Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
-
Chương 281: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (22)
Edit: Ư Ư
Cô chẳng những ôm nó vào trong lòng mà còn vuốt nữa......
Thẩm Ngư như bị điện giật buông ra, thấy tay không có vết cào mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi...... Tôi không cố ý đâu đấy nhé." Cô lắp bắp giải thích.
Mèo đen không thèm nhìn cô mà duỗi người rồi nhảy xuống giường.
Rời khỏi giường, đi xuống tầng đã thấy Bạch Lạc đang ngồi ngoài cửa gặm khoai lang.
Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt, rửa mặt xong cũng cầm một củ khoai ngồi gặm bên cạnh cậu.
Mèo đen thì được ăn ngon hơn một xíu, bát của nó chẳng những có khoai lang mà còn có cá khô nhỏ.
Bạch Lạc không đầu không đuôi nói: "Chị Ngư, người anh ấy yêu là nam thật sao?"
Thẩm Ngư cảm nhận vị ngọt của khoai lang, luyến tiếc nuốt xuống, không rõ hỏi: "Cậu nói ai?"
"Uyên Thư Mặc."
"Uyên Thư Mặc là ai?"
Bạch Lạc: "Là con quỷ đó."
Thẩm Ngư ồ một tiếng, "Thằng nhóc này đã biết tên của người ta còn tò mò cả chuyện này nữa, có phải cậu mơ ước vẻ đẹp của người ta rồi không??"
Khuôn mặt Bạch Lạc đỏ bừng hoảng hốt đứng lên, "Em không...... chị, chị đừng nói đùa."
Thẩm Ngư ngẩng đầu cười nhìn cậu: "Thế sao cậu lại đỏ mặt hở?"
Bạch Lạc nhấc chân định đi ra chỗ khác.
"Tôi chỉ đùa tí thôi mà." Thẩm Ngư gọi cậu lại: "Cổ đại cũng không phải không có đồng tính luyến ái, tình cảm không ai nói trước được điều gì, nhưng tôi thấy con quỷ kia đúng là si tình."
Bạch Lạc cũng chỉ mới 16, từ nhỏ đến lớn nghiêm túc đọc sách, nghe lời thầy cô, chưa bao giờ yêu sớm, đẹp trai cao ráo, làn da lại trắng, cũng có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu nhưng cậu không thích ai cả.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ đồng tính luyến ái, đồng tính...... Vậy mà trong lòng lại không chán ghét.
"Vậy người anh ấy yêu có yêu anh ấy không?" Bạch Lạc hỏi.
Thẩm Ngư ăn hết khoai trong tay nên định vào phòng bếp lấy thêm, nhưng vừa đứng lên lại thấy có chút choáng váng, cô đứng im một lát rồi mới nói: "Chuyện này sao tôi biết được, nhưng mà chắc hai người đều yêu nhanh, con quỷ kia vừa đẹp trai lại ôn nhu dịu dàng...... A...... Sao tự nhiên lại cào tôi!"
Mu bàn tay bị cào đau đớn, Thẩm Ngư lườm mèo đen, chẳng hiểu sao tự nhiên nó lại phát bệnh điên.
Thấy khoai lang đỏ trong bát của nó đã hết, Thẩm Ngư bất đắc dĩ nói, "Ăn hết rồi thì kêu một tiếng coi, cứ cào cào đau chết mất." Nói rồi cô đi vào trong phòng bếp.
Để lại Bạch Lạc sững sờ đứng im.
-
Ăn xong cơm sáng ra cửa, Thẩm Ngư và Bạch Lạc thay đồ bơi, bên ngoài mặc quần áo thường ngày đi tới bờ sông, nước sông trong veo, đáy sông lại sâu thẳm không nhìn thấy đáy.
Thẩm Ngư biết ngôi mộ này ở dưới sông nhưng vách đá vây xung quanh mộ rất cứng rắn, cô mua một đạo cụ xuyên qua đường hầm rồi lắp nó trên vách đá, trực tiếp có thể chui vào.
Lập kế hoạch xong thì phải bắt đầu gạt mấy người kia, đạo cụ không thể để người ở trong thế giới này biết đến.
Dù gì ngôi mộ này cũng rất quỷ dị nên chắc cũng không ai biết cô dùng đạo cụ này.
Thẩm Ngư xuống nước, cơ thể bị dòng nước lạnh lẽo bao vây.
Bạch Lạc ở bên cạnh cô, cậu nhớ tới chuyện lúc trước, vội nói: "Ở đây có ma nước, lúc trước em suýt nữa thì chết ở đây."
Thẩm Ngư biết, dưới con sông này là mộ của hoàng thất, âm khí rất nặng làm cho dòng nước lạnh lẽo, quỷ nước sẽ hấp thu âm khí ở đây nên mạnh hơn quỷ nước khác rất nhiều, nhưng may mà bùa của cô vẫn có thể dọa chúng nó lùi lại.
Cô cho Bạch Lạc một tờ rồi nói: "Sau khi xuống nước thì cầm lấy tay tôi, dù đằng sau có giọng nói của cha mẹ cậu thì cũng không được quay đầu lại, nếu cậu quay đầu lại thì trận pháp của tôi sẽ bị phá vỡ, chúng nó sẽ thừa cơ chui vào.
Bạch Lạc khẩn trương gật đầu.
Lúc này Thẩm Ngư mới yên tâm, cô đặt mèo đen trong balo không thấm nước đủ oxy bên trong, ném miếng vải đen vào rồi kéo khóa lên, nắm tay Bạch Lạc bắt đầu lặn xuống.
Càng lặn xuống sâu thì càng lạnh lẽo.
Thẩm Ngư nắm chặt tay Bạch Lạc, cuối cùng cũng tìm thấy một góc của ngôi mộ, cô lấy đạo cụ trong thương thành ra rồi lắp vào.
Lá bùa xung quanh bọn họ bị dòng nước va chạm mạnh mẽ, Bạch Lạc cảm nhận được sự run rẩy kia, cậu cuống quít nhìn Thẩm Ngư.
Bạch Lạc không nhìn thấy nhưng Thẩm Ngư lại nhìn thấy rõ ràng, thứ va chạm với lá bùa đâu phải là dòng nước mà là một đám quỷ nước nhiều không đếm hết, khuôn mặt xanh trắng nhìn họ cố gắng muốn đi vào.
Lá bùa đã sắp không chống đỡ được nữa, Thẩm Ngư không nghĩ tới trong con sông này có nhiều người chết đến vậy, chúng nó kéo người khác xuống nước nhưng không đi đầu thai chuyển thế mà lại đắm chìm dưới đáy sông này hấp thu âm khí.
Âm khí là thứ cực bổ với quỷ, những con quỷ hấp thu âm khí tu luyện thành hình có thể trở thành quỷ, sát quỷ thống lĩnh vạn quỷ, là sự tồn tại cao nhất.
Thẩm Ngư chưa bao giờ nhìn thấy nhiều quỷ như vậy, cô sợ tới mức mềm nhũn cả hai chân, cô run rẩy nâng tay lên kéo Bạch Lạc vào trong đường hầm, hai mắt tối sầm lại.
Hai mắt Thẩm Ngư bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, một lúc lâu sau cơ thể đột nhiên rơi xuống một mảnh mềm mại.
Phía dưới truyền đến tiếng kêu đau đớn của Bạch Lạc, "Chị... Chị Ngư, chị đứng lên đi, em bị chị đè sắp nghẹt thở chết rồi."
Thẩm Ngư vội vàng đứng lên, xung quanh tối om, cô bật đèn pin lên để nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Bọn họ đang ở trong một căn phòng đá khép kín, bên trên khắc hoa văn sinh động như thật, đi dọc theo bức tường phía trước tạo thành một bức tranh dài.
Hẳn là lịch sử của Đồng Nam Quốc.
Cô không hiểu từ ngữ bên trên nhưng trong thương thành có một loại đạo cụ gọi là ngôn ngữ của một trăm đất nước, cô mua xong mới có thể đọc hiểu.
Bạch Lạc đứng dậy, thấy cô đang nhìn chằm chằm vách tường nên cũng đi qua đó, "Đây là gì vậy ạ?"
Thẩm Ngư thả mèo đen trong ba lô ra, thấy nó vẫn bình thường mới nói với cậu, "Tôi chỉ hiểu đại khái, bên trên viết......"
So sánh với những đất nước lớn mạnh khác, Đồng Nam Quốc là một đất nước nhỏ không tồn tại trong lịch sử.
Bị kết giới giấu sâu trong núi, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Người nào ở đây cũng có pháp lực, ngay cả cây cối cũng có linh hồn, còn có thể tu luyện thành hình người.
Nhưng đối với loài người, dù cho có tu thành hình người thì những yêu tinh đó vẫn là những thứ cấp thấp.
Yêu tinh là nô lệ của con người.
Con người cũng sẽ không kết hôn với yêu tinh, loại nô lệ hạ đẳng này chỉ xứng làm công cụ tiết dục của họ mà thôi.
Bức tranh trên tường rất dài, bọn họ đi tới cuối, Thẩm Ngư nhìn xong sắc mặt cũng thay đổi, Bạch Lạc cũng như vậy.
"Không nghĩ tới đất nước này có thể ghê tởm như vậy, còn lưu hành chế độ nô lệ." Bạch Lạc nghẹn họng nhìn trân trối, "Thật sự có yêu tinh sao?"
Cô chẳng những ôm nó vào trong lòng mà còn vuốt nữa......
Thẩm Ngư như bị điện giật buông ra, thấy tay không có vết cào mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi...... Tôi không cố ý đâu đấy nhé." Cô lắp bắp giải thích.
Mèo đen không thèm nhìn cô mà duỗi người rồi nhảy xuống giường.
Rời khỏi giường, đi xuống tầng đã thấy Bạch Lạc đang ngồi ngoài cửa gặm khoai lang.
Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt, rửa mặt xong cũng cầm một củ khoai ngồi gặm bên cạnh cậu.
Mèo đen thì được ăn ngon hơn một xíu, bát của nó chẳng những có khoai lang mà còn có cá khô nhỏ.
Bạch Lạc không đầu không đuôi nói: "Chị Ngư, người anh ấy yêu là nam thật sao?"
Thẩm Ngư cảm nhận vị ngọt của khoai lang, luyến tiếc nuốt xuống, không rõ hỏi: "Cậu nói ai?"
"Uyên Thư Mặc."
"Uyên Thư Mặc là ai?"
Bạch Lạc: "Là con quỷ đó."
Thẩm Ngư ồ một tiếng, "Thằng nhóc này đã biết tên của người ta còn tò mò cả chuyện này nữa, có phải cậu mơ ước vẻ đẹp của người ta rồi không??"
Khuôn mặt Bạch Lạc đỏ bừng hoảng hốt đứng lên, "Em không...... chị, chị đừng nói đùa."
Thẩm Ngư ngẩng đầu cười nhìn cậu: "Thế sao cậu lại đỏ mặt hở?"
Bạch Lạc nhấc chân định đi ra chỗ khác.
"Tôi chỉ đùa tí thôi mà." Thẩm Ngư gọi cậu lại: "Cổ đại cũng không phải không có đồng tính luyến ái, tình cảm không ai nói trước được điều gì, nhưng tôi thấy con quỷ kia đúng là si tình."
Bạch Lạc cũng chỉ mới 16, từ nhỏ đến lớn nghiêm túc đọc sách, nghe lời thầy cô, chưa bao giờ yêu sớm, đẹp trai cao ráo, làn da lại trắng, cũng có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu nhưng cậu không thích ai cả.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ đồng tính luyến ái, đồng tính...... Vậy mà trong lòng lại không chán ghét.
"Vậy người anh ấy yêu có yêu anh ấy không?" Bạch Lạc hỏi.
Thẩm Ngư ăn hết khoai trong tay nên định vào phòng bếp lấy thêm, nhưng vừa đứng lên lại thấy có chút choáng váng, cô đứng im một lát rồi mới nói: "Chuyện này sao tôi biết được, nhưng mà chắc hai người đều yêu nhanh, con quỷ kia vừa đẹp trai lại ôn nhu dịu dàng...... A...... Sao tự nhiên lại cào tôi!"
Mu bàn tay bị cào đau đớn, Thẩm Ngư lườm mèo đen, chẳng hiểu sao tự nhiên nó lại phát bệnh điên.
Thấy khoai lang đỏ trong bát của nó đã hết, Thẩm Ngư bất đắc dĩ nói, "Ăn hết rồi thì kêu một tiếng coi, cứ cào cào đau chết mất." Nói rồi cô đi vào trong phòng bếp.
Để lại Bạch Lạc sững sờ đứng im.
-
Ăn xong cơm sáng ra cửa, Thẩm Ngư và Bạch Lạc thay đồ bơi, bên ngoài mặc quần áo thường ngày đi tới bờ sông, nước sông trong veo, đáy sông lại sâu thẳm không nhìn thấy đáy.
Thẩm Ngư biết ngôi mộ này ở dưới sông nhưng vách đá vây xung quanh mộ rất cứng rắn, cô mua một đạo cụ xuyên qua đường hầm rồi lắp nó trên vách đá, trực tiếp có thể chui vào.
Lập kế hoạch xong thì phải bắt đầu gạt mấy người kia, đạo cụ không thể để người ở trong thế giới này biết đến.
Dù gì ngôi mộ này cũng rất quỷ dị nên chắc cũng không ai biết cô dùng đạo cụ này.
Thẩm Ngư xuống nước, cơ thể bị dòng nước lạnh lẽo bao vây.
Bạch Lạc ở bên cạnh cô, cậu nhớ tới chuyện lúc trước, vội nói: "Ở đây có ma nước, lúc trước em suýt nữa thì chết ở đây."
Thẩm Ngư biết, dưới con sông này là mộ của hoàng thất, âm khí rất nặng làm cho dòng nước lạnh lẽo, quỷ nước sẽ hấp thu âm khí ở đây nên mạnh hơn quỷ nước khác rất nhiều, nhưng may mà bùa của cô vẫn có thể dọa chúng nó lùi lại.
Cô cho Bạch Lạc một tờ rồi nói: "Sau khi xuống nước thì cầm lấy tay tôi, dù đằng sau có giọng nói của cha mẹ cậu thì cũng không được quay đầu lại, nếu cậu quay đầu lại thì trận pháp của tôi sẽ bị phá vỡ, chúng nó sẽ thừa cơ chui vào.
Bạch Lạc khẩn trương gật đầu.
Lúc này Thẩm Ngư mới yên tâm, cô đặt mèo đen trong balo không thấm nước đủ oxy bên trong, ném miếng vải đen vào rồi kéo khóa lên, nắm tay Bạch Lạc bắt đầu lặn xuống.
Càng lặn xuống sâu thì càng lạnh lẽo.
Thẩm Ngư nắm chặt tay Bạch Lạc, cuối cùng cũng tìm thấy một góc của ngôi mộ, cô lấy đạo cụ trong thương thành ra rồi lắp vào.
Lá bùa xung quanh bọn họ bị dòng nước va chạm mạnh mẽ, Bạch Lạc cảm nhận được sự run rẩy kia, cậu cuống quít nhìn Thẩm Ngư.
Bạch Lạc không nhìn thấy nhưng Thẩm Ngư lại nhìn thấy rõ ràng, thứ va chạm với lá bùa đâu phải là dòng nước mà là một đám quỷ nước nhiều không đếm hết, khuôn mặt xanh trắng nhìn họ cố gắng muốn đi vào.
Lá bùa đã sắp không chống đỡ được nữa, Thẩm Ngư không nghĩ tới trong con sông này có nhiều người chết đến vậy, chúng nó kéo người khác xuống nước nhưng không đi đầu thai chuyển thế mà lại đắm chìm dưới đáy sông này hấp thu âm khí.
Âm khí là thứ cực bổ với quỷ, những con quỷ hấp thu âm khí tu luyện thành hình có thể trở thành quỷ, sát quỷ thống lĩnh vạn quỷ, là sự tồn tại cao nhất.
Thẩm Ngư chưa bao giờ nhìn thấy nhiều quỷ như vậy, cô sợ tới mức mềm nhũn cả hai chân, cô run rẩy nâng tay lên kéo Bạch Lạc vào trong đường hầm, hai mắt tối sầm lại.
Hai mắt Thẩm Ngư bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, một lúc lâu sau cơ thể đột nhiên rơi xuống một mảnh mềm mại.
Phía dưới truyền đến tiếng kêu đau đớn của Bạch Lạc, "Chị... Chị Ngư, chị đứng lên đi, em bị chị đè sắp nghẹt thở chết rồi."
Thẩm Ngư vội vàng đứng lên, xung quanh tối om, cô bật đèn pin lên để nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Bọn họ đang ở trong một căn phòng đá khép kín, bên trên khắc hoa văn sinh động như thật, đi dọc theo bức tường phía trước tạo thành một bức tranh dài.
Hẳn là lịch sử của Đồng Nam Quốc.
Cô không hiểu từ ngữ bên trên nhưng trong thương thành có một loại đạo cụ gọi là ngôn ngữ của một trăm đất nước, cô mua xong mới có thể đọc hiểu.
Bạch Lạc đứng dậy, thấy cô đang nhìn chằm chằm vách tường nên cũng đi qua đó, "Đây là gì vậy ạ?"
Thẩm Ngư thả mèo đen trong ba lô ra, thấy nó vẫn bình thường mới nói với cậu, "Tôi chỉ hiểu đại khái, bên trên viết......"
So sánh với những đất nước lớn mạnh khác, Đồng Nam Quốc là một đất nước nhỏ không tồn tại trong lịch sử.
Bị kết giới giấu sâu trong núi, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Người nào ở đây cũng có pháp lực, ngay cả cây cối cũng có linh hồn, còn có thể tu luyện thành hình người.
Nhưng đối với loài người, dù cho có tu thành hình người thì những yêu tinh đó vẫn là những thứ cấp thấp.
Yêu tinh là nô lệ của con người.
Con người cũng sẽ không kết hôn với yêu tinh, loại nô lệ hạ đẳng này chỉ xứng làm công cụ tiết dục của họ mà thôi.
Bức tranh trên tường rất dài, bọn họ đi tới cuối, Thẩm Ngư nhìn xong sắc mặt cũng thay đổi, Bạch Lạc cũng như vậy.
"Không nghĩ tới đất nước này có thể ghê tởm như vậy, còn lưu hành chế độ nô lệ." Bạch Lạc nghẹn họng nhìn trân trối, "Thật sự có yêu tinh sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook