Hắc Phong Thần Đạo
-
Chương 16: Vô Phong Sơn
Nhìn về hướng bắc đã không còn thấy bầu trời, khắp nơi bao phủ trong mênh mông chỉ có mây mà mây. Thỉnh thoảng có những đám mây tán đi, rồi những chòm mây khác lượn đến, lững lờ trên chừng không, tưởng như đưa tay lên có thể tóm được chúng vào trong tay. Dòng nước Vô Căn Hà đã không còn phân nhánh nhỏ, lực nước mạnh dần,việc chèo tới càng khó khăn hơn. Từ phía trước dần dần hiện lên những tiếng cuộn trào, rồi to dần khi chiếc thuyền tới, một lát sau, màn mây nhạt đi lộ ra một thác nước hùng vĩ tung bột trắng xóa như ẩn như hiện, khung cảnh như tranh, tiếng ầm ĩ như hoan hô vui mừng chào đón người lữ khách đến với Vô Phong Sơn.
Triệu Thiên Bình cho thuyền cập bờ. Xâm nhập vào Vô Phong Sơn thì coi như nó đã hoàn thành được chặng đường đầu tiên.
- Bây giờ chỉ cần lên tới đỉnh núi nữa thôi. Thật đơn giản.
Triệu Thiên Bình tự an ủi mình để khỏi phải nghĩ tới nhưng điều khó khăn. Nó ngắm kĩ thác nước một chút, đây là thử thách nhỏ tiếp theo của nó. Thác nước rất rộng, ít nhất thì tầm mắt của nó không thể biết được là rộng cỡ nào, nhiều tầng đá phủ rêu liên tiếp nhau tạp thành những bậc thang lớn với dòng nước xiết đổ xuống từ trên độ cao hơn chục trượng. Vượt dòng nước là điều không thể, chỉ có thể men theo những gốc cây mọc chĩa ra hai bên thác mà leo lên, như vậy đối với nó cũng không quá khó, nhưng có cần nghỉ ngơi khôi phục đến trạng thái tốt nhất trước. Thời gian lênh đênh trên sông không đủ để vết thương của nó hoàn toàn bình phục, tuy đã khá hơn nhiều nhưng mỗi khi vận động mạnh một chút thì vẫn có cảm giác như xé rách ở bên trong, song vượt qua thác này chắc sẽ không có vấn đề.Qua một canh giờ khi đã chắc mình đã khôi phục sức lực, Triệu Thiên Bình bắt đầu tìm chỗ leo lên.
Khi sắp đến gần thác nước Triệu Thiên Bình phải giật mình dừng chân lại, cảm giác lạnh toát xương sống làm nó nổi hết gai ốc. Nhìn từ xa thì không phát hiện gì nhưng khi tiến gần lại nó mới thấy được dưới mỗi tán lá cây là chi chít rậm rạp những loại trùng độc rắn rết. Có cây thì lởm chởm bao bọc bởi cả đàn Phệ huyết trùng loe ngoe nhìn đến tởm, có cây thì bị quấn chặt bởi lúc nhúc những con Thanh xà, Hắc tuyến xà, có gốc thì đầy rẫy bọn Bách túc trùng, Hắc chu, dưới đất thì đầy Thi trung,…
Triệu Thiên Bình đứng chết lặng hồi lâu rồi mới từ từ lui lại, nó cần thở chút đã.
- Ôi mẹ ơi, ở đâu ra mà lắm vậy. Có cho người ta sống hay không.
Triệu Thiên Bình bỗng nhiên có chút hối hận vì đã hao phí một lượng lớn viêm thạch. Với chút ít ỏi còn lại không biết có đủ xua hết bọn côn trùng này được hay không là một vấn đề nó không biết được. Gã họ Lương chỉ nói nó có tác dụng phòng mà không nói rằng nó có thể xua đuổi. Triệu Thiên Bình bỗng có ý nghĩ đi vòng, nhưng nó nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó, nếu mới chỉ là thác nước đầu tiên mà đã bỏ cuộc tìm cách tránh thì những cái sau làm sau có thể chinh phục được. Theo suy nghĩ của nó, nếu như tiên nhân có thật vậy truyền thuyết chắc chắn là đúng, như vậy cũng sẽ không vô cớ có cách nói vượt hết tất cả những ngọn thác của Vô Căn Hà thì sẽ đến được đỉnh núi, nó cho rằng điều đó là sự thực, nên mục tiêu của Triệu Thiên Bình ở hành trình lần này sẽ là leo ngược tất cả những ngọn thác để chắc chắn rằng mình sẽ đến được đỉnh núi, chứ không chọn biện pháp lòng vòng quanh ngọn núi mà cầu may số mình được kì ngộ sẽ “tự nhiên” tới được đỉnh núi. Con đường đã xác định thì dù khó khăn thế nào cũng phải vượt qua cho được.
Dù vẫn rất hi vọng vào khối viêm thạch nhưng nó cũng không thể phó mặc tất cả vào một cục đá được, chuẩn bị thêm một chút vẫn sẽ tốt hơn.
- Mấy thứ tép riu bọn mi có thể cản được ta sao, còn khuya.
Thốt ra một câu tự tin, Triệu Thiên Bình bắt đầu lấy bộ quần áo còn lại trong tay nải ra xé ra, rồi buộc quanh hai tay, hai chân sau đó còn dư một mảnh thì trùm quanh đầu. Bây giờ chỉ có con mắt nó là tiếp xúc với bên ngoài thôi. Soi mình xuống nước đê chắc chắn mọi thứ đúng như ý, Triệu Thiên Bình bắt đầu áp sát vào chân thác.
- Bình tĩnh nhé mấy anh bạn, lúc nãy ta chỉ đùa thôi.
Triệu Thiên Bình khẽ lẩm bẩm rồi vươn tay bắt vào một cành cây, nó lựa chọn cành cây có bọn Thanh xà quấn quanh để bấu vào. Tay nó cử động thật chậm rãi, nó cố gắng dùng sự nhẹ nhàng để bày tỏ sự thân thiện của mình với bọn rắn, mục đích chính là đê bọn chúng không cảm thấy bị đe dọa mà hoảng sợ dẫn đến ngứa miệng để rồi tặng nó mấy nụ hôn lên người. Triệu Thiên Bình chú ý tránh xa bọn Phệ huyết trùng, mặc dù bọn chúng là ít nguy hiểm nhất trong số này nhưng lại nhìn ghê người nhất, nghĩ đến cảm giác tay mình chạm lên một đống bọn chúng nó thà bị rắn cắn chết còn sướng hơn
Sự khởi đầu suôn sẻ làm bớt căng thẳng hơn chút, Triệu Thiên Bình lại tóm vào cây thứ hai rồi nhấc mình trèo lên. Không biết có phải là do tác dụng của viêm thạch hay không mà bọn rắn rết chịu buông tha không cắn nó, cứ thế đường lên của Triệu Thiên Bình khá là trôi chảy. Bỗng nhiên một con Hắc xà to như cây gậy rơi cái bịch lên vai làm Triệu Thiên Bình xém rớt tim ra ngoài. Động tác của nó dừng ngay tại chỗ, hi vọng con rắn nhanh chóng rơi xuống hoặc bò đi. Nhưng không, cảm giác mềm mềm cọ cựa bắt đầu truyền từ vai, rồi luồng ra sau đầu, con vật trơn dài như tỏ ra thích thú với cơ thể của tên thiếu niên này vậy, sau khi trên lưng truyền đến cảm giác tiếp xúc, Triệu Thiên Bình lại nhận thấy con rắn bắt đầu quàng cái thân dài sang vai bên kia, đầu thì liên tục va quẹt vào người nó. “Không phải chứ, con rắn lớn quá nên viêm thạch không có tác dụng sao? Nó làm gì vậy, ôi mẹ ơi đừng bảo là nó đang đói bụng.” Con rắn tiếp tục di chuyển từ vai sang phía trước rồi lại vòng qua lại bên vai kia. “Nó định siết cổ mình hay sao vậy, có nên hất nó xuống hay không.” Triệu Thiên Bình nín thở từ từ hạ tay phải xuống thắt lưng lần tới nắm chặt cán đao. Con rắn dường như không quan tâm đến cử động của Triệu Thiên Bình, sau khi quấn quanh cổ một vòng đầu nó lại trượt ra sau lưng, lần mò đến tay nải. Cảm giác nhột nhột sau từ sau truyền tới khiến Triệu Thiên Bình gai ốc muốn biến thành lông nhím, nó cố kìm chế vọng động muốn một đao phứt ngang con rắn cho khỏe, đợi một chút nữa hẵng hay, nó tuy sợ muốn giải ra quần nhưng lại có chút tò mò xem con rắn này rốt cuộc muốn làm trò gì. Bỗng tay nải buộc sau lưng có cảm giác nặng hơn, rồi lại cảm giác ngọ ngoạy sởn tóc gáy truyền tới, một lúc sau nó lại cảm thấy đầu con rắn lại hướng đến vai mình. Một mùi thơm truyền tới, mùi thơm quen thuộc, Triệu Thiên Bình lập tức nhận ra đó là mùi của nửa con thỏ hong khói còn lại nó để dành sau này ăn. “Chẳng lẽ mục tiêu của nó là thức ăn sao, kì quái sao nó lấy ra được, mình bọc vải kĩ lắm cơ mà”, không nén nổi tò mò, Triệu Thiên Bình liếc mắt nhìn sang. Cái đầu rắn đen bóng to bằng nắm tay đang ngoác mồm ra ngậm lấy khối thịt thỏ to gấp hai lần đầu nó, con rắn từ từ vắt đuôi lên quấn quanh khối thịt rồi kéo ra trước mặt, sau đó nó thò lưỡi ra liếm nhẹ vài cái lên khối thịt, lát sau dường như đã thưởng thức xong mùi vị, nó bắt đầu dùng răng xé ra từng miếng nhỏ vào miệng sau đó chắp chắp rồi nuốt. Triệu Thiên Bình nhìn cảnh tượng đó mà quên cả thở, “Không phải chứ, nó thật sự là rắn sao, nhìn khôn như vậy”, nó tuy không hiểu rõ về rắn lắm nhưng có đã vài lần quan sát bọn bò sát này ăn mồi, rõ ràng là một phát nuốt trọn chứ có bao giờ xé ra nhăm nhi khoái chí như con này đâu. Ánh mắt của Triệu Thiên Bình dán chặt vào việc kì lạ này, khối thịt vơi dần trước cái nhìn đau lòng của nó, “Đây là chút thịt cuối cùng của ta đấy, con bò sát khốn kiếp này, có nên dùng dao chém nó không nhỉ”. Như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Triệu Thiên Bình, con Hắc xà bỗng nhiên quay đầu lại dùng cặp mắt như vai viên Lam ngọc sáng quắt trừng thẳng, cái lưỡi thò ra với những tiếng khè khè mà lọt vào tai Triệu Thiên Bình tự như tiếng cảnh cáo vậy, nó vội vàng nhích đầu ra sau một chút rồi khẽ quay đi, tuy vẫn để ý trong tầm mắt nhưng không dám nhìn thẳng con rắn nữa. Nó thầm nghiến răng nghiến lợi: “Ăn của ta rồi còn hăm dọa ta sao, tưởng ta sợ ngươi chắc, chẳng qua tha cho ngươi một mạng thôi.”
Một lúc sau, tiếng động bên tai cũng dừng lại, con rắn cũng trở nên bất động. Đợi một lát không thấy cử động gì, Triệu Thiên Bình chăm chú nhìn lại thì thấy nó đã cuộn ba vòng quanh cổ mình, một phần đuôi thòng ra sau, đầu thì cong lại đặt lên thân mình, mắt vẫn trợn tròn nhưng lưỡi thì không còn thò ra nữa. Lại một lúc lâu mà tư thế con rắn không thay đổi, Triệu Thiên Bình mới dám đưa tay phải đang nắm thanh đoản đao của mình lên. Nó cầm ngược con dao lại rồi hướng mũi thẳng về phía con rắn. “Mi đã ngủ sao, ngủ mà cũng dọa người như vậy, ta có nên cho mi ngủ luôn không nhỉ.” Đắn đo một hồi nó lại hạ tay xuống dắt con dao vào thắt lưng trở lại. “Tha cho mi một mạng”. Nếu bình thường Triệu Thiên Bình có thể đợi cho con rắn thức dậy rồi bò đi hoặc làm gì đấy, nhưng lúc này tay trái nó đã bắt đầu cảm thấy tê nhức khi phải bám giữ trên cây lâu như vậy. Nãy giờ mãi lo tập trung vào con Hắc xà trên người mà nó quên mất hoàn cảnh xung quanh, giờ lấy lại tinh thần mới nhận ra lũ độc vật đã trốn đâu mất biệt, không còn Thanh xà hay Hắc chu gì nữa, cả lũ Phệ huyết trùng cũng mất dạng, Triệu Thiên Bình bỗng cảm thấy khó hiểu, nó nhìn vào con rắn trên cổ mà lẩm bẩm:
- Là do mi sao?
Không thể cứ dừng ở chỗ này mãi được, Triệu Thiên Bình cắn răng quyết định tiếp tục trèo lên. “Cùng lắm thì cho mi cắn vài phát, cũng không tin mi có thể một ngụm nuốt được ta” nghĩ vậy nên nó lại bắt vào một gốc cây mọc ra phía trên rồi leo tiếp. Qua vài bước mà không thấy con rắn có động tĩnh gì, nó mới yên tâm thở ra một hơi rồi tiếp tục vượt thác. Ngọn thác không cao nhưng lại chia từng bậc nên Triệu Thiên Bình cứ men theo đó mà hết trèo lên lại sang ngang một đoạn. Quả thật sự hiện diện của con Hắc xà có sức uy hiếp khá mạnh đến bọn độc vật xung quanh, Triệu Thiên Bình chú ý rằng hễ nó trèo đến đâu là bọn rắn rết ở đấy nhanh chóng lẩn mất, độc thi thì lủi vào trong đất, còn lũ Phệ huyết trùng thì kinh dị hơn khi đua nhau búng mình xuống đất trốn đi. Đến khi Triệu Thiên Bình đặt chân lên mỏm đá ở đỉnh thác thì như trút được một gánh nặng, tuy cũng có một gánh còn “nặng” hơn nữa ở trên vai nhưng đến được đây mà chưa mất chút thịt nào cũng đã tốt lắm rồi. Tiếp theo là làm cách nào để thoát được thứ đè nặng trên cổ này nữa thì coi như mỹ mãn.
- Thôi vừa đi vừa nghĩ cách vây.
Nó khẽ lẩm bẩm rồi đưa mắt đánh giá quang cảnh trước mặt. Mây mù trên này đã dày hơn chút, trước mắt chỉ thấy con sông này trong vòng chưa đến ba mươi trượng là hết, quá khoảng đó thì chỉ có một màu trắng mà thôi. Trong hoàn cảnh này mà có nguy hiểm gì bất ngờ thì rất khó lòng phòng bị, thị giác bị hạn chế nghiêm trọng, đành phải trông cậy vào thính giác vậy, nghĩ thế nên Triệu Thiên Bình hết sức tập trung để nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Ven bờ sông này không co gì khác nước ở dưới và cỏ trên, chỉ có thể nhìn thấy hơi xa một chút là vài bóng cây lúc ẩn lúc hiện một cách mở mịt trong tầng mù, mà nếu đặt mắt vào dòng sông thì còn chẳng thấy bờ ben kia nữa, đôi khi nó tự nhủ mình rốt cuộc là di bên bờ sông hay là bờ hồ đây.
- Mới chỉ lên một tí mà đã toàn mây là mây thế này rồi, phải đặt tên núi này là Độc Vân Sơn mới phải. Lại còn cái của nợ này nữa, phải nhanh chóng thoát khỏi nó mới được.
Vừa đi men bờ sông, nó vừa bóp trán nghĩ cách. Trốn dưới nước? Nó khẽ lắc đầu, nó chưa từng thấy con rắn nào không biết bơi cả, xuống nước có khi còn chả bằng trên bờ. Chém chết? Triệu Thiên Bình không chắc mình có thể nhanh hơn con rắn, vả lại cũng nhờ con rắn mà nó dễ dàng vượt qua ngọn thác đầu tiên, nên thôi thì tha nó. Hù dọa? Có khi con rắn còn chả thèm sợ. Triệu Thiên Bình cắn răng, thôi thì đành hất mạnh ra, nếu con rắn có ý muốn gây nguy hiểm thì đành phải đánh cho nó sợ vậy. Nghĩ thế nên Triệu Thiên Bình bắt đầu tìm kiếm một mảnh đất trống trải, qua lát sau quả thật tìm được một chỗ chỉ có đất và sỏi, như vậy con rắn sẽ không lẩn vào bụi cỏ xung quanh để đánh lén được. Đứng giữa bãi sỏi, Triệu Thiên Bình hạ quyết tâm hành động. Nó nắm chặt cán đao rồi đưa lại gần con rắn ở chỗ nó không thể nhìn thấy, mắt thì chăm chú nhìn xem con rắn có động tĩnh gì không. Đến khi thanh đao cách thân con rắn chưa đầy nửa thốn, Triệu Thiên Bình mới tạm thời dừng lại, nó phải lấy hơi rồi dứt khoát thật nhanh cho một lần hành động bắt buộc phải thành công. Hít thở thật sâu ba lần, khi tinh thần đã tập trung cao độ, nó đột nhiên đâm mạnh đao bên dưới con Hắc xà rồi dùng sống đao bằng sức lớn nhất hất mạnh thân con rắn ra ngoài, đồng thời đầu nhanh chóng cuối xuống, cả người lập tức nhảy sang một đoạn rồi quay người cầm chặt đao vào thế phòng phủ. Lúc này con rắn cũng bị rơi xuống đối diện Triệu Thiên Bình, nó uốn một vòng trở mình rồi cặp mắt lại chăm chú vào Triệu Thiên Bình, lưỡi liên tục thò ra, đầu dần ngẩng cao lên rồi bỗng nhiên phồng mang ra.
Nhìn con Hắc xà chỉ cao đến nửa người mình mà Triệu Thiên Bình cảm thấy lạnh cả sống lưng, nó không có chút tự tin chiến thắng nào. Nó lấy hết dũng khí giương đao hướng thẳng vào con rắn rồi quát to:
- Cút ngay.
Một người một xà căng thằng nhìn nhau. Đột nhiên Hắc xà động. Không như loài rắn khác dùng miệng cắn kẻ địch, con Hắc xà xoay mình vung đuôi quất mạnh vào Triệu Thiên Bình khiến nó chỉ kịp vung đao ra đỡ. Một tiếng Keng giòn tan vang lên, cánh tay Triệu Thiên Bình rung lên giữ dội, thanh đao xém chút nữa đã bay ra khỏi tay nó, chưa kịp định thần lại thì nó đã thấy con Hắc xà nhe nanh phun ra một tia nước.
“Không tốt, nó biết phun độc”, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Thiên Bình, nó dùng tốc độ thật nhanh né đầu đi nhưng vẫn chậm một nhịp, nó cảm thấy phần má mình bị ướt. “Chết tiệt, dính độc rồi”, nó nhanh chóng kéo vạt áo lên cố gắng lau sạch mặt mình, mắt thì vẫn tập trung vào con rắn. Nhưng sau khi phun nọc xong con Hắc xà không tấn công nữa mà khép mang lại rồi quay đầu đi mất.
Triệu Thiên Bình nhìn sững sờ một chút rồi mặt tái mét:
- Chẳng lẽ nó chờ mình bị độc chết rồi quay lại ăn thịt. Chết tiệt.
Nó hoảng hốt vừa lau mạnh vừa chạy lại bờ sông rồi nhảy bổ vào làn nước. Ra sức dùng tay rửa sạch mặt mình, rửa đến tận mười phút sau nó mới dừng lại thở ra một hơi:
- Chắc là sạch rồi. May quá, cuối cùng cũng đuổi được nó đi.
Nhìn lên bờ sông không thấy gì cả nó mới dám trèo lên bờ lại chỗ lúc nãy nhặt lấy cây đao. Nhưng nhìn lưỡi đao mà Triệu Thiên Bình âm thầm khiếp sợ, một phần lưỡi đao đã bị cuốn lại, có lẽ da va chạm lúc nãy. Hèn gì nó có cảm giác lúc va chạm như thể mình chém vào sắt vậy, hóa ra vảy con rắn này cứng đến mức độ như vậy.
Triệu Thiên Bình cho thuyền cập bờ. Xâm nhập vào Vô Phong Sơn thì coi như nó đã hoàn thành được chặng đường đầu tiên.
- Bây giờ chỉ cần lên tới đỉnh núi nữa thôi. Thật đơn giản.
Triệu Thiên Bình tự an ủi mình để khỏi phải nghĩ tới nhưng điều khó khăn. Nó ngắm kĩ thác nước một chút, đây là thử thách nhỏ tiếp theo của nó. Thác nước rất rộng, ít nhất thì tầm mắt của nó không thể biết được là rộng cỡ nào, nhiều tầng đá phủ rêu liên tiếp nhau tạp thành những bậc thang lớn với dòng nước xiết đổ xuống từ trên độ cao hơn chục trượng. Vượt dòng nước là điều không thể, chỉ có thể men theo những gốc cây mọc chĩa ra hai bên thác mà leo lên, như vậy đối với nó cũng không quá khó, nhưng có cần nghỉ ngơi khôi phục đến trạng thái tốt nhất trước. Thời gian lênh đênh trên sông không đủ để vết thương của nó hoàn toàn bình phục, tuy đã khá hơn nhiều nhưng mỗi khi vận động mạnh một chút thì vẫn có cảm giác như xé rách ở bên trong, song vượt qua thác này chắc sẽ không có vấn đề.Qua một canh giờ khi đã chắc mình đã khôi phục sức lực, Triệu Thiên Bình bắt đầu tìm chỗ leo lên.
Khi sắp đến gần thác nước Triệu Thiên Bình phải giật mình dừng chân lại, cảm giác lạnh toát xương sống làm nó nổi hết gai ốc. Nhìn từ xa thì không phát hiện gì nhưng khi tiến gần lại nó mới thấy được dưới mỗi tán lá cây là chi chít rậm rạp những loại trùng độc rắn rết. Có cây thì lởm chởm bao bọc bởi cả đàn Phệ huyết trùng loe ngoe nhìn đến tởm, có cây thì bị quấn chặt bởi lúc nhúc những con Thanh xà, Hắc tuyến xà, có gốc thì đầy rẫy bọn Bách túc trùng, Hắc chu, dưới đất thì đầy Thi trung,…
Triệu Thiên Bình đứng chết lặng hồi lâu rồi mới từ từ lui lại, nó cần thở chút đã.
- Ôi mẹ ơi, ở đâu ra mà lắm vậy. Có cho người ta sống hay không.
Triệu Thiên Bình bỗng nhiên có chút hối hận vì đã hao phí một lượng lớn viêm thạch. Với chút ít ỏi còn lại không biết có đủ xua hết bọn côn trùng này được hay không là một vấn đề nó không biết được. Gã họ Lương chỉ nói nó có tác dụng phòng mà không nói rằng nó có thể xua đuổi. Triệu Thiên Bình bỗng có ý nghĩ đi vòng, nhưng nó nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó, nếu mới chỉ là thác nước đầu tiên mà đã bỏ cuộc tìm cách tránh thì những cái sau làm sau có thể chinh phục được. Theo suy nghĩ của nó, nếu như tiên nhân có thật vậy truyền thuyết chắc chắn là đúng, như vậy cũng sẽ không vô cớ có cách nói vượt hết tất cả những ngọn thác của Vô Căn Hà thì sẽ đến được đỉnh núi, nó cho rằng điều đó là sự thực, nên mục tiêu của Triệu Thiên Bình ở hành trình lần này sẽ là leo ngược tất cả những ngọn thác để chắc chắn rằng mình sẽ đến được đỉnh núi, chứ không chọn biện pháp lòng vòng quanh ngọn núi mà cầu may số mình được kì ngộ sẽ “tự nhiên” tới được đỉnh núi. Con đường đã xác định thì dù khó khăn thế nào cũng phải vượt qua cho được.
Dù vẫn rất hi vọng vào khối viêm thạch nhưng nó cũng không thể phó mặc tất cả vào một cục đá được, chuẩn bị thêm một chút vẫn sẽ tốt hơn.
- Mấy thứ tép riu bọn mi có thể cản được ta sao, còn khuya.
Thốt ra một câu tự tin, Triệu Thiên Bình bắt đầu lấy bộ quần áo còn lại trong tay nải ra xé ra, rồi buộc quanh hai tay, hai chân sau đó còn dư một mảnh thì trùm quanh đầu. Bây giờ chỉ có con mắt nó là tiếp xúc với bên ngoài thôi. Soi mình xuống nước đê chắc chắn mọi thứ đúng như ý, Triệu Thiên Bình bắt đầu áp sát vào chân thác.
- Bình tĩnh nhé mấy anh bạn, lúc nãy ta chỉ đùa thôi.
Triệu Thiên Bình khẽ lẩm bẩm rồi vươn tay bắt vào một cành cây, nó lựa chọn cành cây có bọn Thanh xà quấn quanh để bấu vào. Tay nó cử động thật chậm rãi, nó cố gắng dùng sự nhẹ nhàng để bày tỏ sự thân thiện của mình với bọn rắn, mục đích chính là đê bọn chúng không cảm thấy bị đe dọa mà hoảng sợ dẫn đến ngứa miệng để rồi tặng nó mấy nụ hôn lên người. Triệu Thiên Bình chú ý tránh xa bọn Phệ huyết trùng, mặc dù bọn chúng là ít nguy hiểm nhất trong số này nhưng lại nhìn ghê người nhất, nghĩ đến cảm giác tay mình chạm lên một đống bọn chúng nó thà bị rắn cắn chết còn sướng hơn
Sự khởi đầu suôn sẻ làm bớt căng thẳng hơn chút, Triệu Thiên Bình lại tóm vào cây thứ hai rồi nhấc mình trèo lên. Không biết có phải là do tác dụng của viêm thạch hay không mà bọn rắn rết chịu buông tha không cắn nó, cứ thế đường lên của Triệu Thiên Bình khá là trôi chảy. Bỗng nhiên một con Hắc xà to như cây gậy rơi cái bịch lên vai làm Triệu Thiên Bình xém rớt tim ra ngoài. Động tác của nó dừng ngay tại chỗ, hi vọng con rắn nhanh chóng rơi xuống hoặc bò đi. Nhưng không, cảm giác mềm mềm cọ cựa bắt đầu truyền từ vai, rồi luồng ra sau đầu, con vật trơn dài như tỏ ra thích thú với cơ thể của tên thiếu niên này vậy, sau khi trên lưng truyền đến cảm giác tiếp xúc, Triệu Thiên Bình lại nhận thấy con rắn bắt đầu quàng cái thân dài sang vai bên kia, đầu thì liên tục va quẹt vào người nó. “Không phải chứ, con rắn lớn quá nên viêm thạch không có tác dụng sao? Nó làm gì vậy, ôi mẹ ơi đừng bảo là nó đang đói bụng.” Con rắn tiếp tục di chuyển từ vai sang phía trước rồi lại vòng qua lại bên vai kia. “Nó định siết cổ mình hay sao vậy, có nên hất nó xuống hay không.” Triệu Thiên Bình nín thở từ từ hạ tay phải xuống thắt lưng lần tới nắm chặt cán đao. Con rắn dường như không quan tâm đến cử động của Triệu Thiên Bình, sau khi quấn quanh cổ một vòng đầu nó lại trượt ra sau lưng, lần mò đến tay nải. Cảm giác nhột nhột sau từ sau truyền tới khiến Triệu Thiên Bình gai ốc muốn biến thành lông nhím, nó cố kìm chế vọng động muốn một đao phứt ngang con rắn cho khỏe, đợi một chút nữa hẵng hay, nó tuy sợ muốn giải ra quần nhưng lại có chút tò mò xem con rắn này rốt cuộc muốn làm trò gì. Bỗng tay nải buộc sau lưng có cảm giác nặng hơn, rồi lại cảm giác ngọ ngoạy sởn tóc gáy truyền tới, một lúc sau nó lại cảm thấy đầu con rắn lại hướng đến vai mình. Một mùi thơm truyền tới, mùi thơm quen thuộc, Triệu Thiên Bình lập tức nhận ra đó là mùi của nửa con thỏ hong khói còn lại nó để dành sau này ăn. “Chẳng lẽ mục tiêu của nó là thức ăn sao, kì quái sao nó lấy ra được, mình bọc vải kĩ lắm cơ mà”, không nén nổi tò mò, Triệu Thiên Bình liếc mắt nhìn sang. Cái đầu rắn đen bóng to bằng nắm tay đang ngoác mồm ra ngậm lấy khối thịt thỏ to gấp hai lần đầu nó, con rắn từ từ vắt đuôi lên quấn quanh khối thịt rồi kéo ra trước mặt, sau đó nó thò lưỡi ra liếm nhẹ vài cái lên khối thịt, lát sau dường như đã thưởng thức xong mùi vị, nó bắt đầu dùng răng xé ra từng miếng nhỏ vào miệng sau đó chắp chắp rồi nuốt. Triệu Thiên Bình nhìn cảnh tượng đó mà quên cả thở, “Không phải chứ, nó thật sự là rắn sao, nhìn khôn như vậy”, nó tuy không hiểu rõ về rắn lắm nhưng có đã vài lần quan sát bọn bò sát này ăn mồi, rõ ràng là một phát nuốt trọn chứ có bao giờ xé ra nhăm nhi khoái chí như con này đâu. Ánh mắt của Triệu Thiên Bình dán chặt vào việc kì lạ này, khối thịt vơi dần trước cái nhìn đau lòng của nó, “Đây là chút thịt cuối cùng của ta đấy, con bò sát khốn kiếp này, có nên dùng dao chém nó không nhỉ”. Như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Triệu Thiên Bình, con Hắc xà bỗng nhiên quay đầu lại dùng cặp mắt như vai viên Lam ngọc sáng quắt trừng thẳng, cái lưỡi thò ra với những tiếng khè khè mà lọt vào tai Triệu Thiên Bình tự như tiếng cảnh cáo vậy, nó vội vàng nhích đầu ra sau một chút rồi khẽ quay đi, tuy vẫn để ý trong tầm mắt nhưng không dám nhìn thẳng con rắn nữa. Nó thầm nghiến răng nghiến lợi: “Ăn của ta rồi còn hăm dọa ta sao, tưởng ta sợ ngươi chắc, chẳng qua tha cho ngươi một mạng thôi.”
Một lúc sau, tiếng động bên tai cũng dừng lại, con rắn cũng trở nên bất động. Đợi một lát không thấy cử động gì, Triệu Thiên Bình chăm chú nhìn lại thì thấy nó đã cuộn ba vòng quanh cổ mình, một phần đuôi thòng ra sau, đầu thì cong lại đặt lên thân mình, mắt vẫn trợn tròn nhưng lưỡi thì không còn thò ra nữa. Lại một lúc lâu mà tư thế con rắn không thay đổi, Triệu Thiên Bình mới dám đưa tay phải đang nắm thanh đoản đao của mình lên. Nó cầm ngược con dao lại rồi hướng mũi thẳng về phía con rắn. “Mi đã ngủ sao, ngủ mà cũng dọa người như vậy, ta có nên cho mi ngủ luôn không nhỉ.” Đắn đo một hồi nó lại hạ tay xuống dắt con dao vào thắt lưng trở lại. “Tha cho mi một mạng”. Nếu bình thường Triệu Thiên Bình có thể đợi cho con rắn thức dậy rồi bò đi hoặc làm gì đấy, nhưng lúc này tay trái nó đã bắt đầu cảm thấy tê nhức khi phải bám giữ trên cây lâu như vậy. Nãy giờ mãi lo tập trung vào con Hắc xà trên người mà nó quên mất hoàn cảnh xung quanh, giờ lấy lại tinh thần mới nhận ra lũ độc vật đã trốn đâu mất biệt, không còn Thanh xà hay Hắc chu gì nữa, cả lũ Phệ huyết trùng cũng mất dạng, Triệu Thiên Bình bỗng cảm thấy khó hiểu, nó nhìn vào con rắn trên cổ mà lẩm bẩm:
- Là do mi sao?
Không thể cứ dừng ở chỗ này mãi được, Triệu Thiên Bình cắn răng quyết định tiếp tục trèo lên. “Cùng lắm thì cho mi cắn vài phát, cũng không tin mi có thể một ngụm nuốt được ta” nghĩ vậy nên nó lại bắt vào một gốc cây mọc ra phía trên rồi leo tiếp. Qua vài bước mà không thấy con rắn có động tĩnh gì, nó mới yên tâm thở ra một hơi rồi tiếp tục vượt thác. Ngọn thác không cao nhưng lại chia từng bậc nên Triệu Thiên Bình cứ men theo đó mà hết trèo lên lại sang ngang một đoạn. Quả thật sự hiện diện của con Hắc xà có sức uy hiếp khá mạnh đến bọn độc vật xung quanh, Triệu Thiên Bình chú ý rằng hễ nó trèo đến đâu là bọn rắn rết ở đấy nhanh chóng lẩn mất, độc thi thì lủi vào trong đất, còn lũ Phệ huyết trùng thì kinh dị hơn khi đua nhau búng mình xuống đất trốn đi. Đến khi Triệu Thiên Bình đặt chân lên mỏm đá ở đỉnh thác thì như trút được một gánh nặng, tuy cũng có một gánh còn “nặng” hơn nữa ở trên vai nhưng đến được đây mà chưa mất chút thịt nào cũng đã tốt lắm rồi. Tiếp theo là làm cách nào để thoát được thứ đè nặng trên cổ này nữa thì coi như mỹ mãn.
- Thôi vừa đi vừa nghĩ cách vây.
Nó khẽ lẩm bẩm rồi đưa mắt đánh giá quang cảnh trước mặt. Mây mù trên này đã dày hơn chút, trước mắt chỉ thấy con sông này trong vòng chưa đến ba mươi trượng là hết, quá khoảng đó thì chỉ có một màu trắng mà thôi. Trong hoàn cảnh này mà có nguy hiểm gì bất ngờ thì rất khó lòng phòng bị, thị giác bị hạn chế nghiêm trọng, đành phải trông cậy vào thính giác vậy, nghĩ thế nên Triệu Thiên Bình hết sức tập trung để nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Ven bờ sông này không co gì khác nước ở dưới và cỏ trên, chỉ có thể nhìn thấy hơi xa một chút là vài bóng cây lúc ẩn lúc hiện một cách mở mịt trong tầng mù, mà nếu đặt mắt vào dòng sông thì còn chẳng thấy bờ ben kia nữa, đôi khi nó tự nhủ mình rốt cuộc là di bên bờ sông hay là bờ hồ đây.
- Mới chỉ lên một tí mà đã toàn mây là mây thế này rồi, phải đặt tên núi này là Độc Vân Sơn mới phải. Lại còn cái của nợ này nữa, phải nhanh chóng thoát khỏi nó mới được.
Vừa đi men bờ sông, nó vừa bóp trán nghĩ cách. Trốn dưới nước? Nó khẽ lắc đầu, nó chưa từng thấy con rắn nào không biết bơi cả, xuống nước có khi còn chả bằng trên bờ. Chém chết? Triệu Thiên Bình không chắc mình có thể nhanh hơn con rắn, vả lại cũng nhờ con rắn mà nó dễ dàng vượt qua ngọn thác đầu tiên, nên thôi thì tha nó. Hù dọa? Có khi con rắn còn chả thèm sợ. Triệu Thiên Bình cắn răng, thôi thì đành hất mạnh ra, nếu con rắn có ý muốn gây nguy hiểm thì đành phải đánh cho nó sợ vậy. Nghĩ thế nên Triệu Thiên Bình bắt đầu tìm kiếm một mảnh đất trống trải, qua lát sau quả thật tìm được một chỗ chỉ có đất và sỏi, như vậy con rắn sẽ không lẩn vào bụi cỏ xung quanh để đánh lén được. Đứng giữa bãi sỏi, Triệu Thiên Bình hạ quyết tâm hành động. Nó nắm chặt cán đao rồi đưa lại gần con rắn ở chỗ nó không thể nhìn thấy, mắt thì chăm chú nhìn xem con rắn có động tĩnh gì không. Đến khi thanh đao cách thân con rắn chưa đầy nửa thốn, Triệu Thiên Bình mới tạm thời dừng lại, nó phải lấy hơi rồi dứt khoát thật nhanh cho một lần hành động bắt buộc phải thành công. Hít thở thật sâu ba lần, khi tinh thần đã tập trung cao độ, nó đột nhiên đâm mạnh đao bên dưới con Hắc xà rồi dùng sống đao bằng sức lớn nhất hất mạnh thân con rắn ra ngoài, đồng thời đầu nhanh chóng cuối xuống, cả người lập tức nhảy sang một đoạn rồi quay người cầm chặt đao vào thế phòng phủ. Lúc này con rắn cũng bị rơi xuống đối diện Triệu Thiên Bình, nó uốn một vòng trở mình rồi cặp mắt lại chăm chú vào Triệu Thiên Bình, lưỡi liên tục thò ra, đầu dần ngẩng cao lên rồi bỗng nhiên phồng mang ra.
Nhìn con Hắc xà chỉ cao đến nửa người mình mà Triệu Thiên Bình cảm thấy lạnh cả sống lưng, nó không có chút tự tin chiến thắng nào. Nó lấy hết dũng khí giương đao hướng thẳng vào con rắn rồi quát to:
- Cút ngay.
Một người một xà căng thằng nhìn nhau. Đột nhiên Hắc xà động. Không như loài rắn khác dùng miệng cắn kẻ địch, con Hắc xà xoay mình vung đuôi quất mạnh vào Triệu Thiên Bình khiến nó chỉ kịp vung đao ra đỡ. Một tiếng Keng giòn tan vang lên, cánh tay Triệu Thiên Bình rung lên giữ dội, thanh đao xém chút nữa đã bay ra khỏi tay nó, chưa kịp định thần lại thì nó đã thấy con Hắc xà nhe nanh phun ra một tia nước.
“Không tốt, nó biết phun độc”, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Thiên Bình, nó dùng tốc độ thật nhanh né đầu đi nhưng vẫn chậm một nhịp, nó cảm thấy phần má mình bị ướt. “Chết tiệt, dính độc rồi”, nó nhanh chóng kéo vạt áo lên cố gắng lau sạch mặt mình, mắt thì vẫn tập trung vào con rắn. Nhưng sau khi phun nọc xong con Hắc xà không tấn công nữa mà khép mang lại rồi quay đầu đi mất.
Triệu Thiên Bình nhìn sững sờ một chút rồi mặt tái mét:
- Chẳng lẽ nó chờ mình bị độc chết rồi quay lại ăn thịt. Chết tiệt.
Nó hoảng hốt vừa lau mạnh vừa chạy lại bờ sông rồi nhảy bổ vào làn nước. Ra sức dùng tay rửa sạch mặt mình, rửa đến tận mười phút sau nó mới dừng lại thở ra một hơi:
- Chắc là sạch rồi. May quá, cuối cùng cũng đuổi được nó đi.
Nhìn lên bờ sông không thấy gì cả nó mới dám trèo lên bờ lại chỗ lúc nãy nhặt lấy cây đao. Nhưng nhìn lưỡi đao mà Triệu Thiên Bình âm thầm khiếp sợ, một phần lưỡi đao đã bị cuốn lại, có lẽ da va chạm lúc nãy. Hèn gì nó có cảm giác lúc va chạm như thể mình chém vào sắt vậy, hóa ra vảy con rắn này cứng đến mức độ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook