nữa chứ.
"Có một điều thú vị hơn." Triệu Miên mỉm cười, "Trên đường tìm kiếm người của Lưu gia, chúng ta còn tìm được một người."
Lý Nhị bị khơi gợi lòng hiếu kỳ: "Ai?"
Triệu Miên nói với Thẩm Bất Từ: "Dẫn hắn vào."
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông bị đẩy vào, cao và có làn da đen như sống trong sa mạc cả một thời gian dài. Hắn ta tuy rằng là người cao nhất trong phòng, nhưng lại khòm khòm lưng, sợ hãi co đầu rụt cổ cúi xuống, hai mắt đờ đẫn không dám nhìn bọn họ, bộ dạng lam lũ cực khổ vất vả hơn nửa đời người.
Đuôi lông mày Lý Nhị hơi nhướng lên.
Chu Hoài Nhượng nhìn nhìn Lý Nhị, ngó ngó nam nhân kia, giống như nuốt trọng cả một quả trứng vịt, há to miệng: "Đây......"
—— Nam nhân này, có bề ngoài giống Lý Nhị như đúc.
Thẩm Bất Từ chu đáo điều tra qua, có thể xác nhận người này chính là Lý Nhị giết cá hai mươi năm, có vị hôn thê đã chết, hoàn toàn hàng thật.
Gần đây, một người lạ kỳ quái tìm đến hắn, cho hắn số tiền mà hắn phải giết tám ngàn con cá mới kiếm đủ, yêu cầu hắn rời khỏi Sùng Châu, càng xa càng tốt, tốt nhất có thể đi thuyền ra biển, sang bờ biển bên kia xem thử.
Trước khi rời đi, người lạ kỳ quái này còn khiêm tốn thỉnh cầu hắn dạy kỹ thuật giết cá một phen. Không thể không nói người lạ cực kỳ có thiên phú trong chuyện giết cá, chỉ luyện chưa tới nửa canh giờ, đã cầm dao giết cá ra hình ra dạng, dễ dàng lừa gạt người ngoài.
Chu Hoài Nhượng có chút kích động, chỉ vào Lý Nhị nói: "Lý Nhị, ngươi còn nói ngươi không dịch dung!"
Lý Nhị lý lẽ hùng hồn nói: "Cho tới giờ ta chưa từng nói như vậy."
Chu Hoài Nhượng nói: "Vậy ngươi có thừa nhận dùng mặt của người khác không?!"
Lý Nhị khoanh tay: "Thừa nhận."
Lý Nhị thừa nhận sảng khoái như thế, làm cho Chu Hoài Nhượng cũng không biết nên mắng như thế nào. Hắn đơ ra một lát, xoay về phía Triệu Miên, căm phẫn nói: "Công tử, người này thật sự là âm hiểm, chúng ta ngàn vạn lần không thể đồng ý liên minh với y!"
Triệu Miên giơ tay lên, Lý Nhị thật liền bị dẫn xuống. Hắn nhìn Lý Nhị giả, hỏi: "Là tự ngươi nói thật, hay là ta buộc ngươi nói thật?"
Lý Nhị hỏi ngược lại: "Ngươi muốn ta nói thật cái gì."
"Ngươi luôn miệng nói muốn cùng ta liên minh, nhưng không chịu dùng gương mặt thật để gặp người, ta không thấy được thành ý của ngươi, làm sao có thể tin tưởng ngươi."
Lý Nhị liền cười: "Cho dù ta nói thật, ngươi làm sao biết ta nói thật hay giả."
"Cái này không cần ngươi quan tâm." Triệu Miên nói, "Ta tự có biện pháp."
Lý Nhị cúi đầu trầm tư hồi lâu, biểu tình trên mặt biến hoá khó lường, khó lường biến hoá, cuối cùng giống như là hạ quyết tâm cực lớn, nói: "Được rồi, vậy ta nói, kỳ thật....."
Lý Nhị nói được một nửa, thấy sắp đến tin tức mấu chốt thì ngừng lại, rõ ràng là muốn tạo ra một bầu không khí khẩn trương.
Triệu Miên cũng lười để ý tới y, tiếp tục uống trà của mình.
Lý Nhị không có người cổ vũ hít sâu một hơi: "Kỳ thật ta là người Tây Hạ."
Triệu Miên hờ hững: "Ồ."
Lý Nhị tiếp tục nói: "Ta nha, vốn là nhất đẳng cấm vệ quân trong hoàng cung Tây Hạ. Sau khi Tây Hạ mất nước, ta may mắn sống sót đến nay, mang theo cấm vệ quân còn sót lại trầy trật đến Đông Lăng, lẩn trốn hai năm, chỉ mong có cơ hội phục quốc. Ta không muốn dùng gương mặt thật để gặp người khác, là sợ gián điệp của Bắc Uyên nhận ra ta."
Chu Hoài Nhượng hỏi: "Vì sao lại là Đông Lăng?"
"Nếu không thì có thể đi đâu?" Lý Nhị tự giễu nói, "Bắc Uyên hay Nam Tĩnh? Tây Hạ bị Bắc Uyên diệt, Nam Tĩnh bề ngoài mặc dù không tham gia, nhưng âm thầm cho Bắc Uyên không ít lương thảo quân giới, bốn chữ "cấu kết hại người" xem như bị hai nước nam bắc đùa nghịch mà hiểu rõ rồi. Chỉ có Đông Lăng đã từng có quan hệ tốt với Tây Hạ, có lẽ sẽ chứa được di dân Tây Hạ."
Chu Hoài Nhượng hiếm có được một lần thông minh: "Ngươi nói sao thì là vậy à? Bằng chứng đâu?"
Lý Nhị nói: "Cấm vệ quân Tây Hạ chúng ta đều có một khối ngọc bài mang theo bên người. Mỗi người một tấm, thiên hạ không có cái thứ hai."
Triệu Miên từng nghe nói chuyện này, xác thực là đúng.
Chu Hoài Nhượng vươn tay, mở lòng bàn tay ra: "Lấy ra đây."
"Ta không mang theo."
Chu Hoài Nhượng cương quyết nói: "Không mang theo thì chính là không có!"
Lý Nhị nở nụ cười: "Mang theo mới càng khả nghi chứ. Ta chủ động tới tìm các ngươi, còn mang theo ngọc bài tượng trưng cho thân phận, bị các ngươi lục soát người không phải sẽ bại lộ sao, quả thực là đang cố ý để các ngươi phát hiện. Ngươi có tin hay không, nếu bây gờ ta giao ngọc bài ra, công tử nhà ngươi lại sẽ nói ta đang lừa gạt."
Chu Hoài Nhượng nghĩ lại, hình như là lý lẽ này nha. Hắn hỏi: "Vậy ngọc bài của ngươi ở đâu?"
Lý Nhị thong thả nói: "Sùng Châu."
Chu Hoài Nhượng nóng nảy: "Từ Kinh Đô đến Sùng Châu qua lại ít nhất phải mất sáu ngày!"
Lý Nhị gật đầu: "Đúng vậy."
Chu Hoài Nhượng giận dữ mắng: "Ngươi rõ ràng là đang kéo dài thời gian!"
Chu Hoài Nhượng còn nhìn ra được vấn đề, thì Triệu Miên đương nhiên hiểu rõ trong lòng. Cho dù hắn hiện tại phái người trở về Sùng Châu lấy cái gọi là ngọc bài, sáu ngày sau, hắn vẫn không cách nào xác định được thân phận của Lý Nhị.
Nhưng vấn đề là, cho dù cuối cùng tìm được tấm ngọc bài kia, thì nhất định có thể chứng minh y là người Tây Hạ sao? Ngọc bài rời khỏi chủ nhân, ai mà chẳng có thể cướp được.
Chu Hoài Nhượng vẫn luôn bị Lý Nhị dẫn dắt, hiển nhiên đã quên một điểm mấu chốt. Lý Nhị giả nói nhiều như vậy, nhưng lại trì hoãn không muốn tháo mặt nạ da đen của y xuống.
Lý Nhị giả không phải Lý Nhị, chuyện mượn mặt người khác đã là chuyện xác định. Với phong cách thích gì làm nấy, tùy ý làm việc của Lý Nhị, chuyện đã đến nước này khẳng định không còn kiên nhẫn tiếp tục giả vờ, trừ phi y có lý do bất đắc dĩ.
Nguyên nhân Lý Nhị không thể không giả vờ rất đơn giản.
Bởi vì Lý Nhị biết, gương mặt của y mới là chứng cớ tốt nhất để bại lộ thân phận của y.
Bởi vì Lý Nhị đã từng gặp hắn, hắn cũng đã từng gặp Lý Nhị.
Bởi vì Lý Nhị cực kỳ rõ ràng, chỉ cần y lộ mặt, mình sẽ nhận ra y.
Hai người bọn họ, là quen biết nhau.
Triệu Miên lớn đến mười tám tuổi, người quen vô số kể. Trong số những người này, quả thật phần lớn là người Nam Tĩnh, mà Lý Nhị rõ ràng không phải là người Nam Tĩnh. Loại trừ như vậy, phạm vi tìm kiếm trong ký ức có thể thu hẹp rất nhiều.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Triệu Miên đã được phụ hoàng và Thừa tướng dẫn theo tiếp kiến sứ thần các nước. Bất kể là ba quốc gia có văn hóa tương tự, có quan hệ sâu xa với Nam Tĩnh, hay là nước nhỏ Nam Dương, hoặc là quốc đảo phương Tây vượt đại dương xa xôi, hắn đều có tiếp xúc.
Sứ thần ngoại bang mà hắn từng gặp, không tới một ngàn, cũng phải tám trăm.
Trong gần một ngàn người mênh mông, Lý Nhị sẽ là người nào đây.
Lý Nhị giấu diếm như thế, chứng minh y cũng không phải là nhân vật nhỏ bé khiến người ta gặp rồi quên ngay, nói không chừng còn để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho hắn, là "người quen cũ" hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Phạm vi xác định được thu hẹp hơn nữa.
Lưu phủ mất tích, khinh công không tầm thường của đám người Lý Nhị, lòng can đảm và sự hiểu biết khác thường của bản thân Lý Nhị, ý đồ che giấu nhưng thỉnh thoảng lại vô tình toát ra vẻ kiêu ngạo của thiếu niên, cùng với thuật dịch dung khó xoá bỏ của y.....
Trong đầu Triệu Miên nhanh chóng hiện lên hình bóng này đến hình bóng khác, từ gần đây cho đến quá khứ, từ Tây Hạ đến Nam Dương, ký ức càng lúc càng xa, nhưng bởi vì khả năng ghinhớ kinh người của hắn mà vẫn rõ ràng như cũ.
Cuối cùng, đôi mắt của hắn khoá chặt lên lác đác vài người. Còn lại, chỉ có thể dựa vào trực giác của hắn để...... đoán vậy.
Sẽ là ai.
Sương mù trong mắt Triệu Miên dần dần tản đi, hắn bình tĩnh nhìn Lý Nhị, im lặng hồi lâu rốt cục mở miệng: "Ta sẽ phái người đi tìm ngọc bài mà ngươi nói."
Triệu Miên đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, làm cho Lý Nhị có một tia kinh ngạc: "Thật hay giả."
Triệu Miên nở nụ cười nghiêm túc về phía y, đây là nụ cười quen thuộc của hắn khi đối mặt với sứ thần ngoại bang: "Thật."
Lý Nhị chần chừ một lát, vẻ mặt đều bất giác trở nên chân thành hơn một chút: "Thật ra, cho dù ta là ai, chuyện ta muốn diệt trừ Vạn Hoa Mộng lấy thuốc giải là giống như ngươi, ngươi không thể nghi ngờ."
Triệu Miên từ chối cho ý kiến, mà là: "Ngươi đã là người Tây Hạ, nên biết Tây Hạ vì sao mất nước."
"Ngươi nhắc tới việc này ta sẽ đau lòng" Lý Nhị xót xa nói, "Triều Tây Hạ ta trải qua mười một đời vua, tồn tại hơn hai trăm năm, hai năm trước bị Bắc Uyên tiêu diệt."
Triệu Miên lại hỏi: "Vậy ngươi có biết, thủ phạm diệt Tây Hạ là ai không?"
Lý Nhị siết chặt hai nắm tay: "Đương nhiên là Uyên đế điên cuồng mất trí kia."
Triệu Miên khẽ cười xuỳ: "Uyên đế tất nhiên là thủ phạm, nhưng Tây Hạ mất nước nhanh như vậy lại là vì một người khác."
Lý Nhị hỏi: "Ai?"
Triệu Miên chậm rãi nói: "Hai năm trước, Bắc Uyên tây chinh, một đường khí thế như chẻ tre, cho đến tận Linh Châu. Tây Hạ tử thủ Linh Châu, Bắc Uyên hao tổn binh mã quân lương vô số, rất lâu vẫn không hạ được Linh Châu."
"Nhưng ngay khi quân Uyên hết đường xoay xở, tình hình chiến sự bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến không tưởng."
"Chủ tướng thủ thành Linh Châu chết bất đắc kỳ tử mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Ngay sau đó, tình hình Linh Châu hỗn loạn, đêm khuya cửa thành mở rộng, đúng là đương không nghênh đón quân Uyên vào trong thành."
"Sau khi quân Uyên vào thành, như đi vào chốn không người, quân Tây Hạ ý chí tan rã, không hề có sức lực chống trả. Quân Uyên ở Linh Châu khổ chiến nửa năm, trận chiến cuối cùng chỉ mất hai ngày một đêm, đã lấy được Linh Châu, toà thành phòng thủ quan trọng của Tây Hạ."
"Mở cửa thành không phải ai khác, chính là một người tiên phong do chủ tướng tự tay đề bạt, được ông tín nhiệm nhất, tên hình như gọi là......" Triệu Miên dừng lại, giả vờ suy nghĩ, "Gọi là Diệp Kiêu."
"Nghe đồn, Diệp Kiêu sau khi làm xong hết thảy, đôi giày nhuộm máu đạp qua thi thể vị chủ tướng bị y ám sát, mặc áo choàng đỏ sậm leo lên cửa thành, nhìn xuống núi xác biển máu khắp thành, chỉ nói hai chữ —— Ngu xuẩn."
"Quả nhiên là kiêu ngạo cuồng vọng đến mức khiến người ta tức giận."
"Sau đó, mọi người mới phát hiện, Diệp Kiêu không phải là Diệp Kiêu thật sự, mà là con thứ của Uyên Đế, Hằng Vương mới mười sáu tuổi của Bắc Uyên. Bởi vì y được phong vương vào lứa tuổi tổng giác (từ 8-9t đến 13-14t), nên thế nhân thường gọi y là tiểu Vương gia."
"Trải qua trận chiến này, thanh danh tiểu Vương gia vang dội, danh vọng tiền tài đều vào dưới trướng y. Uyên Đế càng là vui mừng vô cùng, gọi y là vũ khí sắc bén của quốc gia, cũng giao cho y toàn bộ quyền quản lý Phụ Tuyết Lâu do một tay mình gầy dựng." Triệu Miên nhẹ nhàng cười, nói giống như đang xem kịch, "Ta còn nghe nói, chuyện này khiến cho Thái tử Bắc Uyên có chút bất mãn, huynh đệ vì chuyện này hiềm khích không nhỏ."
"Sau khi Linh Châu thất thủ, Tây Hạ không còn toà thành nào có thể giữ, không có tướng nào có thể dùng, chưa đến ba tháng quân Uyên đã chiếm kinh thành, cấm vệ quân tử chiến không hàng, nhưng không có sức để xoay chuyển tình thế. Hoàng cung thất thủ, đế hậu trẻ tuổi cùng bị kiếm đâm chết, con cháu hoàng thất còn lại đều bị bắt, Tây Hạ trải qua hơn hai trăm năm đến đây mất nước."
Triệu Miên nói chuyện hai năm trước của nước khác, nhưng suy nghĩ lại bay về Nam Tĩnh sáu năm trước.
Năm đó sứ thần Bắc Uyên đến thăm, phụ hoàng tổ chức xuân yến trong vườn. Hắn thuần thục bày ra phong thái lễ nghi của đại Thái tử, cung kính theo xung quanh phụ hoàng.
Lúc chủ khách vui vẻ, một mảng áo choàng da trăn màu đen sang trọng bất ngờ lọt vào tầm mắt của hắn.
"Khi còn nhỏ, bổn vương tuổi trẻ không biết gì, đối với điện hạ có nhiều mạo phạm. Nay đường xa tới đây, tự mình tặng một viên minh châu, một chiếc gối du tiên, mong Điện hạ nhận lấy, rộng lòng tha thứ cho bổn vương năm đó."
Giọng nói thiếu niên trong trẻo, ngữ khí lanh lảnh, giống như cây ngô đồng mới mọc, xuân quang vừa vặn.
Triệu Miên mặc triều phục màu vàng sáng hơi ngước mắt lên, trong tiếng hoa đào xào xạc, đối đầu với một đôi mắt như gió mát.
Tựa vào lan can mà ngóng, hết thời niên thiếu.
......
Triệu Miên thu hồi suy nghĩ, cũng thu liễm ý cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Nhị.
Lý Nhị cũng nhìn lại hắn, ánh mắt như đuốc, đáy mắt cất giấu sự hưng phấn khó có thể đè nén, như thể vào giờ khắc này trẻ hơn mười mấy tuổi, giống như một thiếu niên cùng tuổi với Triệu Miên, bởi vì rốt cục tìm được bạn chơi cùng lứa mà hưng phấn không thôi.
Triệu Miên nhìn chằm chằm đôi mắt giống như đã từng quen biết của Lý Nhị, không nhanh không chậm nói: "Ta hỏi ngươi, Lý Nhị, ngươi là tiểu Vương gia của Bắc Uyên phải không."
——————————————————————
Tác giả có điều muốn nói:
Miên Miên: nếm cú dứt điểm của ta nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook