Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa
-
Chương 55
Khi Việt Trạch đẩy cửa khoang ra, trong khoang thuyền không có một bóng người.
Lòng anh chưa kịp thả lỏng thì lại căng lên.
Trên lý thuyết, Ninh Cẩm Niên sẽ không dám lỗ mãng.
Việt Trạch nhìn chằm chằm vết dơ bẩn dính đầy trên thảm, và vết nước lớn ở một góc, nhíu mày.
Lúc đó trên mạn tàu có người gọi to:
“Anh Ba, ở đây!”
Việt Trạch lập tức chạy tới, chỉ thấy trên boong tàu quét sơn trắng tích đầy nước mưa. Dưới cơn mưa đêm, Nghê Già cứ nghiêng người mà nằm trong một vũng nước.
Mái tóc đen tuyền tản ra như tảo biểng, tà váy đỏ xòe ra như một đóa hồng.
Chiếc váy đỏ chỉ xem như bao được ngực và bụng cô, hai cánh tay trắng nõn và hai chân thon dài đều lộ ở ngoài. Trong đêm tối, trên chiếc váy đỏ, màu trắng của da cô lại càng làm chói mắt người.
Việt Trạch chạy như bay xuống cầu thang dẫn tới mạn, đạp trên những vũng nước mưa đọng tới bên người cô, lại thấy trong không khí lạnh lẽo của đêm, má cô còn nhuộm một màu đỏ.
Cô khép mắt, lông mi đẫm nước. Cô yên lặng như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Anh cởi áo khoác, chuẩn bị bọc cô vào bế lên, thì đột nhiên cô mở mắt, đôi mắt trong veo như nước, không chớp mắt một lần mà nhìn anh.
Việt Trạch bị ánh mắt của cô làm bất ngờ đến ngẩn người, nhịp tim không hiểu sao dừng lại, như thể bị cô nhìn thẳng vào góc sâu nhất trong tim.
Sau một khắc, cô cong khóe môi, nở một nụ cười nhợt nhạt:
“Anh đến rồi sao?”
Việt Trạch run rẩy trong lòng, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, tay chân hơi luống cuống buộc tà váy đã rách toang của cô lại, miễn cưỡng cũng che lại được đôi chân trắng mịn màng cân đối đến nỗi người ta chỉ muốn phạm tội.
Sau đó, anh dùng áo khoác bọc cô lại, bế ngang cô lên.
Anh vội vàng bước đi, vô thức dán lên khuôn mặt ướt sũng nước của cô, dịu dàng: “Lạnh không?”
Cô lắc đầu, đưa tay lên ôm cổ anh, môi lại nở nụ cười, lầm bầm như thể đang chìm trong giấc mộng: “Em biết, anh nhất định sẽ tới cứu em.”
Giọng cô thật là nhẹ, dịu dàng mà yếu ớt chưa từng có, như thể một ngón tay mềm khẽ trêu đùa lòng anh. Tuy trong chốc lát, anh ngơ ngẩn, nhưng anh vẫn nhận ra, cô có gì đó không ổn.
Người trong lòng anh còn mềm mại hơn cả lúc trước, mềm như nước vậy, cánh tay như ngọc tuy bám lấy cô anh không có lực gì, nhưng lại càng giống cố ý ôm chặt hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngâm trong nước mưa lâu như thế, người cô lạnh toát, hai má bị lạnh tái nhợt, chỉ có trên xương gò má là vẫn đỏ. Môi cũng nhợt nhạt, còn có dấu răng rất sâu, như thể đã trải qua một cơn hành hạ đau đớn.
Anh nghĩ, có lẽ cô bị lạnh quá mức chịu đựng, cho nên mới vô cùng tham lam hơi ấm trong ngực anh, hoặc có lẽ sự khổ sở trong mấy tiếng đồng hồ đó đã đánh tan phòng tuyến trong lòng cô, cho nên đến với anh cô càng chờ mong được che chở.
Tim anh đau như thể nứt ra, anh không khỏi ôm cô càng chặt hơn, nhanh chóng xuống tàu, lên xe, lấy quần áo khô bọc vào cho cô, quấn thật chặt.
Trời đã hưng hửng sáng, vẫn còn mưa lắc rắc, lúc lái xe lên cầu, đường đang thông, lực lượng cảnh sát luôn chậm trễ đã kéo dải cách ly để dọn dẹp cây cầu lớn lộn xộn, không ngừng kiểm tra xe cộ qua lại.
Dòng xe cộ đi được một chút lại dừng.
Lòng Việt Trạch lại dâng lên một nỗi lo lắng. Lên xe không được bao lâu, hơi lạnh trên người Nghê Già đã tản đi, cô ấm lên, và thậm chí là càng lúc càng nóng lên.
Chẳng biết vì sao, từ đầu đến cuối cô vẫn chịu đựng mà run rẩy, lúc đầu anh còn nghĩ là cô lạnh, nhưng sau đó vẫn vậy, anh liền nghĩ là cô bị sốt quá cao nên như thế.
Lúc đầu anh nghĩ giờ trên đảo đã giới nghiêm, khắp nơi đều là cảnh sát, cũng xem như an toàn, muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô nói sao cũng không chịu, cứ nằng nặc đòi về nhà.
Anh không biết đến cùng là chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết cô bị làm sao, chỉ biết là, từ khi cô nhìn thấy anh, cô giống như một đứa bé vậy, đu lấy cổ anh không buông, chặt đến nỗi anh có chút khó thở.
Anh lại không nỡ gỡ tay cô ra, chật vật cúi đầu, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Anh còn chưa dứt câu, cô đã ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực vì sốt cứ thế phả trên mặt anh, khiến anh không nhịn được run lên. Ngay tiếp theo, môi cô đã dán lên, cường thế dùng sức cắn nuốt anh.
Việt Trạch sửng sốt, đỡ lấy vai cô, kéo cô khỏi môi mình.
Nhưng không thể nghi ngờ, nụ hôn chủ động và có phần cưỡng ép của cô khiến anh khí tức hỗn loạn. Hơn nữa cô vừa dàn tới, chân vừa không tự chủ cong lên, váy rơi xuống, cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh không kiêng dè đỗ lại trên eo của anh.
Anh vừa cúi đầu thoáng nhìn đã vội vàng rút lại ánh mắt, nhưng ấn tượng thị giác thì đã quá khắc sau, không thể mờ đi được nữa.
Đây là người phụ nữ mà anh yêu.
Nếu anh còn không có phản ứng, thì anh chẳng phải đàn ông.
Việt Trạch cực kỳ lúng túng dịch chuyển một chút, đè xuống khổ nóng đang dâng lên, hầu kết khô khốc trượt đi. Anh cẩn thận nhìn cô, chỉ thấy khuôn mặt trong nắng sớm của cô, trắng nõn mà ánh hồng, quyến rũ khiến người say, đôi mắt vì thân nhiệt cao mà mờ mờ hơi sương, long lanh nước, hút mất hồn người.
Anh nhắm mắt, nhìn xuống cảm giác bị đánh bại trong lòng, trầm giọng hỏi: “Có phải bọn họ cho em uống cái gì không?”
“Không có,” giọng cô mờ ảo vô lực, đôi người trong trẻo lộ sự khó hiểu, “Sao lại hỏi thế?”
Việt Trạch ngậm miệng.
Nhìn qua cô đúng là không có vấn đề gì. Nhiệt độ cao, người không có sức, ý thức mê man, tất cả đều là vì sốt cao. Nếu thật sự cô uống phải thuốc gì, hẳn phản ứng phải mãnh liệt hơn thế.
Nhưng vì sao đột nhiên cô lại chủ động như vậy?
Anh còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, cô đã lại hôn anh lần nữa, rất nhẹ, rất mềm mại, gặm cắn môi anh từng chút một, mỗi một lần đều giống như một bàn tay cù nhột lên đầu quả tim anh.
Cánh tay cô bám cổ anh càng chặt hơn, cơ thể nóng rẫy cũng càng dán tới gần.
Việt Trạch ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay xẹt qua làn da mịn màng đầy đặn trên chân cô, trong nháy mắt, tinh thần anh không kìm được hỗn loạn.
Không thể nghi ngờ, anh muốn cô!
Lúc trên cầu, khoảnh khắc cô rơi xuống trước mắt anh, cả đầu anh chỉ ầm vang một tiếng: Xong rồi!
23 năm, chưa một lần nào anh cảm thấy tuyệt vọng và khủng hoảng như khi ấy.
Anh thề nhất định phải tìm được cô, nhất định sẽ không buông tay.
Mất đi rồi tìm lại.
Khi Nghê Già vươn lên hôn anh, Việt Trạch mất khống chế.
Anh đã quên cô đang bị ốm, đã quên cô đang phát sốt, đã quên ý thức cô không rõ ràng, anh chỉ biết là người anh cũng nóng lên theo, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.
Anh cực độ khát vọng cô, ngay bây giờ anh muốn!
Anh hung hăng mà đáp trả, vành tai tinh xảo, cần cổ trắng mịn, bầu ngực mềm mại, mọi chỗ anh đều không buông tha, mọi chỗ anh đều muốn nuốt vào mình.
Nghê Già trong lòng anh khẽ run rẩy, hô hấp nóng rực dây dưa với anh, trong cơ thể cô hơi nóng tràn ra từng đợt, vậy mà nụ hôn của anh cũng nóng như vậy, như là ngọn lửa, liên tục lan tràn bên tai, trên cổ, trên ngực cô.
Cô choáng váng, tim như run rẩy, thân mật kịch liệt như thế thể lực cô không đỡ hết nổi. Ý thức mờ mịt, cô mềm mại dựa trong ngực anh, hừ ra một tiếng ưm a, chỉ còn đủ sức mà thở dốc.
Ngay tiếp theo, anh nghiêng người, đè cô xuống ghế sau rộng rãi, hai tay dọc theo làn váy đã rách của cô mà đi sâu vào trong, cơ thể của cô còn mỏng manh, còn trơn trượt hơn anh tưởng tượng, mềm và ấm như trứng gà bóc còn nóng hổi.
Hai tay lại càng tham lam dịch lên trên, vuốt ve lên đường cong lộ ra trước ngực cô, cảm giác rõ ràng mà vô cùng thân mật kích thích cảm quan của anh, khiến hô hấp anh càng lúc càng nặng nề.
Nghê Già bị bàn tay vuốt ve của anh kích thích đến run rẩy toàn thân, cảm giác ngứa ngáy như ăn trong xương âm thầm lan, cô khó chịu vô cùng, cô không biết thân thể anh có thể tiêu giảm cảm giác run rẩy đáng sợ này hay không, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Hai tay mềm mại đẩy áo sơ mi của anh, tham lam vuốt ve đường cong mạnh mẽ mà không thô kệch của lồng ngực và thắt lưng anh, hai chân thon thả trắng ngần cũng nâng lên, quấn chặt trên hông anh.
Kích thích như vậy hình như sẽ lòng sự ngứa ngáy trong người biến mất.
Cùng lúc ấy, Việt Trạch cũng vạch quần áo của cô ra, hôn lên ngực cô, hai cơ thể của hai con người trần trụi mà kề cận, mồ hôi và nước mưa, không còn phân biệt được nữa.
Cơn sốt của Nghê Già càng lúc càng tăng, hơn nữa bị anh đè bên dưới cô càng thêm khó thở, dòng nhiệt liên tục không ngừng trào lên trong người.
Như thể cô đang ngâm trong nước nóng, càng lúc càng không còn sức.
Đầu càng lúc càng nặng, ý thức càng ngày càng mịt mờ, nhưng có vài cảm giác thì càng lúc càng rõ ràng, có một số rất quen thuộc, có một số thì hoàn toàn xa lạ. Nụ hôn của anh không ngừng nghỉ quấn bên môi và răng cô, trong khi đó, trên cổ, hương vị bạc hà chuyên thuộc về anh, lại có một cảm giác xa lạ không phải của anh.
Người Việt Trạch rất nóng, dán vào cô rất gần, cô chẳng biết đến cuối cùng nên là sự phản kháng quen thuộc, hay là cảm giác an toàn xa lạ.
Cho đến khi tay anh chạm vào dải đất mẫn cảm của cô, Nghê Già mới hay, cảm giác bài xích bị áp chế, một cảm giác đáng sợ khác lại tìm tới.
Trong khoảnh khắc, cô bi ai vô hạn.
Khi muốn đẩy anh ra, phản ứng bản năng của cơ thể và tâm trạng mâu thuẫn trong tâm hồn đã hoàn toàn hao tốn ý chí của cô, không khí càng thêm loãng, cô càng khó thở. Cuối cùng thì chẳng còn một ít sức lực nào.
Trước khi ý thức tan ra, cô cảm thấy hình như có một vật cứng nóng như lửa nào đó chạm vào dải đất mềm mại, thân thể theo phản xạ mềm oặt đi không còn sức, không quan tâm để cảm giác không cam lòng và nhục nhã tràn ra như sóng triều.
Cô khổ sở hừ một tiếng, thế giới chìm vào bóng tối.
Khi Nghê Già phục hồi ý thức, cô chỉ cảm thấy thoải mái và tỉnh táo, cái nóng trong người đã biến mất hết, cô thấy rất nhẹ nhàng.
Cô tỉnh lại vì nghe được một giọng nói rất quen thuộc, tuy khàn khàn, hơi ồm ồm, nhưng chính là em trai yêu quý của cô: “Bảo sao em đi Đức mà chị ấy không đòi đi theo, hóa ra là đi Macao bài bạc rồi. Người đâu lớn tướng rồi mà chẳng để cho ai yên tâm, một ngày không nhìn thấy chị ấy chắc phải ăn mừng.”
Nghê Già mở mắt ra, nhìn Nghê Lạc: “Không nói xấu tôi thì cậu chết đấy à!” Nói xong mới thấy, Việt Trạch cũng ngồi một bên, ánh mắt bình thản, mặt hơn uể oải nhưng vẫn tỉnh táo như cũ.
Nghê Già nhớ tới việc bọn họ làm trên ghế sau ô tô ngay trước khi hôn mê, có chút xấu hổ, vén vén mái tóc chạy lung tung, quay mặt, không nhìn anh.
Vẻ mặt Việt Trạch không thể hiện gì, nhìn cô không có mấy cảm xúc, không có gì khác thường, hỏi không mặn không nhạt: “Có cảm giác khá hơn chút nào không?”
Nghê Già cụp mắt gật đầu ưm một tiếng, rồi nói thêm: “Đã hạ sốt rồi.”
Còn chưa dứt lời, Nghê Lạc đã gõ một cái trán của cô.
Nghê Già bị đau ôm lấy trán, trợn mắt trừng cậu, đã thấy Nghê Lạc còn có vẻ rất đường hoàng lên giọng.
“Tôi xin chị, chị tự chăm sóc mình cho tốt được không hả, đừng làm ảnh hưởng tôi chứ!” Nghê Lạc ngậm nhiệt kế trong miệng, buồn bực hết sức nhìn cô, “Lần sau chị mà dám sốt lúc tôi không biết, cẩn thận tôi đánh chị đó.”
Vừa nói vừa vung nắm tay làm bộ đấm người.
Nghê Già sửng sốt, nghe vậy mới biết cậu cũng sốt theo cảm ứng với cô.
Lập tức Nghê Già thấy thoải mái hoàn toàn, nhìn hai má hồng hồng của cậu, đáng yêu như quả cà chua vậy, cô không nhịn được bật cười khanh khách, còn nhéo mặt cậu: “Oa, nóng ghê nha, như màn thầu vừa hấp vậy đó!”
Chị hưng phấn cái gì vậy?
Nghê Lạc vô cùng bực bội, một tay rút nhiệt kế ra, một tay gạt tay Nghê Già ra.
Tiếp theo, bác sĩ Tô lập tức đập bốp một cái lên đầu Nghê Lạc: “Lại không nghe lời này.”
Nghê Lạc: “Sao chú không…”
Bác sĩ Tô giật lấy nhiệt kế nhét vào miệng cậu: “Câm miệng!” Ông là bác sĩ chăm sóc Nghê Lạc từ nhỏ, nên rất có uy.
Nghê Lạc ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, căm tức trừng Nghê Già một cái.
Giờ Nghê Già đang tâm tình tốt, lè lưỡi lại với cậu.
Việt Trạch ở một bên bình thản nhìn, nhìn cô và Nghê Lạc gặp nhau đều dễ dàng vui vẻ, nở nụ cười thực tâm, chẳng hiểu sao lại thấy xa lạ. Anh lẳng lặng thu lại ánh nhìn, vẫn không để lộ chút tâm tình nào.
Nghê Lạc ngồi trước giường bệnh, miệng ngậm nhiệt kế, thầm thì với Việt Trạch: “Đúng rồi, anh Việt Trạch, cô gái anh thích kia đã cưa được chưa?”
Việt Trạch liếc liếc Nghê Già, cô cúi đầu cụp mắt.
Anh bình tĩnh nói, “Ừ, theo đuổi được rồi.”
Nghê Già khẽ cắn môi, nói thật, cô chẳng nghĩ ra cách gì để nói với Nghê Lạc chuyện này cả.
Nghê Lạc rất hưng phấn: “Đúng là cách em chỉ anh dùng tốt đúng không? Hôm nào dẫn cô ấy tới cho em gặp với, dù sao cũng có một phần công của em mà!”
Việt Trạch gật đầu, nói đầy ẩn ý: “Đúng là có công của cậu.”
Nghê Già nhéo nhéo chăn, không nói gì.
“Vậy hai người tới trình độ nào rồi?” Bạn trẻ Nghê Lạc rất kích thích, hỏi dai dẳng: “Bước 1, bước 3 hay là vào lưới rồi?”
Việt Trạch bình tĩnh sờ sờ mũi không lên tiếng.
Chuyện này, thực ra anh cũng muốn biết.
Chuyện trên xe hôm ấy, không thể tránh khỏi để lại một bóng ma trong anh. Anh cũng thường nghĩ, nếu như lúc đó Nghê Già không hôn mê, vậy bọn họ, liệu cuối cùng có đi đến bước đó không?
Nghê Lạc cắn nhiệt kế, làu nhàu không rõ tiếng: “Anh Việt Trạch, anh có mị lực như vậy, nhất định cô gái kia chủ động dán tới hiến thân, đúng không…”
Nghê Già đỏ mặt, cậu nói, rất đúng…
Nghê Lạc: “Nhất định là thế rồi, vậy hai người có phải là đã…”
Việt Trạch ho khẽ hai tiếng.
Tuy anh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Nghê Già không chịu nổi nữa.
Nghê Già kéo tay cậu: “Nghê Lạc em sao…”
Nghê Lạc đẩy tay cô ra: “Chuyện đàn ông, con gái con đứa xen vào làm gì hử?”
Nghê Già tàn bạo véo cậu: “Nói lắm thế, cẩn thận cắn đứt nhiệt kế, cho em chết vì độc thủy ngân nhé!”
Nghê Lạc nhướng mày: “Thủy ngân độc bằng chị chắc?”
Nghê Già run run khóe miệng: “Cậu qua đây, chân tôi đang ngứa.”
Nghê Lạc lập tức cảnh giác bật dậy: “Còn định đá tôi nữa?”
Nghê Lạc vừa đứng dậy, bác sĩ Tô liền rút nhiệt kế trong miệng cậu ra xem: “39 độ, lập tức đi truyền dịch.”
Nghê Lạc mặt mũi bơ phờ đi ra ngoài, còn không quên nhìn Nghê Già ai oán: “Đều tại chị, chiều tối hôm nay tôi còn định đi dự thính họp ban giám đốc mà.”
Nghê Già thoáng sửng sốt, cứ cảm giác đồ ngốc này nói những chuyện nghiêm túc như vậy không phù hợp cho lắm, còn định đáp lại gì đó, thì cậu đã khuất sau cửa phòng bệnh.
“Chờ đã.” Nghê Già như nghĩ ra chuyện gì, xỏ dép, loẹt quẹt đi theo ra ngoài, nhưng không thấy bóng Nghê Lạc đâu nữa.
Đến khi tìm được nơi truyền dịch, chỉ thấy Nghê Lạc mới quay qua quay lại đã đổi lại đồ vest, trên mu bàn tay trái cắm kim tiêm, đang truyền, còn tay phải đang viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy A4, đang thảo luận với trợ lý bà nội phái cho cậu.
Chiều tối hôm này ở tập đoàn ban giám đốc có một cuộc họp, Nghê Lạc muốn đi dự thính, xem ra cậu đã chuẩn bị cẩn thận xong rồi. Nghê Già không khỏi cảm thấy bất ngờ, cô còn nghĩ cậu đã ốm thì sẽ không đi, không ngờ thằng nhóc này lại ham đến vậy.
Ai mà ngờ tới, vừa nãy cậu còn đứng tranh luận với cô trong phòng bệnh, rất gợi đòn, giờ đối mặt với chuyện công việc lại như biến thành một người khác như thế.
Không giống với vest thời trang ngày thường thỉnh thoảng mặc, hôm nay Nghê Lạc mặc rất chuẩn mực, rất người lớn. Không giống với cậu bé tsun nặng trong trí nhớ, mà là một người đàn ông bắt đầu trưởng thành.
Nghê Già hơi xúc động, cô nghiêng đầu, ngắm dáng vẻ nghiêm túc và chăm chú chưa từng thấy ở cậu, hơi mơ màng, đây là em trai của cô đấy, dường như nó sẽ thực sự trở thành niềm tự hào của cô.
Sự hạnh phúc căng tràn trong tim này là sao?
Vốn định đuổi theo nói với cậu vài chuyện, nhưng không nói nữa. Nói cho cậu biết Mạc Doãn Nhi thiếu chút nữa đã làm gì, và đã làm gì cô ư? Không có bằng chứng, sẽ khiến cậu chỉ càng thêm nghi hoặc. Cũng không giải quyết được, chỉ khiến cậu càng lo lắng và đau khổ.
Để cậu bình yên mà trưởng thành thôi, chuyện gia tộc cậu đang dần dần học tập rồi; còn chuyện Mạc Doãn Nhi, để cô ứng phó.
Chuyện xảy ra đêm đó, khiến Nghê Già quyết định, lần này, nhất định phải chủ động ra tay.
Khi Nghê Già quay về phòng bệnh, Việt Trạch đang ngồi lẳng lặng, nhắm mắt lại suy nghĩ gì đó, giữa hai lông mày thanh tao hiện ra sự uể oải nhàn nhạt.
Rõ ràng cô đã rón rén bước vào, nhưng anh vẫn cảm nhận được, chậm rãi mở mắt ra, nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp và bình tĩnh.
Nghê Già: “Sao vậy, sao nhìn em như thế?”
“Không có gì.” Anh đứng dậy dắt tay cô, đầu ngón tay khẽ phẩy qua lòng bàn tay cô, dường như trong lòng có suy nghĩ, nhưng sau một lúc cũng chỉ hỏi một câu rất bình thường. “Uống nước không?”
Nghê Già gật đầu.
Việt Trạch xoay người rót nước cho cô, đúng lúc này cửa mở ra, Tống Nghiên Nhi đi đến.
Nghê Già vừa thấy cô ta thì sửng sốt, có điều nhìn cô ta mặc đồ bệnh nhân, chắc là cũng gặp đại nạn không chết.
Nghê Già còn tưởng rằng cô ấy đến tìm cô, nhưng Tống Nghiên Nhi chỉ thản nhiên liếc qua Nghê Già một cái, rồi ánh mắt rơi xuống Việt Trạch, cô ta xoa ngón tay, có chút bối rối: “Cảm ơn anh đã cứu em.”
Việt Trạch đang rót nước, mặt lạnh nhạt nhìn cô một cái, rõ ràng không nhớ ra là chuyện gì, cho nên không nói gì, chỉ xoay người đưa cốc nước cho Nghê Già.
Nghê Già cầm cốc uống nước, nhưng sự tò mò bắt đầu nổi lên.
Tống Nghiên Nhi cũng nhìn ra Việt Trạch không nhớ rõ, mặt hơi đỏ lên, lắp bắp: “Ở Macao, anh cứu em từ dưới biển lên, nếu không có anh, em đã chết rồi.”
Việt Trạch chẳng phản ứng gì, rất thành thật: “Tôi ném cô xuống bờ biển, sau lại có ai cứu tôi cũng không biết.”
“Nhưng em biết là anh.”
Tống Nghiên Nhi kiên quyết mà ngượng ngùng nói bằng giọng rất nhỏ. Nghê Già nghe thấy được, chẳng biết Việt Trạch có nghe thấy không, cuối cùng, cô ta còn cố gắng kéo kéo khóe môi tái nhợt, “Nói chung, rất cảm ơn anh.”
Việt Trạch lạnh nhạt chẳng nói gì.
Nhất thời phòng bệnh lặng ngắt như tờ. Tống Nghiên Nhi đứng đó một lúc lâu, lại nói cảm ơn, rồi mới đi.
Nghê Già hiếu kì, hỏi không kiêng dè: “Anh làm anh hùng cứu mỹ nhân lúc nào vậy, sao em không biết nhỉ?”
Việt Trạch không chút quan tâm, xoa xoa đầu cô, thuận miệng đáp:
“Hiểu lầm thôi.”
Vừa nói xong, điện thoại vang lên, Việt Trạch còn có việc bận, trước khi anh đi còn dặn dò cô.
Nghe anh căn dặn, cô cười ha ha gật đầu vâng lời, ngoan như mèo con, Việt Trạch thấy vậy lòng ngứa ngáy, không nhịn được cắn một cái trên môi cô rồi mới đi.
Chỉ là, vừa đi ra phòng bệnh, lòng lại u ám hẳn đi.
Chuyện trên ghế sau ô tô hôm ấy, mấy ngày nay cứ lẩn quẩn trong đầu anh, sự đau đớn và áp lực không thể mờ đi nổi.
Khi ấy, Nghê Già dưới thân anh, nóng bỏng như ngọn lửa, mềm mại như dòng nước. Anh còn nhớ rõ trên tà váy đỏ, vị của bầu ngực mềm mại của cô, mỗi khi hồi tưởng lại cũng làm anh ngơ ngẩn.
Chỉ là, khi anh đã cho rằng mọi sự nước chảy thành sông, khi anh mất khống chế gần như đã xuyên qua người cô, mặt cô trắng bệch đi, đôi mắt ngây dại, đôi mắt vô thần trào ra một giọt nước mắt, chảy xuống, làm anh đau lòng.
Khung cảnh ấy, mỗi khi anh nhớ lại, đều đau đến không biết phải phát ra như thế nào.
Lúc ấy.
Ý thức của cô đã tan rã, từ trên đôi môi phát ra tiếng khóc thảm có chút tuyệt vọng và bất lực:
“Van xin các người, đừng!”
_________________________
Có những sự hiểu lầm có ích
Lòng anh chưa kịp thả lỏng thì lại căng lên.
Trên lý thuyết, Ninh Cẩm Niên sẽ không dám lỗ mãng.
Việt Trạch nhìn chằm chằm vết dơ bẩn dính đầy trên thảm, và vết nước lớn ở một góc, nhíu mày.
Lúc đó trên mạn tàu có người gọi to:
“Anh Ba, ở đây!”
Việt Trạch lập tức chạy tới, chỉ thấy trên boong tàu quét sơn trắng tích đầy nước mưa. Dưới cơn mưa đêm, Nghê Già cứ nghiêng người mà nằm trong một vũng nước.
Mái tóc đen tuyền tản ra như tảo biểng, tà váy đỏ xòe ra như một đóa hồng.
Chiếc váy đỏ chỉ xem như bao được ngực và bụng cô, hai cánh tay trắng nõn và hai chân thon dài đều lộ ở ngoài. Trong đêm tối, trên chiếc váy đỏ, màu trắng của da cô lại càng làm chói mắt người.
Việt Trạch chạy như bay xuống cầu thang dẫn tới mạn, đạp trên những vũng nước mưa đọng tới bên người cô, lại thấy trong không khí lạnh lẽo của đêm, má cô còn nhuộm một màu đỏ.
Cô khép mắt, lông mi đẫm nước. Cô yên lặng như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Anh cởi áo khoác, chuẩn bị bọc cô vào bế lên, thì đột nhiên cô mở mắt, đôi mắt trong veo như nước, không chớp mắt một lần mà nhìn anh.
Việt Trạch bị ánh mắt của cô làm bất ngờ đến ngẩn người, nhịp tim không hiểu sao dừng lại, như thể bị cô nhìn thẳng vào góc sâu nhất trong tim.
Sau một khắc, cô cong khóe môi, nở một nụ cười nhợt nhạt:
“Anh đến rồi sao?”
Việt Trạch run rẩy trong lòng, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, tay chân hơi luống cuống buộc tà váy đã rách toang của cô lại, miễn cưỡng cũng che lại được đôi chân trắng mịn màng cân đối đến nỗi người ta chỉ muốn phạm tội.
Sau đó, anh dùng áo khoác bọc cô lại, bế ngang cô lên.
Anh vội vàng bước đi, vô thức dán lên khuôn mặt ướt sũng nước của cô, dịu dàng: “Lạnh không?”
Cô lắc đầu, đưa tay lên ôm cổ anh, môi lại nở nụ cười, lầm bầm như thể đang chìm trong giấc mộng: “Em biết, anh nhất định sẽ tới cứu em.”
Giọng cô thật là nhẹ, dịu dàng mà yếu ớt chưa từng có, như thể một ngón tay mềm khẽ trêu đùa lòng anh. Tuy trong chốc lát, anh ngơ ngẩn, nhưng anh vẫn nhận ra, cô có gì đó không ổn.
Người trong lòng anh còn mềm mại hơn cả lúc trước, mềm như nước vậy, cánh tay như ngọc tuy bám lấy cô anh không có lực gì, nhưng lại càng giống cố ý ôm chặt hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngâm trong nước mưa lâu như thế, người cô lạnh toát, hai má bị lạnh tái nhợt, chỉ có trên xương gò má là vẫn đỏ. Môi cũng nhợt nhạt, còn có dấu răng rất sâu, như thể đã trải qua một cơn hành hạ đau đớn.
Anh nghĩ, có lẽ cô bị lạnh quá mức chịu đựng, cho nên mới vô cùng tham lam hơi ấm trong ngực anh, hoặc có lẽ sự khổ sở trong mấy tiếng đồng hồ đó đã đánh tan phòng tuyến trong lòng cô, cho nên đến với anh cô càng chờ mong được che chở.
Tim anh đau như thể nứt ra, anh không khỏi ôm cô càng chặt hơn, nhanh chóng xuống tàu, lên xe, lấy quần áo khô bọc vào cho cô, quấn thật chặt.
Trời đã hưng hửng sáng, vẫn còn mưa lắc rắc, lúc lái xe lên cầu, đường đang thông, lực lượng cảnh sát luôn chậm trễ đã kéo dải cách ly để dọn dẹp cây cầu lớn lộn xộn, không ngừng kiểm tra xe cộ qua lại.
Dòng xe cộ đi được một chút lại dừng.
Lòng Việt Trạch lại dâng lên một nỗi lo lắng. Lên xe không được bao lâu, hơi lạnh trên người Nghê Già đã tản đi, cô ấm lên, và thậm chí là càng lúc càng nóng lên.
Chẳng biết vì sao, từ đầu đến cuối cô vẫn chịu đựng mà run rẩy, lúc đầu anh còn nghĩ là cô lạnh, nhưng sau đó vẫn vậy, anh liền nghĩ là cô bị sốt quá cao nên như thế.
Lúc đầu anh nghĩ giờ trên đảo đã giới nghiêm, khắp nơi đều là cảnh sát, cũng xem như an toàn, muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô nói sao cũng không chịu, cứ nằng nặc đòi về nhà.
Anh không biết đến cùng là chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết cô bị làm sao, chỉ biết là, từ khi cô nhìn thấy anh, cô giống như một đứa bé vậy, đu lấy cổ anh không buông, chặt đến nỗi anh có chút khó thở.
Anh lại không nỡ gỡ tay cô ra, chật vật cúi đầu, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Anh còn chưa dứt câu, cô đã ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực vì sốt cứ thế phả trên mặt anh, khiến anh không nhịn được run lên. Ngay tiếp theo, môi cô đã dán lên, cường thế dùng sức cắn nuốt anh.
Việt Trạch sửng sốt, đỡ lấy vai cô, kéo cô khỏi môi mình.
Nhưng không thể nghi ngờ, nụ hôn chủ động và có phần cưỡng ép của cô khiến anh khí tức hỗn loạn. Hơn nữa cô vừa dàn tới, chân vừa không tự chủ cong lên, váy rơi xuống, cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh không kiêng dè đỗ lại trên eo của anh.
Anh vừa cúi đầu thoáng nhìn đã vội vàng rút lại ánh mắt, nhưng ấn tượng thị giác thì đã quá khắc sau, không thể mờ đi được nữa.
Đây là người phụ nữ mà anh yêu.
Nếu anh còn không có phản ứng, thì anh chẳng phải đàn ông.
Việt Trạch cực kỳ lúng túng dịch chuyển một chút, đè xuống khổ nóng đang dâng lên, hầu kết khô khốc trượt đi. Anh cẩn thận nhìn cô, chỉ thấy khuôn mặt trong nắng sớm của cô, trắng nõn mà ánh hồng, quyến rũ khiến người say, đôi mắt vì thân nhiệt cao mà mờ mờ hơi sương, long lanh nước, hút mất hồn người.
Anh nhắm mắt, nhìn xuống cảm giác bị đánh bại trong lòng, trầm giọng hỏi: “Có phải bọn họ cho em uống cái gì không?”
“Không có,” giọng cô mờ ảo vô lực, đôi người trong trẻo lộ sự khó hiểu, “Sao lại hỏi thế?”
Việt Trạch ngậm miệng.
Nhìn qua cô đúng là không có vấn đề gì. Nhiệt độ cao, người không có sức, ý thức mê man, tất cả đều là vì sốt cao. Nếu thật sự cô uống phải thuốc gì, hẳn phản ứng phải mãnh liệt hơn thế.
Nhưng vì sao đột nhiên cô lại chủ động như vậy?
Anh còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, cô đã lại hôn anh lần nữa, rất nhẹ, rất mềm mại, gặm cắn môi anh từng chút một, mỗi một lần đều giống như một bàn tay cù nhột lên đầu quả tim anh.
Cánh tay cô bám cổ anh càng chặt hơn, cơ thể nóng rẫy cũng càng dán tới gần.
Việt Trạch ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay xẹt qua làn da mịn màng đầy đặn trên chân cô, trong nháy mắt, tinh thần anh không kìm được hỗn loạn.
Không thể nghi ngờ, anh muốn cô!
Lúc trên cầu, khoảnh khắc cô rơi xuống trước mắt anh, cả đầu anh chỉ ầm vang một tiếng: Xong rồi!
23 năm, chưa một lần nào anh cảm thấy tuyệt vọng và khủng hoảng như khi ấy.
Anh thề nhất định phải tìm được cô, nhất định sẽ không buông tay.
Mất đi rồi tìm lại.
Khi Nghê Già vươn lên hôn anh, Việt Trạch mất khống chế.
Anh đã quên cô đang bị ốm, đã quên cô đang phát sốt, đã quên ý thức cô không rõ ràng, anh chỉ biết là người anh cũng nóng lên theo, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.
Anh cực độ khát vọng cô, ngay bây giờ anh muốn!
Anh hung hăng mà đáp trả, vành tai tinh xảo, cần cổ trắng mịn, bầu ngực mềm mại, mọi chỗ anh đều không buông tha, mọi chỗ anh đều muốn nuốt vào mình.
Nghê Già trong lòng anh khẽ run rẩy, hô hấp nóng rực dây dưa với anh, trong cơ thể cô hơi nóng tràn ra từng đợt, vậy mà nụ hôn của anh cũng nóng như vậy, như là ngọn lửa, liên tục lan tràn bên tai, trên cổ, trên ngực cô.
Cô choáng váng, tim như run rẩy, thân mật kịch liệt như thế thể lực cô không đỡ hết nổi. Ý thức mờ mịt, cô mềm mại dựa trong ngực anh, hừ ra một tiếng ưm a, chỉ còn đủ sức mà thở dốc.
Ngay tiếp theo, anh nghiêng người, đè cô xuống ghế sau rộng rãi, hai tay dọc theo làn váy đã rách của cô mà đi sâu vào trong, cơ thể của cô còn mỏng manh, còn trơn trượt hơn anh tưởng tượng, mềm và ấm như trứng gà bóc còn nóng hổi.
Hai tay lại càng tham lam dịch lên trên, vuốt ve lên đường cong lộ ra trước ngực cô, cảm giác rõ ràng mà vô cùng thân mật kích thích cảm quan của anh, khiến hô hấp anh càng lúc càng nặng nề.
Nghê Già bị bàn tay vuốt ve của anh kích thích đến run rẩy toàn thân, cảm giác ngứa ngáy như ăn trong xương âm thầm lan, cô khó chịu vô cùng, cô không biết thân thể anh có thể tiêu giảm cảm giác run rẩy đáng sợ này hay không, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Hai tay mềm mại đẩy áo sơ mi của anh, tham lam vuốt ve đường cong mạnh mẽ mà không thô kệch của lồng ngực và thắt lưng anh, hai chân thon thả trắng ngần cũng nâng lên, quấn chặt trên hông anh.
Kích thích như vậy hình như sẽ lòng sự ngứa ngáy trong người biến mất.
Cùng lúc ấy, Việt Trạch cũng vạch quần áo của cô ra, hôn lên ngực cô, hai cơ thể của hai con người trần trụi mà kề cận, mồ hôi và nước mưa, không còn phân biệt được nữa.
Cơn sốt của Nghê Già càng lúc càng tăng, hơn nữa bị anh đè bên dưới cô càng thêm khó thở, dòng nhiệt liên tục không ngừng trào lên trong người.
Như thể cô đang ngâm trong nước nóng, càng lúc càng không còn sức.
Đầu càng lúc càng nặng, ý thức càng ngày càng mịt mờ, nhưng có vài cảm giác thì càng lúc càng rõ ràng, có một số rất quen thuộc, có một số thì hoàn toàn xa lạ. Nụ hôn của anh không ngừng nghỉ quấn bên môi và răng cô, trong khi đó, trên cổ, hương vị bạc hà chuyên thuộc về anh, lại có một cảm giác xa lạ không phải của anh.
Người Việt Trạch rất nóng, dán vào cô rất gần, cô chẳng biết đến cuối cùng nên là sự phản kháng quen thuộc, hay là cảm giác an toàn xa lạ.
Cho đến khi tay anh chạm vào dải đất mẫn cảm của cô, Nghê Già mới hay, cảm giác bài xích bị áp chế, một cảm giác đáng sợ khác lại tìm tới.
Trong khoảnh khắc, cô bi ai vô hạn.
Khi muốn đẩy anh ra, phản ứng bản năng của cơ thể và tâm trạng mâu thuẫn trong tâm hồn đã hoàn toàn hao tốn ý chí của cô, không khí càng thêm loãng, cô càng khó thở. Cuối cùng thì chẳng còn một ít sức lực nào.
Trước khi ý thức tan ra, cô cảm thấy hình như có một vật cứng nóng như lửa nào đó chạm vào dải đất mềm mại, thân thể theo phản xạ mềm oặt đi không còn sức, không quan tâm để cảm giác không cam lòng và nhục nhã tràn ra như sóng triều.
Cô khổ sở hừ một tiếng, thế giới chìm vào bóng tối.
Khi Nghê Già phục hồi ý thức, cô chỉ cảm thấy thoải mái và tỉnh táo, cái nóng trong người đã biến mất hết, cô thấy rất nhẹ nhàng.
Cô tỉnh lại vì nghe được một giọng nói rất quen thuộc, tuy khàn khàn, hơi ồm ồm, nhưng chính là em trai yêu quý của cô: “Bảo sao em đi Đức mà chị ấy không đòi đi theo, hóa ra là đi Macao bài bạc rồi. Người đâu lớn tướng rồi mà chẳng để cho ai yên tâm, một ngày không nhìn thấy chị ấy chắc phải ăn mừng.”
Nghê Già mở mắt ra, nhìn Nghê Lạc: “Không nói xấu tôi thì cậu chết đấy à!” Nói xong mới thấy, Việt Trạch cũng ngồi một bên, ánh mắt bình thản, mặt hơn uể oải nhưng vẫn tỉnh táo như cũ.
Nghê Già nhớ tới việc bọn họ làm trên ghế sau ô tô ngay trước khi hôn mê, có chút xấu hổ, vén vén mái tóc chạy lung tung, quay mặt, không nhìn anh.
Vẻ mặt Việt Trạch không thể hiện gì, nhìn cô không có mấy cảm xúc, không có gì khác thường, hỏi không mặn không nhạt: “Có cảm giác khá hơn chút nào không?”
Nghê Già cụp mắt gật đầu ưm một tiếng, rồi nói thêm: “Đã hạ sốt rồi.”
Còn chưa dứt lời, Nghê Lạc đã gõ một cái trán của cô.
Nghê Già bị đau ôm lấy trán, trợn mắt trừng cậu, đã thấy Nghê Lạc còn có vẻ rất đường hoàng lên giọng.
“Tôi xin chị, chị tự chăm sóc mình cho tốt được không hả, đừng làm ảnh hưởng tôi chứ!” Nghê Lạc ngậm nhiệt kế trong miệng, buồn bực hết sức nhìn cô, “Lần sau chị mà dám sốt lúc tôi không biết, cẩn thận tôi đánh chị đó.”
Vừa nói vừa vung nắm tay làm bộ đấm người.
Nghê Già sửng sốt, nghe vậy mới biết cậu cũng sốt theo cảm ứng với cô.
Lập tức Nghê Già thấy thoải mái hoàn toàn, nhìn hai má hồng hồng của cậu, đáng yêu như quả cà chua vậy, cô không nhịn được bật cười khanh khách, còn nhéo mặt cậu: “Oa, nóng ghê nha, như màn thầu vừa hấp vậy đó!”
Chị hưng phấn cái gì vậy?
Nghê Lạc vô cùng bực bội, một tay rút nhiệt kế ra, một tay gạt tay Nghê Già ra.
Tiếp theo, bác sĩ Tô lập tức đập bốp một cái lên đầu Nghê Lạc: “Lại không nghe lời này.”
Nghê Lạc: “Sao chú không…”
Bác sĩ Tô giật lấy nhiệt kế nhét vào miệng cậu: “Câm miệng!” Ông là bác sĩ chăm sóc Nghê Lạc từ nhỏ, nên rất có uy.
Nghê Lạc ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, căm tức trừng Nghê Già một cái.
Giờ Nghê Già đang tâm tình tốt, lè lưỡi lại với cậu.
Việt Trạch ở một bên bình thản nhìn, nhìn cô và Nghê Lạc gặp nhau đều dễ dàng vui vẻ, nở nụ cười thực tâm, chẳng hiểu sao lại thấy xa lạ. Anh lẳng lặng thu lại ánh nhìn, vẫn không để lộ chút tâm tình nào.
Nghê Lạc ngồi trước giường bệnh, miệng ngậm nhiệt kế, thầm thì với Việt Trạch: “Đúng rồi, anh Việt Trạch, cô gái anh thích kia đã cưa được chưa?”
Việt Trạch liếc liếc Nghê Già, cô cúi đầu cụp mắt.
Anh bình tĩnh nói, “Ừ, theo đuổi được rồi.”
Nghê Già khẽ cắn môi, nói thật, cô chẳng nghĩ ra cách gì để nói với Nghê Lạc chuyện này cả.
Nghê Lạc rất hưng phấn: “Đúng là cách em chỉ anh dùng tốt đúng không? Hôm nào dẫn cô ấy tới cho em gặp với, dù sao cũng có một phần công của em mà!”
Việt Trạch gật đầu, nói đầy ẩn ý: “Đúng là có công của cậu.”
Nghê Già nhéo nhéo chăn, không nói gì.
“Vậy hai người tới trình độ nào rồi?” Bạn trẻ Nghê Lạc rất kích thích, hỏi dai dẳng: “Bước 1, bước 3 hay là vào lưới rồi?”
Việt Trạch bình tĩnh sờ sờ mũi không lên tiếng.
Chuyện này, thực ra anh cũng muốn biết.
Chuyện trên xe hôm ấy, không thể tránh khỏi để lại một bóng ma trong anh. Anh cũng thường nghĩ, nếu như lúc đó Nghê Già không hôn mê, vậy bọn họ, liệu cuối cùng có đi đến bước đó không?
Nghê Lạc cắn nhiệt kế, làu nhàu không rõ tiếng: “Anh Việt Trạch, anh có mị lực như vậy, nhất định cô gái kia chủ động dán tới hiến thân, đúng không…”
Nghê Già đỏ mặt, cậu nói, rất đúng…
Nghê Lạc: “Nhất định là thế rồi, vậy hai người có phải là đã…”
Việt Trạch ho khẽ hai tiếng.
Tuy anh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Nghê Già không chịu nổi nữa.
Nghê Già kéo tay cậu: “Nghê Lạc em sao…”
Nghê Lạc đẩy tay cô ra: “Chuyện đàn ông, con gái con đứa xen vào làm gì hử?”
Nghê Già tàn bạo véo cậu: “Nói lắm thế, cẩn thận cắn đứt nhiệt kế, cho em chết vì độc thủy ngân nhé!”
Nghê Lạc nhướng mày: “Thủy ngân độc bằng chị chắc?”
Nghê Già run run khóe miệng: “Cậu qua đây, chân tôi đang ngứa.”
Nghê Lạc lập tức cảnh giác bật dậy: “Còn định đá tôi nữa?”
Nghê Lạc vừa đứng dậy, bác sĩ Tô liền rút nhiệt kế trong miệng cậu ra xem: “39 độ, lập tức đi truyền dịch.”
Nghê Lạc mặt mũi bơ phờ đi ra ngoài, còn không quên nhìn Nghê Già ai oán: “Đều tại chị, chiều tối hôm nay tôi còn định đi dự thính họp ban giám đốc mà.”
Nghê Già thoáng sửng sốt, cứ cảm giác đồ ngốc này nói những chuyện nghiêm túc như vậy không phù hợp cho lắm, còn định đáp lại gì đó, thì cậu đã khuất sau cửa phòng bệnh.
“Chờ đã.” Nghê Già như nghĩ ra chuyện gì, xỏ dép, loẹt quẹt đi theo ra ngoài, nhưng không thấy bóng Nghê Lạc đâu nữa.
Đến khi tìm được nơi truyền dịch, chỉ thấy Nghê Lạc mới quay qua quay lại đã đổi lại đồ vest, trên mu bàn tay trái cắm kim tiêm, đang truyền, còn tay phải đang viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy A4, đang thảo luận với trợ lý bà nội phái cho cậu.
Chiều tối hôm này ở tập đoàn ban giám đốc có một cuộc họp, Nghê Lạc muốn đi dự thính, xem ra cậu đã chuẩn bị cẩn thận xong rồi. Nghê Già không khỏi cảm thấy bất ngờ, cô còn nghĩ cậu đã ốm thì sẽ không đi, không ngờ thằng nhóc này lại ham đến vậy.
Ai mà ngờ tới, vừa nãy cậu còn đứng tranh luận với cô trong phòng bệnh, rất gợi đòn, giờ đối mặt với chuyện công việc lại như biến thành một người khác như thế.
Không giống với vest thời trang ngày thường thỉnh thoảng mặc, hôm nay Nghê Lạc mặc rất chuẩn mực, rất người lớn. Không giống với cậu bé tsun nặng trong trí nhớ, mà là một người đàn ông bắt đầu trưởng thành.
Nghê Già hơi xúc động, cô nghiêng đầu, ngắm dáng vẻ nghiêm túc và chăm chú chưa từng thấy ở cậu, hơi mơ màng, đây là em trai của cô đấy, dường như nó sẽ thực sự trở thành niềm tự hào của cô.
Sự hạnh phúc căng tràn trong tim này là sao?
Vốn định đuổi theo nói với cậu vài chuyện, nhưng không nói nữa. Nói cho cậu biết Mạc Doãn Nhi thiếu chút nữa đã làm gì, và đã làm gì cô ư? Không có bằng chứng, sẽ khiến cậu chỉ càng thêm nghi hoặc. Cũng không giải quyết được, chỉ khiến cậu càng lo lắng và đau khổ.
Để cậu bình yên mà trưởng thành thôi, chuyện gia tộc cậu đang dần dần học tập rồi; còn chuyện Mạc Doãn Nhi, để cô ứng phó.
Chuyện xảy ra đêm đó, khiến Nghê Già quyết định, lần này, nhất định phải chủ động ra tay.
Khi Nghê Già quay về phòng bệnh, Việt Trạch đang ngồi lẳng lặng, nhắm mắt lại suy nghĩ gì đó, giữa hai lông mày thanh tao hiện ra sự uể oải nhàn nhạt.
Rõ ràng cô đã rón rén bước vào, nhưng anh vẫn cảm nhận được, chậm rãi mở mắt ra, nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp và bình tĩnh.
Nghê Già: “Sao vậy, sao nhìn em như thế?”
“Không có gì.” Anh đứng dậy dắt tay cô, đầu ngón tay khẽ phẩy qua lòng bàn tay cô, dường như trong lòng có suy nghĩ, nhưng sau một lúc cũng chỉ hỏi một câu rất bình thường. “Uống nước không?”
Nghê Già gật đầu.
Việt Trạch xoay người rót nước cho cô, đúng lúc này cửa mở ra, Tống Nghiên Nhi đi đến.
Nghê Già vừa thấy cô ta thì sửng sốt, có điều nhìn cô ta mặc đồ bệnh nhân, chắc là cũng gặp đại nạn không chết.
Nghê Già còn tưởng rằng cô ấy đến tìm cô, nhưng Tống Nghiên Nhi chỉ thản nhiên liếc qua Nghê Già một cái, rồi ánh mắt rơi xuống Việt Trạch, cô ta xoa ngón tay, có chút bối rối: “Cảm ơn anh đã cứu em.”
Việt Trạch đang rót nước, mặt lạnh nhạt nhìn cô một cái, rõ ràng không nhớ ra là chuyện gì, cho nên không nói gì, chỉ xoay người đưa cốc nước cho Nghê Già.
Nghê Già cầm cốc uống nước, nhưng sự tò mò bắt đầu nổi lên.
Tống Nghiên Nhi cũng nhìn ra Việt Trạch không nhớ rõ, mặt hơi đỏ lên, lắp bắp: “Ở Macao, anh cứu em từ dưới biển lên, nếu không có anh, em đã chết rồi.”
Việt Trạch chẳng phản ứng gì, rất thành thật: “Tôi ném cô xuống bờ biển, sau lại có ai cứu tôi cũng không biết.”
“Nhưng em biết là anh.”
Tống Nghiên Nhi kiên quyết mà ngượng ngùng nói bằng giọng rất nhỏ. Nghê Già nghe thấy được, chẳng biết Việt Trạch có nghe thấy không, cuối cùng, cô ta còn cố gắng kéo kéo khóe môi tái nhợt, “Nói chung, rất cảm ơn anh.”
Việt Trạch lạnh nhạt chẳng nói gì.
Nhất thời phòng bệnh lặng ngắt như tờ. Tống Nghiên Nhi đứng đó một lúc lâu, lại nói cảm ơn, rồi mới đi.
Nghê Già hiếu kì, hỏi không kiêng dè: “Anh làm anh hùng cứu mỹ nhân lúc nào vậy, sao em không biết nhỉ?”
Việt Trạch không chút quan tâm, xoa xoa đầu cô, thuận miệng đáp:
“Hiểu lầm thôi.”
Vừa nói xong, điện thoại vang lên, Việt Trạch còn có việc bận, trước khi anh đi còn dặn dò cô.
Nghe anh căn dặn, cô cười ha ha gật đầu vâng lời, ngoan như mèo con, Việt Trạch thấy vậy lòng ngứa ngáy, không nhịn được cắn một cái trên môi cô rồi mới đi.
Chỉ là, vừa đi ra phòng bệnh, lòng lại u ám hẳn đi.
Chuyện trên ghế sau ô tô hôm ấy, mấy ngày nay cứ lẩn quẩn trong đầu anh, sự đau đớn và áp lực không thể mờ đi nổi.
Khi ấy, Nghê Già dưới thân anh, nóng bỏng như ngọn lửa, mềm mại như dòng nước. Anh còn nhớ rõ trên tà váy đỏ, vị của bầu ngực mềm mại của cô, mỗi khi hồi tưởng lại cũng làm anh ngơ ngẩn.
Chỉ là, khi anh đã cho rằng mọi sự nước chảy thành sông, khi anh mất khống chế gần như đã xuyên qua người cô, mặt cô trắng bệch đi, đôi mắt ngây dại, đôi mắt vô thần trào ra một giọt nước mắt, chảy xuống, làm anh đau lòng.
Khung cảnh ấy, mỗi khi anh nhớ lại, đều đau đến không biết phải phát ra như thế nào.
Lúc ấy.
Ý thức của cô đã tan rã, từ trên đôi môi phát ra tiếng khóc thảm có chút tuyệt vọng và bất lực:
“Van xin các người, đừng!”
_________________________
Có những sự hiểu lầm có ích
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook