Hạ Tân Lang
-
Chương 13
Qua thi hội sẽ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đình vào mùa xuân năm sau. Mười năm gian khổ học hành, đây sẽ là cửa ải cuối cùng, thành – vượt trội hơn người, bại – không còn mặt mũi hồi hương. Văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt lấy bút làm giáo, lấy giấy làm khiên, cũng giống như tướng quân vượt năm ải chém sáu tướng, dựng công danh trên máu và nước mắt, nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Đại tài tử Thôi gia dễ dàng đứng đầu bảng thi hội, rất đắc ý, chạy đến Xuân Phong Đắc Ý lâu nháo sự. Đồng phạm gây rối là Ninh Hoài Cảnh cũng bị lão Hầu gia lấy gia pháp ra phạt, đường đường một thiếu gia Hầu phủ lại ở trong thanh lâu mượn rượu làm càn, còn ra thể thống gì nữa!
Trong bốn người, chỉ có mỗi Từ Khách Thu là không bị phạt.
“Ta cũng muốn đến từ đường quỳ một cái. Đáng tiếc, ta nhận tổ tông, tổ tông không nhận ta.” Y hiện giờ đã thông suốt, hoặc có lẽ đối với trên dưới Từ gia đã chết tâm, nên chỉ nhẹ nhàng nói một câu đó, rồi cũng không nhắc tới nữa. Chỉ đơn giản thừa dịp này mà thu liễm tính tình, siêng năng ôn luyện, mỗi ngày đều chỉ lui tới giữa học đường với thư phòng.
Thời gian quý hơn vàng bạc, từng khắc đều phải quý trọng, bởi vậy số lần hai người lén lút ở chung cũng ít đi.
Trong thư phòng yên tĩnh, Từ Khách Thu ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhìn thấy bên kia Ninh Hoài Cảnh đã chán nản gục đầu trên bàn ngủ mất từ lúc nào. Khuôn mặt hắn có nét giống vị phụ thân từng chinh chiến sa trường, ngũ quan lại giống mẫu thân đã từng làm chấn kinh thiên hạ, bộ dáng anh tuấn cực kỳ, ai cũng nói phúc khí của hắn vô cùng tốt.
Ngay cả khi ngủ khóe miệng của hắn cũng hơi nhếch lên, so với bộ dáng thường ngày phóng túng thì thiếu nửa phần ngạo khí, nhưng hơn một phần trẻ con. Kỳ thực… hắn cũng chẳng khác tiểu hài tử là bao a, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không lo lắng, tùy tiện mà cười, tự mình khoái hoạt.
Đầu ngón tay còn chưa kịp chỉa vào má người kia, đối phương đã tỉnh lại, há mồm cắn một cái, khóe môi vẫn là nhếch lên.
“Lần này không phải ta chọc ngươi nha.”
“Đúng vậy, là ta chọc ngươi.” Đầu ngón tay truyền đến một chút đau, một chút ngứa, Từ Khách Thu để mặc hắn cắn, ánh mắt dừng lại ở vết bớt hồng hồng do hắn áp mặt lên bàn ngủ mà lưu lại, cười khúc khích, “Mấy hôm nay bận rộn, không có… cùng ngươi ở chung.”
Khẩu khí của y mang theo mấy phần áy náy, hiển nhiên biết rõ người đang dùng ánh mắt tựa cún con mà nhìn mình này, trong lòng cũng có ai oán.
Ninh Hoài Cảnh há miệng, đứng lên, sờ sờ đầu Từ Khách Thu.
“Nói ngốc nghếch cái gì đó? Ta đương nhiên muốn nhốt ngươi trong Xuân Phong Đắc Ý lâu mà ôm suốt mấy ngày mấy đêm, nhưng có thể ở đây bồi ngươi đọc sách, rồi cùng nhau về nhà cũng là tốt lắm rồi.”
Từ Khách Thu nghe được có chút ngốc, Ninh Hoài Cảnh lắc đầu, búng nhẹ ngón tay lên mũi y một cái. “Ngốc!”
Cuối cùng cũng có thể dùng khẩu khí này mà nói với y một lần, tiểu Hầu gia trong lòng vui sướng không thôi.
Lúc về nhà đi ngang qua Xuân Phong Đắc Ý lâu, tú bà ăn vận nổi bậc ở trên lầu chải đầu, thấy hai người liền cười duyên.
“Tiểu Hầu gia nha, lên ngồi chút không? Gian phòng kia vẫn còn giữ lại cho ngươi a.”
Một cái mị nhãn phóng xuống, người qua đường vội vàng rùng mình lui ba bước dài.
Ninh Hoài Cảnh phất tay với bà, quay người lại mang Từ Khách Thu quẹo vào một cái hẻm nhỏ, bàn tay đang nắm cổ tay thuận thế trượt xuống, trượt đến khi mười ngón gắt gao đan chặt vào nhau. Từ Khách Thu mờ mịt, Ninh Hoài Cảnh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, tay càng siết chặt hơn.
Chiều tà hẻm nhỏ ít người qua lại, thật cẩn thận mà nắm lấy tay nhau, nhàn hạ bước từng bước dọc theo chân tường, hương vị ngọt ngào của trái cây chín bay qua đầu tường bồi hồi trước mũi, lơ đãng nhìn qua cửa sổ còn có thể bên kia tường là một tiểu viện, thu đến nhưng vẫn còn giữ được mấy phần xuân sắc. Lại quay đầu, mặt đối mặt, nhìn nhau cười. Dưới trời chiều đỏ rực, hai chiếc bóng trải dài.
Lại qua mấy ngày, khoảng thời gian ấm áp có thể ở cùng nhau như thế cũng chỉ có một đoạn lộ trình lúc hoàng hôn hôm đó.
Ninh Hoài Tuyên muốn nạp thiếp.
Này thật vừa vặn tạo một cơ hội cho Ninh Hoài Cảnh suốt ngày nhàn sự học tập làm việc. Lão Hầu gia liền bắt hắn theo mấy vị tổng quản lo liệu sự tình, đi đi lại lại, bận tới đầu tắt mặt tối.
Ninh đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân thành thân đã ba năm mà còn chưa có nhi tử. Mắt thấy mấy nhà khác trong dòng họ cứ trưởng tôn (cháu đích tôn), huyền tôn (cháu cố), thế tôn (cháu chắt) đầy cả ra, lão Hầu gia hâm mộ đến đố kỵ, vài lần ngầm ám chỉ, đôi vợ chồng nhỏ ngoài miệng đáp ứng, nhưng tôn tử trắng trắng mập mập lại mãi chẳng thấy ra đời.
Lão gia cùng lão phu nhân một phen bàn bạc, gọi Hoài Tuyên cùng Tĩnh Dung đến trước mặt, nói.
“Không bằng… nạp một tiểu thiếp đi.”
Ninh Hoài Cảnh ngẩn người… Nhìn sang Hoài Tuyên, Hoài Tuyên cũng là ngẩn người… Nhìn đến Tĩnh Dung, đại thiếu phu nhân vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như nước hồ thu.
“Đành phải nhờ cha mẹ làm chủ.”
Xoay người, khom lưng, quỳ gối, tựa như mây trôi nước chảy, đoan trang thanh tao lịch sự đến không nói nên lời.
Vợ chồng lão Hầu gia đỏ mặt, nắm tay nàng thở dài.
“Thật đúng là hiền lương thục đức, Hoài Tuyên sao lại có phúc khí lớn thế a.”
Nàng vẫn như trước thần sắc bình đạm, xinh đẹp thướt tha đứng cạnh lão Vương phi, ngữ điệu từ tốn, thanh thúy êm tai.
“Con dâu trong lòng đã sớm nghĩ đến một người, không biết cha mẹ cảm thấy có được không?”
Lão Hầu gia cảm động đến sắp rơi nước mắt.
Ninh Hoài Cảnh nhìn Hoài Tuyên đứng cạnh mình, thấy thần sắc đại ca có chút không được tự nhiên. Lại nhìn đến đại tẩu ung dung độ lượng sánh ngang thần thánh của mình, nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, vân đạm phong khinh, ai nhìn cũng phải động lòng. Chính là cho dù nàng có nói chuyện dễ nghe, dáng vẻ hào phóng đến thế nào, trong mắt cũng không hiện được ý cười.
Trong nháy mắt, Ninh Hoài Cảnh nhớ tới hôm qua lúc đi dạo phố cùng Khách Thu có nhìn đến một con búp bê gỗ, cũng là tinh xảo như thế, khiến người thích như thế, nhưng cũng là đờ đẫn vô hồn.
Nhị thiếp được chọn cũng coi như là tiểu thư dòng dõi thư hương thế gia, tổ tiên từng có người đậu tiến sĩ, hiện tại phụ thân là phu tử của một học đường ở trong thành. Gia đạo mặt dù sa sút, nhưng nữ nhân từ nhỏ được giáo dưỡng vô cùng tốt, đi theo huynh đệ học bài viết chữ, tri thư đạt lễ, biết tiến biết lui, quan trọng là xuất thân trong sạch, tính tình hiền hòa. Tĩnh Dung dẫn nàng đến trước mặt lão Vương phi, bên cạnh nói tốt, lão Vương phi quả thực khen không dứt miệng, chuyện nạp thiếp liền cứ thế quyết định, ngày được chọn là mười lăm tháng sau.
Sau đó Ninh Hoài Cảnh liền bận đến bù đầu, mỗi ngày thức dậy so với gà còn sớm hơn, tối ngày ngủ so với trùng con trễ hơn. Ngẫu nhiên bớt chút thời gian đến học đường tìm Từ Khách Thu một lần, Từ Khách Thu vỗ vỗ mặt hắn, cảm thán.
“Gầy, nhưng tinh thần rất tốt, so với trước đây nhìn có tiền đồ hơn rồi đó.”
Đồ thì không biết, nhưng tiền thì có. Lần này lão Hầu gia thưởng cho hắn không ít trân bảo đâu. Ninh Hoài Cảnh sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ mặt Từ Khách Thu.
“Ngươi cũng gầy. Buổi tối thức khuya học bài sao?”
“Lúc trước bỏ học nhiều, hiện tại muốn nắm lại kiến thức cũng đã muộn. Lâm trận mới mài gươm, có thể làm được bao nhiêu thì làm thôi.”
Từ Khách Thu cả người mệt mỏi, tựa vào lòng Ninh Hoài Cảnh, miễn cưỡng lật hai trang sách, trong mắt đầy vẻ chán ghét.”
Ninh Hoài Cảnh quan tâm mà xoa xoa thái dương giúp y.
“Không muốn đọc mà còn đọc? Muốn cướp chức trạng nguyên của Minh Húc à? Người ta là trông cậy vào lần này để cưới Ngọc Phiêu Phiêu đó.”
“Ta cũng trông cậy vào lần này để cưới Tiểu Đào a.” Từ Khách Thu nhắm mắt lại, cũng không quên cùng hắn tranh cãi.
Ninh Hoài Cảnh bật cười.
“Đúng vậy đúng vậy. Năm sau ta cũng thi đỗ trạng nguyên, cưới Như Ý kia vào nhà.”
Nói xong chính mình cũng cười, đem mặt cọ cọ vào gáy Từ Khách Thu. Hai người ngồi trên ghế, cọ qua cọ lại, tự mình trộm làm mình khoái hoạt, tự mình trộm làm mình hạnh phúc.
Từ đầu đến cuối, đại thiếu phu nhân vẫn là im lặng, hệt như khi tiến cử tiếu thiếp kia xong, những chuyện khác liền cùng nàng không có quan hệ. Sáng sớm nàng sẽ hướng cha mẹ chồng thỉnh an, cùng lão Vương phi ngồi an bày chi phí sinh hoạt hàng ngày của cả phủ, chăm lo chuyện ăn, mặc, đi lại của Hoài Tuyên, lúc rảnh rỗi thì ngồi trong phòng thêu hoa, ngồi bên hồ cho cá ăn, hưng trí lên thì lấy cây cổ cầm của mình ra gảy gảy, hoặc ngồi tỉ mỉ vẽ một đóa mẫu đơn. Ngẫu nhiên có ra khỏi nhà, thì cũng là bồi lão Vương phi lên Ninh An tự dâng hương. Trong phủ cũng có phật đường, đại thiếu phu nhân đều mỗi ngày dâng hương, ở trong đó tụng một đoạn kinh văn.
Nàng ở Trung Tĩnh hầu phủ thật sự quá an tĩnh, cẩn trọng làm hết những chuyện mà một người con dâu ở một danh gia vọng tộc nên làm, hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ chồng, đối xử tử tế với em chồng, không vượt qua khuôn khổ, không ngang ngược kiêu ngạo, không tùy hứng làm càn, tam tòng tứ đức, lấy nhân hậu đối đãi với mọi người. Con dâu, thê tử, đại tẩu, thiếu phu nhân, dù là xem xét ở góc độ nào, Sở Tĩnh Dung cũng đều hoàn mỹ.
Ninh Hoài Cảnh một lần vội vàng đi ngang qua hoa viên, tình cờ gặp nàng đang đứng trong sân ngắm hoa. Gió thu xào xạc, bách hoa điêu tàn.
Năm nay cúc nở không tốt, thưa thưa thớt thớt, có cây chỉ mới ra nụ, có cây nở rồi cánh hoa lại úa tàn. Sở Tĩnh Dung đứng giữa sân, tay áo, tà áo, khăn lụa theo gió bay bay, một thân y phục lục nhạt, hòa cùng lá vàng hoa úa dưới chân tạo nên một loại thê lương khó nói nên lời.
Ninh Hoài Cảnh nghĩ nghĩ, muốn lặng lẽ rời đi, nhưng đã bị nàng nhìn thấy.
“Thì ra là tiểu thúc.” (tiểu thúc là cách người vợ gọi em trai của chồng mình)
Gương mặt nhìn không ra vui buồn lúc này nở một nụ cười thản nhiên, nhưng ý cười vẫn không lan được đến khóe mắt, khiến Ninh Hoài Cảnh bất giác lại nhớ tới búp bê gỗ tinh xảo kia.
“Gần đây khiến tiểu thúc vất vả rồi.” Nàng nói chuyện lúc nào cũng chậm rãi, uyển chuyển du dương, có chút tản mạn, lại chút biếng nhác, tựa như hàm chứa một loại mệt mỏi chán chường.
Từ Khách Thu từng nói với Ninh Hoài Cảnh. “Vì sao nữ tử của công phủ hầu môn luôn nói chuyện với ngữ điệu chậm rãi? Chuyện đó cũng giống như khi các nàng búi tóc phải búi thật lâu vậy. Là vì khuê phòng rất tịch mịch, mà thời gian lại quá dài, nhất định phải đem câu nói kéo ra thật dài, như vậy sẽ cảm thấy được qua hết một ngày cũng không quá khó khăn.”
Đối với nữ tử đang hướng hắn mỉm cười, Ninh Hoài Cảnh muốn nói gì đó, lại cảm thấy quá nhiều thứ nghẹn nơi cổ họng, thành ra mãi không nói được gì. Tẩu rốt cuộc là đang nghĩ gì? Có thích đại ca không? Ở trong phủ như vậy được chứ? Vì sao đối với chuyện đại ca nạp thiếp lại thờ ơ đến thế?
“A…” lại một mảnh lá vàng rơi xuống, đậu ở đầu vai nàng, rồi lại từ từ trượt xuống. Nàng hơi cong khóe môi, không biết nhớ đến cái gì, tầm mắt vẫn đuổi theo chiếc lá vàng kia. Sau đó lại nhìn đến ánh mắt đầy nghi hoặc của Ninh Hoài Cảnh. “Phàm là danh gia vọng tộc, ai mà chẳng tam thê tứ thiếp? Nếu không như vậy, tỷ như cha cùng mẹ, trái lại sẽ thành một trường hợp đặc biệt, sau lưng bị người giễu cợt a.”
“Mùa xuân đâm chồi, mùa thu héo rụng, đó là bổn phận của lá cây. Ta là nữ nhi của Sở gia, về nhà chồng rồi thì vui buồn không còn là chuyện của riêng mình nữa. Ta là con dâu của Hầu phủ, không có con, vì tướng công mà nạp thiếp cũng là bổn phận của ta, chuyện đó cũng không có gì là lạ.”
“Trên đời này, mọi người đều có bổn phận của riêng mình, có số phận của riêng mình. Nên là cái gì thì sẽ là cái đó, nên làm thế nào thì sẽ làm thế ấy. Ông trời cho ngươi phú quý, tự nhiên sẽ lấy đi của ngươi một thứ gì đó, muốn oán hận cũng không được. Trên đời đâu thể nào có chuyện mọi thứ đều được như ý nguyện? Nếu trên đời ai cũng làm mọi chuyện theo ý mình, thì nhân thế đâu còn là nhân thế? Mọi thứ sẽ rối loạn cả lên.”
Ninh Hoài Cảnh nhịn không được mà nghĩ đến thâm ý sâu xa trong lời nàng.
Nhìn bộ dáng hắn nhíu mi khó hiểu, nụ cười của nữ tử rốt cuộc cũng tươi hơn một chút.
“Nhân thế không phải nhân thế, một nhân thế rối loạn. Nghĩ vậy thấy có chút thú vị, nhưng cũng có chút khiến người sợ hãi nhỉ?”
Lúc bước qua nhau, nàng bỗng nhiên quay đầu lại.
“Tiểu thiếp vừa mới đến… là người quen cũ của đại ca ngươi.”
Lời này nói được thực hàm súc, đứng giữa gió thu, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, Ninh Hoài Cảnh cũng không biết rốt cuộc là nàng có đang cười hay không.
Đêm Hoài Tuyên nạp thiếp, Hầu phủ đèn đuốc sáng trưng, lão Hầu gia uống say bí tỉ, ngay cả lão Vương phi cũng phá lệ uống nhiều hai chén. Tân nương dáng đi thướt tha, tiến đến chỗ Tĩnh Dung quỳ xuống dâng trà, đại thiếu phu nhân tiếp nhận chén trà, thân thiết đỡ nàng đứng dậy, nhìn không ra nửa phần thanh sắc. Mọi người trên mặt đều là hứng khởi, ai nấy đều cao hứng.
Ninh Hoài Cảnh đứng xa xa mà nhìn, thừa dịp mọi người không chú ý, kéo Từ Khách Thu vào rừng trúc sau hoa viên.
Đêm đó bắn pháo hoa, ngũ quang thập sắc, sáng rực cả một góc trời, chiếu vào rừng trúc, chiếu lên hai bóng người hôn nhau đến hôn thiên địa ám.
Đại tài tử Thôi gia dễ dàng đứng đầu bảng thi hội, rất đắc ý, chạy đến Xuân Phong Đắc Ý lâu nháo sự. Đồng phạm gây rối là Ninh Hoài Cảnh cũng bị lão Hầu gia lấy gia pháp ra phạt, đường đường một thiếu gia Hầu phủ lại ở trong thanh lâu mượn rượu làm càn, còn ra thể thống gì nữa!
Trong bốn người, chỉ có mỗi Từ Khách Thu là không bị phạt.
“Ta cũng muốn đến từ đường quỳ một cái. Đáng tiếc, ta nhận tổ tông, tổ tông không nhận ta.” Y hiện giờ đã thông suốt, hoặc có lẽ đối với trên dưới Từ gia đã chết tâm, nên chỉ nhẹ nhàng nói một câu đó, rồi cũng không nhắc tới nữa. Chỉ đơn giản thừa dịp này mà thu liễm tính tình, siêng năng ôn luyện, mỗi ngày đều chỉ lui tới giữa học đường với thư phòng.
Thời gian quý hơn vàng bạc, từng khắc đều phải quý trọng, bởi vậy số lần hai người lén lút ở chung cũng ít đi.
Trong thư phòng yên tĩnh, Từ Khách Thu ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhìn thấy bên kia Ninh Hoài Cảnh đã chán nản gục đầu trên bàn ngủ mất từ lúc nào. Khuôn mặt hắn có nét giống vị phụ thân từng chinh chiến sa trường, ngũ quan lại giống mẫu thân đã từng làm chấn kinh thiên hạ, bộ dáng anh tuấn cực kỳ, ai cũng nói phúc khí của hắn vô cùng tốt.
Ngay cả khi ngủ khóe miệng của hắn cũng hơi nhếch lên, so với bộ dáng thường ngày phóng túng thì thiếu nửa phần ngạo khí, nhưng hơn một phần trẻ con. Kỳ thực… hắn cũng chẳng khác tiểu hài tử là bao a, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không lo lắng, tùy tiện mà cười, tự mình khoái hoạt.
Đầu ngón tay còn chưa kịp chỉa vào má người kia, đối phương đã tỉnh lại, há mồm cắn một cái, khóe môi vẫn là nhếch lên.
“Lần này không phải ta chọc ngươi nha.”
“Đúng vậy, là ta chọc ngươi.” Đầu ngón tay truyền đến một chút đau, một chút ngứa, Từ Khách Thu để mặc hắn cắn, ánh mắt dừng lại ở vết bớt hồng hồng do hắn áp mặt lên bàn ngủ mà lưu lại, cười khúc khích, “Mấy hôm nay bận rộn, không có… cùng ngươi ở chung.”
Khẩu khí của y mang theo mấy phần áy náy, hiển nhiên biết rõ người đang dùng ánh mắt tựa cún con mà nhìn mình này, trong lòng cũng có ai oán.
Ninh Hoài Cảnh há miệng, đứng lên, sờ sờ đầu Từ Khách Thu.
“Nói ngốc nghếch cái gì đó? Ta đương nhiên muốn nhốt ngươi trong Xuân Phong Đắc Ý lâu mà ôm suốt mấy ngày mấy đêm, nhưng có thể ở đây bồi ngươi đọc sách, rồi cùng nhau về nhà cũng là tốt lắm rồi.”
Từ Khách Thu nghe được có chút ngốc, Ninh Hoài Cảnh lắc đầu, búng nhẹ ngón tay lên mũi y một cái. “Ngốc!”
Cuối cùng cũng có thể dùng khẩu khí này mà nói với y một lần, tiểu Hầu gia trong lòng vui sướng không thôi.
Lúc về nhà đi ngang qua Xuân Phong Đắc Ý lâu, tú bà ăn vận nổi bậc ở trên lầu chải đầu, thấy hai người liền cười duyên.
“Tiểu Hầu gia nha, lên ngồi chút không? Gian phòng kia vẫn còn giữ lại cho ngươi a.”
Một cái mị nhãn phóng xuống, người qua đường vội vàng rùng mình lui ba bước dài.
Ninh Hoài Cảnh phất tay với bà, quay người lại mang Từ Khách Thu quẹo vào một cái hẻm nhỏ, bàn tay đang nắm cổ tay thuận thế trượt xuống, trượt đến khi mười ngón gắt gao đan chặt vào nhau. Từ Khách Thu mờ mịt, Ninh Hoài Cảnh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, tay càng siết chặt hơn.
Chiều tà hẻm nhỏ ít người qua lại, thật cẩn thận mà nắm lấy tay nhau, nhàn hạ bước từng bước dọc theo chân tường, hương vị ngọt ngào của trái cây chín bay qua đầu tường bồi hồi trước mũi, lơ đãng nhìn qua cửa sổ còn có thể bên kia tường là một tiểu viện, thu đến nhưng vẫn còn giữ được mấy phần xuân sắc. Lại quay đầu, mặt đối mặt, nhìn nhau cười. Dưới trời chiều đỏ rực, hai chiếc bóng trải dài.
Lại qua mấy ngày, khoảng thời gian ấm áp có thể ở cùng nhau như thế cũng chỉ có một đoạn lộ trình lúc hoàng hôn hôm đó.
Ninh Hoài Tuyên muốn nạp thiếp.
Này thật vừa vặn tạo một cơ hội cho Ninh Hoài Cảnh suốt ngày nhàn sự học tập làm việc. Lão Hầu gia liền bắt hắn theo mấy vị tổng quản lo liệu sự tình, đi đi lại lại, bận tới đầu tắt mặt tối.
Ninh đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân thành thân đã ba năm mà còn chưa có nhi tử. Mắt thấy mấy nhà khác trong dòng họ cứ trưởng tôn (cháu đích tôn), huyền tôn (cháu cố), thế tôn (cháu chắt) đầy cả ra, lão Hầu gia hâm mộ đến đố kỵ, vài lần ngầm ám chỉ, đôi vợ chồng nhỏ ngoài miệng đáp ứng, nhưng tôn tử trắng trắng mập mập lại mãi chẳng thấy ra đời.
Lão gia cùng lão phu nhân một phen bàn bạc, gọi Hoài Tuyên cùng Tĩnh Dung đến trước mặt, nói.
“Không bằng… nạp một tiểu thiếp đi.”
Ninh Hoài Cảnh ngẩn người… Nhìn sang Hoài Tuyên, Hoài Tuyên cũng là ngẩn người… Nhìn đến Tĩnh Dung, đại thiếu phu nhân vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như nước hồ thu.
“Đành phải nhờ cha mẹ làm chủ.”
Xoay người, khom lưng, quỳ gối, tựa như mây trôi nước chảy, đoan trang thanh tao lịch sự đến không nói nên lời.
Vợ chồng lão Hầu gia đỏ mặt, nắm tay nàng thở dài.
“Thật đúng là hiền lương thục đức, Hoài Tuyên sao lại có phúc khí lớn thế a.”
Nàng vẫn như trước thần sắc bình đạm, xinh đẹp thướt tha đứng cạnh lão Vương phi, ngữ điệu từ tốn, thanh thúy êm tai.
“Con dâu trong lòng đã sớm nghĩ đến một người, không biết cha mẹ cảm thấy có được không?”
Lão Hầu gia cảm động đến sắp rơi nước mắt.
Ninh Hoài Cảnh nhìn Hoài Tuyên đứng cạnh mình, thấy thần sắc đại ca có chút không được tự nhiên. Lại nhìn đến đại tẩu ung dung độ lượng sánh ngang thần thánh của mình, nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, vân đạm phong khinh, ai nhìn cũng phải động lòng. Chính là cho dù nàng có nói chuyện dễ nghe, dáng vẻ hào phóng đến thế nào, trong mắt cũng không hiện được ý cười.
Trong nháy mắt, Ninh Hoài Cảnh nhớ tới hôm qua lúc đi dạo phố cùng Khách Thu có nhìn đến một con búp bê gỗ, cũng là tinh xảo như thế, khiến người thích như thế, nhưng cũng là đờ đẫn vô hồn.
Nhị thiếp được chọn cũng coi như là tiểu thư dòng dõi thư hương thế gia, tổ tiên từng có người đậu tiến sĩ, hiện tại phụ thân là phu tử của một học đường ở trong thành. Gia đạo mặt dù sa sút, nhưng nữ nhân từ nhỏ được giáo dưỡng vô cùng tốt, đi theo huynh đệ học bài viết chữ, tri thư đạt lễ, biết tiến biết lui, quan trọng là xuất thân trong sạch, tính tình hiền hòa. Tĩnh Dung dẫn nàng đến trước mặt lão Vương phi, bên cạnh nói tốt, lão Vương phi quả thực khen không dứt miệng, chuyện nạp thiếp liền cứ thế quyết định, ngày được chọn là mười lăm tháng sau.
Sau đó Ninh Hoài Cảnh liền bận đến bù đầu, mỗi ngày thức dậy so với gà còn sớm hơn, tối ngày ngủ so với trùng con trễ hơn. Ngẫu nhiên bớt chút thời gian đến học đường tìm Từ Khách Thu một lần, Từ Khách Thu vỗ vỗ mặt hắn, cảm thán.
“Gầy, nhưng tinh thần rất tốt, so với trước đây nhìn có tiền đồ hơn rồi đó.”
Đồ thì không biết, nhưng tiền thì có. Lần này lão Hầu gia thưởng cho hắn không ít trân bảo đâu. Ninh Hoài Cảnh sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ mặt Từ Khách Thu.
“Ngươi cũng gầy. Buổi tối thức khuya học bài sao?”
“Lúc trước bỏ học nhiều, hiện tại muốn nắm lại kiến thức cũng đã muộn. Lâm trận mới mài gươm, có thể làm được bao nhiêu thì làm thôi.”
Từ Khách Thu cả người mệt mỏi, tựa vào lòng Ninh Hoài Cảnh, miễn cưỡng lật hai trang sách, trong mắt đầy vẻ chán ghét.”
Ninh Hoài Cảnh quan tâm mà xoa xoa thái dương giúp y.
“Không muốn đọc mà còn đọc? Muốn cướp chức trạng nguyên của Minh Húc à? Người ta là trông cậy vào lần này để cưới Ngọc Phiêu Phiêu đó.”
“Ta cũng trông cậy vào lần này để cưới Tiểu Đào a.” Từ Khách Thu nhắm mắt lại, cũng không quên cùng hắn tranh cãi.
Ninh Hoài Cảnh bật cười.
“Đúng vậy đúng vậy. Năm sau ta cũng thi đỗ trạng nguyên, cưới Như Ý kia vào nhà.”
Nói xong chính mình cũng cười, đem mặt cọ cọ vào gáy Từ Khách Thu. Hai người ngồi trên ghế, cọ qua cọ lại, tự mình trộm làm mình khoái hoạt, tự mình trộm làm mình hạnh phúc.
Từ đầu đến cuối, đại thiếu phu nhân vẫn là im lặng, hệt như khi tiến cử tiếu thiếp kia xong, những chuyện khác liền cùng nàng không có quan hệ. Sáng sớm nàng sẽ hướng cha mẹ chồng thỉnh an, cùng lão Vương phi ngồi an bày chi phí sinh hoạt hàng ngày của cả phủ, chăm lo chuyện ăn, mặc, đi lại của Hoài Tuyên, lúc rảnh rỗi thì ngồi trong phòng thêu hoa, ngồi bên hồ cho cá ăn, hưng trí lên thì lấy cây cổ cầm của mình ra gảy gảy, hoặc ngồi tỉ mỉ vẽ một đóa mẫu đơn. Ngẫu nhiên có ra khỏi nhà, thì cũng là bồi lão Vương phi lên Ninh An tự dâng hương. Trong phủ cũng có phật đường, đại thiếu phu nhân đều mỗi ngày dâng hương, ở trong đó tụng một đoạn kinh văn.
Nàng ở Trung Tĩnh hầu phủ thật sự quá an tĩnh, cẩn trọng làm hết những chuyện mà một người con dâu ở một danh gia vọng tộc nên làm, hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ chồng, đối xử tử tế với em chồng, không vượt qua khuôn khổ, không ngang ngược kiêu ngạo, không tùy hứng làm càn, tam tòng tứ đức, lấy nhân hậu đối đãi với mọi người. Con dâu, thê tử, đại tẩu, thiếu phu nhân, dù là xem xét ở góc độ nào, Sở Tĩnh Dung cũng đều hoàn mỹ.
Ninh Hoài Cảnh một lần vội vàng đi ngang qua hoa viên, tình cờ gặp nàng đang đứng trong sân ngắm hoa. Gió thu xào xạc, bách hoa điêu tàn.
Năm nay cúc nở không tốt, thưa thưa thớt thớt, có cây chỉ mới ra nụ, có cây nở rồi cánh hoa lại úa tàn. Sở Tĩnh Dung đứng giữa sân, tay áo, tà áo, khăn lụa theo gió bay bay, một thân y phục lục nhạt, hòa cùng lá vàng hoa úa dưới chân tạo nên một loại thê lương khó nói nên lời.
Ninh Hoài Cảnh nghĩ nghĩ, muốn lặng lẽ rời đi, nhưng đã bị nàng nhìn thấy.
“Thì ra là tiểu thúc.” (tiểu thúc là cách người vợ gọi em trai của chồng mình)
Gương mặt nhìn không ra vui buồn lúc này nở một nụ cười thản nhiên, nhưng ý cười vẫn không lan được đến khóe mắt, khiến Ninh Hoài Cảnh bất giác lại nhớ tới búp bê gỗ tinh xảo kia.
“Gần đây khiến tiểu thúc vất vả rồi.” Nàng nói chuyện lúc nào cũng chậm rãi, uyển chuyển du dương, có chút tản mạn, lại chút biếng nhác, tựa như hàm chứa một loại mệt mỏi chán chường.
Từ Khách Thu từng nói với Ninh Hoài Cảnh. “Vì sao nữ tử của công phủ hầu môn luôn nói chuyện với ngữ điệu chậm rãi? Chuyện đó cũng giống như khi các nàng búi tóc phải búi thật lâu vậy. Là vì khuê phòng rất tịch mịch, mà thời gian lại quá dài, nhất định phải đem câu nói kéo ra thật dài, như vậy sẽ cảm thấy được qua hết một ngày cũng không quá khó khăn.”
Đối với nữ tử đang hướng hắn mỉm cười, Ninh Hoài Cảnh muốn nói gì đó, lại cảm thấy quá nhiều thứ nghẹn nơi cổ họng, thành ra mãi không nói được gì. Tẩu rốt cuộc là đang nghĩ gì? Có thích đại ca không? Ở trong phủ như vậy được chứ? Vì sao đối với chuyện đại ca nạp thiếp lại thờ ơ đến thế?
“A…” lại một mảnh lá vàng rơi xuống, đậu ở đầu vai nàng, rồi lại từ từ trượt xuống. Nàng hơi cong khóe môi, không biết nhớ đến cái gì, tầm mắt vẫn đuổi theo chiếc lá vàng kia. Sau đó lại nhìn đến ánh mắt đầy nghi hoặc của Ninh Hoài Cảnh. “Phàm là danh gia vọng tộc, ai mà chẳng tam thê tứ thiếp? Nếu không như vậy, tỷ như cha cùng mẹ, trái lại sẽ thành một trường hợp đặc biệt, sau lưng bị người giễu cợt a.”
“Mùa xuân đâm chồi, mùa thu héo rụng, đó là bổn phận của lá cây. Ta là nữ nhi của Sở gia, về nhà chồng rồi thì vui buồn không còn là chuyện của riêng mình nữa. Ta là con dâu của Hầu phủ, không có con, vì tướng công mà nạp thiếp cũng là bổn phận của ta, chuyện đó cũng không có gì là lạ.”
“Trên đời này, mọi người đều có bổn phận của riêng mình, có số phận của riêng mình. Nên là cái gì thì sẽ là cái đó, nên làm thế nào thì sẽ làm thế ấy. Ông trời cho ngươi phú quý, tự nhiên sẽ lấy đi của ngươi một thứ gì đó, muốn oán hận cũng không được. Trên đời đâu thể nào có chuyện mọi thứ đều được như ý nguyện? Nếu trên đời ai cũng làm mọi chuyện theo ý mình, thì nhân thế đâu còn là nhân thế? Mọi thứ sẽ rối loạn cả lên.”
Ninh Hoài Cảnh nhịn không được mà nghĩ đến thâm ý sâu xa trong lời nàng.
Nhìn bộ dáng hắn nhíu mi khó hiểu, nụ cười của nữ tử rốt cuộc cũng tươi hơn một chút.
“Nhân thế không phải nhân thế, một nhân thế rối loạn. Nghĩ vậy thấy có chút thú vị, nhưng cũng có chút khiến người sợ hãi nhỉ?”
Lúc bước qua nhau, nàng bỗng nhiên quay đầu lại.
“Tiểu thiếp vừa mới đến… là người quen cũ của đại ca ngươi.”
Lời này nói được thực hàm súc, đứng giữa gió thu, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, Ninh Hoài Cảnh cũng không biết rốt cuộc là nàng có đang cười hay không.
Đêm Hoài Tuyên nạp thiếp, Hầu phủ đèn đuốc sáng trưng, lão Hầu gia uống say bí tỉ, ngay cả lão Vương phi cũng phá lệ uống nhiều hai chén. Tân nương dáng đi thướt tha, tiến đến chỗ Tĩnh Dung quỳ xuống dâng trà, đại thiếu phu nhân tiếp nhận chén trà, thân thiết đỡ nàng đứng dậy, nhìn không ra nửa phần thanh sắc. Mọi người trên mặt đều là hứng khởi, ai nấy đều cao hứng.
Ninh Hoài Cảnh đứng xa xa mà nhìn, thừa dịp mọi người không chú ý, kéo Từ Khách Thu vào rừng trúc sau hoa viên.
Đêm đó bắn pháo hoa, ngũ quang thập sắc, sáng rực cả một góc trời, chiếu vào rừng trúc, chiếu lên hai bóng người hôn nhau đến hôn thiên địa ám.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook