Hắc Ám Trở Lại
-
Chương 20: Thông qua khảo hạch
Số lượng tán tu tham gia khảo hạch nhập môn lần này là hơn một ngàn người, lúc này thần sắc ai nấy đều chật vật, toàn bộ đều vận chuyển hết tất cả tu vi của bản thân ra để chống đỡ uy áp từ nham thạch phủ xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn phân nửa số tán tu đều không chịu nổi uy áp mà bỏ cuộc, bọn chúng tuy có chút không cam lòng nhưng nghĩ lại bản thân vẫn còn một cơ hội nữa thì ai nấy đều lộ ra vẻ quyết tâm.
Trường Nam lúc này đang cảm nhận từng giây từng phút trôi qua, hắn khắp người nổi đầy gân xanh, hiển nhiên hắn cũng đang phải vận chuyển cực hạn tu vi của mình để chống cự.
Thật may Trường Nam tu vi đã là Ngưng Khí tầng năm cho nên hắn cũng chịu đựng được lâu hơn so với những tán tu còn lại.
Chớp mắt đi qua nửa canh giờ, số lượng tán tu chỉ còn sót lại có hơn hai trăm người, trong số hơn hai trăm tu sĩ này ai nấy cũng đều có sự bất phàm của riêng mình, bao gồm cả Trường Nam.
Lúc này Trường Nam đã con mắt đỏ ngầu, tu vi có chút hỗn loạn, thế nhưng hắn vẫn cắn nhẹ đầu lưỡi để cho thần trí mình thanh tỉnh, mà trong khoảng thời gian tiếp theo này lượng uy áp trên nham thạch còn phủ xuống nhiều hơn.
Khóe miệng Trường Nam trào ra máu tươi, tuy chật vật là thế nhưng hắn cũng cảm nhận được một chút lực lượng nhục thân của mình có phần tịnh tiến làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Màn khảo hạch này thực chất cũng bao gồm cả việc cảm ngộ của từng người ở bên trong, nếu như thực sự tinh ý sẽ thấy bài khảo hạch này chính là một cơ hội tốt để cải thiện thân thể.
Trường Nam cũng đã có chút ngộ ra, thế rồi hắn lại không vận chuyển cực hạn tu vi nữa mà dần dần hạ thấp nó xuống.
Chỉ là khi Trường Nam dần tán đi tu vi cũng là lúc uy áp từ nham thạch kia càng khiến cho hắn phải khó thở.
Thời gian trôi đi từng phút đồng hồ, trong số hơn hai trăm tán tu kia việc đào thải vẫn là diễn ra, tuy nhiên cũng không nhiều như trước nữa.
Phía dưới quảng trường lúc này truyền ra không ít tiếng gầm mạnh, đây đã là khoảng thời gian cực kỳ quan trọng đối với từng người.
Thế rồi theo từng tiếng gầm ấy phát ra, theo một vài tu sĩ không còn chịu đựng nổi mà ngã lăn ra đất, rốt cục một tiếng chuông lớn vang lên, báo hiệu một canh giờ đã trôi qua.
Ba trung niên tu sĩ phía trên quảng trường lúc này đều đứng cả dậy, sau đó một trong số ba người phất tay một cái làm cho từng viên nham thạch trên đầu từng tán tu biến mất, uy áp trên người bọn chúng lúc này cũng tan biến.
Theo lấy uy áp tan đi, tán tu phía dưới quảng trường chỉ còn sót lại gần một trăm năm mươi người, bọn chúng thần sắc đa dạng, người thì chật vật không thôi, người thì miễn cưỡng cũng có thể đứng vững được, còn có một số người xem ra một sợi tóc cũng không hề tổn hao, dường như bài khảo hạch này cũng chỉ như một bài tập thể dục của bọn chúng vậy.
Trường Nam cũng nằm trong số gần một trăm tu sĩ thông qua lần này, hắn lúc này chật vật không thôi, hiển nhiên bài khảo hạch vừa rồi khiến cho hắn phải chịu áp lực không nhỏ, mặt khác Trường Nam ở những phút cuối cùng dường như không dùng tới tu vi mà chỉ dùng lực lượng thân thể để đi chống chọi lại với những uy áp kia.
Lúc này phía trên quảng trường một trong ba tu sĩ trung niên bước lên hô lớn:
“Bài khảo hạch này kết thúc, có một trăm bốn mươi bảy tu sĩ thông qua, tất cả đứng hết lên đi về khu vực truyền tống.”
Lời nói phát ra, tất cả tu sĩ thông qua khảo hạch lúc này đều đứng lên, di chuyển về phía những đài truyền tống, Trường Nam cùng một số người cần phải có người hỗ trợ dìu lấy mới có thể đi được, bọn chúng lúc này đều thương tổn nặng nề.
Sau khi tất cả những tu sĩ thông qua khảo hạch nhập môn về tới khu vực truyền tống bọn chúng đều ngồi xuống yên lặng đả tọa, chờ đợi.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, lúc này một tiếng chuông nữa lại vang lên, bên dưới quảng trường những người không vượt qua được bài khảo hạch đầu tiên đều đồng loạt di chuyển về phía chính giữa chuẩn bị cho bài khảo hạch thứ hai.
Lúc này hiện lên trước mặt toàn bộ những tu sĩ này là một cái bàn, bên trên là một tờ giấy trắng và một chiếc bút lông.
Ba tu sĩ phía bên trên sau khi phổ biến một số nội quy trực tiếp phất tay một cái, lập tức trước mặt tu sĩ nào cũng xuất hiện những đạo kinh văn phức tạp.
“Bài thi này kiểm tra tư chất cảm ngộ của các ngươi, mỗi người hãy viết ra lý giải của các ngươi về đạo kinh văn này, thời gian vẫn thế, một canh giờ.”
Sau đó, theo tiếng ra hiệu bắt đầu tất cả tu sĩ đều trầm ngâm nhìn vào từng đạo kinh văn, trên mặt người thì trầm ngâm, người thì khó coi, người thì như đang say sưa.
Cứ thế thời gian một canh giờ trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông báo hiệu bài thi khảo hạch kết thúc, tất cả tu sĩ đồng loạt dừng bút lại, sau đó những đệ tử của Tây uyên tông tiến lên thu lấy tất cả bài viết của những tán tu này lại rồi đưa lên phía trên cho ba trung niên tu sĩ.
Ba trung niên tu sĩ này cũng không có nhàn rỗi, cả ba đều quan sát từng bài lý giải một, thần sắc không chút dao động.
Phải mất tới một ngày thời gian ba tu sĩ trung niên mới xem xong toàn bộ, lúc này cả ba đều đứng dậy hô lên:
“Những người được ta gọi tên tiến lên phía trước một bước.”
“Liễu Đạo Vân, Trần Trúc Hằng, Chu Tiểu Nhã, Lâm Ngọc Nga,…”
Từng cái tên được ba trung niên tu sĩ đọc ra, phía dưới quảng trường ai nấy đều căng thẳng, yên lặng lắng nghe.
Không lâu sau có hơn năm mươi cái tên được đọc ra, tu sĩ trung niên phía trên thu hồi ánh mắt mở giọng:
“Tất cả hơn năm mươi người này đều thông qua bài khảo hạch, các ngươi đều tiến về khu vực truyền tống đi.”
Lời này vừa ra những tán tu được đọc tên ai nấy đều kích động, hiển nhiên trước đó bọn chúng đã có chút hụt hẫng khi không thông qua bài khảo hạch đầu tiên, hiện tại lại thông qua nhờ bài khảo hạch thứ hai này, cảm giác không khác gì là tìm đường sống trong cái chết.
Trái ngược với sự kích động của những tu sĩ có tên, những tu sĩ không được đọc tên ai nấy đều tiến nuối, bọn chúng cũng đã có sự chuẩn bị không ít, thế nhưng vẫn là không thông qua, sau đó ai nấy đều ngậm ngùi được dẫn về phía một đài truyền tống trong sự không cam lòng mà rời đi.
Lúc này bên trong quảng trường chỉ còn lại có hai trăm tu sĩ đã thông qua khảo hạch, ba trung niên tu sĩ trên cao lúc này đi tới phía khu vực truyền tống.
Lúc này cả ba đều thu hồi bộ dáng nghiêm nghị, mỉm cười tiến lên:
“Ta là Tôn Phương, một trong những trưởng lão của tông môn, chúc mừng những tiểu bối đã vượt qua được khảo hạch, từ nay các ngươi chính là đệ tử của Tây uyên tông.”
“Ta là Bảo Sơn, cũng là một trưởng lão, chúc mừng các ngươi.”
“Ta là Vương Văn Duy,…”
Sau đó Tôn Phương đứng lên đưa cho mỗi người một cái lệnh bài thân phận, cùng với một bộ đạo bào màu lam nhạt, trên lệnh bài có ghi hai chữ ngoại môn:
“Các ngươi hiện tại là đệ tử ngoại môn của tông môn, chỉ khi các ngươi đạt tới Trúc Cơ về sau mới có tư cách để trở thành đệ tử nội môn, sau khi trở thành đệ tử nội môn thì mới thực sự được tới sơn mạch của Tây uyên tông, hiện tại các ngươi trở lại thành trấn cố gắng tu luyện cho tốt, sớm ngày thành tựu Trúc Cơ.”
Nói rồi Tôn Phương lại phổ biến thêm một chút quy định của tông môn, rồi đưa cho mỗi người một quyển công pháp có tên là Luyện Thể quyết, đây là công pháp đặc thù của tông môn, bất kể là đệ tử nào đều cũng sẽ lấy môn công pháp này làm cốt.
Sau đó những tu sĩ này được phân chia một lúc rồi từng nhóm từng nhóm bước lên những đài truyền tống khác nhau mà rời đi.
Trường Nam nheo mắt lại, ánh sáng bao phủ cả người hắn, khi xuất hiện lại thì đã ở trên đài truyền tống của một thành trấn quen thuộc.
Đây chính là thành trấn lúc trước Trường Nam tới để xin làm khảo hạch, không hiểu duyên phận ra sao sau khi trở thành đệ tử ngoại môn lại được truyền tống trở về nơi đây.
Lúc này đám người xôn xao nói chuyện, bọn chúng hiện tại đã là đệ tử của Tây Uyên tông cho nên muốn tiến lên bắt chuyện làm quen với nhau, tựu có thể chiếu cố lẫn nhau trong tu hành.
Trường Nam không quan tâm nhiều đến việc này, hắn tách ra khỏi đám người muốn rời khỏi, thế nhưng bước chân của hắn không thể không dừng lại.
Lúc này đằng sau có một tu sĩ thở dài bi phẫn nói ra:
“Chúng ta là những người biểu hiện kém nhất trong số tu sĩ vượt qua bài khảo hạch nên mới bị phân phối tới đây, chỉ e là tốc độ tu hành khó có thể tiến triển nhanh chóng được.”
Cũng có người bồi tiếp:
“Vị huynh đệ này nói rất đúng, những tên có biểu hiện tốt kia đều được cho là có tư chất không tồi, thế nên đã được đưa đi bồi dưỡng triệt để rồi, chúng ta mặc dù vượt qua bài khảo hạch đầu tiên cũng chưa chắc đã so sánh được với những người đã vượt qua bài thi cảm ngộ, nghe nói bọn chúng cũng có đãi ngộ không kém.”
Tiếng nghị luận bàn tán xôn xao, Trường Nam nghe được một màn này, sau đó bước chân tiếp tục rời đi, hắn cũng đã có những suy đoán này từ trước, hiện tại nghe được điều này càng làm hắn khẳng định hơn.
Nhưng Trường Nam cũng không có lựa chọn nào khác, đối với biểu hiện ở bài khảo hạch hắn cũng không có hối hận, vì nhờ có vậy mà hiện tại thân thể Trường Nam đã được cải thiện hơn rất nhiều, hiện tại vấn đề mà hắn thực sự cần phải quan tâm đó là việc làm sao để hảo hảo tu hành tại nơi đây, khi mà tông môn có một số quy định khiến Trường Nam không thể không nhíu mày.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook