Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu
Chương 15: Tỷ tỷ muốn giết ta

Ba người rơi vào trầm mặc, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

"Đoạn chưởng?" Khóe miệng nam tử áo xanh co quắp, vẻ mặt không dám tin, "Có lầm hay không?" Hắn quay đầu nhìn nam tử áo trắng, nhìn người nọ thần sắc bình tĩnh, chân mày hắn giật giật, "Thì ra ngươi đã biết từ sớm? Đây là thật?" Âm vực cao gấp mấy lần,"Trò đùa gì vậy?"

"Thụy Long, ngươi có tính toán gì không?" Nam tử áo trắng không đếm xỉa đến nam tử áo xanh, lo lắng nhìn người đối diện, "Muốn hủy bỏ di chỉ của Tiên Hoàng, hơi khó."

"Hơi khó? Ngươi nói thật dễ dàng, là rất khó!" Nam tử áo xanh ngồi trên ghế, thần sắc u ám nhìn đối phương, "Long, thân phận tam hoàng tử của ngươi, thật là, aiz..." xui xẻo mà!

Tam hoàng tử Trác Thụy Long thần sắc âm trầm, đôi mắt lãnh khốc đảo qua hai người kia, ánh mắt phát ra luồng cường quang, khóe miệng nhếch lên, quanh thân bị hàn khí bao phủ , "Chỉ là một nữ nhân mà thôi!" Trác Thụy Long đứng dậy đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, "Rất nhiều nữ nhân muốn bò lên giường bổn hoàng tử, Phí gia định dùng nữ nhân trói chặt hoàng gia, hừ!" Hắn cười âm u, "Nằm mơ!"

"Lẽ nào ngươi đã có biện pháp?"Nam tử áo xanh tò mò hỏi, suy nghĩ xong lại nói, "Trong thánh chỉ nói đến tuổi cập kê mới được thành thân, hiện tại nàng mười ba tuổi, vẫn còn hai năm, nhất định tìm ra cách giải quyết."

Nam tử áo trắng nhăn mi, ánh mắt nghi hoặc, hắn cũng rất muốn biết bạn tốt dùng phương pháp gì để thoát nạn.

Ánh dương quang xuyên qua đồng tử Trác Thụy Long, khúc xạ tia sáng chói mắt, không khí âm u vừa rồi nháy mắt tiêu tán, dáng vẻ dự tính trước sự việc cảm hóa người xung quanh.

***

Dạ Khê đang ngồi trong sân phơi nắng, tiểu hắc miêu Đinh Đang nằm trong lòng. Hai người Lan Mạn, Lan Hạ đứng bên cạnh hầu hạ.

Lúc này, cửa viện bỗng bị người ta xô ra, chỉ thấy Phí Hi khí thế hung hăng mang theo gia nô xông vào. Nàng hé mắt nhìn, tầm mắt nhìn một vòng trên gương mặt Phí Hi rồi dừng lại, cúi đầu đùa giỡn với tiểu hắc miêu.

Lan Mạn, Lan Hạ giật nảy mình, vội vã đứng ra ngăn cản.

"Cút ngay!" Phí Hi đẩy Lan Hạ cố gây trở ngại ra, phẫn nộ trừng mắt khiến Lan Mạn lui ra sau, quay đầu bộ dạng đần độn Dạ Khê, Phí Hi bước lên, cúi người xem thường, "Bộ dạng ngu si này mà muốn làm hoàng tử phi? Làm thái tử phi? Ngươi dựa vào cái gì?" Khuôn mặt nàng ta đỏ lên, cơn tức vốn an ổn lui xuống lại từ từ vọt lên.

Phí Hi híp mắt nguy hiểm, cúi đầu trừng mắt nữ tử không nói một lời nào, đáy mắt lóe sáng, nàng nghiêng đầu mệnh lệnh người đằng sau. "Đập hết cho bổn tiểu thư! Một cái cũng không chừa! Ra tay đi!" Lời vừa dứt, gia nô nhanh chóng xông vào phòng, âm thanh "loảng xoảng" từ đồ đạc bị đập vỡ vang lên.

Phí Khê một bộ không chút phản ứng như trước, chỉ là lúc này, tiểu hắc miêu ngẩng đầu lên, mắt mèo thẳng tắp nhìn chằm chằm Phí Hi, nguy hiểm nheo mắt, khí sắc nặng nề.

Phí Hi nhìn Dạ Khê, nộ khí càng lúc càng lớn, nàng ta ngồi xổm xuống, "Ngươi cho rằng mình có thể thuận lợi thành hoàng tử phi? Trưởng nữ Phí gia chỉ có một, chỉ có một Phí Hi!" Phí Hi khẽ nhẹ giọng nói bên tai Dạ Khê, ánh mắt độc ác nhìn chòng chọc nửa gương mặt nàng, "Chính là ta!" Đột nhiên đem chủy thủ giấu trong tay áo rút ra, hướng ngực nàng đâm tới.

Dạ Khê vẫn không nhúc nhích, mà tiểu hắc miêu Đinh Đang trong ngực chợt nhảy lên, móng vuốt cắt qua tay Phí hi, trên mu bàn tay lưu lại ba vết thương dữ tợn. Đau đớn bất ngờ xảy ra khiến Phí Hi buông lỏng tay, chủy thủ rơi xuống đất, lập tức che tay kêu to. Lan Hạ cùng Lan Mạn ngốc lăng nhìn một màn này, tiểu hắc miêu "meo" một tiếng, tiếp tục trở lại trong lòng Dạ Khê, nhu thuận cuộn người, mắt mèo hiện lên tia tàn nhẫn.

"Chuyện gì xảy ra?" Bỗng nhiên, từ cửa vang lên tiếng Phí lão phu nhân quát lớn.

Bọn gia nô vốn đang đập đồ đến vui sướng, nghe xong kinh sợ chen chúc đứng một bên, im bặt, không dám phát ra một tiếng động.

"Tổ mẫu, tổ mẫu, cứu mạng, nàng, tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn giết Hi Nhi, nàng muốn giết Hi Nhi!" Phí Hi gào khóc gục trong lòng Phí lão phu nhân, thân thể không ngừng run rẩy, tựa như chịu đả kích rất lớn.

Dạ Khê muốn cười, giết nàng ta? Ngang ngược xông vào viện của nàng, đập phá đồ đạc không lưu tình, nàng giết nàng ta, nàng còn chưa kịp ra tay đâu, cuối cùng là ai khi dễ ai? Kẻ ngu si khi dễ người bình thường sao? Khóe miệng nàng vểnh lên.

"Một đám cẩu nô tài lấn chủ." Trịnh ma ma đứng ra, nhìn gian phòng bị hủy không còn hình dạng, phi thường tức giận, "Tiểu thư bị thương, không một ai quan tâm." Trịnh ma ma cùng Phí lão phu nhân ngầm trao đổi, "Kéo ra ngoài, hai mươi đại bản, cho các ngươi nhớ!"

Mọi người vừa nghe, hai mươi đại bản? Sắc mặt tức khắc ảm đạm, thế nhưng không ai dám đứng ra cầu xin tha thứ, mặc cho hộ vệ kéo ra ngoài.

"Ngoan, Hi nha đầu, mau trở về cho đại phu xem, đừng để lại sẹo." Phí lão phu nhân cũng không nổi giận, "Tổ mẫu biết ủy khuất cho con, yên tâm, tổ mẫu nhất định không để con chịu khổ!" Bà đau lòng vỗ vai Phí Hi, kín đáo đưa mắt ra hiệu với nàng ta.

Phí Hi uất ức lau nước mắt, lén lút trừng mắt nhìn Dạ Khê, vội vã chạy đi.

Phí lão phu nhân nhìn Dạ Khê vẫn không hề nhúc nhích, cau mày, lại nhìn tăng y chưa từng thay đổi trên người nàng, sắc mặt càng xấu xí, "Lan Mạn, Lan Hạ!" Lên tiếng khiển trách,"Các ngươi hầu hạ tiểu thư thế nào vậy?"

Hai người vội vàng quỳ xuống đất, không dám lên tiếng. "Đường đường Phí gia trưởng nữ, lại ăn mặc nghèo nàn như thế này, người không biết còn tưởng Phí gia ta đối xử người nhà hà khắc." Ánh mắt sắc nhọn quét qua Lan Hạ và Lan Mạn, cuối cùng chiếu thẳng trên người Dạ Khê, tàn khốc chợt lóe, ngay lập tức thay thế bởi khuôn mặt tươi cười ôn hòa, "Khê Nhi, nhanh đến đây, để tổ mẫu xem con có bị thương hay không?"

Phí lão phu nhân tới trước mặt Dạ Khê. Đinh Đang trợn mắt nhìn bà ta, nhanh chóng xoay đầu sang hướng khác, lão thái bà này, thật ghê tởm!

Mí mắt nàng co giật vài lần, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Phí lão phu nhân, nghiêng đầu, thần sắc đần độn, "Ăn, ăn!"

Dạ Khê đưa tay phải ra ngoài. Phí lão phu nhân định thần nhìn lại, sợ hãi lui vài bước, trong đoạn chưởng, rất nhiều sâu róm đang cong người ngọ nguậy , rất dọa người.

"Ăn, ăn!" Dạ Khê hàm hồ nói, lại ngây ngô nở nụ cười bén nhọn.

"Lão phu nhân!" Trịnh ma ma dìu Phí lão phu nhân, sắc mặt không vui lườm Dạ Khê.

Nàng cũng không thèm để ý, cúi đầu tiếp tục chơi đùa vui vẻ cùng bọn sâu trong tay.

"Đi!" Phí lão phu nhân thở phì phò phất thay áo rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương