[Hắc Pháp Sư Dữ Bạch Vương Tử Hệ Liệt] - Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử
-
Quyển 2 - Chương 2
Hàng xóm bên phải Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc, chính là Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải phi thường nổi danh ở Á Cách đại lục. Truyền thuyết Tinh Linh tộc bên trong là chủng tộc xa xưa nhất đại lục này.
Tinh Linh Vương nơi đây cường đại như Quang Minh Chi Thần, bởi vậy khiến Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải trở thành nơi thần thánh như Quang Minh thần điện trong miệng tất cả người ngâm thơ rong.
Mà đồng dạng cùng Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải tiếp giáp, còn có Cổ Lạp Đức vương quốc.
Cổ Lạp Đức cùng Tư Đặc Mỹ Tư so sánh, tuy chỉnh thể thực lực tương đối nhược, nhưng ưu thế ở chỗ nó không phải một liên hợp vương quốc, cho nên trên phương diện điều chỉnh quân đội cùng chi phối điều hành, quốc vương có quyền lực tuyệt đối.
Làm hai đại cường quốc phía nam Á Cách đại lục, lẫn nhau lại là hàng xóm, Tư Đặc Mỹ Tư cùng Cổ Lạp Đức ở phương diện ngoại giao duy trì cân đối vi diệu, gặp gỡ giữa hai nước chưa từng gián đoạn, thỉnh thoảng có thể thông hôn, thế nhưng trên thực tế, ai cũng không đối ai chân chính yên tâm.
Cho nên Y Lai Ân không rõ phụ thân là thật tâm muốn đem hai tỷ muội Ngả Vi gả cho vương tử Cổ Lạp Đức, hay chỉ đơn thuần là chính trị hôn nhân.
Mặc dù như vậy, đương khi lũ dương quang đầu tiên của bình minh rơi vào vương đô Lạc Á, cầu treo trên tường thành cao to như cũ được thả xuống, để đội ngũ đi sứ Cổ Lạp Đức chậm rãi ra khỏi thành.
Sáng sớm đầu mùa đông, không khí phá lệ mới mẻ, bởi vì nơi này rất gần Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, cho nên mặc dù không có chúc phúc của thần điện, cây cối vẫn bảo trì màu sắc xanh biếc.
Thảo diệp trên đất là xanh nhạt, bên trên còn đọng giọt sương đêm qua, khi gió thổi qua, lung lay lảo đảo rơi xuống. Móng ngựa dẫm qua eo nộn thảo, khi ly khai, chúng sẽ dựa vào sự dai nhẫn chậm rãi khôi phục.
Đội ngũ đi sứ Cổ Lạp Đức nhân số không nhiều, ngoại trừ một tiểu đội binh sĩ cùng mấy vị kỵ sĩ, chỉ có ba chiếc xe ngựa lộc cộc chạy tới.
Pháp Nhĩ Tư không cưỡi qua ngựa, đương nhiên, ngươi không thể trông cậy một ma pháp sư dùng hai chân du biến đại lục, toạ kỵ của y là một con rồng, thế nhưng rất hiển nhiên nó không thích hợp xuất hiện ở đây, y cũng không muốn gây ra khủng hoảng.
Cho nên hiện tại, y chỉ có thể ngồi trong xe ngựa chuyên dụng cho nữ hầu.
Dọc đường, những nữ hầu đều thảo luận các loại chủ đề lưu hành, tiếng cười đùa khiến y nhíu mày.
Nam nhân đối các loại chủ đề có phạm vi dễ dàng tha thứ, mà một pháp sư đối các loại chủ đề độ dễ dàng tha thứ rút nhỏ phân nửa, cho nên tại thời điểm nghỉ trưa, y nhẫn không nổi hướng Y Lai Ân cầu cứu.
Tuy còn hai chiếc xe ngựa, nhưng đó là xe cho công chúa, xét thấy Pháp Nhĩ Tư không muốn một mình cưỡi ngựa, Y Lai Ân liền nhường ra nửa vị trí cùng tuỳ tùng tóc đen chia xẻ.
“Ngươi có khoa trương hay không, để một tùy tùng cùng ngươi cưỡi một con ngựa?” Lạp Đức cưỡi ngựa tới cạnh Y Lai Ân, dùng ngữ khí trào phúng nói, “Vương tử điện hạ vị miễn rất rộng lượng.”
Vương tử tóc vàng nhưng chấn chấn hữu từ phản bác, “Pháp Nhĩ Tư không biết cưỡi ngựa, y sẽ rơi xuống đất, hơn nữa trong xe ngựa đều là nữ tính, y nghĩ không được tự nhiên.”
Lạp Đức thở dài, buông tha uốn nắn hành vi “không thoả đáng” của vương tử, bắt đầu đàm luận, “A, lại nói, chúng ta có bao lâu không gặp Ngả Luân?”
“Rất nhiều năm, Lạp Đức.” Y Lai Ân nhắc nhở đồng bạn, “Từ sau khi tốt nghiệp học giáo kỵ sĩ, đã không còn gặp hắn.”
“Phải không? Nhưng ta trước đây gặp qua một lần.” Lạp Đức đánh cái ngáp, “Hình như là ở một yến hội, tiểu tử kia vẫn giống như trước, nhất phó bộ dáng nghênh ngang kiêu ngạo, không biết hiện cải biến hay không?”
“Ta nghĩ không quá khả năng.” Ngả Vi công chúa từ cửa sổ xe ngựa nhô đầu, hiển nhiên đối chuyện này cực có hứng thú, “Tính cách một người từ khi còn bé đã được định hình, nhớ kỹ hắn lúc nhỏ có bao nhiêu đáng ghét? Coi như Quang Minh Chi Thần cũng không thể cải biến chuyện này.”
Y Lai Ân đối vị vương tử tương lai có thể trở thành muội phu bảo trì thái độ, ngữ khí mang theo răn dạy nói: “Quang Minh Chi Thần không gì không làm được, dù là Ngả Luân cỡ nào không thuốc chữa, thỉnh nhớ kỹ quốc gia của hắn là tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần…”
“Đừng nói với ta, loại người này sẽ ở bình minh đi thần điện hướng Quang Minh Chi Thần cầu nguyện.” Ngả Vi khinh bỉ cắt đứt Y Lai Ân, “Ta càng nguyện tin tưởng hắn là ở hoa viên đùa giỡn nữ hầu nào đó.”
Vừa dứt lời, tay áo của nàng bị nữ hài bên cạnh kéo kéo, chỉ có thể dừng lại, ngoan ngoãn đem rèm vải buông.
“Lời của Ngả Vi công chúa luôn chuẩn xác.” Lạp Đức lập tức nói.
Y Lai Ân thở dài, “Vậy phụ thân ta không cần trông cậy nàng có thể gả ra ngoài.”
Lạp Đức nhún nhún vai, “Nói thật, ta không cảm thấy Ngả Vi công chúa là loại chim hoàng yến có thể trong ***g, mặc người thưởng thức.”
Nghe những lời này, Ngả Vi lại từ cửa sổ xe nhô đầu nói: “Phụ thân nghe câu như vậy sẽ phát điên, thỉnh đừng để gương mặt của hắn xuất hiện biểu tình gì ngoại trừ chết lặng.”
“Xin lỗi, công chúa.” Lạp Đức không hề thành ý nói xin lỗi, sau đó quay đầu nhìn Y Lai Ân, “Vương tử điện hạ sau này cũng kết hôn với một công chúa thân phận tương đương?”
“… Ta sẽ cưới người ta thích.” Y Lai Ân vô thức cúi đầu nhìn thoáng tùy tùng tóc đen trong lòng.
Pháp Nhĩ Tư bị đường nhìn nóng rực khiến rất khó chịu, lập tức đem lực chú ý chuyển sang nơi khác.
Một hắc bào pháp sư tới gần Ngoã Bối Nại Lạp, thực sự là một hành vi khiêu khích không thể chấp nhận, hy vọng vị Tinh Linh Vương kia không để trong lòng
Tuy y chưa từng gặp Tinh Linh Vương của nơi đây, thế nhưng y biết “hắn” xác thực tồn tại.
Vị Tinh Linh Vương trong sử thi cùng ca dao của những người ngâm thơ rong, tựa như Thần Linh.
Vừa nghĩ đến đây, y không khỏi đánh một trận rùng mình, lực lượng cường đại đến từ quang minh cùng linh hồn y giằng co, khiến y từ chỗ sâu trong linh hồn bốc lên sự sợ hãi.
Càng tiếp cận Ngoã Bối Nại Lạp, càng là như thế.
“Pháp Nhĩ Tư, ngươi làm sao vậy?” Phát hiện khác thường, Y Lai Ân vươn tay ôm Pháp Nhĩ Tư, phát hiện y trên người lạnh đến lợi hại.
“… Chỉ là có chút lạnh.” Pháp Nhĩ Tư nghĩ đầu lưỡi cũng không chịu khống chế, có cổ xung động lập tức xoay người ly khai, chỉ tiếp cận Ngoã Bối Nại Lạp, y đã cả người khó chịu.
Y Lai Ân cởi xuống áo choàng màu đỏ, choàng lên người y.
Pháp Nhĩ Tư vừa định cự tuyệt, nhưng ngẩng đầu, liền thấy trong ánh mắt trạm lam của Y Lai Ân tràn ngập lo lắng cùng yêu thương, đem lời muốn nói nuốt vào, cúi đầu tiếp nhận hảo ý của hắn.
Bất quá rất nhanh, y phát hiện một việc.
Kết giới có thể ngăn trở hắc ám ma pháp, tựa hồ đồng dạng có thể ngăn trở quang minh kết giới đến từ Ngoã Bối Nại Lạp.
Nằm trong lòng Y Lai Ân, Pháp Nhĩ Tư nghĩ loại hàn ý từ chỗ sâu trong linh hồn chậm rãi biến mất.
Tuyệt đối hoàn mỹ kết giới! Pháp Nhĩ Tư oa trong lòng Y Lai Ân, kinh ngạc nghĩ.
“Có lạnh như vậy sao?” Lạp Đức bên cạnh nhịn không được châm chọc, “Hiện đã là buổi chiều.”
“Ngươi không thấy Pháp Nhĩ Tư khó chịu sao?” Y Lai Ân cau mày, lo lắng nhìn người trong lòng.
Lạp Đức nhún vai, không nói gì thêm.
Đội ngũ tiếp tục đi tới, ở nơi cách Ngoã Bối Nại Lạp không xa, chuyển đường tắt tiến về Cổ Lạp Đức.
Pháp Nhĩ Tư lúc này dần thoải mái. Quang minh cùng hắc ám vĩnh viễn đối lập, ai cũng không dung ai, cho nên y lúc nãy thiếu chút nữa trở thành vật hy sinh dưới lực lượng xung đột.
Thu hoạch duy nhất chính là, phát hiện loại hoàn mỹ kết giới trên người Y Lai Ân, cư nhiên có thể ngăn trở quang minh lực lượng, một hồi phải ghi chép vào nhật ký quan sát.
Y Lai Ân nhưng không ngừng cúi đầu lo lắng nhìn tuỳ tùng tóc đen trong lòng.
Hắn mơ hồ có thể thấy đôi mắt đen bên dưới lông mi thật dài của y, trong mắt là như vậy u thâm, phảng phất một hắc đàm.
Y Lai Ân luôn có loại ảo giác, tựa hồ ở nơi nào gặp qua đôi mắt đen nhánh cùng đường nhìn lạnh lùng như vậy.
Chỉ cần bị đôi ngươi đen này nhìn kỹ, hắn sẽ có loại rung động cùng khát cầu không hiểu.
Hắn không xác định đây có tính là luyến ái, hắn chỉ biết chính mình khát vọng hôn y, tiếp cận y, hy vọng tầm mắt của y chỉ có tồn tại của mình, thậm chí muốn có được thân thể y…
Đây thực sự là suy nghĩ không được, có thể hắn nên ở lúc bình minh, đi thần điện hướng Quang Minh Chi Thần cầu nguyện —— không, là sám hối!
Sám hối không riêng vì hắn đối một nam nhân có suy nghĩ như vậy, càng là vì phản ứng bản năng của thân thể, chỉ thiếu một chút đứng trước tổ tiên Hoài Đặc vương thất lấy chết tạ tội.
Thời điểm màn đêm buông xuống, mấy vị kỵ sĩ dẫn theo binh sĩ chuẩn bị hạ trại.
Rừng rậm vào đêm phi thường lạnh lẽo, Pháp Nhĩ Tư cau mày, dùng áo choàng đem chính mình bao thật chặt.
Lạp Đức ngồi dưới đất lạnh lùng nhìn y một cái, đem đường nhìn chuyển tới đống lửa, dùng trường kiếm đảo đảo cành cây bên trong, Y Lai Ân đang chuẩn bị đệm chăn cho buổi tối.
Sau khi xác định không ai chú ý mình, Pháp Nhĩ Tư cầm chiếc đèn, tiến vào khu rừng bên cạnh.
Gió lạnh từ phương đông mang theo khí tức huyết tinh, y có chút bất an nhìn quanh.
Tuy vừa nãy Y Lai Ân đã phái binh sĩ kiểm tra, thế nhưng y đối loại khí tức này so người thường mẫn cảm rất nhiều, dù sao y là một hắc bào pháp sư.
Hít sâu một hơi, Pháp Nhĩ Tư cầm chiếc đèn, tiếp tục hướng chỗ sâu trong khu rừng.
Bởi nơi đây tới gần Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, tuy đã rời xa phạm vi kết giới, nhưng cây cối như cũ so những cây bình thường cao to, hơn nữa cho dù ở mùa đông cũng không rụng lá, lá cây thật lớn hoàn toàn che khuất quang mang ánh trăng.
Trong khu rừng hắc ám, lộ cổ ẩm ướt rừng rậm đặc hữu, cùng khí tức băng lãnh hồi lâu không thấy dương quang.
Đương nhiên, nơi đây không thuộc về kết giới của Ngoã Bối Nại Lạp, cho nên dù xuất hiện hắc ám sinh vật, cũng không phải chuyện tình kỳ quái.
Lúc này, từ bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên phát sinh một tiếng chạy trốn rất nhanh, hẳn là thanh âm dẫm nát lá khô, nghe giống nhân loại, đồng thời có tiếng hít thở gấp gáp.
Pháp Nhĩ Tư do dự một chút, cầm chiếc đèn hướng phía thanh âm nhìn lại. Đem chiếc đèn treo trên một nhánh cây, bởi vì thứ sáng sủa rất dễ khiến người chú ý.
Sau đó, y khinh thủ khinh cước trốn phía sau một gốc cây dẻ, nhìn về đầu nguồn thanh âm.
Chỉ thấy một nam nhân trang phục tùy tùng liều mình chạy trốn, chân hắn có chút khập khiểng, hơn nữa ống quần ẩm ướt, xem ra mùi máu tươi khi nãy là từ nơi này phát ra. Vừa chạy, hắn vừa không ngừng nhìn về phía sau.
Tuy lấy mắt thường của nhân loại không nhìn được gì, nhưng đôi mắt đến từ hắc ám tổng có thể phát hiện. Pháp Nhĩ Tư nhíu mày.
Phía sau nam nhân, theo hai đạo bóng ma.
Bọn họ mặc áo choàng màu đen, xa xa thoạt nhìn như bóng ma, hút phía sau nam nhân.
Nam nhân trang phục tùy tùng đại khái không thấy có người theo, cho rằng tránh thoát nguy hiểm, dừng lại há mồm thở dốc.
Thế nhưng đợi ánh trăng từ kẽ lá rơi xuống, mặt đất phác thảo bóng dáng của hắn, song song xuất hiện có hai bóng dáng khác.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, một bóng đen đứng phía sau nam nhân thở dốc, vươn hai tay, tựa như muốn ôm hắn, kế bỗng nhiên dùng một tay chặn miệng nam nhân, tay kia trực tiếp dùng bộ móng bén nhọn xẹt qua yết hầu nam nhân.
Bởi vì yết hầu bị mở, nam nhân thậm chí cả tiếng thét chói tai đều không làm được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chính mình bị mổ bụng, dòng máu đỏ tươi ấm áp rất nhanh phun ra.
Sát thủ trong bóng ma —— Pháp Nhĩ Tư biết thứ này.
Nam nhân kia cứ như vậy vô lực ngã xuống, hai đạo bóng ma tựa như khi đến, lặng yên vô thanh ly khai.
Pháp Nhĩ Tư thấy vậy, lúc này thở ra một hơi, chí ít mấy thứ này không nhằm vào bọn họ, sẽ không đối đội ngũ Y Lai Ân cấu thành nguy hiểm.
Chờ xác định mấy thứ kia thực sự ly khai, y từ cành cây lấy xuống chiếc đèn, tới cạnh thi thể.
Y cẩn cẩn dực dực để giầy của mình không dính vết máu, dưới quang mang ánh trăng cùng chiếc đèn, y thấy bộ dáng nam nhân.
Tựa hồ lớn lên rất bình thường —— Pháp Nhĩ Tư đoán, bởi vì gương mặt đối phương cường liệt vặn vẹo, đã không thể nhận ra bộ dáng ban đầu.
Có thể thấy lực đạo vừa nãy của bóng đen không nhỏ, bất quá dùng một tay che miệng, liền đem xương cốt bộ mặt hầu như bóp nát, vết thương từ hầu kết kéo dài, bại lộ đại lượng thịt cùng máu.
Pháp Nhĩ Tư nhíu nhíu mày, y thấy một phong thư nhiễm huyết trong lòng nam nhân.
Y cầm lấy cành cây bên cạnh, dùng nó đẩy ra áo khoác nam nhân, phong thư bên trong bị máu làm ướt, chỉ có thể dùng dược phấn đặc thù mới có thể nhìn thấy nội dung.
Đây vốn là chuyện cùng y không quan hệ, bất quá ký hiệu bên trên khiến y lạnh xuống.
Là trường kiếm cùng nhánh sắc vi, đó là quốc gia Pháp Nhĩ Tư quen thuộc nhất, bởi vì đó là tổ quốc của y.
Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc, tuy cùng Ngoã Bối Nại Lạp coi như hàng xóm, nhưng không thuộc về phía nam đại lục, mà là phía đông đại lục, cũng là một trong những quốc gia an toàn nhất của phía đông đại lục.
Đứng ở đó, Pháp Nhĩ Tư trầm mặc thật lâu, y không quá xác định chính mình nên làm gì —— đối một quốc gia lâu đến ký ức hầu như nhanh phủ đầy bụi.
Suy nghĩ một hồi, y cuối cùng niệm chú ngữ. Đối y mà nói, ma pháp hiển nhiên so dược phấn dùng càng tốt.
Đôi mắt đen u ám trước sau như một, động tác ngón tay ổn định mà ưu nhã, thật dài chú ngữ đối với y tựa như hô hấp tự nhiên.
Phong thư dán kín bị máu làm ướt tự động mở, trên mặt đất hiển lộ, giấy viết thư bên trong cũng dính đầy máu.
Pháp Nhĩ Tư liên tục niệm chú ngữ, bên chân chậm rãi xuất hiện một ít con sâu thật nhỏ, ra vẻ so con kiến lớn hơn không bao nhiêu, nhưng phát sinh thanh âm tất tốt khiến kẻ khác bất an.
Rất nhanh, những con sâu nhỏ này bò rậm rạp trên giấy, có chút khiến người sợ hãi, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư bình tĩnh nhìn.
Sau đó, những con sâu này chậm rãi thối lui, hiện một giấy viết thư sạch sẽ.
Pháp Nhĩ Tư nhíu mày. Trang giấy này rất sạch sẽ, hấp huyết trùng chỉ biết hấp máu mới, dù là chữ trên trang giấy dùng máu để viết, thì chữ viết ban đầu cũng phải thấy.
Y thử suy đoán, phong thư đại khái cái gì cũng không viết.
Chuyện như vậy, không khó cho ra kết luận.
Pháp Nhĩ Tư đồng tình nhìn thoáng thi thể bị hấp huyết trùng vây quanh——
Tùy tùng này bị trở thành mồi.
Tuy không rõ quốc gia của mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bất quá rất hiển nhiên, có người thông minh dùng mồi dẫn dắt sát thủ trong bóng ma rời đi.
Pháp Nhĩ Tư nhìn ánh trăng trên bầu trời, thời gian đã khuya, y phải lập tức trở lại doanh.
Khi y cầm chiếc đèn ly khai, nơi nguyên bản loang lổ vết máu đã trở nên sạch sẽ, ánh trăng ôn nhu chiếu xuống, không một tia không thích hợp —— ngoại trừ những tiểu trùng chuẩn bị bò lại hắc ám.
Thời điểm Pháp Nhĩ Tư trở lại doanh, Y Lai Ân quả nhiên đang tìm y.
“Ngươi đi đâu? Ta vừa phái người đi tìm ngươi!” Y Lai Ân đi tới, lo lắng nói: “Khí trời lạnh như vậy, vì sao không đợi trong trướng bồng?”
Pháp Nhĩ Tư bị ngữ khí của hắn khiến cho có chút mạc danh kỳ diệu.
Khẩu khí này đâu giống đối một tùy tùng? Quả thực thị một trượng phu yêu thương đối thê tử vừa ra ngoài nói.
Y có chút không biết làm sao gãi gãi mái tóc đen, “Ách, xin lỗi… Ta chỉ là có chút buồn chán…”
“Trong rừng rất nguy hiểm, nhất là buổi tối.” Y Lai Ân thói quen ôm thắt lưng y, “Được rồi, theo ta vào trướng bồng.”
“Trong rừng đích xác rất nguy hiểm…” Ngồi cạnh đống lửa Lạp Đức bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nâu nhạt dưới hoả quang lợi hại như thanh đao, “Ta tựa hồ nghe thấy một tia máu tươi.”
Pháp Nhĩ Tư vô thức kéo góc áo của mình, Lạp Đức lập tức nheo mắt nhìn y.
“Được rồi, không nên doạ y.” Y Lai Ân ngăn trở đường nhìn của Lạp Đức, nâng mặt nhẹ mắng, “Pháp Nhĩ Tư đã mệt chết, y nên nghỉ ngơi.”
Lạp Đức hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục buồn chán dùng kiếm đảo củi lửa.
Y Lai Ân ôm Pháp Nhĩ Tư hướng trướng bồng, Pháp Nhĩ Tư hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lạp Đức.
Y biết nhân loại kia cảm giác phi thường nhạy cảm, không nghĩ tới đối mùi máu tươi cũng mẫn cảm như vậy, xem ra, y phải càng thêm cẩn thận.
Vào trướng bồng, bên trong quả nhiên so bên ngoài ấm áp.
Pháp Nhĩ Tư cởi áo choàng, Y Lai Ân cấp tốc đưa khăn nóng.
Đương khi khăn mặt mềm mại tiếp xúc làn da, Pháp Nhĩ Tư mới hậu tri hậu giác phát hiện, vai diễn của hai người tựa hồ điên đảo, theo lý thuyết hẳn là chính mình đưa khăn nóng đưa cho Y Lai Ân.
“Làm sao vậy?” Vương tử anh tuấn thẳng thắn tiếp nhận khăn mặt, thành thạo giúp y lau.
Nhìn nam nhân vẻ mặt ôn nhu, Pháp Nhĩ Tư vô thức nói: “Ta ở trong rừng thấy một người chết.”
Không kịp nhiều lo lắng, những lời này đã như vậy nói ra.
Y Lai Ân bất khả tư nghị nhìn y, động tác trên tay ngừng lại, mà Pháp Nhĩ Tư đồng dạng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Y nghĩ chính mình là loại người đem bí mật chôn sâu, không nghĩ dĩ nhiên như vậy đơn giản để lộ.
Thế nhưng đối gương mặt thuần tuý quan tâm chính mình, y vô pháp khống chế thẳng thắn tất cả.
Bởi vì tìm không ra nguyên nhân bản thân quái dị, Pháp Nhĩ Tư vô thức trốn tránh ánh mắt của Y Lai Ân, đoạt lấy khăn mặt lung tung lau một chút mới nói: “Ta không xác định là sát thủ ở đâu phái tới, phía sau người kia có hai bóng ma, ta đoán đó là một loại sát thủ dùng ma pháp triệu hoán.”
Y từng hướng Y Lai Ân nói chính mình là một pháp sư học đồ, cho nên trên phương diện ma pháp tri thức, thật ra có thể thẳng thắn.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Y Lai Ân khẩn trương hỏi, đồng thời kiểm tra trên người y có vết thương hay không.
“Có một người mang theo một phong thư, phía theo hai sát thủ.” Pháp Nhĩ Tư đơn giản tự thuật, “Đó là một loại hắc ma pháp, một thứ ma pháp trận bày ở lối vào, nếu có người đi ra, thứ bên trong ma pháp trận sẽ theo đuôi người kia, thẳng đến khi giết hắn.”
“Người kia là ai?”
“Lá thư không viết nửa chữ, thế nhưng từ ký hiệu đến xem… Là kí hiệu của một quốc gia.” Pháp Nhĩ Tư một bên nhìn Y Lai Ân, một bên chậm rãi thuyết, “Trường kiếm được nhánh cây sắc vi bao quanh——”
“Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc!” Y Lai Ân la hoảng, lập tức hạ giọng, “Đó là ký hiệu của hoàng thất!”
“Nơi đó phát sinh chuyện gì?” Pháp Nhĩ Tư cắn môi, tận lực không cho chính mình lộ thần tình sốt ruột.
Y Lai Ân lắc đầu, tới cửa trướng bồng, gọi một binh sĩ phân phó vài câu, sau đó trở lại.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Pháp Nhĩ Tư đứng lên, nhìn vương tử tóc vàng vẻ mặt ngưng trọng.
“Ta chưa nhận được bất luận tình báo gì về Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc.” Dừng một chút, Y Lai Ân lại hỏi: “… Loại hắc ma pháp giết người này đẳng cấp rất cao?”
“Phi thường cao, điện hạ.” Pháp Nhĩ Tư nói, “Thỉnh tin tưởng ta, hắc ma pháp sư bình thường vô pháp sử dụng.”
“… Ca ca ta đang ở Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc.” Y Lai Ân ngữ khí bình tĩnh, nhưng Pháp Nhĩ Tư có thể nghe ra lo lắng trong thanh âm của hắn.
“Có lẽ không phải chuyện gì đáng ngại.” Y Lai Ân trầm mặc một hồi, “Ta đã phái người đi Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc hỏi thăm tình huống, tạm thời không dự định thông tri phụ thân.”
Pháp Nhĩ Tư gật đầu, không nói gì thêm.
“Vậy cổ thi thể cùng lá thư kia đâu?” Y Lai Ân lại hỏi.
“Ách… Không thấy, một hồi toàn bộ biến mất.” Quay đầu, y bắt đầu nói dối, cố ý dùng ngữ khí kinh hoảng nói: “Ta dám khẳng định, đó cũng là một dạng hiệu quả phụ thuộc hắc ma pháp, trời biết có bao nhiêu tà ác…”
Y Lai Ân vươn tay ôm y, ôn nhu an ủi, “Đừng sợ, không cần lo lắng, không ai có thể thương tổn ngươi.” Cảm thụ nhiệt độ băng lãnh trên cơ thể người trong lòng, hắn không tự giác hôn mái tóc đen của y, ý đồ khiến y cảm giác an toàn.
Người nọ là như vậy nhu nhược, khiến hắn nghĩ, phải đem cái gì sát thủ doạ đến y tha tới chém mấy đao.
Vừa nghĩ như vậy, môi hắn chậm rãi dời xuống, cuối cùng rơi vào đôi mắt đen tịch tĩnh.
Pháp Nhĩ Tư lẳng lặng oa trong lòng Y Lai Ân, cảm thụ nụ hôn cùng quan tâm đến từ sinh mệnh sống.
Y vốn muốn đẩy ra, cuối cùng vẫn không hành động, bởi vì loại ấm áp này, y rất nhiều năm không cảm thụ, cho nên có điểm quyến luyến.
Chậm rãi nhắm mắt, y phóng túng chính mình hưởng thụ phần yên tĩnh khó được.
Tinh Linh Vương nơi đây cường đại như Quang Minh Chi Thần, bởi vậy khiến Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải trở thành nơi thần thánh như Quang Minh thần điện trong miệng tất cả người ngâm thơ rong.
Mà đồng dạng cùng Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải tiếp giáp, còn có Cổ Lạp Đức vương quốc.
Cổ Lạp Đức cùng Tư Đặc Mỹ Tư so sánh, tuy chỉnh thể thực lực tương đối nhược, nhưng ưu thế ở chỗ nó không phải một liên hợp vương quốc, cho nên trên phương diện điều chỉnh quân đội cùng chi phối điều hành, quốc vương có quyền lực tuyệt đối.
Làm hai đại cường quốc phía nam Á Cách đại lục, lẫn nhau lại là hàng xóm, Tư Đặc Mỹ Tư cùng Cổ Lạp Đức ở phương diện ngoại giao duy trì cân đối vi diệu, gặp gỡ giữa hai nước chưa từng gián đoạn, thỉnh thoảng có thể thông hôn, thế nhưng trên thực tế, ai cũng không đối ai chân chính yên tâm.
Cho nên Y Lai Ân không rõ phụ thân là thật tâm muốn đem hai tỷ muội Ngả Vi gả cho vương tử Cổ Lạp Đức, hay chỉ đơn thuần là chính trị hôn nhân.
Mặc dù như vậy, đương khi lũ dương quang đầu tiên của bình minh rơi vào vương đô Lạc Á, cầu treo trên tường thành cao to như cũ được thả xuống, để đội ngũ đi sứ Cổ Lạp Đức chậm rãi ra khỏi thành.
Sáng sớm đầu mùa đông, không khí phá lệ mới mẻ, bởi vì nơi này rất gần Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, cho nên mặc dù không có chúc phúc của thần điện, cây cối vẫn bảo trì màu sắc xanh biếc.
Thảo diệp trên đất là xanh nhạt, bên trên còn đọng giọt sương đêm qua, khi gió thổi qua, lung lay lảo đảo rơi xuống. Móng ngựa dẫm qua eo nộn thảo, khi ly khai, chúng sẽ dựa vào sự dai nhẫn chậm rãi khôi phục.
Đội ngũ đi sứ Cổ Lạp Đức nhân số không nhiều, ngoại trừ một tiểu đội binh sĩ cùng mấy vị kỵ sĩ, chỉ có ba chiếc xe ngựa lộc cộc chạy tới.
Pháp Nhĩ Tư không cưỡi qua ngựa, đương nhiên, ngươi không thể trông cậy một ma pháp sư dùng hai chân du biến đại lục, toạ kỵ của y là một con rồng, thế nhưng rất hiển nhiên nó không thích hợp xuất hiện ở đây, y cũng không muốn gây ra khủng hoảng.
Cho nên hiện tại, y chỉ có thể ngồi trong xe ngựa chuyên dụng cho nữ hầu.
Dọc đường, những nữ hầu đều thảo luận các loại chủ đề lưu hành, tiếng cười đùa khiến y nhíu mày.
Nam nhân đối các loại chủ đề có phạm vi dễ dàng tha thứ, mà một pháp sư đối các loại chủ đề độ dễ dàng tha thứ rút nhỏ phân nửa, cho nên tại thời điểm nghỉ trưa, y nhẫn không nổi hướng Y Lai Ân cầu cứu.
Tuy còn hai chiếc xe ngựa, nhưng đó là xe cho công chúa, xét thấy Pháp Nhĩ Tư không muốn một mình cưỡi ngựa, Y Lai Ân liền nhường ra nửa vị trí cùng tuỳ tùng tóc đen chia xẻ.
“Ngươi có khoa trương hay không, để một tùy tùng cùng ngươi cưỡi một con ngựa?” Lạp Đức cưỡi ngựa tới cạnh Y Lai Ân, dùng ngữ khí trào phúng nói, “Vương tử điện hạ vị miễn rất rộng lượng.”
Vương tử tóc vàng nhưng chấn chấn hữu từ phản bác, “Pháp Nhĩ Tư không biết cưỡi ngựa, y sẽ rơi xuống đất, hơn nữa trong xe ngựa đều là nữ tính, y nghĩ không được tự nhiên.”
Lạp Đức thở dài, buông tha uốn nắn hành vi “không thoả đáng” của vương tử, bắt đầu đàm luận, “A, lại nói, chúng ta có bao lâu không gặp Ngả Luân?”
“Rất nhiều năm, Lạp Đức.” Y Lai Ân nhắc nhở đồng bạn, “Từ sau khi tốt nghiệp học giáo kỵ sĩ, đã không còn gặp hắn.”
“Phải không? Nhưng ta trước đây gặp qua một lần.” Lạp Đức đánh cái ngáp, “Hình như là ở một yến hội, tiểu tử kia vẫn giống như trước, nhất phó bộ dáng nghênh ngang kiêu ngạo, không biết hiện cải biến hay không?”
“Ta nghĩ không quá khả năng.” Ngả Vi công chúa từ cửa sổ xe ngựa nhô đầu, hiển nhiên đối chuyện này cực có hứng thú, “Tính cách một người từ khi còn bé đã được định hình, nhớ kỹ hắn lúc nhỏ có bao nhiêu đáng ghét? Coi như Quang Minh Chi Thần cũng không thể cải biến chuyện này.”
Y Lai Ân đối vị vương tử tương lai có thể trở thành muội phu bảo trì thái độ, ngữ khí mang theo răn dạy nói: “Quang Minh Chi Thần không gì không làm được, dù là Ngả Luân cỡ nào không thuốc chữa, thỉnh nhớ kỹ quốc gia của hắn là tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần…”
“Đừng nói với ta, loại người này sẽ ở bình minh đi thần điện hướng Quang Minh Chi Thần cầu nguyện.” Ngả Vi khinh bỉ cắt đứt Y Lai Ân, “Ta càng nguyện tin tưởng hắn là ở hoa viên đùa giỡn nữ hầu nào đó.”
Vừa dứt lời, tay áo của nàng bị nữ hài bên cạnh kéo kéo, chỉ có thể dừng lại, ngoan ngoãn đem rèm vải buông.
“Lời của Ngả Vi công chúa luôn chuẩn xác.” Lạp Đức lập tức nói.
Y Lai Ân thở dài, “Vậy phụ thân ta không cần trông cậy nàng có thể gả ra ngoài.”
Lạp Đức nhún nhún vai, “Nói thật, ta không cảm thấy Ngả Vi công chúa là loại chim hoàng yến có thể trong ***g, mặc người thưởng thức.”
Nghe những lời này, Ngả Vi lại từ cửa sổ xe nhô đầu nói: “Phụ thân nghe câu như vậy sẽ phát điên, thỉnh đừng để gương mặt của hắn xuất hiện biểu tình gì ngoại trừ chết lặng.”
“Xin lỗi, công chúa.” Lạp Đức không hề thành ý nói xin lỗi, sau đó quay đầu nhìn Y Lai Ân, “Vương tử điện hạ sau này cũng kết hôn với một công chúa thân phận tương đương?”
“… Ta sẽ cưới người ta thích.” Y Lai Ân vô thức cúi đầu nhìn thoáng tùy tùng tóc đen trong lòng.
Pháp Nhĩ Tư bị đường nhìn nóng rực khiến rất khó chịu, lập tức đem lực chú ý chuyển sang nơi khác.
Một hắc bào pháp sư tới gần Ngoã Bối Nại Lạp, thực sự là một hành vi khiêu khích không thể chấp nhận, hy vọng vị Tinh Linh Vương kia không để trong lòng
Tuy y chưa từng gặp Tinh Linh Vương của nơi đây, thế nhưng y biết “hắn” xác thực tồn tại.
Vị Tinh Linh Vương trong sử thi cùng ca dao của những người ngâm thơ rong, tựa như Thần Linh.
Vừa nghĩ đến đây, y không khỏi đánh một trận rùng mình, lực lượng cường đại đến từ quang minh cùng linh hồn y giằng co, khiến y từ chỗ sâu trong linh hồn bốc lên sự sợ hãi.
Càng tiếp cận Ngoã Bối Nại Lạp, càng là như thế.
“Pháp Nhĩ Tư, ngươi làm sao vậy?” Phát hiện khác thường, Y Lai Ân vươn tay ôm Pháp Nhĩ Tư, phát hiện y trên người lạnh đến lợi hại.
“… Chỉ là có chút lạnh.” Pháp Nhĩ Tư nghĩ đầu lưỡi cũng không chịu khống chế, có cổ xung động lập tức xoay người ly khai, chỉ tiếp cận Ngoã Bối Nại Lạp, y đã cả người khó chịu.
Y Lai Ân cởi xuống áo choàng màu đỏ, choàng lên người y.
Pháp Nhĩ Tư vừa định cự tuyệt, nhưng ngẩng đầu, liền thấy trong ánh mắt trạm lam của Y Lai Ân tràn ngập lo lắng cùng yêu thương, đem lời muốn nói nuốt vào, cúi đầu tiếp nhận hảo ý của hắn.
Bất quá rất nhanh, y phát hiện một việc.
Kết giới có thể ngăn trở hắc ám ma pháp, tựa hồ đồng dạng có thể ngăn trở quang minh kết giới đến từ Ngoã Bối Nại Lạp.
Nằm trong lòng Y Lai Ân, Pháp Nhĩ Tư nghĩ loại hàn ý từ chỗ sâu trong linh hồn chậm rãi biến mất.
Tuyệt đối hoàn mỹ kết giới! Pháp Nhĩ Tư oa trong lòng Y Lai Ân, kinh ngạc nghĩ.
“Có lạnh như vậy sao?” Lạp Đức bên cạnh nhịn không được châm chọc, “Hiện đã là buổi chiều.”
“Ngươi không thấy Pháp Nhĩ Tư khó chịu sao?” Y Lai Ân cau mày, lo lắng nhìn người trong lòng.
Lạp Đức nhún vai, không nói gì thêm.
Đội ngũ tiếp tục đi tới, ở nơi cách Ngoã Bối Nại Lạp không xa, chuyển đường tắt tiến về Cổ Lạp Đức.
Pháp Nhĩ Tư lúc này dần thoải mái. Quang minh cùng hắc ám vĩnh viễn đối lập, ai cũng không dung ai, cho nên y lúc nãy thiếu chút nữa trở thành vật hy sinh dưới lực lượng xung đột.
Thu hoạch duy nhất chính là, phát hiện loại hoàn mỹ kết giới trên người Y Lai Ân, cư nhiên có thể ngăn trở quang minh lực lượng, một hồi phải ghi chép vào nhật ký quan sát.
Y Lai Ân nhưng không ngừng cúi đầu lo lắng nhìn tuỳ tùng tóc đen trong lòng.
Hắn mơ hồ có thể thấy đôi mắt đen bên dưới lông mi thật dài của y, trong mắt là như vậy u thâm, phảng phất một hắc đàm.
Y Lai Ân luôn có loại ảo giác, tựa hồ ở nơi nào gặp qua đôi mắt đen nhánh cùng đường nhìn lạnh lùng như vậy.
Chỉ cần bị đôi ngươi đen này nhìn kỹ, hắn sẽ có loại rung động cùng khát cầu không hiểu.
Hắn không xác định đây có tính là luyến ái, hắn chỉ biết chính mình khát vọng hôn y, tiếp cận y, hy vọng tầm mắt của y chỉ có tồn tại của mình, thậm chí muốn có được thân thể y…
Đây thực sự là suy nghĩ không được, có thể hắn nên ở lúc bình minh, đi thần điện hướng Quang Minh Chi Thần cầu nguyện —— không, là sám hối!
Sám hối không riêng vì hắn đối một nam nhân có suy nghĩ như vậy, càng là vì phản ứng bản năng của thân thể, chỉ thiếu một chút đứng trước tổ tiên Hoài Đặc vương thất lấy chết tạ tội.
Thời điểm màn đêm buông xuống, mấy vị kỵ sĩ dẫn theo binh sĩ chuẩn bị hạ trại.
Rừng rậm vào đêm phi thường lạnh lẽo, Pháp Nhĩ Tư cau mày, dùng áo choàng đem chính mình bao thật chặt.
Lạp Đức ngồi dưới đất lạnh lùng nhìn y một cái, đem đường nhìn chuyển tới đống lửa, dùng trường kiếm đảo đảo cành cây bên trong, Y Lai Ân đang chuẩn bị đệm chăn cho buổi tối.
Sau khi xác định không ai chú ý mình, Pháp Nhĩ Tư cầm chiếc đèn, tiến vào khu rừng bên cạnh.
Gió lạnh từ phương đông mang theo khí tức huyết tinh, y có chút bất an nhìn quanh.
Tuy vừa nãy Y Lai Ân đã phái binh sĩ kiểm tra, thế nhưng y đối loại khí tức này so người thường mẫn cảm rất nhiều, dù sao y là một hắc bào pháp sư.
Hít sâu một hơi, Pháp Nhĩ Tư cầm chiếc đèn, tiếp tục hướng chỗ sâu trong khu rừng.
Bởi nơi đây tới gần Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, tuy đã rời xa phạm vi kết giới, nhưng cây cối như cũ so những cây bình thường cao to, hơn nữa cho dù ở mùa đông cũng không rụng lá, lá cây thật lớn hoàn toàn che khuất quang mang ánh trăng.
Trong khu rừng hắc ám, lộ cổ ẩm ướt rừng rậm đặc hữu, cùng khí tức băng lãnh hồi lâu không thấy dương quang.
Đương nhiên, nơi đây không thuộc về kết giới của Ngoã Bối Nại Lạp, cho nên dù xuất hiện hắc ám sinh vật, cũng không phải chuyện tình kỳ quái.
Lúc này, từ bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên phát sinh một tiếng chạy trốn rất nhanh, hẳn là thanh âm dẫm nát lá khô, nghe giống nhân loại, đồng thời có tiếng hít thở gấp gáp.
Pháp Nhĩ Tư do dự một chút, cầm chiếc đèn hướng phía thanh âm nhìn lại. Đem chiếc đèn treo trên một nhánh cây, bởi vì thứ sáng sủa rất dễ khiến người chú ý.
Sau đó, y khinh thủ khinh cước trốn phía sau một gốc cây dẻ, nhìn về đầu nguồn thanh âm.
Chỉ thấy một nam nhân trang phục tùy tùng liều mình chạy trốn, chân hắn có chút khập khiểng, hơn nữa ống quần ẩm ướt, xem ra mùi máu tươi khi nãy là từ nơi này phát ra. Vừa chạy, hắn vừa không ngừng nhìn về phía sau.
Tuy lấy mắt thường của nhân loại không nhìn được gì, nhưng đôi mắt đến từ hắc ám tổng có thể phát hiện. Pháp Nhĩ Tư nhíu mày.
Phía sau nam nhân, theo hai đạo bóng ma.
Bọn họ mặc áo choàng màu đen, xa xa thoạt nhìn như bóng ma, hút phía sau nam nhân.
Nam nhân trang phục tùy tùng đại khái không thấy có người theo, cho rằng tránh thoát nguy hiểm, dừng lại há mồm thở dốc.
Thế nhưng đợi ánh trăng từ kẽ lá rơi xuống, mặt đất phác thảo bóng dáng của hắn, song song xuất hiện có hai bóng dáng khác.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, một bóng đen đứng phía sau nam nhân thở dốc, vươn hai tay, tựa như muốn ôm hắn, kế bỗng nhiên dùng một tay chặn miệng nam nhân, tay kia trực tiếp dùng bộ móng bén nhọn xẹt qua yết hầu nam nhân.
Bởi vì yết hầu bị mở, nam nhân thậm chí cả tiếng thét chói tai đều không làm được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chính mình bị mổ bụng, dòng máu đỏ tươi ấm áp rất nhanh phun ra.
Sát thủ trong bóng ma —— Pháp Nhĩ Tư biết thứ này.
Nam nhân kia cứ như vậy vô lực ngã xuống, hai đạo bóng ma tựa như khi đến, lặng yên vô thanh ly khai.
Pháp Nhĩ Tư thấy vậy, lúc này thở ra một hơi, chí ít mấy thứ này không nhằm vào bọn họ, sẽ không đối đội ngũ Y Lai Ân cấu thành nguy hiểm.
Chờ xác định mấy thứ kia thực sự ly khai, y từ cành cây lấy xuống chiếc đèn, tới cạnh thi thể.
Y cẩn cẩn dực dực để giầy của mình không dính vết máu, dưới quang mang ánh trăng cùng chiếc đèn, y thấy bộ dáng nam nhân.
Tựa hồ lớn lên rất bình thường —— Pháp Nhĩ Tư đoán, bởi vì gương mặt đối phương cường liệt vặn vẹo, đã không thể nhận ra bộ dáng ban đầu.
Có thể thấy lực đạo vừa nãy của bóng đen không nhỏ, bất quá dùng một tay che miệng, liền đem xương cốt bộ mặt hầu như bóp nát, vết thương từ hầu kết kéo dài, bại lộ đại lượng thịt cùng máu.
Pháp Nhĩ Tư nhíu nhíu mày, y thấy một phong thư nhiễm huyết trong lòng nam nhân.
Y cầm lấy cành cây bên cạnh, dùng nó đẩy ra áo khoác nam nhân, phong thư bên trong bị máu làm ướt, chỉ có thể dùng dược phấn đặc thù mới có thể nhìn thấy nội dung.
Đây vốn là chuyện cùng y không quan hệ, bất quá ký hiệu bên trên khiến y lạnh xuống.
Là trường kiếm cùng nhánh sắc vi, đó là quốc gia Pháp Nhĩ Tư quen thuộc nhất, bởi vì đó là tổ quốc của y.
Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc, tuy cùng Ngoã Bối Nại Lạp coi như hàng xóm, nhưng không thuộc về phía nam đại lục, mà là phía đông đại lục, cũng là một trong những quốc gia an toàn nhất của phía đông đại lục.
Đứng ở đó, Pháp Nhĩ Tư trầm mặc thật lâu, y không quá xác định chính mình nên làm gì —— đối một quốc gia lâu đến ký ức hầu như nhanh phủ đầy bụi.
Suy nghĩ một hồi, y cuối cùng niệm chú ngữ. Đối y mà nói, ma pháp hiển nhiên so dược phấn dùng càng tốt.
Đôi mắt đen u ám trước sau như một, động tác ngón tay ổn định mà ưu nhã, thật dài chú ngữ đối với y tựa như hô hấp tự nhiên.
Phong thư dán kín bị máu làm ướt tự động mở, trên mặt đất hiển lộ, giấy viết thư bên trong cũng dính đầy máu.
Pháp Nhĩ Tư liên tục niệm chú ngữ, bên chân chậm rãi xuất hiện một ít con sâu thật nhỏ, ra vẻ so con kiến lớn hơn không bao nhiêu, nhưng phát sinh thanh âm tất tốt khiến kẻ khác bất an.
Rất nhanh, những con sâu nhỏ này bò rậm rạp trên giấy, có chút khiến người sợ hãi, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư bình tĩnh nhìn.
Sau đó, những con sâu này chậm rãi thối lui, hiện một giấy viết thư sạch sẽ.
Pháp Nhĩ Tư nhíu mày. Trang giấy này rất sạch sẽ, hấp huyết trùng chỉ biết hấp máu mới, dù là chữ trên trang giấy dùng máu để viết, thì chữ viết ban đầu cũng phải thấy.
Y thử suy đoán, phong thư đại khái cái gì cũng không viết.
Chuyện như vậy, không khó cho ra kết luận.
Pháp Nhĩ Tư đồng tình nhìn thoáng thi thể bị hấp huyết trùng vây quanh——
Tùy tùng này bị trở thành mồi.
Tuy không rõ quốc gia của mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bất quá rất hiển nhiên, có người thông minh dùng mồi dẫn dắt sát thủ trong bóng ma rời đi.
Pháp Nhĩ Tư nhìn ánh trăng trên bầu trời, thời gian đã khuya, y phải lập tức trở lại doanh.
Khi y cầm chiếc đèn ly khai, nơi nguyên bản loang lổ vết máu đã trở nên sạch sẽ, ánh trăng ôn nhu chiếu xuống, không một tia không thích hợp —— ngoại trừ những tiểu trùng chuẩn bị bò lại hắc ám.
Thời điểm Pháp Nhĩ Tư trở lại doanh, Y Lai Ân quả nhiên đang tìm y.
“Ngươi đi đâu? Ta vừa phái người đi tìm ngươi!” Y Lai Ân đi tới, lo lắng nói: “Khí trời lạnh như vậy, vì sao không đợi trong trướng bồng?”
Pháp Nhĩ Tư bị ngữ khí của hắn khiến cho có chút mạc danh kỳ diệu.
Khẩu khí này đâu giống đối một tùy tùng? Quả thực thị một trượng phu yêu thương đối thê tử vừa ra ngoài nói.
Y có chút không biết làm sao gãi gãi mái tóc đen, “Ách, xin lỗi… Ta chỉ là có chút buồn chán…”
“Trong rừng rất nguy hiểm, nhất là buổi tối.” Y Lai Ân thói quen ôm thắt lưng y, “Được rồi, theo ta vào trướng bồng.”
“Trong rừng đích xác rất nguy hiểm…” Ngồi cạnh đống lửa Lạp Đức bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nâu nhạt dưới hoả quang lợi hại như thanh đao, “Ta tựa hồ nghe thấy một tia máu tươi.”
Pháp Nhĩ Tư vô thức kéo góc áo của mình, Lạp Đức lập tức nheo mắt nhìn y.
“Được rồi, không nên doạ y.” Y Lai Ân ngăn trở đường nhìn của Lạp Đức, nâng mặt nhẹ mắng, “Pháp Nhĩ Tư đã mệt chết, y nên nghỉ ngơi.”
Lạp Đức hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục buồn chán dùng kiếm đảo củi lửa.
Y Lai Ân ôm Pháp Nhĩ Tư hướng trướng bồng, Pháp Nhĩ Tư hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lạp Đức.
Y biết nhân loại kia cảm giác phi thường nhạy cảm, không nghĩ tới đối mùi máu tươi cũng mẫn cảm như vậy, xem ra, y phải càng thêm cẩn thận.
Vào trướng bồng, bên trong quả nhiên so bên ngoài ấm áp.
Pháp Nhĩ Tư cởi áo choàng, Y Lai Ân cấp tốc đưa khăn nóng.
Đương khi khăn mặt mềm mại tiếp xúc làn da, Pháp Nhĩ Tư mới hậu tri hậu giác phát hiện, vai diễn của hai người tựa hồ điên đảo, theo lý thuyết hẳn là chính mình đưa khăn nóng đưa cho Y Lai Ân.
“Làm sao vậy?” Vương tử anh tuấn thẳng thắn tiếp nhận khăn mặt, thành thạo giúp y lau.
Nhìn nam nhân vẻ mặt ôn nhu, Pháp Nhĩ Tư vô thức nói: “Ta ở trong rừng thấy một người chết.”
Không kịp nhiều lo lắng, những lời này đã như vậy nói ra.
Y Lai Ân bất khả tư nghị nhìn y, động tác trên tay ngừng lại, mà Pháp Nhĩ Tư đồng dạng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Y nghĩ chính mình là loại người đem bí mật chôn sâu, không nghĩ dĩ nhiên như vậy đơn giản để lộ.
Thế nhưng đối gương mặt thuần tuý quan tâm chính mình, y vô pháp khống chế thẳng thắn tất cả.
Bởi vì tìm không ra nguyên nhân bản thân quái dị, Pháp Nhĩ Tư vô thức trốn tránh ánh mắt của Y Lai Ân, đoạt lấy khăn mặt lung tung lau một chút mới nói: “Ta không xác định là sát thủ ở đâu phái tới, phía sau người kia có hai bóng ma, ta đoán đó là một loại sát thủ dùng ma pháp triệu hoán.”
Y từng hướng Y Lai Ân nói chính mình là một pháp sư học đồ, cho nên trên phương diện ma pháp tri thức, thật ra có thể thẳng thắn.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Y Lai Ân khẩn trương hỏi, đồng thời kiểm tra trên người y có vết thương hay không.
“Có một người mang theo một phong thư, phía theo hai sát thủ.” Pháp Nhĩ Tư đơn giản tự thuật, “Đó là một loại hắc ma pháp, một thứ ma pháp trận bày ở lối vào, nếu có người đi ra, thứ bên trong ma pháp trận sẽ theo đuôi người kia, thẳng đến khi giết hắn.”
“Người kia là ai?”
“Lá thư không viết nửa chữ, thế nhưng từ ký hiệu đến xem… Là kí hiệu của một quốc gia.” Pháp Nhĩ Tư một bên nhìn Y Lai Ân, một bên chậm rãi thuyết, “Trường kiếm được nhánh cây sắc vi bao quanh——”
“Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc!” Y Lai Ân la hoảng, lập tức hạ giọng, “Đó là ký hiệu của hoàng thất!”
“Nơi đó phát sinh chuyện gì?” Pháp Nhĩ Tư cắn môi, tận lực không cho chính mình lộ thần tình sốt ruột.
Y Lai Ân lắc đầu, tới cửa trướng bồng, gọi một binh sĩ phân phó vài câu, sau đó trở lại.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Pháp Nhĩ Tư đứng lên, nhìn vương tử tóc vàng vẻ mặt ngưng trọng.
“Ta chưa nhận được bất luận tình báo gì về Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc.” Dừng một chút, Y Lai Ân lại hỏi: “… Loại hắc ma pháp giết người này đẳng cấp rất cao?”
“Phi thường cao, điện hạ.” Pháp Nhĩ Tư nói, “Thỉnh tin tưởng ta, hắc ma pháp sư bình thường vô pháp sử dụng.”
“… Ca ca ta đang ở Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc.” Y Lai Ân ngữ khí bình tĩnh, nhưng Pháp Nhĩ Tư có thể nghe ra lo lắng trong thanh âm của hắn.
“Có lẽ không phải chuyện gì đáng ngại.” Y Lai Ân trầm mặc một hồi, “Ta đã phái người đi Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc hỏi thăm tình huống, tạm thời không dự định thông tri phụ thân.”
Pháp Nhĩ Tư gật đầu, không nói gì thêm.
“Vậy cổ thi thể cùng lá thư kia đâu?” Y Lai Ân lại hỏi.
“Ách… Không thấy, một hồi toàn bộ biến mất.” Quay đầu, y bắt đầu nói dối, cố ý dùng ngữ khí kinh hoảng nói: “Ta dám khẳng định, đó cũng là một dạng hiệu quả phụ thuộc hắc ma pháp, trời biết có bao nhiêu tà ác…”
Y Lai Ân vươn tay ôm y, ôn nhu an ủi, “Đừng sợ, không cần lo lắng, không ai có thể thương tổn ngươi.” Cảm thụ nhiệt độ băng lãnh trên cơ thể người trong lòng, hắn không tự giác hôn mái tóc đen của y, ý đồ khiến y cảm giác an toàn.
Người nọ là như vậy nhu nhược, khiến hắn nghĩ, phải đem cái gì sát thủ doạ đến y tha tới chém mấy đao.
Vừa nghĩ như vậy, môi hắn chậm rãi dời xuống, cuối cùng rơi vào đôi mắt đen tịch tĩnh.
Pháp Nhĩ Tư lẳng lặng oa trong lòng Y Lai Ân, cảm thụ nụ hôn cùng quan tâm đến từ sinh mệnh sống.
Y vốn muốn đẩy ra, cuối cùng vẫn không hành động, bởi vì loại ấm áp này, y rất nhiều năm không cảm thụ, cho nên có điểm quyến luyến.
Chậm rãi nhắm mắt, y phóng túng chính mình hưởng thụ phần yên tĩnh khó được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook