Hắc Liên Hoa Nở Rộ
Chương 1: Chết – sinh mạng mới

Ba!

Âm thanh của cái tát vang dội quanh quẩn trong phòng.

Mộc Tuyết tỉnh táo lại, cô nhìn thầy dạy toán kiêm giáo viên chủ nhiệm Phạm Kiếm Xuân phía trước, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Nâng ghế đứng dưới lớp đi! Thứ không ra gì.”

Mộc Tuyết ở trong tiếng cười to của cả lớp, từ từ đứng lên. Nhưng cô không có đi nâng ghế, mà là đứng thẳng trừng mắt nhìn Phạm Kiếm Xuân.

Phạm Kiếm Xuân sợ run hai giây, sau đó lập tức bị chặt đứt trong đầu.

Ông ta vốn là một giáo viên tính tình táo bạo, lại đặc biệt muốn mặt mũi, có rất nhiều học sinh ngỗ nghịch, ngay cả phụ huynh học sinh ông ta cũng không nễ mặt, muốn mắng cứ mắng. Lúc này, trong lớp là bóng dáng nhỏ gầy, yếu đuối, dáng vẻ quê mùa, học sinh kém cỏi – Mộc Tuyết, học sinh chưa bao giờ dám ngẩng đầu nhìn ông ta – Mộc Tuyết, lại dám dùng ánh mắt âm trầm như vậy nhìn ông ta!

Không phục? Có tâm lý đen tối? Mẹ nó, ai sợ mày một đứa con nít miệng còn hôi sữa?

Vì thế Phạm Kiếm Xuân nắm cây thước sắt đen tuyền lên, hung hăng quất vào mặt Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết cúi đầu, cây thước đen trên tay Phạm Kiếm Xuân đánh vào đầu Mộc Tuyết, cây thước sắt đen lập tức làm rách da đầu của cô, máu bắn tung tóe.

“A a a a!!!”

Lâm Dư Phỉ ngồi cùng bàn thét thất thanh chói tai, cả người ngã trên đất.

“Ha ha……” Mộc Tuyết nở nụ cười, cô ngẩng đầu, mặt đầy máu, da đầu bị rách, tóc tai hỗn loạn, nhưng biểu cảm của cô lại vô cùng sung sướng. Nheo mắt nhìn chằm chằm Phạm Kiếm Xuân, Mộc Tuyết cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng cuồng.

‘Còn sống, mình còn sống!’ Tứ chi Mộc Tuyết xuất hiện sự phẫn nộ vui sướng, cô mở hai tay ra, đứng ở giữa phòng học, không để ý tới ánh mắt sợ hãi, kinh ngạc của mọi người chung quanh, bắt đầu cười ha ha.

“Điên rồi điên rồi, Mộc Tuyết nổi điên rồi……” Một đồng học ở gần cửa sổ bị dọa, chạy nhanh như chớp ra ngoài, đứng trên hành lang hô to. Cậu ta vừa hô, làm cho những giáo sư đang dạy và học sinh đang học trên tầng này kinh động. Vì thế nhanh chóng chạy tới đây, rộn ràng nhốn nháo tới nỗi bên ngoài phòng học không có một khe hở.

Phạm Kiếm Xuân nhìn ngoài cửa sổ toàn là đầu người, lý trí trở lại một ít, bây giờ muốn tiếp tục giáo huấn Mộc Tuyết là không có khả năng, bởi vì chủ nhiệm Nhậm đang dạy cũng nghe tiếng mà đến, huống chi có nhiều học sinh cùng ban như vậy, cho dù ông ta hoành hành ngang ngược xử phạt lên thể xác học sinh, cũng phải bận tâm điểm ảnh hưởng. Nhưng bây giờ Phạm Kiếm Xuân đâm lao phải theo lao.

“Mẹ nó, Phạm tiện nhân quả nhiên trâu bò, dám đánh học sinh vỡ đầu, chậc chậc……”

“Ôi trời thật dọa người, thiệt nhiều máu, đây có tính là sự kiện ác tính không? Có cần điện thoại cho tòa soạn không?”

“Lưu Sảng Lưu Sảng, lấy điện thoại di động ba cậu vừa cho ra chụp hình nhanh lên, tách~tách~”

Nghe được lời thì thầm của một đám học sinh ngoài cửa, mặt Phạm Kiếm Xuân xanh mét, ông ta quay đầu thoáng nhìn, kết quả nhìn thấy ban 16 kém cỏi nhất dưới lầu đã tới cửa, cà lơ phất phơ bàn luận.

“Cút!” Phạm Kiếm Xuân nóng nảy hét lớn, nhìn thấy học sinh Lưu Sảng cao to cầm điện thoại di động trong tay, lại nhanh chóng giả vờ nghiêm túc: “Còn đứng đó làm gì, mau đưa Mộc Tuyết tới bệnh viện, vừa nãy em ấy nổi điên đánh tôi, tôi chỉ tự vệ!”

Mộc Tuyết cười xong, cô lạnh lùng nhìn bạn cùng bàn ngã trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tràn đầy lo lắng và kinh hoảng – Lâm Dư Phỉ, sau đó té xỉu.

Lúc ý thức chìm nổi, Mộc Tuyết lại thấy được cái chết của mình.

Cô đã 25 tuổi, nhưng lại sống như một người 35 tuổi. Cô tự ti, uất ức, kinh hoàng, mỗi ngày mất hồn mất vía. Người mẹ hiền lành yên phận những quá yếu đuối đã sớm qua đời, cha tuyệt tình tuyệt nghĩa mang theo em trai họ em gái họ còn có vợ kế và đứa con riêng cùng nhau rời khỏi Canada, sáu năm qua không có tin tức. Cô không có nhiều bạn bè, không có công việc, chỉ có một người chồng hoa tâm lại bạo lực.

Ngày đó, cô làm xong cơm tối, ngồi chờ chồng tới một giờ sáng, cuối cùng chồng cũng về nhà. Nhưng mà, chồng của cô không về một mình, hắn còn dẫn theo bạn học tốt của cô, người bạn thân thiết, nhiều năm qua vẫn cổ an ủi cô – Lâm Dư Phỉ, cùng với đứa bé vừa tròn một tháng tuổi trong lòng Lâm Dư Phỉ.

Đứa bé kia, ngày hôm qua Mộc Tuyết vừa mới ôm nó. Cô còn lo lắng Lâm Dư Phỉ chưa kết hôn đã sinh còn có ảnh hưởng gì không, vì thế nói với Lâm Dư Phỉ nếu không có đủ chi phí nuôi đứa bé này, cô có thể hỗ trợ, nhất định sẽ coi nó như con ruột mà đối đãi.

Sau đó? Ngay ngày hôm sau, chồng của cô dẫn Lâm Dư Phỉ và đứa bé tới đây, không nói lời nào lại tát cô mấy chục cái, đánh tới nỗi cô hoa mắt chống mặt, nôn mửa mấy lần, nhưng mà bởi vì không có ăn cơm tối, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất nôn khan.

“Tiện nhân, lòng dạ của cô sao lại độc ác như vậy? Tôi và Dư Phỉ đã dễ dàng tha thứ cho cô, cho cô ăn uống, còn cô? Con tôi vừa mới tròn một tháng tuổi, cô lại muốn hại chết nó, cô con mẹ nó như thế nào không chết đi?”

Mộc Tuyết nhớ rõ mình kinh ngạc đến nỗi hoàn toàn không biết nên nói cái gì, mẹ chồng phía sau nghe tiếng chạy ra, vừa nghe lời con trai nói, không nói hai lời một cước dẫm lên mặt cô, lời nói khó nghe liên tiếp thốt ra.

“Con điếm thối □ hàng lỗ vốn, không biết xấu hổ không cần mông, dám hại cháu nội của tao, tao đã sớm nói rồi, mày khắc chồng lại khắc con, sẽ hại một nhà chúng tao không thể bình an, sao mày không chết đi hả xấu quỷ!”

Trong ý thức, Mộc Tuyết lơ lững giữa không trung, nhìn mặt mình bị mẹ chồng đạp tới nỗi đầy máu, lại nhìn Lâm Dư Phỉ ôm đứa bé tránh sau lưng chồng mình lạnh run. Khi đó cô ngu cỡ nào, lại một mực không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cô nhìn mình bị chồng kéo lên, lấy giấy ly hôn ra muốn cô ký tên, nhưng cô liều chết đấu tranh, vì thế chồng cô tháo dây nịt ra, trước mặt mẹ chồng và Lâm Dư Phỉ, cởi hết quần áo của cô mà đánh. Cô nhìn thấy mình rốt cục không thể nhịn được nữa, thê lương thét chói tai, chất vấn Lâm Dư Phỉ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy Lâm Dư Phỉ sợ tới mức hoa dung thất sắc ôm đứa bé ngã ngồi trên mặt đất, vì thế chồng cô bóp chặt cổ cô, bóp đến khi cô im lặng vĩnh viễn.

Sau đó, cô đã chết.

Nhưng tất cả vẫn không chấm dứt.

Chồng, à không, người đàn ông kia, có một chút hoảng sợ, không ngờ bản thân lại bóp chết người. Lâm Dư Phỉ nói năng lộn xộn nói không thể để cho người khác biết, nếu không mọi người đều phải ngồi tù, con trai của ả mới đầy tháng, không thể thành cô nhi.

Vì thế, người đàn ông kia, còn có Lâm Dư Phỉ, cùng với bà già kia, ba người cùng nhau kéo cô tới phòng tắm, dùng dao thái và cái kìm, tách rời cô ra làm cô huyết nhục mơ hồ.

Mà đúng rồi, Lâm Dư Phỉ học y, tuy rằng không có tự mình động thủ, lại ở một bên run rẩy chỉ huy. (D: ức chế bỏ mợ, đúng là con **)

Tiếp sau đó, bọn họ lái xe chở xác cô tới ném ở bãi rác, mùi hôi rác rưởi khắp một vùng. Khi đi khỏi, Mộc Tuyết nhìn thấy khóe miệng Lâm Dư Phỉ giương lên nụ cười thắng lợi.

Trong nháy mắt, Mộc Tuyết trong trạng thái linh hồn đột nhiên thấy được rất nhiều chuyện.

Cô nhìn thấy hai đứa em họ ở nhờ nhà cô lớn lên không hề tôn kính cô, cô nhìn thấy người cha luôn luôn nghiêm khắc với cô, cô nhìn thấy Lâm Dư Phỉ bên ngoài cười cười nói nói nhưng thật ra luôn chữi sau lưng cô, cô nhìn thấy người đàn ông từng thề thốt yêu cô cả đời nhưng cuối cùng là người nhẫn tâm giết chết cô. Cô còn nhìn thấy mẹ mình bị nhóm vợ bé của cha bức cho đến chết, cha mẹ hai bên và họ hàng thân thiết trên mặt đều là hèn mọn, còn có bạn học, bạn tốt phóng dao (chơi xấu) sau lưng cô, còn có ánh mắt chán ghét của cha mẹ chồng.

Tất cả mọi thứ, đều lắng đọng lại bên trong túi plastic đầy máu thịt.

Mộc Tuyết rốt cuộc biết được, cái gì là hận ý ngút trời, cái gì là sốt ruột trả thù.

Cả đời tôi đối tốt với các người, tôn kính các người, trân trọng các người, còn các người?

Các ngươi không nhìn tôi, chửi bới tôi, tổn thương tôi, phản bội tôi, tàn nhẫn sát hại tôi.

Được trùng sinh!!! Tôi sẽ báo thù, thật tốt rửa sạch khuất nhục kiếp trước!!!

Trong bãi rác trống trãi tanh hôi, bỗng nhiên nổi lên một trận gió xoáy, một hạt châu xanh biếc từ đám rác rưởi hỗn tạp chậm rãi bay lên, phút chốc trên bầu trời xuất hiện thật nhiều tia chớp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương