Hắc Liên Hoa Nở Rộ
-
Chương 55: Nghĩ cách cứu Ngô Sâm Nhược (2)
Nhìn thấy Ngô Sâm Nhược sinh tử chưa biết chỉ còn một hơi thở nằm trên giường bệnh, người khác còn muốn bắt đi, dị năng của Mộc Tuyết đột nhiên bạo động.
Cảm giác sợ hãi như sóng thần đánh úp tới, bác sĩ và hộ tá nháy mắt ngất xĩu. Bốn người đàn ông mặc đồ đen cách Mộc Tuyết gần nhất xĩu ba người, hai tên phía trước có cảnh giác nên không ảnh hưởng nhiều, không mất đi sức chiến đấu, nhưng thình lình nảy sinh áp lực sợ hãi kinh hách nên rút súng bắn loạn xạ. Tên đồ đen cầm đầu nhấn còi báo động ở đâu giường.
Anna chửi thề một tiếng, giống như đang săn báo xông lên, một cước hung hăng đá vào huyệt thái dương người nọ, sau đó bay lên, trong tay xuất hiện hai cây dao găm đánh về phía hai người mặt áo đen khác. Mộc Tuyết ở một bên gia tăng mức độ của dị năng, miệng không ngừng nhai lá Lam Diệp.
Những người phối hợp với Mộc Tuyết nghe tiếng súng vang từ micro trên tai cô. Một khi có tiếng súng, toàn bộ bệnh viện sẽ đóng lại. Nhóm tiếc ứng ngoài bệnh viện liếc nhìn nhau, Jessica đã được đưa ra xe rồi, không bằng bọn họ vọt vào đi! Không thể để Anna và Mộc Tuyết ở trong đó.
Mặt khác, ở chỗ tiếp ứng phi cơ trực thăng đã chuẩn bị cất cánh, trực tiếp lao tới bệnh viện.
Dưới sự phối hợp của Mộc Tuyết, trong thời gian rất ngắn Anna đã giải quyết xong hai người, sau đó cắn răng một bế Ngô Sâm Nhược lên, hai người bắt đầu nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Mộc Tuyết đã bất chấp dị năng bạo động hay không bạo động, có lẽ từ nay về sau cô đều phải ở trong nước cụp đuôi làm người, nhưng cho dù dị năng bị phát hiện, cô cũng muốn cứu Ngô Sâm Nhược.
Tất cả mọi người trong bệnh viện không hiểu tại sao lại lâm vào điên cuồng và tuyệt vọng, cảm xúc thống khổ mãnh liệt làm cho bọn họ không thể nhắm không thể công kích, chỉ có thể nhìn hai người xâm nhập chạy ra ngoài. Nhưng tinh anh luôn luôn có ý chí kiên cường, trong sự thống cầm vũ khí lên, đặt trên cửa sổ.
Một chiếc xe cải trang vọt vào cửa bệnh viện, xinh đẹp dừng trước cao ốc, đạn bình thường căn bản không thể làm gì chiếc xe bọc thép hợp kim đó.
Mộc Tuyết nghe theo sự chỉ huy của Anna lấy súng bắt một tên bác sĩ đi vào thang máy, đưa lưng về phía Anna và Ngô Sâm Nhược, dùng bác sĩ làm bia chắn cho mình. Anna quả nhiên mạnh mẽ, một tay kiềm chặc một tên hộ tá, làm bia chắn ngăn cản phía trước mình, để tránh bị viên đạn gào thét bay đến làm bị thương.
Nghe không hiểu người tiếng Pháp, Mộc Tuyết lo lắng tột đỉnh. Tình huống này, muốn thoát rất khó, muốn cứu Sâm Nhược lại càng khó.
Xe cách bệnh viện chỉ còn một khoảng cách, nhưng đạn quá dày đặc, không thể chạy qua.
Cảm nhận được hơi thở mỏng manh của Ngô Sâm Nhược đã mỏng manh đến sắp dừng lại, Mộc Tuyết rốt cuộc chịu không nổi, cô kéo tóc mình, dùng hết sức lực toàn thân thét một tiếng lớn giống như sóng siêu âm. (ai muốn biết sống siêu âm là gì thì lên gg search nhé)
Lần này, không chỉ có người trong bệnh viện bị cảm xúc cuốn hút khống chế, tiếng thét chói tai siêu đê-xi-ben làm cho tất cả thủy tinh trong bệnh viện vỡ vụn, tất cả tiếng súng trong nháy mắt đều dừng lại.
Annan thừa dịp này xông tới chỗ xe cải trang, mà Mộc Tuyết bởi vì sử dụng dị năng trên diện rộng độ, làm cho thể lực cạn kiệt không còn sức.
Ném Ngô Sâm Nhược lên xe, Anna cắn răng quay lại ôm Mộc Tuyết, đến lúc này thời gian khống chết đã hết, lại cũng đủ để tinh anh trên lầu ý thức được nhóm bọn họ có người có siêu năng lực, vì thế không chút do dự ném một trái lựu đạn.
Anna vừa ném Mộc Tuyết lên xe, vừa tuyệt vọng gầm rú lái xe. Cô đã không còn ý định trở về, có lẽ hôm nay chính là ngày tận thế của cô.
Nhưng Mộc Tuyết từ trên xe bay xuống, liều mạng đẩy Anna về, trong nháy mắt đôi mắt đỏ rực đầy sát khí nhìn chằm chằm lựu đạn đang quay chậm trước mắt mình.
Tôi đã chết một lần.
Thật vất vả mới có thể sống lại, tôi sẽ cam tâm buông tha sao?
Không!
Tôi còn chưa trừng phạt đám hạ tiện kia xong, tôi còn chưa thể cứu sống Ngô Sâm Nhược, tôi còn chưa giúp Tống Ngôn Mục thực hiện tâm nguyện, cuộc sống chân chính có ý nghĩa có người đau lòng có người thương yêu chỉ mới bắt đầu…..
……Tôi sẽ không chết!
Mộc Tuyết vọt lên trước hai bước, ngay khi tay tiếp được trái lựu đạn, lập tức nhét nó vào không gian. Lựu đạn ở trong không gian bị Mộc Sương tiếp tục đẩy, trực tiếp rơi vào hồ nước, nổ mạnh.
Bị lực mạnh đánh vào Mộc Tuyết ói ra một ngụm máu tươi thật lớn, giống như nội tạng đều bị đánh rách tả tơi, sự đau đớn làm cho cô thống khổ. Nhưng, hiện tại, không thể ngất xỉu.
Anna đã kinh ngạc sắp không tin thế giới, nhưng giờ phút này không có thời gian để suy nghĩ nhiều, kéo Mộc Tuyết lên xe, xe nhanh chóng phát động, phóng ra bên ngoài.
Ngắn ngủn một phút đồng hồ, tất cả mọi người trong bệnh viện lặng yên không một tiếng động.
Tiếng nổ mạnh trong dự tính không có xuất hiện, ngược lại là tiếng động cơ ô tô gia tốc càng ngày càng xa. Người có ý thức thanh tỉnh trong bệnh viện thò đầu ra.
Trên mặt đất, ngay cả một mãnh vỡ lựu đạn cũng không có.
Nhanh chóng chạy tới chỗ trực thăng, Anna mang theo Mộc Tuyết bị thương nặng còn có Ngô Sâm Nhược sinh mệnh đang bị đe dọa lên phi cơ trực thăng. Trên phi cơ trực thăng thượng đã chuẩn bị nhân viên y tế và dụng cụ cấp cứu.
Mộc Tuyết vẫn cố gắng uống nước, còn có dưa hấu bổ máu trong không gian, những thứ này có thể giúp thân thể khôi phục. Nhân viên y tế kiểm tra thấy nội tạng Mộc Tuyết đã bị chấn động kịch liệt, tốt nhất là không cần di động. Nhưng tình trạng hiện tại…… Còn có Ngô Sâm Nhược, thân thể dường như đã bị nhiễm chất phóng xạ, toàn thân đều mềm hoá, bắp thịt dường như cũng chết.
“Đổi máu……” Mộc Tuyết cắn răng nói ra hai chữ.
Nhân viên y tế nghe không hiểu Mộc Tuyết muốn biểu đạt cái gì.
“Đem máu của tôi, rút ra, đưa vào trong cơ thể Ngô Sâm Nhược.” Mộc Tuyết cắn răng,“Tôi và Sâm Nhược đều là O, có thể. Mau, cứu anh ấy.”
“Nếu như máu khác nhau truyền vào quá nhanh quá nhiều, khi đi vào không mịp làm loãng sẽ bị đông lại, có thể sẽ xuất hiện hiện tượng hồng cầu gắn kết. Ngươi xác định các ngươi nhóm máu nhất trí?” Nhân viên y tế mặc dù đang hỏi, nhưng những yêu cầu của Mộc Tuyết đều phải thỏa mãn, bọn họ đã chuẩn bị dụng cụ truyền máu.
“Đừng nói nhảm, mau!”
“Hơn nữa tình trạng hiện tại của cô…..”
“Nếu anh ấy chết thì tất cả còn có ý nghĩa gì!”
Cảm xúc quá mức kích động Mộc Tuyết lại oa ói máu, làm nhân viên y tế sợ tới mức không dám nói gì.
Hồ nước trong không gian của Mộc Tuyết, chỉ có thể tự mình uống, chỉ có tác dụng với mình. Nhưng Mộc Sương cũng đã nói, máu của cô có hiệu lực, lấy trong 10 phút thì dị năng sẽ không biến mất. Tuy rằng Mộc Tuyết không biết nguyên nhân Ngô Sâm Nhược bị thương, nhưng, thân thể cô phục hồi rất nhanh và hồ nước cũng chỉ chấp nhận một mình cô, sửa chửa công dụng chỗ thiếu hụt trong thân thể, nhất định có thể giúp được Sâm Nhược.
Anna kinh ngạc nhìn Mộc Tuyết thống khổ cả người run rẩy, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì.
Máu bị rút ra, chậm rãi truyền vào thân thể Ngô Sâm Nhược. Mà Mộc Tuyết yêu cầu rút hết máu Ngô Sâm Nhược ra trước.
Ai biết trong máu cậu có thứ gì không tốt đâu.
Một mực kiên trì không cho phép mình ngất xỉu, Mộc Tuyết bắt đầu chịu đựng trong sự đau đớn. Nội tạng đau đớn, sử dụng tinh thần lực ra vào không gian đau đớn, cảm xúc đau đớn.
Cô không biết là, Tống Ngôn Mục biết việc cô làm, so với cô còn đau đớn hơn.
Tống Ngôn Mục đã nhốt mình trong phòng một ngày. Hà Lệ Phong và Khâu Phàm ngay cả gõ cửa cũng không dám, chỉ có thể tới nhà họ Lưu khách khách khí khí mời Lưu Sảng tới. Lưu Sảng gần đây, tự nhiên xuất hiện một cái đuôi tên Sophie.
Oành oành oành gõ cửa, Lưu Sảng tức một bụng,“Anh Ngôn Mục, mở cửa, em Lưu Sảng.”
Không phản ứng.
Cơn tức của Lưu Sảng nháy mắt biết mất, hồ nghi nhìn vẻ mặt xanh xao của Hà Lệ Phong và Khâu Phàm một cái, động tác gõ cửa của cậu nhẹ nhàng hơn không ít,“Anh Ngôn Mục…… Em Lưu Sảng đây, mở cửa ra đi? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẫn không phản ứng.
Lúc này Lưu Sảng cũng nóng nảy, sẽ không phải là Ngô Sâm Nhược ở nước ngoài gặp chuyện không may chứ, Mộc Tuyết cũng gặp chuyện không may sao? Mẹ nó! Tại sao mọi người lại không nói cho cậu biết, chẳng lẽ mình ại vô dụng không đáng tin như vậy?
Ba ba ba ba ba ba đập mạnh, Lưu Sảng gấp đến độ giọng cũng khàn khàn,“Mở cửa, anh Ngôn Mục! Rốt cuộc làm sao vậy, Sâm Nhược và tiểu Tuyết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không! Anh mở cửa ra…… Khốn kiếp, đừng kéo em, Khâu Phàm anh cút ngay. Anh Ngôn Mục……”
Cửa được mở ra, Lưu Sảng lảo đảo đi vào, trực tiếp nhào lên người Tống Ngôn Mục.
Tống Ngôn Mục đỏ mắt, tơ máu cũng xuất hiện. Khó có khi cả người anh thô bạo, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Sảng.
Lúc trước tuy rằng không nhìn thấy Tống Ngôn Mục, nhưng cũng Sophie cũng nhớ ra rồi. Người đàn ông này, bị giết trong đám cưới của mình, lúc ấy anh ta và Lưu Sảng cùng nhau báo thù cho Ngô Sâm Nhược, kết quả mọi chuyện sắp thành lại thất bại.
Hít sâu mấy hơi, Tống Ngôn Mục suy sụp đi ra, ra ngoài phòng khách ngồi xuống. Hà Lệ Phong lập tức bưng một chén cháo tới, cả ngày nay Tống Ngôn Mục vân chưa ăn uống gì.
Sau cơn bùng nổ vừa nãy, Lưu Sảng cũng khoog thở nổi, chỉ có thể tội nghiệp theo sau Tống Ngôn Mục, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi một câu.
“Không có sao cả. Đều còn sống.” Tống Ngôn Mục nghiến răng nghiến lợi nói ra năm chữ.
Sâu sắc nhận thấy được nói lý thâm ý, Lưu Sảng nhíu mày,“Còn sống? Bị thương? Không thể lập tức về nước?”
Tống Ngôn Mục gật đầu. Mộc Tuyết bị thương nặng lại còn truyền máu cho Ngô Sâm Nhược…… Không sợ mình cũng sẽ chết sao? Nếu Sâm Nhược và em gặp chuyện không may, anh nên làm cái gì bây giờ?
Một sinh mệnh vừa mới bắt đầu không được bao lâu, đã bị sẽ rách nữa người, nên tiếp tục cuộc sống như thế nào? Phải vĩnh viễn sống trong hận thù sao?
Cướp lấy tất cả mục tiêu của người khác, ngay cả một thứ để bảo vệ trong cuộc đời cũng không có, vậy thì còn có thể sống chân thật?
Tống Ngôn Mục ôm đầu, nội tạng của anh vẫn rất đau, giống như lục phủ ngũ đã bị lệch vị trí. Anh có thể tinh tường cảm giác được sự đau đớn cùng lo lắng của Mộc Tuyết, có thể cảm giác được máu của Mộc Tuyết dần rút đi thân thể lạnh như băng. Giờ khắc này, anh hoàn toàn cảm nhận được Mộc Tuyết, như cô có thể cảm giác được Ngô Sâm Nhược.
Tiểu Tuyết, anh cũng có thể cảm nhận được em……
“Năng lực của Tiểu Tuyết, có thể bị lộ. Bây giờ nước Pháp tra xét nghiêm ngặt, nếu muốn về nước trong thời gian ngắn là không có khả năng, chỉ có thể thông qua những cách phi pháp mà trở về. Nhưng Mộc Tuyết bị trọng thương, Ngô Sâm Nhược cũng vậy, không thích hợp để đi đường dài.” Làm cho mình bình tĩnh một chút Tống Ngôn Mục một hơi uống hết chén cháo, cầm chén ném qua một bên.
“Chuyện kế tiếp anh bất bực. Cha của anh vẫn còn tìm kiếm cô ba. Chỗ Mộc Tuyết, chỉ có thể để cho người anh phái ra và người của cô ba chăm sóc. Nhưng trong đám người của cô ba có phản đồ, căn bản là không thể yên tâm.”
Vốn tưởng rằng cách một đoạn thời gian rất dài mới có thể xuất hiện nguy cơ, bây giờ lại cho Tống Ngôn Mục một cú đánh thật đau. Mà anh chỉ có thể trơ mắt, bất lực nhìn.
Lưu Sảng cũng im lặng. Cậu càng thêm bất lực, cậu còn kém Tống Ngôn Mục, ít nhất Tống Ngôn Mục còn có năng lực biết được tin tức.
Từng nghĩ mình không gì làm không được, có lẽ, cái gọi là không gì làm không được chỉ giới hạn trong thành phố Hải Đường. Hơn nữa, cũng không phải năng lực của mình. Thực chất mình cái gì cũng không có.
Lưu Sảng xiết chặt quyền. Nếu người thân của cậu, lại quấn vào chuyện như thế này, không nói ở nước ngoài, chẳng sợ dù là ở trong nước, cậu có năng lực như thế nào đây?
Không có lực lượng…… Chính là tử cục.
Đôi mắt Lưu Sảng đen tối không rõ, cuối cùng trở về sáng ngời.
Luôn luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú Sophie hoảng thần, trong nháy mắt vừa nãy, dường như cô thấy được Lưu Sảng kiếp trước, ở bên tai cô đọc nói đọc vô số lời thơ từ biệt – Lưu Sảng.
Cằm giấy bút lên, Sophie xoát xoát xoát viết xuống một chuỗi tiếng Pháp, đó là tên một công ty mậu dịch.
Tống Ngôn Mục và Lưu Sảng kinh ngạc nhìn Sophie, con ngươi sáng người kiên định của Sophie gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Sảng, giống như đang nhìn bảo bối kiếp này cô mê luyến nhất.
Ho khan một tiếng, Tống Ngôn Mục áp chế nghi vấn trong lòng. Mộc Tuyết là Lưu Sảng kiếm trở về, Sophie cũng là Lưu Sảng kiếm về. Chẵng lẽ Lưu Sảng trời sinh đã mang theo vận khí kiếm được thứ kỳ quái? (D: bộ này ta thích nhất là bé Sảng)
“Cái này có ích lợi gì?” Tống Ngôn Mục đưa tờ giấy cho Hà Lệ Phong, ý bảo anh lập tức đi thăm dò, sau đó hỏi Sophie.
Sophie lại lắc đầu, không trả lời.
Khi làm một người câm không muốn nói chuyện, dù bạn hỏi như thế nào cũng vô dụng.
Lưu Sảng cuối cùng ngoan ngoãn mà dẫn Sophie đi, cậu là một người thông suốt. Chuyện lần có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cậu, từ đó cũng thay đổi tâm tính của cậu.
Chỉ có người mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được những người quan trọng với mình.
Vui vẻ khi nhìn thấy Lưu Sảng trưởng thành như vậy, càng vui hơn vì nhìn thấy Ngô Sâm Nhược không chết, kiếp này Lưu Sảng cuối cùng có nhiều tinh lực đến nhìn cô, hoặc là cảm nhận cuộc sống. Mà không phải giống như kiếp trước, ánh sáng của kim cương bị nước sơn đen vấy bẩn, từ đó về sau chìm trong sa đọa nản lòng và tuyệt vọng, cuối cùng vì thù hận chôn vùi cả đời.
Tống Nghĩa Cẩn tra được công ty kia, đó là lệ thuộc công ty buôn lậu của Mafia Bắc Âu. Chỉ cần bạn đưa đủ tiền, bọn họ thậm chí có thể bạn vận chuyển trang thiết bị để xây một nhà chứa (kỹ viện) đến nước Mỹ. Hơn nữa, công ty này lại có đạo đức và danh tiếng tốt, chưa bao giờ hỏi bạn đưa cái gì hoặc là người nào, chưa bao giờ tiết lộ tin tức, tuy rằng giá cao, nhưng một nửa tiền còn tại là sau khi hàng hóa tới nơi bình an mới thu.
Cho nên, đưa vài người Châu Á hôn mê chuồn êm ra khỏi nước Pháp, đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không thành vấn đề. Tuy rằng hiện tại nước Pháp đối với xuất nhập của Châu Á điều tra rất nghiêm khắc, thì đó cũng là chuyện giá cả mà thôi. (D: có tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xây, tiền không là gì hết mà tiền chỉ là tất cả – chắc chắn một câu “Ở xã hội hiện đại không tiền thì CHẾT”)
Cứ như vậy, Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược Hoa Báo còn có Anna dẫn dắt nhóm hộ tống, trằn trọc vòng quanh từ nước Pháp đến Bỉ, tiệp tục từ Bỉ chuyển đến Hà Lan. Cuối cùng khi tới Hà Lan, chỉ còn lại Hoa Báo và Anna, hai người này vô cùng ăn ý sắm vai một đôi đồng tính luyến ái, ở nơi đó một mực đợi đên khi Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược thức tỉnh, mới chuẩn bị về nước. Tuy rằng nói sớm ngày về nước có thể nhận sự chữa trị và bảo dưỡng tốt nhất, nhưng Tống Nghĩa Cẩn quyết định trước khi tìm được Tống Nghĩa Nhụy, vẫn nên giấu Ngô Sâm Nhược.
Quá trình này, ước chừng giằng co hai tháng.
Mà trong hai tháng này, nhà họ Hà nhà họ Mộc đều gặp chuyện không may.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì ăn mừng hôm nay thượng trang đầu kim bảng ~~ riêng thêm càng dục!
= = vì thế tính đứng lên hôm nay lại là vạn tự càng lạp ~~~
Đắc ý đảo quanh ~
[ công tác bận rộn, buổi tối tồn cảo, ngày mai thống nhất hồi bình úc ]
Cảm giác sợ hãi như sóng thần đánh úp tới, bác sĩ và hộ tá nháy mắt ngất xĩu. Bốn người đàn ông mặc đồ đen cách Mộc Tuyết gần nhất xĩu ba người, hai tên phía trước có cảnh giác nên không ảnh hưởng nhiều, không mất đi sức chiến đấu, nhưng thình lình nảy sinh áp lực sợ hãi kinh hách nên rút súng bắn loạn xạ. Tên đồ đen cầm đầu nhấn còi báo động ở đâu giường.
Anna chửi thề một tiếng, giống như đang săn báo xông lên, một cước hung hăng đá vào huyệt thái dương người nọ, sau đó bay lên, trong tay xuất hiện hai cây dao găm đánh về phía hai người mặt áo đen khác. Mộc Tuyết ở một bên gia tăng mức độ của dị năng, miệng không ngừng nhai lá Lam Diệp.
Những người phối hợp với Mộc Tuyết nghe tiếng súng vang từ micro trên tai cô. Một khi có tiếng súng, toàn bộ bệnh viện sẽ đóng lại. Nhóm tiếc ứng ngoài bệnh viện liếc nhìn nhau, Jessica đã được đưa ra xe rồi, không bằng bọn họ vọt vào đi! Không thể để Anna và Mộc Tuyết ở trong đó.
Mặt khác, ở chỗ tiếp ứng phi cơ trực thăng đã chuẩn bị cất cánh, trực tiếp lao tới bệnh viện.
Dưới sự phối hợp của Mộc Tuyết, trong thời gian rất ngắn Anna đã giải quyết xong hai người, sau đó cắn răng một bế Ngô Sâm Nhược lên, hai người bắt đầu nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Mộc Tuyết đã bất chấp dị năng bạo động hay không bạo động, có lẽ từ nay về sau cô đều phải ở trong nước cụp đuôi làm người, nhưng cho dù dị năng bị phát hiện, cô cũng muốn cứu Ngô Sâm Nhược.
Tất cả mọi người trong bệnh viện không hiểu tại sao lại lâm vào điên cuồng và tuyệt vọng, cảm xúc thống khổ mãnh liệt làm cho bọn họ không thể nhắm không thể công kích, chỉ có thể nhìn hai người xâm nhập chạy ra ngoài. Nhưng tinh anh luôn luôn có ý chí kiên cường, trong sự thống cầm vũ khí lên, đặt trên cửa sổ.
Một chiếc xe cải trang vọt vào cửa bệnh viện, xinh đẹp dừng trước cao ốc, đạn bình thường căn bản không thể làm gì chiếc xe bọc thép hợp kim đó.
Mộc Tuyết nghe theo sự chỉ huy của Anna lấy súng bắt một tên bác sĩ đi vào thang máy, đưa lưng về phía Anna và Ngô Sâm Nhược, dùng bác sĩ làm bia chắn cho mình. Anna quả nhiên mạnh mẽ, một tay kiềm chặc một tên hộ tá, làm bia chắn ngăn cản phía trước mình, để tránh bị viên đạn gào thét bay đến làm bị thương.
Nghe không hiểu người tiếng Pháp, Mộc Tuyết lo lắng tột đỉnh. Tình huống này, muốn thoát rất khó, muốn cứu Sâm Nhược lại càng khó.
Xe cách bệnh viện chỉ còn một khoảng cách, nhưng đạn quá dày đặc, không thể chạy qua.
Cảm nhận được hơi thở mỏng manh của Ngô Sâm Nhược đã mỏng manh đến sắp dừng lại, Mộc Tuyết rốt cuộc chịu không nổi, cô kéo tóc mình, dùng hết sức lực toàn thân thét một tiếng lớn giống như sóng siêu âm. (ai muốn biết sống siêu âm là gì thì lên gg search nhé)
Lần này, không chỉ có người trong bệnh viện bị cảm xúc cuốn hút khống chế, tiếng thét chói tai siêu đê-xi-ben làm cho tất cả thủy tinh trong bệnh viện vỡ vụn, tất cả tiếng súng trong nháy mắt đều dừng lại.
Annan thừa dịp này xông tới chỗ xe cải trang, mà Mộc Tuyết bởi vì sử dụng dị năng trên diện rộng độ, làm cho thể lực cạn kiệt không còn sức.
Ném Ngô Sâm Nhược lên xe, Anna cắn răng quay lại ôm Mộc Tuyết, đến lúc này thời gian khống chết đã hết, lại cũng đủ để tinh anh trên lầu ý thức được nhóm bọn họ có người có siêu năng lực, vì thế không chút do dự ném một trái lựu đạn.
Anna vừa ném Mộc Tuyết lên xe, vừa tuyệt vọng gầm rú lái xe. Cô đã không còn ý định trở về, có lẽ hôm nay chính là ngày tận thế của cô.
Nhưng Mộc Tuyết từ trên xe bay xuống, liều mạng đẩy Anna về, trong nháy mắt đôi mắt đỏ rực đầy sát khí nhìn chằm chằm lựu đạn đang quay chậm trước mắt mình.
Tôi đã chết một lần.
Thật vất vả mới có thể sống lại, tôi sẽ cam tâm buông tha sao?
Không!
Tôi còn chưa trừng phạt đám hạ tiện kia xong, tôi còn chưa thể cứu sống Ngô Sâm Nhược, tôi còn chưa giúp Tống Ngôn Mục thực hiện tâm nguyện, cuộc sống chân chính có ý nghĩa có người đau lòng có người thương yêu chỉ mới bắt đầu…..
……Tôi sẽ không chết!
Mộc Tuyết vọt lên trước hai bước, ngay khi tay tiếp được trái lựu đạn, lập tức nhét nó vào không gian. Lựu đạn ở trong không gian bị Mộc Sương tiếp tục đẩy, trực tiếp rơi vào hồ nước, nổ mạnh.
Bị lực mạnh đánh vào Mộc Tuyết ói ra một ngụm máu tươi thật lớn, giống như nội tạng đều bị đánh rách tả tơi, sự đau đớn làm cho cô thống khổ. Nhưng, hiện tại, không thể ngất xỉu.
Anna đã kinh ngạc sắp không tin thế giới, nhưng giờ phút này không có thời gian để suy nghĩ nhiều, kéo Mộc Tuyết lên xe, xe nhanh chóng phát động, phóng ra bên ngoài.
Ngắn ngủn một phút đồng hồ, tất cả mọi người trong bệnh viện lặng yên không một tiếng động.
Tiếng nổ mạnh trong dự tính không có xuất hiện, ngược lại là tiếng động cơ ô tô gia tốc càng ngày càng xa. Người có ý thức thanh tỉnh trong bệnh viện thò đầu ra.
Trên mặt đất, ngay cả một mãnh vỡ lựu đạn cũng không có.
Nhanh chóng chạy tới chỗ trực thăng, Anna mang theo Mộc Tuyết bị thương nặng còn có Ngô Sâm Nhược sinh mệnh đang bị đe dọa lên phi cơ trực thăng. Trên phi cơ trực thăng thượng đã chuẩn bị nhân viên y tế và dụng cụ cấp cứu.
Mộc Tuyết vẫn cố gắng uống nước, còn có dưa hấu bổ máu trong không gian, những thứ này có thể giúp thân thể khôi phục. Nhân viên y tế kiểm tra thấy nội tạng Mộc Tuyết đã bị chấn động kịch liệt, tốt nhất là không cần di động. Nhưng tình trạng hiện tại…… Còn có Ngô Sâm Nhược, thân thể dường như đã bị nhiễm chất phóng xạ, toàn thân đều mềm hoá, bắp thịt dường như cũng chết.
“Đổi máu……” Mộc Tuyết cắn răng nói ra hai chữ.
Nhân viên y tế nghe không hiểu Mộc Tuyết muốn biểu đạt cái gì.
“Đem máu của tôi, rút ra, đưa vào trong cơ thể Ngô Sâm Nhược.” Mộc Tuyết cắn răng,“Tôi và Sâm Nhược đều là O, có thể. Mau, cứu anh ấy.”
“Nếu như máu khác nhau truyền vào quá nhanh quá nhiều, khi đi vào không mịp làm loãng sẽ bị đông lại, có thể sẽ xuất hiện hiện tượng hồng cầu gắn kết. Ngươi xác định các ngươi nhóm máu nhất trí?” Nhân viên y tế mặc dù đang hỏi, nhưng những yêu cầu của Mộc Tuyết đều phải thỏa mãn, bọn họ đã chuẩn bị dụng cụ truyền máu.
“Đừng nói nhảm, mau!”
“Hơn nữa tình trạng hiện tại của cô…..”
“Nếu anh ấy chết thì tất cả còn có ý nghĩa gì!”
Cảm xúc quá mức kích động Mộc Tuyết lại oa ói máu, làm nhân viên y tế sợ tới mức không dám nói gì.
Hồ nước trong không gian của Mộc Tuyết, chỉ có thể tự mình uống, chỉ có tác dụng với mình. Nhưng Mộc Sương cũng đã nói, máu của cô có hiệu lực, lấy trong 10 phút thì dị năng sẽ không biến mất. Tuy rằng Mộc Tuyết không biết nguyên nhân Ngô Sâm Nhược bị thương, nhưng, thân thể cô phục hồi rất nhanh và hồ nước cũng chỉ chấp nhận một mình cô, sửa chửa công dụng chỗ thiếu hụt trong thân thể, nhất định có thể giúp được Sâm Nhược.
Anna kinh ngạc nhìn Mộc Tuyết thống khổ cả người run rẩy, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì.
Máu bị rút ra, chậm rãi truyền vào thân thể Ngô Sâm Nhược. Mà Mộc Tuyết yêu cầu rút hết máu Ngô Sâm Nhược ra trước.
Ai biết trong máu cậu có thứ gì không tốt đâu.
Một mực kiên trì không cho phép mình ngất xỉu, Mộc Tuyết bắt đầu chịu đựng trong sự đau đớn. Nội tạng đau đớn, sử dụng tinh thần lực ra vào không gian đau đớn, cảm xúc đau đớn.
Cô không biết là, Tống Ngôn Mục biết việc cô làm, so với cô còn đau đớn hơn.
Tống Ngôn Mục đã nhốt mình trong phòng một ngày. Hà Lệ Phong và Khâu Phàm ngay cả gõ cửa cũng không dám, chỉ có thể tới nhà họ Lưu khách khách khí khí mời Lưu Sảng tới. Lưu Sảng gần đây, tự nhiên xuất hiện một cái đuôi tên Sophie.
Oành oành oành gõ cửa, Lưu Sảng tức một bụng,“Anh Ngôn Mục, mở cửa, em Lưu Sảng.”
Không phản ứng.
Cơn tức của Lưu Sảng nháy mắt biết mất, hồ nghi nhìn vẻ mặt xanh xao của Hà Lệ Phong và Khâu Phàm một cái, động tác gõ cửa của cậu nhẹ nhàng hơn không ít,“Anh Ngôn Mục…… Em Lưu Sảng đây, mở cửa ra đi? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẫn không phản ứng.
Lúc này Lưu Sảng cũng nóng nảy, sẽ không phải là Ngô Sâm Nhược ở nước ngoài gặp chuyện không may chứ, Mộc Tuyết cũng gặp chuyện không may sao? Mẹ nó! Tại sao mọi người lại không nói cho cậu biết, chẳng lẽ mình ại vô dụng không đáng tin như vậy?
Ba ba ba ba ba ba đập mạnh, Lưu Sảng gấp đến độ giọng cũng khàn khàn,“Mở cửa, anh Ngôn Mục! Rốt cuộc làm sao vậy, Sâm Nhược và tiểu Tuyết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không! Anh mở cửa ra…… Khốn kiếp, đừng kéo em, Khâu Phàm anh cút ngay. Anh Ngôn Mục……”
Cửa được mở ra, Lưu Sảng lảo đảo đi vào, trực tiếp nhào lên người Tống Ngôn Mục.
Tống Ngôn Mục đỏ mắt, tơ máu cũng xuất hiện. Khó có khi cả người anh thô bạo, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Sảng.
Lúc trước tuy rằng không nhìn thấy Tống Ngôn Mục, nhưng cũng Sophie cũng nhớ ra rồi. Người đàn ông này, bị giết trong đám cưới của mình, lúc ấy anh ta và Lưu Sảng cùng nhau báo thù cho Ngô Sâm Nhược, kết quả mọi chuyện sắp thành lại thất bại.
Hít sâu mấy hơi, Tống Ngôn Mục suy sụp đi ra, ra ngoài phòng khách ngồi xuống. Hà Lệ Phong lập tức bưng một chén cháo tới, cả ngày nay Tống Ngôn Mục vân chưa ăn uống gì.
Sau cơn bùng nổ vừa nãy, Lưu Sảng cũng khoog thở nổi, chỉ có thể tội nghiệp theo sau Tống Ngôn Mục, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi một câu.
“Không có sao cả. Đều còn sống.” Tống Ngôn Mục nghiến răng nghiến lợi nói ra năm chữ.
Sâu sắc nhận thấy được nói lý thâm ý, Lưu Sảng nhíu mày,“Còn sống? Bị thương? Không thể lập tức về nước?”
Tống Ngôn Mục gật đầu. Mộc Tuyết bị thương nặng lại còn truyền máu cho Ngô Sâm Nhược…… Không sợ mình cũng sẽ chết sao? Nếu Sâm Nhược và em gặp chuyện không may, anh nên làm cái gì bây giờ?
Một sinh mệnh vừa mới bắt đầu không được bao lâu, đã bị sẽ rách nữa người, nên tiếp tục cuộc sống như thế nào? Phải vĩnh viễn sống trong hận thù sao?
Cướp lấy tất cả mục tiêu của người khác, ngay cả một thứ để bảo vệ trong cuộc đời cũng không có, vậy thì còn có thể sống chân thật?
Tống Ngôn Mục ôm đầu, nội tạng của anh vẫn rất đau, giống như lục phủ ngũ đã bị lệch vị trí. Anh có thể tinh tường cảm giác được sự đau đớn cùng lo lắng của Mộc Tuyết, có thể cảm giác được máu của Mộc Tuyết dần rút đi thân thể lạnh như băng. Giờ khắc này, anh hoàn toàn cảm nhận được Mộc Tuyết, như cô có thể cảm giác được Ngô Sâm Nhược.
Tiểu Tuyết, anh cũng có thể cảm nhận được em……
“Năng lực của Tiểu Tuyết, có thể bị lộ. Bây giờ nước Pháp tra xét nghiêm ngặt, nếu muốn về nước trong thời gian ngắn là không có khả năng, chỉ có thể thông qua những cách phi pháp mà trở về. Nhưng Mộc Tuyết bị trọng thương, Ngô Sâm Nhược cũng vậy, không thích hợp để đi đường dài.” Làm cho mình bình tĩnh một chút Tống Ngôn Mục một hơi uống hết chén cháo, cầm chén ném qua một bên.
“Chuyện kế tiếp anh bất bực. Cha của anh vẫn còn tìm kiếm cô ba. Chỗ Mộc Tuyết, chỉ có thể để cho người anh phái ra và người của cô ba chăm sóc. Nhưng trong đám người của cô ba có phản đồ, căn bản là không thể yên tâm.”
Vốn tưởng rằng cách một đoạn thời gian rất dài mới có thể xuất hiện nguy cơ, bây giờ lại cho Tống Ngôn Mục một cú đánh thật đau. Mà anh chỉ có thể trơ mắt, bất lực nhìn.
Lưu Sảng cũng im lặng. Cậu càng thêm bất lực, cậu còn kém Tống Ngôn Mục, ít nhất Tống Ngôn Mục còn có năng lực biết được tin tức.
Từng nghĩ mình không gì làm không được, có lẽ, cái gọi là không gì làm không được chỉ giới hạn trong thành phố Hải Đường. Hơn nữa, cũng không phải năng lực của mình. Thực chất mình cái gì cũng không có.
Lưu Sảng xiết chặt quyền. Nếu người thân của cậu, lại quấn vào chuyện như thế này, không nói ở nước ngoài, chẳng sợ dù là ở trong nước, cậu có năng lực như thế nào đây?
Không có lực lượng…… Chính là tử cục.
Đôi mắt Lưu Sảng đen tối không rõ, cuối cùng trở về sáng ngời.
Luôn luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú Sophie hoảng thần, trong nháy mắt vừa nãy, dường như cô thấy được Lưu Sảng kiếp trước, ở bên tai cô đọc nói đọc vô số lời thơ từ biệt – Lưu Sảng.
Cằm giấy bút lên, Sophie xoát xoát xoát viết xuống một chuỗi tiếng Pháp, đó là tên một công ty mậu dịch.
Tống Ngôn Mục và Lưu Sảng kinh ngạc nhìn Sophie, con ngươi sáng người kiên định của Sophie gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Sảng, giống như đang nhìn bảo bối kiếp này cô mê luyến nhất.
Ho khan một tiếng, Tống Ngôn Mục áp chế nghi vấn trong lòng. Mộc Tuyết là Lưu Sảng kiếm trở về, Sophie cũng là Lưu Sảng kiếm về. Chẵng lẽ Lưu Sảng trời sinh đã mang theo vận khí kiếm được thứ kỳ quái? (D: bộ này ta thích nhất là bé Sảng)
“Cái này có ích lợi gì?” Tống Ngôn Mục đưa tờ giấy cho Hà Lệ Phong, ý bảo anh lập tức đi thăm dò, sau đó hỏi Sophie.
Sophie lại lắc đầu, không trả lời.
Khi làm một người câm không muốn nói chuyện, dù bạn hỏi như thế nào cũng vô dụng.
Lưu Sảng cuối cùng ngoan ngoãn mà dẫn Sophie đi, cậu là một người thông suốt. Chuyện lần có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cậu, từ đó cũng thay đổi tâm tính của cậu.
Chỉ có người mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được những người quan trọng với mình.
Vui vẻ khi nhìn thấy Lưu Sảng trưởng thành như vậy, càng vui hơn vì nhìn thấy Ngô Sâm Nhược không chết, kiếp này Lưu Sảng cuối cùng có nhiều tinh lực đến nhìn cô, hoặc là cảm nhận cuộc sống. Mà không phải giống như kiếp trước, ánh sáng của kim cương bị nước sơn đen vấy bẩn, từ đó về sau chìm trong sa đọa nản lòng và tuyệt vọng, cuối cùng vì thù hận chôn vùi cả đời.
Tống Nghĩa Cẩn tra được công ty kia, đó là lệ thuộc công ty buôn lậu của Mafia Bắc Âu. Chỉ cần bạn đưa đủ tiền, bọn họ thậm chí có thể bạn vận chuyển trang thiết bị để xây một nhà chứa (kỹ viện) đến nước Mỹ. Hơn nữa, công ty này lại có đạo đức và danh tiếng tốt, chưa bao giờ hỏi bạn đưa cái gì hoặc là người nào, chưa bao giờ tiết lộ tin tức, tuy rằng giá cao, nhưng một nửa tiền còn tại là sau khi hàng hóa tới nơi bình an mới thu.
Cho nên, đưa vài người Châu Á hôn mê chuồn êm ra khỏi nước Pháp, đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không thành vấn đề. Tuy rằng hiện tại nước Pháp đối với xuất nhập của Châu Á điều tra rất nghiêm khắc, thì đó cũng là chuyện giá cả mà thôi. (D: có tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xây, tiền không là gì hết mà tiền chỉ là tất cả – chắc chắn một câu “Ở xã hội hiện đại không tiền thì CHẾT”)
Cứ như vậy, Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược Hoa Báo còn có Anna dẫn dắt nhóm hộ tống, trằn trọc vòng quanh từ nước Pháp đến Bỉ, tiệp tục từ Bỉ chuyển đến Hà Lan. Cuối cùng khi tới Hà Lan, chỉ còn lại Hoa Báo và Anna, hai người này vô cùng ăn ý sắm vai một đôi đồng tính luyến ái, ở nơi đó một mực đợi đên khi Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược thức tỉnh, mới chuẩn bị về nước. Tuy rằng nói sớm ngày về nước có thể nhận sự chữa trị và bảo dưỡng tốt nhất, nhưng Tống Nghĩa Cẩn quyết định trước khi tìm được Tống Nghĩa Nhụy, vẫn nên giấu Ngô Sâm Nhược.
Quá trình này, ước chừng giằng co hai tháng.
Mà trong hai tháng này, nhà họ Hà nhà họ Mộc đều gặp chuyện không may.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì ăn mừng hôm nay thượng trang đầu kim bảng ~~ riêng thêm càng dục!
= = vì thế tính đứng lên hôm nay lại là vạn tự càng lạp ~~~
Đắc ý đảo quanh ~
[ công tác bận rộn, buổi tối tồn cảo, ngày mai thống nhất hồi bình úc ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook