Hái Hoa Án
C3: Quỳnh Ngọc Các Tương Ngộ Cố Nhân, Điều Tra Án Định Bàn Kế Sách

Hồi 3: Quỳnh Ngọc các tương ngộ cố nhân, điều tra án định bàn kế sách

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Edit: Hoàng Thái Quân

* * *

Tiêu điểm chú ý trước đó ----- tân hoa khôi Quỳnh Ngọc các đã sớm bị bỏ quên ở một bên, lúc này ánh mắt mọi người đều đang tập trung vào mấy người bên cạnh lôi đài.

Một vị là công tử áo trắng tuấn tú vừa mới ra giá một ngàn lẻ một lượng đè bẹp Ngưu đại thiếu Vân Dung xã .

Chỉ với dáng vẻ thiên nhân của người này đã đủ để mọi người kích động, huống chi ngay sau đó lại có một vị thanh niên tuấn lãng khác bay xuống từ trên nhã tòa phía đông.

Trường sam tố lam (*), đai lưng sắc trăng, trang phục có thể nói là mộc mạc hơn rất nhiều so với công tử tuyết y kia, nhưng khi ánh mắt chạm tới người này, lại cho người ta cảm giác như nhìn thấy một thiên nhân bước ra từ danh họa truyền kỳ, chiếu rọi lấp lánh, quang hoa ngập lâu.

(*) Áo khoác dài màu lam trắng.

Dáng người như tùng, con ngươi như sao, dung mạo như ngọc ấm, liếc mắt một cái, cứ như nhìn thấy hạo nguyệt ngàn dặm, thiên hà trong vắt.

Nam tử áo trắng kia tất nhiên là trêu chọc lòng người vô hạn, còn nam tử áo lam này không khỏi làm người ta sinh tâm hướng về, nhưng không cách nào nảy ra ý niệm quyến dụ.

Nếu nam tử áo lam này có thể cười một cái, khung cảnh sẽ say lòng người đến mức nào?

Đây là tiếng lòng chung của tất cả mọi người trong Quỳnh Ngọc các.

Đáng tiếc, nam tử này chỉ cau chặt mày, hai mắt sâu hoắm không thấy đáy, toàn thân như thể vây phủ băng tuyết ngàn năm, làm kẻ khác nhìn vào phải kinh hãi vỡ mật, lông tóc dựng ngược.

Cứ nhìn vào Ngưu đại thiếu bị sát khí của nam tử áo lam này lan đến, sắc mặt đã thoắt xanh thoắt trắng, thịt béo toàn thân còn run lắc không ngừng, nghiêng ngả lảo đảo cách ra xa mấy bước, đủ biết muốn đứng bên cạnh người này phải can đảm thế nào.

Thế nhưng đối diện với nam tử áo lam đang lửa giận ngút trời này, lại có độc nhất một thiếu niên áo màu xám tro, gầy gò mắt hẹp, tướng mạo bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, lúc này, tuy rằng miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng cứ nhìn vào sắc mặt kia, thật là so với người chết cũng không khác là bao.

Chính xác là, Kim Kiền, tiêu điểm chú ý của mọi người lúc này, trong đầu chỉ còn biết âm thầm lẩm nhẩm bài điếu văn cho chính mình:

“Nhân viên công vụ ưu tú của Khai Phong phủ, chiến sĩ chém giá kiệt xuất, cao thủ mặc cả đệ nhất Biện Kinh, vì bảo vệ phúc lợi của Khai Phong phủ cùng đắp nặn nên thần tượng đệ nhất Bắc Tống mà đã tận lực cống hiến, nay đồng chí Kim Kiền ở đệ nhất thanh lâu Quỳnh Ngọc các xin được vĩnh biệt cõi đời.

Nhận thấy đồng chí Kim Kiền trong quá trình công tác luôn tận trung với cương vị, tận trung với Đại Tống, nhiệt tình yêu thương Khai Phong phủ, chăm chỉ thật thà, vất vả lao nhọc, khiêm tốn thận trọng, cuộc sống tiết kiệm.

Đồng chí Kim Kiền qua đời, làm cho chúng ta mất đi một đồng chí tốt, nhưng chúng ta vẫn phải đau đớn tuyên bố rằng, sự ra đi của đồng chí Kim Kiền hoàn toàn là điển hình cho việc tự làm bậy không thể sống, bỏ trốn cùng với phu nhân tương lai của người lãnh đạo trực tiếp bị bắt được, chết dưới sát khí của Triển Chiêu, với cái chết vô cùng mất mặt này, chúng ta phải nhớ kỹ giáo huấn, tuyệt đối không lấy đồng chí Kim Kiền làm gương, tuyệt đối không dẫm lên vết xe đổ của đồng chí Kim Kiền, để an ủi vong hồn của đồng chí Kim Kiền trên trời có linh thiên.”

Nếu có thể, Kim Kiền thật muốn viết bài điếu văn này ra giấy, dâng lên trước mặt vị tứ phẩm hộ vệ nào đó đang phát ra hàn khí lạnh thấu xương.

“Ngươi ở đây làm gì?”

Đây là câu thứ hai sau khi Triển Chiêu nhìn thấy Kim Kiền.

Nhiệt độ rõ ràng giảm xuống một độ không tuyệt đối (*) so với câu đầu tiên.

(*) nhiệt độ không tuyệt đối (0 kelvin) xấp xỉ với −273.15°C

Làm, làm làm cái gì? Bỏ trốn cùng với phu nhân tương lai của ngươi thuận tiện dạo chơi kỹ viện…. gì gì đó…


Kim Kiền sợ tới mức thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra những lời này, may mắn vào khoảnh khắc lẻ của lẻ một giây, chỉ dựa vào chút lí trí còn sót lại mang lời kịch giết người này nuốt trở vào, chỉ phát ra một đống run run không thành lời:

“Ta, ta ta ta ta ta là…”

Lam ảnh thẳng tắp bước tới trước một bước, Kim Kiền chỉ cảm thấy cả người đều bị bao trùm dưới sát khí lạnh như băng, hô hấp khó khăn, tay chân lạnh lẽo, cách Diêm La điện chưa tới nửa mili.

Đột nhiên, một bóng người chen vào phía trước Kim Kiền, chắn lại phân nửa sát khí của Triển Chiêu.

“Ngươi là ai?” Giọng nói sắc bén vang lên, khí thế không kém Triển Chiêu dù một chút.

Kim Kiền bất giác ngẩng đầu nhìn người phía trước mình, nhất thời bị choáng một trận, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Người đang chắn ở trước người mình, đứng đối mặt với Triển Chiêu không phải ai khác, mà chính là phu nhân tương lai của Triển Chiêu ---- Đinh Nguyệt Hoa.

Trời, trời trời ơi! Sao lại ra sàn lúc này chứ? Đinh đại tiểu thư ngài vào càng thêm loạn!

Triển Chiêu nhìn bức tường trước mặt Kim Kiền, cách ăn mặc như thiếu hiệp hắc y toàn thân ngập đầy ý chí bảo vệ, ngực nhất thời trỗi dậy một cỗ tức giận hừng hực.

“Còn ngươi là ai?” Triển Chiêu trầm giọng quát.

Đáng tiếc Đinh Nguyệt Hoa không hổ là xuất thân danh môn, muội tử của Đinh thị song hiệp tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đối mặt với sát khí lạnh thấu xương của Triển Chiêu, vẻ mặt nghiêm nghị trừng trừng đáp lại, chẳng những khí thế không bị áp chế nửa phần, còn có thể phân tâm thấp giọng hỏi người bên cạnh:

“Kim huynh đệ, tên này là ai? Vì sao lại hung hãn với ngươi như vậy?”

Hung, hung hãn? Triển đại nhân Khai Phong phủ ôn hòa như ngọc người gặp người thích hoa gặp hoa cười như thế, Đinh tiểu thư ngài lại có thể làm ra chuyện cổ nhân chưa từng đời sau chưa có vậy sao.

Nếu không phải lúc này đang bị sát khí cuồn cuộn của Triển Chiêu ép đến ngạt thở, Kim Kiền thật sự muốn nôn hết những lời này ra.

“Chẳng lẽ là cừu gia của Kim huynh đệ?” Đinh Nguyệt Hoa vẻ mặt đề phòng nhìn vào nam tử áo lam sát khí lẫm liệt, khuôn mặt thanh tú cau lại nói.

“Không phải, tuyệt đối không phải!” Kim Kiền hoảng đến mức xém tý nữa đã nhảy dựng lên, giọng nói cũng biến đổi: “Người, người này là…là…Ách!”

Kim Kiền ngang ngược dán chặt cái miệng vô cùng nhanh nhẹn của mình lại.

Người này là ai?

Là đường đường Khai Phong phủ Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Triển Chiêu Triển đại nhân ---- nhưng, nhưng cái này có thể nói sao? Đây chính là thanh lâu kỹ viện người ra vào như mắc cửi, nếu như ta thét to một tiếng, Triển đại nhân băng thanh ngọc khiết thủ thân như ngọc …Khụ khụ…Vậy chẳng phải hình tượng tốt đẹp ngay thẳng, trong sạch chính thống liền bị ta hủy hoại trong chốc lát sao?

Hoặc là nói ----- vị này chính là hôn phu tương lai của Đinh Nguyệt Hoa ngài…

Nhưng có vẻ như hai vị này còn chưa quen biết.

Hả? Khoan đã! Ngẫm lại thì ------

Chậc chậc, ta thật sự là bị sát khí của Tiểu Miêu dọa đến choáng váng, thế nào mà lại quên mất hiện tại Tiểu Miêu còn chưa quen biết Đinh Nguyệt Hoa, cái gì mà phạm tội bỏ trốn cùng phu nhân của người lãnh đạo trực tiếp, căn bản là không tồn tại!

Vậy ta còn khẩn trương cái gì?

Nghĩ thông suốt điểm này, hô hấp của Kim Kiền nhất thời thông suốt, đầu lưỡi cũng mềm ra, sát khí của Tiểu Miêu trước mặt tựa hồ cũng không dọa người đến thế. Sau quá trình cân đo câu chữ, Kim Kiền bắt đầu lên tiếng: “Vị này chính là ---- là một vị bằng hữu của ta.”

“Bằng hữu?” Vẻ mặt Đinh Nguyệt Hoa hồ nghi.


“Kết giao qua loa!” Nghĩ đến thân phận tương lai của Đinh Nguyệt Hoa, Kim Kiền vội vàng bồi thêm câu nữa.

Không ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, quanh thân động vật họ mèo nào đó đột nhiên cuộn lên một dòng khí quỷ dị, lam sam tung lên cuồng dại, bàn ghế chung trà, bát đĩa đũa chén bốn phía lách cách rung động.

“Ái, đây là công phu gì?”

“Rất, rất dọa người!”

Các cô nương và khách làng chơi vây chung quanh hai công tử tuấn tú cấp tốc ôm đầu rút lui ra ngoài ba trượng.

“Hóa ra Kim huynh với chúng ta bất quá chỉ là kết giao qua loa sao!” Một giọng nói không mặn không nhạt nhẹ nhàng bay tới, Bạch Ngọc Đường khẽ gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, hất nghiêng mày kiếm, khóe môi nhẹ cong, chậm rãi đi đến bên cạnh Triển Chiêu, tuyết y không gió cũng phần phật tung bay, phối hợp rất ăn ý với lam y khua động cạnh bên.

Sao, sao lại thế này? Tại sao Tiểu Miêu xù lông càng kịch liệt hơn? Tại sao Bạch Thử cũng có bộ dáng khó chịu như bị giẫm phải đuôi vậy hả?

Kim Kiền bị sát khí miêu thử kết hợp trấn giữ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như giấy, toàn thân run cầm cập không ngừng, trăm tư không thể giải.

“Quả nhiên là cừu nhân!” Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa khẽ biến, đổ lùi về phía sau một bước, nâng cánh tay đang cầm bảo kiếm lên, trấn định thân hình, trong con ngươi mơ hồ bắn ra tia sắc bén, đè thấp giọng nói: “Kim huynh đệ chớ hoảng sợ, nếu như lát nữa có đánh nhau, ngươi không cần quan tâm đến ta, chỉ cần chạy về trang trước báo tin cho nhị vị ca ca!”

“Ôi chao?” Kim Kiền sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn cái miệng như nhét tám cái bánh bao của Kim Kiền, miệng vẽ ra một nụ cười thanh lệ, như sương mai trong suốt, nước sạch sen xanh: “Kim huynh đệ yên tâm, tuy võ nghệ Nguyệt Hoa không cao cường, nhưng bảo vệ cho ngươi rời khỏi đây vẫn dư sức.”

Kim Kiền bị cái lúm đồng tiền của Đinh Nguyệt Hoa làm hoảng hốt đến hai mắt ứa ra bong bóng màu hồng, một lúc lâu sau mới nhận thức được Đinh đại tiểu thư vừa nói cái gì.

“Cái, cái đó, có phải tiểu thư có hiểu lầm gì hay không, hai vị này thật sự không phải là cừu nhân của ta…” Kim Kiền nuốt nuốt nước miếng, giải thích.

Đinh Nguyệt Hoa cười nhạt lắc đầu, đột nhiên trừng mắt nhìn trực diện hai người lam bạch, keng một tiếng rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, giọng phảng phất như chuông đồng đánh gió, giòn tan khuấy động: “Nhị vị, mặc kệ lúc trước Kim huynh đệ có thù hận gì với nhị vị, ta nguyện thay hắn đánh một trận!”

Lần này không chỉ có Kim Kiền, ngay cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường phía đối diện cũng ngây cả người.

Kim Kiền nắm phắt lấy vỏ bảo kiếm của Đinh Nguyệt Hoa, vẻ mặt cầu xin: “Ta với hai người này thật sự là bằng hữu!”

Đinh Nguyệt Hoa lại liếc mắt một cái, đẩy hai tay Kim Kiền ra, nghiêm mặt nói: “Kim Kiền, ngươi đừng sợ liên lụy Nguyệt Hoa, từ trước đến nay người của Đinh gia đều không phải là hạng ham sống sợ chết, nhát gan sợ phiền phức! Huống chi ----“ Nói đến đây, Đinh Nguyệt Hoa buông mắt, lông mi dài nhếch lên, cười sáng láng: “Nếu như Kim huynh đệ xảy ra chuyện, ta còn biết đi đâu tìm được người giúp Nguyệt Hoa giả bệnh, thay Nguyệt Hoa đi khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Hàng Châu mua đồ ăn vặt, nguyện ý làm ‘phu quân’ ‘bỏ trốn’ cùng với Nguyệt Hoa?”

Kim Kiền nhất thời lệ rơi đầy mặt, trong lòng năm phần vui mừng năm phần bi thương.

Vui mừng chính là, cố gắng của mình tới nay không uổng phí, phu nhân tương lai của người lãnh đạo trực tiếp đã khắc sâu ân tình mình;

Bi thương chính là, nhiệt độ sát khí của người lãnh đạo trực tiếp đã đạt tới xu thế của sông băng bắc cực.

“Giỏi cho một chàng hữu tình, thiếp có ý!” Khóe mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường lách tách tỏa ra ánh lửa.

Cái này cho dù nhảy vào sông Brahmaputra (*) cũng rửa không sạch!! Kim Kiền kêu rên trong lòng.

(*) Brahmaputra là một trong những con sông lớn của châu Á, bắt nguồn từ Tây Tạng, chảy qua Trung Quốc, Ấn Độ và Bangladesh.

“Nhị vị cứ việc ra tay trước, Đinh Nguyệt Hoa ta tiếp tới cùng!” Đinh Nguyệt Hoa giơ bảo kiếm trong tay lên, tư thế thanh tú hiên ngang.


Lời vừa nói ra làm Quỳnh Ngọc các tức thì rộ lên một trận hoảng loạn.

“Ây chà, nàng chính là đại tiểu thư Đinh gia trang!”

“Không phải nói Đinh tiểu thư này đã bỏ trốn cùng một thầy thuốc sao?”

“Này, nhìn thấy không, tên tiểu tử bên cạnh vừa kéo đổ cái bàn kia, tám phần chính là tên thầy thuốc bỏ trốn cùng với Đinh tiểu thư!”

“Ái chà, Đinh tiểu thư này bộ dáng không tồi, vậy mà mắt nhìn không ra sao! Tên tiểu tử gầy choắt đó làm sao có thể so sánh với hai công tử bên này?”

“Ngươi thì biết cái gì? Nghe nói tên thầy thuốc gầy choắt đó với Đinh tiểu thư này là nhất kiến chung tình, tình hữu độc chung (*), bởi huynh đệ Đinh gia không đồng ý nên mới bỏ trốn.”

(*) tiếp xúc lâu dài nảy sinh tình cảm.

“Nói như vậy, huynh đệ Đinh gia không phải đang tìm muội muội sao? Ta phải đi báo tin, không chừng còn có tiền thưởng!”

“Còn chờ ngươi đi? Mấy tên quy nô bên kia đã sớm chạy đi báo tin rồi!”

“Tiếc thật…”

“Cứ nên ở lại đây xem náo nhiệt đi!”

“Phải phải phải, xem náo nhiệt!”

Mọi người bên này bình luận một hồi, tuy âm thanh trộn thành một đoàn, rối thành một mạch, nhưng những người mang nội công tầm cỡ như Triển, Bạch, Đinh lại nghe không sót chữ nào.

Đinh Nguyệt Hoa thầm thở dài một hơi, nhưng thần thái một chút cũng không lộ ra sơ hở.

Triển Chiêu càng nghe, con ngươi đen càng mờ mịt, ánh sáng bên trong dần dần tắt lịm vô thần, sát khí quanh thân lặng yên yếu xuống, biến mất không tăm hơi.

Trong khi đó Bạch Ngọc Đường thần sắc quỷ dị trừng mắt nhìn Đinh Nguyệt Hoa, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo: “Ngươi là Đinh Nguyệt Hoa muội muội của Đinh thị song hiệp Mạt Hoa thôn?”

Đinh Nguyệt Hoa nghe thấy bất chợt sửng sốt, mắt hạnh híp lại nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, nụ cười lạnh lẽo âm u, thần sắc cũng có chút kỳ quái.

Mọi người chung quanh cũng bị trận khí quỷ dị của hai người này lan đến, không hiểu vì sao đều im bặt, trong lúc nhất thời, cả Quỳnh Ngọc các lại khôi phục thành vẻ âm u tĩnh mịch.

Đột nhiên, ngón tay của cả hai người cùng lúc chỉ thẳng về phía đối phương, quát to:

“Ngươi là bao tử to Đinh?”

“Ngươi là nước mũi Bạch?”

Một mảnh yên tĩnh.

Ngoại trừ Triển Chiêu thần sắc ngưng trệ, tất cả mọi người bao gồm cả Kim Kiền đều có vẻ mặt ù ù cạc cạc.

Lại nhìn qua Đinh Nguyệt Hoa và Bạch Ngọc Đường kia, một người lông mày nảy cao, một kẻ huyệt thái dương giật giật, hai tia mắt va chạm, ánh lửa bắn ra bốn phía.

Thình lình, không khí bị kéo căng thoáng chốc tiêu tán, hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Hóa ra là Bạch Ngũ ca, mấy năm không gặp, Ngũ ca bây giờ thật đúng là tiêu sái lỗi lạc, nhân trung long phượng!” Đinh Nguyệt Hoa lộ ra ý cười dịu dàng, hướng tới Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng phúc thân (*).

(*) Cách chào hỏi của nữ tử.

“Mấy năm không gặp, Nguyệt Hoa cũng đã trở nên duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp hiền thục!” Bạch Ngọc Đường ôm quyền đáp lễ, một bộ dáng công tử quý phái.

Hai người một người tuấn một người mĩ, mỗi người đứng ở một nơi, lúc này lại trưng ra vẻ mặt chói lóa, ý cười sáng lạng, nhìn thế nào cũng là tạo hình kinh điển của một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi địa tạo một cặp.

Kim Kiền nhìn qua hai người một lượt, nhất thời cực kỳ hoảng sợ, nghĩ thầm:


Cái, cái tình huống gì đây? Thanh mai trúc mã lưỡng tiểu vô sai (1) ám độ trần thương (2) châu thái ám kết (3)? Chẳng lẽ phu nhân của Tiểu Miêu lại bị tiểu Bạch Thử này cướp mất sao?

(1) Chỉ hai đứa trẻ một trai một gái chơi chung với nhau từ thuở nhỏ, hồn nhiên vô tư.

(2) Là kế thứ tám trong ba mươi sáu kế, ngụ ý của kế này là chọn cách thức tấn công mà không ai ngờ tới.

(3) Nguyên ý dùng cho nhân duyên nam nữ, hai nhà thông hôn, hiện tại dùng để ám chỉ những đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, quan hệ bất chính.

Còn không chờ Kim Kiền nghĩ ra nguyên nhân, đã thấy gương mặt thanh tú của Đinh Nguyệt Hoa trầm xuống, mày cao dựng thẳng, vút một tiếng giơ bảo kiếm lên, hàn quang sáng lóa chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường, bổ tới.

“Giỏi cho ngươi tên họ Bạch, dám bảo ta bao tử to Đinh!!”

Bạch Ngọc Đường cũng không phải tầm thường, lập tức dịch sang bên cạnh nửa bước, tránh đi một kiếm này, phiến quạt trong tay lạnh lùng đón nhận, khóe miệng cười lạnh không ngừng: “Bạch gia gia còn chưa nói tới họ Đinh ngươi, dám kêu Bạch gia gia là nước mũi Bạch!”

Nhìn lại hai người lúc này, làm sao còn có vẻ gì là thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp, rõ ràng chính là một bên hung thần một bên ác sát, cừu nhân tương ngộ mặt đỏ tía tai, ngươi tới ta đi, rầm rầm rộ rộ, náo nhiệt phi thường.

“Nước mũi Bạch, mười năm trước ngươi ăn vụn bánh chưng, bánh quế hoa, bánh phù dung, canh ngọc bích của ta, ta nhớ rất rõ!”

“Bao tử to Đinh, ngươi nói mà không biết xấu hổ, chẳng qua là ăn mấy miếng điểm tâm tồi của ngươi, ngươi liền đặt chuyện nói Bạch ngũ gia ta chảy nước mũi, Bạch ngũ gia ta từ nhỏ đã phong lưu phóng khoáng, làm sao lại chảy nước mũi!”

“Mối hận đoạt thực (*) không đội trời chung!”

(*) cướp thức ăn.

“Mối cừu bôi danh thiên lý khó dung!”

Lúc nói những câu này, Bạch Ngọc Đường đã giao đấu với Đinh Nguyệt Hoa xẹt qua hơn nửa Quỳnh Ngọc các, bảo kiếm bổ mạnh chém xuống, hàn quang như lửa điện sấm chớp, quạt xếp xoay vần như gió lốc, dấy lên một trận gió tanh mưa máu vô cùng hung hãn, giữa âm thanh kiếm quạt giao kích là tiếng kêu gào đáp lại của một đống lớn bàn ghế vỡ vụn.

“Á á, cứu mạng!”

“Má ơi, sao mà mới nói đánh là đánh hả!”

“Chạy, chạy mau giữ mạng đi!”

Bên này, một cái “Ghế” bay xẹt tới đánh xỉu Ngưu đại thiếu, dưới sự chỉ huy của Cao Hoa, Giang Xuân Nam, Ngưu đại thiếu nhanh chóng được khiêng ra khỏi hiện trường;

Bên kia, tú bà gân cuống họng kêu gọi chúng quy nô bao quanh bảo vệ hoa khôi trên lôi đài, rút lui tới khu vực an toàn là nhã gian tầng hai.

Còn lại các khách tìm vui và chư vị cô nương, chỉ có thể tự lo tự hoảng chạy bán mạng, trong lúc nhất thời, rượu nước thức ăn rơi vãi đầy đất, tiếng la kinh hãi, tiếng hét bi thương loạn xạ khắp nơi, cả Quỳnh Ngọc các bao trùm hỗn loạn.

Kim Kiền trợn mắt há mồm nhìn một lúc lâu, cuối cùng dời ánh mắt về phía Triển Chiêu: “Triển đại nhân…Đây…”

Nhưng vừa nhìn qua, không khỏi kinh hoàng tại trận.

Chỉ thấy hai tròng mắt Triển Chiêu tối đen ngưng đọng, tựa như vực sâu không đáy, sắc môi xanh trắng, toàn thân như tượng đá.

“Triển đại nhân?” Kim Kiền cả kinh, sắc mặt đại biến, bàn tay đang muốn nắm lấy cổ tay Triển Chiêu bắt mạch, không ngờ lại bị Triển Chiêu nghiêng người tránh đi.

“Không phiền phí tâm.” Ngữ khí của Triển Chiêu như thể hồ nước chết, lạnh lẽo tịch mịch, không chút gợn sóng.

“!!” Kim Kiền chợt thấy tim mình lạnh đi phân nửa, cứ như bị người từ phía sau bổ cho một gậy vào đầu, toàn bộ đầu óc đều rung động ong ong, hết thảy tư duy đều thoáng chốc gián đoạn.

Hai người cứ thế, một cứng một rắn đứng trong đại sảnh, bên cạnh thỉnh thoảng bay qua hai người Bạch, Đinh đang quyết đấu kịch liệt cùng với mảnh nhỏ bát đĩa văng ra.

“Triển huynh, Kim huynh? Các ngươi đứng đó làm gì, còn không đi ngăn cản Bạch huynh?” Một giọng nói hơi ngạc nhiên truyền đến từ sau lưng hai người.

Kim Kiền thẫn thờ quay đầu lại, chỉ thấy một người tránh trái né phải, từng bước dè dặt đi đến bên cạnh hai người, vẻ mặt kinh ngạc.

Thư sinh nho sam, dung mạo nho nhã, da như bạch ngọc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương