Hách Liên
-
Chương 3: Tù cấm
Sau buổi tối hôm đó, cung điện của Hách Liên bắt đầu nhộn nhịp, đồ vật được ban thưởng cứ lũ lượt mà tới, cung nhân hầu hạ cũng ngày một đông, khác hẳn với sự thanh lãnh trước kia. Liễu Hách Liên nhìn những vật dụng xa hoa, những nhộn nhịp bằng đôi mắt hờ hững. Hắn biết đó chính là thứ mà vị hoàng đế kia đã nói, thứ mà người kia dùng mĩ danh đền bù để đổi lấy chân tâm của hắn a.
Hách Liên im lặng nhìn tất thảy, tiếp nhận tất thảy, vì ngoài việc chấp nhận hắn còn có thể làm được gì đây. Nhưng từ đêm uống rượu hôm ấy, Viêm đế thường xuyên ghé cung hoàng hậu, chúng nô tài đồn rằng hoàng hậu được sủng ái rồi, được vương yêu thương hết mực, nhưng Hách Liên biết, Viêm Liệt đến cung của hắn chẳng qua là để che mắt thế nhân, để khỏi phải qua cung các mĩ nhân khác, có thể giữ...hắn nói là cái gì nhỉ...à...là có thể giữ thân như ngọc cho người hắn tâm ái a. Thật là cỡ nào mỉa mai, cỡ nào châm chọc...cỡ nào...đau.
——
Trời vào hạ, bầu trời trong vắt, trong Băng Lãnh cung, Viêm đế ngồi nâng chén trúc diệp thanh trong vắt, hương rượu vấn vít trong không khí, lười biếng nhìn một mạt bạch y đang gảy đàn trước mặt. Từ khi thường cuyên ngồi với con người này, hắn cảm thấy rất hợp, y có một nét cứng cỏi, kiệt ngạo như một cây trúc thẳng tắp, nhưng có lúc lại mềm mại...như nước.
Mấy tháng nay đồng tiến đồng xuất, Viêm Liệt hắn cũng cảm thấy tâm bình thản rất nhiều, có đôi lúc hắn nghĩ...có thể mãi như vậy...cũng tốt. Ngẩng đầu lên nhìn người đã gảy xong khúc nhạc, đang nhìn hắn chăm chú, Viêm Liệt nhìn vào gương mặt trước mắt, chợt giật mình. Hắn làm sao vậy, sao hắn lại có thể như vậy, người hắn yêu trước nay chỉ có một, đó là Liễu Hàn Lam, chỉ một Liễu Hàn Lam mà thôi, còn y, Liễu Hách Liên vốn chỉ là một thay thế phẩm, chính y đã chia rẽ hắn và Hàn Lam, một kẻ tâm địa xấu xa ghê tởm như thế, hắn lại vì chút lơ đãng, lại bị y quyến rũ, thật...đáng khinh.
Viêm đế đứng bật dậy,không thèm nhìn người trước mắt, vung tay áo mà đi, chật vật như đang chạy trốn điều gì đó...Hách Liên nhìn theo bóng người đang dần mất hút, khẽ nhoẻn miệng cười, hắn biết, người kia lại nhớ đến ca ca rồi. Cũng đúng thôi, ai bắt hắn và ca ca là huynh đệ song sinh a, cũng nhờ gương mặt này, mà người kia mới chịu nhìn hắn một chút, chứ nếu không, sợ rằng dù chỉ là một cái liếc mắt, người kia cũng lười bố thí cho hắn...
Hai ngày trước, phụ thân truyền tin báo, ca ca đã trở về, nhưng một thân thương tích, trí nhớ cũng mất hết, không còn nhận ra được ai ngoài phụ mẫu và đệ đệ của mình, vì vậy cũng không biết được ca ca đã bỏ đi với ai, đã gặp phải chuyện gì.
Phụ thân nhắn hắn cứ chờ đợi, sẽ nhanh chóng đưa ca ca hắn vào cung để tráo người tránh bị Viêm đế phát hiện. Hắn biết được chỉ cười nhạt, làm sao có thể chưa phát hiện chứ, chẳng qua người kia muốn tra tấn hắn, muốn sỉ nhục hắn nên vẫn chưa nói ra mà thôi. Nếu người kia biết người mà hắn tâm tâm niệm niệm đã trở về, lại bị thương thành như vậy, e rằng sẽ nhanh chóng một cước đá văng hắn ra khỏi đây để mang ca ca hắn về nâng niu gìn giữ.
Hắn thay ca ca gả cho Viêm đế được sáu tháng mười hai ngày, nhưng bỏ đi bốn tháng hai mươi ba ngày chinh chiến thì số thời gian hắn bên người kia cũng chẳng được là bao.
Mối nhân duyên này đối với ca ca hắn đơn giản như một thứ không cần thiết, có cũng được mà không có cũng chả sao, nhưng hắn lại ôm nó vào lòng coi như trân bảo, gìn giữ từng ngày. Hắn biết, không sớm thì muộn hắn cũng phải rời đi, hắn sẽ không tham lam, không xa cầu bất cứ điều gì, hắn chỉ mong...một chút...chỉ một chút thôi...thuộc về riêng hắn...là của hắn...chứ không phải là...của một thế thân....
Hách Liên đứng dậy đi vào phòng, nhìn một lượt nơi mình đã ở, vuốt ve những nơi mà người kia đã hiện diện, hắn như cảm thấy hơi ấm, mùi hương nhàn nhạt của người ấy vẫn còn lưu lại mãi nơi đây. Mở rương đồ, lấy ra một bộ hồng y tựa hoả, chậm rãi thay lên người, chỉnh lại y sam, gài trâm lên tóc, nhìn vào trong gương thấy bản thân đã hoàn hảo, bèn đẩy cửa đi ra ngoài. Không vẫy lui hạ nhân như mọi khi, mà mang theo một đoàn cung tỳ hạo hạo đãng đãng đi về phía Ngoạ Long cung, cung của Viêm đế.
Chờ tên thái giám vào thông báo, Hách Liên để cung nhân ngoài điện, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sơn son thiếp vàng, bước vào trong điện. Nhìn thấy người kia đang chau mày nhìn mình, Hách Liên cười nhẹ, tiêu sái đi đến hành lễ:
"Thần bái kiến bệ hạ."
"Ngươi đến có chuyện gì, không phải ta vừa ở bên cung ngươi, có chuyện không nói, giờ chạy tới đây làm gì? "
Viêm Liệt chau mày nhìn bộ hồng y trên thân người nọ, không hiểu sao thấy một ngọn lửa giận dữ vô danh không biết từ đâu tràn đến, âm thanh cũng dần trở nên gay gắt.
" Thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo..."
"Có chuyện gì?"
"Chuyện về ca ca của thần – Liễu Hàn Lam."
Đang ngồi trên ngai cao, Viêm Liệt chợt giật mình, lao xuống, túm lấy người một thân hồng y trước mắt, hai mắt vằn lên tơ máu, vội vàng hỏi:
" Ngươi...ngươi...nói gì...mau mau nói hắn đang ở đâu, NÓI MAU..."
Hách Liên ngước lên nhìn nam nhân cuồng loạn trước mặt, tâm như có một thanh chuỷ thủ đâm vào, rồi khuấy loạn trong đó. Giơ tay đặt lên bàn tay đang túm lấy mình, vụng trộm cảm nhận chút hơi ấm trên đó, nhẹ nhàng nói:
" Bệ hạ, chớ vội, thần sẽ nói cho người biết ca ca thần ở đâu, nhưng người xem, có nên vì thần đến báo tin, mà thưởng cho thần một vật gì đó không?"
Viêm đế nhìn người trước mặt, đề phòng hỏi:
" Ngươi muốn gì?"
Nhìn thấy rõ sự nghi kị trong mắt người nọ, Hách Liên cười to nói:
"Ha ha ha, bệ hạ yên tâm, thần không muốn gì quá quắt cả, chỉ muốn...chiếc giới chỉ bằng bạch ngọc(*) trên tay người thôi."
Viêm Liệt liếc nhìn Hách Liên, lại nhìn xuống giới chỉ trên tay, chiếc giới chỉ này vốn không phải vật quý giá gì, nó làm từ bạch ngọc thông thường, ở ngoài, dân chúng chỉ hơi giàu có là có thể mua được, Viêm Liệt đeo nó chỉ vì đây là quà tặng của một tiểu quỷ nào đó đã cho hắn, lúc đó hắn mới 8 tuổi thì lén lút xuất cung, thấy một hài tử nhỏ gầy bị bắt nạt bèn thuận tay cứu hắn. Hài tử đó bèn tặng hắn chiếc giới chỉ này, rồi nằng nặc đòi làm bằng hữu với hắn.
Cung đình tranh đấu, hắn khi đó dù mới tám tuổi đã nhìn rõ nhân tình ấm lạnh, lại có một hài tử thuần khiết như thế coi hắn là bằng hữu, cũng làm tâm hắn ấm áp. Sau đó tuy không gặp lại tiểu quỷ đó nữa, nhưng bạch ngọc giới chỉ này hắn vẫn đeo, như một kỉ niệm về vị bằng hữu đầu tiên trong đời hắn.
Nhìn nhìn Hách Liên, không hiểu vì sao y lại đòi chiếc nhẫn, nhưng Viêm Liệt cũng không suy nghĩ nhiều, y thích thì cho y, việc quan trọng là phải biết được tung tích của Hàn Lam đã. Nghĩ là làm, Viêm Liệt bèn gỡ chiếc giới chỉ trên tay đưa cho Hách Liên, rồi vội vàng hỏi:
"Rồi, mau nói, Hàn Lam hiện đang ở đâu?"
Hách Liên cầm chặt giới chỉ trong tay, nói:
"Ca ta đã trở về, đang ở trong Liễu phủ, ngươi..."
Chưa nói dứt câu, đã thấy người mất dạng, Hách Liên nhìn theo bóng dáng vội vã kia, rồi lại nhìn bạch ngọc giới chỉ vẫn còn vương chút ấm áp trong tay, nhẹ nhàng đem chiếc giới chỉ đã cũ cất vào trong ngực áo, xoay người, rời khỏi Ngoạ Long cung...
Hách Liên quay về cung của mình, đem chiếc nhẫn bạch ngọc cất kĩ vào trong một chiếc túi lụa nhỏ cất ở đầu giường. Rồi cứ như vậy lẳng lặng ngồi, ngơ ngẩn nhìn ra căn phòng, nhớ lại những lúc Viêm Liệt ở đây. Những cảnh tượng đó như một liều độc dược, rót vào trong lòng, mỗi ngụm, mỗi ngụm, đều làm tổn thương lục phủ ngũ tạng.
Màn đêm dần phủ xuống, gạt đi cung nữ muốn châm đèn, Hách Liên cứ thế ngồi trong căn phòng tối tăm, hai mắt mông lung như đang chờ đợi một điều gì đó, nhưng cũng chỉ hắn là biết, hắn chẳng qua chỉ là đang cố huyễn hoặc bản thân mình thôi.
RẦM...
Cánh cửa khép kín bị thô bạo đẩy ra, Hách Liên mở to mắt nhìn người đứng trước cửa, là Viêm Liệt đang đứng đó, trái tim kịch liệt đập mạnh, thân thể cứng còng nhìn người đứng trước cửa, hai cánh môi nhợt nhạt mấp máy, muốn nói nhưng lại thôi. Viêm Liệt nhìn người ngồi trong bóng tối, lao vào như một cơn gió, ập tới chỗ người kia.
CHÁT...
Một cái tát trời giáng hất văng người không chút phòng bị đang ngồi trên giường, Viêm Liệt lại xông đến túm áo Hách Liên lôi dậy, gằn giọng:
"Là ngươi, là ngươi phải không? Là ngươi đã sai người hại hắn? Là ngươi đố kị với hắn? Đố kị hắn có được tâm ta? Là ngươi?..."
Hách Liên sửng sốt nhìn người trước mặt, máu từ khoé miệng trào ra, bên má bỏng rát như có ai đang kê thanh sắt nóng vào, nhưng tất cả cũng không làm hắn thấy đau bằng những câu truy hỏi của người kia, khẽ cười khổ, nhếch miệng nói:
"Ta làm thì sao? Mà không phải ta làm thì sao? Lòng ngươi đã khẳng định, hà cớ gì phải mất công hỏi ta."" Ngươi...ngươi...hắn là ca ca của ngươi...hắn cái gì cũng nhường cho ngươi...ta không ngờ...ngươi lại nhẫn tâm đến vậy."
"Ha ha... Viêm Liệt, ngươi còn có tư cách nói tới hai chữ nhẫn tâm sao? Ta nói cho ngươi biết, trên đời này, ai cũng có thể nói ta nhẫn tâm, nhưng, chỉ có một mình ngươi là không được... Ngươi KHÔNG XỨNG..."
"Hảo, ta mặc kệ ngươi nói thế nào, ngươi dám tổn thương hắn, vậy đừng trách ta độc ác. Người đâu, mau lại đây."
Vứt Hách Liên lên giường, Viêm Liệt cho gọi người vào truyền lệnh:
"Truyền lệnh trẫm, Hoàng hậu khi quân phạm thượng, nay phạt bế môn tư quá, không được phép rời cung nửa bước, tất cả cung nhân hầu hạ lập tức triệt lui, cung Hoàng hậu không cần người hầu hạ."
Nói rồi Viêm Liệt quay vào trong phòng, bỏ mặc sự xì xầm bàn tán của mấy cung nhân bên ngoài, nhìn người đang chật vật trên giường. Viêm Liệt đi lên, lấy từ trong ngực ra một thanh chuỷ thủ sắc bén, cầm bàn tay mảnh khảnh của người nọ lên. Hách Liên trợn mắt nhìn, chợt hiểu ra hắn muốn làm gì bèn cực lực giãy dụa
"Viêm Liệt, ngươi muốn là gì, buông, buông...ra...van...cầu ngươi...buông...AAAAAAAAA...."
Viêm Liệt thờ ơ nhìn người đang kêu thảm trước mắt, huyết từ khoé miệng vẫn rỉ ra, cần cổ trắng nõn cong lên lấm tấm vết máu, nhìn như một bức hoạ đồ tuyệt mĩ. Không dừng lại ở đó Viêm Liệt tiếp tục cắt đứt gân tay còn lại của Hách Liên, hắn làm thế vì biết Hách Liên vốn có võ công, nếu không phế đi đôi tay của y, sợ rằng sau này Hàn Lam vào cung sẽ còn bị y hại. Nhìn người đau đến thần trí không rõ trước mắt, Viêm Liệt vẫn không dừng lại mà sai người mang đến một sợ xích dài, to bằng cổ tay, một đầu khoá chặt xuống nền nhà, một đầu còn lại...khoá vào chiếc cổ nhỏ bé của người đang đau đớn trên giường.
"Hừ, ngươi đừng hòng mơ tưởng lại tổn thương được hắn, hai tay ngươi ta đã phế đi, ngươi giờ chỉ là một con cẩu không hơn không kém, sợi xích trên cổ ngươi làm từ ngàn năm huyền thiết, ngươi đừng mong sẽ tháo được nó ra. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tự tử, nếu ngươi chết, hơn hai trăm người kia ta sẽ chôn cùng ngươi. Hừ ta muốn ngươi sống, chịu mọi dằn vặt mà sống, ngươi nên biết đó là cái giá mà ngươi phải trả cho việc làm tổn thương hắn."
Nói rồi, Viêm Liệt xé tan y phục của người dưới thân, thô bạo khẳng cắn như muốn cắn xé người nọ, hung bạo luật động trong cơ thể người kia. Hách Liên như một con rối rách nát, tuỳ ý đong đưa theo người đang hung hăng chiếm lấy cơ thế mình...thần trí dần dần mơ hồ...
Trăng đã lên cao, trong phòng Viêm Liệt đã mặc y phục chỉnh tề, nhìn người mê man trên giường, y phục rách nát rải rách khắp nơi, trên thân thể trần trụi đầy vết xanh tím, ẩn ẩn dưới thân là một sợi xích dài từ trên giường rũ xuống sàn kéo dài ra giữa phòng, đôi chân thon dài vẫn còn chảy xuôi dòng máu chảy ra từ nơi tư mật lẫn lộn với chất lỏng màu trắng ngà...vết máu ở cổ tay đã được hắn điểm huyệt cầm máu, chỉ để lại hai vết rách đỏ ngòm dữ tợn. Nhìn thấy thân thể như đã không còn sự sống, Viêm Liệt chợt hoảng sợ, vội cho truyền thái y.
Vị thái y già nửa đêm bị gọi đến, run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, không dám hỏi gì, lập cập đến bên bắt mạch, lòng thầm nhủ không biết hoàng hậu mắc tội gì mà để long nhan giận giữ đến nhường này. Nhìn lão thái y run tay thăm bệnh, Viêm Liệt bèn cho tuyển thêm một tên thái giám câm, ra lệnh cho hai người ở lại cung hoàng hậu phục dịch, nghiêm cấm không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài, hơn nữa còn dặn dò vị thái y, không cần chữa khỏi, chỉ cần người còn sống là được. Nói rồi liếc mắt nhìn người trên giường một cái, rồi vung tay áo bỏ đi.....
Hách Liên im lặng nhìn tất thảy, tiếp nhận tất thảy, vì ngoài việc chấp nhận hắn còn có thể làm được gì đây. Nhưng từ đêm uống rượu hôm ấy, Viêm đế thường xuyên ghé cung hoàng hậu, chúng nô tài đồn rằng hoàng hậu được sủng ái rồi, được vương yêu thương hết mực, nhưng Hách Liên biết, Viêm Liệt đến cung của hắn chẳng qua là để che mắt thế nhân, để khỏi phải qua cung các mĩ nhân khác, có thể giữ...hắn nói là cái gì nhỉ...à...là có thể giữ thân như ngọc cho người hắn tâm ái a. Thật là cỡ nào mỉa mai, cỡ nào châm chọc...cỡ nào...đau.
——
Trời vào hạ, bầu trời trong vắt, trong Băng Lãnh cung, Viêm đế ngồi nâng chén trúc diệp thanh trong vắt, hương rượu vấn vít trong không khí, lười biếng nhìn một mạt bạch y đang gảy đàn trước mặt. Từ khi thường cuyên ngồi với con người này, hắn cảm thấy rất hợp, y có một nét cứng cỏi, kiệt ngạo như một cây trúc thẳng tắp, nhưng có lúc lại mềm mại...như nước.
Mấy tháng nay đồng tiến đồng xuất, Viêm Liệt hắn cũng cảm thấy tâm bình thản rất nhiều, có đôi lúc hắn nghĩ...có thể mãi như vậy...cũng tốt. Ngẩng đầu lên nhìn người đã gảy xong khúc nhạc, đang nhìn hắn chăm chú, Viêm Liệt nhìn vào gương mặt trước mắt, chợt giật mình. Hắn làm sao vậy, sao hắn lại có thể như vậy, người hắn yêu trước nay chỉ có một, đó là Liễu Hàn Lam, chỉ một Liễu Hàn Lam mà thôi, còn y, Liễu Hách Liên vốn chỉ là một thay thế phẩm, chính y đã chia rẽ hắn và Hàn Lam, một kẻ tâm địa xấu xa ghê tởm như thế, hắn lại vì chút lơ đãng, lại bị y quyến rũ, thật...đáng khinh.
Viêm đế đứng bật dậy,không thèm nhìn người trước mắt, vung tay áo mà đi, chật vật như đang chạy trốn điều gì đó...Hách Liên nhìn theo bóng người đang dần mất hút, khẽ nhoẻn miệng cười, hắn biết, người kia lại nhớ đến ca ca rồi. Cũng đúng thôi, ai bắt hắn và ca ca là huynh đệ song sinh a, cũng nhờ gương mặt này, mà người kia mới chịu nhìn hắn một chút, chứ nếu không, sợ rằng dù chỉ là một cái liếc mắt, người kia cũng lười bố thí cho hắn...
Hai ngày trước, phụ thân truyền tin báo, ca ca đã trở về, nhưng một thân thương tích, trí nhớ cũng mất hết, không còn nhận ra được ai ngoài phụ mẫu và đệ đệ của mình, vì vậy cũng không biết được ca ca đã bỏ đi với ai, đã gặp phải chuyện gì.
Phụ thân nhắn hắn cứ chờ đợi, sẽ nhanh chóng đưa ca ca hắn vào cung để tráo người tránh bị Viêm đế phát hiện. Hắn biết được chỉ cười nhạt, làm sao có thể chưa phát hiện chứ, chẳng qua người kia muốn tra tấn hắn, muốn sỉ nhục hắn nên vẫn chưa nói ra mà thôi. Nếu người kia biết người mà hắn tâm tâm niệm niệm đã trở về, lại bị thương thành như vậy, e rằng sẽ nhanh chóng một cước đá văng hắn ra khỏi đây để mang ca ca hắn về nâng niu gìn giữ.
Hắn thay ca ca gả cho Viêm đế được sáu tháng mười hai ngày, nhưng bỏ đi bốn tháng hai mươi ba ngày chinh chiến thì số thời gian hắn bên người kia cũng chẳng được là bao.
Mối nhân duyên này đối với ca ca hắn đơn giản như một thứ không cần thiết, có cũng được mà không có cũng chả sao, nhưng hắn lại ôm nó vào lòng coi như trân bảo, gìn giữ từng ngày. Hắn biết, không sớm thì muộn hắn cũng phải rời đi, hắn sẽ không tham lam, không xa cầu bất cứ điều gì, hắn chỉ mong...một chút...chỉ một chút thôi...thuộc về riêng hắn...là của hắn...chứ không phải là...của một thế thân....
Hách Liên đứng dậy đi vào phòng, nhìn một lượt nơi mình đã ở, vuốt ve những nơi mà người kia đã hiện diện, hắn như cảm thấy hơi ấm, mùi hương nhàn nhạt của người ấy vẫn còn lưu lại mãi nơi đây. Mở rương đồ, lấy ra một bộ hồng y tựa hoả, chậm rãi thay lên người, chỉnh lại y sam, gài trâm lên tóc, nhìn vào trong gương thấy bản thân đã hoàn hảo, bèn đẩy cửa đi ra ngoài. Không vẫy lui hạ nhân như mọi khi, mà mang theo một đoàn cung tỳ hạo hạo đãng đãng đi về phía Ngoạ Long cung, cung của Viêm đế.
Chờ tên thái giám vào thông báo, Hách Liên để cung nhân ngoài điện, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sơn son thiếp vàng, bước vào trong điện. Nhìn thấy người kia đang chau mày nhìn mình, Hách Liên cười nhẹ, tiêu sái đi đến hành lễ:
"Thần bái kiến bệ hạ."
"Ngươi đến có chuyện gì, không phải ta vừa ở bên cung ngươi, có chuyện không nói, giờ chạy tới đây làm gì? "
Viêm Liệt chau mày nhìn bộ hồng y trên thân người nọ, không hiểu sao thấy một ngọn lửa giận dữ vô danh không biết từ đâu tràn đến, âm thanh cũng dần trở nên gay gắt.
" Thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo..."
"Có chuyện gì?"
"Chuyện về ca ca của thần – Liễu Hàn Lam."
Đang ngồi trên ngai cao, Viêm Liệt chợt giật mình, lao xuống, túm lấy người một thân hồng y trước mắt, hai mắt vằn lên tơ máu, vội vàng hỏi:
" Ngươi...ngươi...nói gì...mau mau nói hắn đang ở đâu, NÓI MAU..."
Hách Liên ngước lên nhìn nam nhân cuồng loạn trước mặt, tâm như có một thanh chuỷ thủ đâm vào, rồi khuấy loạn trong đó. Giơ tay đặt lên bàn tay đang túm lấy mình, vụng trộm cảm nhận chút hơi ấm trên đó, nhẹ nhàng nói:
" Bệ hạ, chớ vội, thần sẽ nói cho người biết ca ca thần ở đâu, nhưng người xem, có nên vì thần đến báo tin, mà thưởng cho thần một vật gì đó không?"
Viêm đế nhìn người trước mặt, đề phòng hỏi:
" Ngươi muốn gì?"
Nhìn thấy rõ sự nghi kị trong mắt người nọ, Hách Liên cười to nói:
"Ha ha ha, bệ hạ yên tâm, thần không muốn gì quá quắt cả, chỉ muốn...chiếc giới chỉ bằng bạch ngọc(*) trên tay người thôi."
Viêm Liệt liếc nhìn Hách Liên, lại nhìn xuống giới chỉ trên tay, chiếc giới chỉ này vốn không phải vật quý giá gì, nó làm từ bạch ngọc thông thường, ở ngoài, dân chúng chỉ hơi giàu có là có thể mua được, Viêm Liệt đeo nó chỉ vì đây là quà tặng của một tiểu quỷ nào đó đã cho hắn, lúc đó hắn mới 8 tuổi thì lén lút xuất cung, thấy một hài tử nhỏ gầy bị bắt nạt bèn thuận tay cứu hắn. Hài tử đó bèn tặng hắn chiếc giới chỉ này, rồi nằng nặc đòi làm bằng hữu với hắn.
Cung đình tranh đấu, hắn khi đó dù mới tám tuổi đã nhìn rõ nhân tình ấm lạnh, lại có một hài tử thuần khiết như thế coi hắn là bằng hữu, cũng làm tâm hắn ấm áp. Sau đó tuy không gặp lại tiểu quỷ đó nữa, nhưng bạch ngọc giới chỉ này hắn vẫn đeo, như một kỉ niệm về vị bằng hữu đầu tiên trong đời hắn.
Nhìn nhìn Hách Liên, không hiểu vì sao y lại đòi chiếc nhẫn, nhưng Viêm Liệt cũng không suy nghĩ nhiều, y thích thì cho y, việc quan trọng là phải biết được tung tích của Hàn Lam đã. Nghĩ là làm, Viêm Liệt bèn gỡ chiếc giới chỉ trên tay đưa cho Hách Liên, rồi vội vàng hỏi:
"Rồi, mau nói, Hàn Lam hiện đang ở đâu?"
Hách Liên cầm chặt giới chỉ trong tay, nói:
"Ca ta đã trở về, đang ở trong Liễu phủ, ngươi..."
Chưa nói dứt câu, đã thấy người mất dạng, Hách Liên nhìn theo bóng dáng vội vã kia, rồi lại nhìn bạch ngọc giới chỉ vẫn còn vương chút ấm áp trong tay, nhẹ nhàng đem chiếc giới chỉ đã cũ cất vào trong ngực áo, xoay người, rời khỏi Ngoạ Long cung...
Hách Liên quay về cung của mình, đem chiếc nhẫn bạch ngọc cất kĩ vào trong một chiếc túi lụa nhỏ cất ở đầu giường. Rồi cứ như vậy lẳng lặng ngồi, ngơ ngẩn nhìn ra căn phòng, nhớ lại những lúc Viêm Liệt ở đây. Những cảnh tượng đó như một liều độc dược, rót vào trong lòng, mỗi ngụm, mỗi ngụm, đều làm tổn thương lục phủ ngũ tạng.
Màn đêm dần phủ xuống, gạt đi cung nữ muốn châm đèn, Hách Liên cứ thế ngồi trong căn phòng tối tăm, hai mắt mông lung như đang chờ đợi một điều gì đó, nhưng cũng chỉ hắn là biết, hắn chẳng qua chỉ là đang cố huyễn hoặc bản thân mình thôi.
RẦM...
Cánh cửa khép kín bị thô bạo đẩy ra, Hách Liên mở to mắt nhìn người đứng trước cửa, là Viêm Liệt đang đứng đó, trái tim kịch liệt đập mạnh, thân thể cứng còng nhìn người đứng trước cửa, hai cánh môi nhợt nhạt mấp máy, muốn nói nhưng lại thôi. Viêm Liệt nhìn người ngồi trong bóng tối, lao vào như một cơn gió, ập tới chỗ người kia.
CHÁT...
Một cái tát trời giáng hất văng người không chút phòng bị đang ngồi trên giường, Viêm Liệt lại xông đến túm áo Hách Liên lôi dậy, gằn giọng:
"Là ngươi, là ngươi phải không? Là ngươi đã sai người hại hắn? Là ngươi đố kị với hắn? Đố kị hắn có được tâm ta? Là ngươi?..."
Hách Liên sửng sốt nhìn người trước mặt, máu từ khoé miệng trào ra, bên má bỏng rát như có ai đang kê thanh sắt nóng vào, nhưng tất cả cũng không làm hắn thấy đau bằng những câu truy hỏi của người kia, khẽ cười khổ, nhếch miệng nói:
"Ta làm thì sao? Mà không phải ta làm thì sao? Lòng ngươi đã khẳng định, hà cớ gì phải mất công hỏi ta."" Ngươi...ngươi...hắn là ca ca của ngươi...hắn cái gì cũng nhường cho ngươi...ta không ngờ...ngươi lại nhẫn tâm đến vậy."
"Ha ha... Viêm Liệt, ngươi còn có tư cách nói tới hai chữ nhẫn tâm sao? Ta nói cho ngươi biết, trên đời này, ai cũng có thể nói ta nhẫn tâm, nhưng, chỉ có một mình ngươi là không được... Ngươi KHÔNG XỨNG..."
"Hảo, ta mặc kệ ngươi nói thế nào, ngươi dám tổn thương hắn, vậy đừng trách ta độc ác. Người đâu, mau lại đây."
Vứt Hách Liên lên giường, Viêm Liệt cho gọi người vào truyền lệnh:
"Truyền lệnh trẫm, Hoàng hậu khi quân phạm thượng, nay phạt bế môn tư quá, không được phép rời cung nửa bước, tất cả cung nhân hầu hạ lập tức triệt lui, cung Hoàng hậu không cần người hầu hạ."
Nói rồi Viêm Liệt quay vào trong phòng, bỏ mặc sự xì xầm bàn tán của mấy cung nhân bên ngoài, nhìn người đang chật vật trên giường. Viêm Liệt đi lên, lấy từ trong ngực ra một thanh chuỷ thủ sắc bén, cầm bàn tay mảnh khảnh của người nọ lên. Hách Liên trợn mắt nhìn, chợt hiểu ra hắn muốn làm gì bèn cực lực giãy dụa
"Viêm Liệt, ngươi muốn là gì, buông, buông...ra...van...cầu ngươi...buông...AAAAAAAAA...."
Viêm Liệt thờ ơ nhìn người đang kêu thảm trước mắt, huyết từ khoé miệng vẫn rỉ ra, cần cổ trắng nõn cong lên lấm tấm vết máu, nhìn như một bức hoạ đồ tuyệt mĩ. Không dừng lại ở đó Viêm Liệt tiếp tục cắt đứt gân tay còn lại của Hách Liên, hắn làm thế vì biết Hách Liên vốn có võ công, nếu không phế đi đôi tay của y, sợ rằng sau này Hàn Lam vào cung sẽ còn bị y hại. Nhìn người đau đến thần trí không rõ trước mắt, Viêm Liệt vẫn không dừng lại mà sai người mang đến một sợ xích dài, to bằng cổ tay, một đầu khoá chặt xuống nền nhà, một đầu còn lại...khoá vào chiếc cổ nhỏ bé của người đang đau đớn trên giường.
"Hừ, ngươi đừng hòng mơ tưởng lại tổn thương được hắn, hai tay ngươi ta đã phế đi, ngươi giờ chỉ là một con cẩu không hơn không kém, sợi xích trên cổ ngươi làm từ ngàn năm huyền thiết, ngươi đừng mong sẽ tháo được nó ra. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tự tử, nếu ngươi chết, hơn hai trăm người kia ta sẽ chôn cùng ngươi. Hừ ta muốn ngươi sống, chịu mọi dằn vặt mà sống, ngươi nên biết đó là cái giá mà ngươi phải trả cho việc làm tổn thương hắn."
Nói rồi, Viêm Liệt xé tan y phục của người dưới thân, thô bạo khẳng cắn như muốn cắn xé người nọ, hung bạo luật động trong cơ thể người kia. Hách Liên như một con rối rách nát, tuỳ ý đong đưa theo người đang hung hăng chiếm lấy cơ thế mình...thần trí dần dần mơ hồ...
Trăng đã lên cao, trong phòng Viêm Liệt đã mặc y phục chỉnh tề, nhìn người mê man trên giường, y phục rách nát rải rách khắp nơi, trên thân thể trần trụi đầy vết xanh tím, ẩn ẩn dưới thân là một sợi xích dài từ trên giường rũ xuống sàn kéo dài ra giữa phòng, đôi chân thon dài vẫn còn chảy xuôi dòng máu chảy ra từ nơi tư mật lẫn lộn với chất lỏng màu trắng ngà...vết máu ở cổ tay đã được hắn điểm huyệt cầm máu, chỉ để lại hai vết rách đỏ ngòm dữ tợn. Nhìn thấy thân thể như đã không còn sự sống, Viêm Liệt chợt hoảng sợ, vội cho truyền thái y.
Vị thái y già nửa đêm bị gọi đến, run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, không dám hỏi gì, lập cập đến bên bắt mạch, lòng thầm nhủ không biết hoàng hậu mắc tội gì mà để long nhan giận giữ đến nhường này. Nhìn lão thái y run tay thăm bệnh, Viêm Liệt bèn cho tuyển thêm một tên thái giám câm, ra lệnh cho hai người ở lại cung hoàng hậu phục dịch, nghiêm cấm không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài, hơn nữa còn dặn dò vị thái y, không cần chữa khỏi, chỉ cần người còn sống là được. Nói rồi liếc mắt nhìn người trên giường một cái, rồi vung tay áo bỏ đi.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook