"Làm sao vậy? Nhìn cái gì nhập thần như thế?" Ở lầu hai trà lâu, có hai nam tử ngồi đối diện nhau, một người trong đó tò mò nhìn theo ánh mắt của nam tử kia, chỉ thấy đều là đầu người, không phát hiện cái gì đặc biệt.

Nam tử phục hồi tinh thần lại, nhìn bạn tốt, chỉ nhún nhún vai, "Nhìn thấy một Miêu nhi thú vị thôi!" Nam tử như có như không ám chỉ, tầm mắt sau đó không tự chủ nhìn về phía đám người, trong đầu thoáng hiện lên một bên sườn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe môi vẽ lên độ cong nhàn nhạt.

"Miêu nhi?" Đối phương khó hiểu, đi ra ngoài hơn nửa ngày còn không thấy con mèo nào.

Dạ Khê đi trên đường, xách theo cái túi nặng trĩu. Đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn, nàng cũng không thể kéo cái túi này đi khắp nơi, vừa bất tiện vừa không an toàn, Dạ Khê quay đầu nhìn Hạ Thược Mẫn, "Tiền tệ ở nơi này lưu hành như thế nào vậy? Có nơi đại loại như tiền trang không?"

Hạ Thược Mân chần chờ môt lát, hiển nhiên không hiểu biết rõ ràng, nha hoàn bên cạnh lại mở miệng nói, "Nơi này có ngân hiệu, có thể đổi thành thẻ bạc."

Ngân hiệu? Thẻ bạc? Dạ Khê trước mắt sáng ngời, nàng cần chính là cái này! Rồi để tỳ nữ dẫn đường.

"Nô tỳ từng nghe mọi người bàn luận qua, ngân hiệu Hối Thông này tương đối có danh tiếng, hơn nữa danh tiếng là tốt nhất.". Nha hoàn nói với Dạ Khê, sau ngoan ngoãn lui bên cạnh Hạ Thược Mẫn.

Dạ Khê không chút chần chờ, đi thẳng vào, bên trong rất vắng vẻ, ngoài mấy gã sai vặt còn có một chưởng quỹ đang gảy bàn tính. Đối phương thấy có khách đến, lập tức cung kính tiến lên, nhãn thần xoay tròn đánh giá người vừa tới, "Các vị tiểu thư cần giúp gì?"

"Ngân hiệu Hối Thông, có thể đổi tiền ở bất cứ nơi nào sao?" Dạ Khê dò hỏi, âm thầm đánh giá, bên trong quầy có từng ô vuông nhỏ, bên trong bày la liệt các sổ sách, lại gần một chút, liền cảm nhận được luồng hơi thở đặc biệt phát ra, quan sát kỹ càng, thậm chí có thể thấy một tầng tia sáng nhàn nhạt xung quanh.

"Tiểu thư yên tâm, ngân hiệu Hối Thông của chúng ta tại yêu giới nói thứ hai sẽ không ai dám nói thứ nhất, uy tín tuyệt đối bảo đảm, hơn nữa khắp nơi đều có các cửa hàng..." Gã sai vặt lập tức giải thích, " Thẻ bạc có thể đổi được ở tất cả các ngân hiệu của Hối Thông."

Dạ Khê quay đầu nhìn thoáng qua Hạ tHược Mẫn, sắc mặt đã không còn mờ mịt như trước, chỉ âm thầm gật đầu với Dạ Khê.

"Giúp ta đổi!" Dạ Khê đẩy túi ra.

Mà gã sai vật không nhận lấy, chỉ cung kính đứng một bên, "Tiểu thư có vật gì có thể chứng minh thân phận không? Xuất ra tín vật, sau này đổi lại làm vật đối chứng!"

Dạ Khê nhíu mày, tín vật? Toàn thân nàng ngoại trừ chiếc vòng trên tay, không còn vật gì đáng giá khác, Dạ Khê giơ lên một cánh tay, "Thứ này, có thể chứ?" Nàng lắc lắc cái vòng.

Gã sai vặt gật đầu, "Mời tiểu thư theo tiểu nhân qua bên này!" Gã sai vặt ngăn cản Hạ Thược Mẫn, "Chúng ta cần lưu lại vật đối chứng, xin vị tiểu thư này kiên trì đợi một lát nữa."

Hạ Thược Mẫn gật đầu, "Dạ Khê, ta chờ ngươi ở bên ngoài."

Dạ Khê gật đầu, theo gã sai vặt vào trong, đi qua cánh cửa, bước vào một gian phòng khác, "Xin tiểu thư chờ trong chốc lát."Gã sai vặt nói mấy câu cùng người trong phòng, sau đó hướng dẫn Dạ Khê đặt cánh tay lên bàn, người bên trong quan sát vòng tay của Dạ Khê một hồi, rồi cầm bút bắt đầu vẽ. Vẽ xong lại ấn một con dấu lên, một đạo ánh sáng thoáng hiện, bức tranh lập tức liền biến mất ngay sau đó.

Gã sai vặt dẫn Dạ Khê ra ngoài, rồi lấy thứ giống như chi phiếu trên quầy đưa cho Dạ Khê, "Đây là thẻ bạc của tiểu thư, vừa đúng một vạn kim tệ ở trong."

Dạ Khê nhận lấy, cảm giác lạnh lẽo truyền vào đầu ngón tay, không hiểu được chế từ cái gì, thoạt nhìn hình dạng rất rắn chắc. Dạ Khê gật đầu, để vào tay áo.

Gã sai vặt nhìn động tác của Dạ Khê, trên mặt hiện lên thần sắc quái dị, hơn nữa ngày vẫn chưa có phản ứng. Lúc này, một người lại đây, xoay chuyển cổ tay, sau đó thấy thẻ bạc đã nằm gọn trong tay đối phương, đưa cho gã sai vặt.

Dạ Khê nháy nháy mắt, xoay người rời khỏi. Ra cửa, Dạ Khê quay đầu liếc nhìn phía sau, rồi nhìn sang Hạ Thược Mẫn, "Mọi người thường để thẻ bạc tại nơi nào? Làm sao cất giữ?"

Hạ Thược Mẫn đã không còn có phản ứng gì đặc biệt, có thể đã thích nghi với một số vấn đề kì quái từ Dạ Khê, kiên trì giải thích, "Dương nhiên là tùy thân không gian." Còn sợ Dạ Khê không biết tùy thân không gian là vật gì, nhanh chóng giải thích, "Tu luyện tới một đẳng cấp nhất định, có thể có được không gian, kích thước không gian lớn hay bé phụ thuộc vào năng lực bản thân."

Tùy thân không gian? Nàng lần đầu tiên nghe nói có loại vật này, Dạ Khê nhíu mày, rốt cuộc là cái thứ gì? Hình dạng vuông hay tròn?

"Ừ, cũng đã trưa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, thức ăn của Tú Nhã cư là nơi nổi danh nhất thành Thương Nguyệt, đi thôi!" Hạ Thược Mẫn dẫn đường Dạ Khê hướng về phía trước đi, có điều dọc đường tiện thể vơ vét không ít đồ ăn vặt xung quanh.

Tú Nhã cư, cũng không giống như một đại tửu lâu tráng lệ hào nhoáng, trái lại chỉ là một tiệm ăn nhỏ, nhưng chỗ ngồi bên trong đã chật kín người.

"Không sao, chỗ này cha ta đã có một phòng." Hạ Thược Mẫn vừa vào cửa, ngay lập tức có tiểu nhị nhiệt tình chào đón, "Hạ tiểu thư tới rồi, thỉnh hai vị đi bên này!" Trực tiếp đưa hai người vào phòng trên lầu, tiễn biệt mọi âm thanh ầm ĩ huyên náo, vừa vào phòng lập tức an tĩnh không ít.

"Các món ăn chiêu bài của các ngươi đều dọn lên hết cả đi!" Hạ Thược Mẫn cười nhạt quay qua nói với tiểu nhị, chờ tiểu nhị vừa đi, Hạ Thược Mẫn mới thở phào một cái, "Ta thường theo nương đến đây, đây là lần đầu tiên tự mình đi." Hạ Thược Mẫn ngượng ngùng nói, "Thật ra ta rất muốn tới chỗ này ăn một lần, qua mấy ngày nữa, người trong tộc đến đưa tin, hai tháng kế tiếp sẽ không được vui chơi gì nữa." Hạ Thược Mẫn le lưỡi nhìn Dạ Khê, "Ta vì vậy mới dùng ngươi mượn cớ, ra ngoài hít thở không khí!"

Dạ Khê bình tĩnh thưởng thức trà, làm người nghe miễn phí.

"Tùy thân không gian, ngươi cũng có sao?" Dạ Khê hỏi Hạ Thược Mẫn, nàng đối vối vật này tương đối thấy hứng thú.

"Ừ." Hạ Thược Mẫn xấu hổ cúi đầu, có chút không biết làm sao. "Không lớn, tối đa chỉ có thể đặt một ly trà!" Nói xong, Hạ Thược Mẫn cẩn thận nhìn Dạ Khê, gương mặt thoáng cái đỏ bừng, vội vã cúi đầu, tay dùng sức nắm chặt chiếc khăn.

"Tiểu thư người quá khiêm nhường mà!" Nha hoàn thiếp thân của Hạ Thược Mẫn, Chước Nhi bất mãn bĩu môi, "Phải biết rằng, nhiều thiên kim tiểu thư được thừa nhận là thiên tài cao thủ, nhưng ngay cả tùy thân không gian cũng không có! Tiểu thư vốn đã sớm tu luyện được, nhưng vẫn im lặng không nói cho bất cứ kẻ nào. Nếu để Nhị tiểu thư biết, nàng nhất định sẽ không dám khi dễ tiểu thư như vậy nữa!"

"Chước Nhi!" Hạ Thược Mẫn tức giận trách mắng Chước Nhi, hung hăng trừng nàng.

Chược Nhi vội vã ngậm miệng, chỉ là trong mắt có chút không phục, im lặng cúi đầu. Tuy rằng Chước Nhi là một nha đầu lanh mồm lanh miệng, thế nhưng lại có lòng hộ chủ, chân thành khó tìm. Cũng không biết tiếp tục duy trì đến bao lâu, nghĩ tới đây, thần sắc Dạ Khê tối sầm, đáy mắt xẹt qua đạo lệ quang.

Sau một lát, tiểu nhị đã mang thức ăn tràn đầy hương thơm lên, "Hạ tiểu thư, đây là điểm tâm chưởng quỷ sai tiểu nhân mang lên, vừa mới được chế tác." Nói xong liền rời đi.

"Nếm thử xem, ở nơi khác không thể nào làm ra được mùi vị thế này đâu." Hạ Thược Mẫn nói, "Đợi lát nữa ăn xong, chúng ta đi Nguyên Hồ, nơi đó có rất nhiều trò thú vị." Trong mắt Hạ Thược Mẫn phát ra ánh sáng chói mắt.

Nhìn vẻ mặt này của Hạ Thược Mẫn, Dạ Khê biết, mình thực sự đã thành bia đỡ đạn của người nào đó rồi! Ý nghĩ xoay chuyển, Dạ Khê trầm mặt. Dựa theo cơ hội lần này, có khả năng gặt hái được kết quả ngoài sức tưởng tượng.

Nhìn mỹ thực trên bàn, Dạ Khê vừa ăn cơm, vừa suy tư đến một chuyện khác, đáy mặt hiện lên nụ cười thú vị. Nếu Đinh Đang nhìn thấy những mỹ thực này, nhất định sẽ hối hận vì không được đi theo, khóe môi Dạ Khê nâng lên, vì Đinh Đang đáng tiếc.

Trên bàn cơm, Dạ Khê vẫn trầm mặt như trước, Hạ Thược Mẫn cũng thao thao bất tuyệt không ngừng, cho đến lúc ăn no, vẫn không có dự định câm miệng.

Chước Nhi cũng sớm đã thấy nhưng không thể trách, tiểu thư nhà nàng vừa thấy tiểu thư Dạ Khê, liền sẽ biến thành một bộ dạng khác, đơn giản như là hai người hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng mỗi lần Chước Nhi nhìn Dạ Khê, đều có cảm giác sợ hãi khủng hoảng. Lãnh đạm tản ra từ trong xương, nhất là đôi mắt kia, rõ ràng bình tĩnh như không có gì bên trong đó, vậy mà chỉ cần nhìn lại lần nữa, sẽ giống như bị cảm giác rét lạnh đáng sợ kia nhấn chìm. Chước Nhi len léc liếc nhìn Dạ Khê, nhưng lại rất nhanh dời mắt, thân thể khẽ run, nàng rất không rõ, vì sao tiểu thư nhà nàng một chút đều không có cảm giác? Rõ ràng rất mãnh liệt mà.

Ra khỏi Tú Nhã cư, Hạ Thược Mẫn liền dẫn Dạ Khê đến Nguyên Hồ. Nguyên Hồ, nói đến vẫn có chút giống với Tây Hồ, hồ nước thanh thanh gợn sóng lăn tăn, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy các loài cá bên trong, bên hồ có nhiều người chuyện trò kết bạn, cả nam lẫn nữ.

"Nhìn kìa, Dạ khê, mau nhìn!" Hạ Thược Mẫn chỉ tay giữa không trung, kích động gọi, "Chỗ đó, chỗ đó! Thật đẹp!" Chỉ thấy giữa không trung tình cờ hiện lên dải cầu vồng bảy sắc rực rỡ.

Dạ Khê ngẩng đầu nhìn lên, cầu vồng xuất hiện trên Nguyên Hồ, kéo dài qua nửa bầu trời, sắc màu phản chiếu lấp lánh, ngay cả hồ nước đều biến thành bảy sắc. Âm thanh sợ hãi than cùng hưng phấn xung quanh không ngừng truyền vào tai Dạ Khê.

"Nhanh cầu nguyện đi!" Hạ Thược Mẫn thúc giục Dạ Khê, sau đó hai tay tạo thành chữ thập, thành tín nhắm hai mắt. Cùng lúc đó, bên hồ, phàm là người nhìn thấy cầu vồng, đều làm động tác giống như vậy, xung quanh thoáng chốc yên tĩnh. Mà phản ứng của Dạ Khê lại trở thành một người biệt lập với tất cả.

Dạ Khê đạm mạc nhìn, nghiêng đầu nhìn sang, đúng lúc thấy được bên kia có một nam tử mặc áo trắng, cũng đang nhìn Dạ Khê. Hắn không hề cầu nguyện như mọi người, ngạo nghễ đứng thẳng, chỉ lạnh mặt đảo mắt qua Dạ Khê, đáy lòng thoáng qua tia khác thường.

"Ai nha, rất đáng tiếc!' Chờ Hạ Thược Mẫn mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ của Dạ Khê, tiếc hận lắc đầu, "Cầu vồng xuất hiện, ý nguyện hoàn thành. Tương truyền, ở Nguyên Hồ mà nhìn thấy cầu vồng, nếu như lập tức cầu nguyện, mong muốn của người đó chắc chắn sẽ được thực hiện."

"Ta không tin cái này!" Dạ Khê xoay người đi ra.

"Việc này đừng tùy tiện nói năng lung tung!" Hạ Thược Mẫn vội vàng tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với Dạ Khê.

Thần sắc Dạ Khê châm chọc, nguyện vọng? Đó là tự mình nắm trong tay! Nàng không tin trên thế giới này có bữa cơm nào miễn phí cả.

"Vị cô nương này có thể xem một quẻ không?" Dạ Khê đang định bước đi, một nam tử vừa lướt qua bỗng nhiên xoay người, gấp giọng hỏi Dạ Khê

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương