Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa
-
Chương 44
Tống Nghiên Nhi tát một cái tát rất đanh lên mặt Mạc Doãn Nhi, Tống Nghiên Nhi là hả hê vì kế hoạch thành công, còn Mạc Doãn Nhi là nghẹn họng trợn tròn mắt.
Mà toàn bộ hội trường sinh viên vỗ tay như sấm, khen ngợi, cao trào cảm xúc của hai chị em này được bộc phát qua hành động, quả thực đã lột tả rất đúng rất thật.
Tần Cảnh:…
Nghê Già:…
Tần Cảnh nâng mày đầy ẩn ý: “Theo yêu cầu của kịch bản tiếp theo hai người này còn có một trận đánh nhau nữa nhỉ?”
Nghê Già mặt bình tĩnh, trả lời: “Không khéo sắp làm thật rồi.”
Quả nhiên, khi Mạc Doãn Nhi bị đánh, lập tức đã phản ứng lại ngay, đánh trả Tống Nghiên Nhi. Tống Nghiên Nhi tránh đi, tuy không trúng mặt nhưng đầu bị đập mạnh, tiếng tay đập vào đầu nghe rõ mồn một như tiếng quả bóng bị đá, cộng hưởng trong sân vận động.
Bầu không khí trên và dưới sân khấu đều trở nên căng thẳng.
Cả thầy lẫn trò: (⊙o⊙) Oa, diễn giống thật quá, cảm xúc quá, kích thích quá. Tất cả mọi người trợn tròn mắt, xem hai mỹ nhân ngày thường cao quý trang nhã đánh nhau, kích thích quá.
Hai chị em này thật có tinh thần hi sinh vì nghệ thuật. Vì diễn xuất, không ngại phá vỡ hình tượng.
Vì vậy, toàn bộ vô cùng sùng bái, vô cùng cảm khái. Tiếng vỗ tay vang như sấm, tiếng hò hét bao phủ sân trường: “Hay! Hay quá!”
Tần Cảnh: …
Nghê Già: …
Vì sao phiu linh như cảnh đánh nhau phim parody ý nhỉ… (câu này khó hiểu vỡi, tra lên tra xuống, đại ý thôi)
Đúng là dở khóc dở cười…
Chỉ mình Tần Cảnh và Nghê Già biết, không phải kịch bản viết cảnh đánh nhau rất kịch liệt, mà hai người này đã ngứa mắt nhau rồi, cho nên đến lúc diễn thật, Tống Nghiên Nhi châm ngòi nổ, rồi hai quả pháo cùng nổ, lấy danh nghĩa là đang diễn, không thèm để ý cái gì nữa.
Kết quả trực tiếp là, trận đánh nhau này hiệu quả tốt hơn bất cứ một buổi diễn tập nào từng có.
Người xem nổi hết cả da gà…
Hai người động tay chân thật cho nên hạ thủ không chút lưu tình, ăn miếng trả miếng rất ác; bị tát thì phải đấm lại, bị đẩy thì phải đá lại một cái cho hả dạ.
Đánh nhau không chưa đủ còn đè nhau lên mắt đất, tuy còn hơi kém với Liễu Phi Phi vs Mạc Mặc, nhưng đối với hai đại tiểu thư chưa đánh nhau bao giờ này thì thế này đã là quá đáng lắm.
Tần Cảnh đứng một bên nhìn, nhíu mày, ánh mắt không giấu chút mỉa mai: “Trong kịch bản có nhiều động tác vậy sao? Đánh mãi mà không xong nhỉ? Thật tiếc cho hai thục nữ không ai kém ai này.”
Nghê Già nhìn hai kẻ đáng nắm tóc đấm đá bên ngoài, cười nhạt: “Chị không biết hả? Thục nữ thích phim hành động lắm.”
Cùng lúc đó, bầu không khí bên ngoài, từ căng thẳng ban đầu, trở nên có chút kì dị.
Sinh viên thầm than, đánh nhau thật thế không biết, không hổ là diễn viên giỏi, toàn ngôi sao tương lai cả.
Hiệu ứng âm thanh cực tốt, làm tiếng hét tiếng bạt tai tiếng chửi rủa được phóng đại nhiều lần, vọng qua lại trong sân, hất bay từng đàn chim bay tới.
Giữa ban ngày ban mặt, toàn bộ thầy cô giáo bạn bè phụ huynh nhìn hai bà điên đánh nhau trên sân khấu, còn liên tục gật đầu vỗ tay ủng hộ.
Màn này thực sự là chưa từng thấy.
Làm cho người ta không khỏi cảm thán, trời đất mênh mông có chuyện gì mà không có.
Nghê Già lạnh mắt mà nhìn, vừa nhìn vừa liếc đồng hồ đeo tay, 35 giây rồi. Nếu còn đánh tiếp, không chừng tất cả mọi người đều nhìn ra được hai người này có vấn đề.
Đúng vào thời điểm sự kinh ngạc chuyển thành hoài nghi, màn hình điện tử sau sân khấu đổi cảnh.
Không phải là cảnh bên trong biệt thự nguy nga tráng lệ như kịch bản mà là…
Trên màn hình lớn, giống như phim chiếu bãi ngày xưa, xuất hiện hai bóng người cao lớn và mờ ảo, giống như hai người đó đứng ở sau Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, cùng lúc đó, loa phát ra tiếng thử âm chói tai.
Nghê Già lướt nhìn dưới sân khấu, chỉ thấy Mạc Mặc lập tức mở to hai mắt, mà ánh mắt của tất cả những người khác đều dời khỏi Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi, họ nhìn không chớp mắt lên màn hình.
Ngay cả Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi cũng dừng diễn cảnh “ẩu đả”, ngẩng đầu nhìn là đằng sau.
Mạc Doãn Nhi vừa quay đầu lại, đã cứng người, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nghê Già nhìn cô ta, đột nhiên nhớ tới bữa tiệc sinh nhật 19 tuổi, khi cô và Việt Trạch vừa khiêu vũ, trong lòng cô tràn đầy kích động và hồi hộp. Khi họ bắt đầu đếm ngược, cô đã hạnh phúc đón chờ giây phút đầu tiên của một tuổi mới biết chừng nào, vậy mà, hạnh phúc vĩnh viễn ngừng lại ở một giây sau cuối.
Giờ cô đã biết, khoảnh khắc đó, khi cô quay đầu, chắc chắn cũng trông giống Mạc Doãn Nhi bây giờ, kinh ngạc, khiếp sợ vô cùng. Nhưng Mạc Doãn Nhi quả nhiên là Mạc Doãn Nhi, chỉ nháy mắt, khiếp sợ đã trở thành giận dữ, ánh mắt vằn lên tia lửa giận. Như thể chỉ chớp nhoáng, cô ta hận không thể hủy diệt cả thế giới vậy.
Nghê Già yên lặng, thầm nghĩ, khi ấy, nhất định trên mặt cô còn có nhiều cảm xúc hơn Mạc Doãn Nhi nhiều lần, mờ mịt, bất lực, đau đớn không thấy giới hạn.
Khi đó, nhìn cô luống cuống đứng trước mặt bọn họ, chắc hẳn đáng thương lắm.
Nhưng mọi người chỉ chế giễu, chỉ trỏ, duy nhất Việt Trạch vẫn dịu dàng như cũ, nói: “Nghê Già, em chờ tôi một chút.”
Nghê Già lạnh lùng nhìn Mạc Doãn Nhi đứng như tượng đá giữa sân khấu, mà vẫn khe khẽ run rẩy như Parkinson, thầm hỏi: Mạc Doãn Nhi, lần này, còn có ai sẽ chờ cô sao?
Trên màn hình lớn, một người đàn ông nặng nề nói: “Mặc Nhi, không ngờ Tống Minh lại là cha của Doãn Nhi. Em vì nó cũng thật sự phải chịu khổ rồi.”
Người phụ nữ nhẹ giọng cảm thán: “Lúc em khó khăn nhất đều có anh ở bên em.. Có một số chuyện vẫn không đổi thay…”
Người đàn ông kia, có lẽ rất nhiều người không biết; nhưng người phụ nữ kia, không phải là người ngồi ngay hàng ghế thứ nhất Mạc Mặc hay sao?
Đối thoại của hai người bị micro phóng đại, nghe rất rõ ràng, rất lớn tiếng, rung động toàn bộ bầu trời sân vận động, và cũng ở trong lòng tất cả mọi người.
Lập tức, toàn bộ sân vận động, mấy nghìn khán giả thầy trò phụ huynh, im phăng phắc.
Cuối cùng các sinh viên giật mình hiểu ra, a, hóa ra màn đánh nhau vừa rồi không liên quan đến vở kịch, không liên quan đến diễn xuất…
Lần này, không ai vỗ tay…
Mọi người đều nín thở chăm chú nhón người nhìn lên sân khấu, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Kịch làm sao hay bằng trò cười thật được?
Tất cả mọi người đều có phần hả hê muốn nhìn xem tiểu thư chính thống của Tống gia và đứa con gái hoang đấu nhau ra sao.
Trên sân khấu, Mạc Doãn Nhi mặt tím tái, vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Tống Nghiên Nhi cười tươi như hoa, xinh đẹp đến mức cô ta hận không thể xé nát ra. Nhưng giờ kịch đã không còn diễn, kết thúc rồi, cô ta không thể dùng cái mặt nạ đang diễn kịch để đường đường chính chính đánh nhau nữa.
Dưới sân khấu, sau khoảng thời gian dài yên tĩnh, toàn bộ như vỡ òa, tiếng bàn tán xì xào nổi lên không dứt,
“Mạc Doãn Nhi là con gái ngoài giá thú của nhà họ Tống sao???”
Nghê Già không có cảm xúc gì, nhìn xuống sân khấu, Trương Lan và Mạc Mặc đều có vẻ mặt bàng hoàng, chỉ là Trương Lan là không thể tin nổi, còn Mạc Mặc là vì họa sắp đổ lên đầu;
Tưởng Na mỉm cười nhàn nhạt, như thể tất cả đã là chuyện trong lòng bàn tay, hoặc, như thể ngày hôm nay trò vui bà ta vẫn mong đợi cuối cùng đã diễn ra.
(dip: Thiệt sự ý, dip thấy, đến cuối bật ngửa ra là mụ Mạc Mặc cũng nhầm, Mạc Doãn Nhi là con của bố Ninh Cẩm Niên thì có phải thi thú không)
Cô còn đang suy nghĩ thì Ninh Cẩm Nguyệt không biết từ lúc nào đã bước tới phía sau, đứng cạnh Nghê Già, nhìn Mạc Doãn Nhi trên sân khấu tức giận đến mặt biến dạng, cười khẽ:
“Ôi, tôi thích nhất là xem màn gà bay chó sủa thế này, như tiệc sinh nhật lần trước của cô ấy.”
Nghê Già không nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Xem ra, trò mèo hôm sinh nhật tôi, ngoài Mạc Doãn Nhi ra, cô cũng giữ một chân nhỉ.”
Ninh Cẩm Nguyệt thờ ơ phẩy tay: “Chuyện qua rồi cho qua đi, hơn nữa sinh nhật cô chỉ là làm giả để đùa chút thôi,” cô ta đổi giọng, cười lạnh nhìn Mạc Doãn Nhi, “Còn cô ta, là thật.”
Nói xong lại quay lại định bật tiếng to hơn nữa.
Tần Cảnh bình thản nói: “Khó chơi quá, chị đi trước đây.” Cô xoay người, lại nói tiếp: “Hình như cậu ấy đang đợi em.”
Nghê Già quay đầu mỉm cười với cô: “Em biết rồi.”
Nghê Già nhìn Tần Cảnh đi khuất dần, rồi lại nhìn về sân khấu.
Trên đó, Tống Nghiên Nhi vẻ mặt lạnh lùng, ngay ngắn trang nhã sửa sang đầu tóc trang phục, bất động thanh sắc điều chỉnh âm lượng tai nghe và chỗ đứng, nhìn xuống chỗ Mạc Mặc, giọng nói nghẹn ngào đáng thương:
“Các người, các người hóa ra đã lừa tất cả, thực sự, vô liêm sỉ!!!” Đoạn, bụm mặt chạy xuống đài.
Nghê Già:…
Diễn giỏi ghê nơi…
Dưới sân khấu lại xôn xao bàn luận, ngay cả Tống Nghiên Nhi thường ngày bình tĩnh dịu dàng nhất cũng không chịu nổi kích thích, nhất định là cô ấy bị tổn thương lắm, giờ mới biết sự thật, không còn lý trí nữa, tạm thời không thể chấp nhận sự thật đó.
Tất cả mọi người đều thương cảm cho Tống Nghiên Nhi ngày thường mềm mại mặc người nắn bóp như quả hồng chín, tiếng xì xào khinh bỉ nhắm thẳng vào hai mẹ con họ Mạc.
Tống Nghiên Nhi ôm mặt chạy xuống, đứng cạnh Nghê Già rồi, mới thả tay ra, cười nhạt, 19 năm nay làm con gái ngoan hiện thật cmn quá đủ rồi! Hôm nay đánh nhau không quan tâm hình tượng, cô cũng chẳng thấy áy náy xấu hổ gì nữa, ngược lại còn vui sướng vô cùng, cuối cùng cũng xả được một hơi.
Đây là nghĩ gì làm nấy đúng không?
A, mở ra chiếc hộp Pandora rồi, sau này, cô không bao giờ muốn làm Tống Nghiên Nhi lương thiện mà ngu si kia nữa.
Cô liếc nhìn người bên cạnh, nửa mỉa mai nửa tự giễu hỏi: “Sao, xem kịch vui không? Đã mắt chưa?”
Nghê Già không quay đầu, hơi liếc mắt nhìn cô ấy, mặt không cảm xúc, giơ một ngón tay cái.
Tống Nghiên Nhi khinh thường hừ một tiếng, không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn Mạc Doãn Nhi mất mặt mũi tức giận mà lại chẳng biết làm gì.
Trong tiếng bàn tán của tất cả mọi người, cô ta vẫn có thể tự làm mình bình tĩnh, rồi bước đi từng bước xuống sân khấu rất thanh lịch.
Dẫn chương trình sửng sốt hồi lâu, mới chạy tới blo bla một tràng kết thúc chương trình một cách vui vẻ.
Dưới sân khấu vẫn ồn ào, vẫn bàn tán.
Dẫn chương trình vừa nói xong đã bỏ chạy mất dép, lập tức tiếng nhạc nổi lên. Ờm, bất thình lình, bầu không khí bị ép thay đổi theo cách thật kì dị, cái beep gì vậy…
Kế tiếp là màn múa hát hoành tráng kết thúc chương trình. Nhóm múa trong trang phục diễn nhiều màu sắc như những đóa hoa tươi tràn vào sân, họ bắt đầu uyển chuyển nhảy, âm nhạc cũng vô cùng hoành tráng, không khí tươi vui…
Không khí này đúng là…
Khắp nơi vui mừng nhỉ… Ha…
Mạc Doãn Nhi mặt âm lãnh như băng, len qua nhóm múa đang bay lượn lên sân khấu, đi tới trước mặt Nghê Già và Tống Nghiên Nhi, không nói được nên lời, huyệt thái dương giật bùm bụp vì tức.
Nghê Già bình thản nhìn lại cô ta.
Tống Nghiên Nhi cười khẽ, chỉ về phía sau: “Tôi đã hứa với bố không đưa clip cho Nghê Già; nhưng mấy người đâu có nói, là có thể đưa cho Ninh Cẩm Nguyệt hay không?”
Nghê Già hơi ngạc nhiên, Tống Nghiên Nhi sao đột nhiên chủ động dời lực chú ý khỏi cô như thế, còn nói dối; hơn nữa, Ninh Cẩm Nguyệt không phải tay trong lớn nhất để tiếp cận Ninh Cẩm Niên của cô ấy sao?
Có điều, từ đầu Ninh Cẩm Nguyệt cũng đã nói muốn tự mình chịu hết trách nhiệm, nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Mạc Doãn Nhi nghe thế, ánh mắt hung ác lập tức lướt qua người hai bọn họ, nhìn sang Ninh Cẩm Nguyệt đang ngồi trước máy tính ở bàn điều khiến, ngón tay quay quay một chiếc USB, cười không hề xấu hổ, vẻ mặt đắc ý khinh khi.
“Khốn nạn!” Mạc Doãn Nhi khẽ chửi một tiếng, bước tới định đánh Ninh Cẩm Nguyệt, nhưng lần này, Ninh Cẩm Nguyệt đã liệu được trước, giơ tay đẩy ngược cô ta ra, cười nhạt:
“Mạc Doãn Nhi, bài học hôm nay là vì lần trước cô đánh tôi. Hừ, Ninh Cẩm Nguyệt này cả đời chưa phải chịu thua đứa nào, cũng không bao giờ bị người khác đánh, cho nên, ăn miếng trả miếng thôi! Cô xác định cô còn muốn đánh? Còn muốn để tôi trả thù một lần nữa?”
(dip: Có nên nói là Mạc Doãn Nhi ngu quá không, cưa anh trai mà đi đánh em gái, ngu không biết để đâu cho hết, chắc tự tin quá.)
Mạc Doãn Nhi siết tay đến khớp trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, nhưng, không nhào tới nữa. Sau mươi phút đồng hồ hô hấp nặng nề ngực kịch liệt phồng lên xẹp xuống, cô ta gào lên quát những diễn viên khác trong hậu trường đứng xem:
“Nhìn cái gì? Cút hết cho tôi!!”
Cô ta vừa hét, nhóm diễn viên nữ vốn yên lặng đứng nhìn lập tức phản ứng:
“Còn kiêu gì nữa, chẳng qua là con tiểu tam thôi mà còn tưởng mình là tiểu thư thật à.”
“Tiểu thư gì, giờ mọi người biết thân phận cô ta rồi, giả vờ làm gì nữa, thấy rõ bộ mặt thật rồi nhé?”
“Các cậu xem cái loại như mẹ cô ta đó, hơn bốn chục tuổi còn mặc váy bó sát người ngực chữ V sâu hoắm, cái gì cần lộ không cần lộ đều phơi phơi ra hết. Khêu gợi thế này đúng là mẹ nào con nấy.”
“Trước còn khó hiểu tiểu thư gì mà toàn thích đi quyến rũ đàn ông không? Giờ thì biết rồi, mẹ cô ta cũng thế, di truyền thôi.”
Mạc Doãn Nhi thường ngày đối với các nữ sinh thì xa cách, mặt nặng mày nhẹ, trước mặt nam sinh thì tinh thần sáng láng, chuyên môn giở trò khiêu khích, nhất là những nam sinh có bạn gái trong trường, cho nên, quan hệ với các bạn nữ của cô ta cực kì tệ.
Khi đó, vì gia cảnh cô ta quá tốt, mọi người có khó chịu thì cũng không thể hiện ra ngoài, thình thoảng thấy cô ta thành công trong diễn xuất còn khen mấy câu.
Nhưng bây giờ…
Mạc Doãn Nhi nghe bọn họ nói, rõ ràng cố ý để cô ta nghe thấy, tức giận mặt đỏ phừng phừng, gân giọng uy hiếp: “Các người ai dám nói thêm một chữ nào nữa?”
Giọng nói của cô ta trong nháy mắt trở nên độc địa hung dữ đến liều lĩnh, khiến tất cả mọi người không khỏi run sợ.
Ninh Cẩm Nguyệt khẽ mỉm cười, không nói lời nào. Những câu thô tục độc miệng như thế không thể nói trước mặt nhiều người vậy được, sẽ hỏng hình tượng.
Nhưng dù có người không dám nói, thì vẫn có người xì một tiếng, cười: “Dữ quá nha, ôi sợ quá đi. Mạc Doãn Nhi, không phải thường ngày trước mặt đàn ông cô yếu ớt lắm sao? Sao hôm nay cứng thế, sợ chết được!”
Lại có một cô gái khác không nhịn được hùng hổ: “Có gì mà không dám nói? Mẹ cô là tiểu tam, cô là con gái ngoài giá thú, bà ta gả vào nhà giàu mà vẫn còn léng phéng bên ngoài, cô được làm tiểu thư rồi còn không biết khiêm tốn. Ăn ở không ra gì còn không cho người khác nói, hai mẹ con cô chắc làm đ* còn muốn lập đền thờ trinh tiết!”
Mạc Doãn Nhi trợn tròn mắt: “Ai là tiểu tam? Cô nói ai là tiểu tam? Hai mươi năm trước người bố tôi thích là mẹ tôi, bà ấy không phải tiểu tam.”
(dip: câu này hay, bao giờ chúng ta sẽ bàn lại.)
Cô gái kia hừ một tiếng: “Cô còn nhỏ hơn Tống Nghiên Nhi một ít, lại là con riêng, mẹ cô không phải tiểu tam thì là ai? Hơn nữa nếu không phải là năm đó mẹ của Tống Nghiên Nhi vực Tống gia dậy thì bây giờ mẹ cô còn gả về đó không? Bố cô thì sao, vợ gặp chuyện chưa được bao lâu đã ly hôn lấy vợ mới; còn mẹ cô, đã gả cho người giàu có rồi còn đi mồi chài khắp nơi, đúng là cực phẩm vô liêm sỉ!”
Xung quanh mọi người càng khinh bỉ chỉ trỏ.
Nghê Già có phần không ngờ đến, cô nhìn cô gái đang nói kia, rất ngạc nhiên cô ấy biết nhiều chuyện như thế, còn nói rất rõ ràng. Thấy cô gái đó vẫn như có như không liếc mắt qua Tống Nghiên Nhi, Nghê Già nhìn theo, chỉ thấy Tống Nghiên Nhi nhẹ cong khóe môi, hai mắt mở to trống rỗng, tỏa ánh sáng lạnh buốt.
Nghê Già lại liếc Ninh Cẩm Nguyệt, vẻ mặt họ giống nhau, cô lập tức hiểu, hai người này đúng là giết người không cần động tay.
Mạc Doãn Nhi đã tức đến đứng không vững, không còn sức phản bác, lại không thể khóc lóc cãi cọ, càng không thể xông lên đánh nhau, cái chính là đối thủ hơi nhiều đánh không lại.
Cô ta tức giận hồi lâu, nhưng lại chỉ có thể châm chọc những cô gái này chẳng qua ghen tị với cô ta, ghen tị cô ta có nhiều bạn trai thích, vân vân.
(dip: Ụa)
Thấy lại sắp có một hồi khẩu chiến, Nghê Già hết hứng thú, một mình rời khỏi hậu trường hỗn loạn.
Đi qua hành lang đặt phông màn không bóng người, không ngờ cô lại nghe được giọng nói tức tối của Mạc Mặc: “Đoạn phim này bị chiếu lên toàn bố là do ông tin con ranh con Tống Nghiên Nhi đấy! Giờ ông nói tôi làm ông mất mặt vậy trước đó thì sao, nó bảo nó sẽ xóa ông cũng tin?”
Nghê Già nhíu mày, nói vậy, clip này Tống Minh không những đã biết từ trước mà còn từng xem rồi? Vậy mà ông ta vẫn chứa chấp Mạc Mặc có “chuyện xấu” đó nữa sao? Chẳng lẽ lại là công Mạc Mặc một phen dỗ ngon dỗ ngọt khoe khoang phong tình, không thể nào chứ?
Còn đang nghĩ, giọng nói của Mạc Mặc đột nhiên trở nên vô cùng gian ác:
“Ông uy hiếp tôi vừa thôi, tôi nói cho ông biết, nếu ông để tôi gặp chuyện xấu thì ông cũng không sống được đâu!”
Dứt lời, không còn tiếng vang nữa, tiếp đó là tiếng bước chân Mạc Mặc đi xa dần.
Nghê Già buông ánh mắt, không cần nghĩ nhiều, trong lòng cô đã có tính toán.
Tống Nghiên Nhi, thật đáng thương cậu quá!
Nghê Già vừa từ lễ kỷ niệm thành lập trường về, Việt Trạch đã gọi bảo đón cô.
Thời gian gần đây Nghê Già bận nhiều việc, cho nên thời gian hẹn hò luôn hết sức kì lạ, chẳng hạn như, ăn sáng, chạy bộ, đọc tư liệu ở thư viện, trên đường ngồi xe đi đâu đó.
Hơn nữa vì anh chỉ là tình nhân ngầm của Nghê Già thôi, cho nên, địa điểm hẹn hò càng kì lạ hơn, những vườn hoa nhỏ chỉ có người già mới đến, những cung thiếu nhi chỉ trẻ con mới đi, thường đi nhất, là ngay trong xe, vừa tiện, vừa đơn giản, vừa riêng tư, vừa an toàn.
Nghê Già còn chưa đến gần, Việt Trạch đã nhìn thấy cô qua cửa sổ xe; khi cô lên xe, anh dịch hết đồ của mình sang một bên, khóe môi hơi cong, dang hai tay ra với cô.
Nghê Già cười ngọt ngào, sà vào lòng anh, nhẹ nhàng ôm lại anh.
Cô nghiêng đầu qua tựa trên vai anh, nũng nịu hỏi: “Chờ em có lâu không?”
“Không.” Anh vô thức mềm giọng lại. “Vừa nãy đang đọc báo.”
Nói đến đó, Nghê Già nghĩ tới một chuyện, cô ngẩng đầu, hỏi anh:
“Đúng rồi, trong thời gian mình đi Macao em sợ Nghê Lạc ham chơi quên cả lời em dặn. Anh có cách gì quản thúc nó một thời gian không?”
Thực ra cô chỉ lo Mạc Doãn Nhi sẽ quấy rầy cậu thôi.
Việt Trạch đương nhiên không biết ý đồ của cô: “Anh nghĩ bây giờ Nghê Lạc đã rất tốt rồi, em không cần phải lo lắng cho cậu ấy đến thế đâu.”
“Em chỉ phòng vạn nhất thôi. Tóm lại là có không? Nhỡ đâu đi Macao về mà thấy nó hư thì em bắt đền anh!”
Việt Trạch cười: “Vừa hay, anh đang có thư mời của một hội thảo ở Đức về quản trị doanh nghiệp, dù sao anh cũng không định đi, vậy bảo người liên lạc lại đổi cho cậu ấy đi là được.”
“Oa, tốt quá!” Cô vui mừng khôn xiết, lại ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
Tim anh khẽ run lên, đột nhiên, anh muốn trêu cô một chút: “Haiz, em quản Nghê Lạc chặt quá, vậy chẳng phải sau này anh đi đâu, em cũng bám sát theo cách không quá ba bước sao?”
Nghê Già lại dựa vào lòng anh, lười nhác rì rầm: “Không đâu, em mặc kệ anh đi đâu làm gì ý chứ.”
Việt Trạch: …
(dip: dạo này anh mau mồm miệng phết đấy chứ)
Cô không thấy anh đáp, có lẽ cũng đoán được tâm trạng khiến anh im lặng mất tự nhiên, cô vuốt ve gương mặt của anh: “Đó là vì em tin anh thôi!”
Nhưng Việt Trạch hoàn toàn không tin những lời này.
Đối xử khác biệt rõ ràng như vậy, thật sự hơi quá đáng…
Em vợ, thực sự là một loại sinh vật đáng sợ…
Nhưng anh cũng không thể phản bác bằng những câu như kiểu “Sao em lại mặc kệ anh, anh đâu phải nuôi thả được đâu, anh cần người quản anh lắm” gì đó, chỉ biết yên lặng mà cười, có vẻ như chẳng có vấn đề gì:
“Anh biết mà.”
Sau đó, Nghê Già thực sự nghĩ là anh biết…
Không ai đề cập đến chuyện như vậy nữa…
Việt Trạch rũ mắt, thấy mi mắt cô díp lại, hỏi: “Sao, buồn ngủ à?”
Nghê Già hơi giật mình, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, mơ màng làu bàu: “Phải, buồn ngủ lắm. Vừa nhìn thấy anh đã muốn ngủ, anh có buồn không?”
“Vừa nhìn thấy anh đã muốn ngủ à…” Việt Trạch kéo dài giọng, con ngươi đen lấp lánh, đùa cợt nói, “Thực ra anh rất vui lòng. Hóa ra em đã nghĩ đến bước này rồi.”
Nghê Già sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện từ “ngủ” còn một nghĩa khác, trong nháy mắt mặt đỏ bừng. Nhưng ngước mắt lên nhìn, thấy anh đã cười rất tươi, không khép lại được, cô càng xấu hổ hơn, xấu bụng chà xát trên cổ anh, còn véo hông anh một cái thật mạnh.
Anh vẫn cười, ôm cô càng chặt, một lát sau, anh nói nhẹ nhàng: “Còn hơn nửa tiếng mới về đến nhà, ngủ một giấc đi!”
“Vâng.” Cô khe khẽ hừ một tiếng nhẹ như không hề có, rồi nặng nề nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận mùi hương trên người anh, giống như rừng cây lúc bình minh vậy, thật dễ chịu.
Không biết vì sao, mỗi lần dựa vào ngực anh, cô lại cảm thấy thả lỏng vô hạn, rất dễ chịu, rất nhẹ nhàng, rất tự tại.
Ngủ đi! Ngủ đi!
Chỉ chốc lát sau, cô gái nhỏ đã ngủ êm đềm. Cô ngủ rất ngon, hơi thở thật đều đặn, còn Việt Trạch thì vô cùng vô cùng khổ sở.
Đầu cô dựa trên vai anh, mũi cô kề sát cổ anh, hơi thở nhịp nhàng và êm ái, như lông vũ, từng chút một cù lên cổ anh, ngứa ngứa, tê tê, truyền đến trong lồng ngực.
Việt Trạch thần kinh run rẩy, không kìm được nhớ lại lời Nghê Lạc: “Nếu như bạn gái đang ngủ, vậy đây chính là thời cơ tốt nhất cho ngài sờ soạng; không chớp lấy cơ hội là đồ ngốc!
Nhưng, ừm, Nghê Già Già nói, không được nghe lời tiểu tử thối Nghê Lạc kia, không thể để cậu ta làm hư mình.
Việt Tiểu Trạch trong lòng yên lặng gật đầu, rất bình tĩnh, ừ, phải nghe lời Nghê Già Già, không thể để Nghê Tiểu Lạc làm hư.
Nhưng mà, ta rất muốn cắn một cái mà, QAQ, hu hu!
_________________________
Lời tác giả: Cám ơn các chụy em đã tặng hoa hồng cho tôi, hì hì.
Đột nhiên mình phát hiện, tại sao mình cứ vô thức viết những tình tiết nghiêm túc thành rất kích thích nhỉ.
Không được, mình phải nghiêm túc, ta phải nghiêm túc, xem đôi mắt nghiêm túc của ta đây (⊙o⊙)
Kể cho các bạn một chuyện nhé, có một con chó nhỏ không thích ăn gì cả, tên là Việt Tiểu Trạch, có một hôm kia, nó thấy một quả táo đỏ ơi là đỏ, thơm ơi là thơm, nằm ngay trên mặt đất. Thế là, nó nhào tới, cắn một cái. Sau đó, quả táo kia tên Nghê Già Già, quả táo bật khóc hu hu.
Sau đó, chuyện là…
_____________
Mạc Doãn Nhi trợn tròn mắt: “Ai là tiểu tam? Cô nói ai là tiểu tam? Hai mươi năm trước người bố tôi thích là mẹ tôi, bà ấy không phải tiểu tam.”
Nghe có lý quá? Bố tôi yêu mẹ tôi, chứ không yêu vợ ông ta, cho nên mẹ tôi không phải là người thứ ba?
Đến chỗ này dip muốn nói là, người ta cứ hay đánh giá cao cái gọi là tình yêu, nói là tình yêu vô tội. Nhưng xin lỗi, éo. Bản thân tình cảm của anh thì vô tội, nhưng hành động của anh thì éo vô tội, ok? Và đừng nhân danh tình yêu để làm ra những chuyện có lỗi, ok? Đời không phải chỉ cần tình yêu là sống, ok? Người thứ ba cho dù có tình cảm thật với người kia hay không thì vẫn không đáng khen, ok? Và là nam hay nữ thì đều đáng khinh như nhau, nên đừng có tung hê mấy ông nam chính cường thủ hào đoạt mà nhảy vào giữa một cặp vợ chồng hạnh phúc ok?
Yêu và người thứ ba chả liên quan đâu. Mà đã làm người thứ ba thì cũng đừng đi rêu rao khoe khoang mình đã phá người khác thành công. Ngứa mắt lắm.
À mà yêu đương ếu gì con mụ đấy. Yêu tiền và yêu sẽ thôi.
Mà toàn bộ hội trường sinh viên vỗ tay như sấm, khen ngợi, cao trào cảm xúc của hai chị em này được bộc phát qua hành động, quả thực đã lột tả rất đúng rất thật.
Tần Cảnh:…
Nghê Già:…
Tần Cảnh nâng mày đầy ẩn ý: “Theo yêu cầu của kịch bản tiếp theo hai người này còn có một trận đánh nhau nữa nhỉ?”
Nghê Già mặt bình tĩnh, trả lời: “Không khéo sắp làm thật rồi.”
Quả nhiên, khi Mạc Doãn Nhi bị đánh, lập tức đã phản ứng lại ngay, đánh trả Tống Nghiên Nhi. Tống Nghiên Nhi tránh đi, tuy không trúng mặt nhưng đầu bị đập mạnh, tiếng tay đập vào đầu nghe rõ mồn một như tiếng quả bóng bị đá, cộng hưởng trong sân vận động.
Bầu không khí trên và dưới sân khấu đều trở nên căng thẳng.
Cả thầy lẫn trò: (⊙o⊙) Oa, diễn giống thật quá, cảm xúc quá, kích thích quá. Tất cả mọi người trợn tròn mắt, xem hai mỹ nhân ngày thường cao quý trang nhã đánh nhau, kích thích quá.
Hai chị em này thật có tinh thần hi sinh vì nghệ thuật. Vì diễn xuất, không ngại phá vỡ hình tượng.
Vì vậy, toàn bộ vô cùng sùng bái, vô cùng cảm khái. Tiếng vỗ tay vang như sấm, tiếng hò hét bao phủ sân trường: “Hay! Hay quá!”
Tần Cảnh: …
Nghê Già: …
Vì sao phiu linh như cảnh đánh nhau phim parody ý nhỉ… (câu này khó hiểu vỡi, tra lên tra xuống, đại ý thôi)
Đúng là dở khóc dở cười…
Chỉ mình Tần Cảnh và Nghê Già biết, không phải kịch bản viết cảnh đánh nhau rất kịch liệt, mà hai người này đã ngứa mắt nhau rồi, cho nên đến lúc diễn thật, Tống Nghiên Nhi châm ngòi nổ, rồi hai quả pháo cùng nổ, lấy danh nghĩa là đang diễn, không thèm để ý cái gì nữa.
Kết quả trực tiếp là, trận đánh nhau này hiệu quả tốt hơn bất cứ một buổi diễn tập nào từng có.
Người xem nổi hết cả da gà…
Hai người động tay chân thật cho nên hạ thủ không chút lưu tình, ăn miếng trả miếng rất ác; bị tát thì phải đấm lại, bị đẩy thì phải đá lại một cái cho hả dạ.
Đánh nhau không chưa đủ còn đè nhau lên mắt đất, tuy còn hơi kém với Liễu Phi Phi vs Mạc Mặc, nhưng đối với hai đại tiểu thư chưa đánh nhau bao giờ này thì thế này đã là quá đáng lắm.
Tần Cảnh đứng một bên nhìn, nhíu mày, ánh mắt không giấu chút mỉa mai: “Trong kịch bản có nhiều động tác vậy sao? Đánh mãi mà không xong nhỉ? Thật tiếc cho hai thục nữ không ai kém ai này.”
Nghê Già nhìn hai kẻ đáng nắm tóc đấm đá bên ngoài, cười nhạt: “Chị không biết hả? Thục nữ thích phim hành động lắm.”
Cùng lúc đó, bầu không khí bên ngoài, từ căng thẳng ban đầu, trở nên có chút kì dị.
Sinh viên thầm than, đánh nhau thật thế không biết, không hổ là diễn viên giỏi, toàn ngôi sao tương lai cả.
Hiệu ứng âm thanh cực tốt, làm tiếng hét tiếng bạt tai tiếng chửi rủa được phóng đại nhiều lần, vọng qua lại trong sân, hất bay từng đàn chim bay tới.
Giữa ban ngày ban mặt, toàn bộ thầy cô giáo bạn bè phụ huynh nhìn hai bà điên đánh nhau trên sân khấu, còn liên tục gật đầu vỗ tay ủng hộ.
Màn này thực sự là chưa từng thấy.
Làm cho người ta không khỏi cảm thán, trời đất mênh mông có chuyện gì mà không có.
Nghê Già lạnh mắt mà nhìn, vừa nhìn vừa liếc đồng hồ đeo tay, 35 giây rồi. Nếu còn đánh tiếp, không chừng tất cả mọi người đều nhìn ra được hai người này có vấn đề.
Đúng vào thời điểm sự kinh ngạc chuyển thành hoài nghi, màn hình điện tử sau sân khấu đổi cảnh.
Không phải là cảnh bên trong biệt thự nguy nga tráng lệ như kịch bản mà là…
Trên màn hình lớn, giống như phim chiếu bãi ngày xưa, xuất hiện hai bóng người cao lớn và mờ ảo, giống như hai người đó đứng ở sau Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, cùng lúc đó, loa phát ra tiếng thử âm chói tai.
Nghê Già lướt nhìn dưới sân khấu, chỉ thấy Mạc Mặc lập tức mở to hai mắt, mà ánh mắt của tất cả những người khác đều dời khỏi Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi, họ nhìn không chớp mắt lên màn hình.
Ngay cả Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi cũng dừng diễn cảnh “ẩu đả”, ngẩng đầu nhìn là đằng sau.
Mạc Doãn Nhi vừa quay đầu lại, đã cứng người, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nghê Già nhìn cô ta, đột nhiên nhớ tới bữa tiệc sinh nhật 19 tuổi, khi cô và Việt Trạch vừa khiêu vũ, trong lòng cô tràn đầy kích động và hồi hộp. Khi họ bắt đầu đếm ngược, cô đã hạnh phúc đón chờ giây phút đầu tiên của một tuổi mới biết chừng nào, vậy mà, hạnh phúc vĩnh viễn ngừng lại ở một giây sau cuối.
Giờ cô đã biết, khoảnh khắc đó, khi cô quay đầu, chắc chắn cũng trông giống Mạc Doãn Nhi bây giờ, kinh ngạc, khiếp sợ vô cùng. Nhưng Mạc Doãn Nhi quả nhiên là Mạc Doãn Nhi, chỉ nháy mắt, khiếp sợ đã trở thành giận dữ, ánh mắt vằn lên tia lửa giận. Như thể chỉ chớp nhoáng, cô ta hận không thể hủy diệt cả thế giới vậy.
Nghê Già yên lặng, thầm nghĩ, khi ấy, nhất định trên mặt cô còn có nhiều cảm xúc hơn Mạc Doãn Nhi nhiều lần, mờ mịt, bất lực, đau đớn không thấy giới hạn.
Khi đó, nhìn cô luống cuống đứng trước mặt bọn họ, chắc hẳn đáng thương lắm.
Nhưng mọi người chỉ chế giễu, chỉ trỏ, duy nhất Việt Trạch vẫn dịu dàng như cũ, nói: “Nghê Già, em chờ tôi một chút.”
Nghê Già lạnh lùng nhìn Mạc Doãn Nhi đứng như tượng đá giữa sân khấu, mà vẫn khe khẽ run rẩy như Parkinson, thầm hỏi: Mạc Doãn Nhi, lần này, còn có ai sẽ chờ cô sao?
Trên màn hình lớn, một người đàn ông nặng nề nói: “Mặc Nhi, không ngờ Tống Minh lại là cha của Doãn Nhi. Em vì nó cũng thật sự phải chịu khổ rồi.”
Người phụ nữ nhẹ giọng cảm thán: “Lúc em khó khăn nhất đều có anh ở bên em.. Có một số chuyện vẫn không đổi thay…”
Người đàn ông kia, có lẽ rất nhiều người không biết; nhưng người phụ nữ kia, không phải là người ngồi ngay hàng ghế thứ nhất Mạc Mặc hay sao?
Đối thoại của hai người bị micro phóng đại, nghe rất rõ ràng, rất lớn tiếng, rung động toàn bộ bầu trời sân vận động, và cũng ở trong lòng tất cả mọi người.
Lập tức, toàn bộ sân vận động, mấy nghìn khán giả thầy trò phụ huynh, im phăng phắc.
Cuối cùng các sinh viên giật mình hiểu ra, a, hóa ra màn đánh nhau vừa rồi không liên quan đến vở kịch, không liên quan đến diễn xuất…
Lần này, không ai vỗ tay…
Mọi người đều nín thở chăm chú nhón người nhìn lên sân khấu, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Kịch làm sao hay bằng trò cười thật được?
Tất cả mọi người đều có phần hả hê muốn nhìn xem tiểu thư chính thống của Tống gia và đứa con gái hoang đấu nhau ra sao.
Trên sân khấu, Mạc Doãn Nhi mặt tím tái, vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Tống Nghiên Nhi cười tươi như hoa, xinh đẹp đến mức cô ta hận không thể xé nát ra. Nhưng giờ kịch đã không còn diễn, kết thúc rồi, cô ta không thể dùng cái mặt nạ đang diễn kịch để đường đường chính chính đánh nhau nữa.
Dưới sân khấu, sau khoảng thời gian dài yên tĩnh, toàn bộ như vỡ òa, tiếng bàn tán xì xào nổi lên không dứt,
“Mạc Doãn Nhi là con gái ngoài giá thú của nhà họ Tống sao???”
Nghê Già không có cảm xúc gì, nhìn xuống sân khấu, Trương Lan và Mạc Mặc đều có vẻ mặt bàng hoàng, chỉ là Trương Lan là không thể tin nổi, còn Mạc Mặc là vì họa sắp đổ lên đầu;
Tưởng Na mỉm cười nhàn nhạt, như thể tất cả đã là chuyện trong lòng bàn tay, hoặc, như thể ngày hôm nay trò vui bà ta vẫn mong đợi cuối cùng đã diễn ra.
(dip: Thiệt sự ý, dip thấy, đến cuối bật ngửa ra là mụ Mạc Mặc cũng nhầm, Mạc Doãn Nhi là con của bố Ninh Cẩm Niên thì có phải thi thú không)
Cô còn đang suy nghĩ thì Ninh Cẩm Nguyệt không biết từ lúc nào đã bước tới phía sau, đứng cạnh Nghê Già, nhìn Mạc Doãn Nhi trên sân khấu tức giận đến mặt biến dạng, cười khẽ:
“Ôi, tôi thích nhất là xem màn gà bay chó sủa thế này, như tiệc sinh nhật lần trước của cô ấy.”
Nghê Già không nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Xem ra, trò mèo hôm sinh nhật tôi, ngoài Mạc Doãn Nhi ra, cô cũng giữ một chân nhỉ.”
Ninh Cẩm Nguyệt thờ ơ phẩy tay: “Chuyện qua rồi cho qua đi, hơn nữa sinh nhật cô chỉ là làm giả để đùa chút thôi,” cô ta đổi giọng, cười lạnh nhìn Mạc Doãn Nhi, “Còn cô ta, là thật.”
Nói xong lại quay lại định bật tiếng to hơn nữa.
Tần Cảnh bình thản nói: “Khó chơi quá, chị đi trước đây.” Cô xoay người, lại nói tiếp: “Hình như cậu ấy đang đợi em.”
Nghê Già quay đầu mỉm cười với cô: “Em biết rồi.”
Nghê Già nhìn Tần Cảnh đi khuất dần, rồi lại nhìn về sân khấu.
Trên đó, Tống Nghiên Nhi vẻ mặt lạnh lùng, ngay ngắn trang nhã sửa sang đầu tóc trang phục, bất động thanh sắc điều chỉnh âm lượng tai nghe và chỗ đứng, nhìn xuống chỗ Mạc Mặc, giọng nói nghẹn ngào đáng thương:
“Các người, các người hóa ra đã lừa tất cả, thực sự, vô liêm sỉ!!!” Đoạn, bụm mặt chạy xuống đài.
Nghê Già:…
Diễn giỏi ghê nơi…
Dưới sân khấu lại xôn xao bàn luận, ngay cả Tống Nghiên Nhi thường ngày bình tĩnh dịu dàng nhất cũng không chịu nổi kích thích, nhất định là cô ấy bị tổn thương lắm, giờ mới biết sự thật, không còn lý trí nữa, tạm thời không thể chấp nhận sự thật đó.
Tất cả mọi người đều thương cảm cho Tống Nghiên Nhi ngày thường mềm mại mặc người nắn bóp như quả hồng chín, tiếng xì xào khinh bỉ nhắm thẳng vào hai mẹ con họ Mạc.
Tống Nghiên Nhi ôm mặt chạy xuống, đứng cạnh Nghê Già rồi, mới thả tay ra, cười nhạt, 19 năm nay làm con gái ngoan hiện thật cmn quá đủ rồi! Hôm nay đánh nhau không quan tâm hình tượng, cô cũng chẳng thấy áy náy xấu hổ gì nữa, ngược lại còn vui sướng vô cùng, cuối cùng cũng xả được một hơi.
Đây là nghĩ gì làm nấy đúng không?
A, mở ra chiếc hộp Pandora rồi, sau này, cô không bao giờ muốn làm Tống Nghiên Nhi lương thiện mà ngu si kia nữa.
Cô liếc nhìn người bên cạnh, nửa mỉa mai nửa tự giễu hỏi: “Sao, xem kịch vui không? Đã mắt chưa?”
Nghê Già không quay đầu, hơi liếc mắt nhìn cô ấy, mặt không cảm xúc, giơ một ngón tay cái.
Tống Nghiên Nhi khinh thường hừ một tiếng, không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn Mạc Doãn Nhi mất mặt mũi tức giận mà lại chẳng biết làm gì.
Trong tiếng bàn tán của tất cả mọi người, cô ta vẫn có thể tự làm mình bình tĩnh, rồi bước đi từng bước xuống sân khấu rất thanh lịch.
Dẫn chương trình sửng sốt hồi lâu, mới chạy tới blo bla một tràng kết thúc chương trình một cách vui vẻ.
Dưới sân khấu vẫn ồn ào, vẫn bàn tán.
Dẫn chương trình vừa nói xong đã bỏ chạy mất dép, lập tức tiếng nhạc nổi lên. Ờm, bất thình lình, bầu không khí bị ép thay đổi theo cách thật kì dị, cái beep gì vậy…
Kế tiếp là màn múa hát hoành tráng kết thúc chương trình. Nhóm múa trong trang phục diễn nhiều màu sắc như những đóa hoa tươi tràn vào sân, họ bắt đầu uyển chuyển nhảy, âm nhạc cũng vô cùng hoành tráng, không khí tươi vui…
Không khí này đúng là…
Khắp nơi vui mừng nhỉ… Ha…
Mạc Doãn Nhi mặt âm lãnh như băng, len qua nhóm múa đang bay lượn lên sân khấu, đi tới trước mặt Nghê Già và Tống Nghiên Nhi, không nói được nên lời, huyệt thái dương giật bùm bụp vì tức.
Nghê Già bình thản nhìn lại cô ta.
Tống Nghiên Nhi cười khẽ, chỉ về phía sau: “Tôi đã hứa với bố không đưa clip cho Nghê Già; nhưng mấy người đâu có nói, là có thể đưa cho Ninh Cẩm Nguyệt hay không?”
Nghê Già hơi ngạc nhiên, Tống Nghiên Nhi sao đột nhiên chủ động dời lực chú ý khỏi cô như thế, còn nói dối; hơn nữa, Ninh Cẩm Nguyệt không phải tay trong lớn nhất để tiếp cận Ninh Cẩm Niên của cô ấy sao?
Có điều, từ đầu Ninh Cẩm Nguyệt cũng đã nói muốn tự mình chịu hết trách nhiệm, nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Mạc Doãn Nhi nghe thế, ánh mắt hung ác lập tức lướt qua người hai bọn họ, nhìn sang Ninh Cẩm Nguyệt đang ngồi trước máy tính ở bàn điều khiến, ngón tay quay quay một chiếc USB, cười không hề xấu hổ, vẻ mặt đắc ý khinh khi.
“Khốn nạn!” Mạc Doãn Nhi khẽ chửi một tiếng, bước tới định đánh Ninh Cẩm Nguyệt, nhưng lần này, Ninh Cẩm Nguyệt đã liệu được trước, giơ tay đẩy ngược cô ta ra, cười nhạt:
“Mạc Doãn Nhi, bài học hôm nay là vì lần trước cô đánh tôi. Hừ, Ninh Cẩm Nguyệt này cả đời chưa phải chịu thua đứa nào, cũng không bao giờ bị người khác đánh, cho nên, ăn miếng trả miếng thôi! Cô xác định cô còn muốn đánh? Còn muốn để tôi trả thù một lần nữa?”
(dip: Có nên nói là Mạc Doãn Nhi ngu quá không, cưa anh trai mà đi đánh em gái, ngu không biết để đâu cho hết, chắc tự tin quá.)
Mạc Doãn Nhi siết tay đến khớp trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, nhưng, không nhào tới nữa. Sau mươi phút đồng hồ hô hấp nặng nề ngực kịch liệt phồng lên xẹp xuống, cô ta gào lên quát những diễn viên khác trong hậu trường đứng xem:
“Nhìn cái gì? Cút hết cho tôi!!”
Cô ta vừa hét, nhóm diễn viên nữ vốn yên lặng đứng nhìn lập tức phản ứng:
“Còn kiêu gì nữa, chẳng qua là con tiểu tam thôi mà còn tưởng mình là tiểu thư thật à.”
“Tiểu thư gì, giờ mọi người biết thân phận cô ta rồi, giả vờ làm gì nữa, thấy rõ bộ mặt thật rồi nhé?”
“Các cậu xem cái loại như mẹ cô ta đó, hơn bốn chục tuổi còn mặc váy bó sát người ngực chữ V sâu hoắm, cái gì cần lộ không cần lộ đều phơi phơi ra hết. Khêu gợi thế này đúng là mẹ nào con nấy.”
“Trước còn khó hiểu tiểu thư gì mà toàn thích đi quyến rũ đàn ông không? Giờ thì biết rồi, mẹ cô ta cũng thế, di truyền thôi.”
Mạc Doãn Nhi thường ngày đối với các nữ sinh thì xa cách, mặt nặng mày nhẹ, trước mặt nam sinh thì tinh thần sáng láng, chuyên môn giở trò khiêu khích, nhất là những nam sinh có bạn gái trong trường, cho nên, quan hệ với các bạn nữ của cô ta cực kì tệ.
Khi đó, vì gia cảnh cô ta quá tốt, mọi người có khó chịu thì cũng không thể hiện ra ngoài, thình thoảng thấy cô ta thành công trong diễn xuất còn khen mấy câu.
Nhưng bây giờ…
Mạc Doãn Nhi nghe bọn họ nói, rõ ràng cố ý để cô ta nghe thấy, tức giận mặt đỏ phừng phừng, gân giọng uy hiếp: “Các người ai dám nói thêm một chữ nào nữa?”
Giọng nói của cô ta trong nháy mắt trở nên độc địa hung dữ đến liều lĩnh, khiến tất cả mọi người không khỏi run sợ.
Ninh Cẩm Nguyệt khẽ mỉm cười, không nói lời nào. Những câu thô tục độc miệng như thế không thể nói trước mặt nhiều người vậy được, sẽ hỏng hình tượng.
Nhưng dù có người không dám nói, thì vẫn có người xì một tiếng, cười: “Dữ quá nha, ôi sợ quá đi. Mạc Doãn Nhi, không phải thường ngày trước mặt đàn ông cô yếu ớt lắm sao? Sao hôm nay cứng thế, sợ chết được!”
Lại có một cô gái khác không nhịn được hùng hổ: “Có gì mà không dám nói? Mẹ cô là tiểu tam, cô là con gái ngoài giá thú, bà ta gả vào nhà giàu mà vẫn còn léng phéng bên ngoài, cô được làm tiểu thư rồi còn không biết khiêm tốn. Ăn ở không ra gì còn không cho người khác nói, hai mẹ con cô chắc làm đ* còn muốn lập đền thờ trinh tiết!”
Mạc Doãn Nhi trợn tròn mắt: “Ai là tiểu tam? Cô nói ai là tiểu tam? Hai mươi năm trước người bố tôi thích là mẹ tôi, bà ấy không phải tiểu tam.”
(dip: câu này hay, bao giờ chúng ta sẽ bàn lại.)
Cô gái kia hừ một tiếng: “Cô còn nhỏ hơn Tống Nghiên Nhi một ít, lại là con riêng, mẹ cô không phải tiểu tam thì là ai? Hơn nữa nếu không phải là năm đó mẹ của Tống Nghiên Nhi vực Tống gia dậy thì bây giờ mẹ cô còn gả về đó không? Bố cô thì sao, vợ gặp chuyện chưa được bao lâu đã ly hôn lấy vợ mới; còn mẹ cô, đã gả cho người giàu có rồi còn đi mồi chài khắp nơi, đúng là cực phẩm vô liêm sỉ!”
Xung quanh mọi người càng khinh bỉ chỉ trỏ.
Nghê Già có phần không ngờ đến, cô nhìn cô gái đang nói kia, rất ngạc nhiên cô ấy biết nhiều chuyện như thế, còn nói rất rõ ràng. Thấy cô gái đó vẫn như có như không liếc mắt qua Tống Nghiên Nhi, Nghê Già nhìn theo, chỉ thấy Tống Nghiên Nhi nhẹ cong khóe môi, hai mắt mở to trống rỗng, tỏa ánh sáng lạnh buốt.
Nghê Già lại liếc Ninh Cẩm Nguyệt, vẻ mặt họ giống nhau, cô lập tức hiểu, hai người này đúng là giết người không cần động tay.
Mạc Doãn Nhi đã tức đến đứng không vững, không còn sức phản bác, lại không thể khóc lóc cãi cọ, càng không thể xông lên đánh nhau, cái chính là đối thủ hơi nhiều đánh không lại.
Cô ta tức giận hồi lâu, nhưng lại chỉ có thể châm chọc những cô gái này chẳng qua ghen tị với cô ta, ghen tị cô ta có nhiều bạn trai thích, vân vân.
(dip: Ụa)
Thấy lại sắp có một hồi khẩu chiến, Nghê Già hết hứng thú, một mình rời khỏi hậu trường hỗn loạn.
Đi qua hành lang đặt phông màn không bóng người, không ngờ cô lại nghe được giọng nói tức tối của Mạc Mặc: “Đoạn phim này bị chiếu lên toàn bố là do ông tin con ranh con Tống Nghiên Nhi đấy! Giờ ông nói tôi làm ông mất mặt vậy trước đó thì sao, nó bảo nó sẽ xóa ông cũng tin?”
Nghê Già nhíu mày, nói vậy, clip này Tống Minh không những đã biết từ trước mà còn từng xem rồi? Vậy mà ông ta vẫn chứa chấp Mạc Mặc có “chuyện xấu” đó nữa sao? Chẳng lẽ lại là công Mạc Mặc một phen dỗ ngon dỗ ngọt khoe khoang phong tình, không thể nào chứ?
Còn đang nghĩ, giọng nói của Mạc Mặc đột nhiên trở nên vô cùng gian ác:
“Ông uy hiếp tôi vừa thôi, tôi nói cho ông biết, nếu ông để tôi gặp chuyện xấu thì ông cũng không sống được đâu!”
Dứt lời, không còn tiếng vang nữa, tiếp đó là tiếng bước chân Mạc Mặc đi xa dần.
Nghê Già buông ánh mắt, không cần nghĩ nhiều, trong lòng cô đã có tính toán.
Tống Nghiên Nhi, thật đáng thương cậu quá!
Nghê Già vừa từ lễ kỷ niệm thành lập trường về, Việt Trạch đã gọi bảo đón cô.
Thời gian gần đây Nghê Già bận nhiều việc, cho nên thời gian hẹn hò luôn hết sức kì lạ, chẳng hạn như, ăn sáng, chạy bộ, đọc tư liệu ở thư viện, trên đường ngồi xe đi đâu đó.
Hơn nữa vì anh chỉ là tình nhân ngầm của Nghê Già thôi, cho nên, địa điểm hẹn hò càng kì lạ hơn, những vườn hoa nhỏ chỉ có người già mới đến, những cung thiếu nhi chỉ trẻ con mới đi, thường đi nhất, là ngay trong xe, vừa tiện, vừa đơn giản, vừa riêng tư, vừa an toàn.
Nghê Già còn chưa đến gần, Việt Trạch đã nhìn thấy cô qua cửa sổ xe; khi cô lên xe, anh dịch hết đồ của mình sang một bên, khóe môi hơi cong, dang hai tay ra với cô.
Nghê Già cười ngọt ngào, sà vào lòng anh, nhẹ nhàng ôm lại anh.
Cô nghiêng đầu qua tựa trên vai anh, nũng nịu hỏi: “Chờ em có lâu không?”
“Không.” Anh vô thức mềm giọng lại. “Vừa nãy đang đọc báo.”
Nói đến đó, Nghê Già nghĩ tới một chuyện, cô ngẩng đầu, hỏi anh:
“Đúng rồi, trong thời gian mình đi Macao em sợ Nghê Lạc ham chơi quên cả lời em dặn. Anh có cách gì quản thúc nó một thời gian không?”
Thực ra cô chỉ lo Mạc Doãn Nhi sẽ quấy rầy cậu thôi.
Việt Trạch đương nhiên không biết ý đồ của cô: “Anh nghĩ bây giờ Nghê Lạc đã rất tốt rồi, em không cần phải lo lắng cho cậu ấy đến thế đâu.”
“Em chỉ phòng vạn nhất thôi. Tóm lại là có không? Nhỡ đâu đi Macao về mà thấy nó hư thì em bắt đền anh!”
Việt Trạch cười: “Vừa hay, anh đang có thư mời của một hội thảo ở Đức về quản trị doanh nghiệp, dù sao anh cũng không định đi, vậy bảo người liên lạc lại đổi cho cậu ấy đi là được.”
“Oa, tốt quá!” Cô vui mừng khôn xiết, lại ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
Tim anh khẽ run lên, đột nhiên, anh muốn trêu cô một chút: “Haiz, em quản Nghê Lạc chặt quá, vậy chẳng phải sau này anh đi đâu, em cũng bám sát theo cách không quá ba bước sao?”
Nghê Già lại dựa vào lòng anh, lười nhác rì rầm: “Không đâu, em mặc kệ anh đi đâu làm gì ý chứ.”
Việt Trạch: …
(dip: dạo này anh mau mồm miệng phết đấy chứ)
Cô không thấy anh đáp, có lẽ cũng đoán được tâm trạng khiến anh im lặng mất tự nhiên, cô vuốt ve gương mặt của anh: “Đó là vì em tin anh thôi!”
Nhưng Việt Trạch hoàn toàn không tin những lời này.
Đối xử khác biệt rõ ràng như vậy, thật sự hơi quá đáng…
Em vợ, thực sự là một loại sinh vật đáng sợ…
Nhưng anh cũng không thể phản bác bằng những câu như kiểu “Sao em lại mặc kệ anh, anh đâu phải nuôi thả được đâu, anh cần người quản anh lắm” gì đó, chỉ biết yên lặng mà cười, có vẻ như chẳng có vấn đề gì:
“Anh biết mà.”
Sau đó, Nghê Già thực sự nghĩ là anh biết…
Không ai đề cập đến chuyện như vậy nữa…
Việt Trạch rũ mắt, thấy mi mắt cô díp lại, hỏi: “Sao, buồn ngủ à?”
Nghê Già hơi giật mình, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, mơ màng làu bàu: “Phải, buồn ngủ lắm. Vừa nhìn thấy anh đã muốn ngủ, anh có buồn không?”
“Vừa nhìn thấy anh đã muốn ngủ à…” Việt Trạch kéo dài giọng, con ngươi đen lấp lánh, đùa cợt nói, “Thực ra anh rất vui lòng. Hóa ra em đã nghĩ đến bước này rồi.”
Nghê Già sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện từ “ngủ” còn một nghĩa khác, trong nháy mắt mặt đỏ bừng. Nhưng ngước mắt lên nhìn, thấy anh đã cười rất tươi, không khép lại được, cô càng xấu hổ hơn, xấu bụng chà xát trên cổ anh, còn véo hông anh một cái thật mạnh.
Anh vẫn cười, ôm cô càng chặt, một lát sau, anh nói nhẹ nhàng: “Còn hơn nửa tiếng mới về đến nhà, ngủ một giấc đi!”
“Vâng.” Cô khe khẽ hừ một tiếng nhẹ như không hề có, rồi nặng nề nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận mùi hương trên người anh, giống như rừng cây lúc bình minh vậy, thật dễ chịu.
Không biết vì sao, mỗi lần dựa vào ngực anh, cô lại cảm thấy thả lỏng vô hạn, rất dễ chịu, rất nhẹ nhàng, rất tự tại.
Ngủ đi! Ngủ đi!
Chỉ chốc lát sau, cô gái nhỏ đã ngủ êm đềm. Cô ngủ rất ngon, hơi thở thật đều đặn, còn Việt Trạch thì vô cùng vô cùng khổ sở.
Đầu cô dựa trên vai anh, mũi cô kề sát cổ anh, hơi thở nhịp nhàng và êm ái, như lông vũ, từng chút một cù lên cổ anh, ngứa ngứa, tê tê, truyền đến trong lồng ngực.
Việt Trạch thần kinh run rẩy, không kìm được nhớ lại lời Nghê Lạc: “Nếu như bạn gái đang ngủ, vậy đây chính là thời cơ tốt nhất cho ngài sờ soạng; không chớp lấy cơ hội là đồ ngốc!
Nhưng, ừm, Nghê Già Già nói, không được nghe lời tiểu tử thối Nghê Lạc kia, không thể để cậu ta làm hư mình.
Việt Tiểu Trạch trong lòng yên lặng gật đầu, rất bình tĩnh, ừ, phải nghe lời Nghê Già Già, không thể để Nghê Tiểu Lạc làm hư.
Nhưng mà, ta rất muốn cắn một cái mà, QAQ, hu hu!
_________________________
Lời tác giả: Cám ơn các chụy em đã tặng hoa hồng cho tôi, hì hì.
Đột nhiên mình phát hiện, tại sao mình cứ vô thức viết những tình tiết nghiêm túc thành rất kích thích nhỉ.
Không được, mình phải nghiêm túc, ta phải nghiêm túc, xem đôi mắt nghiêm túc của ta đây (⊙o⊙)
Kể cho các bạn một chuyện nhé, có một con chó nhỏ không thích ăn gì cả, tên là Việt Tiểu Trạch, có một hôm kia, nó thấy một quả táo đỏ ơi là đỏ, thơm ơi là thơm, nằm ngay trên mặt đất. Thế là, nó nhào tới, cắn một cái. Sau đó, quả táo kia tên Nghê Già Già, quả táo bật khóc hu hu.
Sau đó, chuyện là…
_____________
Mạc Doãn Nhi trợn tròn mắt: “Ai là tiểu tam? Cô nói ai là tiểu tam? Hai mươi năm trước người bố tôi thích là mẹ tôi, bà ấy không phải tiểu tam.”
Nghe có lý quá? Bố tôi yêu mẹ tôi, chứ không yêu vợ ông ta, cho nên mẹ tôi không phải là người thứ ba?
Đến chỗ này dip muốn nói là, người ta cứ hay đánh giá cao cái gọi là tình yêu, nói là tình yêu vô tội. Nhưng xin lỗi, éo. Bản thân tình cảm của anh thì vô tội, nhưng hành động của anh thì éo vô tội, ok? Và đừng nhân danh tình yêu để làm ra những chuyện có lỗi, ok? Đời không phải chỉ cần tình yêu là sống, ok? Người thứ ba cho dù có tình cảm thật với người kia hay không thì vẫn không đáng khen, ok? Và là nam hay nữ thì đều đáng khinh như nhau, nên đừng có tung hê mấy ông nam chính cường thủ hào đoạt mà nhảy vào giữa một cặp vợ chồng hạnh phúc ok?
Yêu và người thứ ba chả liên quan đâu. Mà đã làm người thứ ba thì cũng đừng đi rêu rao khoe khoang mình đã phá người khác thành công. Ngứa mắt lắm.
À mà yêu đương ếu gì con mụ đấy. Yêu tiền và yêu sẽ thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook