Hắc Liên Hoa Nở Rộ
-
Chương 8: Ăn cơm phong ba
Mộc Tuyết lấy đồ ăn của mình, bưng đến chỗ bọn Lưu Sảng. Lâm Dư Phỉ đứng cách đó không xa, do dự rốt cuộc có nên đi qua hay không.
Tròng mắt Ngô Sâm Nhược vừa chuyển, không biết nghĩ cái gì, nói nhỏ với Mộc Tuyết, Mộc Tuyết lắc đầu.
Lâm Dư Phỉ nhìn thấy vậy, trong lòng không thoải mái, có phải Ngô Sâm Nhược kêu Mộc Tuyết xin ả qua ngồi chung, mà Mộc Tuyết không đồng ý hay không? Nghĩ như vậy, Lâm Dư Phỉ chắc chắn muốn gia nhập vào nhóm bọn họ, vì thế ả đi qua.
“Tiểu Tuyết.”
Bưng hộp cơm, Lâm Dư Phỉ cũng không nói gì thêm, cứ dịu dàng khéo léo đứng như vậy.
Mộc Tuyết cảm thán trong lòng, thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại muốn xông vào. Vừa nãy Ngô Sâm Nhược hỏi cô có muốn kêu Lâm Dư Phỉ tới đây để dày vò hay không, bởi vì bọn họ nhìn ra được, Lâm Dư Phỉ không phải thiệt tình đối tốt với Mộc Tuyết. Mộc Tuyết vốn không đồng ý, nghĩ theo tính tình Lâm Dư Phỉ, gặp chiêu phá chiêu sẽ có giằng co, không cần phí công vô ích. Kết quả, Lâm Dư Phỉ lại tự mình chui đầu vào rọ.
“Dư Phỉ, không còn chỗ trống, lại đây ngồi đi.” Mộc Tuyết cười, khí tức u ám bốn phía.
Lâm Dư Phỉ hờ hững ngồi xuống: “Chào mọi người, tớ là bạn tốt nhất của Mộc Tuyết, Lâm Dư Phỉ.”
Lâm Dư Phỉ ngồi đối diện một nữ sinh nhuộm tóc đỏ, nữ sinh dùng cái muỗng gõ gõ chén, nói: “Người đẹp kìa, sao các cậu không hoan nghênh hửm?”
“Hoan nghênh hoan nghênh hoan nghênh.” Các nam sinh gõ chén hoan nghênh.
Nhắc tới Lâm Dư Phỉ, nếu như lấy từ ngữ 10 năm sau để hình dung, thì phải là người mắc chứng bệnh giả bộ. Ả luôn ước mình có được cuộc sống như một tinh linh, sống trong một nơi xinh đẹp diễm lệ, mọi thứ đều phải tinh xảo, đáng tiếc, gia đình của ả không có khả năng cho ả những thứ này.
Đối với các nam sinh gõ chén hoan nghênh, trên mặt ả không có thay đổi gì, đỏ bừng lên, trong lòng lại vô cùng khinh thường, ghét bỏ bọn họ không biết lễ giáo, cũng không phải ăn xin, gõ chén làm gì.
“La Lan Tử, tớ cảm thấy cậu còn đẹp hơn cái cô này.” Lưu Sảng bị Ngô Sâm Nhược đạp một cước, vội vàng mở miệng đá xoắn Lâm Dư Phỉ.
La Lan Tử, chính là cô gái tóc đỏ, là người có bác ở tòa soạn báo. Làn da của cô ấy trắng nõn non mịn, ngũ quan thâm thúy, mày rậm mắt to mũi cao thẳng, giống như con lai, thêm từ tiểu học đã tập múa, dáng người cao gầy, thùy mị thước tha, so với Lâm Dư Phỉ còn đẹp và cao quý hơn nhiều, quả thật là xinh đẹp hơn rất nhiều.
Chân La Lan Tử cũng bị Ngô Sâm Nhược đạp, vì thế hiểu ý. Cô khêu mi nói: “Cho nên cậu tính theo đuổi tớ?”
Lưu Sảng cười hắc hắc: “Được, sau này tớ sẽ theo đuổi cậu!”
La Lan Tử cười: “Đáng tiếc tớ sẽ không đồng ý đâu, cũng không nhìn lại cậu cao to thế này, làm sao xứng với bổn tiểu thư. Không bằng cậu theo đuổi Lâm Dư Phỉ đi, tuy cô ấy không xinh đẹp bằng tớ, nhưng cũng không tồi, rất xứng với cậu.”
Lưu Sảng vừa ăn cơm vừa hừ hừ: “Không, tớ chỉ thích người như cậu, cô ta mỏng manh như vậy vừa đụng lập tức bể, không hợp thẩm mỹ của tớ.”
“Còn những bạn học khác, ai thích đóa hoa của lớp 2, nhanh chóng xuống tay đi, đang ở ngay trước mặt đấy.” La Lan Tử một trái một phải ôm cổ hai nam sinh, cười tươi như hoa.
Hai nam sinh nhất trí lấy tay La Lan Tử ra, cổ bị cô ấy xiết thật là đau.
“Ngại quá, tớ không thích thành tích tốt, vừa nhìn sẽ làm cho tớ có cảm giác tự ti. Nói không chừng khi viết thư tình còn bị soát lỗi hành văn, lỗi chính tả đó.”
“Tớ thích con gái mạnh mẽ, mặc váy ngắn đến trường. Người mặc đồng phục học sinh, tớ không có hứng thú.”
Hai người vội vàng từ chối, vài người còn lại đều tự tìm lý do cho thấy mình chướng mắt Lâm Dư Phỉ.
Mọi người cứ như vậy chèn ép Lâm Dư Phỉ, nói một cách khác, chèn ép cũng không quá đáng, nhưng đối với Lâm Dư Phỉ lòng tự trọng cao hơn trời mà nói, ảnh hưởng rất lớn.
Tay Lâm Dư Phỉ xiết cái muỗng, dịu dàng nói với La Lan Tử: “Chị, cám ơn chị, thầy cô có nói không được yêu đương khi đi học, phải lấy học tập làm đầu.”
La Lan Tử bị tiếng chị dịu dàng kia làm sặc, khoa trương uống mấy ngụm nước mới hết sặc: “Ha ha, đúng là học sinh tốt, cô gái ngoan ngoãn.”
Mộc Tuyết đã ăn gần xong cơm của mình, cô cười với La Lan Tử, nói: “Dư Phỉ đúng là rất giỏi, vẫn luôn nằm trong top 10 của lớp. Ước mơ của Lưu Phỉ là thi đậu trường Thanh Hoa ở Đài Bắc!” Nói tới cái này, Mộc Tuyết chuyển lời thoại, học thái độ dịu dàng am hiểu ý người khác của Lâm Dư Phỉ nói: “Lan Tử, có việc gì làm ngoài giờ học không? Cậu giới thiệu cho Dư Phỉ đi, hoàn cảnh gia đình của Dư Phí không tốt. Là bạn tốt, tớ luôn giúp đở cậu ấy, nhưng mà sau khi nằm viện, người nhà đã cắt giảm tiền tiêu vặt của tớ. Tớ không muốn vì vậy mà ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của Dư Phỉ, Lan Tử cậu nhất định phải giúp cậu ấy.”
La Lan Tử lại khêu mi một cái, cười hiểu ý Mộc Tuyết: “Như vậy hả, tớ về sẽ hỏi bác thử, bác ấy ở tòa soạn báo, có rất nhiều cách.”
Sắc mặt Lâm Dư Phỉ trắng bệch, trong mắt dịu dàng lộ ra không thể tin. Mộc Tuyết đây là…… Cố ý dùng cách này để tránh thoát ả sao? Chẵng lẽ trước kia ả dùng nhiều chiêu như vậy, Mộc Tuyết đi theo cũng học được? Chuyện này không tốt, vạn nhất Mộc Tuyết thật sự không cùng ả ăn cơm nữa, vậy thì ả sẽ phải tốn tiền tự mua mất.
Dùng thìa múc một miếng súp lơ, Lâm Dư Phỉ ra vẻ thoải mái nói: “Khi đi học thì lấy học tập làm chủ, cám ơn mọi người đã quan tâm và giúp đở, tớ rất cảm động.” Bỏ thìa lý súp lơ bỏ vào phần cơm của Mộc Tuyết, Lâm Dư Phỉ thân thiết nói: “Tiểu Tuyết, cậu ăn từ từ, phải nhiều thêm chút thịt mới được!!! Gầy quá dễ bị bệnh, không tốt cho cơ thể, không được quá vất vả. Còn có buổi tối không cần thức khuya, nếu không mặt sẽ xanh, như vậy sẽ không đẹp.”
Mộc Tuyết lấy súp lơ trong hộp cơm ra: “Tôi không thích ăn súp lơ.”
Sắc mặt Lâm Dư Phỉ không chút thay đổi, vẫn dịu dàng khả ái, giống như là Mộc Tuyết đang cố tình gây sự. Im lặng ăn hết cơm, ả cầm hợp cơm, đứng lên, thoải mái chào mọi người: “Tớ ăn no rồi, về lớp trước ~ các cậu từ từ ăn, hôm nay tớ rất vui vì có thể ngồi chung với mọi người, nếu sau này có rảnh nhất định phải chừa cho tớ một chỗ nha ~ tiểu Tuyết, không phải cậu vẫn có một vài đề không hiểu sao, về lớp sớm một chút nhé, tớ chỉ cho cậu. Bái bai ~”
Xùy, học thêm, đến ngày tôi chết cũng không thấy cô dạy thêm cho tôi, Mộc Tuyết trào phúng lầm bầm. Nhưng mà Lâm Dư Phỉ quả thật lợi hại, nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, đã ba hoa như ả quan tâm, lại nói ra Mộc Tuyết xấu gầy, còn nói như ả thường xuyên giúp cô học thêm, nhưng cũng không phải là không công nhận cô giúp đở.
Lâm Dư Phỉ mới vừa đi, La Lan Tử liền vươn tay nắm mặt Mộc Tuyết, nhìn kỹ từ trên xuống dưới.
“Tiểu Tuyết thật ra lớn lên cũng không xấu hơn Lâm Dư Phỉ, chỉ là có hơi đen, cộng thêm không tự tin.”
Miệng Mộc Tuyết bị La Lan Tử nắn bóp, ô ô kháng nghị. Chờ La Lan Tử chà đạp đủ buông ra, cô tức giận nói: “Tớ là bị ép bức tới nỗi thành một bà thím, sau này tớ bảo dưỡng thật tốt, dù không biến thành người xinh đẹp nhất, ít nhất vẫn có thể làm cô gái nhỏ xinh đẹp!”
Trên thực tế sau khi Mộc Tuyết mười bảy mười tám tuổi, thật đúng là trở thành một cô gái nhỏ sinh đẹp dịu dàng, ngay cả vết xẹo dài trên mặt cũng không lấn át được khí chất dịu dàng của cô. Đáng tiếc ánh sáng này vẫn bị Lâm Dư Phỉ đè vào vũng bùn, thêm cô không biết ăn mặc, vô cùng không tự tin, vì thế vịt con xấu xí vĩnh viễn là vịt con xấu xí, không có cơ hội trở thành thiên nga trắng.
La Lan Tử cười ha ha: “Mẹ tớ nói, điều quan trọng mà phụ nữ phải nhớ kỷ đó là dưỡng nhan. Đầu tiên là phải ăn ngon ngủ ngon, đây là dưỡng thân thể. Sau đó chính là lễ phép biết tiến biết thoái, học nghệ thuật học khí chất, đây là dưỡng linh hồn. Chỉ cần dưỡng tốt, sẽ là cô gái đẹp nhất!”
Mộc Tuyết gật đầu, dáng vẻ khiêm tốn nghe chỉ dạy: “Nói rất đúng nói rất đúng, nhưng làm mới khó khăn.”
Mọi người lại hi hi ha ha náo loạn, mới cùng đi rửa chén, Trở về lớp.
Trở về phòng học Mộc Tuyết lấy cái gương nhỏ ra nhìn trái nhìn phải, quả thật cảm thấy mình quá nhợt nhạt. Lông mày hơi nhạt, mắt tuy rằng không lớn, nhưng bên trong còn hơi nhếch lên, mũi không cao nhưng cũng không tháp, nhỏ nhỏ xinh xinh, độ dày môi thích hợp, tóm lại ngũ quan không có thiếu sót gì lớn, nếu trắng nõn…… Cô nhìn Lâm Dư Phỉ, nếu tốt hơn một chút, quả thật sẽ không kém Lâm Dư Phỉ.
Tính toán như vậy, Lâm Dư Phỉ là hoa hậu của lớp, vậy không phải mình là người hầu sao?
Bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, loáng thoáng hiểu được, tâm trạng Mộc Tuyết nháy mắt không tốt. May mắn kiếp này cô không quá hốc hác, oán hận kiếp trước làm cho kiếp này cô không còn sống tự ti mặc cảm nữa.
Kiếp trước Lâm Dư Phỉ tại sao lại đổi xử với cô như vậy? Là vì thói quen chiếm đoạt đồ của người khác, cho rằng cô cần có cô ta mới sống được? Nên không đặt cô vào mắt?
Nhưng nguyên nhân trơ mắt đứng nhìn cô bị giết, còn cười thắng lợi là gì?
Giống như bị bao vây trong sương mù, Mộc Tuyết có chút mờ mịt. Nhưng cô lập tức kiên định. Mặc kệ thế nào, mục tiêu kiếp này của cô rất đơn giản. Sống một cuộc sống vui sướng bừa bãi, Vui vẻ trả thù tất cả.
Một bên Lâm Dư Phỉ quan sát Mộc Tuyết, thấy cô cầm gương nhìn qua nhìn lại, cắn chặt môi dưới.
Buổi chiều có khóa toán học, Phạm Kiếm Xuân khí sắc không tốt, uể oải lên lớp, kêu Mộc Tuyết đứng lên trả lời hơn mười câu, ánh mắt chỉ cần nhìn Mộc Tuyết thì vô cùng hung hãn. Đáng tiếc là, sau khi Mộc Tuyết trọng sinh đã xem hết sách vở, nếu nằm trong những gì sách giáo khoa viết, thì cái nào cũng trả lời được. Vì thế Phạm Kiếm Xuân thất bại, ôm nỗi hận ra khỏi lớp.
Bất an trong lòng Lâm Dư Phỉ càng ngày càng nghiêm trọng, Mộc Tuyết thật sự thay đổi thành một người khác, không còn yếu đuối do dự, cả người bắt đầu hào quang nở rộ, ngay cả vấn đề cả lớp không thể trả lời cũng có thể trả lời trôi chảy. Nếu cứ như vậy, ả không thể tiếp tục duy trì quan hệ trước kia với Mộc Tuyết.
Không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, không thể để cho Mộc Tuyết thoát khỏi tình cảnh hiện tại…… Lâm Dư Phỉ yên lặng tính toán.
Sau khi tan học, Ngô Sâm Nhược kiên trì muốn đưa Mộc Tuyết về nhà, Mộc Tuyết kháng cự không được tâm tư của con gái, ngoan ngoãn đi theo, kết quả lại bị lại Lưu Sảng có bệnh cuồng em gái kêu lên xe.
Được rồi, dù sao đều là tâm tư con gái, Mộc Tuyết nghĩ vậy.
Sau đó, tới một ngã tư đường cách trường không xa, Mộc Tuyết lần đầu gặp…. Tắc kè hoa.
Nói là giống tắc kè hoa, nhưng thật ra là một đám người, chặn đường bọn họ.
Cầm đầu không cần nói cũng biết, chính là tên Vương Minh bị Ngô Sâm Nhược đánh ở nhà Mộc Tuyết.
Lúc này Vương Minh uy phong lẫm lẫm, cậu ta mặc quần áo vận động vào đen, cầm một cái ống tuýp, sau lưng có tới 20 người, ai cũng cầm ống tuýp gậy gộc, mặc áo khoác xanh đỏ, đầu bóng lưỡng hình xăm và nhiều bím tóc, nhìn chung là một chỉnh thể vô cùng rực rỡ, tuổi tác vô cùng phong phú, mười mấy hai mươi tuổi đều có.
Ngay khi Vương Minh lên tiếng kêu kêu gọi xông lên đánh ba người bọn họ, cùng lúc Mộc Tuyết sờ soạng di động của Lưu Sảng bắt đầu bấm gọi 110. Phải biết rằng, 110 xử lý rất nhanh chuyện đánh nhau của học sinh, nếu không, để đánh nhau dẫn tới thương vong, phụ huynh học sinh cũng không phải ngồi không, đến lúc đó không hẳn sẽ tìm nhà kia làm loạn, nhưng nhất định sẽ tới cục công an cải vã.
Đáng tiếc là, Mộc Tuyết mới bấm được hai số 11, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng đã nhanh như chớp cưỡi mô tô phóng tới chỗ Vương Minh, ý đồ muốn đụng chết Vương Minh.
Vì thế Vương Minh bị buộc phải im bặt, may mắn có một nam sinh kế bên phản ứng nhanh, đưa tay kéo cậu ta ra, khiến cho cậu ta vô cùng chật vật.
Nhưng mà Vương Minh cũng không ngu, còn hao hết tâm tư để nhiều hộp giấy và rải đinh ở chỗ này. Xem ra vì bố trí chỗ này, cậu ta đã tốn nhiều thời gian và nhân lực.
Bởi vì xe dừng đột ngột Mộc Tuyết theo quán tính ngã sấp lên lưng Lưu Sảng, cảm giác cứ như bị vỡ mũi, làm cho cô đau đến nỗi sao bay đầy trời.
“Chạy đi, tụi bây chạy nữa đi!” Vương Minh chỉ vào Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng rít gào, thuận tiện bảo người phía sau lấy đinh đặc chế ra rải tiếp.
Ngô Sâm Nhược xuống xe, hất cầm, cười giểu cợt: “Vương Minh, chỉ số thông minh của mày chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
“Chờ mày bị đánh tới khi mẹ mày cũng nhìn không ra, sẽ biết ngay cái gì gọi là chỉ số thông minh.” Vương Minh cười càng giểu cợt.
Tròng mắt Ngô Sâm Nhược vừa chuyển, không biết nghĩ cái gì, nói nhỏ với Mộc Tuyết, Mộc Tuyết lắc đầu.
Lâm Dư Phỉ nhìn thấy vậy, trong lòng không thoải mái, có phải Ngô Sâm Nhược kêu Mộc Tuyết xin ả qua ngồi chung, mà Mộc Tuyết không đồng ý hay không? Nghĩ như vậy, Lâm Dư Phỉ chắc chắn muốn gia nhập vào nhóm bọn họ, vì thế ả đi qua.
“Tiểu Tuyết.”
Bưng hộp cơm, Lâm Dư Phỉ cũng không nói gì thêm, cứ dịu dàng khéo léo đứng như vậy.
Mộc Tuyết cảm thán trong lòng, thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại muốn xông vào. Vừa nãy Ngô Sâm Nhược hỏi cô có muốn kêu Lâm Dư Phỉ tới đây để dày vò hay không, bởi vì bọn họ nhìn ra được, Lâm Dư Phỉ không phải thiệt tình đối tốt với Mộc Tuyết. Mộc Tuyết vốn không đồng ý, nghĩ theo tính tình Lâm Dư Phỉ, gặp chiêu phá chiêu sẽ có giằng co, không cần phí công vô ích. Kết quả, Lâm Dư Phỉ lại tự mình chui đầu vào rọ.
“Dư Phỉ, không còn chỗ trống, lại đây ngồi đi.” Mộc Tuyết cười, khí tức u ám bốn phía.
Lâm Dư Phỉ hờ hững ngồi xuống: “Chào mọi người, tớ là bạn tốt nhất của Mộc Tuyết, Lâm Dư Phỉ.”
Lâm Dư Phỉ ngồi đối diện một nữ sinh nhuộm tóc đỏ, nữ sinh dùng cái muỗng gõ gõ chén, nói: “Người đẹp kìa, sao các cậu không hoan nghênh hửm?”
“Hoan nghênh hoan nghênh hoan nghênh.” Các nam sinh gõ chén hoan nghênh.
Nhắc tới Lâm Dư Phỉ, nếu như lấy từ ngữ 10 năm sau để hình dung, thì phải là người mắc chứng bệnh giả bộ. Ả luôn ước mình có được cuộc sống như một tinh linh, sống trong một nơi xinh đẹp diễm lệ, mọi thứ đều phải tinh xảo, đáng tiếc, gia đình của ả không có khả năng cho ả những thứ này.
Đối với các nam sinh gõ chén hoan nghênh, trên mặt ả không có thay đổi gì, đỏ bừng lên, trong lòng lại vô cùng khinh thường, ghét bỏ bọn họ không biết lễ giáo, cũng không phải ăn xin, gõ chén làm gì.
“La Lan Tử, tớ cảm thấy cậu còn đẹp hơn cái cô này.” Lưu Sảng bị Ngô Sâm Nhược đạp một cước, vội vàng mở miệng đá xoắn Lâm Dư Phỉ.
La Lan Tử, chính là cô gái tóc đỏ, là người có bác ở tòa soạn báo. Làn da của cô ấy trắng nõn non mịn, ngũ quan thâm thúy, mày rậm mắt to mũi cao thẳng, giống như con lai, thêm từ tiểu học đã tập múa, dáng người cao gầy, thùy mị thước tha, so với Lâm Dư Phỉ còn đẹp và cao quý hơn nhiều, quả thật là xinh đẹp hơn rất nhiều.
Chân La Lan Tử cũng bị Ngô Sâm Nhược đạp, vì thế hiểu ý. Cô khêu mi nói: “Cho nên cậu tính theo đuổi tớ?”
Lưu Sảng cười hắc hắc: “Được, sau này tớ sẽ theo đuổi cậu!”
La Lan Tử cười: “Đáng tiếc tớ sẽ không đồng ý đâu, cũng không nhìn lại cậu cao to thế này, làm sao xứng với bổn tiểu thư. Không bằng cậu theo đuổi Lâm Dư Phỉ đi, tuy cô ấy không xinh đẹp bằng tớ, nhưng cũng không tồi, rất xứng với cậu.”
Lưu Sảng vừa ăn cơm vừa hừ hừ: “Không, tớ chỉ thích người như cậu, cô ta mỏng manh như vậy vừa đụng lập tức bể, không hợp thẩm mỹ của tớ.”
“Còn những bạn học khác, ai thích đóa hoa của lớp 2, nhanh chóng xuống tay đi, đang ở ngay trước mặt đấy.” La Lan Tử một trái một phải ôm cổ hai nam sinh, cười tươi như hoa.
Hai nam sinh nhất trí lấy tay La Lan Tử ra, cổ bị cô ấy xiết thật là đau.
“Ngại quá, tớ không thích thành tích tốt, vừa nhìn sẽ làm cho tớ có cảm giác tự ti. Nói không chừng khi viết thư tình còn bị soát lỗi hành văn, lỗi chính tả đó.”
“Tớ thích con gái mạnh mẽ, mặc váy ngắn đến trường. Người mặc đồng phục học sinh, tớ không có hứng thú.”
Hai người vội vàng từ chối, vài người còn lại đều tự tìm lý do cho thấy mình chướng mắt Lâm Dư Phỉ.
Mọi người cứ như vậy chèn ép Lâm Dư Phỉ, nói một cách khác, chèn ép cũng không quá đáng, nhưng đối với Lâm Dư Phỉ lòng tự trọng cao hơn trời mà nói, ảnh hưởng rất lớn.
Tay Lâm Dư Phỉ xiết cái muỗng, dịu dàng nói với La Lan Tử: “Chị, cám ơn chị, thầy cô có nói không được yêu đương khi đi học, phải lấy học tập làm đầu.”
La Lan Tử bị tiếng chị dịu dàng kia làm sặc, khoa trương uống mấy ngụm nước mới hết sặc: “Ha ha, đúng là học sinh tốt, cô gái ngoan ngoãn.”
Mộc Tuyết đã ăn gần xong cơm của mình, cô cười với La Lan Tử, nói: “Dư Phỉ đúng là rất giỏi, vẫn luôn nằm trong top 10 của lớp. Ước mơ của Lưu Phỉ là thi đậu trường Thanh Hoa ở Đài Bắc!” Nói tới cái này, Mộc Tuyết chuyển lời thoại, học thái độ dịu dàng am hiểu ý người khác của Lâm Dư Phỉ nói: “Lan Tử, có việc gì làm ngoài giờ học không? Cậu giới thiệu cho Dư Phỉ đi, hoàn cảnh gia đình của Dư Phí không tốt. Là bạn tốt, tớ luôn giúp đở cậu ấy, nhưng mà sau khi nằm viện, người nhà đã cắt giảm tiền tiêu vặt của tớ. Tớ không muốn vì vậy mà ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của Dư Phỉ, Lan Tử cậu nhất định phải giúp cậu ấy.”
La Lan Tử lại khêu mi một cái, cười hiểu ý Mộc Tuyết: “Như vậy hả, tớ về sẽ hỏi bác thử, bác ấy ở tòa soạn báo, có rất nhiều cách.”
Sắc mặt Lâm Dư Phỉ trắng bệch, trong mắt dịu dàng lộ ra không thể tin. Mộc Tuyết đây là…… Cố ý dùng cách này để tránh thoát ả sao? Chẵng lẽ trước kia ả dùng nhiều chiêu như vậy, Mộc Tuyết đi theo cũng học được? Chuyện này không tốt, vạn nhất Mộc Tuyết thật sự không cùng ả ăn cơm nữa, vậy thì ả sẽ phải tốn tiền tự mua mất.
Dùng thìa múc một miếng súp lơ, Lâm Dư Phỉ ra vẻ thoải mái nói: “Khi đi học thì lấy học tập làm chủ, cám ơn mọi người đã quan tâm và giúp đở, tớ rất cảm động.” Bỏ thìa lý súp lơ bỏ vào phần cơm của Mộc Tuyết, Lâm Dư Phỉ thân thiết nói: “Tiểu Tuyết, cậu ăn từ từ, phải nhiều thêm chút thịt mới được!!! Gầy quá dễ bị bệnh, không tốt cho cơ thể, không được quá vất vả. Còn có buổi tối không cần thức khuya, nếu không mặt sẽ xanh, như vậy sẽ không đẹp.”
Mộc Tuyết lấy súp lơ trong hộp cơm ra: “Tôi không thích ăn súp lơ.”
Sắc mặt Lâm Dư Phỉ không chút thay đổi, vẫn dịu dàng khả ái, giống như là Mộc Tuyết đang cố tình gây sự. Im lặng ăn hết cơm, ả cầm hợp cơm, đứng lên, thoải mái chào mọi người: “Tớ ăn no rồi, về lớp trước ~ các cậu từ từ ăn, hôm nay tớ rất vui vì có thể ngồi chung với mọi người, nếu sau này có rảnh nhất định phải chừa cho tớ một chỗ nha ~ tiểu Tuyết, không phải cậu vẫn có một vài đề không hiểu sao, về lớp sớm một chút nhé, tớ chỉ cho cậu. Bái bai ~”
Xùy, học thêm, đến ngày tôi chết cũng không thấy cô dạy thêm cho tôi, Mộc Tuyết trào phúng lầm bầm. Nhưng mà Lâm Dư Phỉ quả thật lợi hại, nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, đã ba hoa như ả quan tâm, lại nói ra Mộc Tuyết xấu gầy, còn nói như ả thường xuyên giúp cô học thêm, nhưng cũng không phải là không công nhận cô giúp đở.
Lâm Dư Phỉ mới vừa đi, La Lan Tử liền vươn tay nắm mặt Mộc Tuyết, nhìn kỹ từ trên xuống dưới.
“Tiểu Tuyết thật ra lớn lên cũng không xấu hơn Lâm Dư Phỉ, chỉ là có hơi đen, cộng thêm không tự tin.”
Miệng Mộc Tuyết bị La Lan Tử nắn bóp, ô ô kháng nghị. Chờ La Lan Tử chà đạp đủ buông ra, cô tức giận nói: “Tớ là bị ép bức tới nỗi thành một bà thím, sau này tớ bảo dưỡng thật tốt, dù không biến thành người xinh đẹp nhất, ít nhất vẫn có thể làm cô gái nhỏ xinh đẹp!”
Trên thực tế sau khi Mộc Tuyết mười bảy mười tám tuổi, thật đúng là trở thành một cô gái nhỏ sinh đẹp dịu dàng, ngay cả vết xẹo dài trên mặt cũng không lấn át được khí chất dịu dàng của cô. Đáng tiếc ánh sáng này vẫn bị Lâm Dư Phỉ đè vào vũng bùn, thêm cô không biết ăn mặc, vô cùng không tự tin, vì thế vịt con xấu xí vĩnh viễn là vịt con xấu xí, không có cơ hội trở thành thiên nga trắng.
La Lan Tử cười ha ha: “Mẹ tớ nói, điều quan trọng mà phụ nữ phải nhớ kỷ đó là dưỡng nhan. Đầu tiên là phải ăn ngon ngủ ngon, đây là dưỡng thân thể. Sau đó chính là lễ phép biết tiến biết thoái, học nghệ thuật học khí chất, đây là dưỡng linh hồn. Chỉ cần dưỡng tốt, sẽ là cô gái đẹp nhất!”
Mộc Tuyết gật đầu, dáng vẻ khiêm tốn nghe chỉ dạy: “Nói rất đúng nói rất đúng, nhưng làm mới khó khăn.”
Mọi người lại hi hi ha ha náo loạn, mới cùng đi rửa chén, Trở về lớp.
Trở về phòng học Mộc Tuyết lấy cái gương nhỏ ra nhìn trái nhìn phải, quả thật cảm thấy mình quá nhợt nhạt. Lông mày hơi nhạt, mắt tuy rằng không lớn, nhưng bên trong còn hơi nhếch lên, mũi không cao nhưng cũng không tháp, nhỏ nhỏ xinh xinh, độ dày môi thích hợp, tóm lại ngũ quan không có thiếu sót gì lớn, nếu trắng nõn…… Cô nhìn Lâm Dư Phỉ, nếu tốt hơn một chút, quả thật sẽ không kém Lâm Dư Phỉ.
Tính toán như vậy, Lâm Dư Phỉ là hoa hậu của lớp, vậy không phải mình là người hầu sao?
Bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, loáng thoáng hiểu được, tâm trạng Mộc Tuyết nháy mắt không tốt. May mắn kiếp này cô không quá hốc hác, oán hận kiếp trước làm cho kiếp này cô không còn sống tự ti mặc cảm nữa.
Kiếp trước Lâm Dư Phỉ tại sao lại đổi xử với cô như vậy? Là vì thói quen chiếm đoạt đồ của người khác, cho rằng cô cần có cô ta mới sống được? Nên không đặt cô vào mắt?
Nhưng nguyên nhân trơ mắt đứng nhìn cô bị giết, còn cười thắng lợi là gì?
Giống như bị bao vây trong sương mù, Mộc Tuyết có chút mờ mịt. Nhưng cô lập tức kiên định. Mặc kệ thế nào, mục tiêu kiếp này của cô rất đơn giản. Sống một cuộc sống vui sướng bừa bãi, Vui vẻ trả thù tất cả.
Một bên Lâm Dư Phỉ quan sát Mộc Tuyết, thấy cô cầm gương nhìn qua nhìn lại, cắn chặt môi dưới.
Buổi chiều có khóa toán học, Phạm Kiếm Xuân khí sắc không tốt, uể oải lên lớp, kêu Mộc Tuyết đứng lên trả lời hơn mười câu, ánh mắt chỉ cần nhìn Mộc Tuyết thì vô cùng hung hãn. Đáng tiếc là, sau khi Mộc Tuyết trọng sinh đã xem hết sách vở, nếu nằm trong những gì sách giáo khoa viết, thì cái nào cũng trả lời được. Vì thế Phạm Kiếm Xuân thất bại, ôm nỗi hận ra khỏi lớp.
Bất an trong lòng Lâm Dư Phỉ càng ngày càng nghiêm trọng, Mộc Tuyết thật sự thay đổi thành một người khác, không còn yếu đuối do dự, cả người bắt đầu hào quang nở rộ, ngay cả vấn đề cả lớp không thể trả lời cũng có thể trả lời trôi chảy. Nếu cứ như vậy, ả không thể tiếp tục duy trì quan hệ trước kia với Mộc Tuyết.
Không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, không thể để cho Mộc Tuyết thoát khỏi tình cảnh hiện tại…… Lâm Dư Phỉ yên lặng tính toán.
Sau khi tan học, Ngô Sâm Nhược kiên trì muốn đưa Mộc Tuyết về nhà, Mộc Tuyết kháng cự không được tâm tư của con gái, ngoan ngoãn đi theo, kết quả lại bị lại Lưu Sảng có bệnh cuồng em gái kêu lên xe.
Được rồi, dù sao đều là tâm tư con gái, Mộc Tuyết nghĩ vậy.
Sau đó, tới một ngã tư đường cách trường không xa, Mộc Tuyết lần đầu gặp…. Tắc kè hoa.
Nói là giống tắc kè hoa, nhưng thật ra là một đám người, chặn đường bọn họ.
Cầm đầu không cần nói cũng biết, chính là tên Vương Minh bị Ngô Sâm Nhược đánh ở nhà Mộc Tuyết.
Lúc này Vương Minh uy phong lẫm lẫm, cậu ta mặc quần áo vận động vào đen, cầm một cái ống tuýp, sau lưng có tới 20 người, ai cũng cầm ống tuýp gậy gộc, mặc áo khoác xanh đỏ, đầu bóng lưỡng hình xăm và nhiều bím tóc, nhìn chung là một chỉnh thể vô cùng rực rỡ, tuổi tác vô cùng phong phú, mười mấy hai mươi tuổi đều có.
Ngay khi Vương Minh lên tiếng kêu kêu gọi xông lên đánh ba người bọn họ, cùng lúc Mộc Tuyết sờ soạng di động của Lưu Sảng bắt đầu bấm gọi 110. Phải biết rằng, 110 xử lý rất nhanh chuyện đánh nhau của học sinh, nếu không, để đánh nhau dẫn tới thương vong, phụ huynh học sinh cũng không phải ngồi không, đến lúc đó không hẳn sẽ tìm nhà kia làm loạn, nhưng nhất định sẽ tới cục công an cải vã.
Đáng tiếc là, Mộc Tuyết mới bấm được hai số 11, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng đã nhanh như chớp cưỡi mô tô phóng tới chỗ Vương Minh, ý đồ muốn đụng chết Vương Minh.
Vì thế Vương Minh bị buộc phải im bặt, may mắn có một nam sinh kế bên phản ứng nhanh, đưa tay kéo cậu ta ra, khiến cho cậu ta vô cùng chật vật.
Nhưng mà Vương Minh cũng không ngu, còn hao hết tâm tư để nhiều hộp giấy và rải đinh ở chỗ này. Xem ra vì bố trí chỗ này, cậu ta đã tốn nhiều thời gian và nhân lực.
Bởi vì xe dừng đột ngột Mộc Tuyết theo quán tính ngã sấp lên lưng Lưu Sảng, cảm giác cứ như bị vỡ mũi, làm cho cô đau đến nỗi sao bay đầy trời.
“Chạy đi, tụi bây chạy nữa đi!” Vương Minh chỉ vào Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng rít gào, thuận tiện bảo người phía sau lấy đinh đặc chế ra rải tiếp.
Ngô Sâm Nhược xuống xe, hất cầm, cười giểu cợt: “Vương Minh, chỉ số thông minh của mày chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
“Chờ mày bị đánh tới khi mẹ mày cũng nhìn không ra, sẽ biết ngay cái gì gọi là chỉ số thông minh.” Vương Minh cười càng giểu cợt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook