Hắc Phong Thần Đạo
-
Chương 102: Tỉnh lại
Hư ảo mịt mờ, hỗn loạn mộng mị…
Là sống hay chết, là tiếp tục tồn tại hay vĩnh viễn tiêu tán…
Ngươi có ham muốn gì chưa thỏa, ngươi có chấp niệm gì chưa thành. Nếu đã viên mãn thì còn cần gì cố gắng, nếu thấy quá khổ cực, hãy lặng lẽ buông tay…
Chút ánh sáng nhạt nhòa ẩn hiện, ngay trước mắt lại không cách nào nắm bắt được. Chẳng mấy chốc, bóng tối trì độn phủ xuống.
Mí mắt nặng trĩu, muốn mở ra đón chút dương khí nhưng không cách nào mở rộng. Đầu óc hỗn loạn, một chút tỉnh táo rồi lại mông lung u mê, sáng tối chập chờn, lặp đi lặp lại…
Một chút thanh khí bỗng tràn vào mũi, Triệu Thiên Bình lấy lại chút thần trí cố gắng mở mắt, nhưng chỉ thấy cảm giác nặng nề không cách nào chống lại…
Chẳng biết qua bao lâu, lại có ánh sáng ập tới, nó cố gắng chống chọi cảm giác đau rát mà nhướng mi lên…
Đầu óc vẫn đầy hỗn độn u mê, thỉnh thoảng từng cơn nhức kéo theo trời đất quay cuồng khiến nó nhịn không được mà rên rỉ, một cách bản năng,…
Lại qua rất lâu rất lâu, không biết đã là lần tỉnh lại thứ mấy, rốt cục nó tìm lại ý thức…
Mình đã chết hay chưa?
Một chút ánh sáng mông lung xuyên qua kẽ lá, còn bị rèm che nhạt nhòa lại mang đến cảm giác chói mắt lạ thường. Triệu Thiên Bình nhíu nhíu mấy lần mới mở được mắt ra, lại thêm mấy lần chớp chớp nó mới nhìn rõ được tràng cảnh xung quanh.
Một cái giường lớn, một cái chăn êm, một căn phòng u tĩnh lại thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng. Triệu Thiên Bình muốn nghiêng đầu quan sát lại phát hiện cả người vô lực, chỉ là vài cái chớp mắt cũng rút cạn đi sức lực hiện có, ngay cả mở miệng còn gian truân, muốn cười khổ thở dài cũng đành bất lực, một cái hít sâu còn tưởng rằng lồng ngực sắp vỡ nát, chỉ còn cách lặng lẽ trong lòng.
Cũng còn tốt, tròng mắt còn có thể lia qua lia lại, còn cảm giác đau rát cả người, nhưng đây là cảm giác của sinh mệnh, mình vẫn còn sống, Triệu Thiên Bình thầm vui mừng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đầu óc nó có chút mơ màng, nhưng cũng dần nhớ lại được những gì đã xảy ra.
Lúc đó, nó với mấy vị sư trưởng trong chốc lát định ra kế hoạch tóm gọn một mẻ, cả cường quân lẫn viện quân.
Mấy vị sư trưởng chịu trách nhiệm thôi động Thủy mạc châu. Trước tiên là thoát li chiến trận, mượn vân khí che mắt liền tiến hành bố trí lại phương vị che phủ, một lưới tóm hết kẻ địch từ cũ đến mới. Bình thường Thủy mạc châu rất khó điều chỉnh, nhưng sáu người Minh Dương Chân Nhân trả một cái giá lớn, lấy chính lực lượng của Thủy mạc ra tiêu hao khiến bình thường có thể phát huy mấy chục ngày xuống còn mấy chục canh giờ, tiêu hao tăng lên gấp mười lần, đổi lại bọn họ có thể mượn nhờ lực lượng đó bố trí la Lục hợp tỏa thiên trụ kính kết hợp với Thủy mạc châu liền có thể vây nhốt đám người Thiên Túc Vương không một tiếng động. Kết quả là thành công.
Còn bản thân Triệu Thiên Bình cũng liều mạng thôi động Vân lôi hóa sát đại trận lên mức độ khủng bố. Đành rằng đây là trận pháp mượn thế thiên nhiên mà thành, được thiên địa chi thế không ngừng bổ sung nhưng khi toàn lực kích phát uy lực vượt xa tưởng tượng của nó, cũng vượt xa sự điều khiển của nó. Nếu thả ra cho đại trận tự ý thi triển, sinh linh dưới lôi điện điên cuồng tất sẽ đi đến tử vong.
Đây là điều Triệu Thiên Bình không muốn thấy.
Do vậy bản thân nó liền điên cuồng đưa ra một quyết định, mà đến mấy vị sư trưởng vừa nghe cũng cật lực phản đối, nhưng sau một đường thuyết phục lại kèm theo tình thế ép buộc nên mới lựa chọn cho nó đi làm, đó là lấy thân làm vật dẫn để Ngũ hành thiên tinh kiếm hòa hợp thiên địa, gia trì điều khiển Vân lôi trận.
Bản thân nó yếu ớt, nhưng năm thanh kiếm lại mạnh mẽ, dù sau khi đón nhận công kích quá độ cũng tàn tạ vô cùng nhưng uy năng còn sót lại so với bản thân Triệu Thiên Bình lại mạnh mẽ đâu chỉ gấp trăm gấp ngàn. Nó không đủ lực lượng, nhưng Trấn phong kiếm lại đủ, nhưng trước đó nó chỉ mượn ngũ kiếm duy trì bản thân, lấy lực lượng tinh thần bản thân đi duy trì trận pháp, đến nước này, Triệu Thiên Bình liền táo tợn nghịch đảo, đưa ngũ kiếm lên làm chủ, lấy bản thân làm cầu nối để kích phát ra ý chí của mình, điều đó có nghĩa phải lấy thân làm trận.
Mới đầu, Triệu Thiên Bình u mê định lấy bản thân xác thịt yếu đuối của nó làm vật dẫn nhưng một vị thái thượng trưởng lão khác là Đông Phù Chân Nhân liền cản lại, lão là người có học thức trận đạo sâu sắc nhất Lưu Vân Tông, khi nhìn thấy phương án điên cuồng của Triệu Thiên Bình liền cảm thấy không ổn. Vì bản thân Triệu Thiên Bình quá yếu, mà ngũ kiếm lại quá mạnh, nếu liều mạng lấy thân làm trận không nói chỉ chút sát khí tràn ra liền chấn chết, mà hiệu lực làm trận dẫn còn là yếu đuối đến vô lực, di trì thời gian chẳng đủ để bọn họ hành động. Do vậy, vị trưởng lão này liền đề nghị Triệu Thiên Bình chỉ nên trích ra máu huyết để làm vật dẫn, lại mượn trận kỳ làm chủ đạo chịu đựng uy lực của ngũ kiếm, như vậy mới có thể duy trì hiệu quả bùng nổ, lại mượn máu huyết làm cầu nối ý chí điều khiển vân trận mới có thể phát huy hiệu quả lâu dài, mà quan trọng, cái tiêu hao chủ yếu là tinh thần và tinh huyết, nếu kịp thời phục hồi sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Bởi vậy, Triệu Thiên Bình mới cắm năm trận kì lên lưng mình, lấy máu huyết dẫn động tinh thần hòa hợp với đại trận, lại diễn biến ra ảo ảnh lôi điện để hạn chế sự phá hoại quá mạnh mẽ, như vậy mới giữ được người sống.
Trận pháp quá mãnh liệt, sau khi cắm vào cơ thể liền điên cuồng thôn phệ huyết nhục của Triệu Thiên Bình chẳng mấy chốc biến nó thành cái xác khô, mà lục phủ ngũ tạng càng là tổn thương đến rối tung rối mù. Điểm may mắn là bản thân Triệu Thiên Bình đang độ tuổi thiếu niên, lại thường xuyên rèn luyện nên huyết khí cương mãnh tràn đầy mới giữ lại được một đường sinh cơ, nếu nó là lão già khí huyết bạc nhược thì tử vong là chắc chắn.
Một đường sinh cơ lưu giữ, nhưng nội thương nặng nề, không chỉ tinh huyết khô cạn mà tinh thần còn nằm ở biên giới tan vỡ, nếu bản thân Triệu Thiên Bình không có chấp niệm cầu sinh mạnh mẽ, cảm giác quyến luyến sinh mệnh đến cực đoan thì bản thân nó đã không qua khỏi. Cũng nhờ vậy mà mấy viên linh đan mới phát huy tác dụng bảo toàn một luồng sinh cơ, giúp cơ thể nó chậm rãi hồi phục.
Nghĩ lại mà trong lòng nó vẫn còn sợ hãi. Dù ở trong mộng hay thực tại thì đây chính là lần mà nó cận kề cái chết nhất, phải nói linh hồn dường như đã dạo qua quỷ môn quan một lần, chỉ thiếu một đường liền thân tử đạo tiêu.
Nhưng đi qua lằn sinh tử nhiều lần, mà lần này lại sát bờ vực cái chết khiến Triệu Thiên Bình như hiểu ra gì đó, chỉ là quá mông lung mơ hồ khiến nó không nắm bắt được, hơn nữa chỉ là suy nghĩ thoáng qua liền khuất sâu vào ý thức.
Thỉnh thoảng từng trận quay cuồng lại tràn ra khiến Triệu Thiên Bình phải rên lên, đây là di chứng của việc huyết khí tiêu hao quá mức, tinh thần xém nữa tan vỡ. Từng trận đau nhức khiến đầu óc nó mê muội nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.
Dù bị dằn vặt hành hạ nhưng nó biết Lưu Vân Tông vẫn tồn tại, bản thân nó vẫn tồn tại.
Cảm giác còn sống thật là tốt quá!
- Ồ, ngươi đã tỉnh rồi?
Một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo pha chút tươi sáng tưới tắm vào cái đầu đang khô quắt của Triệu Thiên Bình khiến nó có cảm giác như đang tắm gió xuân, cảm giác đau nhức cũng tan biến mấy phần.
Nó chuyển mắt nhìn qua chỉ thấy một thân ảnh mông lung mơ hồ dưới ánh sáng dịu nhẹ, nhíu nhíu vài cái, Triệu Thiên Bình mới thấy rõ được người nói là ai. Đó là một cô gái cũng trạc tuổi mình, mắt to mi dài, gương mặt hơi tròn, da thịt trắng tinh nhẵn nhụi, một thân thanh y đơn giản, mái tóc cài trâm búi nhẹ có vài lọn vắt qua vai lộ ra vẻ thanh thuần khả ái, trên tay nàng là một cái khay nhỏ đặt một cái chậu, bên cạnh là một cái chén đang bốc lên hương khí nhìn có vẻ là thuốc sắc. Nàng nhìn Triệu Thiên Bình mở mắt thì hơi bất ngờ, sau đó liền đặt mâm thuốc xuống bên giường rồi vội chạy ra ngoài:
- Ngươi đợi một chút!
Bóng dáng khuất đi, Triệu Thiên Bình hơi thất thần, nàng ta là bưng thuốc đến cho ta hay sao.
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, Triệu Thiên Bình liền nghe tiếng bước chân lại gần, không phải một mà là nhiều người. Dẫn đầu là một lão giả, Triệu Thiên Bình có thể nhận ra đây là vị tổng quản của y dược đường, phía sau có mấy người nhưng Triệu Thiên Bình cũng chẳng thể nhìn được.
Lão giả ngồi xuống bắt mạch kiểm tra một hồi rồi cười:
- Tỉnh lại là tốt, sinh cơ cũng bắt đầu khôi phục, điều dưỡng thêm hai tháng thì có thể quay lại luyện tập.
Đằng sau vang lên giọng nói, Triệu Thiên Bình nhận ra đó là Hoàng Gia Bảo:
- Cảm tạ Dược đại sư.
Lão giả vuốt râu than thở:
- Cũng may tiểu tử này có ý chí cầu sinh mạnh, hơn nữa lại được Ôn linh thảo săn sóc sinh cơ, bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm, phải chậm rãi nghỉ ngơi hồi phục.
Nói đoạn lão giả lui ra ngoài, mà đoàn người cũng lũ lượt kéo đi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Thiên Bình với Hoàng Gia Bảo. Lúc này hắn ngồi xuống cầm lấy bát thuốc rồi hỏi:
- Triệu sư đệ thấy trong người như thế nào?
Triệu Thiên Bình muốn trả lời nhưng miệng mở không ra đành trợn mắt ra hiệu, Hoàng Gia Bảo bật cười rồi thở dài:
- Ngươi cũng thật liều mạng, cũng thật khiến người ta khâm phục, rất khí phách. Chẳng bù cho ta lại chỉ trốn dưới hầm a. Mấy vị sư trưởng rất quan tâm đến ngươi nên bảo ta đến xem xét tình hình.
Hắn lấy muỗng múc lên chút thuốc vừa đút vào cái miệng khô quắt của Triệu Thiên Bình vừa nói:
- Sư đệ ngươi hẳn muốn biết chuyện sau đó ra sao đúng không. Ngươi bất tỉnh đến nay cũng được nửa tháng rồi. Trong thời gian đó mấy sư trưởng đạt thành hiệp nghị thệ ước với bọn người kia, nội dung thì ta cũng chẳng rõ nhưng nghe sư phụ bảo Lưu Vân Tông sau này sẽ có một thời gian dài được an toàn.
Hoàng Gia Bảo cười cười:
- Ta cũng thật hâm mộ sư đệ, được Hồng cung chủ tặng một cây Ôn linh thảo, nàng ta bảo đó là báo đáp ngươi có ơn cứu giúp. Sư đệ ngươi thật có phúc, Ôn linh thảo là kì thảo hiếm thấy, không những có thể ôn nhuận sinh cơ, chậm rãi đề cao thể chất mà khi tu luyện còn tăng cường sự tinh thuần của linh lực. Một cây như vậy, phải dùng linh ngọc tính đến thượng phẩm mới mua được a. Người ta bảo đại nạn không chết tức có hậu phúc, ngươi sau khi bình phục cũng sẽ được sư môn khen thưởng.
Triệu Thiên Bình nghe thấy khen thưởng cũng có chút vui mừng, cảm giác khó chịu do bất toại toàn thân trước đó cũng thuyên giảm không ít. Đôi mắt nó cũng lấp lánh nhìn Hoàng Gia Bảo khiến hắn nhịn không được mà nổi da gà:
- Đừng có nhìn ta như vậy được không, bản thiếu không phải mỹ nữ a.
Triệu Thiên Bình nghe vậy liền đánh mắt khinh thường. Hoàng Gia Bảo vừa nói vừa rùng mình, hắn ho khan một tiếng rồi chuyển nghiêm túc:
- Sư tôn có dặn, mọi chuyện sẽ có môn phái thu xếp thông báo cho môn nhân đệ tử, sư đệ ngươi không nên tiết lộ điều gì.
Hoàng Gia Bảo nói đến đây có chút chột dạ, mấy vị sư trưởng làm như vậy có phần giống như đoạt danh tiếng người ta, bản thân tiểu sư đệ này không tiếc mạng sống xả thân vì môn phái nhưng cao tầng tông môn lại muốn che giấu không cho nó nổi danh, điều này đối với bản thân Hoàng Gia Bảo quả thực có chút lợi ích vì dù gì hắn cũng là thiếu chưởng môn, trong thâm tâm cũng không muốn thế hệ cùng lứa đoạt mất danh tiếng của mình. Chỉ là làm như vậy, bản thân hắn cảm thấy hơi quá đáng, nội tâm có chút không yên. Nhưng sự sắp xếp của môn phái hắn cũng không dám phản đối, chỉ hy vọng mọi thứ không như hắn nghĩ.
Triệu Thiên Bình thì không suy nghĩ nhiều, bản thân nó cảm thấy không nói cũng tốt, dù sao chuyện này cũng giấu diếm mấy vị sư huynh, hơn nữa sư phụ lại mất, bản thân nó thấy không yên lòng. Nghĩ đến sư phụ, Triệu Thiên Bình lại cảm thấy nặng trĩu, không biết mấy người bọn họ khi hay tin sư phụ đã qua đời sẽ có cảm giác như thế nào, hy vọng bọn họ không quá đau buồn. Nghĩ nghĩ, Triệu Thiên Bình cũng để ý thấy y phục của Hoàng Gia Bảo hôm nay rất khác, không phải vân y truyền thống mà một thân hắc y. Ngẫm lại, hẳn là hắn đang để tang cha.
Thấy ánh mắt Triệu Thiên Bình dừng ở áo của mình, Hoàng Gia Bảo liền mất đi hứng khởi trò chuyện, hắn qua loa một chút rồi thở dài rời đi.
Triệu Thiên Bình cũng rã rời, chỉ tỉnh lại một chút cũng thấy mệt, cơ thể này đã nát không chịu nổi. Một chút ôn hương thoang thoảng khiến mi mắt nó nặng trĩu, chẳng bao lâu liền thiếp đi.
Chẳng bao lâu Triệu Thiên Bình lại bị đánh thức, lần này là tiểu cô nương thanh thuần lúc trước. Nàng kê đầu nó dậy rồi bón từng muỗng thuốc.
Mùi hương thoang thoảng của tóc tơ pha trộn khiến Triệu Thiên Bình có chút ngượng ngùng. Lần đầu tiên nó tiếp xúc với một cô nương gần như vậy, nàng lại còn xinh đẹp với gương mặt có chút lanh lợi lại đầy phúc khí.
- Ta đã thấy Triệu sư huynh trong Tam luận trường a.
Nàng hé mở giọng nói trong sáng:
- Ta là Tần Nhu Nhi, được gia gia giao cho nhiệm vụ chăm sóc sư huynh. Người nói ngươi vì kích phát trận pháp uy lực to lớn nên bị phản phệ. Cần nghỉ ngơi nhiều a.
Nàng chống cằm lia mắt lên tường một chút rồi cong môi:
- Thật khó hiểu, tại sao ngươi lại liều mạng thế, chỉ vì chút danh lợi thế mà muốn bồi cả mạng của mình vào, thật không đáng a.
- Gia gia bảo, con người giữ được sức khỏe mới quan trọng, có sức khỏe mới vui vẻ hạnh phúc a.
- Nhìn ngươi lúc này thật khác xa với lúc trên đài a, người không ra người. Lần sau là không được như vậy.
Triệu Thiên Bình vừa uống thuốc vừa nghe Tần Nhu Nhi nói chuyện, nàng không cố ý nhưng giọng nói nhẹ nhàng êm ái như rót mật vào tai khiến lòng người dễ chịu, Triệu Thiên Bình xem đây như một loại hưởng thụ không tồi.
Mỗi ngày hai buổi sáng chiều, Tần Nhu Nhi đều đến tĩnh thất này đưa thuốc. Thỉnh thoảng lại khơi lên mấy câu chuyện vẩn vơ, mặc dù Triệu Thiên Bình không thể đáp lại nhưng nàng cũng chẳng phiền lòng mà bản thân nó cũng thấy vui vẻ. Dần dần, trong lòng nó lại có sự mong đợi, mong đợi lúc nàng đưa thuốc đến, mỗi lần đều là nó thức dậy trông đợi, cuộc sống trôi qua cũng không còn tẻ nhạt.
- --
Hết quyển 1.
Là sống hay chết, là tiếp tục tồn tại hay vĩnh viễn tiêu tán…
Ngươi có ham muốn gì chưa thỏa, ngươi có chấp niệm gì chưa thành. Nếu đã viên mãn thì còn cần gì cố gắng, nếu thấy quá khổ cực, hãy lặng lẽ buông tay…
Chút ánh sáng nhạt nhòa ẩn hiện, ngay trước mắt lại không cách nào nắm bắt được. Chẳng mấy chốc, bóng tối trì độn phủ xuống.
Mí mắt nặng trĩu, muốn mở ra đón chút dương khí nhưng không cách nào mở rộng. Đầu óc hỗn loạn, một chút tỉnh táo rồi lại mông lung u mê, sáng tối chập chờn, lặp đi lặp lại…
Một chút thanh khí bỗng tràn vào mũi, Triệu Thiên Bình lấy lại chút thần trí cố gắng mở mắt, nhưng chỉ thấy cảm giác nặng nề không cách nào chống lại…
Chẳng biết qua bao lâu, lại có ánh sáng ập tới, nó cố gắng chống chọi cảm giác đau rát mà nhướng mi lên…
Đầu óc vẫn đầy hỗn độn u mê, thỉnh thoảng từng cơn nhức kéo theo trời đất quay cuồng khiến nó nhịn không được mà rên rỉ, một cách bản năng,…
Lại qua rất lâu rất lâu, không biết đã là lần tỉnh lại thứ mấy, rốt cục nó tìm lại ý thức…
Mình đã chết hay chưa?
Một chút ánh sáng mông lung xuyên qua kẽ lá, còn bị rèm che nhạt nhòa lại mang đến cảm giác chói mắt lạ thường. Triệu Thiên Bình nhíu nhíu mấy lần mới mở được mắt ra, lại thêm mấy lần chớp chớp nó mới nhìn rõ được tràng cảnh xung quanh.
Một cái giường lớn, một cái chăn êm, một căn phòng u tĩnh lại thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng. Triệu Thiên Bình muốn nghiêng đầu quan sát lại phát hiện cả người vô lực, chỉ là vài cái chớp mắt cũng rút cạn đi sức lực hiện có, ngay cả mở miệng còn gian truân, muốn cười khổ thở dài cũng đành bất lực, một cái hít sâu còn tưởng rằng lồng ngực sắp vỡ nát, chỉ còn cách lặng lẽ trong lòng.
Cũng còn tốt, tròng mắt còn có thể lia qua lia lại, còn cảm giác đau rát cả người, nhưng đây là cảm giác của sinh mệnh, mình vẫn còn sống, Triệu Thiên Bình thầm vui mừng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đầu óc nó có chút mơ màng, nhưng cũng dần nhớ lại được những gì đã xảy ra.
Lúc đó, nó với mấy vị sư trưởng trong chốc lát định ra kế hoạch tóm gọn một mẻ, cả cường quân lẫn viện quân.
Mấy vị sư trưởng chịu trách nhiệm thôi động Thủy mạc châu. Trước tiên là thoát li chiến trận, mượn vân khí che mắt liền tiến hành bố trí lại phương vị che phủ, một lưới tóm hết kẻ địch từ cũ đến mới. Bình thường Thủy mạc châu rất khó điều chỉnh, nhưng sáu người Minh Dương Chân Nhân trả một cái giá lớn, lấy chính lực lượng của Thủy mạc ra tiêu hao khiến bình thường có thể phát huy mấy chục ngày xuống còn mấy chục canh giờ, tiêu hao tăng lên gấp mười lần, đổi lại bọn họ có thể mượn nhờ lực lượng đó bố trí la Lục hợp tỏa thiên trụ kính kết hợp với Thủy mạc châu liền có thể vây nhốt đám người Thiên Túc Vương không một tiếng động. Kết quả là thành công.
Còn bản thân Triệu Thiên Bình cũng liều mạng thôi động Vân lôi hóa sát đại trận lên mức độ khủng bố. Đành rằng đây là trận pháp mượn thế thiên nhiên mà thành, được thiên địa chi thế không ngừng bổ sung nhưng khi toàn lực kích phát uy lực vượt xa tưởng tượng của nó, cũng vượt xa sự điều khiển của nó. Nếu thả ra cho đại trận tự ý thi triển, sinh linh dưới lôi điện điên cuồng tất sẽ đi đến tử vong.
Đây là điều Triệu Thiên Bình không muốn thấy.
Do vậy bản thân nó liền điên cuồng đưa ra một quyết định, mà đến mấy vị sư trưởng vừa nghe cũng cật lực phản đối, nhưng sau một đường thuyết phục lại kèm theo tình thế ép buộc nên mới lựa chọn cho nó đi làm, đó là lấy thân làm vật dẫn để Ngũ hành thiên tinh kiếm hòa hợp thiên địa, gia trì điều khiển Vân lôi trận.
Bản thân nó yếu ớt, nhưng năm thanh kiếm lại mạnh mẽ, dù sau khi đón nhận công kích quá độ cũng tàn tạ vô cùng nhưng uy năng còn sót lại so với bản thân Triệu Thiên Bình lại mạnh mẽ đâu chỉ gấp trăm gấp ngàn. Nó không đủ lực lượng, nhưng Trấn phong kiếm lại đủ, nhưng trước đó nó chỉ mượn ngũ kiếm duy trì bản thân, lấy lực lượng tinh thần bản thân đi duy trì trận pháp, đến nước này, Triệu Thiên Bình liền táo tợn nghịch đảo, đưa ngũ kiếm lên làm chủ, lấy bản thân làm cầu nối để kích phát ra ý chí của mình, điều đó có nghĩa phải lấy thân làm trận.
Mới đầu, Triệu Thiên Bình u mê định lấy bản thân xác thịt yếu đuối của nó làm vật dẫn nhưng một vị thái thượng trưởng lão khác là Đông Phù Chân Nhân liền cản lại, lão là người có học thức trận đạo sâu sắc nhất Lưu Vân Tông, khi nhìn thấy phương án điên cuồng của Triệu Thiên Bình liền cảm thấy không ổn. Vì bản thân Triệu Thiên Bình quá yếu, mà ngũ kiếm lại quá mạnh, nếu liều mạng lấy thân làm trận không nói chỉ chút sát khí tràn ra liền chấn chết, mà hiệu lực làm trận dẫn còn là yếu đuối đến vô lực, di trì thời gian chẳng đủ để bọn họ hành động. Do vậy, vị trưởng lão này liền đề nghị Triệu Thiên Bình chỉ nên trích ra máu huyết để làm vật dẫn, lại mượn trận kỳ làm chủ đạo chịu đựng uy lực của ngũ kiếm, như vậy mới có thể duy trì hiệu quả bùng nổ, lại mượn máu huyết làm cầu nối ý chí điều khiển vân trận mới có thể phát huy hiệu quả lâu dài, mà quan trọng, cái tiêu hao chủ yếu là tinh thần và tinh huyết, nếu kịp thời phục hồi sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Bởi vậy, Triệu Thiên Bình mới cắm năm trận kì lên lưng mình, lấy máu huyết dẫn động tinh thần hòa hợp với đại trận, lại diễn biến ra ảo ảnh lôi điện để hạn chế sự phá hoại quá mạnh mẽ, như vậy mới giữ được người sống.
Trận pháp quá mãnh liệt, sau khi cắm vào cơ thể liền điên cuồng thôn phệ huyết nhục của Triệu Thiên Bình chẳng mấy chốc biến nó thành cái xác khô, mà lục phủ ngũ tạng càng là tổn thương đến rối tung rối mù. Điểm may mắn là bản thân Triệu Thiên Bình đang độ tuổi thiếu niên, lại thường xuyên rèn luyện nên huyết khí cương mãnh tràn đầy mới giữ lại được một đường sinh cơ, nếu nó là lão già khí huyết bạc nhược thì tử vong là chắc chắn.
Một đường sinh cơ lưu giữ, nhưng nội thương nặng nề, không chỉ tinh huyết khô cạn mà tinh thần còn nằm ở biên giới tan vỡ, nếu bản thân Triệu Thiên Bình không có chấp niệm cầu sinh mạnh mẽ, cảm giác quyến luyến sinh mệnh đến cực đoan thì bản thân nó đã không qua khỏi. Cũng nhờ vậy mà mấy viên linh đan mới phát huy tác dụng bảo toàn một luồng sinh cơ, giúp cơ thể nó chậm rãi hồi phục.
Nghĩ lại mà trong lòng nó vẫn còn sợ hãi. Dù ở trong mộng hay thực tại thì đây chính là lần mà nó cận kề cái chết nhất, phải nói linh hồn dường như đã dạo qua quỷ môn quan một lần, chỉ thiếu một đường liền thân tử đạo tiêu.
Nhưng đi qua lằn sinh tử nhiều lần, mà lần này lại sát bờ vực cái chết khiến Triệu Thiên Bình như hiểu ra gì đó, chỉ là quá mông lung mơ hồ khiến nó không nắm bắt được, hơn nữa chỉ là suy nghĩ thoáng qua liền khuất sâu vào ý thức.
Thỉnh thoảng từng trận quay cuồng lại tràn ra khiến Triệu Thiên Bình phải rên lên, đây là di chứng của việc huyết khí tiêu hao quá mức, tinh thần xém nữa tan vỡ. Từng trận đau nhức khiến đầu óc nó mê muội nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.
Dù bị dằn vặt hành hạ nhưng nó biết Lưu Vân Tông vẫn tồn tại, bản thân nó vẫn tồn tại.
Cảm giác còn sống thật là tốt quá!
- Ồ, ngươi đã tỉnh rồi?
Một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo pha chút tươi sáng tưới tắm vào cái đầu đang khô quắt của Triệu Thiên Bình khiến nó có cảm giác như đang tắm gió xuân, cảm giác đau nhức cũng tan biến mấy phần.
Nó chuyển mắt nhìn qua chỉ thấy một thân ảnh mông lung mơ hồ dưới ánh sáng dịu nhẹ, nhíu nhíu vài cái, Triệu Thiên Bình mới thấy rõ được người nói là ai. Đó là một cô gái cũng trạc tuổi mình, mắt to mi dài, gương mặt hơi tròn, da thịt trắng tinh nhẵn nhụi, một thân thanh y đơn giản, mái tóc cài trâm búi nhẹ có vài lọn vắt qua vai lộ ra vẻ thanh thuần khả ái, trên tay nàng là một cái khay nhỏ đặt một cái chậu, bên cạnh là một cái chén đang bốc lên hương khí nhìn có vẻ là thuốc sắc. Nàng nhìn Triệu Thiên Bình mở mắt thì hơi bất ngờ, sau đó liền đặt mâm thuốc xuống bên giường rồi vội chạy ra ngoài:
- Ngươi đợi một chút!
Bóng dáng khuất đi, Triệu Thiên Bình hơi thất thần, nàng ta là bưng thuốc đến cho ta hay sao.
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, Triệu Thiên Bình liền nghe tiếng bước chân lại gần, không phải một mà là nhiều người. Dẫn đầu là một lão giả, Triệu Thiên Bình có thể nhận ra đây là vị tổng quản của y dược đường, phía sau có mấy người nhưng Triệu Thiên Bình cũng chẳng thể nhìn được.
Lão giả ngồi xuống bắt mạch kiểm tra một hồi rồi cười:
- Tỉnh lại là tốt, sinh cơ cũng bắt đầu khôi phục, điều dưỡng thêm hai tháng thì có thể quay lại luyện tập.
Đằng sau vang lên giọng nói, Triệu Thiên Bình nhận ra đó là Hoàng Gia Bảo:
- Cảm tạ Dược đại sư.
Lão giả vuốt râu than thở:
- Cũng may tiểu tử này có ý chí cầu sinh mạnh, hơn nữa lại được Ôn linh thảo săn sóc sinh cơ, bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm, phải chậm rãi nghỉ ngơi hồi phục.
Nói đoạn lão giả lui ra ngoài, mà đoàn người cũng lũ lượt kéo đi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Thiên Bình với Hoàng Gia Bảo. Lúc này hắn ngồi xuống cầm lấy bát thuốc rồi hỏi:
- Triệu sư đệ thấy trong người như thế nào?
Triệu Thiên Bình muốn trả lời nhưng miệng mở không ra đành trợn mắt ra hiệu, Hoàng Gia Bảo bật cười rồi thở dài:
- Ngươi cũng thật liều mạng, cũng thật khiến người ta khâm phục, rất khí phách. Chẳng bù cho ta lại chỉ trốn dưới hầm a. Mấy vị sư trưởng rất quan tâm đến ngươi nên bảo ta đến xem xét tình hình.
Hắn lấy muỗng múc lên chút thuốc vừa đút vào cái miệng khô quắt của Triệu Thiên Bình vừa nói:
- Sư đệ ngươi hẳn muốn biết chuyện sau đó ra sao đúng không. Ngươi bất tỉnh đến nay cũng được nửa tháng rồi. Trong thời gian đó mấy sư trưởng đạt thành hiệp nghị thệ ước với bọn người kia, nội dung thì ta cũng chẳng rõ nhưng nghe sư phụ bảo Lưu Vân Tông sau này sẽ có một thời gian dài được an toàn.
Hoàng Gia Bảo cười cười:
- Ta cũng thật hâm mộ sư đệ, được Hồng cung chủ tặng một cây Ôn linh thảo, nàng ta bảo đó là báo đáp ngươi có ơn cứu giúp. Sư đệ ngươi thật có phúc, Ôn linh thảo là kì thảo hiếm thấy, không những có thể ôn nhuận sinh cơ, chậm rãi đề cao thể chất mà khi tu luyện còn tăng cường sự tinh thuần của linh lực. Một cây như vậy, phải dùng linh ngọc tính đến thượng phẩm mới mua được a. Người ta bảo đại nạn không chết tức có hậu phúc, ngươi sau khi bình phục cũng sẽ được sư môn khen thưởng.
Triệu Thiên Bình nghe thấy khen thưởng cũng có chút vui mừng, cảm giác khó chịu do bất toại toàn thân trước đó cũng thuyên giảm không ít. Đôi mắt nó cũng lấp lánh nhìn Hoàng Gia Bảo khiến hắn nhịn không được mà nổi da gà:
- Đừng có nhìn ta như vậy được không, bản thiếu không phải mỹ nữ a.
Triệu Thiên Bình nghe vậy liền đánh mắt khinh thường. Hoàng Gia Bảo vừa nói vừa rùng mình, hắn ho khan một tiếng rồi chuyển nghiêm túc:
- Sư tôn có dặn, mọi chuyện sẽ có môn phái thu xếp thông báo cho môn nhân đệ tử, sư đệ ngươi không nên tiết lộ điều gì.
Hoàng Gia Bảo nói đến đây có chút chột dạ, mấy vị sư trưởng làm như vậy có phần giống như đoạt danh tiếng người ta, bản thân tiểu sư đệ này không tiếc mạng sống xả thân vì môn phái nhưng cao tầng tông môn lại muốn che giấu không cho nó nổi danh, điều này đối với bản thân Hoàng Gia Bảo quả thực có chút lợi ích vì dù gì hắn cũng là thiếu chưởng môn, trong thâm tâm cũng không muốn thế hệ cùng lứa đoạt mất danh tiếng của mình. Chỉ là làm như vậy, bản thân hắn cảm thấy hơi quá đáng, nội tâm có chút không yên. Nhưng sự sắp xếp của môn phái hắn cũng không dám phản đối, chỉ hy vọng mọi thứ không như hắn nghĩ.
Triệu Thiên Bình thì không suy nghĩ nhiều, bản thân nó cảm thấy không nói cũng tốt, dù sao chuyện này cũng giấu diếm mấy vị sư huynh, hơn nữa sư phụ lại mất, bản thân nó thấy không yên lòng. Nghĩ đến sư phụ, Triệu Thiên Bình lại cảm thấy nặng trĩu, không biết mấy người bọn họ khi hay tin sư phụ đã qua đời sẽ có cảm giác như thế nào, hy vọng bọn họ không quá đau buồn. Nghĩ nghĩ, Triệu Thiên Bình cũng để ý thấy y phục của Hoàng Gia Bảo hôm nay rất khác, không phải vân y truyền thống mà một thân hắc y. Ngẫm lại, hẳn là hắn đang để tang cha.
Thấy ánh mắt Triệu Thiên Bình dừng ở áo của mình, Hoàng Gia Bảo liền mất đi hứng khởi trò chuyện, hắn qua loa một chút rồi thở dài rời đi.
Triệu Thiên Bình cũng rã rời, chỉ tỉnh lại một chút cũng thấy mệt, cơ thể này đã nát không chịu nổi. Một chút ôn hương thoang thoảng khiến mi mắt nó nặng trĩu, chẳng bao lâu liền thiếp đi.
Chẳng bao lâu Triệu Thiên Bình lại bị đánh thức, lần này là tiểu cô nương thanh thuần lúc trước. Nàng kê đầu nó dậy rồi bón từng muỗng thuốc.
Mùi hương thoang thoảng của tóc tơ pha trộn khiến Triệu Thiên Bình có chút ngượng ngùng. Lần đầu tiên nó tiếp xúc với một cô nương gần như vậy, nàng lại còn xinh đẹp với gương mặt có chút lanh lợi lại đầy phúc khí.
- Ta đã thấy Triệu sư huynh trong Tam luận trường a.
Nàng hé mở giọng nói trong sáng:
- Ta là Tần Nhu Nhi, được gia gia giao cho nhiệm vụ chăm sóc sư huynh. Người nói ngươi vì kích phát trận pháp uy lực to lớn nên bị phản phệ. Cần nghỉ ngơi nhiều a.
Nàng chống cằm lia mắt lên tường một chút rồi cong môi:
- Thật khó hiểu, tại sao ngươi lại liều mạng thế, chỉ vì chút danh lợi thế mà muốn bồi cả mạng của mình vào, thật không đáng a.
- Gia gia bảo, con người giữ được sức khỏe mới quan trọng, có sức khỏe mới vui vẻ hạnh phúc a.
- Nhìn ngươi lúc này thật khác xa với lúc trên đài a, người không ra người. Lần sau là không được như vậy.
Triệu Thiên Bình vừa uống thuốc vừa nghe Tần Nhu Nhi nói chuyện, nàng không cố ý nhưng giọng nói nhẹ nhàng êm ái như rót mật vào tai khiến lòng người dễ chịu, Triệu Thiên Bình xem đây như một loại hưởng thụ không tồi.
Mỗi ngày hai buổi sáng chiều, Tần Nhu Nhi đều đến tĩnh thất này đưa thuốc. Thỉnh thoảng lại khơi lên mấy câu chuyện vẩn vơ, mặc dù Triệu Thiên Bình không thể đáp lại nhưng nàng cũng chẳng phiền lòng mà bản thân nó cũng thấy vui vẻ. Dần dần, trong lòng nó lại có sự mong đợi, mong đợi lúc nàng đưa thuốc đến, mỗi lần đều là nó thức dậy trông đợi, cuộc sống trôi qua cũng không còn tẻ nhạt.
- --
Hết quyển 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook