Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên
Chương 27: Say rượu hôn môi

Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu đến cuối giường, hai má Bạch Tế ửng đỏ, trên người như còn lưu lại nhiệt độ lúc hai người thân mật dán sát cơ thể.

Y ôm chăn dựa vào trên đầu giường cười ngây ngô, đưa tay vỗ vỗ hai má nóng bừng, mới khom lưng nhặt giày mang vào.

Nhớ tới chuyện đêm qua, liền nhào lên giường tìm kiếm cái bô có khắc hình thỏ tai cụp đáng yêu, y tìm một vòng không thấy bóng dáng, không biết sáng sớm Hoắc Tranh đã lấy đem ra ngoài rửa sạch.

Hoắc Tranh ở bên miệng giếng mài giũa dụng cụ đi săn, đá mài được làm ướt, mài xuống rỉ sắt trên dao, đá mài cùng dao khi ma sát phát ra thanh âm ken két, Bạch Tế tới bên cạnh giếng, nghe được tiếng chói tai, quai hàm tê rần.

“Tranh Tranh!”

Hoắc Tranh quay đầu lại, thấy y đã thay một bộ quần áo mới màu trắng, kích cỡ vừa vặn, một đầu tóc dài đen như mực xõa xuống phía sau, tóc mềm như lụa dài đến mắt cá chân, theo gió hơi thoáng bay.

Trừ bỏ nữ tử, có rất ít nam tử để tóc dài như vậy.

Bạch Tế khó hiểu nắm lấy dây buộc tóc trong tay, y không biết đeo thứ này lên tóc như thế nào, thấy Hoắc Tranh không chớp mắt nhìn mình, hai tai Bạch Tế chậm rãi đỏ lên, nhỏ giọng “Ta, ta không biết vấn tóc...”

Bạch Tế nào biết bộ dáng mình thẹn thùng có bao nhiêu mê người.

Buông dụng cụ săn xuống, Hoắc Tranh rửa tay sạch sẽ, cầm lấy dây buột tóc, “Vào nhà, ta vấn tóc cho ngươi.”

“Được.”

Y ôn nhu đáng yêu cười, hai đầu ngón tay trỏ xoa xoa đụng đụng vào nhau, tiện đà hỏi: “Tranh Tranh, cái bô ngươi đưa ta đêm qua đâu, vì sao ta ngủ một giấc dậy liền không thấy nữa?”

Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Tranh chợt tối sầm, việc hoang đường ban đêm nổi lên trong đầu. Hắn siết chặt tay phải, lòng bàn tay tựa hồ còn nắm đồ vật ấm áp kia.

Rầm.......

Hoắc Tranh so với cửa cao hơn một khoảng, hắn nhất thời thất thần, tránh không kịp.

Bạch Tế ngẩn mặt, nhìn đến Hoắc Tranh bị đụng đầu vào khung cửa.

“Tranh Tranh!”

Này va chạm, đem Hoắc Tranh đụng tỉnh.

Hắn cảm thấy mình như bị trúng tà, nhanh chóng đem những ý niệm không nên có ném đi.

Hắn trấn an Bạch Tế đang dựa lên người hắn, “Không sao.”

Mặc dù hai người đều là nam nhân, Hoắc Tranh cũng không dám để y quá thân cận với mình.

Đem một đầu tóc đen dài cầm trong lòng bàn tay, hắn hai mắt thâm trầm, giấu đi suy nghĩ trong đầu.

Hoắc Tranh chưa từng vấn tóc giúp bất kì ai, Bạch Tế là người đầu tiên. Có lẽ là do tóc y quá mềm, nắm trong lòng bàn tay thật thoải mái, giờ phút này, nội tâm hắn ôn nhu đến không thể tưởng tượng.

Hắn vì y chuyên chú vấn tóc, Bạch Tế chống cằm, si ngốc nhìn người trong gương.

Hoắc Tranh là người anh tuấn đoan chính nhất y từng gặp qua, là người tốt nhất.

Trong thôn có hơn trăm hộ gia đình, mấy trăm thôn dân, Bạch Tế gặp qua hàng trăm người, duy nhất chỉ nhớ kỹ bộ dáng Hoắc Tranh.

Y ngẩn mặt, tầm mắt đối diện với ánh mắt Hoắc Tranh qua gương.

Bạch Tế chỉ cười, nhất thời không nói gì. Hoắc Tranh nhìn nhìn Bạch Tế, yết hầu một trận phát ngứa, nhanh chóng vấn tóc xong, trầm mặc rời đi.

Gần đây trời bớt nóng, đầu ngọn cây nhè nhẹ phất qua chút gió thu. Thái dương nhô lên cao cũng không còn nóng bức như mùa hạ, gió nhẹ khô ráo thoải mái, thích hợp làm việc nhà nông.

Hoắc Tranh cần vào núi săn thú, dùng cơm sáng xong đem việc này nói cho Bạch Tế, y lập tức làm nũng muốn cùng nhau lên núi.

Hoắc Tranh cảm thấy không ổn, “Ngươi thân mình mới khỏi hẳn, nên chú ý nghỉ ngơi, chớ để quá mệt nhọc.”

Ánh mắt Bạch Tế trông mong mà nhìn, “Không mệt đâu.”

Hoắc Tranh kiên trì, “Đường núi khó đi, nếu ngươi theo sẽ làm ta lo lắng.”

Y tỏ vẻ không sợ vực sâu vách đá, “Tranh Tranh, ta muốn đi.”

“Tiểu Bạch ngoan, nghe lời.” Hoắc Tranh trấn an.

Lời này xuất khẩu, Bạch Tế liền chống cự không nổi.

Hoắc Tranh đem dụng cụ săn mang theo bên người, Bạch Tế một đường tiễn ra tới cửa, không quên dặn dò, “Tranh Tranh, nhớ trở về sớm sớm nha.”

Y đứng ngoài cửa, tiểu nam hài so với nữ nhi trang điểm càng tươi tắng hơn không ít, mặt mày anh tiếu, quần áo tuy rằng mộc mạc, cũng khó nén khí chất trên người.

Hoắc Tranh thật sâu liếc nhìn y, xoay người vác cung đi về phía trước.

Tiễn Hoắc Tranh xong, Bạch Tế trở vào sân ngồi xuống ngẩn người, một lát lại đến hậu viện xem gà con.

Đàn gà con lông xù, vây quanh Bạch Tế liên tục kêu chiếp chiếp cái gì nghe không rõ, y cùng chúng nó chơi một lúc lâu, muốn đứng dậy trở về phòng, lúc ngang qua sân bỗng nhiên để ý tới ngọn cây ở góc tường liên tục nghiên ngã.

Bạch Tế nhất thời cảnh giác, chạy đến nhà kho lấy ra cái chổi lớn, dọc theo nhánh cây đập xuống, “Ai ở trên đó!”

Thì ra là mấy thôn dân tà tâm bất chính, bọn họ đợi đến lúc Hoắc Tranh ra ngoài săn thú trộm cơ hội trèo lên đầu tường, muốn nhìn tiểu nương tử xinh đẹp kia một chút, không ngờ tiểu nương tử không xuất hiện, lại từ đâu nhảy ra một thiếu niên nhìn qua còn chưa lớn.

Thôn dân hỏi y “Ngươi là người phương nào, tiểu nương tử ở đây đâu rồi?”

Bạch Tế cũng hiểu được tiểu nương tử gã nói chính là mình, miệng mấp máy không lên tiếng, xem bọn họ không có ý muốn rời đi, y liền đuổi, “Các ngươi mau rời đi đi, bằng không Tranh Tranh sẽ tức giận!”

“Nha, nhìn xem tiểu bạch kiểm này tuổi không lớn, nhưng khẩu khí rất lớn, còn đuổi người?”

Một thôn dân khác lớn tiếng: “Chúng ta liền không đi thì thế nào?” Ỷ vào Hoắc Tranh không có ở đây, mấy cái thôn dân lộ ra bản chất vô lại.

“Các ngươi...” Bạch Tế trợn tròn hai mắt căm tức nhìn, rống lên cũng không làm bọn họ kinh sợ, khó chịu giơ lên cánh tay cầm chắc chổi hướng trên mặt bọn họ mà đánh, giống như đuổi ruồi đuổi bọ, “Đi ra ngoài đi ra ngoài!”

Ban ngày ban mặt, mấy gã thôn dân cũng không dám làm lớn chuyện, bọn họ rình coi, chỉ có thể nhẫn nhịn ăn mấy chổi của Bạch Tế, mặt xám xịt nhảy xuống góc tường đào tẩu, vừa chạy vừa mắng, cái gì mà tiểu nương tử không thấy, lại có một nam nhân, thật là xui xẻo.

Ráng chiều đỏ cả bầu trời, Hoắc Tranh cũng đi săn thú trở về.

Hôm nay hắn vận khí không tồi, may mắn săn được một con heo rừng.

Động vật quanh chân núi sớm bị thôn dân săn sạch, nông dân phần lớn dựa núi ăn núi, ven biển ăn cá, ông trời thưởng cho bọn họ một ngụm cơm, họ không dám quá mức tham lam, chỉ giới hạn đi săn trong phạm vi gần, địa phương xa xôi hiếm khi đặt chân.

Không nói đến trong núi sâu có mãnh thú rắn độc, đường xá khá xa, bọn họ chưa chắc trở ra được trước khi trời tối, huống chi ban đên trong núi nguy cơ tứ phía, ít có thôn dân cam nguyện mạo hiểm.

Heo rừng bị Hoắc Tranh bắn chết rắn chắc béo tốt, răng thanh thô dài, nhìn thập phần hung ác.

Bạch Tế nhìn thấy Hoắc Tranh đem một con lợn rừng to lớn như vậy khiêng trở về, máu còn chưa khô hết, thấm ướt nửa người Hoắc Tranh, cả người dính đầy máu.

Quanh chân núi ít khi có heo rừng lui tới, thôn dân ngoài đồng trở về nhìn thấy Hoắc Tranh săn một con heo lớn như vậy, bọn họ rãnh rỗi không có việc gì làm, còn có chút lòng tham, liền đi theo phía sau Hoắc Tranh xem náo nhiệt, một đường đi tới ngoài cửa.

Hoắc Tranh vừa đem heo rừng kéo vào nhà, Bạch Tế lập tức nhảy nhót đóng cửa, ngăn cách tầm mắt tò mò bên ngoài.

“Tranh Tranh, heo này thật lớn nha.”

Tuy heo rừng đã chết, y vẫn như cũ không dám tới gần. Dã thú to lớn như vậy đa số rất hung dữ, động vật nhỏ chết trong miệng chúng nó nhiều không đếm xuể.

Y đã từng may mắn nhặt lại cái mạng nhỏ trong miệng dã thú, đến giờ đối với chúng nó vẫn rất sợ hãi.

Hoắc Tranh để Bạch Tế tránh xa chút, vội vàng thay quần áo, múc một chậu nước cọ rửa sạch sẽ phiến đá lớn trong viện, xong lại đem heo rừng khổng lồ ném lên.

Phiến đá phát ra một tiếng rầm thật lớn, hai mắt Bạch Tế đều dại ra.

Hoắc Tranh lấy ra dao mổ cùng mấy cái chậu gỗ, đem heo rừng mổ bụng, giơ tay chém xuống, động tác lưu loát nhanh chóng, lấy ra ruột gan nội tạng, cắt ra chân heo, thịt nạc cùng thịt mỡ tách ra đặt trong chậu gỗ.

Bạch Tế nhìn có thể nói là hãi hùng khiếp vía, khuôn mặt nhỏ khi trắng khi xanh, đối Hoắc Tranh vừa sợ vừa ngưỡng mộ.

Một đầu heo rừng bị hắn phân thành nhiều phần, trước mắt nhiệt độ không khí không thích hợp để thịt lâu, tính toán ướp muối hoặc là làm thịt khô, đủ để ăn trong mấy tháng.

Bạch Tế vui vẻ uống canh thịt do Hoắc Tranh nấu, gia vị nêm vừa miệng, hương vị tươi ngon. Thịt heo vừa làm xong liền đem hầm canh, hôm nay cả Bạch Tế lẫn Hoắc Tranh đều ăn không ít.

Cơm no thịt đủ còn có rượu uống, rượu là rượu trắng đã hâm nóng, Hoắc Tranh xưa nay ít đụng đến, tối nay lại uống nhiều thêm hai ly. Rượu nóng tỏa hương thơm, Bạch Tế làm nũng khẩn cầu một phen, hướng đối phương xin một chén nhỏ. Rượu trắng vừa nuốt vào cổ họng, y liền bị sặc đến hai mắt đẫm nước.

Hai mắt y ẩm ướt. Hoắc Tranh trong người trữ lửa, bị đôi mắt y mê hoặc, trong cơ thể bỗng nhiên nóng bừng, đầu óc cũng đần độn theo.

“Tranh Tranh?”

Hoắc Tranh nhìn y im lặng không nói. Ánh mắt đen như mực trầm xuống như đang suy nghĩ.

Bạch Tế lặng lẽ dịch chuyển ghế, kề sát bên cạnh Hoắc Tranh.

Y một ly đã say. Hai má bị rượu nung đến ửng hồng, tỏa ra hơi thở nồng đậm mùi rượu lẫn một chút hương thơm ngọt.

Bạch Tế ngây ngô cười, đem chuyện buổi sáng có người trèo tường ấp a ấp úng nói ra hết.

Y nói ra làm lửa giận trong lòng Hoắc Tranh bùng lên, bàn tay để trên vai y từ từ siết chặt lại.

Đem sự tình nói rõ ràng, Bạch Tế dụi đầu vào lòng ngực Hoắc Tranh ngủ vù vù, hai tay theo bản năng nắm chặt vạt áo, khi ngủ trông thật đáng yêu ngoan ngoãn, lông mi cong cong theo ánh nến hắt xuống vệt bóng trên mi mắt.

“Tranh Tranh...”

Y trong mộng nói mớ, Hoắc Tranh rũ mắt chăm chú nhìn, hai tay điều chỉnh tư thế nhẹ nhàng đem y ôm vào người.

Ước chừng là say.

Hoắc Tranh nghĩ, có lẽ hắn thật sự say.

Nhìn kỹ người trong lòng ngực, Hoắc Tranh thế nhưng nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hồng nhuận thơm hương rượu.

Hết chương 27

<Edit: Thỏ Cụp Tai>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương