Hạc Tiên Vân Tán, Tử Lí Đào Sinh
-
Chương 21: Vân Điềm- Bóng hồng bên ai?
Ngày thứ mười phụ việc dưới bếp, mọi thứ đối với Vân Điềm trong phút chốc trở lên nhạt nhẽo. Ngày ngày, nàng chỉ việc quét nước, phơi trà và đun trà, mọi việc còn lại đều do lão Tần làm. Hôm nào, có khách ghé thăm, mới phải đụng tay vào nhào nặn bột mì.
"Nha đầu, qua đây thử bánh hồng đào giúp ta!"
Lão Tần vẫy vẫy tay gọi tiểu tiên nhỏ nhắn đang ngồi ngây người trên bờ hồ súng.
"Chờ con!"
Vân Điềm uể oải lết người đến bàn ăn, thấy trên đó là ba chiếc bánh bột mì hình vuông, xếp ngay ngắn trên đĩa. Lão Tần bưng ra hai chén trà còn nguyên khói nghi ngút, hào hứng nói:
" Mau...mau thử đi, công thức làm điểm tâm mới của ta đấy!"
Vân Điềm chống cằm nhìn những chiếc bánh đáng yêu, tâm tình dù cho không tốt cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
"Lão Tần, chẳng phải đều là tiên cả sao? Không ăn vẫn sống được mà. Lão cần gì phải mất công nấu nướng chi cho mệt?"
Lão Tần trỏ tay vào trán nàng, trách:
"Ngươi ấy hả, chẳng lẽ cả đời cứ hít khí trời mà sống mãi như vậy sao? Thật vô vị...thật vô vị mà!"
"Con ăn một chiếc, chiếc còn lại con đem cho tiểu tử thối kia, lão có chịu không? "
Lão Tần xua xua tay:
"Thoải mái, thoải mái. Ngươi xem xem, từ xưa đến nay, ta có keo kiệt với ai bao giờ đâu! "
Vân Điềm mỉm cười gói chiếc bánh vào khăn tay, uống một hớp trà, rồi mau chóng rời khỏi nhà bếp.
Trưa hè trong phủ Đế Quân trở nên yên ắng lạ thường. Có chăng chỉ là tiếng quét lá "xào xạc" nghe càng thêm não nề. Cũng chẳng biết bước chân kia đã đưa nàng đến Thiên viên phủ. Vân Điềm đứng ở hồ cá thần, nhìn bóng soi dưới mặt nước, nhận thấy khuôn mặt có phần suy tư.
Tinh....tinh....tính tinh....tình...tang....
Nàng thoáng ngây người. Là tiếng đàn của Đông Thiên. Sao âm thanh khác với ngày thường. Không có điều muộn phiền, không có sự cô độc. Tiếng đàn ấy như đang sống lại với gì đẹp nhất.
Vân Điềm rón rén, men theo bờ thành tới lối dẫn vào vườn mẫu đơn.
Dưới tán lá xanh mơn mởn, gió thổi vào tấm áo bào trắng, khiến nó khẽ động. Một tay gẩy đàn, mọi tâm tư như dồn vào tiếng nhạc. Đáng lẽ, Vân Điềm phải thấy vui mới đúng. Nhưng nàng chẳng thể cười nổi, một chút cũng không.
Có ai đã từng nói với nàng. Sẽ chẳng có gì đau khổ bằng việc chứng kiến bên cạnh người mình tương tư, là một bóng hồng kiều diễm.
Nàng cao cao tự tại là vậy. Nàng kiêu ngạo cho rằng, chỉ có nhan sắc của mình mới đủ sức mạnh chinh phục những kẻ coi sắc là phù du như Đông Thiên. Nàng sai rồi, ngàn vạn lần nàng đã sai. Vân Điềm xoay người thẫn thờ rời đi, để lại trên vách tường vết máu từ năm đầu ngón tay.
"Ngốc quá! Sao ta phải buồn chứ."
Đoạn, Vân Điềm hướng về khách điếm. Chưa đầy nửa nén nhang đã sắp xong đồ đạc.
Nàng bình thản rời khỏi phủ, tuy có chút vướng bận, nhưng đi rồi mới có thể nhanh quên.
"Ta tự đến, ta cũng sẽ tự đi. Mạng ta nợ ngươi, ta cũng đã trả xong. Đông Thiên, ta không thể liêm sỉ để ở bên cạnh ngươi, cũng không thể bỏ qua tự trọng của Mộc Nha để bám riết ngươi cả đời. Tạm biệt! Nếu còn duyên, hai ta sẽ gặp lại."
Ngày rời phủ Đế Quân, dưới Mộc Nha trời đổ mưa to.
"Nha đầu, qua đây thử bánh hồng đào giúp ta!"
Lão Tần vẫy vẫy tay gọi tiểu tiên nhỏ nhắn đang ngồi ngây người trên bờ hồ súng.
"Chờ con!"
Vân Điềm uể oải lết người đến bàn ăn, thấy trên đó là ba chiếc bánh bột mì hình vuông, xếp ngay ngắn trên đĩa. Lão Tần bưng ra hai chén trà còn nguyên khói nghi ngút, hào hứng nói:
" Mau...mau thử đi, công thức làm điểm tâm mới của ta đấy!"
Vân Điềm chống cằm nhìn những chiếc bánh đáng yêu, tâm tình dù cho không tốt cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
"Lão Tần, chẳng phải đều là tiên cả sao? Không ăn vẫn sống được mà. Lão cần gì phải mất công nấu nướng chi cho mệt?"
Lão Tần trỏ tay vào trán nàng, trách:
"Ngươi ấy hả, chẳng lẽ cả đời cứ hít khí trời mà sống mãi như vậy sao? Thật vô vị...thật vô vị mà!"
"Con ăn một chiếc, chiếc còn lại con đem cho tiểu tử thối kia, lão có chịu không? "
Lão Tần xua xua tay:
"Thoải mái, thoải mái. Ngươi xem xem, từ xưa đến nay, ta có keo kiệt với ai bao giờ đâu! "
Vân Điềm mỉm cười gói chiếc bánh vào khăn tay, uống một hớp trà, rồi mau chóng rời khỏi nhà bếp.
Trưa hè trong phủ Đế Quân trở nên yên ắng lạ thường. Có chăng chỉ là tiếng quét lá "xào xạc" nghe càng thêm não nề. Cũng chẳng biết bước chân kia đã đưa nàng đến Thiên viên phủ. Vân Điềm đứng ở hồ cá thần, nhìn bóng soi dưới mặt nước, nhận thấy khuôn mặt có phần suy tư.
Tinh....tinh....tính tinh....tình...tang....
Nàng thoáng ngây người. Là tiếng đàn của Đông Thiên. Sao âm thanh khác với ngày thường. Không có điều muộn phiền, không có sự cô độc. Tiếng đàn ấy như đang sống lại với gì đẹp nhất.
Vân Điềm rón rén, men theo bờ thành tới lối dẫn vào vườn mẫu đơn.
Dưới tán lá xanh mơn mởn, gió thổi vào tấm áo bào trắng, khiến nó khẽ động. Một tay gẩy đàn, mọi tâm tư như dồn vào tiếng nhạc. Đáng lẽ, Vân Điềm phải thấy vui mới đúng. Nhưng nàng chẳng thể cười nổi, một chút cũng không.
Có ai đã từng nói với nàng. Sẽ chẳng có gì đau khổ bằng việc chứng kiến bên cạnh người mình tương tư, là một bóng hồng kiều diễm.
Nàng cao cao tự tại là vậy. Nàng kiêu ngạo cho rằng, chỉ có nhan sắc của mình mới đủ sức mạnh chinh phục những kẻ coi sắc là phù du như Đông Thiên. Nàng sai rồi, ngàn vạn lần nàng đã sai. Vân Điềm xoay người thẫn thờ rời đi, để lại trên vách tường vết máu từ năm đầu ngón tay.
"Ngốc quá! Sao ta phải buồn chứ."
Đoạn, Vân Điềm hướng về khách điếm. Chưa đầy nửa nén nhang đã sắp xong đồ đạc.
Nàng bình thản rời khỏi phủ, tuy có chút vướng bận, nhưng đi rồi mới có thể nhanh quên.
"Ta tự đến, ta cũng sẽ tự đi. Mạng ta nợ ngươi, ta cũng đã trả xong. Đông Thiên, ta không thể liêm sỉ để ở bên cạnh ngươi, cũng không thể bỏ qua tự trọng của Mộc Nha để bám riết ngươi cả đời. Tạm biệt! Nếu còn duyên, hai ta sẽ gặp lại."
Ngày rời phủ Đế Quân, dưới Mộc Nha trời đổ mưa to.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook