Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên
-
Chương 21: Biến về hình người
Hoắc Tranh hoài nghi nhìn thỏ nhỏ có thể biểu hiện ra thần thái như con người, lòng bàn tay nhẹ nhàn giúp nó chùi máu mũi, con thỏ đột nhiên đạp đạp hai chân sau, phát ra tiếng kêu cổ quái.
Con thỏ quay mông về phía hắn, hai móng nhỏ che lại bộ mặt, cúi thấp đầu, hai tai cụp cũng xụ xuống, giống như đang... mắc cỡ.
Một con thỏ, cũng biết mắc cỡ?
Hoắc Tranh nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ vớ vẫn trong đầu, thỏ nhỏ lại nhảy đến trong một góc tự liếm lông xù, mặc kệ chảy máu mũi cũng không lo ngại, Hoắc Tranh khôi phục thần sắc lãnh đạm trở về phòng nghỉ ngơi, mà con thỏ lại nhảy nhót đi theo, trên mặt trắng còn có hai vệt máu khả nghi.
Bịch...
Nó cụng vào trên cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, lắc lư thân mình chen vào phòng.
Hoắc Tranh mặt không cảm xúc nhìn nó, thỏ nhỏ vô tội chớp mắt mấy cái, lỗ tai xù run lên, liếm móng vuốt tự giác tìm một góc ngoan ngoãn cuộn tròn, bụng nhẹ nhàn cọ cọ trên mặt đất.
Màn đếm buông xuống Bạch Tế đã thành công vào được phòng Hoắc Tranh.
Đêm khuya tĩnh lặng, Bạch Tế vốn nằm trong góc linh hoạt nhảy lên giường, nhẹ nhàn dừng bên gối, nương theo ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ, tham lam mà ngắm khuôn mặt Hoắc Tranh.
Nam nhân hô hấp vững vàng, hơi trầm ổn, Bạch Tế dụi đầu sát vào, thân mật mà cọ cọ sườn mặt người ta.
Có thể cùng Hoắc Tranh ở chung như vậy, Bạch Tế càng không muốn biến trở về hình người, y nguyện ý vẫn luôn là một con thỏ đi theo bên cạnh Hoắc Tranh. Hoắc Tranh sẽ ôm y, vuốt lông xù, cho y ngồi xổm trên đùi, còn mang y theo một tấc không rời, hôm nay Bạch Tế trải qua mấy việc này, nghĩ đến lúc làm người Hoắc Tranh chưa bao giờ đối với mình như vậy.
Làm người không có gì tốt, vẫn là làm thỏ tốt hơn, Bạch Tế trộm nhìn Hoắc Tranh vài cái, có thể lưu lại bên người đối phương, lấy loại hình dáng nào đối với y cũng không quan trọng.
Bạch Tế vốn tưởng rằng chính mình sẽ mãi là thỏ nhỏ đi theo Hoắc Tranh, không nghĩ đến ba ngày sau lại xảy ra chuyện.
Mảnh đất sau núi tiến vào thời kì khai khẩn bận rộn nhất, mặt trời vừa ló rạng, Hoắc Tranh liền mang theo nông cụ túi nước ra đồng làm việc, nam nhân trong thôn cũng lục tục ra cửa, bọn họ thức dậy sớm, đa số mọi người đều mang theo một bầu rượu đôi lúc sẽ hớp hai ngụm để nâng cao tinh thần. Rượu là do Trần gia trong thôn sản xuất, hương vị tinh khiết lại thơm, giá cả tiện nghi, nông hộ đều đến Trần gia mua rượu, dành cho nam nhân xuống đồng làm việc, một ngụm rượu xuống bụng, toàn thân sôi trào, phảng phất như sức lực dùng hoài không hết, mà trên eo Hoắc Tranh cũng treo một bầu rượu trắng.
Khi ra ngoài Bạch Tế đều theo sát bước chân Hoắc Tranh, vui vẻ tung tăng nhảy nhót đi phía trước dẫn đường, Hoắc Tranh khóe mắt run rẩy, thấy thôn dân qua lại phía trước, một tay nhanh chóng nhấc bổng cục bông lên đặt trên vai.
Nam nhân bờ vai dày rộng, Bạch Tế nâng móng nhỏ giẫm giẫm, kề sát cổ hắn ngoan ngoãn ngồi xổm, trong miệng vui sướng mà nghiến răng.
Thôn dân đến làm việc nhìn thấy Hoắc Tranh một thân đại nam nhân mà trên vai lại có một con thỏ tai cụp lông xù trắng muốt, đồng loạt nhìn hắn, vẻ mặt kì quái khó hiểu.
Hoắc Tranh trầm mặc không nói, Bạch Tế cũng vậy, không ai phản ứng lại mấy thôn dân kia. Hoắc Tranh xuống làm việc, nhưng thỏ nhỏ trên vai hắn không được trấn định như vậy.
Bạch Tế vươn móng ra gắt gao câu lấy quần áo Hoắc Tranh, sợ làm bị thương đối phương còn phải đề phòng không được câu quá sâu, vì thề đám thôn dân xuống ruông liền nhìn thấy một cảnh tượng kì quặc.
Nam nhân cao lớn lạnh lùng trên người treo một con thỏ trắng nhỏ lông xù, Hoắc Tranh phải thường xuyên duỗi tay nâng con thỏ lên vai. Hắn rũ mắt, áo vải thô bị móng thỏ cào tuột chỉ, hắn gỡ xuống hai móng nhỏ, bế con thỏ xuống.
Hoắc Tranh đem thỏ nhỏ thả tới dưới bóng cây, vừa quay đầu lại thấy nó nhảy nhót muốn đi theo, trầm mặc nói: "Ở lại đây."
Bạch Tế liếm móng một ngụm, bất động, nhưng đôi mắt vẫn khóa chặt trên người Hoắc Tranh.
Tới gần giữa trưa, thôn phụ xách giỏ tre đến đưa cơm cho người nhà mình, Hoắc Tranh trước khi đi đã đem theo cơm trưa, có mấy người dừng lại nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn nhanh tay cuốc đất. Bạch Tế dưới bóng cây nhảy qua nhảy lại, nhịn không được hướng Hoắc Tranh nhảy đi, không ngờ thân mình bị nhấc bổng lên, hai lỗ tai bị người phía sau nắm chặt đau đớn, Bạch Tế phát ra tiếng kêu đáng thương.
Thôn dân ước lượng, "Nha, đây là thỏ hoang từ đâu chạy tới, tuy rằng không đủ béo, nhưng đem hầm thịt ăn đỡ thèm cũng tốt."
Có vài thôn dân nhận ra được, chỉ chỉ Hoắc Tranh, "Con thỏ này hình như là cùng hắn ta đến đây."
Tên bắt lấy Bạch Tế cười nhạo, "Con thỏ đều giống như nhau, ngươi nói của hắn thì nó là của hắn sao? Ngươi có chứng cứ không?"
Hai lỗ tai Bạch Tế bị nắm đau, vội dùng chân sau đạp vào thôn dân bắt y, hai móng vùng vẫy cào đối phương. Hoắc Tranh nhanh chóng chú ý tới động tĩnh bên này, Bạch Tế thấy Hoắc Tranh tới, trong cơ thể bộc phát ra một cỗ lực lượng, mắt to trừng gã kia cắn gã ta một ngụm, lợi dụng lúc gã hô đau buông tay liền chạy thoát, hướng Hoắc Tranh chạy tới, chuẩn xác nhảy vào trong lồng ngực hắn, được Hoắc Tranh ôm chặt.
Lỗ tai Bạch Tế rũ xuống bất động, cuộn trong lòng Hoắc Tranh hoảng sợ run rẩy.
Hoắc Tranh cảm nhận được thỏ nhỏ sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt lông nó. Thôn dân kia thấy Bạch Tế bỏ chạy nảy sinh ác độc đuổi theo, vừa thấy Hoắc Tranh liền há mồm mắng "Mau đưa nhãi ranh này cho ta, dám cắn lão tử, lão tử đem nó làm thịt ăn!"
Thân mình Bạch Tế run lên, Hoắc Tranh sắc mặt càng trầm. Còn có mấy thôn dân vây quanh dưới gốc cây hóng chuyện.
Hoắc Tranh lạnh giọng "Là ngươi bắt nó trước."
Gã kia phỉ nhổ, "Ta phi! Bất quá chỉ là một con thỏ hoang, bắt nó thì thế nào?!"
"Con thỏ này là ta nuôi, ngươi muốn bắt nó hầm thịt, nó cắn ngươi cũng không phải là sai."
Thôn dân đuối lí im miệng, giận đỏ mặt muốn đoạt lấy con thỏ, Hoắc Tranh dễ như trở bàn tay tránh đi, bảo hộ thỏ nhỏ trong lòng ngực, mặt mày âm trầm, hết sức không vui.
Đối mặt với kẻ ngang ngược, Hoắc Tranh cố sức kiềm chế không đem cánh tay gã vặn ra sau, mấy thôn dân chung quanh xem một hồi lo sợ hai người này đánh nhau tới, liền khuyên giải bọn họ, Hoắc Tranh biết võ, gã kia vốn không phải đổi thủ của hắn, căm giận rời đi.
Thỏ nhỏ run run cụp sát hai tai dán vào má, Hoắc Tranh nghĩ gã kia chắc đã dọa sợ nó. Nhân lúc người khác không chú ý, cúi đầu nói nhỏ, "Không có việc gì."
Bạch Tế dùng đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay Hoắc Tranh, yêu cầu người ta phải vuốt ve an ủi mình.
Sau chuyện lúc nãy, thấy thỏ nhỏ luôn rầu rĩ không vui, Hoắc Tranh qua loa làm xong việc hôm nay, trước lúc chạng vạng đã ôm thỏ trở về.
Bạch Tế phát hiện trong lòng Hoắc Tranh có tâm sự, nương theo tầm mắt, phát hiện đối phương xuất thần nhìn một góc đối diện. Cái góc kia là chỗ trước kia y trốn đến lén lút theo dõi Hoắc Tranh, Bạch Tế trong lòng đảo qua một chút mất mát, móng nhỏ không ngừng qua lại giẫm lên lòng bàn tay Hoắc Tranh.
Tranh Tranh là đang tìm mình sao?!
Bạch Tế ngẩng đầu nhìn Hoắc Tranh thầm thì kêu, Tranh Tranh Tranh Tranh, ngươi đừng tìm nữa, ta đang ở trước mặt ngươi nha!
Hoắc Tranh không hiểu ý tứ con thỏ, cho rằng nó vẫn còn sợ hãi, liền sờ sờ đầu trấn an.
Bạch Tế ưu sầu cực kì, làm một con thỏ ở bên người Hoắc Tranh tất nhiên là tốt, Tranh Tranh sẽ ôm y vuốt ve, nhưng sẽ nghe không hiểu lời y nói, thật là rối rắm.
Trên đường trở về Hoắc gia, Bạch Tế thấy A Lang chăn trâu về. A Lang có ân với y, động tĩnh con thỏ thực nhanh làm Hoắc Tranh chú ý đến thiếu niên đang dắt trâu đến.
A Lang nhìn thấy Hoắc Tranh, tới gần hắn, không chắc chắn hỏi: "Ngươi là Hoắc gia nhị lang sao?"
Hoắc Tranh mặt vô cảm gật đầu.
Hoắc Tranh lạnh nhạt cũng không làm A Lang e ngại, hắn vỗ tay nhiệt tình "Mấy ngày trước ở đây có người đẹp..."
A Lang đỏ mặt vội vàng sửa miệng, "Có thiếu niên bộ dạng tuấn tú ở ngoài cửa chờ ngươi, y liên tục đợi vài ngày, có hôm trời mưa ta giúp y tìm chỗ đục mưa y cũng không chịu rời đi..."
Hoắc Tranh "......."
A Lang ý thức được chính mình tựa hồ nói quá nhiều, gãi gãi đầu, "Y tìm được ngươi sao? Hôm đó ta thấy y chật vật, nghĩ đưa y một chút đồ che mưa, không ngờ lúc ta quay lại thì không thấy người đâu nữa."
Bạch Tế hướng A Lang phát ra tiếng kêu thầm thì, "Cảm ơn ngươi." Nói xong quyến luyến mà liếm liếm lòng bàn tay Hoắc Tranh, ẩn ẩn bên tai như truyền đến một tiếng thở dài.
Hoắc Tranh hổ thẹn trong lòng đối với Bạch Tế, A Lang càng nói hắn càng lâm vào bối rối, trở lại Hoắc gia với một bộ dáng tâm sự nặng nề, đến thỏ nhỏ khẽ cắn đầu ngón tay hắn chơi đùa cũng không để ý tới.
Hoắc Tranh tâm trạng trầm trọng, màn đêm buông xuống liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ màu mây đỏ sậm, gió thổi vào phòng mang theo chút mùi đất nhè nhẹ, ngoài phòng tiếng côn trùng kêu vang hỗn độn.
Đầu hôm, mưa sa gió giật.
Bạch Tế đang dụi bên gối Hoắc Tranh nghỉ ngơi bỗng nhiên mở to mắt, hơi thở trở nên nóng bỏng, trong người như có năng lượng mãnh liệt, mơ hồ như có cái gì muốn từ thân thể thoát ra.
Bạch Tế trong lòng cảnh giác, ý thức được mình sắp không duy trì được hình thỏ, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, nhảy đến cửa sổ còn quay lại nhìn Hoắc Tranh một cái, ánh mắt thỏ nóng bỏng, xong mới nhảy ra ngoài.
Bịch...
Một thân ảnh bạch sắc chật vật té ngã trong viện, nháo ra động tĩnh thực nhanh làm Hoắc Tranh trong lúc ngủ mơ thanh tỉnh.
Hoắc Tranh cảnh giác nói: "Ai ở ngoài cửa?"
Bạch Tế kinh hoảng, gian nan trèo lên đầu tường, trên tường có trồng mấy cây dây leo, gai nhọn đâm vào tay, Bạch Tế bám không được, từ đầu tường rơi xuống, đạp phải hòn đá cứng, bị trẹo chân.
Mưa lớn ào ào như trút nước, Bạch Tế khập khiễng chạy vội trong bóng đêm, không lâu sau liền ướt như rơi vào nồi canh.
Mới nãy y còn có thể an ổn dụi vào lồng ngực Hoắc Tranh, giờ này lại cuốn quít chạy trốn. Bạch Tế trong lòng thê lương, nước mắt theo nước mưa tuôn ra, y đột nhiên quay đầu lại, lê cái chân bị thương chạy như điên về Hoắc gia, đứng bên ngoài đập cửa không ngừng.
Y không muốn đi, không muốn trở lại miếu cũ tối đen như mực, Hoắc Tranh rõ ràng thích hình dạng thỏ tai cụp của y như thế, nhất định sẽ cho y ở lại.
Hết chương 21
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Con thỏ quay mông về phía hắn, hai móng nhỏ che lại bộ mặt, cúi thấp đầu, hai tai cụp cũng xụ xuống, giống như đang... mắc cỡ.
Một con thỏ, cũng biết mắc cỡ?
Hoắc Tranh nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ vớ vẫn trong đầu, thỏ nhỏ lại nhảy đến trong một góc tự liếm lông xù, mặc kệ chảy máu mũi cũng không lo ngại, Hoắc Tranh khôi phục thần sắc lãnh đạm trở về phòng nghỉ ngơi, mà con thỏ lại nhảy nhót đi theo, trên mặt trắng còn có hai vệt máu khả nghi.
Bịch...
Nó cụng vào trên cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, lắc lư thân mình chen vào phòng.
Hoắc Tranh mặt không cảm xúc nhìn nó, thỏ nhỏ vô tội chớp mắt mấy cái, lỗ tai xù run lên, liếm móng vuốt tự giác tìm một góc ngoan ngoãn cuộn tròn, bụng nhẹ nhàn cọ cọ trên mặt đất.
Màn đếm buông xuống Bạch Tế đã thành công vào được phòng Hoắc Tranh.
Đêm khuya tĩnh lặng, Bạch Tế vốn nằm trong góc linh hoạt nhảy lên giường, nhẹ nhàn dừng bên gối, nương theo ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ, tham lam mà ngắm khuôn mặt Hoắc Tranh.
Nam nhân hô hấp vững vàng, hơi trầm ổn, Bạch Tế dụi đầu sát vào, thân mật mà cọ cọ sườn mặt người ta.
Có thể cùng Hoắc Tranh ở chung như vậy, Bạch Tế càng không muốn biến trở về hình người, y nguyện ý vẫn luôn là một con thỏ đi theo bên cạnh Hoắc Tranh. Hoắc Tranh sẽ ôm y, vuốt lông xù, cho y ngồi xổm trên đùi, còn mang y theo một tấc không rời, hôm nay Bạch Tế trải qua mấy việc này, nghĩ đến lúc làm người Hoắc Tranh chưa bao giờ đối với mình như vậy.
Làm người không có gì tốt, vẫn là làm thỏ tốt hơn, Bạch Tế trộm nhìn Hoắc Tranh vài cái, có thể lưu lại bên người đối phương, lấy loại hình dáng nào đối với y cũng không quan trọng.
Bạch Tế vốn tưởng rằng chính mình sẽ mãi là thỏ nhỏ đi theo Hoắc Tranh, không nghĩ đến ba ngày sau lại xảy ra chuyện.
Mảnh đất sau núi tiến vào thời kì khai khẩn bận rộn nhất, mặt trời vừa ló rạng, Hoắc Tranh liền mang theo nông cụ túi nước ra đồng làm việc, nam nhân trong thôn cũng lục tục ra cửa, bọn họ thức dậy sớm, đa số mọi người đều mang theo một bầu rượu đôi lúc sẽ hớp hai ngụm để nâng cao tinh thần. Rượu là do Trần gia trong thôn sản xuất, hương vị tinh khiết lại thơm, giá cả tiện nghi, nông hộ đều đến Trần gia mua rượu, dành cho nam nhân xuống đồng làm việc, một ngụm rượu xuống bụng, toàn thân sôi trào, phảng phất như sức lực dùng hoài không hết, mà trên eo Hoắc Tranh cũng treo một bầu rượu trắng.
Khi ra ngoài Bạch Tế đều theo sát bước chân Hoắc Tranh, vui vẻ tung tăng nhảy nhót đi phía trước dẫn đường, Hoắc Tranh khóe mắt run rẩy, thấy thôn dân qua lại phía trước, một tay nhanh chóng nhấc bổng cục bông lên đặt trên vai.
Nam nhân bờ vai dày rộng, Bạch Tế nâng móng nhỏ giẫm giẫm, kề sát cổ hắn ngoan ngoãn ngồi xổm, trong miệng vui sướng mà nghiến răng.
Thôn dân đến làm việc nhìn thấy Hoắc Tranh một thân đại nam nhân mà trên vai lại có một con thỏ tai cụp lông xù trắng muốt, đồng loạt nhìn hắn, vẻ mặt kì quái khó hiểu.
Hoắc Tranh trầm mặc không nói, Bạch Tế cũng vậy, không ai phản ứng lại mấy thôn dân kia. Hoắc Tranh xuống làm việc, nhưng thỏ nhỏ trên vai hắn không được trấn định như vậy.
Bạch Tế vươn móng ra gắt gao câu lấy quần áo Hoắc Tranh, sợ làm bị thương đối phương còn phải đề phòng không được câu quá sâu, vì thề đám thôn dân xuống ruông liền nhìn thấy một cảnh tượng kì quặc.
Nam nhân cao lớn lạnh lùng trên người treo một con thỏ trắng nhỏ lông xù, Hoắc Tranh phải thường xuyên duỗi tay nâng con thỏ lên vai. Hắn rũ mắt, áo vải thô bị móng thỏ cào tuột chỉ, hắn gỡ xuống hai móng nhỏ, bế con thỏ xuống.
Hoắc Tranh đem thỏ nhỏ thả tới dưới bóng cây, vừa quay đầu lại thấy nó nhảy nhót muốn đi theo, trầm mặc nói: "Ở lại đây."
Bạch Tế liếm móng một ngụm, bất động, nhưng đôi mắt vẫn khóa chặt trên người Hoắc Tranh.
Tới gần giữa trưa, thôn phụ xách giỏ tre đến đưa cơm cho người nhà mình, Hoắc Tranh trước khi đi đã đem theo cơm trưa, có mấy người dừng lại nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn nhanh tay cuốc đất. Bạch Tế dưới bóng cây nhảy qua nhảy lại, nhịn không được hướng Hoắc Tranh nhảy đi, không ngờ thân mình bị nhấc bổng lên, hai lỗ tai bị người phía sau nắm chặt đau đớn, Bạch Tế phát ra tiếng kêu đáng thương.
Thôn dân ước lượng, "Nha, đây là thỏ hoang từ đâu chạy tới, tuy rằng không đủ béo, nhưng đem hầm thịt ăn đỡ thèm cũng tốt."
Có vài thôn dân nhận ra được, chỉ chỉ Hoắc Tranh, "Con thỏ này hình như là cùng hắn ta đến đây."
Tên bắt lấy Bạch Tế cười nhạo, "Con thỏ đều giống như nhau, ngươi nói của hắn thì nó là của hắn sao? Ngươi có chứng cứ không?"
Hai lỗ tai Bạch Tế bị nắm đau, vội dùng chân sau đạp vào thôn dân bắt y, hai móng vùng vẫy cào đối phương. Hoắc Tranh nhanh chóng chú ý tới động tĩnh bên này, Bạch Tế thấy Hoắc Tranh tới, trong cơ thể bộc phát ra một cỗ lực lượng, mắt to trừng gã kia cắn gã ta một ngụm, lợi dụng lúc gã hô đau buông tay liền chạy thoát, hướng Hoắc Tranh chạy tới, chuẩn xác nhảy vào trong lồng ngực hắn, được Hoắc Tranh ôm chặt.
Lỗ tai Bạch Tế rũ xuống bất động, cuộn trong lòng Hoắc Tranh hoảng sợ run rẩy.
Hoắc Tranh cảm nhận được thỏ nhỏ sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt lông nó. Thôn dân kia thấy Bạch Tế bỏ chạy nảy sinh ác độc đuổi theo, vừa thấy Hoắc Tranh liền há mồm mắng "Mau đưa nhãi ranh này cho ta, dám cắn lão tử, lão tử đem nó làm thịt ăn!"
Thân mình Bạch Tế run lên, Hoắc Tranh sắc mặt càng trầm. Còn có mấy thôn dân vây quanh dưới gốc cây hóng chuyện.
Hoắc Tranh lạnh giọng "Là ngươi bắt nó trước."
Gã kia phỉ nhổ, "Ta phi! Bất quá chỉ là một con thỏ hoang, bắt nó thì thế nào?!"
"Con thỏ này là ta nuôi, ngươi muốn bắt nó hầm thịt, nó cắn ngươi cũng không phải là sai."
Thôn dân đuối lí im miệng, giận đỏ mặt muốn đoạt lấy con thỏ, Hoắc Tranh dễ như trở bàn tay tránh đi, bảo hộ thỏ nhỏ trong lòng ngực, mặt mày âm trầm, hết sức không vui.
Đối mặt với kẻ ngang ngược, Hoắc Tranh cố sức kiềm chế không đem cánh tay gã vặn ra sau, mấy thôn dân chung quanh xem một hồi lo sợ hai người này đánh nhau tới, liền khuyên giải bọn họ, Hoắc Tranh biết võ, gã kia vốn không phải đổi thủ của hắn, căm giận rời đi.
Thỏ nhỏ run run cụp sát hai tai dán vào má, Hoắc Tranh nghĩ gã kia chắc đã dọa sợ nó. Nhân lúc người khác không chú ý, cúi đầu nói nhỏ, "Không có việc gì."
Bạch Tế dùng đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay Hoắc Tranh, yêu cầu người ta phải vuốt ve an ủi mình.
Sau chuyện lúc nãy, thấy thỏ nhỏ luôn rầu rĩ không vui, Hoắc Tranh qua loa làm xong việc hôm nay, trước lúc chạng vạng đã ôm thỏ trở về.
Bạch Tế phát hiện trong lòng Hoắc Tranh có tâm sự, nương theo tầm mắt, phát hiện đối phương xuất thần nhìn một góc đối diện. Cái góc kia là chỗ trước kia y trốn đến lén lút theo dõi Hoắc Tranh, Bạch Tế trong lòng đảo qua một chút mất mát, móng nhỏ không ngừng qua lại giẫm lên lòng bàn tay Hoắc Tranh.
Tranh Tranh là đang tìm mình sao?!
Bạch Tế ngẩng đầu nhìn Hoắc Tranh thầm thì kêu, Tranh Tranh Tranh Tranh, ngươi đừng tìm nữa, ta đang ở trước mặt ngươi nha!
Hoắc Tranh không hiểu ý tứ con thỏ, cho rằng nó vẫn còn sợ hãi, liền sờ sờ đầu trấn an.
Bạch Tế ưu sầu cực kì, làm một con thỏ ở bên người Hoắc Tranh tất nhiên là tốt, Tranh Tranh sẽ ôm y vuốt ve, nhưng sẽ nghe không hiểu lời y nói, thật là rối rắm.
Trên đường trở về Hoắc gia, Bạch Tế thấy A Lang chăn trâu về. A Lang có ân với y, động tĩnh con thỏ thực nhanh làm Hoắc Tranh chú ý đến thiếu niên đang dắt trâu đến.
A Lang nhìn thấy Hoắc Tranh, tới gần hắn, không chắc chắn hỏi: "Ngươi là Hoắc gia nhị lang sao?"
Hoắc Tranh mặt vô cảm gật đầu.
Hoắc Tranh lạnh nhạt cũng không làm A Lang e ngại, hắn vỗ tay nhiệt tình "Mấy ngày trước ở đây có người đẹp..."
A Lang đỏ mặt vội vàng sửa miệng, "Có thiếu niên bộ dạng tuấn tú ở ngoài cửa chờ ngươi, y liên tục đợi vài ngày, có hôm trời mưa ta giúp y tìm chỗ đục mưa y cũng không chịu rời đi..."
Hoắc Tranh "......."
A Lang ý thức được chính mình tựa hồ nói quá nhiều, gãi gãi đầu, "Y tìm được ngươi sao? Hôm đó ta thấy y chật vật, nghĩ đưa y một chút đồ che mưa, không ngờ lúc ta quay lại thì không thấy người đâu nữa."
Bạch Tế hướng A Lang phát ra tiếng kêu thầm thì, "Cảm ơn ngươi." Nói xong quyến luyến mà liếm liếm lòng bàn tay Hoắc Tranh, ẩn ẩn bên tai như truyền đến một tiếng thở dài.
Hoắc Tranh hổ thẹn trong lòng đối với Bạch Tế, A Lang càng nói hắn càng lâm vào bối rối, trở lại Hoắc gia với một bộ dáng tâm sự nặng nề, đến thỏ nhỏ khẽ cắn đầu ngón tay hắn chơi đùa cũng không để ý tới.
Hoắc Tranh tâm trạng trầm trọng, màn đêm buông xuống liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ màu mây đỏ sậm, gió thổi vào phòng mang theo chút mùi đất nhè nhẹ, ngoài phòng tiếng côn trùng kêu vang hỗn độn.
Đầu hôm, mưa sa gió giật.
Bạch Tế đang dụi bên gối Hoắc Tranh nghỉ ngơi bỗng nhiên mở to mắt, hơi thở trở nên nóng bỏng, trong người như có năng lượng mãnh liệt, mơ hồ như có cái gì muốn từ thân thể thoát ra.
Bạch Tế trong lòng cảnh giác, ý thức được mình sắp không duy trì được hình thỏ, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, nhảy đến cửa sổ còn quay lại nhìn Hoắc Tranh một cái, ánh mắt thỏ nóng bỏng, xong mới nhảy ra ngoài.
Bịch...
Một thân ảnh bạch sắc chật vật té ngã trong viện, nháo ra động tĩnh thực nhanh làm Hoắc Tranh trong lúc ngủ mơ thanh tỉnh.
Hoắc Tranh cảnh giác nói: "Ai ở ngoài cửa?"
Bạch Tế kinh hoảng, gian nan trèo lên đầu tường, trên tường có trồng mấy cây dây leo, gai nhọn đâm vào tay, Bạch Tế bám không được, từ đầu tường rơi xuống, đạp phải hòn đá cứng, bị trẹo chân.
Mưa lớn ào ào như trút nước, Bạch Tế khập khiễng chạy vội trong bóng đêm, không lâu sau liền ướt như rơi vào nồi canh.
Mới nãy y còn có thể an ổn dụi vào lồng ngực Hoắc Tranh, giờ này lại cuốn quít chạy trốn. Bạch Tế trong lòng thê lương, nước mắt theo nước mưa tuôn ra, y đột nhiên quay đầu lại, lê cái chân bị thương chạy như điên về Hoắc gia, đứng bên ngoài đập cửa không ngừng.
Y không muốn đi, không muốn trở lại miếu cũ tối đen như mực, Hoắc Tranh rõ ràng thích hình dạng thỏ tai cụp của y như thế, nhất định sẽ cho y ở lại.
Hết chương 21
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook