Chử Đường lại coi mắt, hắn không biết đây là lần thứ mấy hắn đi coi mắt rồi, từ khi tốt nghiệp đại học hắn đã bắt đầu bị dằn vặt như vậy, số lần coi mắt trong mười năm qua gộp lại phỏng chừng sẽ hơn trăm.

Về phần đối tượng hẹn hò, chính là người sau so với người trước càng xinh xắn đẹp đẽ hơn, Chử gia là nhà giàu, Chử Đường chính là thiên chi kiêu tử của Chử gia, lớn lên đẹp trai, lại học giỏi, có năng lực, nữ nhân luôn xếp thành một hàng dài ngóng chờ được lọt vào mắt xanh hắn, nhưng là đến này vẫn chưa có ai coi mắt thành công với hắn, đại thể chỉ cần gặp mặt một lần thôi liền vô tật mà chấm dứt, nhiều lắm cũng chỉ là ăn thêm một bữa cơm.

Theo lý hắn xoi mói đối tượng hẹn hò như vậy sẽ khiến người ta đặc biệt e ngại, mà hết cách rồi, chỉ cần nhìn hắn liền không thể giận nổi đâu, nhìn gương mặt ấy đều sẽ có cảm giác đến cơm cũng ăn được thêm hai bát, chính là tú sắc khả xan.

秀色可餐: Sắc đẹp thay được cho cơm

“Anh Đường, sao anh lại không nói chuyện với em?” Bàn tay Diêm Khê quơ quơ trước mặt Chư Đường.

Chử Đường phục hồi tinh thần: “À, anh chỉ là lâu rồi không gặp em, thấy em hơi khác so với trước kia.”

“Có phải bị sự xinh đẹp của em làm cho kinh sợ không?” Diêm Khễ hơi nhếch khuôn mặt tự mãn nói.

Chử Đường cười khẽ: “Đúng là đẹp, Diêm Khễ của chúng ta xác thực có thể được công nhận là mỹ nhân đấy.”

Hắn cũng không ngời tới, đối tượng xem mắt lần này lại là Diêm Khễ, bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, khi hắn lên đại học anh em Diêm gia liền ra nước ngoài để được đào tạo, sau đó không gặp mặt nhiều lắm, thời gian mười năm cũng chỉ gặp nhau có bốn, năm lần.

Diêm Khê chống cằm một mặt hoa si nhìn Chử Đường: “Nhưng mà nói đến mỹ nhân thì vẫn thấy anh Đường phù hợp hơn nhiều, lại nói anh bắt đầu nuôi tóc dài từ khi nào vậy, trông thật thuận mặt.”

“Anh là một nam nhân trưởng thành, đẹp hay không đẹp cái gì.” Chử Đường buồn cười nói, “Tại sao em trở về lại không nói trước một tiếng, anh sẽ chuẩn bị tốt tới đón em.”

“Em muốn tạo cho anh một niềm vui bất ngờ mà, dì nói muốn em gạt anh, có vui hay không?”

“Thật sự rất vui, nhưng mà em sẽ không thật sự hẹn hò với anh đi?”

“Này là thật, mẹ em nói em quá xoi mói nên không tìm được đối tượng thích hợp, mẹ anh cũng nói như vậy, thế là hai mẹ ăn nhịp với nhau, sua đó mẹ em liền đóng gói em gửi về nước nè.”

Chử Đường: “…”

“À đúng rồi, em của anh cũng sắp về rồi, còn có chị Nhân Nhân.” Diêm Khê đột nhiên nói.

Chử Đường sững sờ, “Bọn họ cùng nhau trở về?”

“Chị Nhân Nhân vừa mới ly hôn, cứ quấn lấy anh em riết.” Diêm Khê buông tay, “Anh nói xem chị ấy quấn lấy anh em như vậy là muốn làm cái gì? Người không biết còn tưởng anh của em là người thứ ba ấy.”

“Anh em tương đối nhớ tình cũ, dẫu sao trước hai người bọn họ cũng từng ở chung một chỗ với nhau, hắn là vẫn còn tình cảm đi.” Ngón tay Chử Đường vân vê miệng tách cà phê.

“Ý của anh là có thể hai người bọn họ sẽ quay lại?” Diêm Khê nhíu mày.

“Chuyện tình cảm nào có ai đoán trước được, anh của em là một người biết chừng mực, em đừng lo lắng quá.”

Diêm Khê quyệt miệng: “Ai lo lắng chứ, em chỉ là không muốn có chị dâu là chị Nhân Nhân thôi, trước kia còn dám từ hôn anh em để theo người khác, giờ lại quay lại tìm anh em, coi anh của em là trạm thu hồi rác thải chắc?”

Chử Đường: “…” Dù thế nào thì em cũng không nên ví anh em như vậy chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương