Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O FULL
-
4: Mãnh Nam Yểu Điệu
Buổi sáng thức dậy, Giản Tùng Ý nhìn thấy phòng bếp và phòng ăn lạnh như băng, trống rỗng không một bóng người liền ngớ ra.
Cơm của tôi đâu?!
Điện thoại ‘Ting!’ một chuỗi liên tục như spam.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện câu thoại kinh điển, ‘Tôi-là-đứa-con-ngoài-ý-muốn.’
Giản Tùng Ý cảm thấy thế giới này đối xử với hắn thật vô tình làm sao…
Hắn làm gì có mặt mũi mới sáng sớm đã chạy qua nhà người ta ăn chùa uống chùa nên chỉ bực bội gãi đầu.
Giản Tùng Ý mặt sưng mày sỉa đầy buồn ngủ, tiện tay lấy cây dù rồi đi ra ngoài cửa.
Chiếc Mercedes đang đậu ngoài đó chờ hắn.
May mà mẹ vẫn để lại một ông chú Trương cho hắn đấy!
Giản Tùng Ý giống mấy đứa mới thoát khỏi tai nạn mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi cửa xe mở ra, hắn muốn tắt thở luôn.
Tại sao Bách Hoài lại ngồi trong xe nhà hắn? Anh ta dám ngồi phía sau? Trong tay còn cầm hộp cơm là ý tứ gì?
Hậu quả của việc dậy sớm là đầu óc không tỉnh táo, Giản Tùng Ý vừa ngờ vực vừa đặt đít ngồi xuống bên cạnh Bách Hoài, dụi mắt mấy cái.
Cho tới lúc xe chạy được một đoạn hắn mới ngơ ngơ hỏi một câu: ”Anh mới chuyển TSo không lên sớm để tự học?”
Giản Tùng Ý quả thật không làm được chuyện thức dậy lúc sáu giờ sáng cho nên mẹ hắn đã cover ban giám hiệu cho hắn đặc quyền không cần phải tham gia giờ tự học lúc sáng sớm, chỉ cần tới lớp trước tám giờ là được.
Nhưng Bách Hoài thì sao chứ? Anh ta làm gì đứng đầu trường mà được hưởng đặc quyền như vậy?
Không thể nào!
Bách Hoài cúi đầu mở hộp cơm ra, mặt đầy hờ hững: ”Ông nội nói thân thể tôi không tốt, buổi sáng nên ngủ nhiều một chút.”
Không có con mắt nào của Giản Tùng Ý nhìn ra thân thể của Bách Hoài có cái gì không tốt cả.
Mấy người ở ban giám hiệu đúng thật mới thấy chữ ”Bách” thì lương thuyệt đức nghề nghiệp đều quên sạch, mắt cũng quáng hết cả lên rồi!
”Tôi thấy hành động cưng chiều cháu trai của ông nội anh mà nhức hết cả mề đấy!’
”Cậu cũng vậy thôi.” Bách Hoài đưa hộp cơm qua.
Trong đó có hoành thánh nóng hổi rất thơm.
Giản Tùng Ý cầm hộp cơm, lễ phép nói: ”Cảm ơn ông nội.”
”Kêu ông nội thì trả lại đây.”
”…”
Giản Tùng Ý cảm thấy mình cũng không nên tiết kiệm hai chữ ‘giùm tôi’.
”Gọi anh Hai là được rồi.”
”Này này, anh còn thiếu tôi tiếng ‘ba’ đấy nhé!”
Bách Hoài nhíu mày, không mở miệng phản bác.
Giản Tùng Ý phát hiện, chỉ cần người này không mang theo mắt kiếng, lúc nhìn người sẽ đặc biệt thiếu đòn, hơn nữa, hắn còn phát hiện mắt kính của người này không có độ, giả bộ ngu ngu làm cái gì không biết!
Có câu há miệng mắc quai, tạm thời hắn không thèm so đo với anh.
Cái muỗng chọc xuống hai cái nhưng không thấy ăn.
Bách Hoài liếc qua, cầm lấy chén rồi nhét cho hắn một hộp bánh quy.
”Cậu ăn cái này trước đi.”
Rồi anh cầm đôi đũa bắt đầu lựa rau thơm trong món ăn.
Dì giúp việc lúc nấu cũng không biết chuyện nhà Giản Tùng Ý không có ai nên chỉ nấu một ít.
Bách Hoài cũng quên nhắc đi đừng bỏ rau thơm, may mà trong hoành thánh chỉ có xắt một ít rắc lên trang trí, nhặt một chút là xong ngay.
Khi hộp hoành thánh lần nữa quay về trong tay của Giản Tùng Ý, hắn nuốt bánh quy trong miệng, tái mặt hít một hơi khí lạnh: ”Đậu má, Bách gia ngạo mạn đã trả lại sự trong sạch cho bát hoành thánh kia rồi!”
Vậy tức là hoành thánh mà có rau thơm thì không trong sạch hay sao?
Bách Hoài cảm thấy hệ ngôn ngữ của người bên cạnh mình có vấn đề.
Nhưng tiếng ‘Bách gia’ kia nghe cũng xuôi tai đấy…
Giản Tùng Ý ăn no uống đủ, có ơn tất báo, chọc chọc cánh tay Bách Hoài: ”Tối hôm qua ấy, bài cuối của đề tổng hợp Vật lí tôi cho anh có làm được không? Hay là bây giờ anh lấy ra đi, anh Tùng sẽ giảng cho anh nghe một chút ha?”
”Không cần, tới trường rồi học sau.”
”Là anh nói đó nha, mấy bữa nữa thi sát hạch mà trượt thì cũng đừng có ôm đùi tôi đấy!”
”Không biết nữa, thành tích tôi cũng tạm được, có lẽ không trượt đâu.”
”…”
Ờ, tạm được, đứng đầu Bắc thành chứ đâu có cao đâu! Trời ơi, có mười điểm chứ mấy…
Bộ tính lù đù vác cái lu mà chạy hả? Anh còn chưa có cửa với tôi đâu nhé!
Giản Tùng Ý bực bội mở cửa xuống xe, quay đít đi thẳng không thèm che dù đứng chờ Bách Hoài.
Trời mưa hôm nay cũng không hề nhỏ hơn hôm qua, nhưng lúc tới phòng học, mái tóc dính nước mưa của Bách Hoài đã được chải gọn vào ót, không tán loạn giống như hôm qua.
[…]
Bởi vì ngày thi đã tới sát đít, học sinh Nam Ngoại ai cũng tự giác đầy mình, dù trường không phát thông báo phải ôn thi nhưng mỗi ban đều sáng đèn tới tận đêm.
Buổi sáng học Ngôn ngữ và Văn học, buổi chiều học Số học và tiếng Anh, buổi tối thì tự học Vật lí.
Trong vòng một ngày phải thi xong tất cả các môn trêи, cái trường này định cho học sinh đội tóc giả đi học đúng không? Ba môn một ngày, về đâu mái tóc người thương hả trời?
Việc này như một đòn phủ đầu khiến cho tất cả học sinh lớp Một càng phải cố gắng khắc khổ học tập hơn nữa, lần này đề ra chắc chắn khó như lên trời, học sinh tầng một và tầng hai khóc đến mức lụt trường.
Trường Nam Ngoại dựa vào thành tích cá nhân của từng học sinh mà chia lớp, từ một đến năm theo thứ tự từ trêи xuống dưới.
Cho nên theo lí thuyết, bầu không khí lớp Một là thoải mái dễ thở nhất cả đám mới phải.
Đúng là dễ thở thật, ai trong lớp cũng cảm thấy rằng độ khó này vẫn nuốt được, nhưng chỉ có điều hết lần này đến lần khác lại xuất hiện hai đại ma vương bên cạnh khiến các bạn học nghi hoặc IQ của mình.
Đầu óc của Giản Tùng Ý vốn đã sáng láng từ bé, thiên phú trời cho.
Càng lớn, tư duy hình ảnh* của hắn càng khiến người khác ngưỡng mộ cộng với trí nhớ vượt trội, mỗi lần làm bài cũng không cần phải vặn não ra mà suy nghĩ cho nên tốc độ luôn nhanh hơn người.
Đối với mọi người trong lớp, chuyện hắn nộp bài sớm nửa tiếng cũng không có gì lạ hết.
Nhưng mà hiện tại bên cạnh hắn ngồi thêm một đứa tên là Bách Hoài.
Phong cách làm bài thi của Bách Hoài và Giản Tùng Ý không giống nhau.
Mới nhìn qua thì anh làm rất nghiêm túc tỉ mỉ, ung dung thong thả, nhưng khi nhìn kĩ lại thì lúc Giản Tùng Ý đang cắm cúi phân tích mấy câu đọc hiểu, anh đã nhảy sang viết bài luận bằng tiếng Anh rồi.
Nếu chuyện này cũng nhịn được, thì sau này còn phải nhịn biết bao nhiêu chuyện nữa đây?
Bút Giản Tùng Ý cũng bắt đầu múa lên, lập tức lên dây cót tinh thần, tay như lắp mô tơ mà ngoáy điên cuồng lên giấy thi, cuối cùng cũng đứng lên nộp bài suýt soát với Bách Hoài.
Tiếp đó, trận chiến tranh không có khói thuốc này càng lúc càng nghiêm trọng vào hai bài thi tiếng Anh và Số học buổi chiều.
Thi tiếng Anh thì cùng nhau nộp bài thi trong một tiếng.
Một tiếng hai mươi phút còn chưa tới đã nộp bài Số cho thầy.
Mỗi lần mọi người nghe được tiếng thả bút phía cuối lớp ”Cạch! Cạch!” vang lên thì sẽ ngay lập tức thấy hai bóng người anh tuấn ngời ngời như vầng thái dương chậm rãi nộp bài lên bục giảng.
Rồi chậm rãi quay về chỗ ngồi.
Một người ngồi xuống là ngủ, người còn lại giở sách ra đọc.
Hiển nhiên dáng điệu khoan thai của hai người khiến cho cả đám học sinh top đầu toàn tỉnh bắt đầu tự nghi ngờ bản thân mình.
Tại sao bọn họ có thể viết xong bài thi nhanh như vậy?
Hai triệu năm qua tôi chưa tiến hóa chưa hoàn chỉnh phải không?
Có phải tôi bị ngu hay không?
Có phải tôi nên về lớp một học lại không?
Có phải tôi không xứng đáng ngồi ở đây không?
Hình như tôi có dấu hiệu tự kỉ rồi, nên đi khám bác sĩ sớm thôi (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
[…]
Bài thi Toán cách giờ tự học buổi tối một tiếng đồng hồ, mọi người đều tranh thủ thời gian này mà thư giãn đầu óc một chút.
Bởi vì không được xem là chính thức tựu trường nên phòng ăn chỉ mở ra hai cái cửa sổ, Giản Tùng Ý nhai kẹo gum, nhìn thực đơn cơm được up online liền không muốn nuốt.
Bên ngoài trời lại mưa nên hắn lười đi ra khỏi lớp, cứ vậy mà ngồi ở trong phòng học làm bài Vật lí cả buổi.
Ba môn thi hôm nay hắn hơi chậm một chút so với Bách Hoài, mặc dù cuối cùng thời gian chênh lệch chỉ xấp xỉ một phút nhưng trong lòng hắn biết rõ mồn một chữ của mình đã rồng rắn lên mây.
Mà hắn liếc bài thi Bách Hoài, chữ của anh vừa sạch sẽ vừa nề nếp, rõ ràng đâu ra đấy.
Tự nhiên thấy bực bội dễ sợ.
Vậy nên hắn cặm cụi luyện viết chữ, tìm được mấy cái đề cảm nhận dài ngoằn, chờ tới tối dạy tên họ Bách Bại Hoại kia cách làm người mới được.
(Bách Hoài: bǎi huái đọc na ná như bại hoại: bài huài)
Mà tên bại hoại kia đương nhiên không care tới mấy ý tưởng của hắn, ban nãy mượn dù rồi không biết đi đâu, trong phòng học chỉ còn duy nhất mỗi mình Giản Tùng Ý, vừa vặn thanh tịnh để hắn ủ mưu cho kĩ.
Nhưng mà căn tin của trường thì chẳng thanh tịnh mấy, thời gian xếp hàng để lấy cơm, mọi người đều bàn chuyện hai đại ma vương kia, một là Giản Tùng Ý xưng bá một phương, còn lại chính là đại soái Alpha khí thế bức người mới chuyển tới.
Có là 50G cũng không load nổi lượng thông tin khủng mà đám người này xì xầm!
Ngày nào cũng như ngày đó, bạn cùng khối chen chúc đứng đầy ngoài cửa, huyết lệ tuôn chua xót lẫn những bạn học trường khác bám rào ngây thơ sùng bái hai đại ma vương.
Sự chênh lệch lớn như vậy khiến người ta cũng không còn hơi sức mà ganh tị, ganh thế nào được, móng tay với móng giò thì ganh kiểu gì? Vậy nên đối với người chỉ cần dùng một nửa thời gian là đã nộp bài thi, mọi người cũng chẳng có áp lực mà chỉ có ngưỡng mộ thuần túy.
Vì vậy lúc chờ thành tích cuộc thi, chuyện mọi người quan tâm nhất chính là đại soái bức người mới chuyển tới có phải thật sự là danh bất hư truyền hay không?
Lời nói của mấy bạn học cùng lớp hai người cũng đáng tin không kém, nhất là vị Từ Gia Hành ngồi trước mặt hai đại ma vương kia, tay chống eo cũng sắp chống tới nách rồi: ”Phải đẹp trai thì mới được! Hãy vote kịch liệt cho anh Tùng, mọi người nghe rõ chưa?”
Mọi người đều như gà con mổ thóc tọc tọc tọc, mấy em gà mái nhỏ nhỏ mới nghe tới chữ ”anh Tùng” mặt đã đỏ ửng lên.
Từ Gia Hành rất hài lòng với phản ứng của mọi người: ”Cơ mà vị mới chuyển tới kia đúng thật là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không hề kém cỏi hơn anh Tùng đâu mọi người ạ! Hơn nữa anh ta đã phân hóa thành một Alpha trưởng thành, cảm giác như cao hơn anh Tùng một cái đầu vậy, vậy cũng đáng làm đại soái của cái trường này lắm!”
Giọng của Từ Gia Hành đầy tự hào như một đứa con đang khen ba mình.
Quan hệ bạn bè của Từ Gia Hành và Giản Tùng Ý khá tốt, nếu Từ Gia Hành đã nói thế thì tám chín phần mười là sự thật rồi.
Bàn dân thiên hạ lại bắt đầu thấp giọng tranh luận.
Đột nhiên có người lên tiếng: ”Ối chao, mấy người này đúng thật không phải là học sinh lâu năm của trường này cho nên ngay cả tên của Bách Hoài cũng không biết, rảnh rỗi ở đây mà bàn tán vớ vẩn! Tôi nói cho mà biết, năm đó Bách Hoài là giáo phách lẫn giáo thảo đấy, hơn nữa cứ đứng đầu trường Nhất Trung vài năm! Nếu như năm đó anh ấy không chuyển ra Bắc thành, vị trí đứng đầu Nam thành chưa chắc Giản Tùng Ý đã đứng được đâu!”
”…”
”Đây không phải là quả bom đối với anh Tùng sao?’
”Vậy chẳng phải anh Tùng của chúng ta gặp phải đối thủ nặng kí rồi hả mọi người?”
”Kϊƈɦ thích quá má ơi!”
”Trận quyết chiến này khiến tim tôi muốn rớt ra luôn vậy đó!”
”Tới tới tới, đặt cược đặt cược, đặt xem lần này thi Lí ai sẽ hạng nhất!”
”Anh Tùng! Anh Tùng, tôi cược ba túi hạt điều cháy tỏi!”
”Tôi có niềm tin bền vững như cấu trúc của kim cương, tôi tin vào Bách gia trong truyền thuyết! Đặt sáu túi!”
”Tôi cũng đặt, tôi cũng đặt! Anh Tùng, năm túi!”
…
”Tôi đặt Giản Tùng Ý, nếu ảnh không được hạng Nhất lần này, tôi mời cả ban của bọn họ đi uống tà tữa!”
Giọng điệu nhỏ xíu không biết ở đâu vang lên, một đám người đang ồn ào như vỡ chợ ngay lập tức liền im bặt, ngưng hết đặt cược.
Mọi người rối rít nhìn về phía vị đại gia mới lên tiếng mà chỉ thấy một cô gái mặt bầu bĩnh, đôi mắt cũng tròn như hai hòn bi ve.
Từ Gia Hành nhíu mày: ”Lâm Viên Viên, cô đừng kϊƈɦ động như thế! Tôi nói cho cô biết, theo như tình báo của tôi cho hay, lần này Bách gia làm đề có ưu thế dẫn đầu hơn anh Tùng đấy.”
”Tôi… Tôi không kϊƈɦ động! Tôi chỉ tin mỗi anh Giản Tùng Ý mà thôi!”
Cô gái kia nói xong lời này mặt mũi liền đỏ rần, cầm thức ăn trêи bàn chạy đi mất.
Đối với thể loại crazy crush Giản Tùng Ý khắp đồi núi như vậy, mọi người cũng không thấy gì là lạ cả.
Một thiếu niên cao gầy cầm hộp cơm từ phòng ăn của giáo sư đi ra, lơ đãng nhìn về phía mọi người đang xôn xao rồi chậm rãi bung dù ra đi xuyên màn mưa.
[…]
Lúc Bách Hoài quay lại phòng học, Giản Tùng Ý đang nói chuyện với một Omega.
Hắn biếng nhác ngồi ghế với tư thế bập bênh, trong miệng ngậm một túi sữa chua, trước mặt đề một phần bánh sandwich và một miếng cơm nắm.
Cậu Omega kia ngồi ở vị trí của Từ Gia Hành, giúp hắn gỡ bọc thức ăn ra.
Omega kia đang thấp giọng nói câu gì đó mà Bách Hoài không nghe rõ, ánh mắt anh chỉ tập trung vào đôi môi nhếch lên, đôi mắt như phát ra ánh sáng mùa xuân kia.
Con ngươi đen láy toát một nụ cười nhẹ nhàng, vừa trong veo vừa tươi đẹp, phản chiếu đáy mắt lấp lánh.
Có cái gì đó được chôn giấu sâu thật sâu trong lòng Bách Hoài bắt đầu bật ra.
Một điều mà người khác không thể phủ nhận đó là ngay từ bé, Giản Tùng Ý đã là một em bé môi đỏ răng trắng xinh xẻo.
Lớn lên một xíu lại càng tỏa sáng hơn, chỉ có cái tính tình đại thiếu gia là không biết thu lại, cứ thích hùng hùng hổ hổ dọa người khác.
Bách Hoài đi về chỗ ngồi, cầm hộp cơm nhét vào hộc bàn, động tác vừa tự nhiên vừa nhanh chóng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau khi anh ngồi xuống mới nhìn rõ được mặt của Omega này, cậu ta chính là người ngày hôm qua đã thề sống thề chết đòi thủ thân như ngọc vì Giản Tùng Ý.
Hình như tên là Chu Lạc.
Vóc dáng cậu ta nhỏ nhắn, trắng trẻo thanh tú, nhìn qua cũng khá ổn.
Có lẽ phù hợp với mẫu người mà Giản đại thiếu gia sẽ vừa ý.
Anh chỉ nhìn một cái thôi cũng chẳng nói gì, lấy trong cặp ra một quyển luyện chuyên đề Vật lí mới ra rồi bắt đầu làm.
Đầu bút lướt trêи mặt giấy tạo thành những tiếng sột soạt khe khẽ, đốt ngón tay vì dùng sức nên có hơi chút trắng bệch.
Từ lúc anh bước vào lớp, Chu Lạc cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng đi xuống, không kiềm được mà rùng mình, cậu vừa bóc đồ ăn cho Giản Tùng Ý vừa len lén nhìn người đang ngồi kia
Dù gì thì giá trị nhan sắc của người này vẫn cao hơn người, đôi mắt này, mũi này, miệng này, nốt lệ chí dụ người này, và cả bàn tay thon thả kia nữa.
Chỉ là quá lạnh, khí chất lạnh, mùi vị lạnh, ánh mắt nhìn người khác lại càng lạnh.
Không phải là loại soái ca khốc soái cuồng bá duệ khiến người gào thét, người này chỉ hời hợt như nước chảy mây trôi.
Chu Lạc cảm thấy Bách Hoài thật sự cao cao tại thượng, chẳng đếm xỉa gì đến xung quanh, người bình thường như cậu cũng không có cách nào với được.
Cậu nghĩ tới chuyện cũ về năm mười bốn tuổi của anh đại này Lục Kỳ Phong đã kể, trong lòng càng kính sợ anh hơn, đẩy sandwich và cơm nắm rong biển tới trước mặt Giản Tùng Ý: ”Anh Tùng, anh từ từ ăn nha, em về học lịch sử trước.”
Nói xong cậu liền cụp đuôi chạy đi mất!
Giản Tùng Ý gỡ bịch sữa chua đang ngậm trong miệng, chậm rãi liếc Bách Hoài một cái: ”Anh xem anh kìa, suốt ngày dọa người khác, thằng bé sợ đến bỏ chạy mất rồi.”
Bách Hoài liếc hắn một cái: ”Cậu không sợ?”
Giản Tùng Ý tặc lưỡi nhíu mày: ”Tôi sợ anh? Có buồn cười quá không vậy? Anh bạn nhỏ, anh quá ngây thơ rồi đấy, cũng không nghĩ xem anh Tùng của anh là ai sao?”
Bấy lâu nay Bách Hoài cũng không để ý lắm tới cái miệng nhỏ cứng cứng kia, chẳng biết tại sao hôm nay lại vô cùng hứng thú.
Anh đặt bút xuống, tay trái đặt ra thanh tựa phía sau ghế của Giản Tùng Ý, nhích lại gần rồi cười một cái.
”Bạn nhỏ, tin tôi đi, dù sao vẫn nên sợ.”
Đôi mắt phượng của anh hơi dài, con ngươi cũng nhạt màu, cười một cái liền có mùi vị của hồ li tinh, nốt lệ chí hơi run nhẹ càng làm tăng thêm vẻ yêu nghiệt không chịu nổi!
Giản Tùng Ý bị cái cười kia của anh làm cho ngớ ngẩn, không để ý mà mất thăng bằng, cái ghế hai chân thẳng lên rồi ngã ra đằng sau.
Bách Hoài thấy người cũng sắp té, tay đang đặt trêи ghế liền kéo về phía trước, vừa vặn tiếp được người.
Vốn bản năng phản ứng của anh chỉ muốn giúp hắn giữ thăng bằng lại mà thôi.
Kết quả không biết ra làm sao lại thành Giản Tùng Ý bị Bách Hoài ôm vào lòng với tư thế khá mềm mại!
…
Cái ghế lạch cạch ngã xuống sàn nhà.
Cửa phòng học bị đẩy ra.
Chai nước suối của Từ Gia Hành rơi phịch xuống đất!
Ba giây sau cửa phòng học rất biết điều tự đóng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ nó, một mét tám ba, mãnh nam yểu điệu….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook