Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên
-
Chương 14: Tiểu thúc thử lòng
Hoắc Tranh ngốc, Bạch Tế cũng bị hỏi đến choáng váng, ngốc theo.
Bạch Tế vượt qua hai ngày nơm nớp lo sợ bí mật mình là yêu quái bị phát hiện, sợ Hoắc Tranh lại hỏi nhiều y một câu. Nếu Hoắc Tranh nghiêm túc chất vấn y việc này, ở trước mặt Hoắc Tranh, Bạch Tế vốn chẳng có gan tiếp tục nói dối.
Y âu sầu lo lắng nghĩ, làm người thật khó, làm người nói dối còn khó hơn. Nhưng y muốn ở lại bên người Hoắc Tranh, không thể không lừa gạt đối phương.
Bạch Tế mấy ngày này an phận ở trong nhà nơi nào cũng không đi, mọi khi Hoắc Tranh ra cửa, y luôn như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau mông, vì để Hoắc Tranh không nghi ngờ, y hạn chế ra ngoài, nhìn ngoài mặt Hoắc Tranh có vẻ sóng êm gió lặng, tinh thần Bạch Tế luôn thấp thỏm lo âu dần dần thả lỏng.
Không nghĩ tới Hoắc Tranh ngoài mặt không gợn sóng, thật ra trong lòng lại lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Hoắc Tranh một bên không muốn tin tưởng chyện này, mặt khác lại khó tránh tâm tư tự trách giày vò bản thân.
Mỗi khi đến đêm khuya, Hoắc Tranh luôn đứng trước bài vị Hoắc Thiên Quân sám hối đến tận nửa đêm mới trở về phòng, Bạch Tế trở nên an phận khác hẳn bình thường làm trong lòng hắn nghi ngờ càng sâu, Hoắc Tranh bất động thanh sắc mà quan sát nhất cử nhất động của Bạch Tế.
“Tranh Tranh!”
Bạch Tế đem củi ướt đã phơi khô ráo trong sân viện ôm về nhà bếp, sắp xếp chỉnh tề, thấy Hoắc Tranh đứng trong viện xuất thần. Y vòng qua đối phương gọi lại vài lần, Hoắc Tranh lập tức hồi thần, đón nhận ánh mắt đơn thuần của Bạch Tế, nghĩ tới những chuyện phức tạp trong đầu, hắn lo lắng việc này, qua hai ngày cằm đã thô ráp, mọc ra một chút râu ngắn, người đột nhiên như già đi vài tuổi.
Bạch Tế duỗi tay sờ râu ngắn dưới cằm Hoắc Tranh, bị hắn phát hiện túm được tay, rất nhanh liền buông ra.
Hoắc Tranh đưa lưng về phía Bạch Tế, ngữ khí không nghe được bất kì cảm xúc gì, như bình thường nói: “Tẩu tử, gần đây ruộng đã tới ngày thu hoạch, ta phải đi qua hỗ trợ, ngươi ở một mình trong nhà không an toàn, cùng nhau đi đi.”
“Ừm.”
Bạch Tế không hề nghi ngờ đáp ứng hắn, thỏ con ở trong nhà mãi cũng buồn, rất muốn ra cửa hít thở không khí. Y vui sướng chạy về phòng lấy túi đựng nước rót đầy, nhanh chóng đeo bên hông. Quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Tranh vẫn còn đứng tại chỗ lù lù bất động, vội thúc giục hắn một tiếng, lại giúp Hoắc Tranh rót đầy một túi nước khác.
Hoắc Tranh mang theo Bạch Tế ra ruộng thật ra còn có mục đích khác.
Hắn muốn thử thăm dò Bạch Tế, xem tẩu tử hắn thật ra có cấu kết cùng thôn dân nào hay không. Gần đến lúc lúa trên ruộng chính vàng, thôn dân vội vàng gặt hái, sau giữa trưa mấy ngày này, thanh niên nam tử mỗi nhà mỗi hộ đều phải xuống ruộng thu hoạch.
Dưới đồng ruộng phần nhiều là nam tử cường tráng, cơ hồ nam nhân trẻ tuổi trong thôn đều tụ tập tại đây, hắn cố ý mang Bạch Tế xuống ruộng, chính vì xem có thể gặp được người y để ý hay không.
Bạch Tế không biết nói dối, nếu thật sự gặp được người kia, trên mặt sẽ biểu hiện ra hết, không thể giấu giếm. Hoắc Tranh không hi vọng người kia xuất hiện, trên đường đi đến đồng ruộng, lòng bàn tay đã ướt đẫm một mảnh.
Hoắc Tranh bị hành động của chính mình khiến cho bản thân cảm thấy tràn ngập tội lỗi, nhưng hắn lại không thể không làm như vậy, tiến lùi đều khó.
Đồng ruộng náo nhiệt, thôn dân toàn tụ lại đây, mùa khô đến sau một năm được mùa, cứ việc thu hoạch không phải tính toán, coi như bọn họ một nhà già trẻ đều lấp đầy bụng lương thực.
Ánh mặt trời chiếu xuống nóng đến đổ mồ hôi, các nam nhân cởi áo để cánh tay trần trụi làm việc, một ít nữ nhân theo xuống ruộng nhìn thấy cũng không e lệ. Dân phong giản dị, tiểu nữ nhi cũng không được quản giáo nhiều như tiểu thư trong thành, có nông phụ còn cùng nam nhâm nhà mình nhìn xem người nào thân thể cường tráng, nếu có người nào gầy thành da bọc xương, đều không tránh khỏi bị cười nhạo một phen.
Hoắc Tranh đứng cách Bạch Tế một khoảng không xa âm thầm quan sát, khi thôn dân lên bờ ruộng nghỉ tạm liền sôi nổi chuyển tầm mắt lên người Bạch Tế.
Bạch Tế cùng những người này hết thảy đều không hợp, lúc trước là con thỏ trong núi không dính khói lửa phàm tục, sau này có Hoắc Tranh hết mực bảo hộ, y đơn thuần trong sáng, mặc dù giờ phút này mang khăn che mặt, cũng khó ngăn nổi tầm mắt người ngoài, ngay cả một đám người tụ một chổ nhốn nháo ồn ào khi thấy Bạch Tế liền an tĩnh lại, lòng người khó đoán, ánh mắt mỗi người nhìn y cũng khác nhau.
Bạch Tế không biết những người khác nghĩ về mình như thế nào, lại nói Hoắc Tranh vừa đến ruộng sắc mặt liền biến đổi, vốn là muốn chứng minh lòng nghi ngờ của mình, nhưng khi làm việc này, Hoắc Tranh phát hiện chính mình căn bản không chịu được, hắn không chịu được khi Bạch Tế bị thôn dân vây xem.
Hoắc Tranh đi nhanh lên bờ, đeo giỏ tre lên lưng nói với Bạch Tế “Tẩu tử, chúng ta trở về.”
Trong giỏ tre rỗng tuếch, Hoắc Tranh rõ ràng còn chưa có bắt đầu làm việc đâu, thời gian bọn họ dừng lại ước chừng chỉ có nửa nén nhan, Bạch Tế đi theo, mơ mơ màng màng hỏi: “Tranh Tranh, tại sao mới ra tới liền trở về nha?”
Hoắc Tranh một mực “Không cần đi nữa.”
Vô luận xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn đều không nên đối với tẩu tử làm ra chuyện như thế, lại càng không nên để cho nam nhân khác liếc mắt nhìn đến nàng một cái.
Hoắc Tranh trong lòng có điều khó nói, hắn cảm giác chính mình thật thẹn với đại ca, thẹn với tẩu tử. Đối với câu hỏi của Bạch Tế không dám trả lời, lại nghĩ có lẽ là chính mình tự suy đoán lung tung, liền vùi đầu vào làm việc, mỗi ngày đều bận rộn, Bạch Tế đi theo bên người hắn khuyên cũng khuyên không được, thẳng đến ban đêm mệt ngã vào trên gối chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Tranh quyết tâm quên đi chuyện này, tiếp tục thay thế đại ca chiếu cố tốt tiểu tẩu tử.
Ngày nọ, Hoắc Tranh đem mái nhà của toàn bộ các phòng viện sửa chữa hoàn chỉnh, hắn xem sắc trời đã muộn, dặn dò Bạch Tế sớm về phòng nghỉ ngơi.
“Tẩu tử.” Hoắc Tranh dừng một chút, dường như có chuyện muốn nói với Bạch Tế.
Bạch Tế đến gần hắn, ánh nến nhàn nhạt xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ chiếu vào khuôn mặt, lúc sáng lúc tối, Bạch Tế vừa mới tắm xong, một vài sợi tóc đen mềm mại áp vào hai bên má, ôn nhu mà nghịch ngợm.
“Tranh Tranh, ngươi làm sao vậy?”
Hoắc Tranh hoảng hốt trong nháy mắt hoàn hồn lại, đến khi tiếng nói mềm mại của Bạch Tế một lần nữa vang lên, hắn mới nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Hoắc Tranh đưa đến ngoài cửa phòng, nhìn Bạch Tế đi vào, tắt nến trong nhà xong mới rời đi. Hắn cho rằng chuyện này thật sự qua đi, tẩu tử hắn từ đây an phận ở tại Hoắc gia, nhưng khi màn đêm buông xuống rồi lại xảy ra sự việc làm hắn không tưởng tượng được.
Đêm còn dài, mọi người đều nghỉ ngơi.
Đại viện Hoắc gia lại xuất hiện một bóng người lẻ loi, Hoắc Tranh tối nay không biết vì sao lại khó ngủ, hắn một mình ở lại trong sân viện ngồi trong chốc lát, nhìn sắc trời, nghe gió thổi, trừ bỏ tạp niệm, qua canh ba* mới dạo bước về phòng.
*Canh ba: 23h đến 1h (giờ Tý)
Ban đêm không tiếng động, Hoắc Tranh trằn trọc, bỗng dưng mơ hồ phát giác có động tĩnh. Hắn đứng dậy kéo ra cửa sổ đối diện mặt sân, nhìn qua khe hở nhỏ, định thân ngồi ngay ngắn.
Hắn nín thở ngưng thần, giữa bóng đêm tối tăm chợt thấy một bóng dáng nhỏ lặng yên xuất hiện trong viện, nhìn kỹ lại, người nọ không phải tẩu tử hắn thì là ai.
Hoắc Tranh như bị sét đánh, cả người cứng đờ bất động.
Tác giả có lời muốn nói: Tranh Tranh, mấy ngày nay có vẻ giày vò ngươi (làm mặt đáng thương =)))))
Mọi người hãy vỗ tay an ủi hắn đi.
Hết chương 14
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bạch Tế vượt qua hai ngày nơm nớp lo sợ bí mật mình là yêu quái bị phát hiện, sợ Hoắc Tranh lại hỏi nhiều y một câu. Nếu Hoắc Tranh nghiêm túc chất vấn y việc này, ở trước mặt Hoắc Tranh, Bạch Tế vốn chẳng có gan tiếp tục nói dối.
Y âu sầu lo lắng nghĩ, làm người thật khó, làm người nói dối còn khó hơn. Nhưng y muốn ở lại bên người Hoắc Tranh, không thể không lừa gạt đối phương.
Bạch Tế mấy ngày này an phận ở trong nhà nơi nào cũng không đi, mọi khi Hoắc Tranh ra cửa, y luôn như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau mông, vì để Hoắc Tranh không nghi ngờ, y hạn chế ra ngoài, nhìn ngoài mặt Hoắc Tranh có vẻ sóng êm gió lặng, tinh thần Bạch Tế luôn thấp thỏm lo âu dần dần thả lỏng.
Không nghĩ tới Hoắc Tranh ngoài mặt không gợn sóng, thật ra trong lòng lại lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Hoắc Tranh một bên không muốn tin tưởng chyện này, mặt khác lại khó tránh tâm tư tự trách giày vò bản thân.
Mỗi khi đến đêm khuya, Hoắc Tranh luôn đứng trước bài vị Hoắc Thiên Quân sám hối đến tận nửa đêm mới trở về phòng, Bạch Tế trở nên an phận khác hẳn bình thường làm trong lòng hắn nghi ngờ càng sâu, Hoắc Tranh bất động thanh sắc mà quan sát nhất cử nhất động của Bạch Tế.
“Tranh Tranh!”
Bạch Tế đem củi ướt đã phơi khô ráo trong sân viện ôm về nhà bếp, sắp xếp chỉnh tề, thấy Hoắc Tranh đứng trong viện xuất thần. Y vòng qua đối phương gọi lại vài lần, Hoắc Tranh lập tức hồi thần, đón nhận ánh mắt đơn thuần của Bạch Tế, nghĩ tới những chuyện phức tạp trong đầu, hắn lo lắng việc này, qua hai ngày cằm đã thô ráp, mọc ra một chút râu ngắn, người đột nhiên như già đi vài tuổi.
Bạch Tế duỗi tay sờ râu ngắn dưới cằm Hoắc Tranh, bị hắn phát hiện túm được tay, rất nhanh liền buông ra.
Hoắc Tranh đưa lưng về phía Bạch Tế, ngữ khí không nghe được bất kì cảm xúc gì, như bình thường nói: “Tẩu tử, gần đây ruộng đã tới ngày thu hoạch, ta phải đi qua hỗ trợ, ngươi ở một mình trong nhà không an toàn, cùng nhau đi đi.”
“Ừm.”
Bạch Tế không hề nghi ngờ đáp ứng hắn, thỏ con ở trong nhà mãi cũng buồn, rất muốn ra cửa hít thở không khí. Y vui sướng chạy về phòng lấy túi đựng nước rót đầy, nhanh chóng đeo bên hông. Quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Tranh vẫn còn đứng tại chỗ lù lù bất động, vội thúc giục hắn một tiếng, lại giúp Hoắc Tranh rót đầy một túi nước khác.
Hoắc Tranh mang theo Bạch Tế ra ruộng thật ra còn có mục đích khác.
Hắn muốn thử thăm dò Bạch Tế, xem tẩu tử hắn thật ra có cấu kết cùng thôn dân nào hay không. Gần đến lúc lúa trên ruộng chính vàng, thôn dân vội vàng gặt hái, sau giữa trưa mấy ngày này, thanh niên nam tử mỗi nhà mỗi hộ đều phải xuống ruộng thu hoạch.
Dưới đồng ruộng phần nhiều là nam tử cường tráng, cơ hồ nam nhân trẻ tuổi trong thôn đều tụ tập tại đây, hắn cố ý mang Bạch Tế xuống ruộng, chính vì xem có thể gặp được người y để ý hay không.
Bạch Tế không biết nói dối, nếu thật sự gặp được người kia, trên mặt sẽ biểu hiện ra hết, không thể giấu giếm. Hoắc Tranh không hi vọng người kia xuất hiện, trên đường đi đến đồng ruộng, lòng bàn tay đã ướt đẫm một mảnh.
Hoắc Tranh bị hành động của chính mình khiến cho bản thân cảm thấy tràn ngập tội lỗi, nhưng hắn lại không thể không làm như vậy, tiến lùi đều khó.
Đồng ruộng náo nhiệt, thôn dân toàn tụ lại đây, mùa khô đến sau một năm được mùa, cứ việc thu hoạch không phải tính toán, coi như bọn họ một nhà già trẻ đều lấp đầy bụng lương thực.
Ánh mặt trời chiếu xuống nóng đến đổ mồ hôi, các nam nhân cởi áo để cánh tay trần trụi làm việc, một ít nữ nhân theo xuống ruộng nhìn thấy cũng không e lệ. Dân phong giản dị, tiểu nữ nhi cũng không được quản giáo nhiều như tiểu thư trong thành, có nông phụ còn cùng nam nhâm nhà mình nhìn xem người nào thân thể cường tráng, nếu có người nào gầy thành da bọc xương, đều không tránh khỏi bị cười nhạo một phen.
Hoắc Tranh đứng cách Bạch Tế một khoảng không xa âm thầm quan sát, khi thôn dân lên bờ ruộng nghỉ tạm liền sôi nổi chuyển tầm mắt lên người Bạch Tế.
Bạch Tế cùng những người này hết thảy đều không hợp, lúc trước là con thỏ trong núi không dính khói lửa phàm tục, sau này có Hoắc Tranh hết mực bảo hộ, y đơn thuần trong sáng, mặc dù giờ phút này mang khăn che mặt, cũng khó ngăn nổi tầm mắt người ngoài, ngay cả một đám người tụ một chổ nhốn nháo ồn ào khi thấy Bạch Tế liền an tĩnh lại, lòng người khó đoán, ánh mắt mỗi người nhìn y cũng khác nhau.
Bạch Tế không biết những người khác nghĩ về mình như thế nào, lại nói Hoắc Tranh vừa đến ruộng sắc mặt liền biến đổi, vốn là muốn chứng minh lòng nghi ngờ của mình, nhưng khi làm việc này, Hoắc Tranh phát hiện chính mình căn bản không chịu được, hắn không chịu được khi Bạch Tế bị thôn dân vây xem.
Hoắc Tranh đi nhanh lên bờ, đeo giỏ tre lên lưng nói với Bạch Tế “Tẩu tử, chúng ta trở về.”
Trong giỏ tre rỗng tuếch, Hoắc Tranh rõ ràng còn chưa có bắt đầu làm việc đâu, thời gian bọn họ dừng lại ước chừng chỉ có nửa nén nhan, Bạch Tế đi theo, mơ mơ màng màng hỏi: “Tranh Tranh, tại sao mới ra tới liền trở về nha?”
Hoắc Tranh một mực “Không cần đi nữa.”
Vô luận xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn đều không nên đối với tẩu tử làm ra chuyện như thế, lại càng không nên để cho nam nhân khác liếc mắt nhìn đến nàng một cái.
Hoắc Tranh trong lòng có điều khó nói, hắn cảm giác chính mình thật thẹn với đại ca, thẹn với tẩu tử. Đối với câu hỏi của Bạch Tế không dám trả lời, lại nghĩ có lẽ là chính mình tự suy đoán lung tung, liền vùi đầu vào làm việc, mỗi ngày đều bận rộn, Bạch Tế đi theo bên người hắn khuyên cũng khuyên không được, thẳng đến ban đêm mệt ngã vào trên gối chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Tranh quyết tâm quên đi chuyện này, tiếp tục thay thế đại ca chiếu cố tốt tiểu tẩu tử.
Ngày nọ, Hoắc Tranh đem mái nhà của toàn bộ các phòng viện sửa chữa hoàn chỉnh, hắn xem sắc trời đã muộn, dặn dò Bạch Tế sớm về phòng nghỉ ngơi.
“Tẩu tử.” Hoắc Tranh dừng một chút, dường như có chuyện muốn nói với Bạch Tế.
Bạch Tế đến gần hắn, ánh nến nhàn nhạt xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ chiếu vào khuôn mặt, lúc sáng lúc tối, Bạch Tế vừa mới tắm xong, một vài sợi tóc đen mềm mại áp vào hai bên má, ôn nhu mà nghịch ngợm.
“Tranh Tranh, ngươi làm sao vậy?”
Hoắc Tranh hoảng hốt trong nháy mắt hoàn hồn lại, đến khi tiếng nói mềm mại của Bạch Tế một lần nữa vang lên, hắn mới nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Hoắc Tranh đưa đến ngoài cửa phòng, nhìn Bạch Tế đi vào, tắt nến trong nhà xong mới rời đi. Hắn cho rằng chuyện này thật sự qua đi, tẩu tử hắn từ đây an phận ở tại Hoắc gia, nhưng khi màn đêm buông xuống rồi lại xảy ra sự việc làm hắn không tưởng tượng được.
Đêm còn dài, mọi người đều nghỉ ngơi.
Đại viện Hoắc gia lại xuất hiện một bóng người lẻ loi, Hoắc Tranh tối nay không biết vì sao lại khó ngủ, hắn một mình ở lại trong sân viện ngồi trong chốc lát, nhìn sắc trời, nghe gió thổi, trừ bỏ tạp niệm, qua canh ba* mới dạo bước về phòng.
*Canh ba: 23h đến 1h (giờ Tý)
Ban đêm không tiếng động, Hoắc Tranh trằn trọc, bỗng dưng mơ hồ phát giác có động tĩnh. Hắn đứng dậy kéo ra cửa sổ đối diện mặt sân, nhìn qua khe hở nhỏ, định thân ngồi ngay ngắn.
Hắn nín thở ngưng thần, giữa bóng đêm tối tăm chợt thấy một bóng dáng nhỏ lặng yên xuất hiện trong viện, nhìn kỹ lại, người nọ không phải tẩu tử hắn thì là ai.
Hoắc Tranh như bị sét đánh, cả người cứng đờ bất động.
Tác giả có lời muốn nói: Tranh Tranh, mấy ngày nay có vẻ giày vò ngươi (làm mặt đáng thương =)))))
Mọi người hãy vỗ tay an ủi hắn đi.
Hết chương 14
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook