Hắc Hoàng Hậu
-
Chương 2: Đoạt Vận
Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Chiêu Hòa Cung, Chiêu phi sau khi sinh xong, cũng không có giống như Hoàng Hậu đau đớn ngất đi, mà trái lại sắc mặt hồng nhuận , tinh thần sáng láng.
Nghe được lời thái giám, Hoàng Thượng ban danh cho đứa trẻ kia, nàng cũng không giận, nhẹ nhàng trêи đùa đứa trẻ mới sinh.
So sánh với Hi Hòa Cung bên kia là một tiểu hài tử xấu xí, hài tử của nàng ra đời lại sạch sẽ xinh đẹp, một đôi mắt hạnh, lại to tròn đen lánh.
Cung nữ của Chiêu Hòa cung vốn không nhiều lắm, lúc này trong phòng chỉ còn có Chiêu phi cùng lão cung nữ kia, còn có đôi mắt đen lánh của tiểu hài tử mở to.
" Cô cô, ngươi xem nàng xinh đẹp như vậy, so với ta còn xinh đẹp hơn." Chiêu phi vui mừng nói.
Chỉ là mái tóc vốn đen của lão cung nữ kia, nay lại bạc trắng, bộ dáng như già đi hai mươi tuổi.
Nàng giơ bàn tay đã giống như cành khô che kín nếp nhăn. Phát ra âm thanh cũ nát của xương khớp.
" Đây là dĩ nhiên, ông trời sinh ra thần nữ, khi sinh ra liền có linh khí, không giống như những hài tử khác. Tiểu Chiêu, cô cô không thể phụng bồi ngươi bao lâu nữa, ta không thể sống được bao lâu nữa."
Khi lão cung nữ nói lời này, đứa trẻ mới sinh kia dường như trong nháy mắt có biểu tình kinh ngạc, chợt lóe lên rồi biến mất, Chiêu phi cũng kinh ngạc một chút, nhìn đứa trẻ mới sinh trắng nõm kia, tưởng mình phát sinh ra ảo giác.
Nàng vẫn cúi đầu trêu đùa đứa trẻ, không hề nhìn lão cung nữ kia.
Hai giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt lên cái trán trơn bóng của tiểu hài tử, phát ra tiếng vang.
Lúc này Chiêu phi mới ngẩng đầu lên, Chiêu phi vốn dĩ mỹ mạo, nay lại trải qua quá trình sinh sản, càng có thêm vẻ nhu mỹ đằm thắm.
Thanh âm Chiêu phi ôn nhu mềm mại.
"Cô cô, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ hạ táng tốt."
Lão cung nữ gật gật đầu, xoay người tập tễnh về phòng ở.
Trong hoàng cung thực náo nhiệt.
Ngày mai sẽ cử hành buổi lễ cho công chúa thật long trọng.
Đây là đã sớm chuẩn bị tốt. Bởi vì cách mệnh của đại công chúa, quốc sư đã sớm tiên đoán.
Đại công chúa có thần che chở, công chúa ra đời, đem lại cho Thân Quốc quốc thái dân an, phục hung cường thịnh.
Trước buổi lễ long trọng này, quốc sư sẽ lại tiên đoán cho đại công chúa một quẻ, cho bá quan văn võ đều chứng kiến sự hưng thịnh.
Ông trời tác hợp.
Kim dương trêи cao.
Hoàng thượng mặc long bào, cẩn thận ôm công chúa trong tã lót thêu kim phượng, một chút không né tránh dưới ánh mặt trời chiếu sáng chói lọi.
Trong một góc, đại thái giám cũng đang ôm một cái tã lót khác.
Chiêu phi nói muốn hài tử của mình được dính phúc khí, tâm tình Hoàng Thượng mấy ngày nay đều không tệ, nên sảng kɧօáϊ đáp ứng.
Người mặc lễ phục quốc sư, ngồi ở tế đàn, cầm cờ múa may, đột nhiên, ban ngày đang sáng quác bỗng bị một đám mây đen che khuất, đám mây đen này hình dạng không bình thường , trông giống như là phượng hoàng.
Quốc sư lẩm bẩm, tế đàn bắt đầu chuyển động, tiếng kinh văn càng lúc càng lớn, tựa hồ như xuyên thấu vào tai mọi người.
Giờ phút này bỗng có một tia sáng xuyên thấu mấy tầng mây, thẳng tắp chiếu rọi xuống, thấy cảnh tượng như vậy, các đại thần nhịn không được thở dài.
Hoàng thượng đi một bước tới, giơ tã lót muốn hứng lấy ánh sáng chiếu xuống.
Mọi người bắt đầu nín thở tập trung tinh thần.
Thậm chí có lão thần quỳ xuống chuẩn bị tư thế hò hét chúc mừng.
Ánh sáng kia chiếu đến trước mặt, gương mặt Hoàng thượng mang nét mỉm cười.
Đột nhiên, ánh sáng kia đột nhiên bẻ cong, không có rơi xuống tã lót trong tay Hoàng Thượng, thẳng tắp chiếu đến tã lót trong tay đại thái giám.
Trong nhất thời, vạn vật đều rơi vào im lặng.
Đại thái giám chỉ phụng mệnh ôm nữ nhi của Chiêu phi, chính là không nghĩ tới phát sinh biến cố như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy mọi ánh mắt đều dừng ở trêи người mình, không đúng, là ở trêи tay hắn.
Trêи tay hắn giờ phút này ôm tiểu công chúa có ánh sáng chiếu rọi, cả người tản ra ánh sáng nhu hòa, cực kỳ xinh đẹp.
Đại thám giám kia cả người phát run, theo bản năng quỳ xuống la lớn: " Chúc mừng Hoàng Thượng, trời phù hộ Thân Quốc."
Một đám thần tử lúc này cũng lấy lại phản ứng, chỉ cần là công chúa của Hoàng Thượng, cũng đều giống như nhau, nhất trí quỳ xuống, lại hô: "Chúc mừng Hoàng Thượng, trời phù hộ Thân Quốc."
Tiếng la từng trận lại từng trận qua đi, Hoàng Thượng có chút sửng sốt, đưa tã lót trong tay cho tiểu thái giám bên cạnh, tiếp nhận tiểu hài tử trêи tay đại thái giám.
Trong nháy mắt, tiếng trống vang lên, nghe được một tiếng trong trẻo của phượng.
Tiếng trống qua đi, đám mây che khuất mặt trời kia cũng tiêu tan.
Hoàng thượng cảm thấy toàn bộ cơ thể đều dâng lên một cỗ ấm ấp, tuy rằng có chút kinh ngạc trước biến cố, nhưng là nhìn tiểu hài tử trong tay, quả nhiên càng nhìn càng yêu thích, thật xinh đẹp.
Tiểu thái giám ôm đại công chúa, hắn thấy từng đám người tới chúc mừng tới bên cạnh, lại thấy đại công chúa nâng nâng mắt, rồi nhắm lại, trông vô cùng suy yếu.
Chiêu Hòa Cung, Chiêu phi sau khi sinh xong, cũng không có giống như Hoàng Hậu đau đớn ngất đi, mà trái lại sắc mặt hồng nhuận , tinh thần sáng láng.
Nghe được lời thái giám, Hoàng Thượng ban danh cho đứa trẻ kia, nàng cũng không giận, nhẹ nhàng trêи đùa đứa trẻ mới sinh.
So sánh với Hi Hòa Cung bên kia là một tiểu hài tử xấu xí, hài tử của nàng ra đời lại sạch sẽ xinh đẹp, một đôi mắt hạnh, lại to tròn đen lánh.
Cung nữ của Chiêu Hòa cung vốn không nhiều lắm, lúc này trong phòng chỉ còn có Chiêu phi cùng lão cung nữ kia, còn có đôi mắt đen lánh của tiểu hài tử mở to.
" Cô cô, ngươi xem nàng xinh đẹp như vậy, so với ta còn xinh đẹp hơn." Chiêu phi vui mừng nói.
Chỉ là mái tóc vốn đen của lão cung nữ kia, nay lại bạc trắng, bộ dáng như già đi hai mươi tuổi.
Nàng giơ bàn tay đã giống như cành khô che kín nếp nhăn. Phát ra âm thanh cũ nát của xương khớp.
" Đây là dĩ nhiên, ông trời sinh ra thần nữ, khi sinh ra liền có linh khí, không giống như những hài tử khác. Tiểu Chiêu, cô cô không thể phụng bồi ngươi bao lâu nữa, ta không thể sống được bao lâu nữa."
Khi lão cung nữ nói lời này, đứa trẻ mới sinh kia dường như trong nháy mắt có biểu tình kinh ngạc, chợt lóe lên rồi biến mất, Chiêu phi cũng kinh ngạc một chút, nhìn đứa trẻ mới sinh trắng nõm kia, tưởng mình phát sinh ra ảo giác.
Nàng vẫn cúi đầu trêu đùa đứa trẻ, không hề nhìn lão cung nữ kia.
Hai giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt lên cái trán trơn bóng của tiểu hài tử, phát ra tiếng vang.
Lúc này Chiêu phi mới ngẩng đầu lên, Chiêu phi vốn dĩ mỹ mạo, nay lại trải qua quá trình sinh sản, càng có thêm vẻ nhu mỹ đằm thắm.
Thanh âm Chiêu phi ôn nhu mềm mại.
"Cô cô, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ hạ táng tốt."
Lão cung nữ gật gật đầu, xoay người tập tễnh về phòng ở.
Trong hoàng cung thực náo nhiệt.
Ngày mai sẽ cử hành buổi lễ cho công chúa thật long trọng.
Đây là đã sớm chuẩn bị tốt. Bởi vì cách mệnh của đại công chúa, quốc sư đã sớm tiên đoán.
Đại công chúa có thần che chở, công chúa ra đời, đem lại cho Thân Quốc quốc thái dân an, phục hung cường thịnh.
Trước buổi lễ long trọng này, quốc sư sẽ lại tiên đoán cho đại công chúa một quẻ, cho bá quan văn võ đều chứng kiến sự hưng thịnh.
Ông trời tác hợp.
Kim dương trêи cao.
Hoàng thượng mặc long bào, cẩn thận ôm công chúa trong tã lót thêu kim phượng, một chút không né tránh dưới ánh mặt trời chiếu sáng chói lọi.
Trong một góc, đại thái giám cũng đang ôm một cái tã lót khác.
Chiêu phi nói muốn hài tử của mình được dính phúc khí, tâm tình Hoàng Thượng mấy ngày nay đều không tệ, nên sảng kɧօáϊ đáp ứng.
Người mặc lễ phục quốc sư, ngồi ở tế đàn, cầm cờ múa may, đột nhiên, ban ngày đang sáng quác bỗng bị một đám mây đen che khuất, đám mây đen này hình dạng không bình thường , trông giống như là phượng hoàng.
Quốc sư lẩm bẩm, tế đàn bắt đầu chuyển động, tiếng kinh văn càng lúc càng lớn, tựa hồ như xuyên thấu vào tai mọi người.
Giờ phút này bỗng có một tia sáng xuyên thấu mấy tầng mây, thẳng tắp chiếu rọi xuống, thấy cảnh tượng như vậy, các đại thần nhịn không được thở dài.
Hoàng thượng đi một bước tới, giơ tã lót muốn hứng lấy ánh sáng chiếu xuống.
Mọi người bắt đầu nín thở tập trung tinh thần.
Thậm chí có lão thần quỳ xuống chuẩn bị tư thế hò hét chúc mừng.
Ánh sáng kia chiếu đến trước mặt, gương mặt Hoàng thượng mang nét mỉm cười.
Đột nhiên, ánh sáng kia đột nhiên bẻ cong, không có rơi xuống tã lót trong tay Hoàng Thượng, thẳng tắp chiếu đến tã lót trong tay đại thái giám.
Trong nhất thời, vạn vật đều rơi vào im lặng.
Đại thái giám chỉ phụng mệnh ôm nữ nhi của Chiêu phi, chính là không nghĩ tới phát sinh biến cố như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy mọi ánh mắt đều dừng ở trêи người mình, không đúng, là ở trêи tay hắn.
Trêи tay hắn giờ phút này ôm tiểu công chúa có ánh sáng chiếu rọi, cả người tản ra ánh sáng nhu hòa, cực kỳ xinh đẹp.
Đại thám giám kia cả người phát run, theo bản năng quỳ xuống la lớn: " Chúc mừng Hoàng Thượng, trời phù hộ Thân Quốc."
Một đám thần tử lúc này cũng lấy lại phản ứng, chỉ cần là công chúa của Hoàng Thượng, cũng đều giống như nhau, nhất trí quỳ xuống, lại hô: "Chúc mừng Hoàng Thượng, trời phù hộ Thân Quốc."
Tiếng la từng trận lại từng trận qua đi, Hoàng Thượng có chút sửng sốt, đưa tã lót trong tay cho tiểu thái giám bên cạnh, tiếp nhận tiểu hài tử trêи tay đại thái giám.
Trong nháy mắt, tiếng trống vang lên, nghe được một tiếng trong trẻo của phượng.
Tiếng trống qua đi, đám mây che khuất mặt trời kia cũng tiêu tan.
Hoàng thượng cảm thấy toàn bộ cơ thể đều dâng lên một cỗ ấm ấp, tuy rằng có chút kinh ngạc trước biến cố, nhưng là nhìn tiểu hài tử trong tay, quả nhiên càng nhìn càng yêu thích, thật xinh đẹp.
Tiểu thái giám ôm đại công chúa, hắn thấy từng đám người tới chúc mừng tới bên cạnh, lại thấy đại công chúa nâng nâng mắt, rồi nhắm lại, trông vô cùng suy yếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook