Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên
-
Chương 1: Thỏ nhỏ xuống núi
Đầu xuân đổ một trận mưa lớn, ẩm ướt kéo dài đến khi ánh mặt trời phá vỡ tầng mây âm u, vạn vật bắt đầu sinh sôi. Gió lạnh đem mầm cây nhỏ dưới đất thổi đến nghiêng ngả, sương mù bao phủ ngọn núi dần tan hết. Giữa khe núi, chỉ thấy một cái bóng trắng từ từ nhẹ nhàng đi ra.
Bóng trắng đi thực chậm, dáng người mềm mại, nhưng lại đi đến ngã trái ngã phải, thất tha thất thiểu, giống như người uống rượu say mèm. Bỗng nhiên lại thấy y nhảy dựng lên, nhảy một cái, lại nhảy thêm một cái, thân hình lại linh hoạt nhẹ nhàn hơn nhiều so với đi đường, có thể thấy động tác này y làm thập phần quen thuộc.
Bóng trắng kia lại nhảy đi, đến khi nhìn rõ, chính là một thân áo trắng như tuyết, răng trắng môi hồng, tóc đen mượt xõa tung phía sau, làn da trắng mịn non mềm, một đôi mắt hạnh trong suốt đầy nước, đuôi lông mày mang ý cười, cực kỳ đáng yêu, trong lúc nhất thời khó nhìn ra là nam hay nữ.
Trải qua trăm năm tu luyện, chờ đến thời vận, Bạch Tế cuối cùng cũng hóa được thành người.
Y sờ sờ tay chân của chính mình, trong chốt lát còn chưa thích ứng được từ bốn cái chân ngắn ngủn biến thành dáng vẻ này, đầu còn mơ mơ hồ hồ, người cũng phiêu phiêu, đi đường hai chân nhũn ra, cả người đều không có sức.
Thành người rồi nhưng y chỉ có thể nhảy tới nhảy lui, thật sự so với thần tiên đi đường còn thú vị hơn.
Bạch Tế nhảy ra khỏi núi, vạn vật đều tươi tốt, không để ý cây cỏ dưới chân, vấp một cái ngã lăn xuống đất, đầu bay đầy sao, hương cỏ xanh bay vào mũi, trong miệng lại gặm một nhúm cỏ.
Y không lập tức ngồi dậy mà ghé vào bụi cỏ, té ngã đau cũng không giận, thậm chí còn nhếch môi cười, khi cười thật ôn nhu đáng yêu, mắt có chút ướt, phảng phất có chút thẹn thùng. Chóp mũi trên mặt đất trái ngửi một chút, phải ngửi một chút, nhẹ nhàng ngửi hương cỏ xanh tươi mới, qua một lúc lâu sau mới cử động tay chân bò dậy.
Xuân tới cây cỏ tươi tốt, một vùng xanh ngát đẹp mắt. Bạch Tế cúi đầu, phát hiện cỏ dưới chân bị mình đạp bẹp một mảng, trong mắt tức khắc thấy áy náy, nhỏ giọng lẩm bẩm, thấy cây cỏ bị đạp không quá nghiêm trọng, mới nhón mũi chân, cẩn thận nhảy đi.
Trời dần dần trong, tuy có nắng, gió xuân mười dặm, nhưng vẫn không ấm lên được bao nhiêu. Bạch Tế run run đem tay giấu trong áo, tuy có một thân quần áo xinh đẹp, nhưng y lại thật nhớ bộ lông xù ấm áp.
Y một đường đi nhẹ nhàn tránh cỏ cây, khi thì duỗi tay chạm vào một đóa hoa dại, cùng chúng nó nói chuyện giải buồn, những cây hoa cỏ dù chưa đủ linh khí để hiểu được ngôn ngữ, Bạch Tế một mình lầm bầm lầu bầu cũng rất là vui sướng, vừa đi vừa dừng chừng nửa ngày, y thế nhưng đánh bậy đánh bạ mà tìm được đường xuống núi, lại ngây thơ không biết mình đã rời khỏi núi.
Dưới chân núi ngay ngã rẽ có một con sông, mặt sông ước chừng hơn mười thước, dòng nước chảy mạnh, Bạch Tế nghe tiếng nước ào ào lập tức muốt nước miếng, đi hơn nửa ngày y đã sớm đói lại khát, lập tức liền chạy đến bờ sông, ngồi xổm cả người để uống nước.
Ven bờ sông đất ướt mền xốp, Bạch Tế không hay biết, trọng tâm dồn xuống hai chân làm lở đất, cả người nhào xuống sông.
Thân thể y không thể khống chế vùng vẫy ở trong nước, cả người chìm xuống, bọt nước văn khắp nơi, cũng may gần bờ nên đáy sông không sâu, Bạch Tế hoảng sợ, ô ô a a gọi bậy một hồi, tay chân giãy giụa bò lên bờ, cả người đều bị dọa đến ngốc ra.
Một phen bị rơi xuống sông, quần áo đều ướt đẫm, tóc cũng ướt hơn phân nửa, quần áo thấm nước dán lên người, gió thổi qua, Bạch Tế đáng thương co rúm bả vai lại mà hắt xì một cái, mũi ướt át, hốc mắt đều đỏ một vòng.
Y nghĩ thầm làm người chẳng có gì tốt, đi đường thì nghiên nghiên ngả ngả, uống nước còn bị té xuống sông, vừa đói vừa lạnh, thật nhớ bộ lông xù xù của mình.
Bạch Tế còn đang hối tiếc nhớ tới bộ lông xù mềm mềm của mình, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười. Y giật mình quay đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện có người khác.
"Ai?"
Bạch Tế cố tình nói lớn để thêm can đảm, nhưng người đã co rụt trốn sau thân cây.
Tiếng cười tiếp tục vang lên, y trợn tròn đôi mắt nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh, liền thấy một con bươm bướm đậu trên cánh hoa vừa mới bay lên, nó lại bay đảo vòng quanh Bạch Tế.
Bạch Tế nhìn theo nó, con bướm màu sắc sặc sỡ, ánh nắng chiếu lên người nó tùy theo chuyển động mà đổi màu, mỹ lệ đến lóa mắt.
Con bướm lại mở miệng nói với Bạch Tế, "Ngươi thật xinh đẹp nga."
Mắt Bạch Tế luôn dính chặt vào con bướm không rời, kinh ngạc, "Ngươi, ngươi có thể nói được!" Con bướm quá xinh đẹp, y nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sợ đem vật duy nhất có thể nói chuyện cùng mình là tiểu hồ điệp này dọa chạy mất.
Con bướm ngưng cười, khiêu ngạo trả lời: "Đương nhiên, ta có thể nói được tiếng người, chỉ tiếc còn chưa thể hóa hình, nhưng nhìn ngươi ngốc như vậy, cư nhiên có thể hóa hình sớm hơn ta."
Con bướm liên tiếp cười nhạo hắn ngốc, Bạch Tế không giận, thâm chí tính tình tốt còn cười đến lộ ra hàm răng tuyết trắng.
Nó đậu xuống vai Bạch Tế, tiện đà hỏi: "Dù hơi ngốc một chút, nhưng rất đáng yêu, ngươi tên là gì?"
"Ta kêu Bạch Tế."
Con bướm thấy thái độ lấy lòng của Bạch Tế, lại hỏi: "Ngươi muốn xuống núi sao, không biết đường ta có thể dẫn đường cho ngươi."
"Xuống, xuống núi..." Bạch Tế nhỏ giọng lẩm bẩm, vô ý mà nói: "Ta cũng không biết ta muốn đi đâu."
Con bướm nhìn kỹ hắn, thấy hắn không giống như đang nói dối, liền đậu lên đầu ngón tay hắn, hảo ý chỉ điểm: "Như thế nào không biết đi đâu, ngươi đã hóa được hình người, thành người rồi, tự nhiên phải sống cùng con người, xuống núi tìm chỗ có người mà ở."
Bạch Tế lộ ra ánh mắt mê mang, "Cùng con người sinh sống?"
Con bướm vỗ cánh, "Đúng rồi, bằng không ở lại nơi núi sâu rừng già này làm gì, cũng không có người cùng ngươi nói chuyện, một mình ở lại đây, ngươi không sợ tịch mịch sao?"
Bạch Tế khẩn trương nhìn nó, vừa hoang mang vừa rối loạn, "Nhưng ta không quen biết con người nha."
"Chờ ngươi xuống núi không phải là biết rồi sao."
Nghe nói như thế, Bạch Tế trong lòng có chút do dự.
Con bướm biết y không rành thế sự, bắt đầu hướng dẫn từng bước, "Con người có rất nhiều đồ ăn ngon, đói bụng liền ăn, muốn ăn nhiều thì ăn nhiều, muốn ăn ít thì ăn ít, no rồi liền ngủ, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, gặp trời mưa sét đánh cũng có nhà ở che chắn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, so với trong núi sâu rừng già này tiêu dao sung sướng hơn nhiều, ngươi đã là con người, không thể ở lại cùng thú làm bạn."
Nghe con bướm đề cập đến đồ ăn, bụng Bạch Tế lại thấy đói, hiểu được lời nói tốt đẹp của nó, tâm tính đơn thuần của y có chút kinh ngạc.
Nước sông ào ào chảy, một con cá bị nước đánh văng lên bờ, rớt bịch xuống đám cỏ. Bạch Tế nghe tiếng chạy đến, con bướm bay vòng vòng bên người y, cho rằng y sẽ đem con cá tự đưa tới cửa này nuốt vào bụng.
Con cá vùng vẫy, Bạch Tế cẩn thận cầm nó trong lòng bàn tay, tránh đi lên đất mềm, đến bên bờ sông, đem cá thả xuống sông, y nhìn con cá bơi lội trong nước, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuy nhìn hơi ngốc một chút.
Con bướm tự nhận thấy mình cũng rất xinh đẹp, nhưng lúc này không khỏi bị Bạch Tế mê mẫn tâm trí, không nghĩ tới hắn ngốc như thế, cười lên lại thật đẹp.
Con bướm nói: "Vì cái gì ngươi muốn thả nó, bây giờ đang đói bụng ăn nó không tốt sao."
Bạch Tế sờ sờ cái bụng xẹp lép, lắc lắc đầu, y thiện lương đơn thần, nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt.
Đã gần như hiểu rõ tính tình Bạch Tế, con bướm cũng không nỡ trách, thấy y nhìn mặt sông xuất thần, tâm nó đã mềm nhũn, "Nếu ngươi không biết đường, ta dẫn ngươi ra ngoài, đến khi ngươi tìm được chổ ở trong nhân gian."
Bạch Tế quay đầu nhìn con bướm, hai mắt phát sáng, "Nhưng, có thể sao?"
Y vừa trong núi sâu ra liền quen biết một con bướm xinh đẹp, bản thân vốn không biết gì, lại càng ỷ lại nó.
Con bướm bay lên, "Đương nhiên, ngươi hiện tại là bằng hữu của ta mà."
Trong núi không rõ năm tháng, đi qua một ngọn lại một ngọn núi, bạch y thiếu niên làm bạn cùng con bướm bên người mình, nhân gian đã đến tháng tư, một ngày thấy cảnh xuân hòa thuận vui vẻ, Bạch Tế đứng ở chân núi nhìn về nơi xa.
Y đi đến một con đường không có cỏ dại nhiều như đường núi, mà đã được chỉnh sửa cùng mở rộng, đi ra ngoài, rời khỏi nơi núi sâu không có dấu chân người.
Con bướm từ trên vai Bạch Tế bay lên phía trước, "Ngươi cứ việc đi dọc theo con đường này, tin tưởng ta, không lâu sẽ gặp được con người."
Bạch Tế cười tủm tỉm tầm mắt vẫn luôn nhìn theo nó, lại nghe con bướm nói: "Tiểu Bạch, ta không thể cùng ngươi đi xuống, ngươi tâm tư đơn giản, tự mình phải ghi nhớ trong lòng không được quên, nhất định đừng để bị người ta lừa đi."
Nghe được con bướm không đi cùng mình, Bạch Tế nóng vội, hốc mắt thiếu chút nữa tràn ra nước, vội đuổi theo nó hỏi: "Tiểu Điệp Tiểu Điệp, ngươi tại sao không chịu đi cùng ta?"
Con bướm thở dài, "Hiện tại ta còn chưa hóa thành người được, lúc trước ở gần nơi có khí tức con người, ta suýt chút nữa đã tu hành thất bại trong gang tấc."
"Ta cùng ngươi trở về!" Bạch Tế đáp không chút suy nghĩ, đem con bướm nâng trong lòng bàn tay, con bướm lại không cho y đụng tới, còn mắng y ngốc nữa.
"Ngươi lại nói lời ngốc nghếch gì thế, vậy chẳng phải uổng phí tâm ý của ta, uổng ta cùng ngươi đi một đoạn đường dài vậy sao."
Bạch Tế cực kỳ khổ sở, "không xa rời nhau không được sao?"
Con bướm bay quanh đỉnh đầu y, dở khóc dở cười, "Tiểu Bạch, ngươi hiện tại đã là con người, cũng không thể giống như trước đây ở trong núi làm bạn cùng chim thú, người với người sinh hoạt, thú cùng thú sinh sống, ngươi muốn sống sót, phải đi về phía trước thôi, nếu sau này ta có thể hóa thành hình người, chúng ta có duyên như vậy chắc chắc sẽ gặp lại."
Con bướm giỏi ăn nói, làm cho Bạch Tế chỉ có thể rơi nước mắt tiễn nó đi, nhưng trong lòng vẫn không tha, lén lút cùng trở về với nó, con bướm phát hiện được, liền bị nó mắng hai câu mới chịu từ bỏ.
Con bướm hoàn toàn bay đi xa, y tìm bóng dáng sặc sỡ mỹ lệ của nó, Bạch Tế hít hít cái mũi đã đỏ lên, tiếp tục đi dọc theo con đường.
Trên đường, Bạch Tế gặp được một người đang vội vàng đánh xe lừa.
Thôn dân trên xe lừa vô tình liếc thấy Bạch Tế, hắn xoa xoa đầu, thấp giọng lẩm bẩm, "Ban ngày ban mặt, còn mộng tưởng hão huyền." Ở trong núi này trước không có cửa hàng sau không có thôn xóm, như thế nào có thể thấy bạch y thiếu niên như tiên nhân đi tới được.
Bạch Tế chăm chú nhìn xe lừa đi xa, lại nhìn nhìn hai cái đùi mình một cái, bẹp miệng một tiếng, tiếp tục đi tới phía trước.
Hết chương 1
Edit: <Thỏ Cụp Tai>
Bóng trắng đi thực chậm, dáng người mềm mại, nhưng lại đi đến ngã trái ngã phải, thất tha thất thiểu, giống như người uống rượu say mèm. Bỗng nhiên lại thấy y nhảy dựng lên, nhảy một cái, lại nhảy thêm một cái, thân hình lại linh hoạt nhẹ nhàn hơn nhiều so với đi đường, có thể thấy động tác này y làm thập phần quen thuộc.
Bóng trắng kia lại nhảy đi, đến khi nhìn rõ, chính là một thân áo trắng như tuyết, răng trắng môi hồng, tóc đen mượt xõa tung phía sau, làn da trắng mịn non mềm, một đôi mắt hạnh trong suốt đầy nước, đuôi lông mày mang ý cười, cực kỳ đáng yêu, trong lúc nhất thời khó nhìn ra là nam hay nữ.
Trải qua trăm năm tu luyện, chờ đến thời vận, Bạch Tế cuối cùng cũng hóa được thành người.
Y sờ sờ tay chân của chính mình, trong chốt lát còn chưa thích ứng được từ bốn cái chân ngắn ngủn biến thành dáng vẻ này, đầu còn mơ mơ hồ hồ, người cũng phiêu phiêu, đi đường hai chân nhũn ra, cả người đều không có sức.
Thành người rồi nhưng y chỉ có thể nhảy tới nhảy lui, thật sự so với thần tiên đi đường còn thú vị hơn.
Bạch Tế nhảy ra khỏi núi, vạn vật đều tươi tốt, không để ý cây cỏ dưới chân, vấp một cái ngã lăn xuống đất, đầu bay đầy sao, hương cỏ xanh bay vào mũi, trong miệng lại gặm một nhúm cỏ.
Y không lập tức ngồi dậy mà ghé vào bụi cỏ, té ngã đau cũng không giận, thậm chí còn nhếch môi cười, khi cười thật ôn nhu đáng yêu, mắt có chút ướt, phảng phất có chút thẹn thùng. Chóp mũi trên mặt đất trái ngửi một chút, phải ngửi một chút, nhẹ nhàng ngửi hương cỏ xanh tươi mới, qua một lúc lâu sau mới cử động tay chân bò dậy.
Xuân tới cây cỏ tươi tốt, một vùng xanh ngát đẹp mắt. Bạch Tế cúi đầu, phát hiện cỏ dưới chân bị mình đạp bẹp một mảng, trong mắt tức khắc thấy áy náy, nhỏ giọng lẩm bẩm, thấy cây cỏ bị đạp không quá nghiêm trọng, mới nhón mũi chân, cẩn thận nhảy đi.
Trời dần dần trong, tuy có nắng, gió xuân mười dặm, nhưng vẫn không ấm lên được bao nhiêu. Bạch Tế run run đem tay giấu trong áo, tuy có một thân quần áo xinh đẹp, nhưng y lại thật nhớ bộ lông xù ấm áp.
Y một đường đi nhẹ nhàn tránh cỏ cây, khi thì duỗi tay chạm vào một đóa hoa dại, cùng chúng nó nói chuyện giải buồn, những cây hoa cỏ dù chưa đủ linh khí để hiểu được ngôn ngữ, Bạch Tế một mình lầm bầm lầu bầu cũng rất là vui sướng, vừa đi vừa dừng chừng nửa ngày, y thế nhưng đánh bậy đánh bạ mà tìm được đường xuống núi, lại ngây thơ không biết mình đã rời khỏi núi.
Dưới chân núi ngay ngã rẽ có một con sông, mặt sông ước chừng hơn mười thước, dòng nước chảy mạnh, Bạch Tế nghe tiếng nước ào ào lập tức muốt nước miếng, đi hơn nửa ngày y đã sớm đói lại khát, lập tức liền chạy đến bờ sông, ngồi xổm cả người để uống nước.
Ven bờ sông đất ướt mền xốp, Bạch Tế không hay biết, trọng tâm dồn xuống hai chân làm lở đất, cả người nhào xuống sông.
Thân thể y không thể khống chế vùng vẫy ở trong nước, cả người chìm xuống, bọt nước văn khắp nơi, cũng may gần bờ nên đáy sông không sâu, Bạch Tế hoảng sợ, ô ô a a gọi bậy một hồi, tay chân giãy giụa bò lên bờ, cả người đều bị dọa đến ngốc ra.
Một phen bị rơi xuống sông, quần áo đều ướt đẫm, tóc cũng ướt hơn phân nửa, quần áo thấm nước dán lên người, gió thổi qua, Bạch Tế đáng thương co rúm bả vai lại mà hắt xì một cái, mũi ướt át, hốc mắt đều đỏ một vòng.
Y nghĩ thầm làm người chẳng có gì tốt, đi đường thì nghiên nghiên ngả ngả, uống nước còn bị té xuống sông, vừa đói vừa lạnh, thật nhớ bộ lông xù xù của mình.
Bạch Tế còn đang hối tiếc nhớ tới bộ lông xù mềm mềm của mình, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười. Y giật mình quay đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện có người khác.
"Ai?"
Bạch Tế cố tình nói lớn để thêm can đảm, nhưng người đã co rụt trốn sau thân cây.
Tiếng cười tiếp tục vang lên, y trợn tròn đôi mắt nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh, liền thấy một con bươm bướm đậu trên cánh hoa vừa mới bay lên, nó lại bay đảo vòng quanh Bạch Tế.
Bạch Tế nhìn theo nó, con bướm màu sắc sặc sỡ, ánh nắng chiếu lên người nó tùy theo chuyển động mà đổi màu, mỹ lệ đến lóa mắt.
Con bướm lại mở miệng nói với Bạch Tế, "Ngươi thật xinh đẹp nga."
Mắt Bạch Tế luôn dính chặt vào con bướm không rời, kinh ngạc, "Ngươi, ngươi có thể nói được!" Con bướm quá xinh đẹp, y nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sợ đem vật duy nhất có thể nói chuyện cùng mình là tiểu hồ điệp này dọa chạy mất.
Con bướm ngưng cười, khiêu ngạo trả lời: "Đương nhiên, ta có thể nói được tiếng người, chỉ tiếc còn chưa thể hóa hình, nhưng nhìn ngươi ngốc như vậy, cư nhiên có thể hóa hình sớm hơn ta."
Con bướm liên tiếp cười nhạo hắn ngốc, Bạch Tế không giận, thâm chí tính tình tốt còn cười đến lộ ra hàm răng tuyết trắng.
Nó đậu xuống vai Bạch Tế, tiện đà hỏi: "Dù hơi ngốc một chút, nhưng rất đáng yêu, ngươi tên là gì?"
"Ta kêu Bạch Tế."
Con bướm thấy thái độ lấy lòng của Bạch Tế, lại hỏi: "Ngươi muốn xuống núi sao, không biết đường ta có thể dẫn đường cho ngươi."
"Xuống, xuống núi..." Bạch Tế nhỏ giọng lẩm bẩm, vô ý mà nói: "Ta cũng không biết ta muốn đi đâu."
Con bướm nhìn kỹ hắn, thấy hắn không giống như đang nói dối, liền đậu lên đầu ngón tay hắn, hảo ý chỉ điểm: "Như thế nào không biết đi đâu, ngươi đã hóa được hình người, thành người rồi, tự nhiên phải sống cùng con người, xuống núi tìm chỗ có người mà ở."
Bạch Tế lộ ra ánh mắt mê mang, "Cùng con người sinh sống?"
Con bướm vỗ cánh, "Đúng rồi, bằng không ở lại nơi núi sâu rừng già này làm gì, cũng không có người cùng ngươi nói chuyện, một mình ở lại đây, ngươi không sợ tịch mịch sao?"
Bạch Tế khẩn trương nhìn nó, vừa hoang mang vừa rối loạn, "Nhưng ta không quen biết con người nha."
"Chờ ngươi xuống núi không phải là biết rồi sao."
Nghe nói như thế, Bạch Tế trong lòng có chút do dự.
Con bướm biết y không rành thế sự, bắt đầu hướng dẫn từng bước, "Con người có rất nhiều đồ ăn ngon, đói bụng liền ăn, muốn ăn nhiều thì ăn nhiều, muốn ăn ít thì ăn ít, no rồi liền ngủ, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, gặp trời mưa sét đánh cũng có nhà ở che chắn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, so với trong núi sâu rừng già này tiêu dao sung sướng hơn nhiều, ngươi đã là con người, không thể ở lại cùng thú làm bạn."
Nghe con bướm đề cập đến đồ ăn, bụng Bạch Tế lại thấy đói, hiểu được lời nói tốt đẹp của nó, tâm tính đơn thuần của y có chút kinh ngạc.
Nước sông ào ào chảy, một con cá bị nước đánh văng lên bờ, rớt bịch xuống đám cỏ. Bạch Tế nghe tiếng chạy đến, con bướm bay vòng vòng bên người y, cho rằng y sẽ đem con cá tự đưa tới cửa này nuốt vào bụng.
Con cá vùng vẫy, Bạch Tế cẩn thận cầm nó trong lòng bàn tay, tránh đi lên đất mềm, đến bên bờ sông, đem cá thả xuống sông, y nhìn con cá bơi lội trong nước, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuy nhìn hơi ngốc một chút.
Con bướm tự nhận thấy mình cũng rất xinh đẹp, nhưng lúc này không khỏi bị Bạch Tế mê mẫn tâm trí, không nghĩ tới hắn ngốc như thế, cười lên lại thật đẹp.
Con bướm nói: "Vì cái gì ngươi muốn thả nó, bây giờ đang đói bụng ăn nó không tốt sao."
Bạch Tế sờ sờ cái bụng xẹp lép, lắc lắc đầu, y thiện lương đơn thần, nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt.
Đã gần như hiểu rõ tính tình Bạch Tế, con bướm cũng không nỡ trách, thấy y nhìn mặt sông xuất thần, tâm nó đã mềm nhũn, "Nếu ngươi không biết đường, ta dẫn ngươi ra ngoài, đến khi ngươi tìm được chổ ở trong nhân gian."
Bạch Tế quay đầu nhìn con bướm, hai mắt phát sáng, "Nhưng, có thể sao?"
Y vừa trong núi sâu ra liền quen biết một con bướm xinh đẹp, bản thân vốn không biết gì, lại càng ỷ lại nó.
Con bướm bay lên, "Đương nhiên, ngươi hiện tại là bằng hữu của ta mà."
Trong núi không rõ năm tháng, đi qua một ngọn lại một ngọn núi, bạch y thiếu niên làm bạn cùng con bướm bên người mình, nhân gian đã đến tháng tư, một ngày thấy cảnh xuân hòa thuận vui vẻ, Bạch Tế đứng ở chân núi nhìn về nơi xa.
Y đi đến một con đường không có cỏ dại nhiều như đường núi, mà đã được chỉnh sửa cùng mở rộng, đi ra ngoài, rời khỏi nơi núi sâu không có dấu chân người.
Con bướm từ trên vai Bạch Tế bay lên phía trước, "Ngươi cứ việc đi dọc theo con đường này, tin tưởng ta, không lâu sẽ gặp được con người."
Bạch Tế cười tủm tỉm tầm mắt vẫn luôn nhìn theo nó, lại nghe con bướm nói: "Tiểu Bạch, ta không thể cùng ngươi đi xuống, ngươi tâm tư đơn giản, tự mình phải ghi nhớ trong lòng không được quên, nhất định đừng để bị người ta lừa đi."
Nghe được con bướm không đi cùng mình, Bạch Tế nóng vội, hốc mắt thiếu chút nữa tràn ra nước, vội đuổi theo nó hỏi: "Tiểu Điệp Tiểu Điệp, ngươi tại sao không chịu đi cùng ta?"
Con bướm thở dài, "Hiện tại ta còn chưa hóa thành người được, lúc trước ở gần nơi có khí tức con người, ta suýt chút nữa đã tu hành thất bại trong gang tấc."
"Ta cùng ngươi trở về!" Bạch Tế đáp không chút suy nghĩ, đem con bướm nâng trong lòng bàn tay, con bướm lại không cho y đụng tới, còn mắng y ngốc nữa.
"Ngươi lại nói lời ngốc nghếch gì thế, vậy chẳng phải uổng phí tâm ý của ta, uổng ta cùng ngươi đi một đoạn đường dài vậy sao."
Bạch Tế cực kỳ khổ sở, "không xa rời nhau không được sao?"
Con bướm bay quanh đỉnh đầu y, dở khóc dở cười, "Tiểu Bạch, ngươi hiện tại đã là con người, cũng không thể giống như trước đây ở trong núi làm bạn cùng chim thú, người với người sinh hoạt, thú cùng thú sinh sống, ngươi muốn sống sót, phải đi về phía trước thôi, nếu sau này ta có thể hóa thành hình người, chúng ta có duyên như vậy chắc chắc sẽ gặp lại."
Con bướm giỏi ăn nói, làm cho Bạch Tế chỉ có thể rơi nước mắt tiễn nó đi, nhưng trong lòng vẫn không tha, lén lút cùng trở về với nó, con bướm phát hiện được, liền bị nó mắng hai câu mới chịu từ bỏ.
Con bướm hoàn toàn bay đi xa, y tìm bóng dáng sặc sỡ mỹ lệ của nó, Bạch Tế hít hít cái mũi đã đỏ lên, tiếp tục đi dọc theo con đường.
Trên đường, Bạch Tế gặp được một người đang vội vàng đánh xe lừa.
Thôn dân trên xe lừa vô tình liếc thấy Bạch Tế, hắn xoa xoa đầu, thấp giọng lẩm bẩm, "Ban ngày ban mặt, còn mộng tưởng hão huyền." Ở trong núi này trước không có cửa hàng sau không có thôn xóm, như thế nào có thể thấy bạch y thiếu niên như tiên nhân đi tới được.
Bạch Tế chăm chú nhìn xe lừa đi xa, lại nhìn nhìn hai cái đùi mình một cái, bẹp miệng một tiếng, tiếp tục đi tới phía trước.
Hết chương 1
Edit: <Thỏ Cụp Tai>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook