[Hắc Pháp Sư Dữ Bạch Vương Tử Hệ Liệt] - Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử
-
Quyển 2 - Chương 6
Phỉ Địch Á thành gần nhất nghênh đón một hồi vũ hội long trọng nhất, vì Ngả Luân vương tử chọn một vị tân nương mỹ lệ.
Bởi Cổ Lạp Đức là một quốc gia phi thường giàu có và đông đúc, cho nên dân chúng đối với hôn sự của vương tử cũng trút xuống nhiệt tình tương đương, toàn bộ thành thị đều có vẻ vui mừng.
Pháp Nhĩ Tư nhìn ruy-băng màu đỏ treo trên hoàng thành, nghĩ quả thực tục muốn chết.
Từ sân thượng biệt quán có thể thấy bầu trời hoàng cung, bên trên trang trí ruy-băng xinh đẹp, biểu hiện tầm quang trọng của vũ hội lần này.
Pháp Nhĩ Tư lãnh đạm nhìn bên ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên của vũ hội, vũ hội sẽ liên tục duy trì ba ngày, tân nương của vương tử sẽ trong những nữ hài mỹ lệ tham dự vũ hội sản sinh.
Đương nhiên, Ngả Luân cùng Ngả Vi thoạt nhìn tựa trời sinh một đôi, bất quá Ngả Luân hẳn rất lý giải tính cách Ngả Vi, tin tưởng hắn sẽ không lấy tiền đồ một quốc gia nói giỡn, hướng quốc vương Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc cầu hôn.
Pháp Nhĩ Tư thấy Ngả Vi cùng Ngả Na dẫn váy từ hoa viên đi qua.
Một đầu tóc vàng của Ngả Vi thông qua thủy tinh chiết xạ như dương quang xán lạn, trên ngũ quan tinh xảo là kiêu ngạo cùng ưu nhã quý tộc nên có, nàng là một công chúa hoàn mỹ —— nếu chỉ từ biểu hiện.
Cảm giác Ngả Na cho Pháp Nhĩ Tư là có chút nội hướng, như chiếc bóng theo sau Ngả Vi.
Nếu như Ngả Vi là mặt được dương quang soi sáng, vậy Ngả Na chính mặt bị ẩn dấu.
Bất quá mặc dù Ngả Vi thoạt nhìn phi thường cường thế, thế nhưng nàng chưa bao giờ phản bác Ngả Na.
Hai nàng khiến người cảm giác tương đương kỳ quái, không biết Y Lai Ân cùng ca ca hắn Nặc Á đúng hay không cũng là dạng này…
Thời điểm Pháp Nhĩ Tư đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến thanh âm Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.
“Ngươi không phải tùy tùng của Y Lai Ân vương tử điện hạ sao? Vì sao chưa bao giờ động thủ thu thập gian phòng? Ta chưa từng thấy ngươi làm việc gì!” Nàng phía sau y oán giận.
Pháp Nhĩ Tư xoay người, thấy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đang quét rác, lộ một tiếu dung, “Có người giúp ta đem sự tình làm tốt, ta còn cần làm gì?”
Nghe y nói vậy, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cau mày ngẩng đầu,
Pháp Nhĩ Tư đưa lưng về phía ánh sáng đứng trước cửa sổ sát đất, dương quang phía sau y chiếu vào gian phòng, phảng phất trên người y độ một tầng quang quyển.
“Ngươi nói cái gì?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp trừng mắt nhìn y, trong đôi mắt màu lam tràn đầy khinh bỉ cùng khinh miệt.
Có thể là bởi khuất bóng, đôi mắt của Pháp Nhĩ Tư phá lệ đen, “Công tác của ta không ngại người khác hao tâm.”
“Ngươi!” Nàng nhất phó bộ dáng hận không thể thưởng y hai bạt tai.
Pháp Nhĩ Tư vẫn nhàn nhã thong dong đứng đó, chậm rì rì nói: “Ngươi không phải nữ hầu của biệt quán sao? Quét tước gian phòng là việc ngươi nên làm.”
“Cái gì?! Ngươi nghĩ ta là nữ hầu?”
Pháp Nhĩ Tư nhún nhún vai, “Chẳng lẽ không đúng? Ngươi mặc không phải y phục của nữ hầu, mà là váy công chúa sao?”
Lời này nghe vào tai Tiên Đỗ Thuỵ Lạp phá lệ chói tai.
Lúc này Y Lai Ân từ bên ngoài đi vào, liếc mắt thấy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đang lườm Pháp Nhĩ Tư, người sau vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Hắn đem trường kiếm đặt trên giá binh khí, nghi hoặc nhìn Pháp Nhĩ Tư.
Pháp Nhĩ Tư còn chưa mở miệng, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đã chạy tới hướng Y Lai Ân tố khổ, “Tùy tùng của ngài rất không ra gì, ta bất quá mệt mỏi, thỉnh y giúp một chút, thế nhưng y nói đây là việc ta phải làm.”
“Y nói không sai!” Y Lai Ân trực tiếp nói, “Thân thể Pháp Nhĩ Tư không tốt, không thể làm việc nặng.”
Thoả mãn câu dẫn một mạt cười khẽ, Pháp Nhĩ Tư lập tức nói: “Hơn nữa ta còn bị thương!”
Nghe lời này, Y Lai Ân lập tức đẩy Tiên Đỗ Thuỵ Lạo, tới bên cạnh y, khẩn trương hỏi: “Làm sao? Ngươi bị thương?”
Pháp Nhĩ Tư vươn tay, trên ngón tay thon dài có một vết thương rất nhỏ mắt thường hầu như vô pháp phát hiện.
“Chuyện gì xảy ra?” Y Lai Ân tâm đau hỏi.
“Ta vừa nãy ngang qua bụi hoa hồng, không cẩn thận bị xước…” Pháp Nhĩ Tư ủy khuất nói, đồng thời trẻ con thút thít một tiếng, ngực rất thoả mãn vương tử tóc vàng đối chính mình coi trọng.
Y Lai Ân cẩn cẩn dực dực sờ sờ ngón tay y, “… Nên băng bó một chút?”
Nghe được đối thoại của bọn họ, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp quả thực nhanh tức giận đến thổ huyết. Hai người kia đâu giống chủ tớ, nếu như cứng rắn nói là chủ tớ, Y lai Ân vương tử sợ mới là người hầu!
Thấy biểu tình thân thiết của Y Lai Ân, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp bỗng nhiên minh bạch cái gì, nàng không cam lòng trừng mắt nhìn Pháp Nhĩ Tư, có lẽ cảm thụ ánh mắt hận ý đầy lòng của nàng, Pháp Nhĩ Tư quay đầu, hướng nàng lộ một tiếu dung khinh miệt.
Điều này khiến Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nghĩ chính mình hoàn toàn bị khinh thị, loại cảm giác này so giết nàng càng khó chịu —— đặc biệt khi đây là ánh mắt của một người hầu đê tiện!
Mặc kệ người hầu này đúng hay không từng bò lên gường Y Lai Ân vương tử, hoặc trong lúc nhất thời giành được niềm vui của vương tử điện hạ, nhưng khinh thị cùng khiêu khích như vậy, vẫn khiến nàng nghĩ khuất nhục cùng phẫn nộ.
“Nhìn cái gì?” Pháp Nhĩ Tư bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, “Nếu như không cam lòng, vì sao không đi tham gia vũ hội? Cùng tỷ tỷ ngươi mượn một bộ y phục, so ngươi mặc bộ y phục này tham gia còn tốt.”
Pháp Nhĩ Tư kỳ thực rất ít nói như vậy, đây là lần đầu y nói không tiêu chuẩn —— bất quá loại ngôn ngữ trực tiếp này, tựa hồ càng có thể khơi mào tức giận của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, mà y muốn chính là như vậy.
Dưới tình huống bình thường, Y Lai Ân sẽ ngăn đối thoại như vậy phát sinh, bất quá lúc này Y Lai Ân căn bản nghe không thấy thanh âm Pháp Nhĩ Tư. Vì tránh cho phiền phức, Pháp Nhĩ Tư động chút tay chân, khiến những lời này chỉ có Tiên Đỗ Thuỵ Lạp có thể nghe.
Ánh mắt của nàng từ trên người Y Lai Ân thoáng chuyển dời đến hoàng cung ngoài cửa sổ, tựa hồ có ý niệm nào đó trong lòng lan tràn.
Mặc dù phẫn nộ, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp vẫn duy trì phong độ, hướng Y Lai Ân đang quan tâm vết thương Pháp Nhĩ Tư làm một cái lễ quỳ gối, cầm chổi ra khỏi phòng.
“Tay có đau không?” Y Lai Ân chờ sau khi nàng đi mới mở miệng hỏi, thanh âm là tràn đầy quan tâm.
Nhìn bộ dáng lo lắng của hắn, Pháp Nhĩ Tư có chút thất thần.
Trên thực tế, chưa từng có ai đối y biểu lộ quan tâm như vậy.
Phụ thân y là một người rất nghiêm khắc, vì một âm đọc chú ngữ tiêu chuẩn, có thể khiến y yết hầu ho ra máu.
Về phần mẫu thân lại rất sớm ly khai, có lẽ chỉ có ca ca mới đối y có chút ấn tượng.
Sau đó, y trở thành hắc bào, cái tên Pháp Nhĩ Tư truyền khắp toàn bộ đại lục, tựa như truyền thuyết màu đen, mang theo kinh khủng cùng nguyền rủa lan tràn trong bóng đêm, đương nhiên càng không có ai đối một hắc bào nỗ lực cái gì.
Bởi vì không cần…
“… Không đau.” Y rủ mắt, nhẹ nhàng trả lời.
“Đúng rồi, Pháp Nhĩ Tư…” Thấy y thực sự không việc gì, Y Lai Ân mới nhớ tới nguyên nhân chính mình trở về phòng, có chút do dự mở miệng.
Pháp Nhĩ Tư ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”
Gãi gãi mái tóc vàng có chút mất trật tự, hắn ấp úng nói: “Lạp Đức nói… Ta tốt nhất hỏi một chút thân phận cùng quá khứ của ngươi, hắn luôn ngạc nhiên, ngươi biết… Ở trình độ mẫn cảm, ta nghĩ hắn càng thích hợp làm pháp sư…”
Y Lai Ân bất an nhìn y. Ở chính hắn xem, không cảm thấy Pháp Nhĩ Tư có gì không thích hợp, tương phản, hắn thậm chí nguyện ý vĩnh viễn cùng y một chỗ.
Tuy Lạp Đức chủ trương đem Pháp Nhĩ Tư “điều tra rõ”, hắn lại nghĩ không cần thiết, bất quá, Pháp Nhĩ Tư luôn cho hắn một lỗi giác tùy thời ly khai, khiến hắn thập phần bất an.
Hắn nghĩ, nếu có một ngày Pháp Nhĩ Tư rời đi, hắn muốn biết phải đi đâu tìm y, bởi vì hắn không thói quen không có y bên cạnh.
“… Ngài nghe qua hắc bào Pháp Nhĩ Tư sao?” Không trả lời chính diện, Pháp Nhĩ Tư chỉ là nhẹ nhàng hỏi.
“Hắc bào Pháp Nhĩ Tư?” Y lai ân kinh ngạc ngẩng đầu.
Dương quang ngoài cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng chiếu trên người Pháp Nhĩ Tư, khiến làn da trắng nõn của y nổi màu trân châu mê người, thế nhưng đôi mắt đen trước sau như một trầm tịch, phảng phất là một thế giới cái gì cũng không có, băng lãnh đến khiến người sợ hãi. Nửa gương mặt của y biến mất trong bóng ma, đang ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta nghe nói, ách…” Y Lai Ân nỗ lực hồi tưởng chuyện vị Hắc Bào Giáo Phụ khiến kẻ khác sợ hãi.
“Hắc Bào Giáo Phụ hình như rất già, bởi vì lúc ta còn rất nhỏ, quỷ cố sự đầu tiên nghe được chính về Hắc Bào Giáo Phụ, nghe nói bờ vai của Hắc Bào Giáo Phụ một bên để linh hồn thống khổ của người chết, một bên là bàn tay của Hắc Ám Chi Thần, dù sao rất kinh khủng… Ai? Cũng là gọi Pháp Nhĩ Tư.”
Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng cười rộ, đôi mắt đen cong như ánh trăng, thế nhưng tiếu ý một điểm không đạt vào.
Y Lai Ân cũng nở nụ cười, đơn thuần mà trẻ con, “Tuy đồng dạng gọi Pháp Nhĩ Tư, bất quá ngươi thoạt nhìn cùng những thứ tà ác loạn thất bát tao một chút không dính dáng.”
Pháp Nhĩ Tư rủ mắt, Y Lai Ân chỉ nhìn thấy tóc đen trên trán cùng lông mi thật dài.
Hắn nhịn không được cúi đầu hôn mái tóc y, lấy ngón tay nhẹ nhàng nâng gương mặt, hôn xuống đôi mắt đen.
Y Lai Ân rất muốn nói một ít các loại tán dương tỷ như “Ánh mắt của ngươi rất đẹp”, nhưng hắn nghĩ Pháp Nhĩ Tư hẳn không thích nghe.
Lần đầu tiên, hắn nghĩ trong mắt Pháp Nhĩ Tư có thật sâu tịch mịch cùng u buồn, loại nhãn thần này khiến trái tim hắn rất nhỏ đau đớn.
Hắn bỗng nhiên không muốn biết quá khứ của Pháp Nhĩ Tư.
Nếu như quá khứ này khiến y có thật sâu tịch mịch cùng u buồn, hắn tình nguyện không nhắc tới, cũng không hiếu kỳ đào móc. Dù sao có quan hệ gì? Vô luận thế nào, hắn cũng không để y ly khai.
Vì vậy Y Lai Ân đánh vỡ trầm tĩnh trầm trọng, “Được rồi, ngươi hỏi chuyện hắc bào Pháp Nhĩ Tư, là vì cái gì? Ta có thể cho ngươi biết Hắc Bào Giáo Phụ.”
“Ta biết nha.” Pháp Nhĩ Tư xoay người nhìn hoàng cung cao vót, “Nghe nói… Linh hồn của y nối liền hư vô thế giới tử vong, thân thể chỉ là một thể xác bao trụ hắc ám, không có bất luận ý nghĩa…”
Lời này như là nói cho Y Lai Ân nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.
Y là tôi tớ trung thành của Hắc Ám Chi Thần, tuyệt đối không phản kháng ý tứ của Ngài, hắc ám đã xâm nhập linh hồn, y chỉ là cố thủ ý thức của mình.
Bước đi trên Á Cách đại lục, y tuy cùng nhân loại không khác, biết khóc biết cười, có thể cảm giác đau đớn cùng vui sướng, thế nhưng trên thực tế, những thứ này không có ý nghĩa.
Hắc Ám Chi Thần cần một người phát ngôn, về phần người kia có hay không tình cảm cùng tư tưởng, căn bản không quan trọng…
Rõ ràng đã minh bạch cùng tiếp thu, hiện nhớ tới, Pháp Nhĩ Tư nhưng cảm thấy một trận băng lãnh. Y nhớ lại thế giới cái gì cũng không có, kinh khủng đến khiến người phát điên…
“Pháp Nhĩ Tư?”
Nam nhân phía sau bỗng nhiên ôm y, y có chút kinh ngạc quay đầu, “… Cái gì?”
Khí lực nam nhân rất lớn, cốt cách hầu như phát sinh rên rỉ, nhưng đau đớn khiến Pháp Nhĩ Tư tỉnh táo, chí ít y còn có thể cảm giác đau đớn.
“… Ngươi vừa nãy… tựa như thoáng cái biến mất.” Y Lai Ân chôn đầu trong những sợi tóc đen mềm mại của y, có chút bất an.
Pháp Nhĩ Tư thuận theo để Y Lai Ân ôm, nhẹ nhàng trả lời, “Thế nào sẽ…”
Y Lai Ân không nói gì, chỉ là ôm y thật chặt.
Trong nháy mắt khi nãy, Pháp Nhĩ Tư dưới dương quang, phảng phất như một trận yên vụ tán đi, thậm chí trở nên trong suốt, nhãn thần là như vậy bình tĩnh, an bình, nhưng trống rỗng đến cái gì cũng không có, loại cảm giác gần như biến mất này, như một trận hoảng hốt hít thở không thông khiến Y Lai Ân sợ hãi.
“… Được rồi, buổi tối muốn đi vũ hội sao?” Pháp Nhĩ Tư bị Y Lai Ân ôm đến cả người phát đau, vì vậy đem chủ đề chuyển đến hướng khác, nhưng người sau mờ mịt nhìn y.
“Vũ hội? Cái gì vũ hội?” Y Lai Ân vô pháp từ sợ hãi gần như mất đi Pháp Nhĩ Tư trở về.
“Vũ hội nha!” Pháp Nhĩ Tư từ trong lòng hắn giãy dụa, có chút chịu không nổi liếc trắng, “Ngả Luân vương tử muốn chọn tân nương!”
Loại biểu tình trẻ con này, khiến Y Lai Ân nghĩ bầu không khí tịch mịch mà thâm trầm khi nãy phảng phất là giấc mộng.
“Úc!” Y Lai Ân lên tiếng, tay vẫn trên lưng Pháp Nhĩ Tư, “… Đúng vậy, vũ hội.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, Pháp Nhĩ Tư nghĩ hắn căn bản không biết chính mình đang nói gì.
Thở dài, y quyết định trước giải quyết chuyện Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.
Đương nhiên, thân là pháp sư tà ác nhất trong truyền thuyết, muốn một nữ hài tử nhân loại, là chuyện phi thường dễ dàng, thậm chí không cần động một ngón tay.
Bất quá—— Pháp Nhĩ Tư nhìn hoàng cung Phỉ Địch Á. Tham lam của nhân loại rốt cuộc có bao nhiêu lớn, đúng hay không mọi người đều đối tiền tài, quyền lực như vậy si mê? Điểm mấu chốt của nó rốt cuộc ở đâu? Y có chút muốn biết.
Hơn nữa, nếu như Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đặt lên Y Lai Ân, như vậy cơ hội nghiên cứu hoàn mỹ kết giới tự nhiên thật to giảm lại, lúc đó y không biết tìm ai để khóc, cho nên, chính y nên để mục tiêu của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp dời đến trên người Ngả Luân vương tử.
Y rất nhanh thuyết phục chính mình.
“Úc, được rồi, ta phải đi tìm Ngả Vi nói chuyện vũ hội.” Lúc này, Y Lai Ân rốt cục dùng khẩu khí bừng tỉnh đại ngộ nói, “Pháp Nhĩ Tư, ta trước đi tìm Ngả Vi, buổi tối chúng ta cùng đi vũ hội.”
Thấy Pháp Nhĩ Tư ngoan ngoãn gật đầu, Y Lai Ân xoay người ly khai.
Trên người còn ôn độ bá đạo mà ấm áp của đối phương, Pháp Nhĩ Tư không khỏi ôm vai, bắt đầu nghĩ chính mình lưu luyến loại ôn độ này.
…
Vũ hội rốt cục cử hành trong buổi tối long trọng.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp có chút do dự đứng ở góc phòng khách.
Phòng khách của hoàng cung so hoa viên nhà nàng còn lớn, vô số ma pháp quang cầu đem toàn bộ phòng khách chiếu không một tia âm u, những quang cầu này dưới thủy tinh phản xạ có vẻ càng chói mắt, phảng phất điện phủ của Quang Minh Chi Thần.
Mặt đất trải thảm nhung thiên nga màu đỏ, bồi bàn đi trên đó, không lưu lại tí xíu tiếng chân.
Rượu brandy màu hổ phách tản hương vị nồng nặc, rượu nho màu ám hồng cũng nhộn nhạo ánh sáng mê người.
Tất cả thân sĩ thục nữ đều ăn mặc mỹ lệ không gì sánh được, cầm chiếc ly chân dài ưu nhã nói chuyện.
Nàng đứng trong góc, tuyệt không bị người chú mục, chiếc váy trên người là phong cách nhiều năm trước, tuy thoạt nhìn không tệ, thế nhưng có chút quá hạn, hơn nữa vẫn đặt dưới rương, tựa hồ có loại vị đạo kỳ quái…
Những nữ hài nơi đây không xinh đẹp như nàng, thế nhưng kiểu tóc tân thời cùng châu bảo sang quý, đem các nàng phụ trợ càng duyên dáng yêu kiều, khả ái động nhân.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp muốn xoay người trở về, thế nhưng vừa đến cửa phòng khách, liền bắt gặp Y Lai Ân vương tử cùng hai vị công chúa xinh đẹp đến từ Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc.
Ngả Vi công chúa cùng Ngả Na công chúa vừa tiến vào hội trường, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Ngả Vi là một mỹ nhân xinh đẹp lại động nhân, mái tóc vàng không giống ánh trăng nhu hòa, càng giống dương quang sau giờ ngọ, xán lạn đến khiến người không thể nhìn thẳng, đôi mắt màu làm như bầu trời trên Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, sạch sẽ không một tia sương khói, cho dù lơ đãng đảo qua, cũng là như vậy động nhân.
Nàng hôm nay mặc một chiếc váy dài màu vàng, bên hông buộc thắt lưng nhung thiên nga màu đen, càng hiển hiện vóc người yểu điệu.
Pháp Nhĩ Tư thở dài liếc nhìn Ngả Vi, kiện y phục này là kết quả Y Lai Ân khuyên bảo một buổi trưa.
Lúc trưa thời điểm bọn họ bước vào gian phòng Ngả Vi, mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai nàng dự định mặc một thân trang phục cưỡi ngựa tham gia vũ hội.
Tuy tuỳ hứng của Ngả Vi từ trước đến nay không phải bí mật, thế nhưng bình thường đều là đối quý tộc trong nước, lần này là nước láng giềng cường đại, cho dù là Y Lai Ân cũng không muốn có biểu hiện thất lễ.
“Cũng may ta buổi chiều nhìn qua…” Y Lai Ân lòng còn sợ hãi bên cạnh thấp giọng.
Pháp Nhĩ Tư thương hại liếc nhìn vương tử điện hạ.
Buổi chiều đối mặt chỉ trích của Y Lai Ân, Ngả Vi vô tội nhún nhún vai, “Cái gì nha, ta còn tưởng là vũ hội hóa trang.”
“Ai sẽ ở vũ hội hóa trang chọn tân nương?!” Y Lai Ân dùng nhất phó ngữ khí không chịu nổi rít gào, “Vũ hội hóa trang đều che mặt, muốn chọn thế nào?”
“Thỉnh đừng tức giận như vậy, thân ái Y Lai Ân.” Ngả Vi lộ một tiếu dung trấn an, “Ta tuyệt đối không muốn mặc loại lễ phục thoạt nhìn rất ngu ngốc, cũng không muốn mang đồ trang sức.”
Đương nhiên, nàng cuối cùng không làm được điều đó, dù sao Y Lai Ân là ca ca.
Pháp Nhĩ Tư tựa bên tường, nhìn Ngả Vi cùng Ngả Na mỹ lệ loá mắt bị mọi người vây quanh, chỉ tùy tiện nhìn, y đã biết biết hội trường không ai có thể mỹ lệ hơn Ngả Vi.
Bỗng nhiên, y thấy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đứng trong góc.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cũng rất đẹp —— tuy đây là sự xinh đẹp dùng sinh mệnh đổi lấy. Thế nhưng nàng như cũ so kém Ngả Vi, dù sao thuần khiết huyết thống hoàng thất cùng khí chất giáo dục tốt đẹp mang đến, không phải thứ Tiên Đỗ Thuỵ Lạp có thể so.
Pháp Nhĩ Tư khóe miệng hiện một tia trào phúng. Nói vậy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cũng phát hiện điểm này, cho nên trên mặt mới có biểu tình oán hận.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp không cam lòng kéo đăng-ten trên váy, thời điểm quay đầu, lơ đãng bắt gặp tuỳ tùng bên người Y Lai Ân vương tử.
Y đang nhìn nàng, mắt là thần tình khinh thường nhất cố.
Nhận thấy đường nhìn của nàng, tùy tùng kia không dấu vết đem đường nhìn dời đi, cùng vương tử bên cạnh nói gì, chỉ thấy vương tử hướng bên này nhìn thoáng, sau đó cúi đầu nở nụ cười.
Tuy không ở trên mặt vương tử thấy sự trào phúng, thế nhưng đối Tiên Đỗ Thuỵ Lạp khi còn bé tự ti bề ngoài, nàng vẫn nghĩ bọn họ cười nhạo chính mình.
Nhìn thoáng nơi hoa lệ, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp chật vật muốn ly khai, cánh tay nhưng bỗng nhiên bị người kéo.
“Buổi tối tốt lành, xinh đẹp công chúa.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, nàng lập tức xoay người, thấy một nữ hầu.
Tuy là trang phục nữ hầu bình thường, thế nhưng đối phương thoạt nhìn như cũ mỹ lệ động nhân, thậm chí mang theo đầu độc dị dạng.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp thấy đôi mắt màu vàng như hình thoi, mới biết gặp ai, “Chiêm bặc sư… Bối Đế Á?”
“Buổi tối tốt lành.” Bối Đế Á tay bưng khay, bên trên bày những ly rượu xinh đẹp cùng rượu nho mê người.
Các nàng vừa định nói chuyện, lúc này mọi người đột nhiên phát sinh một trận hoan hô, các nàng quay đầu.
Chỉ thấy trên những bậc thang ngay giữa đại sảnh đi xuống một loạt tùy tùng y phục hoa lệ chỉnh tề, sau đó tách ra xếp thành hai bên, giữa bọn họ, là Ngả Luân vương tử.
Hắn có một mái tóc màu vàng rực rỡ, gương mặt anh tuấn, cùng tiếu dung chọn không ra một điểm tỳ vết, vóc người cao gầy đĩnh bạt, mỗi một động tác mang theo uy nghi hoàng gia, ôn nhu khéo léo, khiêm tốn ưu nhã.
Bối Đế Á liếc nhìn Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, “A, thực sự là một vị vương tử không sai, chỉ bề ngoài đã hợp cách, nghe nói là một người rất tốt.”
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp vẫn nhìn chằm chằm Ngả Luân vương tử.
Bối Đế Á tiếp tục nói: “Nếu như có thể gả cho hắn, nhất định cả đời không lo ăn mặc, nghe nói sau khi Ngả Luân vương tử tìm được tân nương, quốc vương sẽ lập tức thoái vị, khi đó, tân nương liền trở thành hoàng hậu.”
“Hoàng hậu?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp rốt cục dời đường nhìn hướng Bối Đế Á, “Ngươi nói, Ngả Luân vương tử sẽ trở thành quốc vương?”
“Không sai.” Khoé miệng Bối Đế Á câu dẫn, có vẻ càng thêm quyến rũ động nhân, đôi mắt màu vàng lộ áng sáng yêu dị mê hoặc, “Hoàng hậu úc, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, nếu như ngươi có thể gả cho Ngả Luân vương tử, là có thể trở thành hoàng hậu.”
Nàng vừa nói vừa chậm rãi tới gần Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, ngón tay trắng nõn ngả ngớn cuốn mái tóc vàng của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, “Ngẫm lại đi, vị trí hoàng hậu là cỡ nào tôn quý, ngươi sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi này, vô luận là phụ thân, kế mẫu, hay những người từng khinh thị ngươi, đều phải run rẩy quỳ gối dưới chân ngươi…”
“Ta muốn nguyện vọng thứ nhất.” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp hai mắt phát quang, không chút lo lắng mở miệng.
“Ta nghe.” Bối Đế Á ôn nhu nói, “Ta am hiểu nhất lắng nghe.”
“Ta muốn xinh đẹp, thật xinh đẹp.” Đôi mắt của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhìn sân nhảy chỉ có Ngả Vi công chúa cùng Ngả Luân vương tử.
“Y phục xinh đẹp nhất cùng châu bảo sang quý nhất.” Thanh âm của nàng có chút bất ổn, “Còn có pháp thuật lần trước không hoàn thành… Ta muốn trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất nơi đây!”
“Đương nhiên, ma pháp của ta chính là vì ngài phục vụ.” Bối Đế Á cho dù bưng chiếc khay, vẫn như cũ có thể ưu nhã hành lễ, tiếu ý trong đôi mắt sâu thêm một tầng.
Pháp thuật xuất hiện vô thanh vô tức, thế nhưng dù là hắc ma pháp nhỏ bé nhất, cũng có thể bị Pháp Nhĩ Tư phát hiện.
Y hướng phía cửa phòng khách nhìn, biết là Bối Đế Á đang thi pháp. Từng vu yêu đều có một loại ma pháp phi thường cao minh mà độc đáo, Bối Đế Á am hiểu chính là hắc ma pháp huyễn thuật.
Trên Á Cách đại lục, luận huyễn thuật, căn bản không có bao nhiêu người có thể cùng nàng so sánh, coi như là y, đối huyễn thuật cũng chỉ nắm giữ đến cơ sở, vô luận phải hay không huyễn thuật thuộc về hắc ma pháp hệ, có thể làm được như Bối Đế Á, đem đồ vật biến giống sự thật, y vẫn kém một mảng lớn.
Tỷ như y có thể khiến một quả táo hư thối biến thành một quả táo mới mẻ như vừa hái từ trên cây xuống, nhưng Bối Đế Á có thể khiến quả táo đó ăn như quả táo mới mẻ, đây là khác biệt giữa y cùng Bối Đế Á.
Hoàn mỹ huyễn thuật không chỉ ỷ lại cường đại hắc ám lực lượng, càng cần một trái tim không bị mê hoặc.
Pháp Nhĩ Tư không có tâm linh kiên cường như vậy, Bối Đế Á nhưng có. Không ngừng chuyển hoán các vai diễn, Bối Đế Á tồn tại trong vô số thân thể, khoác bề ngoài những người đó, sinh hoạt trong vòng tròn bọn họ, cho nên nàng kinh lịch nhiều lắm đạo lí đối nhân xử thế, mới có thể khiến tâm linh của mình đủ kiên cường, kiên cường đến không bị bất luận huyễn tượng mê hoặc, để có thể mê hoặc người khác.
Đường nhìn của đoàn người lập tức từ Ngả Luân vương tử cùng Ngả Vi công chúa giữa sân nhảy, chuyển dời đến nữ hài ngoài cửa.
Nữ hài cỡ nào xinh đẹp! Mọi người không khỏi nhẹ giọng thở dài.
Gương mặt xinh đẹp như đoá hoa hồng, mái tóc quăn màu vàng so ánh trăng đêm nay càng làm người tâm động. Nàng có làn da trắng nõn so đồ sứ phương đông tinh tế, đôi mắt màu lam như bầu trời tinh thuần trên đỉnh đại tuyết phương bắc, khiến kẻ khác mê muội di không ra đường nhìn.
Nàng mặc lễ phục dài màu đỏ, thắt lưng nhỏ nhắn, làn váy thuận hoạt trải trên đất, mỗi khi nàng bước đi, tựa một đoàn hoả diễm lưu động động nhân.
Pháp Nhĩ Tư thấy Bối Đế Á phía sau Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, song song Bối Đế Á thấy được y, giảo hoạt hướng y vứt một cái mị nhãn.
Pháp Nhĩ Tư vừa định lảng tránh, Y Lai Ân bên cạnh bỗng nhiên chắn trước mặt y.
Y kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, “Làm sao vậy?”
“Vì sao nhìn nữ hài kia?” Y Lai Ân trong giọng nói có tức giận bản thân không phát hiện.
Pháp Nhĩ Tư mặt nhăn nhíu, “Tất cả mọi người đều nhìn.”
Y Lai Ân không nói một lời trừng mắt nhìn y, sau đó xoay người, nhưng không từ trước người Pháp Nhĩ Tư tránh ra.
Pháp Nhĩ Tư không thể làm gì khác hơn sửa lại quan sát phản ứng người khác.
Thoạt nhìn không chỉ người tham gia vũ hội, cả Ngả Luân vương tử cũng bị Tiên Đỗ Thuỵ Lạp mê hoặc.
Thấy Ngả Luân không tự giác hướng phía cửa, Ngả Vi nhưng thật ra lộ biểu tình mừng rỡ —— dù sao nàng đối Ngả Luân không có hảo cảm, nếu có người có thể xuất hiện cứu vớt nàng, nàng nhất định đối người kia vô hạn cảm kích.
Pháp Nhĩ Tư nhịn không được hiếu kỳ từ phía sau Y Lai Ân nhô đầu.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đứng ở cửa, nhìn Ngả Luân hướng nàng, y phục mỹ lệ cùng trang sức sang quý, khiến nàng thoạt nhìn như một vị công chúa cao quý của một quốc gia.
Ngoại trừ Pháp Nhĩ Tư cùng Bối Đế Á, tựa hồ không ai phát hiện y phục trên người Tiên Đỗ Thuỵ Lạp là quá hạn, mà những trang sức thoạt nhìn dị thường sang quý, bất quá là một ít trân châu bình thường cùng thuỷ tinh hạ giá.
Đây quả thực như một trò khôi hài, Pháp Nhĩ Tư trong lòng nghĩ.
Ngả Luân hoàn toàn bị mỹ mạo của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp thuyết phục, loại xinh đẹp này tựa như rượu nguyên chất làm say lòng người, nháy mắt bắt tù binh tâm tất cả thân sĩ tham dự —— ngoại trừ Pháp Nhĩ Tư cùng Y Lai Ân.
Có lẽ là bởi hoàn mỹ kết giới trên người Y Lai Ân, lại có lẽ là bởi nguyên nhân khác, dù sao Y Lai Ân thoạt nhìn tuyệt không động tâm, đôi mắt màu lam sạch sẽ đến không một tia tạp chất.
Pháp Nhĩ Tư không phát hiện chính mình bởi vậy lặng lẽ thở phào, chỉ là đối Y Lai Ân nói: “Ta đến phòng nghỉ trên lầu.”
“Làm sao vậy?” Vương tử nhẹ giọng hỏi.
“Đứng lâu, có chút mệt.”
Hắn lập tức nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Pháp Nhĩ Tư lắc đầu, “Ngài nên ở đây bồi Ngả Vi công chúa.”
Y Lai Ân không thể làm gì khác hơn ngoan ngoãn ở lại, làm bạn hai muội muội bị vắng vẻ.
Chỉ là nhìn nhãn thần mê muội của Ngả Luân, hắn không khỏi nghĩ, đêm nay sợ chỉ có chính mình cùng bọn muội muội khiêu vũ, bất quá hắn không minh bạch —— vì sao tất cả mọi người đều đối Tiên Đỗ Thuỵ Lạp ăn mặc đơn giản lộ thần tình ái mộ?
Bởi Cổ Lạp Đức là một quốc gia phi thường giàu có và đông đúc, cho nên dân chúng đối với hôn sự của vương tử cũng trút xuống nhiệt tình tương đương, toàn bộ thành thị đều có vẻ vui mừng.
Pháp Nhĩ Tư nhìn ruy-băng màu đỏ treo trên hoàng thành, nghĩ quả thực tục muốn chết.
Từ sân thượng biệt quán có thể thấy bầu trời hoàng cung, bên trên trang trí ruy-băng xinh đẹp, biểu hiện tầm quang trọng của vũ hội lần này.
Pháp Nhĩ Tư lãnh đạm nhìn bên ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên của vũ hội, vũ hội sẽ liên tục duy trì ba ngày, tân nương của vương tử sẽ trong những nữ hài mỹ lệ tham dự vũ hội sản sinh.
Đương nhiên, Ngả Luân cùng Ngả Vi thoạt nhìn tựa trời sinh một đôi, bất quá Ngả Luân hẳn rất lý giải tính cách Ngả Vi, tin tưởng hắn sẽ không lấy tiền đồ một quốc gia nói giỡn, hướng quốc vương Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc cầu hôn.
Pháp Nhĩ Tư thấy Ngả Vi cùng Ngả Na dẫn váy từ hoa viên đi qua.
Một đầu tóc vàng của Ngả Vi thông qua thủy tinh chiết xạ như dương quang xán lạn, trên ngũ quan tinh xảo là kiêu ngạo cùng ưu nhã quý tộc nên có, nàng là một công chúa hoàn mỹ —— nếu chỉ từ biểu hiện.
Cảm giác Ngả Na cho Pháp Nhĩ Tư là có chút nội hướng, như chiếc bóng theo sau Ngả Vi.
Nếu như Ngả Vi là mặt được dương quang soi sáng, vậy Ngả Na chính mặt bị ẩn dấu.
Bất quá mặc dù Ngả Vi thoạt nhìn phi thường cường thế, thế nhưng nàng chưa bao giờ phản bác Ngả Na.
Hai nàng khiến người cảm giác tương đương kỳ quái, không biết Y Lai Ân cùng ca ca hắn Nặc Á đúng hay không cũng là dạng này…
Thời điểm Pháp Nhĩ Tư đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến thanh âm Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.
“Ngươi không phải tùy tùng của Y Lai Ân vương tử điện hạ sao? Vì sao chưa bao giờ động thủ thu thập gian phòng? Ta chưa từng thấy ngươi làm việc gì!” Nàng phía sau y oán giận.
Pháp Nhĩ Tư xoay người, thấy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đang quét rác, lộ một tiếu dung, “Có người giúp ta đem sự tình làm tốt, ta còn cần làm gì?”
Nghe y nói vậy, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cau mày ngẩng đầu,
Pháp Nhĩ Tư đưa lưng về phía ánh sáng đứng trước cửa sổ sát đất, dương quang phía sau y chiếu vào gian phòng, phảng phất trên người y độ một tầng quang quyển.
“Ngươi nói cái gì?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp trừng mắt nhìn y, trong đôi mắt màu lam tràn đầy khinh bỉ cùng khinh miệt.
Có thể là bởi khuất bóng, đôi mắt của Pháp Nhĩ Tư phá lệ đen, “Công tác của ta không ngại người khác hao tâm.”
“Ngươi!” Nàng nhất phó bộ dáng hận không thể thưởng y hai bạt tai.
Pháp Nhĩ Tư vẫn nhàn nhã thong dong đứng đó, chậm rì rì nói: “Ngươi không phải nữ hầu của biệt quán sao? Quét tước gian phòng là việc ngươi nên làm.”
“Cái gì?! Ngươi nghĩ ta là nữ hầu?”
Pháp Nhĩ Tư nhún nhún vai, “Chẳng lẽ không đúng? Ngươi mặc không phải y phục của nữ hầu, mà là váy công chúa sao?”
Lời này nghe vào tai Tiên Đỗ Thuỵ Lạp phá lệ chói tai.
Lúc này Y Lai Ân từ bên ngoài đi vào, liếc mắt thấy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đang lườm Pháp Nhĩ Tư, người sau vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Hắn đem trường kiếm đặt trên giá binh khí, nghi hoặc nhìn Pháp Nhĩ Tư.
Pháp Nhĩ Tư còn chưa mở miệng, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đã chạy tới hướng Y Lai Ân tố khổ, “Tùy tùng của ngài rất không ra gì, ta bất quá mệt mỏi, thỉnh y giúp một chút, thế nhưng y nói đây là việc ta phải làm.”
“Y nói không sai!” Y Lai Ân trực tiếp nói, “Thân thể Pháp Nhĩ Tư không tốt, không thể làm việc nặng.”
Thoả mãn câu dẫn một mạt cười khẽ, Pháp Nhĩ Tư lập tức nói: “Hơn nữa ta còn bị thương!”
Nghe lời này, Y Lai Ân lập tức đẩy Tiên Đỗ Thuỵ Lạo, tới bên cạnh y, khẩn trương hỏi: “Làm sao? Ngươi bị thương?”
Pháp Nhĩ Tư vươn tay, trên ngón tay thon dài có một vết thương rất nhỏ mắt thường hầu như vô pháp phát hiện.
“Chuyện gì xảy ra?” Y Lai Ân tâm đau hỏi.
“Ta vừa nãy ngang qua bụi hoa hồng, không cẩn thận bị xước…” Pháp Nhĩ Tư ủy khuất nói, đồng thời trẻ con thút thít một tiếng, ngực rất thoả mãn vương tử tóc vàng đối chính mình coi trọng.
Y Lai Ân cẩn cẩn dực dực sờ sờ ngón tay y, “… Nên băng bó một chút?”
Nghe được đối thoại của bọn họ, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp quả thực nhanh tức giận đến thổ huyết. Hai người kia đâu giống chủ tớ, nếu như cứng rắn nói là chủ tớ, Y lai Ân vương tử sợ mới là người hầu!
Thấy biểu tình thân thiết của Y Lai Ân, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp bỗng nhiên minh bạch cái gì, nàng không cam lòng trừng mắt nhìn Pháp Nhĩ Tư, có lẽ cảm thụ ánh mắt hận ý đầy lòng của nàng, Pháp Nhĩ Tư quay đầu, hướng nàng lộ một tiếu dung khinh miệt.
Điều này khiến Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nghĩ chính mình hoàn toàn bị khinh thị, loại cảm giác này so giết nàng càng khó chịu —— đặc biệt khi đây là ánh mắt của một người hầu đê tiện!
Mặc kệ người hầu này đúng hay không từng bò lên gường Y Lai Ân vương tử, hoặc trong lúc nhất thời giành được niềm vui của vương tử điện hạ, nhưng khinh thị cùng khiêu khích như vậy, vẫn khiến nàng nghĩ khuất nhục cùng phẫn nộ.
“Nhìn cái gì?” Pháp Nhĩ Tư bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, “Nếu như không cam lòng, vì sao không đi tham gia vũ hội? Cùng tỷ tỷ ngươi mượn một bộ y phục, so ngươi mặc bộ y phục này tham gia còn tốt.”
Pháp Nhĩ Tư kỳ thực rất ít nói như vậy, đây là lần đầu y nói không tiêu chuẩn —— bất quá loại ngôn ngữ trực tiếp này, tựa hồ càng có thể khơi mào tức giận của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, mà y muốn chính là như vậy.
Dưới tình huống bình thường, Y Lai Ân sẽ ngăn đối thoại như vậy phát sinh, bất quá lúc này Y Lai Ân căn bản nghe không thấy thanh âm Pháp Nhĩ Tư. Vì tránh cho phiền phức, Pháp Nhĩ Tư động chút tay chân, khiến những lời này chỉ có Tiên Đỗ Thuỵ Lạp có thể nghe.
Ánh mắt của nàng từ trên người Y Lai Ân thoáng chuyển dời đến hoàng cung ngoài cửa sổ, tựa hồ có ý niệm nào đó trong lòng lan tràn.
Mặc dù phẫn nộ, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp vẫn duy trì phong độ, hướng Y Lai Ân đang quan tâm vết thương Pháp Nhĩ Tư làm một cái lễ quỳ gối, cầm chổi ra khỏi phòng.
“Tay có đau không?” Y Lai Ân chờ sau khi nàng đi mới mở miệng hỏi, thanh âm là tràn đầy quan tâm.
Nhìn bộ dáng lo lắng của hắn, Pháp Nhĩ Tư có chút thất thần.
Trên thực tế, chưa từng có ai đối y biểu lộ quan tâm như vậy.
Phụ thân y là một người rất nghiêm khắc, vì một âm đọc chú ngữ tiêu chuẩn, có thể khiến y yết hầu ho ra máu.
Về phần mẫu thân lại rất sớm ly khai, có lẽ chỉ có ca ca mới đối y có chút ấn tượng.
Sau đó, y trở thành hắc bào, cái tên Pháp Nhĩ Tư truyền khắp toàn bộ đại lục, tựa như truyền thuyết màu đen, mang theo kinh khủng cùng nguyền rủa lan tràn trong bóng đêm, đương nhiên càng không có ai đối một hắc bào nỗ lực cái gì.
Bởi vì không cần…
“… Không đau.” Y rủ mắt, nhẹ nhàng trả lời.
“Đúng rồi, Pháp Nhĩ Tư…” Thấy y thực sự không việc gì, Y Lai Ân mới nhớ tới nguyên nhân chính mình trở về phòng, có chút do dự mở miệng.
Pháp Nhĩ Tư ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”
Gãi gãi mái tóc vàng có chút mất trật tự, hắn ấp úng nói: “Lạp Đức nói… Ta tốt nhất hỏi một chút thân phận cùng quá khứ của ngươi, hắn luôn ngạc nhiên, ngươi biết… Ở trình độ mẫn cảm, ta nghĩ hắn càng thích hợp làm pháp sư…”
Y Lai Ân bất an nhìn y. Ở chính hắn xem, không cảm thấy Pháp Nhĩ Tư có gì không thích hợp, tương phản, hắn thậm chí nguyện ý vĩnh viễn cùng y một chỗ.
Tuy Lạp Đức chủ trương đem Pháp Nhĩ Tư “điều tra rõ”, hắn lại nghĩ không cần thiết, bất quá, Pháp Nhĩ Tư luôn cho hắn một lỗi giác tùy thời ly khai, khiến hắn thập phần bất an.
Hắn nghĩ, nếu có một ngày Pháp Nhĩ Tư rời đi, hắn muốn biết phải đi đâu tìm y, bởi vì hắn không thói quen không có y bên cạnh.
“… Ngài nghe qua hắc bào Pháp Nhĩ Tư sao?” Không trả lời chính diện, Pháp Nhĩ Tư chỉ là nhẹ nhàng hỏi.
“Hắc bào Pháp Nhĩ Tư?” Y lai ân kinh ngạc ngẩng đầu.
Dương quang ngoài cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng chiếu trên người Pháp Nhĩ Tư, khiến làn da trắng nõn của y nổi màu trân châu mê người, thế nhưng đôi mắt đen trước sau như một trầm tịch, phảng phất là một thế giới cái gì cũng không có, băng lãnh đến khiến người sợ hãi. Nửa gương mặt của y biến mất trong bóng ma, đang ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta nghe nói, ách…” Y Lai Ân nỗ lực hồi tưởng chuyện vị Hắc Bào Giáo Phụ khiến kẻ khác sợ hãi.
“Hắc Bào Giáo Phụ hình như rất già, bởi vì lúc ta còn rất nhỏ, quỷ cố sự đầu tiên nghe được chính về Hắc Bào Giáo Phụ, nghe nói bờ vai của Hắc Bào Giáo Phụ một bên để linh hồn thống khổ của người chết, một bên là bàn tay của Hắc Ám Chi Thần, dù sao rất kinh khủng… Ai? Cũng là gọi Pháp Nhĩ Tư.”
Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng cười rộ, đôi mắt đen cong như ánh trăng, thế nhưng tiếu ý một điểm không đạt vào.
Y Lai Ân cũng nở nụ cười, đơn thuần mà trẻ con, “Tuy đồng dạng gọi Pháp Nhĩ Tư, bất quá ngươi thoạt nhìn cùng những thứ tà ác loạn thất bát tao một chút không dính dáng.”
Pháp Nhĩ Tư rủ mắt, Y Lai Ân chỉ nhìn thấy tóc đen trên trán cùng lông mi thật dài.
Hắn nhịn không được cúi đầu hôn mái tóc y, lấy ngón tay nhẹ nhàng nâng gương mặt, hôn xuống đôi mắt đen.
Y Lai Ân rất muốn nói một ít các loại tán dương tỷ như “Ánh mắt của ngươi rất đẹp”, nhưng hắn nghĩ Pháp Nhĩ Tư hẳn không thích nghe.
Lần đầu tiên, hắn nghĩ trong mắt Pháp Nhĩ Tư có thật sâu tịch mịch cùng u buồn, loại nhãn thần này khiến trái tim hắn rất nhỏ đau đớn.
Hắn bỗng nhiên không muốn biết quá khứ của Pháp Nhĩ Tư.
Nếu như quá khứ này khiến y có thật sâu tịch mịch cùng u buồn, hắn tình nguyện không nhắc tới, cũng không hiếu kỳ đào móc. Dù sao có quan hệ gì? Vô luận thế nào, hắn cũng không để y ly khai.
Vì vậy Y Lai Ân đánh vỡ trầm tĩnh trầm trọng, “Được rồi, ngươi hỏi chuyện hắc bào Pháp Nhĩ Tư, là vì cái gì? Ta có thể cho ngươi biết Hắc Bào Giáo Phụ.”
“Ta biết nha.” Pháp Nhĩ Tư xoay người nhìn hoàng cung cao vót, “Nghe nói… Linh hồn của y nối liền hư vô thế giới tử vong, thân thể chỉ là một thể xác bao trụ hắc ám, không có bất luận ý nghĩa…”
Lời này như là nói cho Y Lai Ân nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.
Y là tôi tớ trung thành của Hắc Ám Chi Thần, tuyệt đối không phản kháng ý tứ của Ngài, hắc ám đã xâm nhập linh hồn, y chỉ là cố thủ ý thức của mình.
Bước đi trên Á Cách đại lục, y tuy cùng nhân loại không khác, biết khóc biết cười, có thể cảm giác đau đớn cùng vui sướng, thế nhưng trên thực tế, những thứ này không có ý nghĩa.
Hắc Ám Chi Thần cần một người phát ngôn, về phần người kia có hay không tình cảm cùng tư tưởng, căn bản không quan trọng…
Rõ ràng đã minh bạch cùng tiếp thu, hiện nhớ tới, Pháp Nhĩ Tư nhưng cảm thấy một trận băng lãnh. Y nhớ lại thế giới cái gì cũng không có, kinh khủng đến khiến người phát điên…
“Pháp Nhĩ Tư?”
Nam nhân phía sau bỗng nhiên ôm y, y có chút kinh ngạc quay đầu, “… Cái gì?”
Khí lực nam nhân rất lớn, cốt cách hầu như phát sinh rên rỉ, nhưng đau đớn khiến Pháp Nhĩ Tư tỉnh táo, chí ít y còn có thể cảm giác đau đớn.
“… Ngươi vừa nãy… tựa như thoáng cái biến mất.” Y Lai Ân chôn đầu trong những sợi tóc đen mềm mại của y, có chút bất an.
Pháp Nhĩ Tư thuận theo để Y Lai Ân ôm, nhẹ nhàng trả lời, “Thế nào sẽ…”
Y Lai Ân không nói gì, chỉ là ôm y thật chặt.
Trong nháy mắt khi nãy, Pháp Nhĩ Tư dưới dương quang, phảng phất như một trận yên vụ tán đi, thậm chí trở nên trong suốt, nhãn thần là như vậy bình tĩnh, an bình, nhưng trống rỗng đến cái gì cũng không có, loại cảm giác gần như biến mất này, như một trận hoảng hốt hít thở không thông khiến Y Lai Ân sợ hãi.
“… Được rồi, buổi tối muốn đi vũ hội sao?” Pháp Nhĩ Tư bị Y Lai Ân ôm đến cả người phát đau, vì vậy đem chủ đề chuyển đến hướng khác, nhưng người sau mờ mịt nhìn y.
“Vũ hội? Cái gì vũ hội?” Y Lai Ân vô pháp từ sợ hãi gần như mất đi Pháp Nhĩ Tư trở về.
“Vũ hội nha!” Pháp Nhĩ Tư từ trong lòng hắn giãy dụa, có chút chịu không nổi liếc trắng, “Ngả Luân vương tử muốn chọn tân nương!”
Loại biểu tình trẻ con này, khiến Y Lai Ân nghĩ bầu không khí tịch mịch mà thâm trầm khi nãy phảng phất là giấc mộng.
“Úc!” Y Lai Ân lên tiếng, tay vẫn trên lưng Pháp Nhĩ Tư, “… Đúng vậy, vũ hội.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, Pháp Nhĩ Tư nghĩ hắn căn bản không biết chính mình đang nói gì.
Thở dài, y quyết định trước giải quyết chuyện Tiên Đỗ Thuỵ Lạp.
Đương nhiên, thân là pháp sư tà ác nhất trong truyền thuyết, muốn một nữ hài tử nhân loại, là chuyện phi thường dễ dàng, thậm chí không cần động một ngón tay.
Bất quá—— Pháp Nhĩ Tư nhìn hoàng cung Phỉ Địch Á. Tham lam của nhân loại rốt cuộc có bao nhiêu lớn, đúng hay không mọi người đều đối tiền tài, quyền lực như vậy si mê? Điểm mấu chốt của nó rốt cuộc ở đâu? Y có chút muốn biết.
Hơn nữa, nếu như Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đặt lên Y Lai Ân, như vậy cơ hội nghiên cứu hoàn mỹ kết giới tự nhiên thật to giảm lại, lúc đó y không biết tìm ai để khóc, cho nên, chính y nên để mục tiêu của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp dời đến trên người Ngả Luân vương tử.
Y rất nhanh thuyết phục chính mình.
“Úc, được rồi, ta phải đi tìm Ngả Vi nói chuyện vũ hội.” Lúc này, Y Lai Ân rốt cục dùng khẩu khí bừng tỉnh đại ngộ nói, “Pháp Nhĩ Tư, ta trước đi tìm Ngả Vi, buổi tối chúng ta cùng đi vũ hội.”
Thấy Pháp Nhĩ Tư ngoan ngoãn gật đầu, Y Lai Ân xoay người ly khai.
Trên người còn ôn độ bá đạo mà ấm áp của đối phương, Pháp Nhĩ Tư không khỏi ôm vai, bắt đầu nghĩ chính mình lưu luyến loại ôn độ này.
…
Vũ hội rốt cục cử hành trong buổi tối long trọng.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp có chút do dự đứng ở góc phòng khách.
Phòng khách của hoàng cung so hoa viên nhà nàng còn lớn, vô số ma pháp quang cầu đem toàn bộ phòng khách chiếu không một tia âm u, những quang cầu này dưới thủy tinh phản xạ có vẻ càng chói mắt, phảng phất điện phủ của Quang Minh Chi Thần.
Mặt đất trải thảm nhung thiên nga màu đỏ, bồi bàn đi trên đó, không lưu lại tí xíu tiếng chân.
Rượu brandy màu hổ phách tản hương vị nồng nặc, rượu nho màu ám hồng cũng nhộn nhạo ánh sáng mê người.
Tất cả thân sĩ thục nữ đều ăn mặc mỹ lệ không gì sánh được, cầm chiếc ly chân dài ưu nhã nói chuyện.
Nàng đứng trong góc, tuyệt không bị người chú mục, chiếc váy trên người là phong cách nhiều năm trước, tuy thoạt nhìn không tệ, thế nhưng có chút quá hạn, hơn nữa vẫn đặt dưới rương, tựa hồ có loại vị đạo kỳ quái…
Những nữ hài nơi đây không xinh đẹp như nàng, thế nhưng kiểu tóc tân thời cùng châu bảo sang quý, đem các nàng phụ trợ càng duyên dáng yêu kiều, khả ái động nhân.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp muốn xoay người trở về, thế nhưng vừa đến cửa phòng khách, liền bắt gặp Y Lai Ân vương tử cùng hai vị công chúa xinh đẹp đến từ Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc.
Ngả Vi công chúa cùng Ngả Na công chúa vừa tiến vào hội trường, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Ngả Vi là một mỹ nhân xinh đẹp lại động nhân, mái tóc vàng không giống ánh trăng nhu hòa, càng giống dương quang sau giờ ngọ, xán lạn đến khiến người không thể nhìn thẳng, đôi mắt màu làm như bầu trời trên Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, sạch sẽ không một tia sương khói, cho dù lơ đãng đảo qua, cũng là như vậy động nhân.
Nàng hôm nay mặc một chiếc váy dài màu vàng, bên hông buộc thắt lưng nhung thiên nga màu đen, càng hiển hiện vóc người yểu điệu.
Pháp Nhĩ Tư thở dài liếc nhìn Ngả Vi, kiện y phục này là kết quả Y Lai Ân khuyên bảo một buổi trưa.
Lúc trưa thời điểm bọn họ bước vào gian phòng Ngả Vi, mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai nàng dự định mặc một thân trang phục cưỡi ngựa tham gia vũ hội.
Tuy tuỳ hứng của Ngả Vi từ trước đến nay không phải bí mật, thế nhưng bình thường đều là đối quý tộc trong nước, lần này là nước láng giềng cường đại, cho dù là Y Lai Ân cũng không muốn có biểu hiện thất lễ.
“Cũng may ta buổi chiều nhìn qua…” Y Lai Ân lòng còn sợ hãi bên cạnh thấp giọng.
Pháp Nhĩ Tư thương hại liếc nhìn vương tử điện hạ.
Buổi chiều đối mặt chỉ trích của Y Lai Ân, Ngả Vi vô tội nhún nhún vai, “Cái gì nha, ta còn tưởng là vũ hội hóa trang.”
“Ai sẽ ở vũ hội hóa trang chọn tân nương?!” Y Lai Ân dùng nhất phó ngữ khí không chịu nổi rít gào, “Vũ hội hóa trang đều che mặt, muốn chọn thế nào?”
“Thỉnh đừng tức giận như vậy, thân ái Y Lai Ân.” Ngả Vi lộ một tiếu dung trấn an, “Ta tuyệt đối không muốn mặc loại lễ phục thoạt nhìn rất ngu ngốc, cũng không muốn mang đồ trang sức.”
Đương nhiên, nàng cuối cùng không làm được điều đó, dù sao Y Lai Ân là ca ca.
Pháp Nhĩ Tư tựa bên tường, nhìn Ngả Vi cùng Ngả Na mỹ lệ loá mắt bị mọi người vây quanh, chỉ tùy tiện nhìn, y đã biết biết hội trường không ai có thể mỹ lệ hơn Ngả Vi.
Bỗng nhiên, y thấy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đứng trong góc.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cũng rất đẹp —— tuy đây là sự xinh đẹp dùng sinh mệnh đổi lấy. Thế nhưng nàng như cũ so kém Ngả Vi, dù sao thuần khiết huyết thống hoàng thất cùng khí chất giáo dục tốt đẹp mang đến, không phải thứ Tiên Đỗ Thuỵ Lạp có thể so.
Pháp Nhĩ Tư khóe miệng hiện một tia trào phúng. Nói vậy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp cũng phát hiện điểm này, cho nên trên mặt mới có biểu tình oán hận.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp không cam lòng kéo đăng-ten trên váy, thời điểm quay đầu, lơ đãng bắt gặp tuỳ tùng bên người Y Lai Ân vương tử.
Y đang nhìn nàng, mắt là thần tình khinh thường nhất cố.
Nhận thấy đường nhìn của nàng, tùy tùng kia không dấu vết đem đường nhìn dời đi, cùng vương tử bên cạnh nói gì, chỉ thấy vương tử hướng bên này nhìn thoáng, sau đó cúi đầu nở nụ cười.
Tuy không ở trên mặt vương tử thấy sự trào phúng, thế nhưng đối Tiên Đỗ Thuỵ Lạp khi còn bé tự ti bề ngoài, nàng vẫn nghĩ bọn họ cười nhạo chính mình.
Nhìn thoáng nơi hoa lệ, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp chật vật muốn ly khai, cánh tay nhưng bỗng nhiên bị người kéo.
“Buổi tối tốt lành, xinh đẹp công chúa.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, nàng lập tức xoay người, thấy một nữ hầu.
Tuy là trang phục nữ hầu bình thường, thế nhưng đối phương thoạt nhìn như cũ mỹ lệ động nhân, thậm chí mang theo đầu độc dị dạng.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp thấy đôi mắt màu vàng như hình thoi, mới biết gặp ai, “Chiêm bặc sư… Bối Đế Á?”
“Buổi tối tốt lành.” Bối Đế Á tay bưng khay, bên trên bày những ly rượu xinh đẹp cùng rượu nho mê người.
Các nàng vừa định nói chuyện, lúc này mọi người đột nhiên phát sinh một trận hoan hô, các nàng quay đầu.
Chỉ thấy trên những bậc thang ngay giữa đại sảnh đi xuống một loạt tùy tùng y phục hoa lệ chỉnh tề, sau đó tách ra xếp thành hai bên, giữa bọn họ, là Ngả Luân vương tử.
Hắn có một mái tóc màu vàng rực rỡ, gương mặt anh tuấn, cùng tiếu dung chọn không ra một điểm tỳ vết, vóc người cao gầy đĩnh bạt, mỗi một động tác mang theo uy nghi hoàng gia, ôn nhu khéo léo, khiêm tốn ưu nhã.
Bối Đế Á liếc nhìn Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, “A, thực sự là một vị vương tử không sai, chỉ bề ngoài đã hợp cách, nghe nói là một người rất tốt.”
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp vẫn nhìn chằm chằm Ngả Luân vương tử.
Bối Đế Á tiếp tục nói: “Nếu như có thể gả cho hắn, nhất định cả đời không lo ăn mặc, nghe nói sau khi Ngả Luân vương tử tìm được tân nương, quốc vương sẽ lập tức thoái vị, khi đó, tân nương liền trở thành hoàng hậu.”
“Hoàng hậu?” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp rốt cục dời đường nhìn hướng Bối Đế Á, “Ngươi nói, Ngả Luân vương tử sẽ trở thành quốc vương?”
“Không sai.” Khoé miệng Bối Đế Á câu dẫn, có vẻ càng thêm quyến rũ động nhân, đôi mắt màu vàng lộ áng sáng yêu dị mê hoặc, “Hoàng hậu úc, Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, nếu như ngươi có thể gả cho Ngả Luân vương tử, là có thể trở thành hoàng hậu.”
Nàng vừa nói vừa chậm rãi tới gần Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, ngón tay trắng nõn ngả ngớn cuốn mái tóc vàng của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, “Ngẫm lại đi, vị trí hoàng hậu là cỡ nào tôn quý, ngươi sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi này, vô luận là phụ thân, kế mẫu, hay những người từng khinh thị ngươi, đều phải run rẩy quỳ gối dưới chân ngươi…”
“Ta muốn nguyện vọng thứ nhất.” Tiên Đỗ Thuỵ Lạp hai mắt phát quang, không chút lo lắng mở miệng.
“Ta nghe.” Bối Đế Á ôn nhu nói, “Ta am hiểu nhất lắng nghe.”
“Ta muốn xinh đẹp, thật xinh đẹp.” Đôi mắt của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nhìn sân nhảy chỉ có Ngả Vi công chúa cùng Ngả Luân vương tử.
“Y phục xinh đẹp nhất cùng châu bảo sang quý nhất.” Thanh âm của nàng có chút bất ổn, “Còn có pháp thuật lần trước không hoàn thành… Ta muốn trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất nơi đây!”
“Đương nhiên, ma pháp của ta chính là vì ngài phục vụ.” Bối Đế Á cho dù bưng chiếc khay, vẫn như cũ có thể ưu nhã hành lễ, tiếu ý trong đôi mắt sâu thêm một tầng.
Pháp thuật xuất hiện vô thanh vô tức, thế nhưng dù là hắc ma pháp nhỏ bé nhất, cũng có thể bị Pháp Nhĩ Tư phát hiện.
Y hướng phía cửa phòng khách nhìn, biết là Bối Đế Á đang thi pháp. Từng vu yêu đều có một loại ma pháp phi thường cao minh mà độc đáo, Bối Đế Á am hiểu chính là hắc ma pháp huyễn thuật.
Trên Á Cách đại lục, luận huyễn thuật, căn bản không có bao nhiêu người có thể cùng nàng so sánh, coi như là y, đối huyễn thuật cũng chỉ nắm giữ đến cơ sở, vô luận phải hay không huyễn thuật thuộc về hắc ma pháp hệ, có thể làm được như Bối Đế Á, đem đồ vật biến giống sự thật, y vẫn kém một mảng lớn.
Tỷ như y có thể khiến một quả táo hư thối biến thành một quả táo mới mẻ như vừa hái từ trên cây xuống, nhưng Bối Đế Á có thể khiến quả táo đó ăn như quả táo mới mẻ, đây là khác biệt giữa y cùng Bối Đế Á.
Hoàn mỹ huyễn thuật không chỉ ỷ lại cường đại hắc ám lực lượng, càng cần một trái tim không bị mê hoặc.
Pháp Nhĩ Tư không có tâm linh kiên cường như vậy, Bối Đế Á nhưng có. Không ngừng chuyển hoán các vai diễn, Bối Đế Á tồn tại trong vô số thân thể, khoác bề ngoài những người đó, sinh hoạt trong vòng tròn bọn họ, cho nên nàng kinh lịch nhiều lắm đạo lí đối nhân xử thế, mới có thể khiến tâm linh của mình đủ kiên cường, kiên cường đến không bị bất luận huyễn tượng mê hoặc, để có thể mê hoặc người khác.
Đường nhìn của đoàn người lập tức từ Ngả Luân vương tử cùng Ngả Vi công chúa giữa sân nhảy, chuyển dời đến nữ hài ngoài cửa.
Nữ hài cỡ nào xinh đẹp! Mọi người không khỏi nhẹ giọng thở dài.
Gương mặt xinh đẹp như đoá hoa hồng, mái tóc quăn màu vàng so ánh trăng đêm nay càng làm người tâm động. Nàng có làn da trắng nõn so đồ sứ phương đông tinh tế, đôi mắt màu lam như bầu trời tinh thuần trên đỉnh đại tuyết phương bắc, khiến kẻ khác mê muội di không ra đường nhìn.
Nàng mặc lễ phục dài màu đỏ, thắt lưng nhỏ nhắn, làn váy thuận hoạt trải trên đất, mỗi khi nàng bước đi, tựa một đoàn hoả diễm lưu động động nhân.
Pháp Nhĩ Tư thấy Bối Đế Á phía sau Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, song song Bối Đế Á thấy được y, giảo hoạt hướng y vứt một cái mị nhãn.
Pháp Nhĩ Tư vừa định lảng tránh, Y Lai Ân bên cạnh bỗng nhiên chắn trước mặt y.
Y kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, “Làm sao vậy?”
“Vì sao nhìn nữ hài kia?” Y Lai Ân trong giọng nói có tức giận bản thân không phát hiện.
Pháp Nhĩ Tư mặt nhăn nhíu, “Tất cả mọi người đều nhìn.”
Y Lai Ân không nói một lời trừng mắt nhìn y, sau đó xoay người, nhưng không từ trước người Pháp Nhĩ Tư tránh ra.
Pháp Nhĩ Tư không thể làm gì khác hơn sửa lại quan sát phản ứng người khác.
Thoạt nhìn không chỉ người tham gia vũ hội, cả Ngả Luân vương tử cũng bị Tiên Đỗ Thuỵ Lạp mê hoặc.
Thấy Ngả Luân không tự giác hướng phía cửa, Ngả Vi nhưng thật ra lộ biểu tình mừng rỡ —— dù sao nàng đối Ngả Luân không có hảo cảm, nếu có người có thể xuất hiện cứu vớt nàng, nàng nhất định đối người kia vô hạn cảm kích.
Pháp Nhĩ Tư nhịn không được hiếu kỳ từ phía sau Y Lai Ân nhô đầu.
Tiên Đỗ Thuỵ Lạp đứng ở cửa, nhìn Ngả Luân hướng nàng, y phục mỹ lệ cùng trang sức sang quý, khiến nàng thoạt nhìn như một vị công chúa cao quý của một quốc gia.
Ngoại trừ Pháp Nhĩ Tư cùng Bối Đế Á, tựa hồ không ai phát hiện y phục trên người Tiên Đỗ Thuỵ Lạp là quá hạn, mà những trang sức thoạt nhìn dị thường sang quý, bất quá là một ít trân châu bình thường cùng thuỷ tinh hạ giá.
Đây quả thực như một trò khôi hài, Pháp Nhĩ Tư trong lòng nghĩ.
Ngả Luân hoàn toàn bị mỹ mạo của Tiên Đỗ Thuỵ Lạp thuyết phục, loại xinh đẹp này tựa như rượu nguyên chất làm say lòng người, nháy mắt bắt tù binh tâm tất cả thân sĩ tham dự —— ngoại trừ Pháp Nhĩ Tư cùng Y Lai Ân.
Có lẽ là bởi hoàn mỹ kết giới trên người Y Lai Ân, lại có lẽ là bởi nguyên nhân khác, dù sao Y Lai Ân thoạt nhìn tuyệt không động tâm, đôi mắt màu lam sạch sẽ đến không một tia tạp chất.
Pháp Nhĩ Tư không phát hiện chính mình bởi vậy lặng lẽ thở phào, chỉ là đối Y Lai Ân nói: “Ta đến phòng nghỉ trên lầu.”
“Làm sao vậy?” Vương tử nhẹ giọng hỏi.
“Đứng lâu, có chút mệt.”
Hắn lập tức nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Pháp Nhĩ Tư lắc đầu, “Ngài nên ở đây bồi Ngả Vi công chúa.”
Y Lai Ân không thể làm gì khác hơn ngoan ngoãn ở lại, làm bạn hai muội muội bị vắng vẻ.
Chỉ là nhìn nhãn thần mê muội của Ngả Luân, hắn không khỏi nghĩ, đêm nay sợ chỉ có chính mình cùng bọn muội muội khiêu vũ, bất quá hắn không minh bạch —— vì sao tất cả mọi người đều đối Tiên Đỗ Thuỵ Lạp ăn mặc đơn giản lộ thần tình ái mộ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook