Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
-
Chương 633: Yêu sâu đậm
“Bọn chúng đuổi tới rồi.” Sắc mặt của Phong Vân lập tức nghiêm lại.
Tốc độ của bọn chúng nhanh thật, khí thế cũng thật kinh người. Đó là ba gã đại nhân của thần cung gì đó chăng?
Như chớp rạch trời cao, ba luồng khí tức lao vụt đến mang theo sát khí sắc bén phả ra khắp nơi.
“Dám đuổi theo à? Ta…” Đám người Li Giang đang định đi vào lỗ hổng vị diện thì bỗng đồng loạt dừng lại và quay đầu nhìn.
Mẹ nó, lại có ba kẻ dám đuổi theo tới đây, để xem hôm nay bọn hắn xử lý chúng thế nào.
“Nhanh lên, lại đây, nhanh lên!”
Trong nháy mắt khi bọn họ đồng loạt dừng lại, tiếng hô cực kỳ nghiêm túc của sư tử Hoàng Kim bỗng từ hướng tam đại lục bắn lại. Trong lúc đó, thông đạo giữa hai không gian đang thu nhỏ lại rất nhanh. Nếu bọn họ không qua đây trước khi phong ấn hoàn toàn đóng lại thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy này.
Hậu quả…
“Mau, nhanh lên!” Ngàn Dạ Lan ở phương này cũng hiểu được tình hình. Hắn lập tức nhíu mày hét lớn với Phong Vân, “Nhanh lại đây đi! Không gian vị diện sắp hoàn toàn bị phong tỏa rồi, nếu chậm chân thì mọi người không về được nữa đâu. Đừng để ý tới bọn chúng, mau trở lại đi!”
Nghe xong, đám người Li Giang vốn dừng bước xoay đầu định quần ẩu một trận với ba gã đại nhân kia không khỏi nhất tề sửng sốt. Ý của Ngàn Dạ Lan là…
“Li Giang dẫn đầu, Á Phi cản phía sau, cứ theo thứ tự mà đi vào nhanh, mau lên!” Phong Vân đã cảm nhận được sự gấp gáp trong đó, cũng thấy được tình hình trước mắt. Không gian vị diện vừa mới rồi còn có thể chứa được hơn trăm người đi qua mà giờ đã thu nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được chục người đi qua một lúc. Bọn họ không thể trì hoãn được nữa, thời gian đã không còn nữa rồi. Nàng lập tức quyết định thật nhanh và đi về phía đám người Li Giang Á Phi. Phong Vân đứng ở cuối đoàn người, trên người nàng, bộ chiến giáp đệ nhất trong suốt chợt lóe sáng, một thanh trường kiếm chợt xuất hiện ngay giữa không trung và xông thẳng về phía ba gã đại nhân của Thiên Phụ Sênh Thủy kia.
“Phong Vân… Đi, mau!”
Li Giang ngập ngừng một chút rồi lập tức chấp hành. Thân hình chợt lóe lên một cái, hắn đã đứng ở vị trí đầu tiên của đoàn người và quát to với mấy người của di tộc thượng cổ đằng sau.
“Thiếu chủ Li Giang, chúng ta…”
“Kẻ nào cãi lời, trảm!”
Hỏa Phượng vừa lúc đi theo phía sau hắn khi thấy vậy liền do dự mở miệng. Lời còn chưa nói xong, Li Giang đã hét to một tiếng.
Linh lực trong tay hắn lóe lên một cái rồi phóng về phía Hỏa Phượng. Hỏa Phượng theo bản năng lập tức né tránh nhưng đã bị ép vào trong không gian vị diện.
Người của tộc Bỉ Mông theo sát phía sau Hỏa Phượng thấy vậy cũng không dám nói nhiều mà vọt vào trong thông đạo. Bọn họ muốn ở lại giúp Phong Vân ngăn chặn kẻ địch, nhưng bọn họ cũng hiểu vào lúc này việc trở về mới là quan trọng nhất. Bọn họ càng qua nhanh thì thời gian phải lưu lại của đám Phong Vân càng ít đi, chính là giúp Phong Vân đỡ bận rộn. Bởi vậy, hơn một ngàn người của di tộc thượng cổ ở phía sau lại tiếp theo phía trước mà phóng vào trong thông đạo.
Còn Á Phi phụ trách cản phía sau cũng ở lại cùng Mặc Đế. Hai người xoay người đứng song song hai bên Phong Vân chống lại ba gã đại nhân đang đuổi theo.
Ba bóng đen như bí mật mang theo khí tức bão táp lao đến như chớp, làm mây đen nổi đầy trời.
“Bản đại nhân thật đúng là coi thường tam đại lục các ngươi. Hôm nay các ngươi muốn chạy cũng không dễ vậy đâu, ở lại hết cho ta!” Tiếng rống giận lãnh khốc đầy sát khí lại vang vọng trên màn trời. Ba người còn chưa tới mà ba quả cầu ánh sáng màu đen sắc bén vô cùng đã phá không lao đến. Nhanh như sao xẹt, tối như màn đêm, sức mạnh cường đại thôn tính hết thảy che thiên lấp nhật liền chụp xuống đám người Phong Vân.
Thấy vậy, Phong Vân liền khua trường kiếm đâm vào không khí. Hai luồng linh lực hắc bạch trên thân kiếm mãnh liệt tỏa ra. Linh lực vù vù uốn lượn lên không và nổ vang như sấm giữa ngày hè. Hai tay cầm chuôi kiếm, Phong Vân lập tức chém về phía ba khối cầu màu đen.
Lập tức, chỉ thấy trong bóng tối hắc ám xen lẫn những nguồn năng lượng sáng màu giống như một mảnh lụa đen trắng ào ào phun ra.
Cùng lúc đó, Á Phi và Mặc Đế đứng bên cạnh Phong Vân cũng không hề nhàn rỗi. Cổ tay của Á Phi nhanh nhẹn huy động. Linh lực thực vật dồi dào lập tức bao lấy một kiếm đang chém ngang của Phong Vân giống như một lớp vỏ làm tăng thêm uy lực vô cùng cho nhát chém.
Mặc Đế cũng hét to một tiếng, bàn tay chém thẳng xuống phía dưới. Lập tức, một nguồn sức mạnh sắc vàng như đất phủ lên luồng linh lực hắc bạch của Phong Vân như vẩy cá. Cảnh tượng lúc này trông giống như một con rồng hắc bạch đang đạp mây sắc vàng, mang theo một sức mạnh tuyệt đối không gì sánh kịp.
Cuồng long kinh thiên, hắc vụ đầy trời…
“Ầm…” Ngay khi các luồng linh lực đang ùn ùn kéo tới, một tiếng nổ long trời lở đất lập tức vang vọng khắp tứ phương. Không ai nhìn thấy năng lượng dao động, cũng không thấy hai bên đối đầu sinh ra lửa cháy cực hạn, chỉ có khoảng không gian giữa hai bên đang không ngừng co giãn, không ngừng vặn vẹo.
Khi hai bên đối đầu, không gian nơi đây đã bị xé rách…
Linh lực sắc bén phóng ra tứ phía nhè nhẹ giống như đao sắc. Không gian ảm đạm không ngừng phập phồng như sóng trào biển rộng. Khi không gian trở nên vặn vẹo, Phong Vân, Á Phi, Mặc Đế lại đồng thời cùng chịu không được lùi lại phía sau từng bước.
Gương mặt cả ba đều biến sắc trong nháy mắt.
Thực lực của bọn chúng thật đáng sợ. Ba gã đại nhân thần cung của Thiên Phụ Sênh Thủy vốn đã quen chinh chiến quả nhiên có sức mạnh đỉnh cao của đỉnh cao.
“Hừ, chỉ bằng chừng ấy mà muốn ngăn cản chúng ta sao?” Chợt có tiếng nói lãnh khốc xẹt qua khoảng không bay tới. Ba gã đại nhân đã xuất hiện trên hư không. Gã đại nhân khá giống người của Lân An Thần Cung bước từng bước lên khoảng không gian vặn vẹo. Tay áo bào của gã nhẹ nhàng vung lên. Khoảng không gian vốn bị xé rách và đang bắt đầu rách ra vô hạn lập tức bị cái phất tay của gã đánh tan ra xung quanh. Sương khói tiêu tán, nào là gió bão, nào là sóng biển phập phồng, nào là ánh sáng ảm đạm,… mọi thứ đều hoàn toàn biến mất như thể chưa hề tồn tại.
Thấy vậy, Phong Vân hơi nheo mắt lại.
Thật lợi hại! Xem ra ba gã này còn mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
“Mau lên, mau lên!” Cùng lúc đó, Li Giang đang đốc thúc tất cả mọi người của di tộc thượng cổ tiến vào thông đạo cũng nhìn thấy sự cường đại của ba gã kia. Vẻ mặt không khỏi nghiêm lại, hắn không ngừng hét lớn.
Không gian thông đạo đang không ngừng nhỏ lại, từng tấc lại từng tấc, vừa rồi còn có thể chứa mấy chục người cùng tiến vào mà giờ đã chỉ có thể chứa được mười mấy người.
Đám người Ngàn Dạ Cách ở bên vị diện tam đại lục cũng trở nên vô cùng nghiêm túc và lo lắng. Bọn họ không thể bảo sư tử Hoàng Kim giảm tốc độ được, mà sư tử Hoàng Kim có muốn giảm bớt tốc độ cũng không được. Không gian thông đạo này không phải ngươi muốn phong ấn là phong ấn mà muốn mở rộng thì có thể mở rộng được. Hơn nữa, từ góc độ của bọn họ nhìn lại, phía sau ba gã không giống người đang đánh nhau với đám Phong Vân kia có khói lửa cuồn cuộn, sát khí kinh người. Đó là quân đội của Thiên Phụ Sênh Thủy, là đội quân của Thiên Phụ Sênh Thủy muốn xâm lược tam đại lục bọn họ. Cho tên tốc độ phong ấn thông đạo của vị diện không thể chậm lại được. Nếu chậm lại, thứ chờ đợi bọn họ chỉ sợ…
Trong chốc lát, trong lòng mọi người đều vô cùng căng thẳng nhìn thông đạo hai bên.
“Phong Vân, nhanh lên, nhanh lên!” Ngàn Dạ Lan không nhìn thấy nhưng cảm giác của hắn lại vô cùng mẫn tuệ. Không thể để ba gã kia kéo bọn họ ở lại được, không thể được.
Cách một không gian thông đạo, khi lời nói của Ngàn Dạ Lan lọt vào tai, Phong Vân lại nhìn ba gã đại nhân đang hùng hổ áp sát. Nàng đột nhiên quay đầu trao đổi ánh mắt với Á Phi và Mặc Đế. Hai người này đã phối hợp lâu với nàng nên chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu ý của Phong Vân. Ba người cùng đồng thời ép sát về phía sau. Cả ba cơ hồ đứng ngay trước lối vào của thông đạo, mà lúc đó cũng chỉ còn lại mấy chục người của di tộc thượng cổ là chưa vào hết.
“Kết võng!” Vừa đứng vững, Phong Vân lập tức quát to. Vừa quát, nàng vừa nhanh chóng vung hai tay lên màn trời trước mặt. Một luồng linh lực hai màu hắc bạch lập tức nhanh chóng ngưng kết thành tấm lưới ánh sáng hai tầng xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, Tiểu Thực vốn vẫn im lặng cũng cả người run lên. Những đám cành lá màu xanh biếc lập tức mọc lên từ mặt đất bằng phẳng. Chúng nhanh chóng xuyên qua tấm lưới ánh sáng mà Phong Vân vừa tạo rồi quấn quanh tấm lưới và kết lại dày đặc làm tấm lưới thêm chắc chắn.
Đồng thời, hai luồng linh lực trái phải của Á Phi và Mặc Đế cũng ào ào tuôn ra. Linh lực màu đất vây quanh phía trước tấm lưới, sức mạnh bén nhọn như sát đao vô tận, linh lực thánh khiết màu trắng chắn ở phía sau che kín mọi thứ, cắn nuốt hết thảy mọi tinh quang hắc ám. Bốn loại linh lực hỗ trợ lẫn nhau tạo thành một tấm chắn không gì địch nổi ngăn cách giữa ba gã đại nhân của tam đại thần cung và đám người Phong Vân.
“Mau lên, Phong Vân!” Khi người cuối cùng của di tộc thượng cổ đã bước vào thông đạo, Li Giang liền hướng về phía đám người Phong Vân Á Phi mà quát. Đồng thời, hắn cũng vội vàng vung tay lên, vội vàng tăng thêm cho tấm lưới chắn một tầng thủy lực, nhu hòa mà cứng cỏi vô cùng.
“Lui!” Lúc này không đi còn đợi khi nào? Phong Vân lập tức quát to.
Á Phi và Mặc Đế, Li Giang đều hết sức phối hợp. Lúc tấm chắn được hình thành, bọn họ lập tức bứt ra và phóng nhanh về phía thông đạo. Giờ phút này, thông đạo cùng lắm chỉ chứa được vài người.
Tiếng gió vù vù thổi mang theo sự sắc bén vô cùng. Đám người Phượng Vũ Náo ở bên vị diện tam đại lục khi thấy vậy thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn Phong Vân đã trở lại rồi, thật tốt quá! Thật tốt quá!
“Rốt cuộc sắp…”
“Không hay rồi!” Những lời vui mừng còn chưa nói xong, Mộc Hoàng vốn vẫn không rời mắt khỏi phương kia đột nhiên biến sắc. Hắn lắc mình một cái vọt về phía thông đạo.
Cùng lúc đó, chỉ thấy đằng sau tấm chắn ánh sáng bỗng cất lên một tiếng thét dài. Một nguồn năng lượng hắc ám đang ùn ùn kéo đến như muốn nuốt trọn cả mặt trời ầm ầm lao về phía tấm lá chắn ánh sáng kia. Cả không gian bị màu đen bao phủ giống như thần ma hạ thế. Ngay trong khoảng khắc khi vầng sáng màu đen ào ào kéo đến, tấm lá chắn do Phong Vân, Tiểu Thực, Á Phi, Mặc Đế, Li Giang liên thủ tạo thành liền giống như thủy tinh bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó, như tiếng sét đột ngột đánh giữa không trung, một tiếng ầm ầm nứt vỡ vang lên. Một lỗ thủng lập tức xuất hiện. Sát ngay sau đó, một cột sáng màu đỏ chợt xuyên qua lỗ thủng lao thẳng về phía đám người Phong Vân Á Phi ở phía sau tấm chắn.
Mà bởi vì Phong Vân là người tạo nên tấm lưới nên cột sáng này nhằm thẳng về phía nàng.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Mà động tác của đám người Phong Vân cũng nhanh, bốn người đã sắp vọt vào trong không gian thông đạo. Li Giang, Á Phi, Mặc Đế ở phía trước đã tiến vào bên trong. Phong Vân đi đằng sau cùng cũng từng bước tiến vào.
Nhưng mà, cột sáng màu đỏ đã xé rách hết thảy, phá hủy hết thảy mà lao về phía Phong Vân với tư thái câu hồn đoạt mệnh.
Nhanh tới mức khiến người ta không kịp trở tay.
“Phong Vân…” Á Phi đi trước Phong Vân một bước lập tức biến sắc. Nhưng đã vào bên trong không gian thông đạo thì linh lực vận chuyển quanh người đã không còn được như ý hắn nữa.
Chuyện này… Chuyện này…
“Tránh ra!” Trong nháy mắt khi Á Phi biến sắc, trước mặt hắn đột nhiên có một trận gió thổi qua. Một luồng sức mạnh bỗng xuất hiện đẩy hắn sang một bên.
“Mộc…” Tiếng kêu của Mặc Đế còn đang trên cửa miệng thì người phía trước đã chợt lóe mà qua.
“Ầm…” Một luồng hào quang sáng chói thần thánh lao ra không gì cản nổi. Phong Vân bị đẩy sang một bên. Quầng sáng vô hạn kia lập tức lao về phía cột sáng màu đỏ.
Chỉ thấy những tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Màu trắng thần thánh và màu đỏ u ám hung hăng va chạm vào nhau. Ánh sáng tóe ra cơ hồ làm sáng rực cả một phương thông đạo.
Bị va vào Phong Vân ở phía sau, cơ thể của Mộc Hoàng chợt lóe lên. Hắn phải lùi lại mấy bước mới đứng vững được. Mà khi lùi lại mấy bước thì khoảng cách với cửa thông đạo lại xa hơn một chút.
“Mau trở lại, mau lên!” Khi thấy vậy, sư tử Hoàng Kim cũng mở miệng rống to.
Không gian thông đạo lúc này đã chỉ có thể cho phép hai người đi qua. Phong Vân vốn chỉ còn một bước là qua cửa lại bị Mộc Hoàng đẩy ra một chút.
Đám Á Phi vốn đã đi vào thông đạo lập tức quát to, “Đi mau!” Vừa quát, bọn họ vừa xoay người muốn túm lấy Mộc Hoàng.
“Phong Vân!” Á Phi, Li Giang, Mặc Đế cùng đồng thời hô to.
Bọn họ đều đã trở về nhưng hai người Phong Vân Mộc Hoàng lại…
Làm sao hai người bọn họ địch lại được kẻ địch? Làm sao địch lại được?
Không để cho mấy người có cơ hội phản đối, sư tử Hoàng Kim đã nhanh nhẹn vươn tay kéo ba người lại đây. Bọn họ không thể tiếp tục ở trong thông đạo, thời gian không còn nhiều nữa rồi.
Đứng ở sát cửa thông đạo, Phong Vân nghiêng người bay nhanh túm lấy Mộc Hoàng.
Thế nhưng, nàng đã nhanh mà ba gã đại nhân của tam đại thần cung còn nhanh hơn. Thấy Phong Vân và Mộc Hoàng đã ở sát cửa thông đạo, hai người họ chỉ cần lắc mình một cái là bọn chúng sẽ không đuổi kịp, cả ba liền hung bạo hô lên một tiếng.
“Cách ly!”
“Giam cầm!”
“Phá!”
Ba tiếng nói cực kỳ âm lãnh theo thứ tự vang lên.
Cùng với ba tiếng nói vang lên này, ba nguồn sức mạnh hoàn toàn bất đồng nhưng lúc này lại hỗ trợ cho nhau đã ào ào nổi lên từ bốn phương tám hướng và lao thẳng về phía PhongVân Mộc Hoàng. Một nguồn năng lượng vô hình trong suốt đột ngột từ mặt đất dựng lên ở ngay giữa Phong Vân và Mộc Hoàng, nhanh chóng tách hai người đang gần trong gang tấc ra hai nơi khác nhau. Đồng thời, một luồng linh lực màu đen tinh khiết bỗng ào ào nổi lên. Nó không nhằm vào Phong Vân mà lao thẳng về phía Mộc Hoàng.
Màu đen lướt qua, một đám tinh thạch màu đen nhanh chóng ngưng kết lại bên người Mộc Hoàng, giam cầm không khí, giam cầm ánh sáng, giam cầm hết thảy mọi thứ trong không gian xung quanh hắn.
Thấy vậy, sắc mặt của Mộc Hoàng lập tức trở nên lãnh trầm, chiến giáp trên người chợt hiện, Lôi Chi Thần Phạt phá không mà đến nằm gọn trong tay hắn. Mộc Hoàng vung một kiếm tạo nên ngàn tầng trảm chém về phía sức mạnh đang giam cầm kia. Hắn cũng không quên quay đầu lại hét to với Phong Vân, “Mau trở về, mau!”
“Không!” Đáp lại hắn cũng là một tiếng hét chém đinh chặt sắt của Phong Vân.
Không, nàng tuyệt đối không thể để Mộc Hoàng một mình ở nơi này, hơn nữa còn ở trong tình huống như vậy. Hắc kiếm trong tay chợt động, Phong Vân chém một nhát về phía sức mạnh đang ngăn cách giữa hai bọn họ.
“Đừng chạm vào nó!”
Ngay khi một kiếm của Phong Vân chém xuống, một tiếng nói lo lắng đột nhiên từ xa truyền đến bay vào tai nàng.
Phong Vân ngẩn ra, tay lập tức biến chiêu thu lại sức mạnh. Tuy vậy, vì nàng đã dùng toàn lực đánh xuống nên dù chuyển biến nhanh thì một nửa sức mạnh cũng đã giáng xuống rồi.
“Bốp.” Lập tức, chỉ thấy lưới sức mạnh vô hình đang ngăn cách kia bắt đầu phát nổ. Vô hình hóa hữu hình chỉ trong gang tấc mà thôi. Chẳng qua chỉ một đòn nhè nhẹ đã giống như chọc phải tổ ong vò vẽ. Hồng y đại pháo và bom hẹn giờ của Phong Vân đã lợi hại lắm rồi mà uy lực của tấm lưới chắn kia còn khủng khiếp hơn, cơ hồ như trẻ con so với người lớn vậy. Chỉ một tấm chắn vô hình mỏng manh mà khi phát nổ lại phả ra uy lực cơ hồ có thể hủy diệt hết thảy.
“Nhanh chóng lùi lại, mau!” Tiếng nói lo lắng lại lần thứ hai vang lên và đã ở khá gần.
“Mộc Hoàng!” Phong Vân biến sắc. Nàng muốn lao về phía Mộc Hoàng. Khoảng cách của Mộc Hoàng còn gần hơn nàng.
“Trời ơi…”
“Mau tránh ra…”
Bên vị diện tam đại lục, mọi người đều được chứng kiến hết thảy mọi chuyện đang xảy ra. Lúc này, gương mặt ai cũng đều biến sắc và vô cùng lo lắng.
Á Phi mới từ thông đạo bước ra định xoay người tiến vào bên trong.
“Không được qua đó!” Sư tử Hoàng Kim vung vuốt lên. Một luồng năng lượng lập tức xuất hiện khiến mọi người không thể đi vào thông đạo, cũng không thể tùy tiện đi lại được.
Nhưng mà, ngay khi sư tử Hoàng Kim vừa bày ra kết giới, một bóng người màu đen đột nhiên nhoáng một cái phóng qua, nhanh như sương khói.
Sư tử Hoàng Kim lập tức nhướng mày.
“Mộc Hoàng…”
“Lùi lại!”
Tiếng gọi nóng lòng của Phong Vân còn chưa dứt khỏi miệng thì một luồng linh lực bỗng từ phía sau nàng lao đến. Phong Vân không ngờ từ thông đạo phía sau lại đột nhiên xuất hiện linh lực. Không kịp phòng bị, nàng lập tức bị đẩy xa ra ngoài.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ dữ dội vang ra tứ phía, một cái bóng màu đen nhanh chóng bao trùm lên hết thảy. Nhanh như chớp, nó đã bao bọc cả nguồn năng lượng đang phát nổ ở bên trong. Đồng thời, bóng đen cũng đánh một cái sang bên cạnh, làm cho Mộc Hoàng đang bị giam cầm ở phía đối diện cũng bị đẩy xa ra.
Màu đen tinh thuần này mang theo khí tức hắc ám khác hẳn với Thiên Phụ Sênh Thủy. Vừa âm trầm lại nhu hòa, vừa u ám lại thuần khiết.
“Đế Sát!”
“Đế Sát…”
“Hắn…”
Đế Sát từ từ xuất hiện trong tầm mắt của đám người sư tử Hoàng Kim, Á Phi, Mặc Đế, sư phụ Diêm La, … ở bên vị diện tam đại lục. Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Đế Sát?
Người này đến đây từ bao giờ?
Hắn từ phía sau lao đến, hắn…
“Đế Sát, mau!” Kinh ngạc, khiếp sợ, đủ loại cảm xúc lập tức trôi qua, Á Phi là người đầu tiên điên cuồng hét lên với Đế Sát.
Đế Sát đã ra tay, hắn có sức mạnh hắc ám. Nếu hắn đã ra tay trợ giúp thì nhất định có cách có thể ngăn được cơn sóng dữ này?
Đế Sát, mau lên, thời gian không còn nhiều đâu! Thông đạo đã thu nhỏ lại tới mức chỉ cho một người đi qua.
“Đế Sát, mau lên, mau lên…”
“Đế Sát, ngươi xem…”
Lập tức, mọi người đều đồng loạt tỉnh ngộ và điên cuồng gào thét.
Bên vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy, Đế Sát một thân hắc y đứng ngay trước cửa thông đạo. Nguồn năng lượng màu đen tinh thuần từ tay hắn bay lên bao vây tất cả các mặt của vụ nổ. Hắc ám có cùng nguồn gốc, hắn đương nhiên biết cách đối phó với nguồn năng lượng này.
“Là ngươi?” Những gã đại nhân của tam đại thần cung đều cảm nhận được sự xuất hiện của Đế Sát, mọi ánh mắt đều lập tức bắn phá về nơi này. Bọn chúng cảm nhận được, ở thời điểm đám người Phong Vân tung hoành tại Thiên Phụ Sênh Thủy của bọn chúng, trên người bọn họ có mang theo một nguồn sức mạnh giúp che giấu tung tích, và thứ đó chính là của người này.
Người này cũng có sức mạnh hắc ám giống bọn chúng.
Kình địch, là kình địch rồi!
Ám Chi Nguyên ào ào xông ra. Ở những nơi nó đi qua, người ta có cảm giác nhu hòa như mặt nước nhưng lại như mặt nước quét sạch hết thảy. Cùng chung nguồn gốc, Ám Chi Nguyên có cách để hấp thu chuyển hoán mọi thứ.
“Đế Sát?” Phong Vân vốn bị đẩy ra xa lúc này mới xoay người nhìn lại. Nàng không khỏi hô lên một tiếng.
Đế Sát đứng ở cửa thông đạo, tóc đen theo gió bay bay. Nghe tiếng nàng gọi, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa. Đồng thời, hai tay hắn vẫn khua lên không gian áp chế lực công phá của vụ nổ.
“Giết cô ta!” Đúng lúc này, nhận thấy đòn truy sát Phong Vân và Mộc Hoàng bất thành, ba gã đại nhân lập tức tập trung tầm mắt về phía Phong Vân vừa bị đẩy ra xa.
Chỉ nghe ba chữ kia còn chưa hạ xuống, mặt đất bằng phẳng đột nhiên dậy sóng, một nguồn năng lực sắc bén đột ngột nổi lên kinh động tứ phương. Ba gã đại nhân của tam đại thần cung chớp mình một cái liền xuất hiện ở ba hướng vây lấy Phong Vân. Bọn chúng lập tức dốc toàn lực tấn công về phía nàng.
Sóng to gió lớn, thiên địa khiếp sợ.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy chín chín tám mốt luồng ánh sáng từ bốn phương tám hướng ầm ầm lao về phía Phong Vân. Đỏ cam lục lam chàm tím, mọi loại linh lực với đủ màu sắc đều được lôi ra sử dụng. Tốc độ không nhanh, nhưng loại sức ép tuyệt đối này đã vượt qua hiểu biết của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Mọi thứ có trong bầu khí quyển lập tức bị lụi tàn, không khí bị đông lại, ánh sáng bị phong tỏa, thời gian bị đình chỉ.
Tam đại vương giả của Thiên Phụ Sênh Thủy đã toàn lực ra tay, hậu quả thế nào…
“Phong Vân…” Mộc Hoàng ở phía xa đang dùng kiếm chém xuống một góc của nguồn năng lượng giam cầm hắn, đột nhiên trông thấy tình huống này, hắn không khỏi kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn cơ hồ nổi điên đánh vào nơi yếu nhược nhất của nguồn năng lượng đang giam cầm để lao về phía Phong Vân.
“Phong Vân…”
“Trời ơi, Phong Vân…”
Đám người Á Phi ở vị diện tam đại lục cơ hồ sắp phát điên. Đám người Á Lê vốn giao hảo với Phong Vân đã lâu cũng đỏ hoe hốc mắt. Phong Vân mạnh thế nào bọn họ còn không rõ sao. Nếu chỉ đối phó với một gã đại nhân của thần cung thì Phong Vân còn có thể liều mạng mà đấu lại, mà nếu không đánh lại được cũng chắc chắn có thể chạy được. Có điều hiện tại…
Ba gã đại nhân của tam đại thần cung đã ra đòn hủy diệt. Dù bọn họ đang ở phương này cũng có thể cảm nhận được sự điên cuồng và áp lực sát phạt kinh hồn của nó.
Phong Vân, Phong Vân chỉ có một mình…
Mọi người đều nhìn thấy nhưng lại không thể làm gì được, ai nấy cơ hồ đều muốn phát điên.
Phong Vân ở giữa cảm nhận được đòn tấn công từ tứ phía ập đến, ánh mắt đột nhiên thẫm lại. Lọt vào tầm mắt nàng toàn bộ đều là ánh sáng chói rực với sát khí cực kỳ sắc bén. Trong thời gian gần một giây đồng hồ, đòn tấn công với chín chín tám mốt màu sắc đã gần trong gang tấc, không cho nàng thời gian ứng phó, không cho nàng góc độ để né tránh. Đánh vào góc chết, không lưu lại một đường sống, ba gã đại nhân của tam đại thần cung đã ra đòn tử thủ.
“Vân Vân, ta bảo vệ cô!” Hào quang lưu động, thân hình của Tiểu Thực đột nhiên bắn ra khỏi người Phong Vân, cành lá của nó tỏa ra bao quanh lấy người nàng.
Nó phải bảo vệ cho Vân Vân, ai muốn gây tổn thương cho Vân Vân thì trước hết phải bước qua xác nó.
Phong Vân nắm chặt trường kiếm trong tay nhưng không bảo Tiểu Thực dừng lại. Bọn họ là một thể, không ai có thể sống một mình được.
“Muốn giết ta, bọn chúng cũng phải trả giá!” Lời nói lạnh băng vang vọng giữa không trung, linh lực của Phong Vân cũng điên cuồng trào ra.
Liều mạng, nàng muốn liều mạng.
Cả trời đất đều tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng đang chói rực giữa không trung. Một tiếng nổ mạnh vang lên, tiếng nổ lớn tới mức người của tam đại lục cũng chưa từng thấy qua. Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một thứ ánh sáng hoa mỹ chói lòa khiến người nhìn muốn mù hai mắt. Loại sức mạnh tuyệt đối mạnh mẽ này có thể hủy diện cả một phương đại lục. Sự va chạm này, sức công phá này, loại sắc bén này… bọn họ chưa từng nhìn thấy, chỉ duy nhất lần này.
“Haiz.” Khi tiếng nổ như tinh cầu va chạm vào nhau vang lên, bỗng có một tiếng thở dài như ẩn như hiện truyền đến, bên trong hàm chứa đầy thâm tình và sự bất lực.
Một bóng người liều lĩnh lao về phía Phong Vân.
“Phong Vân…” Mộc Hoàng đã phá tan được nguồn năng lượng giam cầm quanh mình. Trông thấy vụ nổ kia, hắn cơ hồ phát điên.
“Không, không, Phong Vân…”
“Sao lại thế, sao lại thế này…”
Bưng kín miệng, đỏ bừng mắt, những người ở vị diện tam đại lục cơ hồ không nói nên lời. Ai nấy đều chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng đầy trời sắc màu như sao xa rơi xuống kia.
“Phong Vân, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy…”
“Không, ta không chịu…”
Mọi người ở tam đại lục đều nghẹn ngào xúc động.
“Tránh ra!” Á Phi lao người về phía kết giới của sư tử Hoàng Kim. Hắn phải qua đó, không trở lại được tam đại lục cũng chẳng sao. Mẹ nó, hắn tuyệt đối không thể tha cho ba tên vương bát đản kia, tuyệt đối không thể.
“Phá!” Li Giang đỏ hoe hai mắt cũng vọt về phía kết giới của sư tử Hoàng Kim.
“Khí tức của Phong Vân vẫn còn.” Sư tử Hoàng Kim không ngăn cản mọi người mà lại cau mày kinh ngạc nói. Nó có thể cảm nhận được khí tức của Phong Vân, chuyện này…
“Còn sao?”
“Là thật hay giả?”
“A…”
Mọi người đang nổi điên không khỏi sửng sốt và đồng loạt nhìn về phía vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy.
Sương khói tản ra, khói lửa kết thúc, tình hình bên trong lộ ra. Mọi người liếc mắt một cái liền đồng loạt khiếp sợ khôn kể.
“Đế Sát!” Phong Vân nhìn Đế Sát đang che chắn trước người mình, hai tay nàng cơ hồ run rẩy đỡ lấy cơ thể hắn.
Chẳng trách nàng không cảm nhận được một chút gì va chạm đến người mình. Chẳng trách nàng chẳng có một vết thương nào. Chẳng trách nàng…
Phong Vân đỡ lấy Đế Sát, trong lúc nhất thời, nàng cơ hồ không thốt nên lời.
Người phía trước đã che chắn toàn bộ cho Phong Vân, che chắn thật cẩn thận kín kẽ cho nàng. Mọi lực tấn công hắn đều lĩnh trọn. Đòn tấn công của ba gã đại nhân tam đại thần cung, tất cả đều dội lên người hắn.
Đế Sát, Đế Sát…
Phong Vân đỏ hoe hai mắt.
“Đừng khóc, Phong Vân mà ta biết là người cực kỳ mạnh mẽ.” Gương mặt Đế Sát lúc này đã tái nhợt, từ khóe miệng, một vệt máu chậm rãi chảy ra rơi xuống hòa vào bụi bặm. Nhưng hắn lại nhìn nàng và mỉm cười.
Khi hắn đang mỉm cười, trên người Đế Sát, từng đóa từng đó hoa sen màu đen bắt đầu tản ra ngoài. Từng đóa lại từng đóa từ trong cơ thể hắn tỏa ra và quay xung quanh người Đế Sát.
“Đế Sát!” Phong Vân kinh hãi mở to hai mắt. Nàng bỗng ôm chặt lấy hắn.
Sư tử Hoàng Kim đã từng nói, Đế Sát là do Ám Chi Nguyên sinh ra. Nếu Ám Chi Nguyên bất diệt thì hắn cũng bất diệt, mà lúc này, Ám Chi Nguyên đã bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể hắn.
Dưới ánh mặt trời chói lòa, từng đóa sen màu đen cứ quanh quẩn bay ra khỏi người Đế Sát.
Tốc độ của bọn chúng nhanh thật, khí thế cũng thật kinh người. Đó là ba gã đại nhân của thần cung gì đó chăng?
Như chớp rạch trời cao, ba luồng khí tức lao vụt đến mang theo sát khí sắc bén phả ra khắp nơi.
“Dám đuổi theo à? Ta…” Đám người Li Giang đang định đi vào lỗ hổng vị diện thì bỗng đồng loạt dừng lại và quay đầu nhìn.
Mẹ nó, lại có ba kẻ dám đuổi theo tới đây, để xem hôm nay bọn hắn xử lý chúng thế nào.
“Nhanh lên, lại đây, nhanh lên!”
Trong nháy mắt khi bọn họ đồng loạt dừng lại, tiếng hô cực kỳ nghiêm túc của sư tử Hoàng Kim bỗng từ hướng tam đại lục bắn lại. Trong lúc đó, thông đạo giữa hai không gian đang thu nhỏ lại rất nhanh. Nếu bọn họ không qua đây trước khi phong ấn hoàn toàn đóng lại thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy này.
Hậu quả…
“Mau, nhanh lên!” Ngàn Dạ Lan ở phương này cũng hiểu được tình hình. Hắn lập tức nhíu mày hét lớn với Phong Vân, “Nhanh lại đây đi! Không gian vị diện sắp hoàn toàn bị phong tỏa rồi, nếu chậm chân thì mọi người không về được nữa đâu. Đừng để ý tới bọn chúng, mau trở lại đi!”
Nghe xong, đám người Li Giang vốn dừng bước xoay đầu định quần ẩu một trận với ba gã đại nhân kia không khỏi nhất tề sửng sốt. Ý của Ngàn Dạ Lan là…
“Li Giang dẫn đầu, Á Phi cản phía sau, cứ theo thứ tự mà đi vào nhanh, mau lên!” Phong Vân đã cảm nhận được sự gấp gáp trong đó, cũng thấy được tình hình trước mắt. Không gian vị diện vừa mới rồi còn có thể chứa được hơn trăm người đi qua mà giờ đã thu nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được chục người đi qua một lúc. Bọn họ không thể trì hoãn được nữa, thời gian đã không còn nữa rồi. Nàng lập tức quyết định thật nhanh và đi về phía đám người Li Giang Á Phi. Phong Vân đứng ở cuối đoàn người, trên người nàng, bộ chiến giáp đệ nhất trong suốt chợt lóe sáng, một thanh trường kiếm chợt xuất hiện ngay giữa không trung và xông thẳng về phía ba gã đại nhân của Thiên Phụ Sênh Thủy kia.
“Phong Vân… Đi, mau!”
Li Giang ngập ngừng một chút rồi lập tức chấp hành. Thân hình chợt lóe lên một cái, hắn đã đứng ở vị trí đầu tiên của đoàn người và quát to với mấy người của di tộc thượng cổ đằng sau.
“Thiếu chủ Li Giang, chúng ta…”
“Kẻ nào cãi lời, trảm!”
Hỏa Phượng vừa lúc đi theo phía sau hắn khi thấy vậy liền do dự mở miệng. Lời còn chưa nói xong, Li Giang đã hét to một tiếng.
Linh lực trong tay hắn lóe lên một cái rồi phóng về phía Hỏa Phượng. Hỏa Phượng theo bản năng lập tức né tránh nhưng đã bị ép vào trong không gian vị diện.
Người của tộc Bỉ Mông theo sát phía sau Hỏa Phượng thấy vậy cũng không dám nói nhiều mà vọt vào trong thông đạo. Bọn họ muốn ở lại giúp Phong Vân ngăn chặn kẻ địch, nhưng bọn họ cũng hiểu vào lúc này việc trở về mới là quan trọng nhất. Bọn họ càng qua nhanh thì thời gian phải lưu lại của đám Phong Vân càng ít đi, chính là giúp Phong Vân đỡ bận rộn. Bởi vậy, hơn một ngàn người của di tộc thượng cổ ở phía sau lại tiếp theo phía trước mà phóng vào trong thông đạo.
Còn Á Phi phụ trách cản phía sau cũng ở lại cùng Mặc Đế. Hai người xoay người đứng song song hai bên Phong Vân chống lại ba gã đại nhân đang đuổi theo.
Ba bóng đen như bí mật mang theo khí tức bão táp lao đến như chớp, làm mây đen nổi đầy trời.
“Bản đại nhân thật đúng là coi thường tam đại lục các ngươi. Hôm nay các ngươi muốn chạy cũng không dễ vậy đâu, ở lại hết cho ta!” Tiếng rống giận lãnh khốc đầy sát khí lại vang vọng trên màn trời. Ba người còn chưa tới mà ba quả cầu ánh sáng màu đen sắc bén vô cùng đã phá không lao đến. Nhanh như sao xẹt, tối như màn đêm, sức mạnh cường đại thôn tính hết thảy che thiên lấp nhật liền chụp xuống đám người Phong Vân.
Thấy vậy, Phong Vân liền khua trường kiếm đâm vào không khí. Hai luồng linh lực hắc bạch trên thân kiếm mãnh liệt tỏa ra. Linh lực vù vù uốn lượn lên không và nổ vang như sấm giữa ngày hè. Hai tay cầm chuôi kiếm, Phong Vân lập tức chém về phía ba khối cầu màu đen.
Lập tức, chỉ thấy trong bóng tối hắc ám xen lẫn những nguồn năng lượng sáng màu giống như một mảnh lụa đen trắng ào ào phun ra.
Cùng lúc đó, Á Phi và Mặc Đế đứng bên cạnh Phong Vân cũng không hề nhàn rỗi. Cổ tay của Á Phi nhanh nhẹn huy động. Linh lực thực vật dồi dào lập tức bao lấy một kiếm đang chém ngang của Phong Vân giống như một lớp vỏ làm tăng thêm uy lực vô cùng cho nhát chém.
Mặc Đế cũng hét to một tiếng, bàn tay chém thẳng xuống phía dưới. Lập tức, một nguồn sức mạnh sắc vàng như đất phủ lên luồng linh lực hắc bạch của Phong Vân như vẩy cá. Cảnh tượng lúc này trông giống như một con rồng hắc bạch đang đạp mây sắc vàng, mang theo một sức mạnh tuyệt đối không gì sánh kịp.
Cuồng long kinh thiên, hắc vụ đầy trời…
“Ầm…” Ngay khi các luồng linh lực đang ùn ùn kéo tới, một tiếng nổ long trời lở đất lập tức vang vọng khắp tứ phương. Không ai nhìn thấy năng lượng dao động, cũng không thấy hai bên đối đầu sinh ra lửa cháy cực hạn, chỉ có khoảng không gian giữa hai bên đang không ngừng co giãn, không ngừng vặn vẹo.
Khi hai bên đối đầu, không gian nơi đây đã bị xé rách…
Linh lực sắc bén phóng ra tứ phía nhè nhẹ giống như đao sắc. Không gian ảm đạm không ngừng phập phồng như sóng trào biển rộng. Khi không gian trở nên vặn vẹo, Phong Vân, Á Phi, Mặc Đế lại đồng thời cùng chịu không được lùi lại phía sau từng bước.
Gương mặt cả ba đều biến sắc trong nháy mắt.
Thực lực của bọn chúng thật đáng sợ. Ba gã đại nhân thần cung của Thiên Phụ Sênh Thủy vốn đã quen chinh chiến quả nhiên có sức mạnh đỉnh cao của đỉnh cao.
“Hừ, chỉ bằng chừng ấy mà muốn ngăn cản chúng ta sao?” Chợt có tiếng nói lãnh khốc xẹt qua khoảng không bay tới. Ba gã đại nhân đã xuất hiện trên hư không. Gã đại nhân khá giống người của Lân An Thần Cung bước từng bước lên khoảng không gian vặn vẹo. Tay áo bào của gã nhẹ nhàng vung lên. Khoảng không gian vốn bị xé rách và đang bắt đầu rách ra vô hạn lập tức bị cái phất tay của gã đánh tan ra xung quanh. Sương khói tiêu tán, nào là gió bão, nào là sóng biển phập phồng, nào là ánh sáng ảm đạm,… mọi thứ đều hoàn toàn biến mất như thể chưa hề tồn tại.
Thấy vậy, Phong Vân hơi nheo mắt lại.
Thật lợi hại! Xem ra ba gã này còn mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
“Mau lên, mau lên!” Cùng lúc đó, Li Giang đang đốc thúc tất cả mọi người của di tộc thượng cổ tiến vào thông đạo cũng nhìn thấy sự cường đại của ba gã kia. Vẻ mặt không khỏi nghiêm lại, hắn không ngừng hét lớn.
Không gian thông đạo đang không ngừng nhỏ lại, từng tấc lại từng tấc, vừa rồi còn có thể chứa mấy chục người cùng tiến vào mà giờ đã chỉ có thể chứa được mười mấy người.
Đám người Ngàn Dạ Cách ở bên vị diện tam đại lục cũng trở nên vô cùng nghiêm túc và lo lắng. Bọn họ không thể bảo sư tử Hoàng Kim giảm tốc độ được, mà sư tử Hoàng Kim có muốn giảm bớt tốc độ cũng không được. Không gian thông đạo này không phải ngươi muốn phong ấn là phong ấn mà muốn mở rộng thì có thể mở rộng được. Hơn nữa, từ góc độ của bọn họ nhìn lại, phía sau ba gã không giống người đang đánh nhau với đám Phong Vân kia có khói lửa cuồn cuộn, sát khí kinh người. Đó là quân đội của Thiên Phụ Sênh Thủy, là đội quân của Thiên Phụ Sênh Thủy muốn xâm lược tam đại lục bọn họ. Cho tên tốc độ phong ấn thông đạo của vị diện không thể chậm lại được. Nếu chậm lại, thứ chờ đợi bọn họ chỉ sợ…
Trong chốc lát, trong lòng mọi người đều vô cùng căng thẳng nhìn thông đạo hai bên.
“Phong Vân, nhanh lên, nhanh lên!” Ngàn Dạ Lan không nhìn thấy nhưng cảm giác của hắn lại vô cùng mẫn tuệ. Không thể để ba gã kia kéo bọn họ ở lại được, không thể được.
Cách một không gian thông đạo, khi lời nói của Ngàn Dạ Lan lọt vào tai, Phong Vân lại nhìn ba gã đại nhân đang hùng hổ áp sát. Nàng đột nhiên quay đầu trao đổi ánh mắt với Á Phi và Mặc Đế. Hai người này đã phối hợp lâu với nàng nên chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu ý của Phong Vân. Ba người cùng đồng thời ép sát về phía sau. Cả ba cơ hồ đứng ngay trước lối vào của thông đạo, mà lúc đó cũng chỉ còn lại mấy chục người của di tộc thượng cổ là chưa vào hết.
“Kết võng!” Vừa đứng vững, Phong Vân lập tức quát to. Vừa quát, nàng vừa nhanh chóng vung hai tay lên màn trời trước mặt. Một luồng linh lực hai màu hắc bạch lập tức nhanh chóng ngưng kết thành tấm lưới ánh sáng hai tầng xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, Tiểu Thực vốn vẫn im lặng cũng cả người run lên. Những đám cành lá màu xanh biếc lập tức mọc lên từ mặt đất bằng phẳng. Chúng nhanh chóng xuyên qua tấm lưới ánh sáng mà Phong Vân vừa tạo rồi quấn quanh tấm lưới và kết lại dày đặc làm tấm lưới thêm chắc chắn.
Đồng thời, hai luồng linh lực trái phải của Á Phi và Mặc Đế cũng ào ào tuôn ra. Linh lực màu đất vây quanh phía trước tấm lưới, sức mạnh bén nhọn như sát đao vô tận, linh lực thánh khiết màu trắng chắn ở phía sau che kín mọi thứ, cắn nuốt hết thảy mọi tinh quang hắc ám. Bốn loại linh lực hỗ trợ lẫn nhau tạo thành một tấm chắn không gì địch nổi ngăn cách giữa ba gã đại nhân của tam đại thần cung và đám người Phong Vân.
“Mau lên, Phong Vân!” Khi người cuối cùng của di tộc thượng cổ đã bước vào thông đạo, Li Giang liền hướng về phía đám người Phong Vân Á Phi mà quát. Đồng thời, hắn cũng vội vàng vung tay lên, vội vàng tăng thêm cho tấm lưới chắn một tầng thủy lực, nhu hòa mà cứng cỏi vô cùng.
“Lui!” Lúc này không đi còn đợi khi nào? Phong Vân lập tức quát to.
Á Phi và Mặc Đế, Li Giang đều hết sức phối hợp. Lúc tấm chắn được hình thành, bọn họ lập tức bứt ra và phóng nhanh về phía thông đạo. Giờ phút này, thông đạo cùng lắm chỉ chứa được vài người.
Tiếng gió vù vù thổi mang theo sự sắc bén vô cùng. Đám người Phượng Vũ Náo ở bên vị diện tam đại lục khi thấy vậy thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn Phong Vân đã trở lại rồi, thật tốt quá! Thật tốt quá!
“Rốt cuộc sắp…”
“Không hay rồi!” Những lời vui mừng còn chưa nói xong, Mộc Hoàng vốn vẫn không rời mắt khỏi phương kia đột nhiên biến sắc. Hắn lắc mình một cái vọt về phía thông đạo.
Cùng lúc đó, chỉ thấy đằng sau tấm chắn ánh sáng bỗng cất lên một tiếng thét dài. Một nguồn năng lượng hắc ám đang ùn ùn kéo đến như muốn nuốt trọn cả mặt trời ầm ầm lao về phía tấm lá chắn ánh sáng kia. Cả không gian bị màu đen bao phủ giống như thần ma hạ thế. Ngay trong khoảng khắc khi vầng sáng màu đen ào ào kéo đến, tấm lá chắn do Phong Vân, Tiểu Thực, Á Phi, Mặc Đế, Li Giang liên thủ tạo thành liền giống như thủy tinh bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó, như tiếng sét đột ngột đánh giữa không trung, một tiếng ầm ầm nứt vỡ vang lên. Một lỗ thủng lập tức xuất hiện. Sát ngay sau đó, một cột sáng màu đỏ chợt xuyên qua lỗ thủng lao thẳng về phía đám người Phong Vân Á Phi ở phía sau tấm chắn.
Mà bởi vì Phong Vân là người tạo nên tấm lưới nên cột sáng này nhằm thẳng về phía nàng.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Mà động tác của đám người Phong Vân cũng nhanh, bốn người đã sắp vọt vào trong không gian thông đạo. Li Giang, Á Phi, Mặc Đế ở phía trước đã tiến vào bên trong. Phong Vân đi đằng sau cùng cũng từng bước tiến vào.
Nhưng mà, cột sáng màu đỏ đã xé rách hết thảy, phá hủy hết thảy mà lao về phía Phong Vân với tư thái câu hồn đoạt mệnh.
Nhanh tới mức khiến người ta không kịp trở tay.
“Phong Vân…” Á Phi đi trước Phong Vân một bước lập tức biến sắc. Nhưng đã vào bên trong không gian thông đạo thì linh lực vận chuyển quanh người đã không còn được như ý hắn nữa.
Chuyện này… Chuyện này…
“Tránh ra!” Trong nháy mắt khi Á Phi biến sắc, trước mặt hắn đột nhiên có một trận gió thổi qua. Một luồng sức mạnh bỗng xuất hiện đẩy hắn sang một bên.
“Mộc…” Tiếng kêu của Mặc Đế còn đang trên cửa miệng thì người phía trước đã chợt lóe mà qua.
“Ầm…” Một luồng hào quang sáng chói thần thánh lao ra không gì cản nổi. Phong Vân bị đẩy sang một bên. Quầng sáng vô hạn kia lập tức lao về phía cột sáng màu đỏ.
Chỉ thấy những tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Màu trắng thần thánh và màu đỏ u ám hung hăng va chạm vào nhau. Ánh sáng tóe ra cơ hồ làm sáng rực cả một phương thông đạo.
Bị va vào Phong Vân ở phía sau, cơ thể của Mộc Hoàng chợt lóe lên. Hắn phải lùi lại mấy bước mới đứng vững được. Mà khi lùi lại mấy bước thì khoảng cách với cửa thông đạo lại xa hơn một chút.
“Mau trở lại, mau lên!” Khi thấy vậy, sư tử Hoàng Kim cũng mở miệng rống to.
Không gian thông đạo lúc này đã chỉ có thể cho phép hai người đi qua. Phong Vân vốn chỉ còn một bước là qua cửa lại bị Mộc Hoàng đẩy ra một chút.
Đám Á Phi vốn đã đi vào thông đạo lập tức quát to, “Đi mau!” Vừa quát, bọn họ vừa xoay người muốn túm lấy Mộc Hoàng.
“Phong Vân!” Á Phi, Li Giang, Mặc Đế cùng đồng thời hô to.
Bọn họ đều đã trở về nhưng hai người Phong Vân Mộc Hoàng lại…
Làm sao hai người bọn họ địch lại được kẻ địch? Làm sao địch lại được?
Không để cho mấy người có cơ hội phản đối, sư tử Hoàng Kim đã nhanh nhẹn vươn tay kéo ba người lại đây. Bọn họ không thể tiếp tục ở trong thông đạo, thời gian không còn nhiều nữa rồi.
Đứng ở sát cửa thông đạo, Phong Vân nghiêng người bay nhanh túm lấy Mộc Hoàng.
Thế nhưng, nàng đã nhanh mà ba gã đại nhân của tam đại thần cung còn nhanh hơn. Thấy Phong Vân và Mộc Hoàng đã ở sát cửa thông đạo, hai người họ chỉ cần lắc mình một cái là bọn chúng sẽ không đuổi kịp, cả ba liền hung bạo hô lên một tiếng.
“Cách ly!”
“Giam cầm!”
“Phá!”
Ba tiếng nói cực kỳ âm lãnh theo thứ tự vang lên.
Cùng với ba tiếng nói vang lên này, ba nguồn sức mạnh hoàn toàn bất đồng nhưng lúc này lại hỗ trợ cho nhau đã ào ào nổi lên từ bốn phương tám hướng và lao thẳng về phía PhongVân Mộc Hoàng. Một nguồn năng lượng vô hình trong suốt đột ngột từ mặt đất dựng lên ở ngay giữa Phong Vân và Mộc Hoàng, nhanh chóng tách hai người đang gần trong gang tấc ra hai nơi khác nhau. Đồng thời, một luồng linh lực màu đen tinh khiết bỗng ào ào nổi lên. Nó không nhằm vào Phong Vân mà lao thẳng về phía Mộc Hoàng.
Màu đen lướt qua, một đám tinh thạch màu đen nhanh chóng ngưng kết lại bên người Mộc Hoàng, giam cầm không khí, giam cầm ánh sáng, giam cầm hết thảy mọi thứ trong không gian xung quanh hắn.
Thấy vậy, sắc mặt của Mộc Hoàng lập tức trở nên lãnh trầm, chiến giáp trên người chợt hiện, Lôi Chi Thần Phạt phá không mà đến nằm gọn trong tay hắn. Mộc Hoàng vung một kiếm tạo nên ngàn tầng trảm chém về phía sức mạnh đang giam cầm kia. Hắn cũng không quên quay đầu lại hét to với Phong Vân, “Mau trở về, mau!”
“Không!” Đáp lại hắn cũng là một tiếng hét chém đinh chặt sắt của Phong Vân.
Không, nàng tuyệt đối không thể để Mộc Hoàng một mình ở nơi này, hơn nữa còn ở trong tình huống như vậy. Hắc kiếm trong tay chợt động, Phong Vân chém một nhát về phía sức mạnh đang ngăn cách giữa hai bọn họ.
“Đừng chạm vào nó!”
Ngay khi một kiếm của Phong Vân chém xuống, một tiếng nói lo lắng đột nhiên từ xa truyền đến bay vào tai nàng.
Phong Vân ngẩn ra, tay lập tức biến chiêu thu lại sức mạnh. Tuy vậy, vì nàng đã dùng toàn lực đánh xuống nên dù chuyển biến nhanh thì một nửa sức mạnh cũng đã giáng xuống rồi.
“Bốp.” Lập tức, chỉ thấy lưới sức mạnh vô hình đang ngăn cách kia bắt đầu phát nổ. Vô hình hóa hữu hình chỉ trong gang tấc mà thôi. Chẳng qua chỉ một đòn nhè nhẹ đã giống như chọc phải tổ ong vò vẽ. Hồng y đại pháo và bom hẹn giờ của Phong Vân đã lợi hại lắm rồi mà uy lực của tấm lưới chắn kia còn khủng khiếp hơn, cơ hồ như trẻ con so với người lớn vậy. Chỉ một tấm chắn vô hình mỏng manh mà khi phát nổ lại phả ra uy lực cơ hồ có thể hủy diệt hết thảy.
“Nhanh chóng lùi lại, mau!” Tiếng nói lo lắng lại lần thứ hai vang lên và đã ở khá gần.
“Mộc Hoàng!” Phong Vân biến sắc. Nàng muốn lao về phía Mộc Hoàng. Khoảng cách của Mộc Hoàng còn gần hơn nàng.
“Trời ơi…”
“Mau tránh ra…”
Bên vị diện tam đại lục, mọi người đều được chứng kiến hết thảy mọi chuyện đang xảy ra. Lúc này, gương mặt ai cũng đều biến sắc và vô cùng lo lắng.
Á Phi mới từ thông đạo bước ra định xoay người tiến vào bên trong.
“Không được qua đó!” Sư tử Hoàng Kim vung vuốt lên. Một luồng năng lượng lập tức xuất hiện khiến mọi người không thể đi vào thông đạo, cũng không thể tùy tiện đi lại được.
Nhưng mà, ngay khi sư tử Hoàng Kim vừa bày ra kết giới, một bóng người màu đen đột nhiên nhoáng một cái phóng qua, nhanh như sương khói.
Sư tử Hoàng Kim lập tức nhướng mày.
“Mộc Hoàng…”
“Lùi lại!”
Tiếng gọi nóng lòng của Phong Vân còn chưa dứt khỏi miệng thì một luồng linh lực bỗng từ phía sau nàng lao đến. Phong Vân không ngờ từ thông đạo phía sau lại đột nhiên xuất hiện linh lực. Không kịp phòng bị, nàng lập tức bị đẩy xa ra ngoài.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ dữ dội vang ra tứ phía, một cái bóng màu đen nhanh chóng bao trùm lên hết thảy. Nhanh như chớp, nó đã bao bọc cả nguồn năng lượng đang phát nổ ở bên trong. Đồng thời, bóng đen cũng đánh một cái sang bên cạnh, làm cho Mộc Hoàng đang bị giam cầm ở phía đối diện cũng bị đẩy xa ra.
Màu đen tinh thuần này mang theo khí tức hắc ám khác hẳn với Thiên Phụ Sênh Thủy. Vừa âm trầm lại nhu hòa, vừa u ám lại thuần khiết.
“Đế Sát!”
“Đế Sát…”
“Hắn…”
Đế Sát từ từ xuất hiện trong tầm mắt của đám người sư tử Hoàng Kim, Á Phi, Mặc Đế, sư phụ Diêm La, … ở bên vị diện tam đại lục. Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Đế Sát?
Người này đến đây từ bao giờ?
Hắn từ phía sau lao đến, hắn…
“Đế Sát, mau!” Kinh ngạc, khiếp sợ, đủ loại cảm xúc lập tức trôi qua, Á Phi là người đầu tiên điên cuồng hét lên với Đế Sát.
Đế Sát đã ra tay, hắn có sức mạnh hắc ám. Nếu hắn đã ra tay trợ giúp thì nhất định có cách có thể ngăn được cơn sóng dữ này?
Đế Sát, mau lên, thời gian không còn nhiều đâu! Thông đạo đã thu nhỏ lại tới mức chỉ cho một người đi qua.
“Đế Sát, mau lên, mau lên…”
“Đế Sát, ngươi xem…”
Lập tức, mọi người đều đồng loạt tỉnh ngộ và điên cuồng gào thét.
Bên vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy, Đế Sát một thân hắc y đứng ngay trước cửa thông đạo. Nguồn năng lượng màu đen tinh thuần từ tay hắn bay lên bao vây tất cả các mặt của vụ nổ. Hắc ám có cùng nguồn gốc, hắn đương nhiên biết cách đối phó với nguồn năng lượng này.
“Là ngươi?” Những gã đại nhân của tam đại thần cung đều cảm nhận được sự xuất hiện của Đế Sát, mọi ánh mắt đều lập tức bắn phá về nơi này. Bọn chúng cảm nhận được, ở thời điểm đám người Phong Vân tung hoành tại Thiên Phụ Sênh Thủy của bọn chúng, trên người bọn họ có mang theo một nguồn sức mạnh giúp che giấu tung tích, và thứ đó chính là của người này.
Người này cũng có sức mạnh hắc ám giống bọn chúng.
Kình địch, là kình địch rồi!
Ám Chi Nguyên ào ào xông ra. Ở những nơi nó đi qua, người ta có cảm giác nhu hòa như mặt nước nhưng lại như mặt nước quét sạch hết thảy. Cùng chung nguồn gốc, Ám Chi Nguyên có cách để hấp thu chuyển hoán mọi thứ.
“Đế Sát?” Phong Vân vốn bị đẩy ra xa lúc này mới xoay người nhìn lại. Nàng không khỏi hô lên một tiếng.
Đế Sát đứng ở cửa thông đạo, tóc đen theo gió bay bay. Nghe tiếng nàng gọi, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa. Đồng thời, hai tay hắn vẫn khua lên không gian áp chế lực công phá của vụ nổ.
“Giết cô ta!” Đúng lúc này, nhận thấy đòn truy sát Phong Vân và Mộc Hoàng bất thành, ba gã đại nhân lập tức tập trung tầm mắt về phía Phong Vân vừa bị đẩy ra xa.
Chỉ nghe ba chữ kia còn chưa hạ xuống, mặt đất bằng phẳng đột nhiên dậy sóng, một nguồn năng lực sắc bén đột ngột nổi lên kinh động tứ phương. Ba gã đại nhân của tam đại thần cung chớp mình một cái liền xuất hiện ở ba hướng vây lấy Phong Vân. Bọn chúng lập tức dốc toàn lực tấn công về phía nàng.
Sóng to gió lớn, thiên địa khiếp sợ.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy chín chín tám mốt luồng ánh sáng từ bốn phương tám hướng ầm ầm lao về phía Phong Vân. Đỏ cam lục lam chàm tím, mọi loại linh lực với đủ màu sắc đều được lôi ra sử dụng. Tốc độ không nhanh, nhưng loại sức ép tuyệt đối này đã vượt qua hiểu biết của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Mọi thứ có trong bầu khí quyển lập tức bị lụi tàn, không khí bị đông lại, ánh sáng bị phong tỏa, thời gian bị đình chỉ.
Tam đại vương giả của Thiên Phụ Sênh Thủy đã toàn lực ra tay, hậu quả thế nào…
“Phong Vân…” Mộc Hoàng ở phía xa đang dùng kiếm chém xuống một góc của nguồn năng lượng giam cầm hắn, đột nhiên trông thấy tình huống này, hắn không khỏi kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn cơ hồ nổi điên đánh vào nơi yếu nhược nhất của nguồn năng lượng đang giam cầm để lao về phía Phong Vân.
“Phong Vân…”
“Trời ơi, Phong Vân…”
Đám người Á Phi ở vị diện tam đại lục cơ hồ sắp phát điên. Đám người Á Lê vốn giao hảo với Phong Vân đã lâu cũng đỏ hoe hốc mắt. Phong Vân mạnh thế nào bọn họ còn không rõ sao. Nếu chỉ đối phó với một gã đại nhân của thần cung thì Phong Vân còn có thể liều mạng mà đấu lại, mà nếu không đánh lại được cũng chắc chắn có thể chạy được. Có điều hiện tại…
Ba gã đại nhân của tam đại thần cung đã ra đòn hủy diệt. Dù bọn họ đang ở phương này cũng có thể cảm nhận được sự điên cuồng và áp lực sát phạt kinh hồn của nó.
Phong Vân, Phong Vân chỉ có một mình…
Mọi người đều nhìn thấy nhưng lại không thể làm gì được, ai nấy cơ hồ đều muốn phát điên.
Phong Vân ở giữa cảm nhận được đòn tấn công từ tứ phía ập đến, ánh mắt đột nhiên thẫm lại. Lọt vào tầm mắt nàng toàn bộ đều là ánh sáng chói rực với sát khí cực kỳ sắc bén. Trong thời gian gần một giây đồng hồ, đòn tấn công với chín chín tám mốt màu sắc đã gần trong gang tấc, không cho nàng thời gian ứng phó, không cho nàng góc độ để né tránh. Đánh vào góc chết, không lưu lại một đường sống, ba gã đại nhân của tam đại thần cung đã ra đòn tử thủ.
“Vân Vân, ta bảo vệ cô!” Hào quang lưu động, thân hình của Tiểu Thực đột nhiên bắn ra khỏi người Phong Vân, cành lá của nó tỏa ra bao quanh lấy người nàng.
Nó phải bảo vệ cho Vân Vân, ai muốn gây tổn thương cho Vân Vân thì trước hết phải bước qua xác nó.
Phong Vân nắm chặt trường kiếm trong tay nhưng không bảo Tiểu Thực dừng lại. Bọn họ là một thể, không ai có thể sống một mình được.
“Muốn giết ta, bọn chúng cũng phải trả giá!” Lời nói lạnh băng vang vọng giữa không trung, linh lực của Phong Vân cũng điên cuồng trào ra.
Liều mạng, nàng muốn liều mạng.
Cả trời đất đều tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng đang chói rực giữa không trung. Một tiếng nổ mạnh vang lên, tiếng nổ lớn tới mức người của tam đại lục cũng chưa từng thấy qua. Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một thứ ánh sáng hoa mỹ chói lòa khiến người nhìn muốn mù hai mắt. Loại sức mạnh tuyệt đối mạnh mẽ này có thể hủy diện cả một phương đại lục. Sự va chạm này, sức công phá này, loại sắc bén này… bọn họ chưa từng nhìn thấy, chỉ duy nhất lần này.
“Haiz.” Khi tiếng nổ như tinh cầu va chạm vào nhau vang lên, bỗng có một tiếng thở dài như ẩn như hiện truyền đến, bên trong hàm chứa đầy thâm tình và sự bất lực.
Một bóng người liều lĩnh lao về phía Phong Vân.
“Phong Vân…” Mộc Hoàng đã phá tan được nguồn năng lượng giam cầm quanh mình. Trông thấy vụ nổ kia, hắn cơ hồ phát điên.
“Không, không, Phong Vân…”
“Sao lại thế, sao lại thế này…”
Bưng kín miệng, đỏ bừng mắt, những người ở vị diện tam đại lục cơ hồ không nói nên lời. Ai nấy đều chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng đầy trời sắc màu như sao xa rơi xuống kia.
“Phong Vân, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy…”
“Không, ta không chịu…”
Mọi người ở tam đại lục đều nghẹn ngào xúc động.
“Tránh ra!” Á Phi lao người về phía kết giới của sư tử Hoàng Kim. Hắn phải qua đó, không trở lại được tam đại lục cũng chẳng sao. Mẹ nó, hắn tuyệt đối không thể tha cho ba tên vương bát đản kia, tuyệt đối không thể.
“Phá!” Li Giang đỏ hoe hai mắt cũng vọt về phía kết giới của sư tử Hoàng Kim.
“Khí tức của Phong Vân vẫn còn.” Sư tử Hoàng Kim không ngăn cản mọi người mà lại cau mày kinh ngạc nói. Nó có thể cảm nhận được khí tức của Phong Vân, chuyện này…
“Còn sao?”
“Là thật hay giả?”
“A…”
Mọi người đang nổi điên không khỏi sửng sốt và đồng loạt nhìn về phía vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy.
Sương khói tản ra, khói lửa kết thúc, tình hình bên trong lộ ra. Mọi người liếc mắt một cái liền đồng loạt khiếp sợ khôn kể.
“Đế Sát!” Phong Vân nhìn Đế Sát đang che chắn trước người mình, hai tay nàng cơ hồ run rẩy đỡ lấy cơ thể hắn.
Chẳng trách nàng không cảm nhận được một chút gì va chạm đến người mình. Chẳng trách nàng chẳng có một vết thương nào. Chẳng trách nàng…
Phong Vân đỡ lấy Đế Sát, trong lúc nhất thời, nàng cơ hồ không thốt nên lời.
Người phía trước đã che chắn toàn bộ cho Phong Vân, che chắn thật cẩn thận kín kẽ cho nàng. Mọi lực tấn công hắn đều lĩnh trọn. Đòn tấn công của ba gã đại nhân tam đại thần cung, tất cả đều dội lên người hắn.
Đế Sát, Đế Sát…
Phong Vân đỏ hoe hai mắt.
“Đừng khóc, Phong Vân mà ta biết là người cực kỳ mạnh mẽ.” Gương mặt Đế Sát lúc này đã tái nhợt, từ khóe miệng, một vệt máu chậm rãi chảy ra rơi xuống hòa vào bụi bặm. Nhưng hắn lại nhìn nàng và mỉm cười.
Khi hắn đang mỉm cười, trên người Đế Sát, từng đóa từng đó hoa sen màu đen bắt đầu tản ra ngoài. Từng đóa lại từng đóa từ trong cơ thể hắn tỏa ra và quay xung quanh người Đế Sát.
“Đế Sát!” Phong Vân kinh hãi mở to hai mắt. Nàng bỗng ôm chặt lấy hắn.
Sư tử Hoàng Kim đã từng nói, Đế Sát là do Ám Chi Nguyên sinh ra. Nếu Ám Chi Nguyên bất diệt thì hắn cũng bất diệt, mà lúc này, Ám Chi Nguyên đã bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể hắn.
Dưới ánh mặt trời chói lòa, từng đóa sen màu đen cứ quanh quẩn bay ra khỏi người Đế Sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook