Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
-
Chương 4
5.
Trong nhà giam, ta nhìn thấy thiếu niên lang mà ta ngày nhớ đêm mong. Đó chính là A Huyên của ta. Chàng râu ria xồm xoàm, nhưng đôi mắt lại sáng bừng lên. Ta thích nhất là đôi mắt của chàng.
“A Huyên.” Ta gọi chàng.
Chàng bỗng ngẩng đầu lên, lê xiềng xích bước về phía ta.
Ta nghe thấy tiếng leng keng do xiềng xích bằng sắt va chạm vào nhau, đau lòng khôn xiết.
A Huyên của ta, chàng không nên bị xích lại như vậy.
“A Tranh, A Tranh, nàng sao rồi, ai đã ức hiếp nàng?”
“Sao chàng lại đến đây?”
“Có người gửi thư cho ta, nói nàng bị đưa vào quân doanh, ta và Vệ Chương sợ bọn họ ra tay với nàng nên mới muốn gặp để đảm bảo an toàn cho nàng. Nhưng ta còn chưa kịp bước vào trong trại thì đã có người bắt ta lại.”
“Sau đó, mọi chuyện đúng như ta suy đoán, bọn họ ghép tội ta cố ý gây xung đột.”
Bọn họ lừa A Huyên của ta đến đây là vì không muốn cho ta được sống yên ổn.
“Lục huynh cũng đến đây sao? Lục huynh sao rồi?”
“Huynh ấy không sao, bị thương nhẹ, Vệ Trinh đưa huynh ấy đi rồi.”
“A Tranh, ta không sợ chết. Có thể nhìn thấy nàng sống sót, ta đã thấy đủ rồi. Chờ thêm một chút nữa, Vệ Chương sẽ đến đón nàng về nhà.”
“Chàng ngốc thật, A Huyên.” Ta chỉ thấy sống mũi cay xè.
“Đừng khóc, A Tranh, đừng khóc.”
“Chàng dại dột quá! Bọn họ kêu đến là chàng đến! Ta sống không tốt tí nào! Lúc ta vừa mới quay về, cỏ dại trong sân không ai nhổ, còn có móng giò ngấn mỡ trên bàn, ngày nào cũng lấy máu lấy máu, ngay cả một người ta thích cũng không có!” Ta đấm mạnh lên ngực chàng, lồng ngực chàng cũng kịch liệt phập phồng.
Ta cho chàng xem những vết thương sâu cạn chi chít trên tay, chàng ngẩn người.
“Sao có thể… A Tranh… Đây là ai làm…”
Ta nhón chân lên, kề sát vào tai chàng mà nói, tựa như khi chàng nói chàng thích ta, “Vân Huyên, vậy nên, ta không cho phép chàng chết. Ta muốn chàng và ca ca cùng nhau đến đón ta về nhà.”
Sau đó, ta hôn lên đôi môi chàng.
Ta chuốc thuốc mê lính canh, trong chốc lát, bọn họ sẽ không thể tỉnh dậy được.
Ngoài cửa còn có hai thị nữ đứng canh, là người do ta đích thân chọn. Một người tên Kim Phong, một người tên Ngọc Lộ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ*.
(* Tạm dịch: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng. Nguyên văn là 金风玉露一相逢,便胜却人间无数. Là một câu thơ trong bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán thời Bắc Tống - Liêu.)
A Huyên hôn lại, ta nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt chàng.
Ta ôm cổ chàng, nhỏ giọng nói, “A Huyên, phải sống cho thật tốt. Ta đưa chàng về, chờ chàng quay lại đón ta.”
Ngày hôm sau, cai ngục Hình Bộ đến bẩm báo, tướng quân Lăng Vân đã chết trong nhà lao.
Có người nói là thập tứ công chúa đã giết tướng quân Lăng Vân.
Có phải ta giết hay không thì quan trọng gì?
Phụ hoàng cũng không thèm truy cứu. Ông ta chỉ sai người vứt thi thể của tướng quân Lăng Vân ra vùng ngoại ô, để cho người Mạc Nam đến hốt xác. Không ai nhìn thấy khóe môi ta hơi nhếch lên.
Người đến nhận xác đương nhiên là ngũ huynh và lục huynh của ta rồi.
Mạc Nam.
Ba canh giờ sau khi Vệ Chương đón Vân Huyên về, Vân Huyên đã tỉnh. Sau khi tỉnh lại, y chỉ im lặng, không muốn nói lời nào.
Yến Dao Ngọc hỏi Vân Huyên có nhìn thấy A Tranh hay không.
Đương nhiên là thấy rồi.
A Tranh của y sống không tốt chút nào.
Vệ Chương vội vàng hỏi y, A Tranh đâu rồi, A Tranh bị làm sao vậy.
Hốc mắt Vân Huyên ngay lập tức đỏ au.
A Tranh của y, nàng đem thuốc giả chết mà y đã cho nàng đút cho hắn. Nàng nói, nàng muốn đưa y về nhà.
Nhưng A Tranh của y về nhà bằng cách nào bây giờ.
Sau khi tiễn A Huyên đi, mẫu hậu của ta muốn gặp ta.
Bà ta thay đổi hoàn toàn vẻ lạnh lùng của ngày xưa, thân mật kéo tay ta, nói, “A Tranh à, gần đây con sống có tốt không?”
Bà ta gọi A Tranh khó nghe thật. Ta biết, bà ta chẳng có ý tốt.
Quả nhiên, bà ta nói mình cần chút máu đầu tim của ta, chỉ cần một chút là đủ, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của ta.
Thật ra, ta muốn hỏi bà ta một chút, vì sao lại không yêu thương ta, chẳng lẽ bởi vì ta là sao chổi hay sao? Cũng không hẳn là hỏi, chỉ là muốn xác nhận mà thôi, dù sao ta cũng biết lý do rồi.
Tháng thứ hai sau khi ta trở về, sau khi lấy máu xong, bọn họ nói chuyện nhưng không đóng cửa kỹ, ta vô tình nghe được rất nhiều.
“Nó cũng giống người kia thật. Nếu như nó không phải là nữ nhi của ta thì tốt rồi.”
“Nương nương, cho dù thập tứ công chúa có phải là nữ nhi của ngài hay không, nhưng ngài có một nữ nhi ưu tú như thập công chúa cũng xem như không bị ông trời bạc đãi rồi.”
“Đúng vậy, Ánh Nhi bây giờ càng ngày càng giống A Dụ hơn.”
“Chờ đến lúc đó, Triệt Nhi lên ngôi hoàng đế, chúng ta sẽ bắt lục vương tử của Mạc Nam đến đây làm phò mã cho Ánh Nhi của chúng ta.”
Tiếng cười vui thoang thoảng bên tai khiến trái tim ta càng thêm băng giá.
Hoá ra, ta không phải con của phụ hoàng.
Năm đó, hoàng hậu nương nương bị một thị vệ xâm hại, sau khi xảy ra chuyện, bà ta đã giết chết tất cả những người biết chuyện này, ngoại trừ Vương bà tử ban nãy.
Sao hoàng hậu nương nương có thể để cho người khác biết chuyện bà ta có con với người khác.
Vậy nên, Thiên Sát Cô Tinh gì đó, chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ bà ta tạo ra để đuổi ta đi cho khuất mắt.
Bà ta muốn nắm tay người yêu đến bạc đầu, có một trai một gái, phúc lộc song toàn.
Ta là vết nhơ của bà ta. Nhưng ta vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của bà ta, xem như hoàn trả công ơn sinh thành và ân tình bà ta đã đưa ta đến Mạc Nam.
Nhưng muốn lục huynh của ta cưới Tần Ánh? Nằm mơ đi.
Kim Phong Ngọc Lộ hiếm khi nói chuyện với ta. Các nàng chỉ làm việc theo khuôn phép. Nhưng ta từng nghe Ngọc Lộ nói với Kim Phong rằng, nàng ấy có người trong lòng, tên là Sở Chiếu, là thị vệ bên người nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử tên Tần Hoài Ngọc.
Ta nhớ rõ huynh ấy. Lúc ta mới trở về, huynh ấy từng nhìn ta với một ánh mắt bi thương. Khi Tần Hoài Cẩm gây sự với ta, huynh ấy còn từng giúp đỡ ta một lần.
Ta có đáng thương không? Ta không cảm thấy mình đáng thương.
Ngọc Lộ rất thận trọng, không dám tiếp cận Sở Chiếu. Kim Phong nói với nàng ấy, phải bạo dạn lên, thích là thích.
Sự nhiệt tình và thẳng thắn của nàng ấy làm ta nhớ đến Ngu Lâm Lang.
Ngu Lâm Lang là nữ nhi của Ngu bá phụ, Ngu bá phụ chính là sứ thần Mạc Nam đã đến đón ta.
Nàng ấy thích A Huyên.
Là người duy nhất không thích ta trong số những người Mạc Nam mà ta quen biết.
Nàng ấy ghét người Đại Cảnh, đương nhiên cũng ghét ta, càng ghét ta hơn khi A Huyên thích ta.
Nhưng nàng ấy thẳng thắn, nhiệt tình, mãi mãi hào phóng thừa nhận tình cảm của chính mình, cũng không lén lút dùng mưu hèn kế bẩn như những cô nương Cảnh Đô.
Sau khi biết ta phải quay về Cảnh Đô, Ngu Lâm Lang còn ngại ngùng đến tìm ta, đứng sau xe ngựa mà hô: “Này, Cảnh Đô không bằng Mạc Nam, cô trở về thì cẩn thận một chút, đừng để ai ức hiếp đó!”
Nhưng ta không nghe thấy câu thỏ thẻ cuối cùng của nàng ấy, “A Tranh.”
Bệnh tình của phụ hoàng chuyển biến xấu, ta thường xuyên đến thăm ông ta.
Tam hoàng tử vội vàng tranh giành ngôi vị hoàng đế, bởi vì phụ hoàng chần chừ chưa lập thái tử. Cũng chẳng có mấy hoàng tử công chúa thật lòng đến thăm ông ta.
Hiện giờ, ông ta bệnh nguy kịch, mỗi lần ta đến thăm đều bị ông ta giữ lại một lúc lâu. Thậm chí, ông ta còn nhớ lại những chuyện khi ta còn nhỏ.
“Khụ… Khụ… Khụ khụ… Lúc thập tử còn nhỏ… rất xinh đẹp… Nếu không… Nếu không phải vì… đại tư tế nói… nói thập tứ là sao chổi… ta… khụ khụ… thật sự muốn giữ… thập tứ lại… Thập tứ à… Thập tứ…”
Mỗi lần, ta đều yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe ông ta nói.
Lý công công còn tưởng rằng ta nhớ tình thân, đến chăm sóc phụ hoàng.
Ta chỉ đang chờ, chờ đến khi thuốc của ta phát huy tác dụng, chờ đến khi ông ta trút hơi thở cuối cùng.
Trong nhà giam, ta nhìn thấy thiếu niên lang mà ta ngày nhớ đêm mong. Đó chính là A Huyên của ta. Chàng râu ria xồm xoàm, nhưng đôi mắt lại sáng bừng lên. Ta thích nhất là đôi mắt của chàng.
“A Huyên.” Ta gọi chàng.
Chàng bỗng ngẩng đầu lên, lê xiềng xích bước về phía ta.
Ta nghe thấy tiếng leng keng do xiềng xích bằng sắt va chạm vào nhau, đau lòng khôn xiết.
A Huyên của ta, chàng không nên bị xích lại như vậy.
“A Tranh, A Tranh, nàng sao rồi, ai đã ức hiếp nàng?”
“Sao chàng lại đến đây?”
“Có người gửi thư cho ta, nói nàng bị đưa vào quân doanh, ta và Vệ Chương sợ bọn họ ra tay với nàng nên mới muốn gặp để đảm bảo an toàn cho nàng. Nhưng ta còn chưa kịp bước vào trong trại thì đã có người bắt ta lại.”
“Sau đó, mọi chuyện đúng như ta suy đoán, bọn họ ghép tội ta cố ý gây xung đột.”
Bọn họ lừa A Huyên của ta đến đây là vì không muốn cho ta được sống yên ổn.
“Lục huynh cũng đến đây sao? Lục huynh sao rồi?”
“Huynh ấy không sao, bị thương nhẹ, Vệ Trinh đưa huynh ấy đi rồi.”
“A Tranh, ta không sợ chết. Có thể nhìn thấy nàng sống sót, ta đã thấy đủ rồi. Chờ thêm một chút nữa, Vệ Chương sẽ đến đón nàng về nhà.”
“Chàng ngốc thật, A Huyên.” Ta chỉ thấy sống mũi cay xè.
“Đừng khóc, A Tranh, đừng khóc.”
“Chàng dại dột quá! Bọn họ kêu đến là chàng đến! Ta sống không tốt tí nào! Lúc ta vừa mới quay về, cỏ dại trong sân không ai nhổ, còn có móng giò ngấn mỡ trên bàn, ngày nào cũng lấy máu lấy máu, ngay cả một người ta thích cũng không có!” Ta đấm mạnh lên ngực chàng, lồng ngực chàng cũng kịch liệt phập phồng.
Ta cho chàng xem những vết thương sâu cạn chi chít trên tay, chàng ngẩn người.
“Sao có thể… A Tranh… Đây là ai làm…”
Ta nhón chân lên, kề sát vào tai chàng mà nói, tựa như khi chàng nói chàng thích ta, “Vân Huyên, vậy nên, ta không cho phép chàng chết. Ta muốn chàng và ca ca cùng nhau đến đón ta về nhà.”
Sau đó, ta hôn lên đôi môi chàng.
Ta chuốc thuốc mê lính canh, trong chốc lát, bọn họ sẽ không thể tỉnh dậy được.
Ngoài cửa còn có hai thị nữ đứng canh, là người do ta đích thân chọn. Một người tên Kim Phong, một người tên Ngọc Lộ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ*.
(* Tạm dịch: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng. Nguyên văn là 金风玉露一相逢,便胜却人间无数. Là một câu thơ trong bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán thời Bắc Tống - Liêu.)
A Huyên hôn lại, ta nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt chàng.
Ta ôm cổ chàng, nhỏ giọng nói, “A Huyên, phải sống cho thật tốt. Ta đưa chàng về, chờ chàng quay lại đón ta.”
Ngày hôm sau, cai ngục Hình Bộ đến bẩm báo, tướng quân Lăng Vân đã chết trong nhà lao.
Có người nói là thập tứ công chúa đã giết tướng quân Lăng Vân.
Có phải ta giết hay không thì quan trọng gì?
Phụ hoàng cũng không thèm truy cứu. Ông ta chỉ sai người vứt thi thể của tướng quân Lăng Vân ra vùng ngoại ô, để cho người Mạc Nam đến hốt xác. Không ai nhìn thấy khóe môi ta hơi nhếch lên.
Người đến nhận xác đương nhiên là ngũ huynh và lục huynh của ta rồi.
Mạc Nam.
Ba canh giờ sau khi Vệ Chương đón Vân Huyên về, Vân Huyên đã tỉnh. Sau khi tỉnh lại, y chỉ im lặng, không muốn nói lời nào.
Yến Dao Ngọc hỏi Vân Huyên có nhìn thấy A Tranh hay không.
Đương nhiên là thấy rồi.
A Tranh của y sống không tốt chút nào.
Vệ Chương vội vàng hỏi y, A Tranh đâu rồi, A Tranh bị làm sao vậy.
Hốc mắt Vân Huyên ngay lập tức đỏ au.
A Tranh của y, nàng đem thuốc giả chết mà y đã cho nàng đút cho hắn. Nàng nói, nàng muốn đưa y về nhà.
Nhưng A Tranh của y về nhà bằng cách nào bây giờ.
Sau khi tiễn A Huyên đi, mẫu hậu của ta muốn gặp ta.
Bà ta thay đổi hoàn toàn vẻ lạnh lùng của ngày xưa, thân mật kéo tay ta, nói, “A Tranh à, gần đây con sống có tốt không?”
Bà ta gọi A Tranh khó nghe thật. Ta biết, bà ta chẳng có ý tốt.
Quả nhiên, bà ta nói mình cần chút máu đầu tim của ta, chỉ cần một chút là đủ, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của ta.
Thật ra, ta muốn hỏi bà ta một chút, vì sao lại không yêu thương ta, chẳng lẽ bởi vì ta là sao chổi hay sao? Cũng không hẳn là hỏi, chỉ là muốn xác nhận mà thôi, dù sao ta cũng biết lý do rồi.
Tháng thứ hai sau khi ta trở về, sau khi lấy máu xong, bọn họ nói chuyện nhưng không đóng cửa kỹ, ta vô tình nghe được rất nhiều.
“Nó cũng giống người kia thật. Nếu như nó không phải là nữ nhi của ta thì tốt rồi.”
“Nương nương, cho dù thập tứ công chúa có phải là nữ nhi của ngài hay không, nhưng ngài có một nữ nhi ưu tú như thập công chúa cũng xem như không bị ông trời bạc đãi rồi.”
“Đúng vậy, Ánh Nhi bây giờ càng ngày càng giống A Dụ hơn.”
“Chờ đến lúc đó, Triệt Nhi lên ngôi hoàng đế, chúng ta sẽ bắt lục vương tử của Mạc Nam đến đây làm phò mã cho Ánh Nhi của chúng ta.”
Tiếng cười vui thoang thoảng bên tai khiến trái tim ta càng thêm băng giá.
Hoá ra, ta không phải con của phụ hoàng.
Năm đó, hoàng hậu nương nương bị một thị vệ xâm hại, sau khi xảy ra chuyện, bà ta đã giết chết tất cả những người biết chuyện này, ngoại trừ Vương bà tử ban nãy.
Sao hoàng hậu nương nương có thể để cho người khác biết chuyện bà ta có con với người khác.
Vậy nên, Thiên Sát Cô Tinh gì đó, chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ bà ta tạo ra để đuổi ta đi cho khuất mắt.
Bà ta muốn nắm tay người yêu đến bạc đầu, có một trai một gái, phúc lộc song toàn.
Ta là vết nhơ của bà ta. Nhưng ta vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của bà ta, xem như hoàn trả công ơn sinh thành và ân tình bà ta đã đưa ta đến Mạc Nam.
Nhưng muốn lục huynh của ta cưới Tần Ánh? Nằm mơ đi.
Kim Phong Ngọc Lộ hiếm khi nói chuyện với ta. Các nàng chỉ làm việc theo khuôn phép. Nhưng ta từng nghe Ngọc Lộ nói với Kim Phong rằng, nàng ấy có người trong lòng, tên là Sở Chiếu, là thị vệ bên người nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử tên Tần Hoài Ngọc.
Ta nhớ rõ huynh ấy. Lúc ta mới trở về, huynh ấy từng nhìn ta với một ánh mắt bi thương. Khi Tần Hoài Cẩm gây sự với ta, huynh ấy còn từng giúp đỡ ta một lần.
Ta có đáng thương không? Ta không cảm thấy mình đáng thương.
Ngọc Lộ rất thận trọng, không dám tiếp cận Sở Chiếu. Kim Phong nói với nàng ấy, phải bạo dạn lên, thích là thích.
Sự nhiệt tình và thẳng thắn của nàng ấy làm ta nhớ đến Ngu Lâm Lang.
Ngu Lâm Lang là nữ nhi của Ngu bá phụ, Ngu bá phụ chính là sứ thần Mạc Nam đã đến đón ta.
Nàng ấy thích A Huyên.
Là người duy nhất không thích ta trong số những người Mạc Nam mà ta quen biết.
Nàng ấy ghét người Đại Cảnh, đương nhiên cũng ghét ta, càng ghét ta hơn khi A Huyên thích ta.
Nhưng nàng ấy thẳng thắn, nhiệt tình, mãi mãi hào phóng thừa nhận tình cảm của chính mình, cũng không lén lút dùng mưu hèn kế bẩn như những cô nương Cảnh Đô.
Sau khi biết ta phải quay về Cảnh Đô, Ngu Lâm Lang còn ngại ngùng đến tìm ta, đứng sau xe ngựa mà hô: “Này, Cảnh Đô không bằng Mạc Nam, cô trở về thì cẩn thận một chút, đừng để ai ức hiếp đó!”
Nhưng ta không nghe thấy câu thỏ thẻ cuối cùng của nàng ấy, “A Tranh.”
Bệnh tình của phụ hoàng chuyển biến xấu, ta thường xuyên đến thăm ông ta.
Tam hoàng tử vội vàng tranh giành ngôi vị hoàng đế, bởi vì phụ hoàng chần chừ chưa lập thái tử. Cũng chẳng có mấy hoàng tử công chúa thật lòng đến thăm ông ta.
Hiện giờ, ông ta bệnh nguy kịch, mỗi lần ta đến thăm đều bị ông ta giữ lại một lúc lâu. Thậm chí, ông ta còn nhớ lại những chuyện khi ta còn nhỏ.
“Khụ… Khụ… Khụ khụ… Lúc thập tử còn nhỏ… rất xinh đẹp… Nếu không… Nếu không phải vì… đại tư tế nói… nói thập tứ là sao chổi… ta… khụ khụ… thật sự muốn giữ… thập tứ lại… Thập tứ à… Thập tứ…”
Mỗi lần, ta đều yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe ông ta nói.
Lý công công còn tưởng rằng ta nhớ tình thân, đến chăm sóc phụ hoàng.
Ta chỉ đang chờ, chờ đến khi thuốc của ta phát huy tác dụng, chờ đến khi ông ta trút hơi thở cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook