Hải Âu Chi Thương
-
Quyển 1 - Chương 1-2
Nguyên Võ Kinh sợ hãi trốn sau lưng Trương bà bà, sợ sệt nhìn nữ nhân từ đại trạch trước mắt tiến tới. Nữ nhân đội một chiếc mũ có đính châu ngọc, mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu sắc diễm lệ, một đôi mắt sắc sảo, cùng một đôi môi đỏ tươi.
Nữ nhân hơi nhíu mày nhìn Võ Kinh chỉ lộ ra nửa cái đầu: “Tiểu hài tử này sợ rằng không được ba. Thằng bé còn nhỏ quá.”
“Không nhỏ không nhỏ. Hài tử của những gia đình nghèo khổ vốn không được ăn no, nên bọn chúng không được cao lớn. Thằng bé này năm nay cũng đã mười bốn tuổi rồi. Nếu không phải nương nó mất sớm, không còn ai chăm sóc nó, tôi cũng sẽ không mang nó tới đây làm phiền xá nhị tỷ đâu.”
“Tôi biết người Trần gia rất tốt, nhất là Xá nhị tỷ tâm bồ tát không đành lòng nhìn thấy người khác bị khổ, bởi thế hôm nay tôi mang thằng bé này tới. Hài tử này đừng nhìn nó nhỏ, nó vốn rất chịu khó, nương nó mới mất cũng có thể xem như một nữ nhân tri thư đạt lý (có tri thức hiểu lễ nghĩa) trong thôn tôi, thằng bé này vừa hiểu chuyện lại thông minh. Tiểu Võ, mau tới bái kiến Xá nhị dì đi.”
Tiểu Võ vừa được nhắc tới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trương bà bà đầy nếp nhăn, đôi mắt đã vẩn đục nhưng vẫn lộ ra vẻ hiền lành, lại quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ phía trước, đôi mắt sắc bén kia đang cẩn thận đánh giá chính, lo lắng, tiểu Võ khẽ kêu: “Xá nhị dì, hảo.”
Nhíu nhíu mày, nữ nhân cầm lấy tay tiểu Võ tỉ mỉ đánh giá: “Thanh âm sao nhỏ vậy. Nói to hơn nữa. Ở đây không giống với ở quê, không được như vậy với người chưa từng gặp mặt, nếu thế sẽ làm mất mặt Trần gia. Sao người lại gầy như vậy chứ, được rồi. Nó có bệnh gì không?”
“Không, không. Đừng xem thường hài tử này dáng người vừa nhỏ vừa gầy, thằng bé từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị bệnh. Hài tử của những người nghèo chúng tôi vốn mệnh tiện, nhưng được cái sức khỏe rất tốt.” Trương bà bà vội vàng giải thích.
“Được rồi, xem như nể mặt Trương bà bà ngươi, ta sẽ nhận thằng bé. Hiện giờ trong phòng thiếu gia cũng đang thiếu một đứa sai vặt, nhưng nếu nó phạm lỗi, ta cũng sẽ không bao che đâu.”
Nữ nhân miễn cưỡng đồng ý.
“Cảm tạ Xá nhị tỷ.” Thân thể già nua cúi thấp người, hèn mọn cảm tạ nhiều lần.
Tiểu Võ nhìn bàn tay khô vàng đầy nếp nhăn đang cầm chính tay mình, lại nhìn Trương bà bà đang chậm rãi ngồi xuống. Nó cũng biết số phận nó đã bắt đầu thay đổi.
“Tiểu Võ đáng thương của bà. Không phải Trương bà bà không muốn con, bà đã già rồi, không biết còn có thể chăm sóc con được bao lâu nữa. Nếu như bà chết, con sẽ không còn ai nhờ cậy nữa, nương con trước khi mất đã nhờ bà chăm sóc con, bà đã hứa sẽ tìm cho con một nơi thật tốt. Trần gia đây là một gia tộc thịnh vượng, con ở đây sẽ không phải lo ăn lo mặc, chỉ cần con nghe lời. Nói không chừng vài năm nữa, con có thể lập gia thất, lấy một lão bà, đến lúc đó, ngô ngô…” Đôi mắt thấu rõ sự đời kia cuối cùng cũng rơi lệ.
“Con không muốn. Ngô ngô… Trương bà bà. Con muốn cùng bà ở cùng một chỗ. Con không muốn đi…” Tiểu Võ Kinh đang khóc thầm kêu lên: “Không có con ai sẽ cài châm tú hoa giúp bà, không có con, mùa đông trời lạnh sẽ không ai xoa bóp chân cho bà. Con không muốn, con muốn ở với bà cơ, con muốn… ngô ngô.” Nức nở, tiểu Võ Kinh đã khóc tượng như một lệ nhân, gắt gao ôm chặt lấy người phía trước vốn không phải thân nhân nhưng lại giống như thân nhân của nó.
“Đừng khóc nữa, con đã là đại tiểu hỏa tử rồi, đừng làm Trương bà bà cùng nương con mất mặt nữa. Trương bà bà cũng luyến tiếc con. Nhưng Trương bà bà đã rất già rồi, không còn nhiều thời gian chăm nom con nữa. Con đi theo Trần gia, ít nhất cũng có thể làm bà an tâm. Ngoan, nghe lời bà, nói không chừng sau này tiểu Võ của chúng ta có tiền, có thể tiếp Trương bà bà hưởng phúc.” Biên lau lệ trên chính mặt cùng mặt tiểu Võ Kinh, biên nhẹ nhàng đưa tiểu Võ Kinh tới trước mặt Xá nhị tỷ.
“Xá nhị tỷ, làm phiền ngài. Hài tử này ta giao cho ngài. Hi…vọng ngài có thể… không, nếu thằng bé không nghe lời, ngài đừng nuông chiều nó, cứ đánh mắng nó, chỉ cầu ngài cho thằng bé này một nơi sống yên ổn.”
“Trương bà bà, ngươi an tâm. Nếu vào cửa này, nó tựu là người của Trần gia. Ta sẽ hảo hảo chăm sóc nó. Ngươi cũng không cần phải lo lắng nữa. Đi thôi. Võ Kinh, tên người đúng Võ Kinh hả?”
“Vâng vâng. Nó họ Nguyên.” Thả bàn tay đang nắm chặt tiểu Võ Kinh, Trương bà bà lùi lại đằng sau.
Tay Võ Kinh bị tay Xá nhị tỷ nắm chặt, kéo tới đại môn. Quay đầu lại, Võ Kinh nhìn thấy Trương bà bà đang đứng xa xa nhìn chính. Nó vốn thông minh, cũng hiểu mọi chuyện không thể thay đổi lại nữa, nó chỉ có thể nhớ thật kỹ dung mạo của Trương bà bà, người đã ở cùng nó suốt ba năm qua như người thân của nó. Mây trôi lập lờ trên bầu trời đầy sương trắng, gió cuối thu mang theo khí tức tiêu điều xơ xác gào rít lướt qua, bụi bặm tản mát trên mặt đất bị gió cuốn lên, Trương bà bà cứ đứng đó, đứng tại bên đường nơi gió bụi gào thét, Võ Kinh biên vô ý thức bị kéo đi, biên gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người xa xa đang dần dần tiêu thất sau cánh cửa.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Võ Kinh nghe thấy một âm thanh già nua vang lên: “Tiểu Võ, hảo hảo sống.”
Theo hành lang trước viện, tiểu Võ Kinh tay bị nắm chặt, vô tâm chú ý tới đình thai lịch sự tao nhã cùng viên lạc dù đã cuối thu vẫn đầy sức sống, đôi mắt nó vẫn vô ý thức nhìn chằm chằm vào mái tóc được búi cao của Xá nhị dì, thẳng đến khi Xá nhị dì đột nhiên dừng lại, tiểu Võ Kinh mới hoàn hồn.
“Nha đầu chết tiệt kia, không có mắt mũi hả, sao lại chạy loạn?”
Tiểu Võ Kinh sợ sệt từ phía sau Xá nhị dì ló đầu ra nhìn trộm, thấy Xá nhị dì đang trách mắng một thiếu nữ mặc đồ thị nữ màu xanh biển, vốn khuôn mặt thông minh sắc sảo, hiện giờ lại tràn ngập bất an cùng bối rối.
Cúi đầu chào, thiếu nữ cuống quýt thuyết: “Xin lỗi, Xá nhị dì, việc này rất gấp, sở dĩ, sở dĩ…”
“Có việc gì mà ngươi vội vã đến vậy? Không đi hầu hạ thiếu gia, chạy ra đây để… chẳng nhẽ, chắc không phải lại…” Câu nói bị mấy người trang phục nô bộc cắt đứt.
Thiếu nữ trên mặt lộ vẻ bi thương, khóc nức nở thuyết: “ Đúng vậy thưa Cá nhị dì. Đại thiếu… đại thiếu gia không thấy đâu nữa.”
Hít vào một hơi, Xá nhị dì thanh âm bỗng trở nên cao vút: “Sao lại không thấy đại thiếu gia? Không thấy từ lúc nào? Bốn kẻ các ngươi chỉ trông nom một người mà lại không thấy? Bình Nhật Lý, vốn không phải muốn các ngươi dù thiếu gia có muốn làm gì cũng không được đồng ý hả?”
“Oa!” Đại y thiếu nữ khóc lớn một tiếng, trước mặt một đám người vội vàng quỳ xuống: “Xá nhị dì, ngài nhất định phải cứu bọn nô tài, sáng nay chúng ta đang cùng thiếu gia, thấy thiếu gia nói muốn ra chợ, chúng ta không ngăn cản được đành phải đồng ý. Ai biết vừa ra khỏi cửa, vừa quay lại đã không thấy thiếu gia đâu nữa. Bọn họ vừa quay lại nói với nô tỳ, giờ mọi người đang vội vã đi tìm.”
“Đứng lên đứng lên, đừng quỳ nữa, các ngươi đã báo cho lão gia phu nhân chưa?”
“Nô tỳ, bọn nô tỳ không dám nói. Xá nhị dì, ngài nhất định phải giúp chúng ta.”
“Hừm, ta thật không hiểu nổi ngươi, thường ngày ngươi thông minh đến thế, sao đến khi gặp đại sự lại ngu ngốc thế hả. Việc này ngươi còn muốn gạt, muốn đến khi thiếu gia thật sự xảy ra chuyện, các ngươi có mấy mạng cũng vô dụng thôi. Không thấy thiếu gia đã bao lâu rồi.”
“Đã hai canh giờ.”
“Hai canh giờ? Nha đầu chết tiệt kia, các ngươi đều là người chết hả? Chỉ một người mà tìm suốt hai canh giờ vẫn chưa thấy? Quên đi, ngươi lập tức đem chuyện này bẩm báo với nhị gia, việc này cũng không có khả năng giấu diếm được lão gia phu nhân, hiện tại chỉ mong mau mau tìm thấy thiếu gia.”
“Cảm tạ, Xá nhị dì. Bọn nô tỳ đi đây.” Mấy người tựu vội vã ly khai.
Hiện tại bọn họ đã tới một phòng khách. Tiểu Võ Kinh trợn tròn mắt nhìn gian phòng trước mắt, cả đời cũng chưa từng thấy nơi nào lớn như vậy. Phòng khách rất lớn, dài khoảng bốn trượng, rộng ba trượng. Bình phong bên trái được làm bằng đá có khắc hình hoa thủy trì rất độc đáo, tọa y bên cạnh cũng được trạm trổ rất cầu kỳ.
Chính giữa đúng một phương án bằng gỗ mun. Trên mặt phương án còn có một bức mai tuyết đồ. Hai bên phương án tọa trứ một nam một nữ.
“Nhanh, mau cấp lão gia phu nhân thỉnh an.” Xá nhị dì nhỏ giọng nói với Võ Kinh, sau đó cao giọng thuyết: “Lão gia phu nhân hảo.”
“Xá Lan, hài tử này là con cái nhà ai?” Người nói chính là nữ tử ngồi bên trái, tuy đã trung niên, nhưng vẫn có thể thấy được tha khi còn trẻ đúng thiên kiều bá mị, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ cùng nụ cười thân thiết.
Hồi phu nhân, hài tử này vốn là thân thích của bà con xa của ta. Hắn rất đáng thương, người nhà đều đã qua đời, chỉ để lại hắn vô y vô kháo, chỉ có thể tới ta tìm nơi nương tựa. Võ Kinh, còn không cấp lão gia phu nhân thỉnh an.”
Võ Kinh ngơ ngác nhìn Trần phu nhân trước mặt, đạm tảo nga mi, bạc thi chi phấn, đôi mắt nhìn nó lộ vẻ thân thiết hiền từ, làm nó cảm thấy như được gặp lại mẫu thân đã qua đời, Võ Kinh thấy ngẩn ngơ. Phải đến khi Xá nhị dì gắng sức lôi kéo, nó mới tỉnh lại. Vội vàng quỳ xuống, trong miệng kêu: “Võ Kinh cấp lão gia phu nhân thỉnh an.”
“Mau mau đứng lên, nhanh, tới đây để ta xem xem, thật đáng thương. Gầy đến thế này. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Nhìn đôi tay nở nang đang kéo chính, Võ Kinh con mắt lại đỏ. Tha không phải mẫu thân của ta, cho dù ôn nhu như mẫu thân, nhưng đôi tay mẫu thân nhiều năm đều nứt nẻ.
“Con năm nay mười bốn tuổi.”
“Trời ạ, còn lớn hơn Thịnh nhi một tuổi. Thật khổ, mới nhìn ta còn tưởng chỉ mới tám chín tuổi.” Phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve tay Võ Kinh, đau lòng nói.
“Phu nhân, nếu ngài đã thích nó, không bằng để nó ở lại quý phủ làm việc.”
“Ân, ta rất thích nó. Lão gia, vậy chúng ta lưu nó lại đi.” Quay đầu lại, Trần phu nhân nhẹ giọng hỏi người đứng đầu Trần gia, Trần Chi Hùng, thô mi mắt to, mũi thẳng cằm vuông, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sinh lực.
“Nếu phu nhân thích, vậy cứ theo ý phu nhân.”
“Tốt lắm, Xá Lan, hài tử này cứ để lại Trần gia đi. Ta thấy nó cùng Hưng nhi tuổi tác không sai biệt lắm, cũng muốn nó đi hầu hạ nhị thiếu gia. Bất quá ta cũng không muốn miễn cưỡng, ngươi biết nhị nhi tử của ta rồi đấy.”
“Cảm tạ lão gia phu nhân.” Đang trong lúc bối rối, Võ Kinh cộc lộc nói.
“Hồng Ngọc.” Phu nhân nhẹ giọng kêu, chỉ chốc lát từ trong phòng đi ra một nữ tử. Thị nữ một thân phấn hồng, mặt tròn tròn vẫn còn một chút vẻ trẻ con.
“Phu nhân.”
“Hồng Ngọc, ngươi dẫn hài tử này đi. Từ nay nó sẽ ở tại phòng nhị thiếu gia. Hài tử, ngươi đi theo Hồng Ngọc ba, tha sẽ sắp xếp cho ngươi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Một trước một sau, Võ Kinh tựu đi theo ra khỏi phòng khách.
Nữ nhân hơi nhíu mày nhìn Võ Kinh chỉ lộ ra nửa cái đầu: “Tiểu hài tử này sợ rằng không được ba. Thằng bé còn nhỏ quá.”
“Không nhỏ không nhỏ. Hài tử của những gia đình nghèo khổ vốn không được ăn no, nên bọn chúng không được cao lớn. Thằng bé này năm nay cũng đã mười bốn tuổi rồi. Nếu không phải nương nó mất sớm, không còn ai chăm sóc nó, tôi cũng sẽ không mang nó tới đây làm phiền xá nhị tỷ đâu.”
“Tôi biết người Trần gia rất tốt, nhất là Xá nhị tỷ tâm bồ tát không đành lòng nhìn thấy người khác bị khổ, bởi thế hôm nay tôi mang thằng bé này tới. Hài tử này đừng nhìn nó nhỏ, nó vốn rất chịu khó, nương nó mới mất cũng có thể xem như một nữ nhân tri thư đạt lý (có tri thức hiểu lễ nghĩa) trong thôn tôi, thằng bé này vừa hiểu chuyện lại thông minh. Tiểu Võ, mau tới bái kiến Xá nhị dì đi.”
Tiểu Võ vừa được nhắc tới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trương bà bà đầy nếp nhăn, đôi mắt đã vẩn đục nhưng vẫn lộ ra vẻ hiền lành, lại quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ phía trước, đôi mắt sắc bén kia đang cẩn thận đánh giá chính, lo lắng, tiểu Võ khẽ kêu: “Xá nhị dì, hảo.”
Nhíu nhíu mày, nữ nhân cầm lấy tay tiểu Võ tỉ mỉ đánh giá: “Thanh âm sao nhỏ vậy. Nói to hơn nữa. Ở đây không giống với ở quê, không được như vậy với người chưa từng gặp mặt, nếu thế sẽ làm mất mặt Trần gia. Sao người lại gầy như vậy chứ, được rồi. Nó có bệnh gì không?”
“Không, không. Đừng xem thường hài tử này dáng người vừa nhỏ vừa gầy, thằng bé từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị bệnh. Hài tử của những người nghèo chúng tôi vốn mệnh tiện, nhưng được cái sức khỏe rất tốt.” Trương bà bà vội vàng giải thích.
“Được rồi, xem như nể mặt Trương bà bà ngươi, ta sẽ nhận thằng bé. Hiện giờ trong phòng thiếu gia cũng đang thiếu một đứa sai vặt, nhưng nếu nó phạm lỗi, ta cũng sẽ không bao che đâu.”
Nữ nhân miễn cưỡng đồng ý.
“Cảm tạ Xá nhị tỷ.” Thân thể già nua cúi thấp người, hèn mọn cảm tạ nhiều lần.
Tiểu Võ nhìn bàn tay khô vàng đầy nếp nhăn đang cầm chính tay mình, lại nhìn Trương bà bà đang chậm rãi ngồi xuống. Nó cũng biết số phận nó đã bắt đầu thay đổi.
“Tiểu Võ đáng thương của bà. Không phải Trương bà bà không muốn con, bà đã già rồi, không biết còn có thể chăm sóc con được bao lâu nữa. Nếu như bà chết, con sẽ không còn ai nhờ cậy nữa, nương con trước khi mất đã nhờ bà chăm sóc con, bà đã hứa sẽ tìm cho con một nơi thật tốt. Trần gia đây là một gia tộc thịnh vượng, con ở đây sẽ không phải lo ăn lo mặc, chỉ cần con nghe lời. Nói không chừng vài năm nữa, con có thể lập gia thất, lấy một lão bà, đến lúc đó, ngô ngô…” Đôi mắt thấu rõ sự đời kia cuối cùng cũng rơi lệ.
“Con không muốn. Ngô ngô… Trương bà bà. Con muốn cùng bà ở cùng một chỗ. Con không muốn đi…” Tiểu Võ Kinh đang khóc thầm kêu lên: “Không có con ai sẽ cài châm tú hoa giúp bà, không có con, mùa đông trời lạnh sẽ không ai xoa bóp chân cho bà. Con không muốn, con muốn ở với bà cơ, con muốn… ngô ngô.” Nức nở, tiểu Võ Kinh đã khóc tượng như một lệ nhân, gắt gao ôm chặt lấy người phía trước vốn không phải thân nhân nhưng lại giống như thân nhân của nó.
“Đừng khóc nữa, con đã là đại tiểu hỏa tử rồi, đừng làm Trương bà bà cùng nương con mất mặt nữa. Trương bà bà cũng luyến tiếc con. Nhưng Trương bà bà đã rất già rồi, không còn nhiều thời gian chăm nom con nữa. Con đi theo Trần gia, ít nhất cũng có thể làm bà an tâm. Ngoan, nghe lời bà, nói không chừng sau này tiểu Võ của chúng ta có tiền, có thể tiếp Trương bà bà hưởng phúc.” Biên lau lệ trên chính mặt cùng mặt tiểu Võ Kinh, biên nhẹ nhàng đưa tiểu Võ Kinh tới trước mặt Xá nhị tỷ.
“Xá nhị tỷ, làm phiền ngài. Hài tử này ta giao cho ngài. Hi…vọng ngài có thể… không, nếu thằng bé không nghe lời, ngài đừng nuông chiều nó, cứ đánh mắng nó, chỉ cầu ngài cho thằng bé này một nơi sống yên ổn.”
“Trương bà bà, ngươi an tâm. Nếu vào cửa này, nó tựu là người của Trần gia. Ta sẽ hảo hảo chăm sóc nó. Ngươi cũng không cần phải lo lắng nữa. Đi thôi. Võ Kinh, tên người đúng Võ Kinh hả?”
“Vâng vâng. Nó họ Nguyên.” Thả bàn tay đang nắm chặt tiểu Võ Kinh, Trương bà bà lùi lại đằng sau.
Tay Võ Kinh bị tay Xá nhị tỷ nắm chặt, kéo tới đại môn. Quay đầu lại, Võ Kinh nhìn thấy Trương bà bà đang đứng xa xa nhìn chính. Nó vốn thông minh, cũng hiểu mọi chuyện không thể thay đổi lại nữa, nó chỉ có thể nhớ thật kỹ dung mạo của Trương bà bà, người đã ở cùng nó suốt ba năm qua như người thân của nó. Mây trôi lập lờ trên bầu trời đầy sương trắng, gió cuối thu mang theo khí tức tiêu điều xơ xác gào rít lướt qua, bụi bặm tản mát trên mặt đất bị gió cuốn lên, Trương bà bà cứ đứng đó, đứng tại bên đường nơi gió bụi gào thét, Võ Kinh biên vô ý thức bị kéo đi, biên gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người xa xa đang dần dần tiêu thất sau cánh cửa.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Võ Kinh nghe thấy một âm thanh già nua vang lên: “Tiểu Võ, hảo hảo sống.”
Theo hành lang trước viện, tiểu Võ Kinh tay bị nắm chặt, vô tâm chú ý tới đình thai lịch sự tao nhã cùng viên lạc dù đã cuối thu vẫn đầy sức sống, đôi mắt nó vẫn vô ý thức nhìn chằm chằm vào mái tóc được búi cao của Xá nhị dì, thẳng đến khi Xá nhị dì đột nhiên dừng lại, tiểu Võ Kinh mới hoàn hồn.
“Nha đầu chết tiệt kia, không có mắt mũi hả, sao lại chạy loạn?”
Tiểu Võ Kinh sợ sệt từ phía sau Xá nhị dì ló đầu ra nhìn trộm, thấy Xá nhị dì đang trách mắng một thiếu nữ mặc đồ thị nữ màu xanh biển, vốn khuôn mặt thông minh sắc sảo, hiện giờ lại tràn ngập bất an cùng bối rối.
Cúi đầu chào, thiếu nữ cuống quýt thuyết: “Xin lỗi, Xá nhị dì, việc này rất gấp, sở dĩ, sở dĩ…”
“Có việc gì mà ngươi vội vã đến vậy? Không đi hầu hạ thiếu gia, chạy ra đây để… chẳng nhẽ, chắc không phải lại…” Câu nói bị mấy người trang phục nô bộc cắt đứt.
Thiếu nữ trên mặt lộ vẻ bi thương, khóc nức nở thuyết: “ Đúng vậy thưa Cá nhị dì. Đại thiếu… đại thiếu gia không thấy đâu nữa.”
Hít vào một hơi, Xá nhị dì thanh âm bỗng trở nên cao vút: “Sao lại không thấy đại thiếu gia? Không thấy từ lúc nào? Bốn kẻ các ngươi chỉ trông nom một người mà lại không thấy? Bình Nhật Lý, vốn không phải muốn các ngươi dù thiếu gia có muốn làm gì cũng không được đồng ý hả?”
“Oa!” Đại y thiếu nữ khóc lớn một tiếng, trước mặt một đám người vội vàng quỳ xuống: “Xá nhị dì, ngài nhất định phải cứu bọn nô tài, sáng nay chúng ta đang cùng thiếu gia, thấy thiếu gia nói muốn ra chợ, chúng ta không ngăn cản được đành phải đồng ý. Ai biết vừa ra khỏi cửa, vừa quay lại đã không thấy thiếu gia đâu nữa. Bọn họ vừa quay lại nói với nô tỳ, giờ mọi người đang vội vã đi tìm.”
“Đứng lên đứng lên, đừng quỳ nữa, các ngươi đã báo cho lão gia phu nhân chưa?”
“Nô tỳ, bọn nô tỳ không dám nói. Xá nhị dì, ngài nhất định phải giúp chúng ta.”
“Hừm, ta thật không hiểu nổi ngươi, thường ngày ngươi thông minh đến thế, sao đến khi gặp đại sự lại ngu ngốc thế hả. Việc này ngươi còn muốn gạt, muốn đến khi thiếu gia thật sự xảy ra chuyện, các ngươi có mấy mạng cũng vô dụng thôi. Không thấy thiếu gia đã bao lâu rồi.”
“Đã hai canh giờ.”
“Hai canh giờ? Nha đầu chết tiệt kia, các ngươi đều là người chết hả? Chỉ một người mà tìm suốt hai canh giờ vẫn chưa thấy? Quên đi, ngươi lập tức đem chuyện này bẩm báo với nhị gia, việc này cũng không có khả năng giấu diếm được lão gia phu nhân, hiện tại chỉ mong mau mau tìm thấy thiếu gia.”
“Cảm tạ, Xá nhị dì. Bọn nô tỳ đi đây.” Mấy người tựu vội vã ly khai.
Hiện tại bọn họ đã tới một phòng khách. Tiểu Võ Kinh trợn tròn mắt nhìn gian phòng trước mắt, cả đời cũng chưa từng thấy nơi nào lớn như vậy. Phòng khách rất lớn, dài khoảng bốn trượng, rộng ba trượng. Bình phong bên trái được làm bằng đá có khắc hình hoa thủy trì rất độc đáo, tọa y bên cạnh cũng được trạm trổ rất cầu kỳ.
Chính giữa đúng một phương án bằng gỗ mun. Trên mặt phương án còn có một bức mai tuyết đồ. Hai bên phương án tọa trứ một nam một nữ.
“Nhanh, mau cấp lão gia phu nhân thỉnh an.” Xá nhị dì nhỏ giọng nói với Võ Kinh, sau đó cao giọng thuyết: “Lão gia phu nhân hảo.”
“Xá Lan, hài tử này là con cái nhà ai?” Người nói chính là nữ tử ngồi bên trái, tuy đã trung niên, nhưng vẫn có thể thấy được tha khi còn trẻ đúng thiên kiều bá mị, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ cùng nụ cười thân thiết.
Hồi phu nhân, hài tử này vốn là thân thích của bà con xa của ta. Hắn rất đáng thương, người nhà đều đã qua đời, chỉ để lại hắn vô y vô kháo, chỉ có thể tới ta tìm nơi nương tựa. Võ Kinh, còn không cấp lão gia phu nhân thỉnh an.”
Võ Kinh ngơ ngác nhìn Trần phu nhân trước mặt, đạm tảo nga mi, bạc thi chi phấn, đôi mắt nhìn nó lộ vẻ thân thiết hiền từ, làm nó cảm thấy như được gặp lại mẫu thân đã qua đời, Võ Kinh thấy ngẩn ngơ. Phải đến khi Xá nhị dì gắng sức lôi kéo, nó mới tỉnh lại. Vội vàng quỳ xuống, trong miệng kêu: “Võ Kinh cấp lão gia phu nhân thỉnh an.”
“Mau mau đứng lên, nhanh, tới đây để ta xem xem, thật đáng thương. Gầy đến thế này. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Nhìn đôi tay nở nang đang kéo chính, Võ Kinh con mắt lại đỏ. Tha không phải mẫu thân của ta, cho dù ôn nhu như mẫu thân, nhưng đôi tay mẫu thân nhiều năm đều nứt nẻ.
“Con năm nay mười bốn tuổi.”
“Trời ạ, còn lớn hơn Thịnh nhi một tuổi. Thật khổ, mới nhìn ta còn tưởng chỉ mới tám chín tuổi.” Phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve tay Võ Kinh, đau lòng nói.
“Phu nhân, nếu ngài đã thích nó, không bằng để nó ở lại quý phủ làm việc.”
“Ân, ta rất thích nó. Lão gia, vậy chúng ta lưu nó lại đi.” Quay đầu lại, Trần phu nhân nhẹ giọng hỏi người đứng đầu Trần gia, Trần Chi Hùng, thô mi mắt to, mũi thẳng cằm vuông, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sinh lực.
“Nếu phu nhân thích, vậy cứ theo ý phu nhân.”
“Tốt lắm, Xá Lan, hài tử này cứ để lại Trần gia đi. Ta thấy nó cùng Hưng nhi tuổi tác không sai biệt lắm, cũng muốn nó đi hầu hạ nhị thiếu gia. Bất quá ta cũng không muốn miễn cưỡng, ngươi biết nhị nhi tử của ta rồi đấy.”
“Cảm tạ lão gia phu nhân.” Đang trong lúc bối rối, Võ Kinh cộc lộc nói.
“Hồng Ngọc.” Phu nhân nhẹ giọng kêu, chỉ chốc lát từ trong phòng đi ra một nữ tử. Thị nữ một thân phấn hồng, mặt tròn tròn vẫn còn một chút vẻ trẻ con.
“Phu nhân.”
“Hồng Ngọc, ngươi dẫn hài tử này đi. Từ nay nó sẽ ở tại phòng nhị thiếu gia. Hài tử, ngươi đi theo Hồng Ngọc ba, tha sẽ sắp xếp cho ngươi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Một trước một sau, Võ Kinh tựu đi theo ra khỏi phòng khách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook